Tối hôm đó, Phục Luân để Lăng Nghị ngồi dùng cơm tối chung một bàn với mình, loại đãi ngộ long trời lở đất này khiến hết thảy người hầu líu cả lưỡi nhìn rớt cả tròng mắt, bởi vì cho dù đã theo Phục Luân ba năm, thế nhưng trong mắt Phục Luân, Lăng Nghị chỉ là giường nô, căn bản không có tư cách dùng cơm chung một bàn với hắn.
Lăng Nghị vẫn không nói gì, cúi đầu yên lặng dùng cơm, cảnh tượng bị nhục nhã ở trên bàn bi-a lúc sáng kia vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu, mặc dù đến cuối cùng Phục Luân đã cứu cậu, thế nhưng Lăng Nghị không hề có chút cảm kích nào đối với Phục Luân, thậm chí nỗi căm hận còn sâu sắc hơn lúc trước gấp mấy lần.
“Chuyện ngày hôm nay hình như em chưa nói với tôi một tiếng cảm ơn” Phục Luân khóe miệng hơi cong, ngừng động tác tay lấy thức ăn, cười giảo hoạt nhìn Lăng Nghị.
“Cảm ơn” Lăng Nghị không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phun ra một tiếng, giờ khắc này chiếm trọn tâm trí cậu là chuyện ngày mai cậu có thể gặp được Tân ca, từ giờ đến lúc đó Phục Luân có làm gì cũng không quan trọng nữa.
Phục Luân đối với vẻ lạnh lùng hờ hững của Lăng Nghị hiển nhiên không hài lòng, hắn đứng dậy kéo vài cái ghế đi tới bên cạnh Lăng Nghị, đưa tay nắm lấy dưới cằm Lăng Nghị khẽ nâng lên ép cậu đối mặt với mình.
“Lăng Nghị nhìn tôi” Thanh âm Phục Luân rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa rơi xuống trên mặt Lăng Nghị, híp mắt khẽ cười nói “Em định cảm ơn tôi thế nào?”
Lăng Nghị ở đáy lòng thầm mắng chửi, cậu không chửi thẳng vào mặt hắn đồ khốn nạn đã đủ khách khí lắm rồi.
“Chủ nhân muốn thế nào cũng đều được” Lăng Nghị mặt không chút cảm xúc nhìn Phục Luân, máy móc hồi đáp
Phục Luân nhíu nhíu lông mày, không vui nói “Không cần gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi tôi Phục gia là được rồi” Nói rồi, Phục Luân cúi đầu xuống đột ngột hôn lên môi Lăng Nghị một cái, bờ môi mỏng khiêu gợi chậm rãi di chuyển đến vành tai Lăng Nghị, thấp giọng mở miệng nói “Làm sao bây giờ Lăng Nghị, tôi nghĩ mình thích em mất rồi” (Jian: Hự, câu này làm bạn Jian hơi trụy tym xíu ;A;)
Lăng Nghị thật muốn chế nhạo Phục Luân một trận, hắn thích cậu ư? Chuyện này quả thật là câu chuyện cười lớn đấy, cậu ở bên cạnh hắn ba năm nay, còn không hiểu tính cách ác liệt của hắn sao? Cái mà hắn thích chẳng qua là thích dùng những trò chơi đê hèn vũ nhục lên trên người cậu mà thôi.
Vẻ mặt Lăng Nghị vẫn bất động trầm mặc không nói, Phục Luân đột nhiên mạnh mẽ siết chặt dưới cằm Lăng Nghị một cái, hai mắt đuôi hẹp dài áp sát mặt Lăng Nghị gằn từng chữ một “Tôi thích em em không thấy cao hứng sao?” Dưới cái nhìn của Phục Luân, Lăng Nghị đáng lý ra phải đang thật cao hứng, trên thế giới này ai không muốn được Phục Luân hắn sủng ái, đừng nói đến việc được hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ngay cả thân phận ở Đông Nam Á cũng thăng liền mấy bậc, ai nhìn thấy cũng phải kính lễ ba phần, loại vinh dự này người người đều muốn.
Kỳ thực Phục Luân và Tiếu Tẫn Nghiêm gần như đã phải trải qua quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, tranh giành danh lợi, thế nên bọn hắn theo thói quen dùng ánh mắt kẻ cả mà đối xử với tất cả những người xung quanh, tất cả mọi người đều đố kị thèm muốn với tài sản và địa vị của bọn hắn, thế nên dưới mắt bọn hắn, người có đạo đức phẩm chất tốt đến mức nào đi nữa thì trong lòng cũng sẽ phần nào hy vọng có một thế lực hùng hậu tài thế vững chắc để chính mình dựa vào.
Mà Phục Luân hắn, chính là kẻ nắm giữ tài sản và địa vị đỉnh cao ấy!
“Cao hứng” Lăng Nghị thuận miệng hờ hững đáp.
“Thật ngoan” Phục Luân hài lòng lần thứ hai cúi xuống hôn lên mặt Lăng Nghị một cái, sau đó trực tiếp ôm Lăng Nghị lên trên vai, xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa đắc ý nói “Nhìn em hôm nay ngoan ngoãn như vậy, đêm nay tôi sẽ ôn nhu với em một chút”
Đi vào phòng ngủ, Phục Luân đầu tiên đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, cách một cánh cửa, Lăng Nghị có thể nghe được tiếng Phục Luân vui vẻ cười nhỏ, trong lòng cậu thật sự cảm thấy một trận phát tởm. (Jian: ảnh mê em nó như điếu đổ dồi =)))))
Ngày hôm nay Phục Luân mắc phải chứng bệnh gì vậy?!! Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu!
Lăng Nghị thay áo ngủ, ngồi tựa ở trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện ngày mai được gặp lại Mạnh Truyền Tân.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Phục Luân toàn thân vẫn còn ướt nước từ bên trong phòng tắm đầy hơi nước lượn lờ bước ra, hai chân thon dài mạnh mẽ đi về phía bên giường, tiện tay dùng khăn lau khô mái tóc ngắn ướt đẫm, trong thoáng chốc, những giọt nước vẩy ra, kiếm mi đen dày khiêu gợi ướt át lộ ra đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như đôi mắt loài chúa sơn lâm, không đen kịt thâm thúy giảo quyệt như ngày thường mà gợi cảm say mê, dưới sống mũi cao thẳng kiên cường là hai mảnh môi mỏng mang theo nụ cười mỉm như có như không, ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ cực hạn hiện tại ít đi mấy phần cương nghị gian hùng mà tràn ngập nhu hòa khiến người ta phải phát điên.
Phục Luân rất ít tự chính mình động thủ hay rèn luyện thân thể, thế nhưng trên cơ thể hắn vẫn sở hữu đường nét hoàn mỹ, lồng ngực rắn chắc, vân da màu mật ong vẫn còn ướt đẫm hơi nước mát mẻ, cánh tay rộng lớn phảng phất tràn ngập sức mạnh, thắt lưng eo hẹp rắn rỏi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra khí tức nam tính mãnh liệt, thường ngày Phục Luân đều ăn vận rất chỉn chu khiến người ta khó có thể tưởng tượng được một Phục Luân mang hình tượng tinh anh bạch lĩnh nho nhã thư sinh lại có vóc người hoàn mỹ đến vậy. (Jian: tới giờ chém gió của bà Cáp rồi =))))))))
Nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm như thiên binh thần tướng uy phong lẫm liệt đánh đâu thắng đó, thì Phục Luân chính là quân vương ngọa long tâm tư kín kẽ sâu sắc.
Phục Luân đi đến bên giường tháo xuống khăn tắm màu trắng nơi hông, toàn thân hoàn toàn để lộ dưới đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị sắc mặt có chút hơi khó coi, thân thể của Phục Luân tuy rằng cậu đã nhìn thấy ba năm nay, nhưng vẫn…. rất khó chịu.
“Lăng Nghị, em thích thân thể của tôi không?” Phục Luân khẽ cười, lên giường đưa tay luồn vào bên trong áo ngủ của Lăng Nghị nhẹ nhàng vò vuốt.
“Thích.”
Phục Luân ý cười càng nồng đậm, hắn vươn mình đè lên trên người Lăng Nghị, say mê rải những nụ hôn ở giữa cái cổ trắng nõn trơn láng của Lăng Nghị, thanh âm trở nên đê mê dị thường “Lăng Nghị nói em yêu tôi…. muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh tôi đi…”
Lăng Nghị trong lòng nhất thời cả kinh, Phục Luân đang định giở trò quỷ gì vậy?
“A….” Lăng Nghị khẽ kêu lên một tiếng, cậu bị đau bởi vì Phục Luân cắn lên cổ của cậu một cái.
“Nói đi bảo bối nhi, em không nói là đêm nay tôi sẽ dùng đồ chơi đấy” Phục Luân khẽ cười uy hiếp nói, nhưng lại giống như sủng nịch đùa giỡn hơn.
Lăng Nghị bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phối hợp với tên Phục Luân đang trong trạng thái mắc bệnh thần kinh này, dù sao ngày mai cậu cũng được gặp Tân ca rồi, đêm nay Phục Luân muốn cậu nói gì cũng được.
Lăng Nghị chủ động mềm mại ôm lấy Phục Luân, thanh âm bé nhỏ nghe vào cực kỳ tê dại.
“Phục gia…. em yêu ngài…. em muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh ngài….. có được không?” Câu cuối cùng, Lăng Nghị dùng thanh âm cầu khẩn nhẹ nhàng nhu nhu mê hoặc khiến Phục Luân toàn thân nhiệt huyết sôi sục lên.
Phục Luân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc cao hứng phát điên nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị dưới thân., nhanh chóng dùng sức gật đầu lớn tiếng nói “Được, đương nhiên là được!” Không thể nghi ngờ, Phục Luân đã nghĩ đó là thật lòng. (Jian: Cả tin vl =)))
Trong nháy mắt, Phục Luân có cảm giác một góc cô độc vắng lặng nhất nơi đáy lòng hắn đang chậm rãi được sưởi ấm lên, vô số dòng nhiệt lưu bé nhỏ đang chuyển động loạn lên khắp toàn thân hắn, thời khắc này hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Lăng Nghị kiên cường cứng rắn bất khuất, nhưng điều khiến Phục Luân say mê Lăng Nghị nhất chính là sự chân thực, cậu có thể tự ép bản thân dối trá đi lấy lòng hắn, nhưng trước nay cậu không hề tỏ ra chấp nhận khuất phục dưới chân hắn, đôi mắt cậu vĩnh viễn trong suốt sáng ngời tựa hồ vĩnh viễn không bị bất kỳ ai ăn mòn làm tắt đi thứ ánh sáng trong đôi con ngươi của cậu.
Đêm nay nghĩ đến tình trạng thân thể Lăng Nghị, Phục Luân không làm tình với cậu mà chỉ ôm Lăng Nghị, say sưa hôn liên tục, ở bên tai Lăng Nghị nói vô số những lời buồn nôn, mang tâm tình vui sướng mà đi vào giấc ngủ.
Tình cảm này là từ đâu sinh ra, không ai có thể biết được, nhưng rất rõ ràng, trong trò chơi này, ai động tình trước, người đấy sẽ phải chịu thống khổ nhất.
……………………………..
Cha mẹ Huyền Phong theo quy củ quân đội nên một năm bốn mùa rất ít khi về nhà, thế nên căn biệt thự to lớn của Huyền gia phần lớn thời gian đều chỉ có một mình Huyền Phong ở, bởi vì được gia tộc nuông chiều và còn giao cho cả quyền hành điều động cả một quân đội, thế nên mới khiến Huyền Phong có cái tính công tử bột ham vui, ở Đông Nam Á, ngoại trừ Phục Luân ra, ai Huyền Phong cũng không sợ.
Xe của Phục Luân dừng ở trước căn biệt thự to lớn của Huyền gia, Huyền Phong lập tức từ bên trong biệt thự chạy ra cà lơ phất phơ cười nói “Phục gia, cuối cùng thì ngài cũng đến rồi.”
Phục Luân qua loa chào hỏi Huyền Phong mấy câu, dù sao mục đích lần này của hắn đến đây chỉ yếu là để Lăng Nghị thăm Mạnh Truyền Tân một lúc, Phục Luân dĩ nhiên không phải vì có thiện tâm gì mà đột nhiên nổi lòng từ bi như vậy, hắn chỉ muốn để Lăng Nghị gặp Mạnh Truyền Tân một lần cuối cùng sau đó để cậu hoàn toàn đi theo bên cạnh hắn, coi như cũng là để Lăng Nghị biết Phục Luân hắn đối với cậu coi như không tệ.
Phục Luân vừa đi vào bên trong biệt thự vừa hờ hững nói với Huyền Phong “Sắp xếp cho em ấy đi gặp Mạnh Truyền Tân trước đi”
“Được rồi Phục gia” Huyền Phong lập tức cười đáp lại, sau đó xoay người sang một thủ hạ bên cạnh ra lệnh “Đưa Lăng Nghị đến phòng an dưỡng phía sau hoa viên đi”
“Vâng Huyền thiếu” Nam nhân lên tiếng trả lời “Lăng tiên sinh, xin mời đi theo thuộc hạ”
Lăng Nghị đã sớm muốn gặp Mạnh Truyền Tân mới không thể chờ đợi được nữa đi theo phía sau thủ hạ Huyền phong chuẩn bị rời đi, đột nhiên Phục Luân kéo cánh tay Lăng Nghị lại ôm vào trong lồng ngực của mình, sau đó sủng nịch dùng ngón tay búng nhẹ nơi chóp mũi Lăng Nghị, híp mắt cười quỷ dị nói “Lăng Nghị, em đừng quên em đã đồng ý với tôi qua ngày hôm nay, em sẽ thuận lòng vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, sẽ không nhớ đến tên Mạnh Truyền Tân kia nữa.”
Lăng Nghị nào dám vào thời khắc này làm cho Phục Luân nổi giận, vội vàng gật đầu, lúc Phục Luân không kịp phòng bị đột nhiên cà nhắc đi đến trước mặt Phục Luân nhón gót chân hôn nhanh một cái lên mặt Phục Luân mềm mại nói “Vâng ạ” Nói xong, Lăng Nghị xoay người đi theo tên thủ hạ kia rời đi.
Nụ hôn ngoài ý muốn này của Lăng Nghị trực tiếp khiến Phục Luân sửng sốt hết nửa ngày mới chậm rãi đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa bị Lăng Nghị hôn qua, một giây sau, trên khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười.
“Vật nhỏ này…” Phục Luân lẩm bẩm trong miệng cao hứng cười, thật cảm thấy toàn thân như được ngâm vào bên trong dòng nước ấm, từ da thịt đến xương cốt đều thư thích, giống như đang chìm trong heroin cao độ tinh khiết.
Huyền Phong nhìn ánh sáng tình ái sáng rực nơi đáy mắt Phục Luân, nhất thời nuốt nước bọt, cậu hiện tại có chút hơi bị hối hận rồi, cậu vốn tưởng là trong lòng Phục Luân, Lăng Nghị là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao lúc trước hắn cũng dễ dàng đưa Lăng Nghị cho cậu mà, giờ nhìn lại giống như hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Nếu như để Phục Luân biết giờ khắc này Mạnh Truyền Tân với Lăng Nghị dựa vào sự giúp đỡ của cậu sắp chạy trốn rồi, với tính cách của Phục Luân, chẳng phải là cậu….. bị đem lên giàn thiêu sống sao? Bỏ mịa dồi TT^TT (Jian: ta nói em nó cưng ghê hồn hông =)) thích Mạnh Truyền Tân mà vẫn để ảnh bỏ trốn với Lăng Nghị, thương ghê =3=)
“Sắc mặt cậu sao quái đản khó coi thế?” Phục Luân âm lãnh nhìn Huyền Phong “Mau đi vào thôi, không phải cậu bảo đã chuẩn bị cho tôi một bàn tiệc ngon à, đưa tôi đi xem thử, nếu mùi vị không tốt, tôi sẽ trực tiếp thiêu sống cậu đấy” Thiêu sống là câu cửa miệng Phục Luân thường hay nói để hù dọa Huyền Phong thôi, có điều lúc này đây câu uy hiếp đó khiến Huyền Phong tưởng thiệt nên toát cả mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Huyền Phong càng lúc càng khó nhìn, cậu nhìn Phục Luân rất không tự nhiên cười nói “Vậy tôi nhất định phải tiếp đãi Phục gia rượu ngon nhất”
Huyền Phong mang theo Phục Luân đi tới một tiểu đình theo phong cách cổ kính ở bên trong một vườn hoa nhỏ, trên bàn đá đã được dọn sẵn một bữa tiệc sơn hào hải vị với rượu ngon.
“Xem như tên tiểu tử cậu thức thời” Phục Luân khẽ cười một tiếng, đi về phía bàn tiệc rượu, nhưng hồn nhiên không biết con vật nhỏ của hắn đã chạy mất rồi.
Lăng Nghị vẫn không nói gì, cúi đầu yên lặng dùng cơm, cảnh tượng bị nhục nhã ở trên bàn bi-a lúc sáng kia vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu, mặc dù đến cuối cùng Phục Luân đã cứu cậu, thế nhưng Lăng Nghị không hề có chút cảm kích nào đối với Phục Luân, thậm chí nỗi căm hận còn sâu sắc hơn lúc trước gấp mấy lần.
“Chuyện ngày hôm nay hình như em chưa nói với tôi một tiếng cảm ơn” Phục Luân khóe miệng hơi cong, ngừng động tác tay lấy thức ăn, cười giảo hoạt nhìn Lăng Nghị.
“Cảm ơn” Lăng Nghị không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phun ra một tiếng, giờ khắc này chiếm trọn tâm trí cậu là chuyện ngày mai cậu có thể gặp được Tân ca, từ giờ đến lúc đó Phục Luân có làm gì cũng không quan trọng nữa.
Phục Luân đối với vẻ lạnh lùng hờ hững của Lăng Nghị hiển nhiên không hài lòng, hắn đứng dậy kéo vài cái ghế đi tới bên cạnh Lăng Nghị, đưa tay nắm lấy dưới cằm Lăng Nghị khẽ nâng lên ép cậu đối mặt với mình.
“Lăng Nghị nhìn tôi” Thanh âm Phục Luân rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa rơi xuống trên mặt Lăng Nghị, híp mắt khẽ cười nói “Em định cảm ơn tôi thế nào?”
Lăng Nghị ở đáy lòng thầm mắng chửi, cậu không chửi thẳng vào mặt hắn đồ khốn nạn đã đủ khách khí lắm rồi.
“Chủ nhân muốn thế nào cũng đều được” Lăng Nghị mặt không chút cảm xúc nhìn Phục Luân, máy móc hồi đáp
Phục Luân nhíu nhíu lông mày, không vui nói “Không cần gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi tôi Phục gia là được rồi” Nói rồi, Phục Luân cúi đầu xuống đột ngột hôn lên môi Lăng Nghị một cái, bờ môi mỏng khiêu gợi chậm rãi di chuyển đến vành tai Lăng Nghị, thấp giọng mở miệng nói “Làm sao bây giờ Lăng Nghị, tôi nghĩ mình thích em mất rồi” (Jian: Hự, câu này làm bạn Jian hơi trụy tym xíu ;A;)
Lăng Nghị thật muốn chế nhạo Phục Luân một trận, hắn thích cậu ư? Chuyện này quả thật là câu chuyện cười lớn đấy, cậu ở bên cạnh hắn ba năm nay, còn không hiểu tính cách ác liệt của hắn sao? Cái mà hắn thích chẳng qua là thích dùng những trò chơi đê hèn vũ nhục lên trên người cậu mà thôi.
Vẻ mặt Lăng Nghị vẫn bất động trầm mặc không nói, Phục Luân đột nhiên mạnh mẽ siết chặt dưới cằm Lăng Nghị một cái, hai mắt đuôi hẹp dài áp sát mặt Lăng Nghị gằn từng chữ một “Tôi thích em em không thấy cao hứng sao?” Dưới cái nhìn của Phục Luân, Lăng Nghị đáng lý ra phải đang thật cao hứng, trên thế giới này ai không muốn được Phục Luân hắn sủng ái, đừng nói đến việc được hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ngay cả thân phận ở Đông Nam Á cũng thăng liền mấy bậc, ai nhìn thấy cũng phải kính lễ ba phần, loại vinh dự này người người đều muốn.
Kỳ thực Phục Luân và Tiếu Tẫn Nghiêm gần như đã phải trải qua quá nhiều cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, tranh giành danh lợi, thế nên bọn hắn theo thói quen dùng ánh mắt kẻ cả mà đối xử với tất cả những người xung quanh, tất cả mọi người đều đố kị thèm muốn với tài sản và địa vị của bọn hắn, thế nên dưới mắt bọn hắn, người có đạo đức phẩm chất tốt đến mức nào đi nữa thì trong lòng cũng sẽ phần nào hy vọng có một thế lực hùng hậu tài thế vững chắc để chính mình dựa vào.
Mà Phục Luân hắn, chính là kẻ nắm giữ tài sản và địa vị đỉnh cao ấy!
“Cao hứng” Lăng Nghị thuận miệng hờ hững đáp.
“Thật ngoan” Phục Luân hài lòng lần thứ hai cúi xuống hôn lên mặt Lăng Nghị một cái, sau đó trực tiếp ôm Lăng Nghị lên trên vai, xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa đắc ý nói “Nhìn em hôm nay ngoan ngoãn như vậy, đêm nay tôi sẽ ôn nhu với em một chút”
Đi vào phòng ngủ, Phục Luân đầu tiên đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, cách một cánh cửa, Lăng Nghị có thể nghe được tiếng Phục Luân vui vẻ cười nhỏ, trong lòng cậu thật sự cảm thấy một trận phát tởm. (Jian: ảnh mê em nó như điếu đổ dồi =)))))
Ngày hôm nay Phục Luân mắc phải chứng bệnh gì vậy?!! Nhìn thế nào cũng thấy khó chịu!
Lăng Nghị thay áo ngủ, ngồi tựa ở trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện ngày mai được gặp lại Mạnh Truyền Tân.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Phục Luân toàn thân vẫn còn ướt nước từ bên trong phòng tắm đầy hơi nước lượn lờ bước ra, hai chân thon dài mạnh mẽ đi về phía bên giường, tiện tay dùng khăn lau khô mái tóc ngắn ướt đẫm, trong thoáng chốc, những giọt nước vẩy ra, kiếm mi đen dày khiêu gợi ướt át lộ ra đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như đôi mắt loài chúa sơn lâm, không đen kịt thâm thúy giảo quyệt như ngày thường mà gợi cảm say mê, dưới sống mũi cao thẳng kiên cường là hai mảnh môi mỏng mang theo nụ cười mỉm như có như không, ngũ quan tuấn tú hoàn mỹ cực hạn hiện tại ít đi mấy phần cương nghị gian hùng mà tràn ngập nhu hòa khiến người ta phải phát điên.
Phục Luân rất ít tự chính mình động thủ hay rèn luyện thân thể, thế nhưng trên cơ thể hắn vẫn sở hữu đường nét hoàn mỹ, lồng ngực rắn chắc, vân da màu mật ong vẫn còn ướt đẫm hơi nước mát mẻ, cánh tay rộng lớn phảng phất tràn ngập sức mạnh, thắt lưng eo hẹp rắn rỏi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra khí tức nam tính mãnh liệt, thường ngày Phục Luân đều ăn vận rất chỉn chu khiến người ta khó có thể tưởng tượng được một Phục Luân mang hình tượng tinh anh bạch lĩnh nho nhã thư sinh lại có vóc người hoàn mỹ đến vậy. (Jian: tới giờ chém gió của bà Cáp rồi =))))))))
Nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm như thiên binh thần tướng uy phong lẫm liệt đánh đâu thắng đó, thì Phục Luân chính là quân vương ngọa long tâm tư kín kẽ sâu sắc.
Phục Luân đi đến bên giường tháo xuống khăn tắm màu trắng nơi hông, toàn thân hoàn toàn để lộ dưới đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị sắc mặt có chút hơi khó coi, thân thể của Phục Luân tuy rằng cậu đã nhìn thấy ba năm nay, nhưng vẫn…. rất khó chịu.
“Lăng Nghị, em thích thân thể của tôi không?” Phục Luân khẽ cười, lên giường đưa tay luồn vào bên trong áo ngủ của Lăng Nghị nhẹ nhàng vò vuốt.
“Thích.”
Phục Luân ý cười càng nồng đậm, hắn vươn mình đè lên trên người Lăng Nghị, say mê rải những nụ hôn ở giữa cái cổ trắng nõn trơn láng của Lăng Nghị, thanh âm trở nên đê mê dị thường “Lăng Nghị nói em yêu tôi…. muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh tôi đi…”
Lăng Nghị trong lòng nhất thời cả kinh, Phục Luân đang định giở trò quỷ gì vậy?
“A….” Lăng Nghị khẽ kêu lên một tiếng, cậu bị đau bởi vì Phục Luân cắn lên cổ của cậu một cái.
“Nói đi bảo bối nhi, em không nói là đêm nay tôi sẽ dùng đồ chơi đấy” Phục Luân khẽ cười uy hiếp nói, nhưng lại giống như sủng nịch đùa giỡn hơn.
Lăng Nghị bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phối hợp với tên Phục Luân đang trong trạng thái mắc bệnh thần kinh này, dù sao ngày mai cậu cũng được gặp Tân ca rồi, đêm nay Phục Luân muốn cậu nói gì cũng được.
Lăng Nghị chủ động mềm mại ôm lấy Phục Luân, thanh âm bé nhỏ nghe vào cực kỳ tê dại.
“Phục gia…. em yêu ngài…. em muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh ngài….. có được không?” Câu cuối cùng, Lăng Nghị dùng thanh âm cầu khẩn nhẹ nhàng nhu nhu mê hoặc khiến Phục Luân toàn thân nhiệt huyết sôi sục lên.
Phục Luân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc cao hứng phát điên nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị dưới thân., nhanh chóng dùng sức gật đầu lớn tiếng nói “Được, đương nhiên là được!” Không thể nghi ngờ, Phục Luân đã nghĩ đó là thật lòng. (Jian: Cả tin vl =)))
Trong nháy mắt, Phục Luân có cảm giác một góc cô độc vắng lặng nhất nơi đáy lòng hắn đang chậm rãi được sưởi ấm lên, vô số dòng nhiệt lưu bé nhỏ đang chuyển động loạn lên khắp toàn thân hắn, thời khắc này hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Lăng Nghị kiên cường cứng rắn bất khuất, nhưng điều khiến Phục Luân say mê Lăng Nghị nhất chính là sự chân thực, cậu có thể tự ép bản thân dối trá đi lấy lòng hắn, nhưng trước nay cậu không hề tỏ ra chấp nhận khuất phục dưới chân hắn, đôi mắt cậu vĩnh viễn trong suốt sáng ngời tựa hồ vĩnh viễn không bị bất kỳ ai ăn mòn làm tắt đi thứ ánh sáng trong đôi con ngươi của cậu.
Đêm nay nghĩ đến tình trạng thân thể Lăng Nghị, Phục Luân không làm tình với cậu mà chỉ ôm Lăng Nghị, say sưa hôn liên tục, ở bên tai Lăng Nghị nói vô số những lời buồn nôn, mang tâm tình vui sướng mà đi vào giấc ngủ.
Tình cảm này là từ đâu sinh ra, không ai có thể biết được, nhưng rất rõ ràng, trong trò chơi này, ai động tình trước, người đấy sẽ phải chịu thống khổ nhất.
……………………………..
Cha mẹ Huyền Phong theo quy củ quân đội nên một năm bốn mùa rất ít khi về nhà, thế nên căn biệt thự to lớn của Huyền gia phần lớn thời gian đều chỉ có một mình Huyền Phong ở, bởi vì được gia tộc nuông chiều và còn giao cho cả quyền hành điều động cả một quân đội, thế nên mới khiến Huyền Phong có cái tính công tử bột ham vui, ở Đông Nam Á, ngoại trừ Phục Luân ra, ai Huyền Phong cũng không sợ.
Xe của Phục Luân dừng ở trước căn biệt thự to lớn của Huyền gia, Huyền Phong lập tức từ bên trong biệt thự chạy ra cà lơ phất phơ cười nói “Phục gia, cuối cùng thì ngài cũng đến rồi.”
Phục Luân qua loa chào hỏi Huyền Phong mấy câu, dù sao mục đích lần này của hắn đến đây chỉ yếu là để Lăng Nghị thăm Mạnh Truyền Tân một lúc, Phục Luân dĩ nhiên không phải vì có thiện tâm gì mà đột nhiên nổi lòng từ bi như vậy, hắn chỉ muốn để Lăng Nghị gặp Mạnh Truyền Tân một lần cuối cùng sau đó để cậu hoàn toàn đi theo bên cạnh hắn, coi như cũng là để Lăng Nghị biết Phục Luân hắn đối với cậu coi như không tệ.
Phục Luân vừa đi vào bên trong biệt thự vừa hờ hững nói với Huyền Phong “Sắp xếp cho em ấy đi gặp Mạnh Truyền Tân trước đi”
“Được rồi Phục gia” Huyền Phong lập tức cười đáp lại, sau đó xoay người sang một thủ hạ bên cạnh ra lệnh “Đưa Lăng Nghị đến phòng an dưỡng phía sau hoa viên đi”
“Vâng Huyền thiếu” Nam nhân lên tiếng trả lời “Lăng tiên sinh, xin mời đi theo thuộc hạ”
Lăng Nghị đã sớm muốn gặp Mạnh Truyền Tân mới không thể chờ đợi được nữa đi theo phía sau thủ hạ Huyền phong chuẩn bị rời đi, đột nhiên Phục Luân kéo cánh tay Lăng Nghị lại ôm vào trong lồng ngực của mình, sau đó sủng nịch dùng ngón tay búng nhẹ nơi chóp mũi Lăng Nghị, híp mắt cười quỷ dị nói “Lăng Nghị, em đừng quên em đã đồng ý với tôi qua ngày hôm nay, em sẽ thuận lòng vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, sẽ không nhớ đến tên Mạnh Truyền Tân kia nữa.”
Lăng Nghị nào dám vào thời khắc này làm cho Phục Luân nổi giận, vội vàng gật đầu, lúc Phục Luân không kịp phòng bị đột nhiên cà nhắc đi đến trước mặt Phục Luân nhón gót chân hôn nhanh một cái lên mặt Phục Luân mềm mại nói “Vâng ạ” Nói xong, Lăng Nghị xoay người đi theo tên thủ hạ kia rời đi.
Nụ hôn ngoài ý muốn này của Lăng Nghị trực tiếp khiến Phục Luân sửng sốt hết nửa ngày mới chậm rãi đưa tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa bị Lăng Nghị hôn qua, một giây sau, trên khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười.
“Vật nhỏ này…” Phục Luân lẩm bẩm trong miệng cao hứng cười, thật cảm thấy toàn thân như được ngâm vào bên trong dòng nước ấm, từ da thịt đến xương cốt đều thư thích, giống như đang chìm trong heroin cao độ tinh khiết.
Huyền Phong nhìn ánh sáng tình ái sáng rực nơi đáy mắt Phục Luân, nhất thời nuốt nước bọt, cậu hiện tại có chút hơi bị hối hận rồi, cậu vốn tưởng là trong lòng Phục Luân, Lăng Nghị là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù sao lúc trước hắn cũng dễ dàng đưa Lăng Nghị cho cậu mà, giờ nhìn lại giống như hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Nếu như để Phục Luân biết giờ khắc này Mạnh Truyền Tân với Lăng Nghị dựa vào sự giúp đỡ của cậu sắp chạy trốn rồi, với tính cách của Phục Luân, chẳng phải là cậu….. bị đem lên giàn thiêu sống sao? Bỏ mịa dồi TT^TT (Jian: ta nói em nó cưng ghê hồn hông =)) thích Mạnh Truyền Tân mà vẫn để ảnh bỏ trốn với Lăng Nghị, thương ghê =3=)
“Sắc mặt cậu sao quái đản khó coi thế?” Phục Luân âm lãnh nhìn Huyền Phong “Mau đi vào thôi, không phải cậu bảo đã chuẩn bị cho tôi một bàn tiệc ngon à, đưa tôi đi xem thử, nếu mùi vị không tốt, tôi sẽ trực tiếp thiêu sống cậu đấy” Thiêu sống là câu cửa miệng Phục Luân thường hay nói để hù dọa Huyền Phong thôi, có điều lúc này đây câu uy hiếp đó khiến Huyền Phong tưởng thiệt nên toát cả mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Huyền Phong càng lúc càng khó nhìn, cậu nhìn Phục Luân rất không tự nhiên cười nói “Vậy tôi nhất định phải tiếp đãi Phục gia rượu ngon nhất”
Huyền Phong mang theo Phục Luân đi tới một tiểu đình theo phong cách cổ kính ở bên trong một vườn hoa nhỏ, trên bàn đá đã được dọn sẵn một bữa tiệc sơn hào hải vị với rượu ngon.
“Xem như tên tiểu tử cậu thức thời” Phục Luân khẽ cười một tiếng, đi về phía bàn tiệc rượu, nhưng hồn nhiên không biết con vật nhỏ của hắn đã chạy mất rồi.
/102
|