Sau bữa tối, Phục Luân liền phái người mang Lăng Nghị từ phòng giam dưới đất đưa lên phòng của hắn, sắc mặt Lăng Nghị vẫn không hề thay đổi, vẫn im lặng trầm mặc, tuy có chút suy nhược rách rưới, nhưng ngũ quan tuấn tú vẫn lộ ra cỗ khí tức cương nghị quật cường.
Bị giam trong phòng giam dưới đất lạnh lẽo đen tối ẩm ướt, Lăng Nghị cũng không tự ngược đãi chính mình, đồ ăn đưa tới lần nào cậu cũng ăn hết sạch, sau đó thì tựa vào trên tường ngồi ngây người trầm mặc suy nghĩ, thỉnh thoảng hơi vặn vẹo xương cốt để cơ thể không bị đông cứng.
Ở đáy lòng Lăng Nghị đã tự hứa với chính bản thân mình, chỉ cần Phục Luân không chủ động giết chết cậu, thì bất kể có phải trải qua hành hình tra tấn thống khổ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ kiên trì sống tiếp.
“Có vẻ gầy hơn lúc trước, nhưng trông em vẫn mê người như vậy.”
Phục Luân cười quái gở, nhấc tay vuốt ve khuôn mặt Lăng Nghị, sắc mặt Lăng Nghị lãnh đạm, ánh mắt buông xuống trên mặt đất, cậu theo bản năng quay đầu né tránh cái ve vuốt của Phục Luân lại bị Phục Luân đột nhiên nắm lấy cằm siết chặt lại.
“Đêm nay tâm trạng của tôi khá tốt, em đừng ép tôi phải nặng tay với em” Phục Luân nâng mặt Lăng Nghị lên, ý cười dịu dàng nhưng dưới đáy mắt tràn đầy nguy hiểm, tiếp đấy lấy một cái chìa khóa mở còng chân Lăng Nghị ra.
“Để đề phòng em đột nhiên lại tập kích tôi nên tạm thời tôi sẽ không tháo còng tay ra cho em” Phục Luân cười nói, đột nhiên ôm Lăng Nghị lên cười ha ha đặt vào bên trong phòng tắm, bồn tắm lớn sớm đã được người hầu chuẩn bị sẵn nước ấm, Phục Luân thả Lăng Nghị xuống, sau đó trước tiên thoát hết quần áo của chính mình, sau đó đưa tay cởi quần áo Lăng Nghị ra, bởi vì Lăng Nghị vẫn còn mang theo còng tay nên hơi khó cởi y phục, vậy nên Phục Luân đơn giản hai tay dùng sức nắm ở giữa xé toạc quần áo cậu ra, trong không khí truyền đến một trận thanh âm xé rách quần áo khiến Lăng Nghị trong nháy mắt sắc mặt có chút khó nhìn.
Bởi vì động tác của Phục Luân như vậy khiến cậu nghĩ đến hắn muốn cưỡng bức cậu.
“Biết mình trốn không được thì đừng làm trò giãy giụa vô vị” Phục Luân nhẹ như mây gió nói, đột nhiên đẩy Lăng Nghị một cái, Lăng Nghị không kịp chuẩn bị cả người liền hơi ngả về phía sau chìm vào trong nước, cổ tay bị khóa lại khiến cho Lăng Nghị ở bên trong nước vùng vẫy nửa ngày mới đưa đầu lộ ra khỏi mặt nước, gian nan điều chỉnh lại tư thế ổn định trong nước tránh cho chính mình bị ngộp nước mà chết.
Lăng Nghị hiển nhiên vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ bên trong kịch liệt khi nãy, cậu liều mạng dùng tay lau nước trên mặt, miệng há lớn thở hổn hển, nhìn dáng vẻ chật vật của Lăng Nghị, Phục Luân thích thú cười ha ha liền bước vào bên trong bồn tắm lớn, vừa bước vào liền ôm lấy Lăng Nghị cả hai cùng da thịt xích lõa dán sát vào nhau, hắn cúi người hôn lên môi Lăng Nghị dùng sức mút vào, một tay khác không yên phận ở dưới nước ngọ ngoạy.
Phục Luân ôm rất chặt nên Lăng Nghị căn bản không thể giãy giụa được, mãi đến tận khi thiếu chút nữa bị Phục Luân hôn đến nghẹt thở, cái miệng mới được tự do liều mạng hô hấp.
“Mấy ngày không hôn em nên quên mất cách thở rồi sao?” Phục Luân lồng ngực kề sát ở phía sau lưng Lăng Nghị, khẽ cười gian liếm láp bờ vai bóng loáng của Lăng Nghị “Bảo bối nhi, báo cho em một tin tức tốt”
Lăng Nghị cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói “Tôi không cho là từ miệng chó có thể báo ra được tin tức gì tốt.”
Sắc mặt Phục Luân phát lạnh, tiếp đó cố nén tức giận khôi phục lại nguyên dạng, hắn lại vừa hôn Lăng Nghị vừa cười nói “Tôi và Tiếu Tẫn Nghiêm đã đạt thành quan hệ hợp tác làm ăn đã cắt đứt trước đó, hiện tại tôi với hắn không còn là kẻ địch, nên từ hôm nay trở đi em không cần phải xem tôi như kẻ địch nữa.”
Lăng Nghị xác thực bị Phục Luân làm cho kinh ngạc, cậu vừa mới định mở miệng nói chuyện, hạ thân đột ngột bị Phục Luân đâm vào.
“Có phải là rất hưng phấn?” Phục Luân ngưng một chút, nhìn thỏa mãn nhìn Lăng Nghị vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ mà đỏ bừng một mạt lớn, hắn cười nhẹ nói “Bây giờ thì em có thể vứt bỏ cái gọi là trung thành tín ngưỡng, cũng không cần thiết nghĩ rằng thuận theo tôi chính là phản bội, hiện tại em có thể không cần phải lo nghĩ bất cứ gì nữa, chỉ cần em ngoan ngoãn lấy lòng tôi, chiều theo ý tôi, tôi sẽ cho em hưởng vinh hoa phú quý.”
“Ý của anh là anh sẽ không tính toán đến những tổn thất tôi gây ra cho anh 3 năm qua?” Lăng Nghị nhẫn nhịn cảm giác khó chịu vì bị xâm lấn, khó khăn mở miệng nói.
Phục Luân cho rằng Lăng Nghị đang lo sợ chuyện hắn sẽ trách phạt cậu và cậu đang dự định lấy lòng hắn, đáy lòng vui vẻ, hạ thân đột nhiên chuyển động nỗ lực một hồi, mấy ngón tay ở trong nước dùng lực nhào nặn bên eo Lăng Nghị, thanh âm đầy từ tính cực kỳ gợi cảm ở bên tai cậu khàn khàn nói “Đó là đương nhiên, đây là phúc lợi em ngủ với tôi”
“Nếu tôi và anh đã không còn là kẻ địch, anh cũng không muốn lấy mạng tôi, vậy thì….. thả tôi đi” Lăng Nghị dùng thanh âm đúng mực nhưng tràn ngập khẩn cầu, cậu quay đầu lại cực kỳ thật lòng nhìn Phục Luân, vẻ mặt không còn tràn ngập khiêu khích lạnh lùng như trước, cậu chờ đợi Phục Luân có thể buông tha cậu, bởi dù sao Lăng Nghị cảm thấy Phục Luân không có lý do gì lại tiếp tục giam giữ cậu bên cạnh hắn ăn không ngồi rồi.
Động tác của Phục Luân đột nhiên dừng lại, câu trả lời bất ngờ này đả kích nội tâm hắn trong nháy mắt rơi vào đáy vực hóa thành băng hàn, Phục Luân xoay người Lăng Nghị lại đối diện với mình, sau đó nâng mặt Lăng Nghị lên, hai mắt híp lại nguy hiểm cười nói “Thả em đi? Em muốn đi đâu? Hay tiếp tục quay về làm thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm?”
Phục Luân tuy rằng đang cười, thế nhưng Lăng Nghị vẫn cảm thấy Phục Luân tiếu lý tàng đao (nụ cười giấu dao), cậu hơi do dự nhẹ nhàng nói “Tôi ở lại đây đối với anh mà nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể khiến cho anh tức giận, chi bằng anh thả tôi ra đi, như vậy người bên ngoài nói không chừng đều cho rằng Phục gia anh là một người đàn ông biết khoan hồng độ lượng, vừa tống được cái gai chướng mắt đi, vừa nhận được một mảnh tán thưởng này chẳng phải là rất tốt hay sao.”
“Nghe có vẻ hay đấy” Phục Luân âm hiểm cười, nhưng toàn thân đều vì tức giận mà căng cứng.
Không ai có thể hiểu được giờ khắc này Phục Luân đang tức giận đến mức độ nào, hắn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đạt thành quan hệ hợp tác làm ăn, kỳ thực một phần lớn nguyên nhân là vì Lăng Nghị, vì hắn nghĩ lý do Lăng Nghị vẫn luôn phản kháng chống đối hắn là bởi cậu ta trung thành tuyệt đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như mối quan hệ thù địch giữa hắn và Tiếu Tẫn Nghiêm tan rã, Lăng Nghị liền có thể ngoan ngoãn tiếp tục ở bên cạnh hắn, dù sao Lăng Nghị đã cùng chung chăn gối với hắn suốt 3 năm qua, nếu không có cảm tình thì ít nhất cũng có quen thuộc.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, cậu ta kháng nghịch hắn không chỉ vì lòng trung thành, mà còn cả sự chán ghét đối với hắn.
Khi không còn là kẻ địch, cậu ta không kháng nghịch lại hắn, thế nhưng lại lấy tư thái khiêm tốn đối diện với hắn, cầu xin hắn thả cậu ta rời đi.
“Phục gia, nếu anh cũng đã cho là như thế, vậy thì….” Nghe Phục Luân nói, đáy lòng Lăng Nghị trong phút chốc dấy lên một luồng hy vọng, cậu nhất định phải vững vàng nắm lấy cơ hội, chỉ cần thành công, cậu liền có thể cùng Tân ca đoàn tụ….
“Chỉ cần em ngoan ngoãn thành thực trả lời cho tôi mấy câu hỏi, có thể tôi sẽ nghe lời em thả em đi.” Thanh âm Phục Luân rất nhẹ nhàng, hắn xoa xoa mái tóc Lăng Nghị, sủng nịch tà mị nở nụ cười, chỉ là đằng sau nụ cười nhã nhặn kia là vẻ mặt dữ tợn cuồng nộ.
Lăng Nghị giống như nắm lấy được nhánh cỏ cứu sinh, cậu liều mạng gật đầu, khuôn mặt sáng bừng “Được”
Nhìn Lăng Nghị hiện tại với vẻ lạnh lùng lúc trước như hai người khác nhau khiến Phục Luân tâm triệt để lạnh lẽo, hắn nắm chặt bàn tay, ôn nhu cười nói “Nguyên nhân khiến em không thể chờ đợi được nữa muốn lập tức trở về là Mạnh Truyền Tân sao?” Nói rồi, Phục Luân nhẹ như mây gió nở nụ cười nhìn Lăng Nghị đang muốn nói nhưng lại lộ ra biểu hiện do dự, hắn tiếp tục nói “Em không cần phủ nhận, tôi biết em thích hắn ta, như vậy đi, em nói thử cho tôi nghe xem tình cảm của em đối với hắn như thế nào, nói không chừng tôi bị cảm động mà liền thả em trở về cùng hắn đoàn tụ.”
Phục Luân từ đầu đến cuối đều là gương mặt tươi cười vô hại, hắn nhu tình chân thành nhìn Lăng Nghị, nắm đấm dưới nước cũng phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Bị giam trong phòng giam dưới đất lạnh lẽo đen tối ẩm ướt, Lăng Nghị cũng không tự ngược đãi chính mình, đồ ăn đưa tới lần nào cậu cũng ăn hết sạch, sau đó thì tựa vào trên tường ngồi ngây người trầm mặc suy nghĩ, thỉnh thoảng hơi vặn vẹo xương cốt để cơ thể không bị đông cứng.
Ở đáy lòng Lăng Nghị đã tự hứa với chính bản thân mình, chỉ cần Phục Luân không chủ động giết chết cậu, thì bất kể có phải trải qua hành hình tra tấn thống khổ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ kiên trì sống tiếp.
“Có vẻ gầy hơn lúc trước, nhưng trông em vẫn mê người như vậy.”
Phục Luân cười quái gở, nhấc tay vuốt ve khuôn mặt Lăng Nghị, sắc mặt Lăng Nghị lãnh đạm, ánh mắt buông xuống trên mặt đất, cậu theo bản năng quay đầu né tránh cái ve vuốt của Phục Luân lại bị Phục Luân đột nhiên nắm lấy cằm siết chặt lại.
“Đêm nay tâm trạng của tôi khá tốt, em đừng ép tôi phải nặng tay với em” Phục Luân nâng mặt Lăng Nghị lên, ý cười dịu dàng nhưng dưới đáy mắt tràn đầy nguy hiểm, tiếp đấy lấy một cái chìa khóa mở còng chân Lăng Nghị ra.
“Để đề phòng em đột nhiên lại tập kích tôi nên tạm thời tôi sẽ không tháo còng tay ra cho em” Phục Luân cười nói, đột nhiên ôm Lăng Nghị lên cười ha ha đặt vào bên trong phòng tắm, bồn tắm lớn sớm đã được người hầu chuẩn bị sẵn nước ấm, Phục Luân thả Lăng Nghị xuống, sau đó trước tiên thoát hết quần áo của chính mình, sau đó đưa tay cởi quần áo Lăng Nghị ra, bởi vì Lăng Nghị vẫn còn mang theo còng tay nên hơi khó cởi y phục, vậy nên Phục Luân đơn giản hai tay dùng sức nắm ở giữa xé toạc quần áo cậu ra, trong không khí truyền đến một trận thanh âm xé rách quần áo khiến Lăng Nghị trong nháy mắt sắc mặt có chút khó nhìn.
Bởi vì động tác của Phục Luân như vậy khiến cậu nghĩ đến hắn muốn cưỡng bức cậu.
“Biết mình trốn không được thì đừng làm trò giãy giụa vô vị” Phục Luân nhẹ như mây gió nói, đột nhiên đẩy Lăng Nghị một cái, Lăng Nghị không kịp chuẩn bị cả người liền hơi ngả về phía sau chìm vào trong nước, cổ tay bị khóa lại khiến cho Lăng Nghị ở bên trong nước vùng vẫy nửa ngày mới đưa đầu lộ ra khỏi mặt nước, gian nan điều chỉnh lại tư thế ổn định trong nước tránh cho chính mình bị ngộp nước mà chết.
Lăng Nghị hiển nhiên vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ bên trong kịch liệt khi nãy, cậu liều mạng dùng tay lau nước trên mặt, miệng há lớn thở hổn hển, nhìn dáng vẻ chật vật của Lăng Nghị, Phục Luân thích thú cười ha ha liền bước vào bên trong bồn tắm lớn, vừa bước vào liền ôm lấy Lăng Nghị cả hai cùng da thịt xích lõa dán sát vào nhau, hắn cúi người hôn lên môi Lăng Nghị dùng sức mút vào, một tay khác không yên phận ở dưới nước ngọ ngoạy.
Phục Luân ôm rất chặt nên Lăng Nghị căn bản không thể giãy giụa được, mãi đến tận khi thiếu chút nữa bị Phục Luân hôn đến nghẹt thở, cái miệng mới được tự do liều mạng hô hấp.
“Mấy ngày không hôn em nên quên mất cách thở rồi sao?” Phục Luân lồng ngực kề sát ở phía sau lưng Lăng Nghị, khẽ cười gian liếm láp bờ vai bóng loáng của Lăng Nghị “Bảo bối nhi, báo cho em một tin tức tốt”
Lăng Nghị cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói “Tôi không cho là từ miệng chó có thể báo ra được tin tức gì tốt.”
Sắc mặt Phục Luân phát lạnh, tiếp đó cố nén tức giận khôi phục lại nguyên dạng, hắn lại vừa hôn Lăng Nghị vừa cười nói “Tôi và Tiếu Tẫn Nghiêm đã đạt thành quan hệ hợp tác làm ăn đã cắt đứt trước đó, hiện tại tôi với hắn không còn là kẻ địch, nên từ hôm nay trở đi em không cần phải xem tôi như kẻ địch nữa.”
Lăng Nghị xác thực bị Phục Luân làm cho kinh ngạc, cậu vừa mới định mở miệng nói chuyện, hạ thân đột ngột bị Phục Luân đâm vào.
“Có phải là rất hưng phấn?” Phục Luân ngưng một chút, nhìn thỏa mãn nhìn Lăng Nghị vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ mà đỏ bừng một mạt lớn, hắn cười nhẹ nói “Bây giờ thì em có thể vứt bỏ cái gọi là trung thành tín ngưỡng, cũng không cần thiết nghĩ rằng thuận theo tôi chính là phản bội, hiện tại em có thể không cần phải lo nghĩ bất cứ gì nữa, chỉ cần em ngoan ngoãn lấy lòng tôi, chiều theo ý tôi, tôi sẽ cho em hưởng vinh hoa phú quý.”
“Ý của anh là anh sẽ không tính toán đến những tổn thất tôi gây ra cho anh 3 năm qua?” Lăng Nghị nhẫn nhịn cảm giác khó chịu vì bị xâm lấn, khó khăn mở miệng nói.
Phục Luân cho rằng Lăng Nghị đang lo sợ chuyện hắn sẽ trách phạt cậu và cậu đang dự định lấy lòng hắn, đáy lòng vui vẻ, hạ thân đột nhiên chuyển động nỗ lực một hồi, mấy ngón tay ở trong nước dùng lực nhào nặn bên eo Lăng Nghị, thanh âm đầy từ tính cực kỳ gợi cảm ở bên tai cậu khàn khàn nói “Đó là đương nhiên, đây là phúc lợi em ngủ với tôi”
“Nếu tôi và anh đã không còn là kẻ địch, anh cũng không muốn lấy mạng tôi, vậy thì….. thả tôi đi” Lăng Nghị dùng thanh âm đúng mực nhưng tràn ngập khẩn cầu, cậu quay đầu lại cực kỳ thật lòng nhìn Phục Luân, vẻ mặt không còn tràn ngập khiêu khích lạnh lùng như trước, cậu chờ đợi Phục Luân có thể buông tha cậu, bởi dù sao Lăng Nghị cảm thấy Phục Luân không có lý do gì lại tiếp tục giam giữ cậu bên cạnh hắn ăn không ngồi rồi.
Động tác của Phục Luân đột nhiên dừng lại, câu trả lời bất ngờ này đả kích nội tâm hắn trong nháy mắt rơi vào đáy vực hóa thành băng hàn, Phục Luân xoay người Lăng Nghị lại đối diện với mình, sau đó nâng mặt Lăng Nghị lên, hai mắt híp lại nguy hiểm cười nói “Thả em đi? Em muốn đi đâu? Hay tiếp tục quay về làm thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm?”
Phục Luân tuy rằng đang cười, thế nhưng Lăng Nghị vẫn cảm thấy Phục Luân tiếu lý tàng đao (nụ cười giấu dao), cậu hơi do dự nhẹ nhàng nói “Tôi ở lại đây đối với anh mà nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể khiến cho anh tức giận, chi bằng anh thả tôi ra đi, như vậy người bên ngoài nói không chừng đều cho rằng Phục gia anh là một người đàn ông biết khoan hồng độ lượng, vừa tống được cái gai chướng mắt đi, vừa nhận được một mảnh tán thưởng này chẳng phải là rất tốt hay sao.”
“Nghe có vẻ hay đấy” Phục Luân âm hiểm cười, nhưng toàn thân đều vì tức giận mà căng cứng.
Không ai có thể hiểu được giờ khắc này Phục Luân đang tức giận đến mức độ nào, hắn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đạt thành quan hệ hợp tác làm ăn, kỳ thực một phần lớn nguyên nhân là vì Lăng Nghị, vì hắn nghĩ lý do Lăng Nghị vẫn luôn phản kháng chống đối hắn là bởi cậu ta trung thành tuyệt đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như mối quan hệ thù địch giữa hắn và Tiếu Tẫn Nghiêm tan rã, Lăng Nghị liền có thể ngoan ngoãn tiếp tục ở bên cạnh hắn, dù sao Lăng Nghị đã cùng chung chăn gối với hắn suốt 3 năm qua, nếu không có cảm tình thì ít nhất cũng có quen thuộc.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, cậu ta kháng nghịch hắn không chỉ vì lòng trung thành, mà còn cả sự chán ghét đối với hắn.
Khi không còn là kẻ địch, cậu ta không kháng nghịch lại hắn, thế nhưng lại lấy tư thái khiêm tốn đối diện với hắn, cầu xin hắn thả cậu ta rời đi.
“Phục gia, nếu anh cũng đã cho là như thế, vậy thì….” Nghe Phục Luân nói, đáy lòng Lăng Nghị trong phút chốc dấy lên một luồng hy vọng, cậu nhất định phải vững vàng nắm lấy cơ hội, chỉ cần thành công, cậu liền có thể cùng Tân ca đoàn tụ….
“Chỉ cần em ngoan ngoãn thành thực trả lời cho tôi mấy câu hỏi, có thể tôi sẽ nghe lời em thả em đi.” Thanh âm Phục Luân rất nhẹ nhàng, hắn xoa xoa mái tóc Lăng Nghị, sủng nịch tà mị nở nụ cười, chỉ là đằng sau nụ cười nhã nhặn kia là vẻ mặt dữ tợn cuồng nộ.
Lăng Nghị giống như nắm lấy được nhánh cỏ cứu sinh, cậu liều mạng gật đầu, khuôn mặt sáng bừng “Được”
Nhìn Lăng Nghị hiện tại với vẻ lạnh lùng lúc trước như hai người khác nhau khiến Phục Luân tâm triệt để lạnh lẽo, hắn nắm chặt bàn tay, ôn nhu cười nói “Nguyên nhân khiến em không thể chờ đợi được nữa muốn lập tức trở về là Mạnh Truyền Tân sao?” Nói rồi, Phục Luân nhẹ như mây gió nở nụ cười nhìn Lăng Nghị đang muốn nói nhưng lại lộ ra biểu hiện do dự, hắn tiếp tục nói “Em không cần phủ nhận, tôi biết em thích hắn ta, như vậy đi, em nói thử cho tôi nghe xem tình cảm của em đối với hắn như thế nào, nói không chừng tôi bị cảm động mà liền thả em trở về cùng hắn đoàn tụ.”
Phục Luân từ đầu đến cuối đều là gương mặt tươi cười vô hại, hắn nhu tình chân thành nhìn Lăng Nghị, nắm đấm dưới nước cũng phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
/102
|