Trời vào chạng vạng, du thuyền lái vào vùng biển sóng lớn, du thuyền lay động càng thêm mạnh, Phục Luân đang nằm ở trong phòng ôm lấy Lăng Nghị chợp mắt một chút thì bị lắc tỉnh, có chút tức giận gọi một tên thủ hạ đi vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
“Cái gì? Du thuyền thay đổi lộ trình khi nào? Sao tôi không biết?” Phục Luân cả kinh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
“Du thuyền vốn dựa theo lộ trình tốt nhất đã được thiết lập sẵn, nhưng vừa nãy thuyền trưởng nói thiết bị xảy ra trục trặc làm cho lộ trình hai giờ trước bị lệch ra khỏi quỹ đạo dự định nên mới lái vào khu vực biển có sóng dữ, có điều Phục gia yên tâm, du thuyền rất nhanh sẽ rời khỏi vùng biển này, tới lúc đó sẽ khôi phục lại lộ trình như đã dự định.” Thủ hạ hoang mang hoảng loạn báo cáo.
“Nói hưu nói vượn” Phục Luân tức giận mắng to “Đây là thuyền mới làm sao hư hỏng được, cho dù thuyền cho trục trặc đi chăng nữa, thuyền trưởng với đám thuyền viên làm ăn kiểu gì chạy suốt hai giờ liền mà không phát hiện ra lộ trình bị thay đổi, ta đúng là nuôi không đám rác rưởi các ngươi!”
“Phục gia tha mạng, thuyền trưởng cùng ba thuyền viên mới trong phòng điều khiển đều là người của Riley tiên sinh, cả một vài người trên du thuyền nữa, căn bản không được tính là người của chúng ta.”
“Riley?”
Phục Luân nheo mắt lại, trong đầu lướt qua cái nhếch miệng thâm sâu khó lường của Riley, tuy rằng bề ngoài Riley đối với hắn luôn một mực cung kính, nhưng Phục Luân hoàn toàn vẫn không nhìn thấu được con người thực sự của hắn.
Bởi vì đột nhiên quyết định muốn đến tiểu đảo kia để cử hành hôn lễ nên mới không kiểm tra độ an toàn của chiếc du thuyền này, nếu là như bình thường đã trải qua quá nhiều biến cố, bất kể đồ vật nhỏ to nào khi đến tay Phục Luân đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì thì Phục Luân mới sử dụng.
Chiếc du thuyền này vẫn còn chưa kịp được kiểm tra kỹ thì Phục Luân đã bị sự vui sướng khi kết hôn đánh chìm đại não làm cho mất lý trí, chỉ lo theo đuổi sự lãng mạn nên mới chọn leo lên chiếc du thuyền chưa được thủ hạ kiểm tra kỹ này.
Phục Luân đang lúc nổi nóng chuẩn bị bảo thủ hạ gọi thuyền trưởng ra, thì một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt đầy kinh hoảng.
“Không hay rồi Phục gia, dưới đáy du thuyền xuất hiện vết nứt quá lớn, căn bản không kịp để đắp vào, kỹ thuật phụ trách sữa chữa du thuyền cùng với thuyền trưởng cũng không thấy đâu!”
“Mẹ nó! Sao lại như vậy?!” Phục Luân nhanh chóng mặc vào quần áo tử tế xuống giường, vẻ mặt giận dữ rống to “Riley thằng khốn kiếp, nhất định ta sẽ lấy mạng hắn!”
Phục Luân cùng thủ hạ đi tới khoang điều khiển, nơi đó đã tàn tạ một mảnh, lỗ hổng lớn khiến nước tràn vào bên trong phòng điều khiển, hai tên thủ hạ của hắn máu đỏ nhuộm khắp ngã ở trong nước, còn những người kia ở bên trong du thuyền vốn là người của Riley sớm liền không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên bọn chúng chính là hung thủ.
Mà hết thảy, đều là Riley chuẩn bị để đặt bẫy Phục Luân!
“Phục gia, không hay rồi! Có một đám người cầm súng đột nhiên lên thuyền, người của chúng ta không kháng lại nổi.”
“Có người lên thuyền?” Phục Luân càng giật mình, hắn cấp tốc trở lại tầng trên quan sát, qua khung cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài bầu trời, một chiếc máy bay trực thắng đang thả thang xuống, liên tục có nhiều người hạ xuống du thuyền, còn kẻ đứng trên trực thăng kia, dù trên dưới cách xa nhau như vậy, Phục Luân vẫn có thể nhìn thấy rõ, đó là Riley.
Hết thảy thủ hạ của Phục Luân đều xông lên boong tàu nghênh chiến, chỉ còn một bảo tiêu thân cận bảo vệ.
“Phục gia, mau theo thuộc hạ xuống khoang thuyền cứu hộ, ở đó thuộc hạ có chuẩn bị một chiếc cano phòng ngừa xảy ra tình huống khẩn cấp, mời ngài mau mau rời đi, chiếc du thuyền này sắp chìm rồi, hơn nữa kẻ địch hỏa lực quá mạnh, người của chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa.”
Tả Kiêm Thứ đã ở lại căn cứ của Phục Luân giúp Phục Luân xử lý công việc, thế nên hiện tại cận vệ của hắn tạm thời là người đàn ông này.
Bảo tiêu đi theo phía sau Phục Luân thuyết phục rất nhiều, nhưng Phục Luân vẫn khăng khăng cố chấp chạy về phía gian phòng của mình.
Bởi vì hắn muốn đi cứu vợ mới cưới của mình.
“Phục gia, phía trên nói không chừng đều là kẻ địch, cầu xin ngài không nên mạo hiểm, lỡ như ngài có xảy ra chuyện gì thì sẽ lớn chuyện mất.” Bảo tiêu đột nhiên lấy hết dũng khí ngăn cản trước mặt Phục Luân can ngăn khuyên nhủ “Phục gia, xin ngài nhanh lên cano ngay lập tức đi, thuộc hạ sẽ giúp ngài đi cứu Lăng tiên sinh, các huynh đệ đều liều mạng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho ngài, cầu xin ngài đừng để cho các huynh đệ của chúng ta phải hi sinh vô ích a.”
Phục Luân cũng giống như Tiếu Tẫn Nghiêm, có thể quyền bá một phương là bởi dưới trướng có một đám thủ hạ chủ chốt hết lòng tận trung, bất kể tính cách mỗi người bọn họ có bao nhiêu ác liệt thì đối với Phục Luân vẫn tuyệt đối trung thành.
Phục Luân không bị những lời này thuyết phục, giờ khắc này trong đầu hắn đều là Lăng Nghị, sớm đã không để ý đến sống chết của bản thân mình.
“Người của chúng ta còn lại bao nhiêu?” Phục Luân lẫm lông mày sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì kẻ địch trong ứng ngoài hợp tập kích, thế nên chỉ còn sót lại mấy người, còn lại đều ở bên ngoài nghênh chiến, thuộc hạ nghĩ có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
“Ngươi lập tức thông báo với huynh đệ bảo tất cả lùi xuống dưới khoang đáy cùng canô ở đấy mau chạy thoát, đạn của bọn họ khẳng định không còn nhiều nữa, nhanh lên!”
“Yểm hộ Phục gia là chức trách của chúng thuộc hạ, các anh em sẽ không…”
“Đây là mệnh lệnh!” Phục Luân đột nhiên khuôn mặt dữ tợn hống lên, hắn biết rõ đây là mưu kế của Riley đã lên kế hoạch tỉ mỉ một lần thành công ám sát Phục Luân hắn, nếu thất bại thì Riley sẽ phải nhận cái chết, thế nên chắc chắn Riley đã dùng hết toàn bộ lực lượng vào trận đánh này, có lẽ là đã thuê sát thủ cùng những vũ khí tính năng cao hạng nặng với giá trên trời để nhắm vào Phục Luân hắn khi hắn chủ quan không chuẩn bị an toàn kỹ lưỡng, tất nhiên thủ hạ của hắn hiện tại không đủ thực lực để đối chiến với những tên sát thủ kia, nếu tiếp tục đánh thì chỉ có con đường chết.
Một tiếng rống giận dữ uy nghiêm của Phục Luân chấn động đến người bảo tiêu kia, bảo tiêu không dám kháng lại mệnh lệnh, khẽ cắn răng nói một tiếng “Phục gia bảo trọng.” Rồi tiến về hướng khác chạy đi.
Phục Luân đi tới gian phòng kia, phát hiện Lăng Nghị đã sớm không còn thấy bóng dáng, dưới tình thế cấp bách, hắn gọi rất nhiều, lại hoảng hốt lao ra khỏi gian phòng ở bên trong du thuyền, chạy dọc hành lang vừa chạy vừa hô gọi lớn tên Lăng Nghị, nỗi sợ hãi chiếm giữ trong đầu Phục Luân, Phục Luân giống như phát điên tìm kiếm khắp cả từng phòng bên trong du thuyền.
“Phục Luân”
Đột nhiên từ bên ngoài du thuyền truyền đến tiếng gọi của Lăng Nghị, Phục Luân tâm trong nháy mắt hơi hồi hộp một chút, không nghĩ ngợi gì nữa liền cấp tốc chạy đến trên boong thuyền.
Bước ra cánh cửa chính, trong nháy mắt, Phục Luân nhìn thấy Lăng Nghị đứng nghiêm ở trên boong thuyền, mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, trông thấy Lăng Nghị không có chuyện gì, Phục Luân trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lại nhìn thấy Riley đứng phía sau Lăng Nghị.
Phục Luân lúc này mới chú ý đến bên cạnh mình có đến mười mấy thủ hạ của Riley đang cầm súng chĩa vào những người đang quỳ gối trước mặt hắn, kia đều là những thủ hạ của hắn, bọn họ hiển nhiên đã không nghe theo mệnh lệnh của hắn mà lui đi, vẫn ở lại cố yểm hộ hắn rời đi vững đến thời khắc cuối cùng nên lúc này mới bị bắt lại.
Riley vỗ tay từ phía sau Lăng Nghị bước lên phía trước, cười cực kỳ xán lạn.
“Tôi đã nói mà bảo bối nhi, em chỉ cần gọi một tiếng, Phục gia nhất định sẽ từ bên trong chạy ra.” Riley nói rồi đưa tay ôm lấy eo Lăng Nghị, dưới tầm mắt của Phục Luân cúi xuống hôn lên tóc Lăng Nghị.
Lăng Nghị rất không thích tên Riley này, nhưng để thoát khỏi khống chế của Phục Luân nên giờ khắc này cậu chỉ có thể cùng hắn làm bạn.
“Lăng Nghị, tôi là chồng em, em không phải nên đứng bên cạnh tôi sao? Lại đây cho tôi.” Ánh mắt của Phục Luân bình tĩnh dị thường, lành lạnh nhìn Lăng Nghị, nhưng thanh âm tràn ngập nguy hiểm, hắn biết Lăng Nghị hận hắn, chỉ là hắn không muốn chấp nhận Lăng Nghị vào lúc này lại đột nhiên cùng kẻ thù của hắn đứng chung một chỗ.
“Phục Luân, anh quá tưởng bở rồi.” Lăng Nghị không chút khách khí tàn nhẫn nói “Hiện tại ngay cả anh cũng tự thân khó bảo toàn, bớt ở đây giả vờ giả vịt ra lệnh cho tôi đi, tôi cho anh biết, từ giờ trở đi anh đừng nghĩ đến chuyện không chế tôi nữa.”
“Đúng đấy” Riley cười khẽ, càng ôm chặt lấy Lăng Nghị, quay sang nhìn Phục Luân “Tôi đến đây chính là để mang Lăng Nghị đi, Phục gia ngài thật không biết trân trọng bảo bối này, ha ha không ngờ rằng tên Phục Luân bạo quân ngông cuồng tự đại cuối cùng lại thua ở trong tay Riley tôi!”
“Sao không nghĩ tới được” Phục Luân nhẹ như mây gió nói “Dù sao tôi cũng rất ít khi đề phòng đám chuột gián hèn kém kia, có đột nhiên bị cắn một cái cũng rất bình thường.”
“Không hổ là Phục gia, đến lúc này vẫn còn có tâm trạng nói đùa.” Riley cười lạnh nói.
“Riley, cho dù tối nay ta có chết ở trên biển này, ngươi cũng đừng hòng chiếm được một phần lợi ích từ ta, có khi ngươi còn phải bồi lại bằng chính tính mạng của ngươi không chừng.”
“Ngươi cũng quá tự tin rồi, trận ám sát đêm nay ngoại trừ những người trên thuyền này sẽ chẳng một ai biết được, tin tức đã sớm bị ta phong tỏa, các ngươi không kịp phát tin gì ra ngoài được đâu, ha ha ngươi nghĩ ngươi còn có thể trụ lại được bao lâu.”
“Xem ra trận ám sát lần này ngươi đã tốn không ít công phu.” Phục Luân nheo mắt lại, hai mắt phát ra sát khí dọa người “Ta lẽ ra nên sớm lấy mạng ngươi.”
Riley sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói “Chỉ trách ngươi đã quá mức tự phụ, mấy năm trước chỉ vì ta vô tình làm ướt áo của ngươi, ngươi đã trừng phạt ta bằng cách ra lệnh cho ta ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống xin lỗi ngươi, hiện tại Riley ta đã dốc sức tạo nên giang sơn của chính mình, nhưng vẫn phải ở trước mặt ngươi nhiều lần khẩn cầu, dựa vào lão tử sớm đã ngứa mắt với ngươi, lại cộng thêm ngươi đoạt đi nam nhân ta nhìn trúng, thù mới hận cũ cùng tính một lựa, có trách thì trách ngươi bị hưng phấn khi kết hôn làm cho đầu óc mê muội nên lúc này ta mới có cơ hội ra tay.”
“Không nghĩ ngươi lại hận ta sâu đến như vậy, khó trách sao người ta yêu lại không hận ta chết đi.” Phục Luân cười khổ hai tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lăng Nghị, chẳng biết vì sao Phục Luân có cảm giác qua đêm nay hắn không thể sống nổi thì đột nhiên rất muốn ôm Lăng Nghị vào lòng, bất luận giờ khắc này Lăng Nghị có là kẻ địch hay không.
“Bảo bối nhi, em nói xem chúng ta giết hắn như thế nào đây, dùng hỏa thiêu hay dùng dao chém, hay là tôi trực tiếp hạ lệnh nổ súng bắn hắn?” Riley cười, ở bên tai Lăng Nghị nhẹ giọng nói, ở Địa thị gặp một màn chấn động kia, Riley biết rất rõ hiện tại Lăng Nghị căm hận Phục Luân đến mức nào, thế nên tùy ý giờ khắc này để cho Lăng Nghị xử quyết Phục Luân, cũng coi như để tạo một điểm hảo cảm cho chính mình trước mặt Lăng Nghị.
Vào giờ phút này, Riley hoàn toàn xem Lăng Nghị như người của phe mình, dù sao Lăng Nghị cũng giống như hắn, đều hận Phục Luân thấu xương.
Sắc mặt Lăng Nghị trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hết sức né tránh Phục Luân, cậu không muốn thừa nhận rằng mặc dù cậu rất hận Phục Luân, hận không thể tự tay giết chết hắn, như chân chính vào thời khắc này, cậu đột nhiên phát hiện ra mình căn bản không hi vọng Phục Luân chết đi, Lăng Nghị rất rõ tình cảm của mình, cậu không yêu Phục Luân, một chút cũng không hề có tình cảm gì với hắn, thế nên cậu không thể nào lý giải được tại sao chính mình đột nhiên lại nổi lên thiện tâm với hắn.
Thấy Lăng Nghị nhìn boong tàu không nói lời nào, Riley khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía đám thủ hạ của mình liếc mắt ra hiệu, sau đó lập tức có mấy người cầm súng chĩa về phía đám thủ hạ may mắn còn sống sót của Phục Luân đang quỳ gối trên boong thuyền.
“Hay là như vậy đi Lăng Nghị.” Riley ôn nhu cười gian nói “Tôi sẽ để cho Phục Luân quỳ xuống xin lỗi em, chỉ cần cách mười giây nếu hắn không quỳ thì liền giết chết một thủ hạ của hắn.”
“Cái gì? Du thuyền thay đổi lộ trình khi nào? Sao tôi không biết?” Phục Luân cả kinh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng.
“Du thuyền vốn dựa theo lộ trình tốt nhất đã được thiết lập sẵn, nhưng vừa nãy thuyền trưởng nói thiết bị xảy ra trục trặc làm cho lộ trình hai giờ trước bị lệch ra khỏi quỹ đạo dự định nên mới lái vào khu vực biển có sóng dữ, có điều Phục gia yên tâm, du thuyền rất nhanh sẽ rời khỏi vùng biển này, tới lúc đó sẽ khôi phục lại lộ trình như đã dự định.” Thủ hạ hoang mang hoảng loạn báo cáo.
“Nói hưu nói vượn” Phục Luân tức giận mắng to “Đây là thuyền mới làm sao hư hỏng được, cho dù thuyền cho trục trặc đi chăng nữa, thuyền trưởng với đám thuyền viên làm ăn kiểu gì chạy suốt hai giờ liền mà không phát hiện ra lộ trình bị thay đổi, ta đúng là nuôi không đám rác rưởi các ngươi!”
“Phục gia tha mạng, thuyền trưởng cùng ba thuyền viên mới trong phòng điều khiển đều là người của Riley tiên sinh, cả một vài người trên du thuyền nữa, căn bản không được tính là người của chúng ta.”
“Riley?”
Phục Luân nheo mắt lại, trong đầu lướt qua cái nhếch miệng thâm sâu khó lường của Riley, tuy rằng bề ngoài Riley đối với hắn luôn một mực cung kính, nhưng Phục Luân hoàn toàn vẫn không nhìn thấu được con người thực sự của hắn.
Bởi vì đột nhiên quyết định muốn đến tiểu đảo kia để cử hành hôn lễ nên mới không kiểm tra độ an toàn của chiếc du thuyền này, nếu là như bình thường đã trải qua quá nhiều biến cố, bất kể đồ vật nhỏ to nào khi đến tay Phục Luân đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì thì Phục Luân mới sử dụng.
Chiếc du thuyền này vẫn còn chưa kịp được kiểm tra kỹ thì Phục Luân đã bị sự vui sướng khi kết hôn đánh chìm đại não làm cho mất lý trí, chỉ lo theo đuổi sự lãng mạn nên mới chọn leo lên chiếc du thuyền chưa được thủ hạ kiểm tra kỹ này.
Phục Luân đang lúc nổi nóng chuẩn bị bảo thủ hạ gọi thuyền trưởng ra, thì một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt đầy kinh hoảng.
“Không hay rồi Phục gia, dưới đáy du thuyền xuất hiện vết nứt quá lớn, căn bản không kịp để đắp vào, kỹ thuật phụ trách sữa chữa du thuyền cùng với thuyền trưởng cũng không thấy đâu!”
“Mẹ nó! Sao lại như vậy?!” Phục Luân nhanh chóng mặc vào quần áo tử tế xuống giường, vẻ mặt giận dữ rống to “Riley thằng khốn kiếp, nhất định ta sẽ lấy mạng hắn!”
Phục Luân cùng thủ hạ đi tới khoang điều khiển, nơi đó đã tàn tạ một mảnh, lỗ hổng lớn khiến nước tràn vào bên trong phòng điều khiển, hai tên thủ hạ của hắn máu đỏ nhuộm khắp ngã ở trong nước, còn những người kia ở bên trong du thuyền vốn là người của Riley sớm liền không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên bọn chúng chính là hung thủ.
Mà hết thảy, đều là Riley chuẩn bị để đặt bẫy Phục Luân!
“Phục gia, không hay rồi! Có một đám người cầm súng đột nhiên lên thuyền, người của chúng ta không kháng lại nổi.”
“Có người lên thuyền?” Phục Luân càng giật mình, hắn cấp tốc trở lại tầng trên quan sát, qua khung cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài bầu trời, một chiếc máy bay trực thắng đang thả thang xuống, liên tục có nhiều người hạ xuống du thuyền, còn kẻ đứng trên trực thăng kia, dù trên dưới cách xa nhau như vậy, Phục Luân vẫn có thể nhìn thấy rõ, đó là Riley.
Hết thảy thủ hạ của Phục Luân đều xông lên boong tàu nghênh chiến, chỉ còn một bảo tiêu thân cận bảo vệ.
“Phục gia, mau theo thuộc hạ xuống khoang thuyền cứu hộ, ở đó thuộc hạ có chuẩn bị một chiếc cano phòng ngừa xảy ra tình huống khẩn cấp, mời ngài mau mau rời đi, chiếc du thuyền này sắp chìm rồi, hơn nữa kẻ địch hỏa lực quá mạnh, người của chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa.”
Tả Kiêm Thứ đã ở lại căn cứ của Phục Luân giúp Phục Luân xử lý công việc, thế nên hiện tại cận vệ của hắn tạm thời là người đàn ông này.
Bảo tiêu đi theo phía sau Phục Luân thuyết phục rất nhiều, nhưng Phục Luân vẫn khăng khăng cố chấp chạy về phía gian phòng của mình.
Bởi vì hắn muốn đi cứu vợ mới cưới của mình.
“Phục gia, phía trên nói không chừng đều là kẻ địch, cầu xin ngài không nên mạo hiểm, lỡ như ngài có xảy ra chuyện gì thì sẽ lớn chuyện mất.” Bảo tiêu đột nhiên lấy hết dũng khí ngăn cản trước mặt Phục Luân can ngăn khuyên nhủ “Phục gia, xin ngài nhanh lên cano ngay lập tức đi, thuộc hạ sẽ giúp ngài đi cứu Lăng tiên sinh, các huynh đệ đều liều mạng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho ngài, cầu xin ngài đừng để cho các huynh đệ của chúng ta phải hi sinh vô ích a.”
Phục Luân cũng giống như Tiếu Tẫn Nghiêm, có thể quyền bá một phương là bởi dưới trướng có một đám thủ hạ chủ chốt hết lòng tận trung, bất kể tính cách mỗi người bọn họ có bao nhiêu ác liệt thì đối với Phục Luân vẫn tuyệt đối trung thành.
Phục Luân không bị những lời này thuyết phục, giờ khắc này trong đầu hắn đều là Lăng Nghị, sớm đã không để ý đến sống chết của bản thân mình.
“Người của chúng ta còn lại bao nhiêu?” Phục Luân lẫm lông mày sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì kẻ địch trong ứng ngoài hợp tập kích, thế nên chỉ còn sót lại mấy người, còn lại đều ở bên ngoài nghênh chiến, thuộc hạ nghĩ có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
“Ngươi lập tức thông báo với huynh đệ bảo tất cả lùi xuống dưới khoang đáy cùng canô ở đấy mau chạy thoát, đạn của bọn họ khẳng định không còn nhiều nữa, nhanh lên!”
“Yểm hộ Phục gia là chức trách của chúng thuộc hạ, các anh em sẽ không…”
“Đây là mệnh lệnh!” Phục Luân đột nhiên khuôn mặt dữ tợn hống lên, hắn biết rõ đây là mưu kế của Riley đã lên kế hoạch tỉ mỉ một lần thành công ám sát Phục Luân hắn, nếu thất bại thì Riley sẽ phải nhận cái chết, thế nên chắc chắn Riley đã dùng hết toàn bộ lực lượng vào trận đánh này, có lẽ là đã thuê sát thủ cùng những vũ khí tính năng cao hạng nặng với giá trên trời để nhắm vào Phục Luân hắn khi hắn chủ quan không chuẩn bị an toàn kỹ lưỡng, tất nhiên thủ hạ của hắn hiện tại không đủ thực lực để đối chiến với những tên sát thủ kia, nếu tiếp tục đánh thì chỉ có con đường chết.
Một tiếng rống giận dữ uy nghiêm của Phục Luân chấn động đến người bảo tiêu kia, bảo tiêu không dám kháng lại mệnh lệnh, khẽ cắn răng nói một tiếng “Phục gia bảo trọng.” Rồi tiến về hướng khác chạy đi.
Phục Luân đi tới gian phòng kia, phát hiện Lăng Nghị đã sớm không còn thấy bóng dáng, dưới tình thế cấp bách, hắn gọi rất nhiều, lại hoảng hốt lao ra khỏi gian phòng ở bên trong du thuyền, chạy dọc hành lang vừa chạy vừa hô gọi lớn tên Lăng Nghị, nỗi sợ hãi chiếm giữ trong đầu Phục Luân, Phục Luân giống như phát điên tìm kiếm khắp cả từng phòng bên trong du thuyền.
“Phục Luân”
Đột nhiên từ bên ngoài du thuyền truyền đến tiếng gọi của Lăng Nghị, Phục Luân tâm trong nháy mắt hơi hồi hộp một chút, không nghĩ ngợi gì nữa liền cấp tốc chạy đến trên boong thuyền.
Bước ra cánh cửa chính, trong nháy mắt, Phục Luân nhìn thấy Lăng Nghị đứng nghiêm ở trên boong thuyền, mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, trông thấy Lăng Nghị không có chuyện gì, Phục Luân trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lại nhìn thấy Riley đứng phía sau Lăng Nghị.
Phục Luân lúc này mới chú ý đến bên cạnh mình có đến mười mấy thủ hạ của Riley đang cầm súng chĩa vào những người đang quỳ gối trước mặt hắn, kia đều là những thủ hạ của hắn, bọn họ hiển nhiên đã không nghe theo mệnh lệnh của hắn mà lui đi, vẫn ở lại cố yểm hộ hắn rời đi vững đến thời khắc cuối cùng nên lúc này mới bị bắt lại.
Riley vỗ tay từ phía sau Lăng Nghị bước lên phía trước, cười cực kỳ xán lạn.
“Tôi đã nói mà bảo bối nhi, em chỉ cần gọi một tiếng, Phục gia nhất định sẽ từ bên trong chạy ra.” Riley nói rồi đưa tay ôm lấy eo Lăng Nghị, dưới tầm mắt của Phục Luân cúi xuống hôn lên tóc Lăng Nghị.
Lăng Nghị rất không thích tên Riley này, nhưng để thoát khỏi khống chế của Phục Luân nên giờ khắc này cậu chỉ có thể cùng hắn làm bạn.
“Lăng Nghị, tôi là chồng em, em không phải nên đứng bên cạnh tôi sao? Lại đây cho tôi.” Ánh mắt của Phục Luân bình tĩnh dị thường, lành lạnh nhìn Lăng Nghị, nhưng thanh âm tràn ngập nguy hiểm, hắn biết Lăng Nghị hận hắn, chỉ là hắn không muốn chấp nhận Lăng Nghị vào lúc này lại đột nhiên cùng kẻ thù của hắn đứng chung một chỗ.
“Phục Luân, anh quá tưởng bở rồi.” Lăng Nghị không chút khách khí tàn nhẫn nói “Hiện tại ngay cả anh cũng tự thân khó bảo toàn, bớt ở đây giả vờ giả vịt ra lệnh cho tôi đi, tôi cho anh biết, từ giờ trở đi anh đừng nghĩ đến chuyện không chế tôi nữa.”
“Đúng đấy” Riley cười khẽ, càng ôm chặt lấy Lăng Nghị, quay sang nhìn Phục Luân “Tôi đến đây chính là để mang Lăng Nghị đi, Phục gia ngài thật không biết trân trọng bảo bối này, ha ha không ngờ rằng tên Phục Luân bạo quân ngông cuồng tự đại cuối cùng lại thua ở trong tay Riley tôi!”
“Sao không nghĩ tới được” Phục Luân nhẹ như mây gió nói “Dù sao tôi cũng rất ít khi đề phòng đám chuột gián hèn kém kia, có đột nhiên bị cắn một cái cũng rất bình thường.”
“Không hổ là Phục gia, đến lúc này vẫn còn có tâm trạng nói đùa.” Riley cười lạnh nói.
“Riley, cho dù tối nay ta có chết ở trên biển này, ngươi cũng đừng hòng chiếm được một phần lợi ích từ ta, có khi ngươi còn phải bồi lại bằng chính tính mạng của ngươi không chừng.”
“Ngươi cũng quá tự tin rồi, trận ám sát đêm nay ngoại trừ những người trên thuyền này sẽ chẳng một ai biết được, tin tức đã sớm bị ta phong tỏa, các ngươi không kịp phát tin gì ra ngoài được đâu, ha ha ngươi nghĩ ngươi còn có thể trụ lại được bao lâu.”
“Xem ra trận ám sát lần này ngươi đã tốn không ít công phu.” Phục Luân nheo mắt lại, hai mắt phát ra sát khí dọa người “Ta lẽ ra nên sớm lấy mạng ngươi.”
Riley sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói “Chỉ trách ngươi đã quá mức tự phụ, mấy năm trước chỉ vì ta vô tình làm ướt áo của ngươi, ngươi đã trừng phạt ta bằng cách ra lệnh cho ta ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống xin lỗi ngươi, hiện tại Riley ta đã dốc sức tạo nên giang sơn của chính mình, nhưng vẫn phải ở trước mặt ngươi nhiều lần khẩn cầu, dựa vào lão tử sớm đã ngứa mắt với ngươi, lại cộng thêm ngươi đoạt đi nam nhân ta nhìn trúng, thù mới hận cũ cùng tính một lựa, có trách thì trách ngươi bị hưng phấn khi kết hôn làm cho đầu óc mê muội nên lúc này ta mới có cơ hội ra tay.”
“Không nghĩ ngươi lại hận ta sâu đến như vậy, khó trách sao người ta yêu lại không hận ta chết đi.” Phục Luân cười khổ hai tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lăng Nghị, chẳng biết vì sao Phục Luân có cảm giác qua đêm nay hắn không thể sống nổi thì đột nhiên rất muốn ôm Lăng Nghị vào lòng, bất luận giờ khắc này Lăng Nghị có là kẻ địch hay không.
“Bảo bối nhi, em nói xem chúng ta giết hắn như thế nào đây, dùng hỏa thiêu hay dùng dao chém, hay là tôi trực tiếp hạ lệnh nổ súng bắn hắn?” Riley cười, ở bên tai Lăng Nghị nhẹ giọng nói, ở Địa thị gặp một màn chấn động kia, Riley biết rất rõ hiện tại Lăng Nghị căm hận Phục Luân đến mức nào, thế nên tùy ý giờ khắc này để cho Lăng Nghị xử quyết Phục Luân, cũng coi như để tạo một điểm hảo cảm cho chính mình trước mặt Lăng Nghị.
Vào giờ phút này, Riley hoàn toàn xem Lăng Nghị như người của phe mình, dù sao Lăng Nghị cũng giống như hắn, đều hận Phục Luân thấu xương.
Sắc mặt Lăng Nghị trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hết sức né tránh Phục Luân, cậu không muốn thừa nhận rằng mặc dù cậu rất hận Phục Luân, hận không thể tự tay giết chết hắn, như chân chính vào thời khắc này, cậu đột nhiên phát hiện ra mình căn bản không hi vọng Phục Luân chết đi, Lăng Nghị rất rõ tình cảm của mình, cậu không yêu Phục Luân, một chút cũng không hề có tình cảm gì với hắn, thế nên cậu không thể nào lý giải được tại sao chính mình đột nhiên lại nổi lên thiện tâm với hắn.
Thấy Lăng Nghị nhìn boong tàu không nói lời nào, Riley khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía đám thủ hạ của mình liếc mắt ra hiệu, sau đó lập tức có mấy người cầm súng chĩa về phía đám thủ hạ may mắn còn sống sót của Phục Luân đang quỳ gối trên boong thuyền.
“Hay là như vậy đi Lăng Nghị.” Riley ôn nhu cười gian nói “Tôi sẽ để cho Phục Luân quỳ xuống xin lỗi em, chỉ cần cách mười giây nếu hắn không quỳ thì liền giết chết một thủ hạ của hắn.”
/102
|