“Thúc thúc, dạy tôi chiêu kia được không?” Tiểu Phong vẻ mặt sùng bái nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, chữ “xấu xa” tự động cũng được lược bỏ mất đi.
“Được” Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi xổm người xuống, độ cao ngang bằng với Tiểu Phong đang đứng “Chỉ cần nhóc trả lời thúc thúc mấy câu hỏi, thúc thúc sẽ dạy võ công cho nhóc.”
“Có thật không?” Thằng bé hai mắt tỏa sáng, kích động nói “Có thể lợi hại như Tôn Ngộ Không a.”
“……” Tiếu Tẫn Nghiêm cạn lời =___=, nói “Đương nhiên có thể”
Tiểu Phong càng thêm kích động, kéo kéo tay áo Tiếu Tẫn Nghiêm sốt ruột nói “Vậy thúc thúc hỏi mau đi.”
“Câu thứ nhất, ba năm nay ba ba nhóc có qua lại với bạn trai hay bạn gái không?” Tiếu Tẫn Nghiêm rốt cuộc hỏi ra tiếng lòng của chính mình, từ lúc bắt đầu gặp lại Diệp Mạc đến giờ, câu hỏi này vẫn cứ lởn vởn trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm. Nghĩ đến trong đầu Diệp Mạc hiện tại không có chút xíu ký ức của quá khứ nào, Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng, lỡ như Diệp Mạc bây giờ có người yêu rồi, vậy hắn làm sao có cơ hội mang Diệp Mạc về nhà mình được nữa.
Tiểu Phong nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức ngây thơ ngơ ngác “Bạn trai bạn gái là cái gì a?”
Tiếu Tẫn Nghiêm thở dài, nói chuyện với mấy đứa con nít đúng là đau não.
“Vậy thúc thúc hỏi câu khác, có ai hay hẹn ba ba nhóc đi ra ngoài ăn cơm không?”
“Có” Thằng bé gật đầu khẳng định chắc nịch.
Tiếu Tẫn Nghiêm cả kinh, trong lòng lập tức có linh cảm mãnh liệt, vội vàng hỏi dồn “Mau nói cho thúc thúc nghe cụ thể là như nào.”
…………………….
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Tiểu Phong trở lại nhà ăn, bởi vì trốn làm bài tập nên Tiểu Phong bị Diệp Mạc la mắng một trận. Thằng bé tuy rằng nghịch ngợm, nhưng mà vẫn có hiểu chuyện, bị Diệp Mạc giáo huấn như vậy, vẻ mặt cực kỳ mếu máo, liên tục nhỏ giọng dạ vâng, về sau con không dám nữa đâu. Nhưng, hai con mắt đen láy hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử đang nấp phía sau Diệp Mạc, quá rõ ràng, đồ ngốc này dám ở trước mặt ba ba mình tố cáo mình cái gì đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng coi như là khách mời của Diệp Mạc, sau khi món ăn được đưa ra, ngồi cùng bàn với Tiếu Tẫn Nghiêm dùng cơm trưa. Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định nói mấy lời yêu thương tán tỉnh Diệp Mạc, nhưng mà vướng hai thằng nhóc ở đây nên chả dám nói lố thêm cái gì.
Hai thằng nhóc ăn ít cơm nên ăn rất nhanh, Tiểu Phong ngước đầu lên nói mình ăn no rồi, định chạy đi chơi thì kết quả bị Diệp Mạc trực tiếp ra lệnh đi lên phòng của mình làm bài tập. Lúc Tiểu Phong oan ức nói bài tập quá khó thì Tiểu Diệp Tử lập tức giơ tay nói một tiếng, để con chỉ cho Tiểu Phong ca ca.
Trí lực của Tiểu Diệp Tử đã sớm vượt qua những đứa nhỏ cùng tuổi, thậm chí là lớn hơn. Sớm đã học xong tri thức mẫu giáo rồi.
Cuối cùng, Tiểu Diệp Tử rất vui vẻ đi theo Tiểu Phong ra phía sau nhà hàng.
Kết quả, bé con bị Tiểu Phong lừa đảo với chèn ép, cuối cùng Tiểu Diệp Tử phải ngoan ngoãn ngồi trước bàn, nước mắt rơi lã chã làm toàn bộ bài tập dùm cho Tiểu Phong, còn Tiểu Phong thì ngồi ở bên cạnh Tiểu Diệp Tử hả hê cười hì hì, xoa xoa tóc Tiểu Diệp Tử, không ngừng gọi đồ ngốc.
Trước bàn ăn bây giờ chỉ còn lại hai người Tiếu Tẫn Nghiêm và Diệp Mạc. Biểu hiện của Diệp Mạc rất tự nhiên, cậu xem Tiếu Tẫn Nghiêm như người bạn mới quen, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm thì rất câu nệ, chỉ lo bản thân mình có chỗ nào khiến Diệp Mạc phiền chán, trò chuyện qua lại,, hình tượng Tiếu Tẫn Nghiêm được xây dựng trong lòng Diệp Mạc là một người đàn ông độc thân trung thực thật thà. (Jian: em bị lừa dồi =)))))))))
Trên bàn ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định nói cho Diệp Mạc biết hắn đối với cậu là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu, sét đánh cháy tóc =))). Từ chỗ Tiểu Phong, Tiếu Tẫn Nghiêm biết hiện giờ Diệp Mạc đang được một tên họ Dương theo đuổi, có vẻ như đó là kẻ rất có quyền thế, hơn nữa đã theo đuổi mấy tháng rồi. Điều này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm không thể không nâng cao cảnh giác, nhưng nghĩ tới nếu như bản thân mình quá nhiệt tình vồ vập sẽ khiến Diệp Mạc sợ hãi, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm không thể làm gì khác hơn là cố gắng đè nén sự cấp thiết nơi đáy lòng. Hắn muốn dựa vào nhu tình để từng bước một nắm lại trái tim Diệp Mạc. (Jian: lại bảo anh ngu nữa đê =)) ảnh khôn ra dồi đó =)))
Nhưng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã nghĩ quá đơn giản rồi.
……………………………….
Tiếu Tẫn Nghiêm mang Tiểu Diệp Tử trở về khách sạn, trước tiền chỉ đạo một vài chuyện làm ăn với Mạnh Truyền Tân, sau đó bắt đầu về phòng tiến hành tẩy não Tiểu Diệp Tử.
“Diệp Tiếu, có phải con rất thích Giang tiên sinh hơm?”
“Thích ạ” Tiểu Diệp Tử nhanh chóng đáp lại một tiếng.
“Vậy nếu Giang thúc thúc cũng làm ba ba của con thì con có thích hơm?”
“Thiệt hông ba ba, vậy là con sẽ có tới hai ba ba đúng không?” Tiểu Diệp Tử mặt đầy kinh ngạc, vô cùng vui sướng. Mỗi lần nhìn thấy những bạn nhỏ khác được hai người lớn nắm tay, bé ao ức giá như mình cũng như vậy, mà ba của bé lúc nào cũng thấy bận rộn công việc, không có thời gian ở bên cạnh bé, nếu như có thêm được một ba ba tốt như Giang thúc thúc vậy thì tuyệt biết bao nhiêu.
Hơn nữa còn được khuyến mãi thêm một ca ca, tuy rằng hay bắt nạt bé, nhưng ít ra có thể cùng chơi với bé, dạy bé đắp người tuyết….
“Ba ba, con muốn Giang thúc thúc” Tiểu Diệp Tử ôm lấy chân ba ba mình, ngẩng đầu nhỏ lên chờ đợi.
Tiếu Tẫn Nghiêm thỏa mãn nở nụ cười “Vậy sau này nếu nhìn thấy Giang thúc thúc là phải nói tốt cho ba ba với Giang thúc thúc nghe chưa. Phải làm sao để cho Giang thúc thúc yêu thích ba ba, nếu như Giang thúc thúc mà yêu thích ba ba, vậy thì Giang thúc thúc mới thành ba ba của Diệp Tiếu được, biết không?” (Jian: đồ lừa đảo con nít =)))))))))
Bé con nửa hiểu nửa không gật đầu “Ba ba, ngày mai con muốn đến tìm Tiểu Phong ca ca cùng chơi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm bế Tiểu Diệp Tử lên, thỏa mãn khẽ cười “Không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, Tiếu Tẫn Nghiêm đặc biệt tới một cửa hàng quần áo bình dân thay hết toàn bộ một thân toàn đồ rẻ tiền, cầm thẻ căn cước Mạnh Truyền Tân đã làm đi tới nhà hàng của Diệp Mạc báo danh.
Tiếu Tẫn Nghiêm đến nhà hàng của Diệp Mạc làm, mục đích là có thể có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp xúc với Diệp Mạc, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện mình phải đi làm công việc nặng nhọc nào cả, đến khi hắn được Diệp Mạc dẫn ra khu vực phía sau nhà hàng, được hướng dẫn là hắn phải vận chuyển rồi rửa sạch các loại nguyên liệu nấu ăn này cả ngày thì Tiếu Tẫn Nghiêm bị hóa đá tại chỗ, ngây người tới mười giây vẫn chưa tỉnh lại.
Hình như không giống như hắn tưởng tượng a…
Hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm, đường đường là tổng giám đốc của Hoàng Sát, hắc bạch hai đạo chỉ nghe tiếng thôi đều đã sợ mất mật, lại có một ngày phải ở trong bếp nhà hàng làm việc vặt. Nói ra có ai tin được không, nếu như có người quen nhìn thấy hắn hiện tại mặc đồng phục làm việc vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, chắc cũng cho rằng ai đó nhìn giống Tiếu Tẫn Nghiêm thôi.
Tiểu Diệp Tử vừa tới nhà hàng đã cùng Tiểu Phong kéo chạy ra công viên gần đấy chơi đắp người tuyết, nào có còn nhớ tới ông ba nhà mình đang vật vã làm việc đâu. Còn Diệp Mạc thì ở trong phòng làm việc của mình, thỉnh thoảng ghé ra nhà hàng hoặc nhà bếp giám sát công việc một chút, có tình cờ trông thấy Tiếu Tẫn Nghiêm cũng chỉ gật đầu mỉm cười một cái, cách đối xử giống như những người nhân viên khác.
Tiếu Tẫn Nghiêm khóc không ra nước mắt.
Bởi ngoại hình hắn cao lớn lãnh khốc mê người nên rất được những nữ phục vụ viên quý mến, Mới hơn nửa ngày mà gần hết những nữ nhân viên trong nhà hàng đều muốn trao đổi phương thức liên lạc với Tiếu Tẫn Nghiêm. Khi biết Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn độc thân thì mấy bác gái lớn tuổi cũng bắt đầu giới thiệu con gái cháu gái của mình cho Tiếu Tẫn Nghiêm hoặc hỏi dò Tiếu Tẫn Nghiêm mấy chuyện riêng tư.
Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhanh bị ép phát điên. Thế là hắn không nhịn được nữa chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc mà thô lỗ mắng chửi một cô gái, kết quả chừng hai mươi cô gái kia bị ánh mắt trừng trừng dữ tợn của Tiếu Tẫn Nghiêm dọa khóc. Sau đó đám con gái đi tìm Diệp Mạc tố khổ.
Chuyện này kỳ thực cũng không đáng nhắc tới, quan trọng chính là, một nam nhân viên ghen ghét Tiếu Tẫn Nghiêm nến đã chỉ thẳng vào mặt Tiếu Tẫn Nghiêm mắng Tiếu Tẫn Nghiêm tay chân vụng về, kết quả bị Tiếu Tẫn Nghiêm trực tiếp cho một cú đấm ngất đi. Sau đó, Tiếu Tẫn Nghiêm lại bị Diệp Mạc gọi vào văn phòng, phê bình một lúc lâu. Cái hình tượng người đàn ông độc thân trung thực cần cù của Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng Diệp Mạc hoàn toàn sụp đổ
Đường truy thê khó tựa đường lên trời a.
Tiếu Tẫn Nghiêm thầm cười khổ, có thể, đây chính là ông trời đang trừng phạt hắn vì trước đây hắn không biết quý trọng những gì đang có.
Trên lầu nhà hàng có một gian phòng nghỉ, bên trong chỉ đơn giản sắp đặt một cái giường, một cái bàn cùng TV, những lúc nhà hàng đóng cửa muộn, Diệp Mạc sẽ không mang con trai mình về nhà mà ở lại đây ngủ một đêm.
Tiểu Phong với Tiểu Diệp Tử chơi đùa cả ngày, mệt muốn chết rồi, thấy ba ba mình mãi vẫn chưa xong việc nên hai đứa nhóc trực tiếp ôm nhau thành một đoàn lăn ra ngủ trên giường.
Vất vả lắm mới làm xong việc, Tiếu Tẫn Nghiêm đang định buổi tối hẹn riêng Diệp Mạc ra ngoài bồi dưỡng tình cảm. Kết quả được một nhân viên khác cho biết Diệp Mạc đã bị người khác hẹn đi mất rồi.
Mà người hẹn Diệp Mạc kia, chính là gã đàn ông mà Tiểu Phong đã nhắc đến với Tiếu Tẫn Nghiêm, Dương Mạc.
Từ trong miệng Tiểu Phong, Tiếu Tẫn Nghiêm đã biết đại khái, tên Dương Mạc này là một tên thiếu gia con nhà giàu, tuổi xấp xỉ bằng Diệp Mạc, còn tính cách, theo như Tiểu Phong nói thì có chút kỳ quái, thằng bé không thích lắm. (Jian: còn chưa quái bằng ông chú Tiếu Tĩnh đâu =))))))))
Tiếu Tẫn Nghiêm phát động đến cả thủ hạ của chính mình đi điều tra, rốt cuộc biết được Diệp Mạc hiện tại đang ở một hôm đêm tên Mạc Dạ.
Mạc Dạ quy mô tuy rằng không sánh được với Kim Nghê ở thành phố X, nhưng ở thành phố T thì đây là hộp đêm lớn nhất nhì, nơi này ánh đèn ngũ sắc, tiếng nhạc có chút chói tai, khắp nơi đều có thể thấy được phụ nữ ăn mặc hở hang, hoặc là đàn ông quần áo xộc xệch say xỉn lắc lư.
Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng nếu mình tùy tiện sang đó tìm liền sẽ khiến Diệp Mạc thấy phản cảm, liền tìm một chỗ bí mật cách chỗ đám người Diệp Mạc không xa ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang ngồi bên cạnh Diệp Mạc, Dương Mạc.
Dương Mạc thân hình cường tráng, tuy không quá khôi ngô anh tuấn như Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng gương mặt đó lớn lên vẫn được xem là tinh anh xuất chúng, một thân mặc quần áo đắt tiền, dáng vẻ là một thiếu gia nhà giàu điển hình, ánh mắt kia, thỉnh thoảng vẫn quét qua giữa cái cổ trắng nõn của Diệp Mạc, rõ ràng không có ý tốt.
“Dương thiếu gia, hàng mới này nhìn qua ngon miệng dữ nha.” Một gã đàn ông cười cười bám vai kề bên tai Dương Mạc thấp giọng nói nhỏ.
“Phí lời, lão tử phải bỏ ra gần ba tháng mới tới tay đấy.” Dương Mạc vừa uống rượu vừa đắc ý nhỏ giọng đáp.
Diệp Mạc câu nệ ngồi ở bên cạnh Dương Mạc, đáy lòng kỳ thực rất muốn rời đi, cậu thực sự không thích những nơi thế này, nhìn những người bạn của Dương Mạc trước mắt tốt xấu khó phân, nhưng lại ngại nếu mình đột nhiên rời đi như vậy có vẻ rất không chừa mặt mũi cho Dương Mạc. Thế nên Diệp Mạc không thể làm gì khác hơn là cười ngượng ngùng nói dăm ba câu với bạn bè của Dương Mạc.
Diệp Mạc là không có cách nào từ chối lời mời nhiệt tình của Dương Mạc được. Quen biết Dương Mạc được khoảng ba tháng, Dương Mạc luôn không ngừng theo đuổi thổ lộ tình yêu với Diệp Mạc, tặng hoa tặng quà, mời Diệp Mạc với Tiểu Phong đến nhà hàng cao cấp dùng bữa. Hỗ trợ không ít để Diệp Mạc mở rộng nhà hàng, điều này khiến cho Diệp Mạc muốn từ chối chuyện gì cũng khó khăn.
Diệp Mạc đối với Dương Mạc cũng không có ý nghĩ yêu đương gì.
Chỉ là bởi cho đến nay chỉ có mỗi mình Diệp Mạc sống chung với đứa nhỏ Tiểu Phong. Đột nhiên lại có một người quan tâm đến cậu như vậy khiến cho Diệp Mạc thực sự rất cảm động.
“Giang, sao không uống rượu đi a.” Dương Mạc rót cho Diệp Mạc một ly rượu, đưa tới trước mặt Diệp Mạc, ôn nhu cười nói “Tất cả bọn họ đều là bằng hữu của anh, đừng quá căng thẳng, đã đi chơi là phải chơi hết mình.”
Diệp Mạc không thể làm gì khác hơn là cười cười “Đại khái là bởi vì em rất ít đến những nơi như thế này nên có chút không thích ứng lắm.”
“Không sao không sao, uống chút rượu thôi cũng tốt rồi.” Một tên đàn ông ngồi bên cạnh Diệp Mạc cười vang. Rốt cuộc Diệp Mạc miễn cưỡng nâng ly rượu lên uống.
Uống được một nửa, Diệp Mạc lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại, nhờ nhân viên của cậu thay cậu chăm sóc Tiểu Phong một chút, tối nay có thể sẽ về trễ.
“Cái gì? Một vưu vật như vậy mà Dương thiếu gia cậu vẫn còn chưa ra tay hả?” Một người đàn ông hét lên quái dị.
“Cậu thì biết cái gì!” Dương Mạc không nhịn được nói “Chưa ăn được vào miệng mới là mỹ vị, lại nói tôi rất hưởng thụ quá trình theo đuổi em ấy, Giang của tôi không giống như bọn nam kỹ kia.”
“Dương thiếu gia định đêm nay sẽ khai trai đúng không, tôi có thấy Dương thiếu gia bỏ thuốc vào rượu của cậu ta rồi đấy nha.”
“Ha ha” Dương Mạc cười gian “Thứ tốt mọi người cùng nhau chia sẻ mà, tới lúc đó mọi người có thể luân phiên hưởng thụ, có điều tôi phải là người đầu tiên đấy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang lên.
Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa mơ hồ nghe được đối thoại của bọn họ, chén rượu trong tay lập tức bị vỡ ra một vết nứt, hai mắt sắc bén phát ra sát khí.
Ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn khóa chặt trên mấy người ở cách đó không xa. Nhưng chưa chú ý tới ở một góc tối, cũng có một người đang khóa chặt ánh mắt trên người hắn.
“Ăn mặc trông nghèo nàn như vậy, hắn thực sự là Tiếu Tẫn Nghiêm?”
“Không sai, tôi đã đối chiếu với bức ảnh của hắn, xác nhận mấy lần.”
“Vậy thì tốt, lập tức điện thoại liên hệ với Phục gia, sau đó dựa theo mệnh lệnh của Phục gia mà hành động, còn nữa, Phục gia nói thủ hạ của hắn khả năng vẫn đang ẩn giấu nằm vùng. Thế nên nhất định phải liên lạc lại với Phục gia để báo cáo.”
“Vâng”
“Được” Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi xổm người xuống, độ cao ngang bằng với Tiểu Phong đang đứng “Chỉ cần nhóc trả lời thúc thúc mấy câu hỏi, thúc thúc sẽ dạy võ công cho nhóc.”
“Có thật không?” Thằng bé hai mắt tỏa sáng, kích động nói “Có thể lợi hại như Tôn Ngộ Không a.”
“……” Tiếu Tẫn Nghiêm cạn lời =___=, nói “Đương nhiên có thể”
Tiểu Phong càng thêm kích động, kéo kéo tay áo Tiếu Tẫn Nghiêm sốt ruột nói “Vậy thúc thúc hỏi mau đi.”
“Câu thứ nhất, ba năm nay ba ba nhóc có qua lại với bạn trai hay bạn gái không?” Tiếu Tẫn Nghiêm rốt cuộc hỏi ra tiếng lòng của chính mình, từ lúc bắt đầu gặp lại Diệp Mạc đến giờ, câu hỏi này vẫn cứ lởn vởn trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm. Nghĩ đến trong đầu Diệp Mạc hiện tại không có chút xíu ký ức của quá khứ nào, Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng, lỡ như Diệp Mạc bây giờ có người yêu rồi, vậy hắn làm sao có cơ hội mang Diệp Mạc về nhà mình được nữa.
Tiểu Phong nghiêng đầu, vẻ mặt hết sức ngây thơ ngơ ngác “Bạn trai bạn gái là cái gì a?”
Tiếu Tẫn Nghiêm thở dài, nói chuyện với mấy đứa con nít đúng là đau não.
“Vậy thúc thúc hỏi câu khác, có ai hay hẹn ba ba nhóc đi ra ngoài ăn cơm không?”
“Có” Thằng bé gật đầu khẳng định chắc nịch.
Tiếu Tẫn Nghiêm cả kinh, trong lòng lập tức có linh cảm mãnh liệt, vội vàng hỏi dồn “Mau nói cho thúc thúc nghe cụ thể là như nào.”
…………………….
Sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Tiểu Phong trở lại nhà ăn, bởi vì trốn làm bài tập nên Tiểu Phong bị Diệp Mạc la mắng một trận. Thằng bé tuy rằng nghịch ngợm, nhưng mà vẫn có hiểu chuyện, bị Diệp Mạc giáo huấn như vậy, vẻ mặt cực kỳ mếu máo, liên tục nhỏ giọng dạ vâng, về sau con không dám nữa đâu. Nhưng, hai con mắt đen láy hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử đang nấp phía sau Diệp Mạc, quá rõ ràng, đồ ngốc này dám ở trước mặt ba ba mình tố cáo mình cái gì đó.
Tiếu Tẫn Nghiêm cũng coi như là khách mời của Diệp Mạc, sau khi món ăn được đưa ra, ngồi cùng bàn với Tiếu Tẫn Nghiêm dùng cơm trưa. Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định nói mấy lời yêu thương tán tỉnh Diệp Mạc, nhưng mà vướng hai thằng nhóc ở đây nên chả dám nói lố thêm cái gì.
Hai thằng nhóc ăn ít cơm nên ăn rất nhanh, Tiểu Phong ngước đầu lên nói mình ăn no rồi, định chạy đi chơi thì kết quả bị Diệp Mạc trực tiếp ra lệnh đi lên phòng của mình làm bài tập. Lúc Tiểu Phong oan ức nói bài tập quá khó thì Tiểu Diệp Tử lập tức giơ tay nói một tiếng, để con chỉ cho Tiểu Phong ca ca.
Trí lực của Tiểu Diệp Tử đã sớm vượt qua những đứa nhỏ cùng tuổi, thậm chí là lớn hơn. Sớm đã học xong tri thức mẫu giáo rồi.
Cuối cùng, Tiểu Diệp Tử rất vui vẻ đi theo Tiểu Phong ra phía sau nhà hàng.
Kết quả, bé con bị Tiểu Phong lừa đảo với chèn ép, cuối cùng Tiểu Diệp Tử phải ngoan ngoãn ngồi trước bàn, nước mắt rơi lã chã làm toàn bộ bài tập dùm cho Tiểu Phong, còn Tiểu Phong thì ngồi ở bên cạnh Tiểu Diệp Tử hả hê cười hì hì, xoa xoa tóc Tiểu Diệp Tử, không ngừng gọi đồ ngốc.
Trước bàn ăn bây giờ chỉ còn lại hai người Tiếu Tẫn Nghiêm và Diệp Mạc. Biểu hiện của Diệp Mạc rất tự nhiên, cậu xem Tiếu Tẫn Nghiêm như người bạn mới quen, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm thì rất câu nệ, chỉ lo bản thân mình có chỗ nào khiến Diệp Mạc phiền chán, trò chuyện qua lại,, hình tượng Tiếu Tẫn Nghiêm được xây dựng trong lòng Diệp Mạc là một người đàn ông độc thân trung thực thật thà. (Jian: em bị lừa dồi =)))))))))
Trên bàn ăn, Tiếu Tẫn Nghiêm vốn định nói cho Diệp Mạc biết hắn đối với cậu là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu, sét đánh cháy tóc =))). Từ chỗ Tiểu Phong, Tiếu Tẫn Nghiêm biết hiện giờ Diệp Mạc đang được một tên họ Dương theo đuổi, có vẻ như đó là kẻ rất có quyền thế, hơn nữa đã theo đuổi mấy tháng rồi. Điều này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm không thể không nâng cao cảnh giác, nhưng nghĩ tới nếu như bản thân mình quá nhiệt tình vồ vập sẽ khiến Diệp Mạc sợ hãi, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm không thể làm gì khác hơn là cố gắng đè nén sự cấp thiết nơi đáy lòng. Hắn muốn dựa vào nhu tình để từng bước một nắm lại trái tim Diệp Mạc. (Jian: lại bảo anh ngu nữa đê =)) ảnh khôn ra dồi đó =)))
Nhưng, Tiếu Tẫn Nghiêm đã nghĩ quá đơn giản rồi.
……………………………….
Tiếu Tẫn Nghiêm mang Tiểu Diệp Tử trở về khách sạn, trước tiền chỉ đạo một vài chuyện làm ăn với Mạnh Truyền Tân, sau đó bắt đầu về phòng tiến hành tẩy não Tiểu Diệp Tử.
“Diệp Tiếu, có phải con rất thích Giang tiên sinh hơm?”
“Thích ạ” Tiểu Diệp Tử nhanh chóng đáp lại một tiếng.
“Vậy nếu Giang thúc thúc cũng làm ba ba của con thì con có thích hơm?”
“Thiệt hông ba ba, vậy là con sẽ có tới hai ba ba đúng không?” Tiểu Diệp Tử mặt đầy kinh ngạc, vô cùng vui sướng. Mỗi lần nhìn thấy những bạn nhỏ khác được hai người lớn nắm tay, bé ao ức giá như mình cũng như vậy, mà ba của bé lúc nào cũng thấy bận rộn công việc, không có thời gian ở bên cạnh bé, nếu như có thêm được một ba ba tốt như Giang thúc thúc vậy thì tuyệt biết bao nhiêu.
Hơn nữa còn được khuyến mãi thêm một ca ca, tuy rằng hay bắt nạt bé, nhưng ít ra có thể cùng chơi với bé, dạy bé đắp người tuyết….
“Ba ba, con muốn Giang thúc thúc” Tiểu Diệp Tử ôm lấy chân ba ba mình, ngẩng đầu nhỏ lên chờ đợi.
Tiếu Tẫn Nghiêm thỏa mãn nở nụ cười “Vậy sau này nếu nhìn thấy Giang thúc thúc là phải nói tốt cho ba ba với Giang thúc thúc nghe chưa. Phải làm sao để cho Giang thúc thúc yêu thích ba ba, nếu như Giang thúc thúc mà yêu thích ba ba, vậy thì Giang thúc thúc mới thành ba ba của Diệp Tiếu được, biết không?” (Jian: đồ lừa đảo con nít =)))))))))
Bé con nửa hiểu nửa không gật đầu “Ba ba, ngày mai con muốn đến tìm Tiểu Phong ca ca cùng chơi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm bế Tiểu Diệp Tử lên, thỏa mãn khẽ cười “Không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, Tiếu Tẫn Nghiêm đặc biệt tới một cửa hàng quần áo bình dân thay hết toàn bộ một thân toàn đồ rẻ tiền, cầm thẻ căn cước Mạnh Truyền Tân đã làm đi tới nhà hàng của Diệp Mạc báo danh.
Tiếu Tẫn Nghiêm đến nhà hàng của Diệp Mạc làm, mục đích là có thể có cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp xúc với Diệp Mạc, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện mình phải đi làm công việc nặng nhọc nào cả, đến khi hắn được Diệp Mạc dẫn ra khu vực phía sau nhà hàng, được hướng dẫn là hắn phải vận chuyển rồi rửa sạch các loại nguyên liệu nấu ăn này cả ngày thì Tiếu Tẫn Nghiêm bị hóa đá tại chỗ, ngây người tới mười giây vẫn chưa tỉnh lại.
Hình như không giống như hắn tưởng tượng a…
Hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm, đường đường là tổng giám đốc của Hoàng Sát, hắc bạch hai đạo chỉ nghe tiếng thôi đều đã sợ mất mật, lại có một ngày phải ở trong bếp nhà hàng làm việc vặt. Nói ra có ai tin được không, nếu như có người quen nhìn thấy hắn hiện tại mặc đồng phục làm việc vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, chắc cũng cho rằng ai đó nhìn giống Tiếu Tẫn Nghiêm thôi.
Tiểu Diệp Tử vừa tới nhà hàng đã cùng Tiểu Phong kéo chạy ra công viên gần đấy chơi đắp người tuyết, nào có còn nhớ tới ông ba nhà mình đang vật vã làm việc đâu. Còn Diệp Mạc thì ở trong phòng làm việc của mình, thỉnh thoảng ghé ra nhà hàng hoặc nhà bếp giám sát công việc một chút, có tình cờ trông thấy Tiếu Tẫn Nghiêm cũng chỉ gật đầu mỉm cười một cái, cách đối xử giống như những người nhân viên khác.
Tiếu Tẫn Nghiêm khóc không ra nước mắt.
Bởi ngoại hình hắn cao lớn lãnh khốc mê người nên rất được những nữ phục vụ viên quý mến, Mới hơn nửa ngày mà gần hết những nữ nhân viên trong nhà hàng đều muốn trao đổi phương thức liên lạc với Tiếu Tẫn Nghiêm. Khi biết Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn độc thân thì mấy bác gái lớn tuổi cũng bắt đầu giới thiệu con gái cháu gái của mình cho Tiếu Tẫn Nghiêm hoặc hỏi dò Tiếu Tẫn Nghiêm mấy chuyện riêng tư.
Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhanh bị ép phát điên. Thế là hắn không nhịn được nữa chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc mà thô lỗ mắng chửi một cô gái, kết quả chừng hai mươi cô gái kia bị ánh mắt trừng trừng dữ tợn của Tiếu Tẫn Nghiêm dọa khóc. Sau đó đám con gái đi tìm Diệp Mạc tố khổ.
Chuyện này kỳ thực cũng không đáng nhắc tới, quan trọng chính là, một nam nhân viên ghen ghét Tiếu Tẫn Nghiêm nến đã chỉ thẳng vào mặt Tiếu Tẫn Nghiêm mắng Tiếu Tẫn Nghiêm tay chân vụng về, kết quả bị Tiếu Tẫn Nghiêm trực tiếp cho một cú đấm ngất đi. Sau đó, Tiếu Tẫn Nghiêm lại bị Diệp Mạc gọi vào văn phòng, phê bình một lúc lâu. Cái hình tượng người đàn ông độc thân trung thực cần cù của Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng Diệp Mạc hoàn toàn sụp đổ
Đường truy thê khó tựa đường lên trời a.
Tiếu Tẫn Nghiêm thầm cười khổ, có thể, đây chính là ông trời đang trừng phạt hắn vì trước đây hắn không biết quý trọng những gì đang có.
Trên lầu nhà hàng có một gian phòng nghỉ, bên trong chỉ đơn giản sắp đặt một cái giường, một cái bàn cùng TV, những lúc nhà hàng đóng cửa muộn, Diệp Mạc sẽ không mang con trai mình về nhà mà ở lại đây ngủ một đêm.
Tiểu Phong với Tiểu Diệp Tử chơi đùa cả ngày, mệt muốn chết rồi, thấy ba ba mình mãi vẫn chưa xong việc nên hai đứa nhóc trực tiếp ôm nhau thành một đoàn lăn ra ngủ trên giường.
Vất vả lắm mới làm xong việc, Tiếu Tẫn Nghiêm đang định buổi tối hẹn riêng Diệp Mạc ra ngoài bồi dưỡng tình cảm. Kết quả được một nhân viên khác cho biết Diệp Mạc đã bị người khác hẹn đi mất rồi.
Mà người hẹn Diệp Mạc kia, chính là gã đàn ông mà Tiểu Phong đã nhắc đến với Tiếu Tẫn Nghiêm, Dương Mạc.
Từ trong miệng Tiểu Phong, Tiếu Tẫn Nghiêm đã biết đại khái, tên Dương Mạc này là một tên thiếu gia con nhà giàu, tuổi xấp xỉ bằng Diệp Mạc, còn tính cách, theo như Tiểu Phong nói thì có chút kỳ quái, thằng bé không thích lắm. (Jian: còn chưa quái bằng ông chú Tiếu Tĩnh đâu =))))))))
Tiếu Tẫn Nghiêm phát động đến cả thủ hạ của chính mình đi điều tra, rốt cuộc biết được Diệp Mạc hiện tại đang ở một hôm đêm tên Mạc Dạ.
Mạc Dạ quy mô tuy rằng không sánh được với Kim Nghê ở thành phố X, nhưng ở thành phố T thì đây là hộp đêm lớn nhất nhì, nơi này ánh đèn ngũ sắc, tiếng nhạc có chút chói tai, khắp nơi đều có thể thấy được phụ nữ ăn mặc hở hang, hoặc là đàn ông quần áo xộc xệch say xỉn lắc lư.
Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng nếu mình tùy tiện sang đó tìm liền sẽ khiến Diệp Mạc thấy phản cảm, liền tìm một chỗ bí mật cách chỗ đám người Diệp Mạc không xa ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang ngồi bên cạnh Diệp Mạc, Dương Mạc.
Dương Mạc thân hình cường tráng, tuy không quá khôi ngô anh tuấn như Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng gương mặt đó lớn lên vẫn được xem là tinh anh xuất chúng, một thân mặc quần áo đắt tiền, dáng vẻ là một thiếu gia nhà giàu điển hình, ánh mắt kia, thỉnh thoảng vẫn quét qua giữa cái cổ trắng nõn của Diệp Mạc, rõ ràng không có ý tốt.
“Dương thiếu gia, hàng mới này nhìn qua ngon miệng dữ nha.” Một gã đàn ông cười cười bám vai kề bên tai Dương Mạc thấp giọng nói nhỏ.
“Phí lời, lão tử phải bỏ ra gần ba tháng mới tới tay đấy.” Dương Mạc vừa uống rượu vừa đắc ý nhỏ giọng đáp.
Diệp Mạc câu nệ ngồi ở bên cạnh Dương Mạc, đáy lòng kỳ thực rất muốn rời đi, cậu thực sự không thích những nơi thế này, nhìn những người bạn của Dương Mạc trước mắt tốt xấu khó phân, nhưng lại ngại nếu mình đột nhiên rời đi như vậy có vẻ rất không chừa mặt mũi cho Dương Mạc. Thế nên Diệp Mạc không thể làm gì khác hơn là cười ngượng ngùng nói dăm ba câu với bạn bè của Dương Mạc.
Diệp Mạc là không có cách nào từ chối lời mời nhiệt tình của Dương Mạc được. Quen biết Dương Mạc được khoảng ba tháng, Dương Mạc luôn không ngừng theo đuổi thổ lộ tình yêu với Diệp Mạc, tặng hoa tặng quà, mời Diệp Mạc với Tiểu Phong đến nhà hàng cao cấp dùng bữa. Hỗ trợ không ít để Diệp Mạc mở rộng nhà hàng, điều này khiến cho Diệp Mạc muốn từ chối chuyện gì cũng khó khăn.
Diệp Mạc đối với Dương Mạc cũng không có ý nghĩ yêu đương gì.
Chỉ là bởi cho đến nay chỉ có mỗi mình Diệp Mạc sống chung với đứa nhỏ Tiểu Phong. Đột nhiên lại có một người quan tâm đến cậu như vậy khiến cho Diệp Mạc thực sự rất cảm động.
“Giang, sao không uống rượu đi a.” Dương Mạc rót cho Diệp Mạc một ly rượu, đưa tới trước mặt Diệp Mạc, ôn nhu cười nói “Tất cả bọn họ đều là bằng hữu của anh, đừng quá căng thẳng, đã đi chơi là phải chơi hết mình.”
Diệp Mạc không thể làm gì khác hơn là cười cười “Đại khái là bởi vì em rất ít đến những nơi như thế này nên có chút không thích ứng lắm.”
“Không sao không sao, uống chút rượu thôi cũng tốt rồi.” Một tên đàn ông ngồi bên cạnh Diệp Mạc cười vang. Rốt cuộc Diệp Mạc miễn cưỡng nâng ly rượu lên uống.
Uống được một nửa, Diệp Mạc lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại, nhờ nhân viên của cậu thay cậu chăm sóc Tiểu Phong một chút, tối nay có thể sẽ về trễ.
“Cái gì? Một vưu vật như vậy mà Dương thiếu gia cậu vẫn còn chưa ra tay hả?” Một người đàn ông hét lên quái dị.
“Cậu thì biết cái gì!” Dương Mạc không nhịn được nói “Chưa ăn được vào miệng mới là mỹ vị, lại nói tôi rất hưởng thụ quá trình theo đuổi em ấy, Giang của tôi không giống như bọn nam kỹ kia.”
“Dương thiếu gia định đêm nay sẽ khai trai đúng không, tôi có thấy Dương thiếu gia bỏ thuốc vào rượu của cậu ta rồi đấy nha.”
“Ha ha” Dương Mạc cười gian “Thứ tốt mọi người cùng nhau chia sẻ mà, tới lúc đó mọi người có thể luân phiên hưởng thụ, có điều tôi phải là người đầu tiên đấy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang lên.
Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa mơ hồ nghe được đối thoại của bọn họ, chén rượu trong tay lập tức bị vỡ ra một vết nứt, hai mắt sắc bén phát ra sát khí.
Ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn khóa chặt trên mấy người ở cách đó không xa. Nhưng chưa chú ý tới ở một góc tối, cũng có một người đang khóa chặt ánh mắt trên người hắn.
“Ăn mặc trông nghèo nàn như vậy, hắn thực sự là Tiếu Tẫn Nghiêm?”
“Không sai, tôi đã đối chiếu với bức ảnh của hắn, xác nhận mấy lần.”
“Vậy thì tốt, lập tức điện thoại liên hệ với Phục gia, sau đó dựa theo mệnh lệnh của Phục gia mà hành động, còn nữa, Phục gia nói thủ hạ của hắn khả năng vẫn đang ẩn giấu nằm vùng. Thế nên nhất định phải liên lạc lại với Phục gia để báo cáo.”
“Vâng”
/102
|