Mới sáng sớm tinh mơ, Mẫu Đơn liền chạy tới đổ phường Tam Anh (nay đã đổi tên thành đỗ phường Kim Tài) để làm loạn. Suốt cả đêm qua, Mẫu Đơn vì ấm ức nên không ngủ được, sáng nay liền chạy tới nơi này ăn thua đủ một phen với Lạc Thiên. Tân tổng quản Lôi Hải vì trách nhiệm với chủ nhân liền chạy ra ngăn cản. Vì chuyện này, Mẫu Đơn càng lớn giọng mắng to.
- Lão Lôi nhà ngươi là đồ không tim không óc. Ta dùng sản nghiệp Diễm Hồng viện của mình mang ra mạo hiểm là vì ai, vì ai? – Mẫu Đơn vừa mắng vừa lấy tay xỉa vào ngực Lôi Hải.
- Cái đó ... là vì ta, nhưng Kim công tử vẫn còn đang ngủ, ngươi có thể nhỏ giọng được không?
Lôi Hải tuy tướng mạo hung tợn, nhưng kỳ thực rất thật thà khẳng khái. Gã đã nhận làm tổng quản cho Lạc Thiên, liền tận lực làm việc. Trừ khi đổ phường đổi chủ, nếu không gã sẽ nhất mực trung thành.
- Còn dám nói ta nhỏ giọng. Thế nào, ngươi cho hắn ngủ ở gian thượng khách chứ gì? Ta sẽ tới đó nháo cho đến lúc hắn thức dậy mới thôi.
Nói xong Mẫu Đơn liền xồng xộc đi tìm Lạc Thiên. Kết giao với Lôi Hải nhiều năm, Mẫu Đơn phi thường biết rõ đổ phường như ở nhà mình. Mẫu Đơn đập mạnh bên ngoài cửa thượng phòng, la lớn.
- Rùa rúc đầu, ngươi có giỏi thì bò ra đây. Không dám nhận kiêu chiến, nên trốn ở trong đó tránh ta hả?
Không cần đợi Mẫu Đơn đập thêm lần thứ hai, Ngưng Bích bên trong liền mở nhẹ cửa, lách ra ngoài rồi mau chóng đóng cửa trở lại. Trên má của Mẫu Đơn bất ngờ bị người ta tặng cho năm dấu tay, Ngưng Bích tức giận trừng mắt nhìn Mẫu Đơn như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhớ tới tối qua, hắn sợ hãi cỡ nào, bi thương đến cỡ nào, khó khăn đi vào giấc ngủ như thế nào ... Vậy mà sáng nay, nữ nhân này lại dám tới sớm quấy phá. Lần đầu tiên, Ngưng Bích nổi lên sát ý muốn giết người. (Mấy lần trước nàng mất trí nhớ nên đã quên hết, coi như không tính đi.)
- Ngươi dám đánh ta! – Mẫu Đơn một tay vịn má bị đánh, phẫn uất nhìn Ngưng Bích.
- Im lặng, không được làm ồn. – Ngưng Bích nhẹ nhàng nhắc nhở. – Nếu ngươi làm còn làm ồn chàng ngủ, ta liền giết ngươi. – Lần này là âm lãnh đe doạ.
- Dựa vào ngươi?
Mẫu Đơn vừa nghiến răng vừa tung ra bạch lăng tấn công chớp nhoáng. Nàng dù sao cũng là đương gia trong Tam Anh, không thể tuỳ tiện để người khác khinh bạc như thế này. Bạch lăng mềm mại như tơ, lại chắc bền như dây xích. Tuỳ lúc nhu cương mà múa, dải lụa trắng có thể uyển chuyển như không khí, cũng có thể sắc nhọn như vũ khí tấn công người. Bạch lăng sượt nhẹ qua khung cửa, để lại một vết cắt sâu dài.
Ngưng Bích uốn mình một cái liền thoát khỏi sự công kích của Bạch Lăng. Trong ống tay áo liền xuất hiện song đao ứng phó. Trước khi lên đường đột nhập hoàng cung, Lạc Thiên đã mang song đao này ban tặng cho nàng. Song đao này cầm rất vừa tay Ngưng Bích, lại có thể cất giấu trong ống tay áo, tuỳ ý lấy ra lúc nào cũng được. Ngưng Bích nhớ lúc đó, nàng cao hứng đem song đao múa một bài quyền. Không hiểu sao tướng công miệng thì cười cổ vũ, nhưng tận sâu trong đôi mắt lại có một nét buồn mênh mang.
Song đao chém tới, bạch lăng liền căng ra ứng đỡ. Ngưng Bích xoay cổ tay tấn công vào phạm vi khác. Điều khiển bạch lăng phải rất chuyên chú tập trung, đó là một mảnh vải nên phải linh hoạt thu phát để biến thành vũ khí. Song đao thì lại khác rất nhiều, giống như một phần nối dài của thân thể, có thể tuỳ ý tấn công mọi vị trí, vũ khí sắc bén nên cũng không cần phải điều tiết nội lực tốn công. Chỉ cần dựa vào hai bí quyết, nhanh và mạnh, đã có thể hạ gục đối thủ.
Hai nữ nhân một cương một nhu giao chiến túi bụi, kéo dài từ thượng phòng chạy thẳng xuống phía dưới đổ phường. Bọn họ đều là nữ lưu, giao chiêu đều mang lại nét vũ kỹ xinh đẹp, làm người ta nhìn không khỏi ngơ ngẩn. Một xanh một đỏ, một lạnh một nóng, giao thoa với nhau tạo thành một màn trình diễn vô cùng đặc sắc. Người bên trong đổ phường mê mang đứng nhìn không nói, người bên ngoài hiếu kỳ kéo vào trong xem càng lúc càng đông.
Hai mỹ nhân người ngọc giao chiêu hơn mười hiệp vẫn không phân thắng bại. Bàn ghế bị các nàng đánh nát văng ra xung quanh tán loạn. Vậy mà đám người không sợ chết vẫn kéo nhau đến xem rần rần. Đám người ở Bàn Tơ phố này dạng gì cũng có, giống nhau nhất chính là to gan lớn mật, lại ham vui vô cùng. Sinh sự đánh nhau chính là miềm vui của họ. Huống chi, giao chiêu hiện nay lại chính là hai cao thủ mỹ nữ.
Bạch lăng như linh xà vẫy động, đột nhiên phóng tới như muốn siết chặt lấy Ngưng Bích. Nàng nhún chân, lắc thân, cả người uyển chuyển thoát khỏi vòng vây của bạch lăng. Hình ảnh đẹp như điểu ngư phóng mình khỏi mặt nước. Chiêu này cả hai đều vận dụng tuyệt kỹ, một người tấn công, một người hoá giải, khiến cho đám đông xung quanh nhìn mãn nhãn, vỗ tay rần rần.
Hai nữ nhân càng đánh càng hăng, thậm chí đã quên mất họ đánh nhau vì lý do gì. Chỉ biết rằng nếu lúc này nương tay với đối phương, thì người chịu thiệt sẽ là mình.
Trong lúc đó, có người đến bên cạnh Lôi Hải thì thào to nhỏ. Gã nghe xong hai mắt sáng ra, liền ngoắc tay tập họp bọn nhân công trong đổ phường lại phân phó. Không biết đó là mệnh lệnh thú vị cỡ nào, toàn bộ nhân công liền hý hửng chạy đi làm. Xem ra chút xíu nữa sẽ có nhiều trò vui để coi rồi.
Mẫu Đơn điều khiển bạch lăng xoắn lại, mũi nhọn như thương, toàn lực công kích thẳng người Ngưng Bích. Song đao đồng thời thu lại trước mặt nàng, tạo thành hai lớp chắn thép cản trở mũi công kích của bạch lăng. Tuy mũi nhọn không xuyên qua được Ngưng Bích, nhưng lực đạo cũng đủ mạnh bức nàng lui lại mấy bước. Ngưng Bích hai tay vung mạnh, muốn dùng lực ngạnh đấu với bạch lăng. Tuy nhiên Mẫu Đơn xoay nhẹ tay, đã biến bạch lăng trở thành một mảnh vải bình thường, triệt tiêu hết tất cả lực đạo. Ngưng Bích chỉ chờ có vậy, liền triển khai một kỹ thuật gọi là ‘đoạn thuỷ’, dù có là dòng nước không hình dạng cũng có thể bị cắt đôi. Song đao chỉ sượt nhẹ qua, bạch lăng liền biến thành muôn ngàn mảnh vụn. Mẫu Đơn kinh hãi nhìn bạch lăng yêu thương của mình chẳng khác nào lá cây, bị gió cuốn bay đi phất phơ.
Trong lúc Mẫu Đơn bó tay thúc thủ, Ngưng Bích dự định truy sát tới cùng. Thế nhưng một tiếng hô nghiêm khắc vang lên, khiến nàng sực tỉnh.
- Ngừng tay.
Giọng nói của Lạc Thiên mang theo chút uy nghiêm hiếm thấy. Ngưng Bích liền yểu xìu khép nép lui về một góc. Bước ra giữa đấu trường hỗn loạn của hai nữ nhân, Lạc Thiên vui vẻ giơ hai tay lên thông báo.
- Các vị, đã có thể bình chọn rồi.
Hắn vừa nói thì muôn ngàn bông hoa liền được người ta ném ra tới tấp. Hoa nhẹ nhàng bay trong không trung rồi rơi vòng xuống chân hai nữ nhân. Chỉ một lát sau, xung quanh Ngưng Bích và Mẫu Đơn liền có có hai ngọn nhỏ được chất lên từ số hoa đó. Lạc Thiên nhìn qua nhìn lại, thận trọng kiểm kê hai bên. Không cần dùng thần nhãn của hắn, cũng có thể nhận ra số lượng hoa ở bên phía Ngưng Bích nhiều hơi một chút.
- Kết quả đã có, cuộc thi sắc đẹp lần này đổ phường Kim Tài thắng Diễm Hồng viện. Tất cả, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
- Cái gì? – Mẫu Đơn liền sực tỉnh chạy tới gần Lạc Thiên phản đối. – Ta không chấp nhận, vụ thắng thua này bắt đầu lúc nào sao ta không biết. Không báo trước là phạm quy, kết quả phải huỷ bỏ.
- Không phải hôm qua tại hạ đã nói sáng nay sẽ bắt đầu thi sắc đẹp với Mẫu Đơn cô nương sao? Lúc hai người đang mải mê đánh nhau thì mọi người ở đầy đều đã được phát cho một bông hoa. Ta nói họ thích ai, hãy ném hoa về phía người đó. Cuối cùng số hoa của Ngưng Bích nhiều hơn cô nương, vậy là phía chúng ta thắng rồi.
- Cái này ta không công nhận.
Mẫu Đơn gào lên như hài tử quấy phá làm nũng. Nàng mặc dù rất kiều mị thành thục, nhưng mọi người đều biết tính nàng khá rõ ràng. Miệng lưỡi chanh chua điêu ngoa, tính tình thì có chút nóng nảy tuỳ hứng. Nếu có thể đứng im mỉm cười, thì tuyệt đối đã có thể thắng được cuộc thi lần này. Tuy nhiên nàng lại không bao giờ được như vậy.
Ngược lại, thiếu nữ mang mạng che mặt kia mang lại vẻ thanh thuần thoát tục. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ. Đôi mắt lưu tình ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ. Nàng dùng mạn che lại tăng thêm một chút bí ẩn, khiến người ta tha hồ mà tưởng tượng dung nhan của nàng. Nói như thế nào, thì một món ăn đã quá nhàm làm sao có thể so với hương vị mới lạ đầy bí ẩn.
Mẫu Đơn làm dữ lên quá, vừa khóc vừa la, chỉ còn nước dùng tự tử để doạ người nữa thôi là đủ bộ ba tuyệt chiêu. Lạc Thiên tuỳ thời liền nãy ra kế hay, để ngăn chặn sự việc lại.
- Mẫu Đơn cô nương, bất quá cô chỉ mới thua có một hiệp thôi, vẫn còn hai hiệp nữa để gỡ lại mà.
Hai mắt hắn dịu dàng nhìn Mẫu Đơn đầy thông cảm, khiến cho nàng ta quên mất mục tiêu đối đầu của mình chính là hắn, liền chuyển qua dịu ngọt đồng lòng.
- Thật sao, vẫn còn hai ván để gỡ lại à. Thôi coi như bỏ, ta đại nhân đại lượng coi như chấp trước tiểu nữ tử một bước. Khinh Nhân, hiệp sau chúng ta đấu như thế nào? – Mẫu Đơn đã phục hồi lại vẻ tự tin khí thế như lúc trước, sẵn sàng chấp nhận đối đầu.
- Thật ra tại hạ dự định tổ chức tiếp thi đấu ở đây, nhưng hai người ... – Hắn nhìn xung quanh là bàn ghế hỗn độn. - ... chắc phải dời lại vài ngày mới tiếp tục thi quá!
- Ngươi dự định kiếm cớ thoái lui hả? Đấu tiếp cho ta. Không có chỗ thì mọi người cứ đến Diễm Hồng viện mà đấu.
- Vậy cũng được! – Hắn mỉm cười vui vẻ. Cứ đến Diễm Hồng viện hết đi, chi phí tổ chức sẽ do bên đó lo hết, hắn sẽ không phí một xu. - Các vị nghe rõ rồi đó, cuộc thi sắc đẹp giữa đỗ phường và Mẫu Đơn cô nương sẽ diễn ra tiếp theo ở Diễm Hồng viện. Hai canh giờ sau sẽ bắt đầu. Ai tới trước sẽ có chỗ tốt, đồ ăn thức uống hôm nay miễn phí.
Lại nghe có đồ ăn miễn phí, có chỗ tốt để xem náo nhiệt, mọi người liền rần rần chạy đi ngay. Mẫu Đơn thấy vậy cũng hối hả chạy về lo lắng mọi việc. Trước khi đi còn gửi lại cho hắn một ánh mắt căm hờn. Khi không lại để cho nàng tốn một bữa đãi mọi người ăn miễn phí.
Mọi người đi hết, Ngưng Bích mới bước đến trước mặt Lạc Thiên hỏi.
- Nhị lang ... vẫn không sao chứ?
- Dĩ nhiên là không sao. Ta ngủ dậy thì tự nhiên mọi chuyện liền bình thường trở lại. Có lẽ hôm qua chỉ là mỏi mắt quá độ thôi. Không cần lo lắng.
Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng. Hắn đau khổ thì nàng sẽ cùng hắn khóc, hắn vui vẻ thì nàng cũng quá sung sướng mà khóc. Bọn họ ở trong tim đối phương đã trở nên quá sâu nặng rồi.
- Đã làm nàng quá hoảng sợ rồi. Ta đã không sao rồi, nên đừng khóc nữa. Tướng công đã nói qua, là nàng khóc rất xấu xí rồi mà. Nàng mà khóc nữa, thì ta sẽ bỏ nàng thật đó.
- Thiếp không có khóc mà. - Ngưng Bích giận dỗi đấm vào vai hắn, nàng úp mặt vào lòng hắn che dấu gương mặt đang nức nở của mình.
- Lão Lôi nhà ngươi là đồ không tim không óc. Ta dùng sản nghiệp Diễm Hồng viện của mình mang ra mạo hiểm là vì ai, vì ai? – Mẫu Đơn vừa mắng vừa lấy tay xỉa vào ngực Lôi Hải.
- Cái đó ... là vì ta, nhưng Kim công tử vẫn còn đang ngủ, ngươi có thể nhỏ giọng được không?
Lôi Hải tuy tướng mạo hung tợn, nhưng kỳ thực rất thật thà khẳng khái. Gã đã nhận làm tổng quản cho Lạc Thiên, liền tận lực làm việc. Trừ khi đổ phường đổi chủ, nếu không gã sẽ nhất mực trung thành.
- Còn dám nói ta nhỏ giọng. Thế nào, ngươi cho hắn ngủ ở gian thượng khách chứ gì? Ta sẽ tới đó nháo cho đến lúc hắn thức dậy mới thôi.
Nói xong Mẫu Đơn liền xồng xộc đi tìm Lạc Thiên. Kết giao với Lôi Hải nhiều năm, Mẫu Đơn phi thường biết rõ đổ phường như ở nhà mình. Mẫu Đơn đập mạnh bên ngoài cửa thượng phòng, la lớn.
- Rùa rúc đầu, ngươi có giỏi thì bò ra đây. Không dám nhận kiêu chiến, nên trốn ở trong đó tránh ta hả?
Không cần đợi Mẫu Đơn đập thêm lần thứ hai, Ngưng Bích bên trong liền mở nhẹ cửa, lách ra ngoài rồi mau chóng đóng cửa trở lại. Trên má của Mẫu Đơn bất ngờ bị người ta tặng cho năm dấu tay, Ngưng Bích tức giận trừng mắt nhìn Mẫu Đơn như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhớ tới tối qua, hắn sợ hãi cỡ nào, bi thương đến cỡ nào, khó khăn đi vào giấc ngủ như thế nào ... Vậy mà sáng nay, nữ nhân này lại dám tới sớm quấy phá. Lần đầu tiên, Ngưng Bích nổi lên sát ý muốn giết người. (Mấy lần trước nàng mất trí nhớ nên đã quên hết, coi như không tính đi.)
- Ngươi dám đánh ta! – Mẫu Đơn một tay vịn má bị đánh, phẫn uất nhìn Ngưng Bích.
- Im lặng, không được làm ồn. – Ngưng Bích nhẹ nhàng nhắc nhở. – Nếu ngươi làm còn làm ồn chàng ngủ, ta liền giết ngươi. – Lần này là âm lãnh đe doạ.
- Dựa vào ngươi?
Mẫu Đơn vừa nghiến răng vừa tung ra bạch lăng tấn công chớp nhoáng. Nàng dù sao cũng là đương gia trong Tam Anh, không thể tuỳ tiện để người khác khinh bạc như thế này. Bạch lăng mềm mại như tơ, lại chắc bền như dây xích. Tuỳ lúc nhu cương mà múa, dải lụa trắng có thể uyển chuyển như không khí, cũng có thể sắc nhọn như vũ khí tấn công người. Bạch lăng sượt nhẹ qua khung cửa, để lại một vết cắt sâu dài.
Ngưng Bích uốn mình một cái liền thoát khỏi sự công kích của Bạch Lăng. Trong ống tay áo liền xuất hiện song đao ứng phó. Trước khi lên đường đột nhập hoàng cung, Lạc Thiên đã mang song đao này ban tặng cho nàng. Song đao này cầm rất vừa tay Ngưng Bích, lại có thể cất giấu trong ống tay áo, tuỳ ý lấy ra lúc nào cũng được. Ngưng Bích nhớ lúc đó, nàng cao hứng đem song đao múa một bài quyền. Không hiểu sao tướng công miệng thì cười cổ vũ, nhưng tận sâu trong đôi mắt lại có một nét buồn mênh mang.
Song đao chém tới, bạch lăng liền căng ra ứng đỡ. Ngưng Bích xoay cổ tay tấn công vào phạm vi khác. Điều khiển bạch lăng phải rất chuyên chú tập trung, đó là một mảnh vải nên phải linh hoạt thu phát để biến thành vũ khí. Song đao thì lại khác rất nhiều, giống như một phần nối dài của thân thể, có thể tuỳ ý tấn công mọi vị trí, vũ khí sắc bén nên cũng không cần phải điều tiết nội lực tốn công. Chỉ cần dựa vào hai bí quyết, nhanh và mạnh, đã có thể hạ gục đối thủ.
Hai nữ nhân một cương một nhu giao chiến túi bụi, kéo dài từ thượng phòng chạy thẳng xuống phía dưới đổ phường. Bọn họ đều là nữ lưu, giao chiêu đều mang lại nét vũ kỹ xinh đẹp, làm người ta nhìn không khỏi ngơ ngẩn. Một xanh một đỏ, một lạnh một nóng, giao thoa với nhau tạo thành một màn trình diễn vô cùng đặc sắc. Người bên trong đổ phường mê mang đứng nhìn không nói, người bên ngoài hiếu kỳ kéo vào trong xem càng lúc càng đông.
Hai mỹ nhân người ngọc giao chiêu hơn mười hiệp vẫn không phân thắng bại. Bàn ghế bị các nàng đánh nát văng ra xung quanh tán loạn. Vậy mà đám người không sợ chết vẫn kéo nhau đến xem rần rần. Đám người ở Bàn Tơ phố này dạng gì cũng có, giống nhau nhất chính là to gan lớn mật, lại ham vui vô cùng. Sinh sự đánh nhau chính là miềm vui của họ. Huống chi, giao chiêu hiện nay lại chính là hai cao thủ mỹ nữ.
Bạch lăng như linh xà vẫy động, đột nhiên phóng tới như muốn siết chặt lấy Ngưng Bích. Nàng nhún chân, lắc thân, cả người uyển chuyển thoát khỏi vòng vây của bạch lăng. Hình ảnh đẹp như điểu ngư phóng mình khỏi mặt nước. Chiêu này cả hai đều vận dụng tuyệt kỹ, một người tấn công, một người hoá giải, khiến cho đám đông xung quanh nhìn mãn nhãn, vỗ tay rần rần.
Hai nữ nhân càng đánh càng hăng, thậm chí đã quên mất họ đánh nhau vì lý do gì. Chỉ biết rằng nếu lúc này nương tay với đối phương, thì người chịu thiệt sẽ là mình.
Trong lúc đó, có người đến bên cạnh Lôi Hải thì thào to nhỏ. Gã nghe xong hai mắt sáng ra, liền ngoắc tay tập họp bọn nhân công trong đổ phường lại phân phó. Không biết đó là mệnh lệnh thú vị cỡ nào, toàn bộ nhân công liền hý hửng chạy đi làm. Xem ra chút xíu nữa sẽ có nhiều trò vui để coi rồi.
Mẫu Đơn điều khiển bạch lăng xoắn lại, mũi nhọn như thương, toàn lực công kích thẳng người Ngưng Bích. Song đao đồng thời thu lại trước mặt nàng, tạo thành hai lớp chắn thép cản trở mũi công kích của bạch lăng. Tuy mũi nhọn không xuyên qua được Ngưng Bích, nhưng lực đạo cũng đủ mạnh bức nàng lui lại mấy bước. Ngưng Bích hai tay vung mạnh, muốn dùng lực ngạnh đấu với bạch lăng. Tuy nhiên Mẫu Đơn xoay nhẹ tay, đã biến bạch lăng trở thành một mảnh vải bình thường, triệt tiêu hết tất cả lực đạo. Ngưng Bích chỉ chờ có vậy, liền triển khai một kỹ thuật gọi là ‘đoạn thuỷ’, dù có là dòng nước không hình dạng cũng có thể bị cắt đôi. Song đao chỉ sượt nhẹ qua, bạch lăng liền biến thành muôn ngàn mảnh vụn. Mẫu Đơn kinh hãi nhìn bạch lăng yêu thương của mình chẳng khác nào lá cây, bị gió cuốn bay đi phất phơ.
Trong lúc Mẫu Đơn bó tay thúc thủ, Ngưng Bích dự định truy sát tới cùng. Thế nhưng một tiếng hô nghiêm khắc vang lên, khiến nàng sực tỉnh.
- Ngừng tay.
Giọng nói của Lạc Thiên mang theo chút uy nghiêm hiếm thấy. Ngưng Bích liền yểu xìu khép nép lui về một góc. Bước ra giữa đấu trường hỗn loạn của hai nữ nhân, Lạc Thiên vui vẻ giơ hai tay lên thông báo.
- Các vị, đã có thể bình chọn rồi.
Hắn vừa nói thì muôn ngàn bông hoa liền được người ta ném ra tới tấp. Hoa nhẹ nhàng bay trong không trung rồi rơi vòng xuống chân hai nữ nhân. Chỉ một lát sau, xung quanh Ngưng Bích và Mẫu Đơn liền có có hai ngọn nhỏ được chất lên từ số hoa đó. Lạc Thiên nhìn qua nhìn lại, thận trọng kiểm kê hai bên. Không cần dùng thần nhãn của hắn, cũng có thể nhận ra số lượng hoa ở bên phía Ngưng Bích nhiều hơi một chút.
- Kết quả đã có, cuộc thi sắc đẹp lần này đổ phường Kim Tài thắng Diễm Hồng viện. Tất cả, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
- Cái gì? – Mẫu Đơn liền sực tỉnh chạy tới gần Lạc Thiên phản đối. – Ta không chấp nhận, vụ thắng thua này bắt đầu lúc nào sao ta không biết. Không báo trước là phạm quy, kết quả phải huỷ bỏ.
- Không phải hôm qua tại hạ đã nói sáng nay sẽ bắt đầu thi sắc đẹp với Mẫu Đơn cô nương sao? Lúc hai người đang mải mê đánh nhau thì mọi người ở đầy đều đã được phát cho một bông hoa. Ta nói họ thích ai, hãy ném hoa về phía người đó. Cuối cùng số hoa của Ngưng Bích nhiều hơn cô nương, vậy là phía chúng ta thắng rồi.
- Cái này ta không công nhận.
Mẫu Đơn gào lên như hài tử quấy phá làm nũng. Nàng mặc dù rất kiều mị thành thục, nhưng mọi người đều biết tính nàng khá rõ ràng. Miệng lưỡi chanh chua điêu ngoa, tính tình thì có chút nóng nảy tuỳ hứng. Nếu có thể đứng im mỉm cười, thì tuyệt đối đã có thể thắng được cuộc thi lần này. Tuy nhiên nàng lại không bao giờ được như vậy.
Ngược lại, thiếu nữ mang mạng che mặt kia mang lại vẻ thanh thuần thoát tục. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ. Đôi mắt lưu tình ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ. Nàng dùng mạn che lại tăng thêm một chút bí ẩn, khiến người ta tha hồ mà tưởng tượng dung nhan của nàng. Nói như thế nào, thì một món ăn đã quá nhàm làm sao có thể so với hương vị mới lạ đầy bí ẩn.
Mẫu Đơn làm dữ lên quá, vừa khóc vừa la, chỉ còn nước dùng tự tử để doạ người nữa thôi là đủ bộ ba tuyệt chiêu. Lạc Thiên tuỳ thời liền nãy ra kế hay, để ngăn chặn sự việc lại.
- Mẫu Đơn cô nương, bất quá cô chỉ mới thua có một hiệp thôi, vẫn còn hai hiệp nữa để gỡ lại mà.
Hai mắt hắn dịu dàng nhìn Mẫu Đơn đầy thông cảm, khiến cho nàng ta quên mất mục tiêu đối đầu của mình chính là hắn, liền chuyển qua dịu ngọt đồng lòng.
- Thật sao, vẫn còn hai ván để gỡ lại à. Thôi coi như bỏ, ta đại nhân đại lượng coi như chấp trước tiểu nữ tử một bước. Khinh Nhân, hiệp sau chúng ta đấu như thế nào? – Mẫu Đơn đã phục hồi lại vẻ tự tin khí thế như lúc trước, sẵn sàng chấp nhận đối đầu.
- Thật ra tại hạ dự định tổ chức tiếp thi đấu ở đây, nhưng hai người ... – Hắn nhìn xung quanh là bàn ghế hỗn độn. - ... chắc phải dời lại vài ngày mới tiếp tục thi quá!
- Ngươi dự định kiếm cớ thoái lui hả? Đấu tiếp cho ta. Không có chỗ thì mọi người cứ đến Diễm Hồng viện mà đấu.
- Vậy cũng được! – Hắn mỉm cười vui vẻ. Cứ đến Diễm Hồng viện hết đi, chi phí tổ chức sẽ do bên đó lo hết, hắn sẽ không phí một xu. - Các vị nghe rõ rồi đó, cuộc thi sắc đẹp giữa đỗ phường và Mẫu Đơn cô nương sẽ diễn ra tiếp theo ở Diễm Hồng viện. Hai canh giờ sau sẽ bắt đầu. Ai tới trước sẽ có chỗ tốt, đồ ăn thức uống hôm nay miễn phí.
Lại nghe có đồ ăn miễn phí, có chỗ tốt để xem náo nhiệt, mọi người liền rần rần chạy đi ngay. Mẫu Đơn thấy vậy cũng hối hả chạy về lo lắng mọi việc. Trước khi đi còn gửi lại cho hắn một ánh mắt căm hờn. Khi không lại để cho nàng tốn một bữa đãi mọi người ăn miễn phí.
Mọi người đi hết, Ngưng Bích mới bước đến trước mặt Lạc Thiên hỏi.
- Nhị lang ... vẫn không sao chứ?
- Dĩ nhiên là không sao. Ta ngủ dậy thì tự nhiên mọi chuyện liền bình thường trở lại. Có lẽ hôm qua chỉ là mỏi mắt quá độ thôi. Không cần lo lắng.
Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng. Hắn đau khổ thì nàng sẽ cùng hắn khóc, hắn vui vẻ thì nàng cũng quá sung sướng mà khóc. Bọn họ ở trong tim đối phương đã trở nên quá sâu nặng rồi.
- Đã làm nàng quá hoảng sợ rồi. Ta đã không sao rồi, nên đừng khóc nữa. Tướng công đã nói qua, là nàng khóc rất xấu xí rồi mà. Nàng mà khóc nữa, thì ta sẽ bỏ nàng thật đó.
- Thiếp không có khóc mà. - Ngưng Bích giận dỗi đấm vào vai hắn, nàng úp mặt vào lòng hắn che dấu gương mặt đang nức nở của mình.
/90
|