Hoắc Mộ vẫn không nỡ chạm vào cô, dù sao thì thời gian hai người bọn họ ở bên nhau quá ngắn.
Nhưng Cận Quan Quan không như vậy, cô rất muốn được anh sờ, thấy bàn tay của anh lạnh buốt, nhưng nói thế nào cũng là bàn tay của người đàn ông mà cô thích, hiện tại sờ vào ngực cô, loại cảm giác này không có cách nào hình dung được, cho nên cô chủ động khiêu khích, bản thân cũng đưa một tay vào đẩy áσ ɭóŧ lên cao, trực tiếp đặt tay anh lên trên đầṳ ѵú của cô.
Cô không thích đọc sách, nhưng đọc sách cấm ngược lại rất xuất sắc, nhìn thấy lúc mấy nữ chính trong sách cấm kia được nam chính sờ đến lên đỉnh, cô vẫn luôn muốn thử cảm giác được sờ một chút, bây giờ thì có rồi, cô muốn nếm thử một chút.
Dù Hoắc Mộ là người tỉnh táo hơn đi chăng nữa, gặp phải tình huống này cũng không thể nào bình tĩnh được.
Lòng bàn tay anh hiện tại sờ đầṳ ѵú nhô lên của cô, đầṳ ѵú được sờ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà nhô lên, một khối nho nhỏ trên tay anh, ngực cô khá lớn, ở tuổi này mà đã có cup B, so với người cùng tuổi vẫn là có vốn liếng để kiêu ngạo.
Hoắc Mộ mặc dù cách áo len không thể nhìn thấy được vú của cô, nhưng dựa vào cảm xúc này đã khiến anh sụp đổ đến mức nuốt nước miếng một cái, trước đó lúc hai người hôn lưỡi, anh có loại xúc động muốn với vào ngực cô, nhưng bởi vì kiềm chế mà vẫn luôn không hề động.
Bây giờ sờ được rồi, ngực trơn mềm cùng đầṳ ѵú nhô lên khơi gợi nhiệt độ ấm nóng trong anh. Tay anh theo bản năng động đậy, bàn tay lớn sờ lấy ngực cô, giữ toàn bộ ngực cô trên tay mà sờ.
Một người lý trí lại kiềm chế như anh, ở phương diện này hoàn toàn giống như hít phải độc, quân lính từng bước từng bước tan rã, chỉ muốn tiếp tục sờ.
Cận Quan Quan được anh bóp rất dễ chịu, hoàn toàn khác với cảm giác tự mình sờ, được anh bóp lấy, tê tê, có một luồng điện từ trong cơ thể mình chui lên. Hoắc Mộ nhìn thấy cô thoải mái đỏ mặt lên, ngón giữa và ngón trỏ đột nhiên câu lấy đầṳ ѵú của cô vân vê, anh không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương gì như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào trực giác.
“A ----------” Đầṳ ѵú của Cận Quan Quan bị anh vân vê chơi đùa, thoải mái đến mức phát ra tiếng hơi rêи ɾỉ.
Hoắc Mộ vuốt ve ngực cô thành các loại hình dạng, để trên tay chơi đùa, sự thoải mái rất lớn đến đây, Cận Quan Quan cảm thấy phía dưới thật là ngứa, bị bóp cho ra nước, cô ngứa không chịu được lại không có cách giải quyết, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, đề phòng cảm giác ngứa ngáy này, nhưng càng sờ càng chịu không được.
Hoắc Mộ sờ đủ rồi, nhân viên quản lý quay lại nên anh buông tay, kéo áσ ɭóŧ của cô xuống, giọng nói mang theo sự ẩn nhẫn khắc chế: “Được rồi, em cứ tiếp tục chơi thế này, lát nữa bị người ta nhìn thấy thì không tốt.”
Cận Quan Quan cười nhìn dáng vẻ anh khắc chế như thế, cố ý đưa tay cố ý sờ bên dưới của anh một chút, quả thật là, thứ đó sưng vù cứng ngắc.
Cô cười càng vui vẻ hơn.
Dù sao vật này sờ vào đã thấy rất lớn, không phải kiểu lớn như cây tăm xỉa răng, tương lai cô chắc chắn là rất hạnh phúc.
Hoắc Mộ bắt lấy tay cô, Cận Quan Quan dính lấy tay anh, dựa vào bả vai của anh hỏi: “Phía dưới của anh không phải là cứng lên rồi sao? Hóa ra con trai các anh khi sờ con gái, thật sự sẽ cứng lên.”
Hoắc Mộ: “…” Anh không chỉ sờ ngực cô, anh cảm thấy mình chỉ nghĩ đến là phía dưới đã cứng ngắc rồi.
Cận Quan Quan tiến đến bên tai anh, cắn lỗ tai anh một cái, giọng điệu mập mờ nói với anh: “Vừa rồi em được anh sờ, phía dưới đều ra nước rồi, bây giờ trong qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ, thật không thoải mái. Anh có muốn sờ phía dưới của em một chút không? Bây giờ chắc chắn cũng đều là nước đấy. Em mặc váy, em cởϊ qυầи tất ra, anh chắc chắn cũng muốn sờ cô bé của em đúng không?”
Hoắc Mộ không chịu được cô gái yêu tinh này đâu, bắt cô lại, giữ lấy tay của cô, đặt tay cô lên sách học: “Cận Quan Quan, anh đã nói chúng ta còn nhỏ không được. Em nghiêm túc đọc sách cho anh, nếu có loại ý nghĩa này nữa anh sẽ không để ý tới em.”
…
Cận Quan Quan không chịu được cùng anh yên tĩnh như vậy, ăn cơm trong nhà hàng Tây không khí tốt như vậy, chủ yếu là hai người không nói gì cả, Hoắc Mộ một mực dùng loại ánh mắt này nhìn cô, nhìn đến mức Cận Quan Quan cũng cảm thấy run rẩy.
Cô hỏi anh: “Anh về nước khi nào vậy? Tôi thấy công ty anh thành lập hai năm trước, công ty thành lập hai năm trước, khi đó vẫn chưa tốt nghiệp đại học nhỉ, anh trở về trước thời hạn sao. Hay là đã sớm học xong quay về?”
Hoắc Mộ nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
Cận Quan Quan lại hỏi: “Bạn gái của anh quen biết như thế nào vậy? Không phải là bạn thời đài học gì của anh chứ?”
Hoắc Mộ vẫn không nói chuyện. Nhưng lại cầm lấy ly nước trước mặt rót cho mình rồi uống một ngụm.
Cận Quan Quan thấy anh như vậy, rõ ràng chính là mặt nóng dán vào mông lạnh người ta, anh không muốn nói chuyện với cô, ok, cô không dính lấy nữa.
Năm năm trước đã dính đủ rồi, bây giờ còn dính vào.
Cô tức giận ăn đồ ăn, một bữa cơm Hoắc Mộ không nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.
Sau khi cơm nước xong, Hoắc Mộ mang theo cô rời đi, sau khi Cận Quan Quan lên xe, Hoắc Mộ vừa muốn lái xe thì điện thoại video vang lên.
Là Dư Phi Nhứ.
Anh nhận video, bởi vì không gian trong xe rất nhỏ, vô cùng yên tĩnh, giọng nói bên kia của video vang lên hỏi anh: “Hoắc Mộ, thế nào, ảnh cưới của chúng ta lấy được chưa? Em bên này rất gấp đấy, muốn nhanh nhìn thấy một chút.”
Hoắc Mộ đặt điện thoại bên cạnh xe, nói một câu sắp rồi, đại khái là bởi vì sợ Cận Quan Quan nghe được, cho nên mở tai nghe Bluetooth chỉ có anh nghe được.
Cận Quan Quan nhìn dáng vẻ có tật giật mình này của anh thì muốn cười.
Hôm qua không chơi được anh, hôm nay chắc chắn không thể dễ dàng tha cho anh như vậy, Cận Quan Quan nhanh trí khẽ động đột nhiên nghĩ đến gì đó? Từ chỗ ghế phụ, nghiêng người qua chỗ ghế lái, khoác chân ngồi trên đùi anh.
Hoặc Mộ nhìn cô đột nhiên cưỡi trên đùi anh thì giật nảy mình. May mà vị trí vừa rồi anh đặt điện thoại không nhắm ngay mặt anh, hiện tại không nhìn thấy gì cả.
Nhưng Cận Quan Quan cho rằng hai người bọn họ gọi video, hiện tại cưỡi trên đùi anh, chắc chắn là bị vợ anh nhìn thấy rồi.
Cận Quan Quan cười gian ác kéo khóa kéo đũng quần của anh xuống, muốn móc côn ŧɦịŧ của anh ra, Hoắc Mộ chỉ có lý trí khuyên nhủ, anh giữ tay cô lại: “Cận Quan Quan, con mẹ nó, em điên rồi sao? Em dừng tay lại cho tôi!”
Cận Quan Quan không nghe, cố ý chỉnh anh, sau khi kéo khóa quần của anh xuống, lại từ từ mở nút áo sơ mi của anh, ngón tay trắng nõn lướt qua trên ngực anh.
Hoắc Mộ thấy thế, một giây sau lập tức tắt video.
Cận Quan Quan nhìn dáng vẻ anh tức giận như vậy, đoán chừng là bị vợ chưa cưới của anh nhìn thấy rồi, nhìn video này đã tắt đương nhiên không tiếp tục nữa, cô muốn từ trên đùi anh ngồi dậy: “Được, không chơi nữa, tôi đi đây.”
Hoắc Mộ thấy cô đã như vậy rồi, còn muốn đi làm sao mà được, chống cô lên trên vô lăng, đưa tay mở khóa kéo quần jean của cô: “Cận Quan Quan, lần này là em chủ động trêu chọc tôi, chủ động khiêu khích tôi, em muốn cứ như vậy mà rời đi, nằm mơ! Bây giờ tôi cứng rồi, chẳng lẽ em không chịu trách nhiệm giải quyết?”
Cận Quan Quan không hứng thú muốn giãy giụa rời đi: “Vậy anh trở về tìm vợ chưa cưới của anh dập lửa cho anh, tùy tiện cắm vào vợ mình đi.”
Hoắc Mộ buông lỏng tay cởi bỏ quần jean của cô, muốn kéo xuống: “Hiện tại tôi chỉ muốn cắm vào cô bé của em, cố tình mặc quần jean là sợ tôi làm gì em sao? Em cho rằng một người đàn ông muốn làm gì với một người phụ nữ? Một cái quần jean ấy là chướng ngại vật sao?”
Cận Quan Quan nghe xong lời này cảm thấy bên dưới mát lạnh, kết quả thật sự quần jean đã bị anh kéo xuống kèm theo qυầи ɭóŧ, bây giờ cô bị anh nâng mông ngồi trên vô lăng.
Cận Quan Quan sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, bởi vì bắp đùi của cô bị Hoắc Mộ đẩy ra, miệng huyệt cứ như vậy mà bại lộ trước mặt anh.
Biên độ mở ra không lớn, nhưng vừa vặn nhìn thấy được thịt ở huyệt của cô, thịt huyệt màu đỏ thẫm, hạt châu thịt ở giữa bởi vì ngồi trên vô lăng, hiện tại đè lên giữa vô lăng, phần đỉnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nhô lên.
Hoắc Mộ một tay kéo cà vạt của mình xuống, lấy cà vạt trói tay Cận Quan Quan lại, ngăn cản cô lộn xộn.
Về phần quần, sớm đã bị anh hoàn toàn cởi ra ném lên trên ghế phụ rồi.
Bởi vì không gian trên xe nhỏ, Cận Quan Quan chân dài, cho nên hiện tại mở rộng không tính là quá lớn.
Hoắc Mộ ôm chân cô, kéo cô xuống một chút, hai cái chân dài giữ lấy bờ vai anh, miệng huyệt hướng về phía mặt anh mở rộng.
Anh vén phần lông ra, ngón tay tách hai mảnh thịt mũm mĩm, vân vê huyệŧ sưng đỏ nhô ra ấn lấy một cái.
Ngửi thấy mùi nước đã ra, Hoắc Mộ bỗng chuyển động yết hầu, không nhịn được sự đói khát, nghĩ đến trước kia lúc hai người bọn họ làʍ ŧìиɦ, mỗi lần Cận Quan Quan bị anh dùng đầu lưỡi liếm cho lên đỉnh đều sẽ bắn ra dâʍ ɖịƈɦ, anh nghĩ đến loại đói khát mật dịch kia, không nhịn được cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi liếm cái huyệt dâʍ đãиɠ của cô.
“A--------” Nơi nhiều năm không bị đàn ông quấy nhiễu, đột nhiên bị đầu lưỡi nhất nhất liếm lấy, từ bên trong liếm vào bên trong, đầu lưỡi liếm lấy huyệŧ nhô ra, từng chút liếm vào trong miệng.
Cận Quan Quan được liếm dễ chịu đến mức suy nghĩ như một sợi dây, giống như đã đứt mất, dễ chịu đến toàn thân mềm yếu vô lực, ngón chân uốn éo vào nhau, cô cảm thấy mình bị liếm giống như sắp chết rồi, vốn dĩ muốn kháng cực, nhưng cảm giác được anh liếm trong miệng thật sự là thoải mái như đòi mạng, tay của cô nắm lấy tóc anh, không nhịn được thét lên: “A------ đầu lưỡi, Hoắc Mộ, anh thả lỏng, đừng liếm nữa, đừng liếm nữa ---- thật là------” dễ chịu ------
Sau khi đầu lưỡi ở bên trong liếm đầy một vòng, chuyên chú vào huyệŧ nhô ra kia, anh liếʍ ʍúŧ hạt châu thịt của cô rồi ngậm lấy, Cận Quan Quan cảm thấy cô bị miệng anh làm cho giống như sắp chết đi, cô theo bản năng lắc lắc mông, thân thể nghiêng về phía trước, đưa phía dưới của mình vào sâu trong miệng anh hơn, để anh ngậm sát vào thêm một chút.
Hoắc Mộ càng tách chân cô ra, thân thể cô có lẽ là bởi vì rất lâu chưa từng chịu loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, cho nên hiện tại vô cùng nhạy cảm, đầu lưỡi đi vào nơi này đã có nước không ngừng tuôn ra, anh đã nuốt vào không ít nước của cô.
Cận Quan Quan cho rằng anh chỉ liếm ra nước là xong ròi, kết quả, anh liếm đủ rồi, đầu lưỡi tìm được động thịt của cô, đầu lưỡi cắm vào.
Cận Quan Quan cảm thấy mình sắp điên rồi, Hoắc Mộ lại đưa đầu lưỡi chui vào trong miệng huyệt của cô, chui vào đường hầm nhỏ, bắt chước động tác của pít tông đâm vào rút ra nhanh chóng ra vào nơi này.
Cận Quan Quan dường như thoải mái đến sắp bay lên, cảm giác trước mắt hoàn toàn mơ hồ, đầu giống như bắn pháo hoa, nắm thật chặt tóc của anh, chân kẹp lấy đầu anh càng chặt hơn.
/59
|