24/12… cũng đến….Vào một ngày chủ nhật.
Mọi người hôm nay dường như bận rộn hơn những chủ nhật khác. Cô bé Lana cũng vậy.
Buổi sáng, cô lại làm chút bánh mang đi tặng mọi người. Sau đó, hoạt động Noel cho lớp diễn ra suôn sẻ và rất vui vẻ. Đâu đâu cũng có cây thông xinh đẹp và trang trí phù hợp với giáng sinh.
Nhà cô tuy bé nhưng năm nào cũng vậy , cũng không thiếu một cây thông nhỏ với các hình vui nhộn tượng trưng cho thành tích nghệ thuật trang trí của hai chị em cô.
Tối hôm đó, mẹ và em trai cô ra nhà hàng của chú để mừng giáng sinh với gia đình chú thím.
Còn cô, phải giúp nhà Leo mở tiệc để đón gia đình cậu mợ anh đến chơi.
Từ chiều về, Leo viện cớ vừa đi thi đấu về mệt và không tham gia với mọi người .
Sau khi mọi thứ đã được trang hoàng và chuẩn bị xong hết.
Mẹ anh lại khẽ nhờ Lana lên gọi anh xuống. Bà kể rằng năm nào có dịp lễ tết của gia đình anh cũng thường như vậy. Trông tâm trạng bà thực lo lắng. Vả lại Lana cũng cảm thấy đồng cảm, cả nhà vui chơi, để lại một tên dở hơi tự mình lủi thủi. Đó là một cảm giác rất tội lỗi xen lẫn với thương hại. Ví như câu tục ngữ “Một Con Ngựa Đau , Cả Tàu Bỏ Cỏ” chẳng hạn. Thôi thì làm phúc lên khuyên anh xem, chột dạ mà ở trên đó với anh luôn cũng được. Cho đỡ tội nghiệp.
Lana nghe lời bà bước lên phòng , nhẹ gõ cửa một hồi, không thấy ai nói gì. cô mở khẽ cửa ngó ngiêng.
Bỗng nhiên, phòng tắm mở cửa, anh cởi trần thân hình chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở hông đang lau tóc bước ra, cô mở to mắt đứng im , vài giây sau , tim đập liên hồi. Anh liếc nhìn thấy cô khiến cô giật mình, đóng sầm cửa lại với hai bên má ửng đỏ hơn trái gấc.
Cô đứng ở ngoài thở gấp một hồi, Thì anh nhẹ nhàng mở cửa:
- Cái tội mở cửa không xin phép! “vừa cười nhẹ vừa liếc cô , anh nói”
- Em gõ một hồi đau cả tay! “Cô thấy anh , vội vã cúi đầu xuống như sợ anh trông thấy cái bộ dạng xấu hổ của bản thân bây giờ”
- Có chuyện gì? “Anh hỏi”
- Mẹ anh muốn anh xuống nhà! “Cô đáp”
- Không xuống!
Câu nói dứt khoát thoáng qua, anh đã đóng sầm cửa… Lana nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên. Bức xúc lấy tay gõ cửa thêm một hồi nữa. Anh lại mở cửa:
- Gì nữa đây?
- Anh không xuống , em sẽ không xuống đâu! “Cô cong môi, thái độ vừa nũng vừa gân gố của cô thật đáng yêu nha”
- Thì sao?
Anh nhẹ nhíu lông mày hất hàm, đang định kéo cửa để đóng thêm lần nữa thì cô vội lấy hai tay cầm chặt ổ khóa để chặn anh:
- Không đâu! Cậu chủ à, Em muốn xuống chơi với Rose! “Cô nhăn nhó lắc lắc, kiểu nũng nịu hết sức mình mà đã lâu rồi, cô không sử dụng“
- Thì xuống đi, sao lại làm phiền anh? “Anh khẽ mở đôi lông mi nói cô. Kiểu nói như muốn cô ngộ ra gì đó”
- Thôi được rồi, em không làm phiền anh nữa! Anh ở một mình thì thiệt!
Ừ, sao cô phải làm phiền anh chứ?. Suy nghĩ thoáng chạy qua trí não cô, khiến cô thả tay ra, hất hàm , vừa quay đi, cô vừa nói. Nói xong, còn quay lại kính tặng anh chàng khó ưa không thích phiền nhiễu hay vui chơi kia một kiểu lè lưỡi kinh điển của giới trẻ bây giờ mà cô mới học lỏm được.
Anh thấy cô đang định bỏ đi vội kéo tay cô lại. lôi nhẹ cô vào phòng áp sát thân hình cô vào chiếc cửa như lần nào đó, đôi mắt anh sâu vào , cúi xuống đối diện mặt cô, anh mỉm cười nói:
- Bông Hoa Nhỏ à, Em mà cũng dễ bỏ cuộc nhỉ?
Cô nhìn thấy bờ môi hồng như màu hoa anh đào của anh khẽ nở nụ cười đắc ý đáng sợ. Vội vã theo phản xạ nhắm chặt đôi mắt và bặm chặt đôi môi nhỏ nhắn của mình lại. Hình như là đang sợ bị cướp hôn như lần trước đây mà.
Anh đoán biết được tâm ý mỏng như sương mai trên gương mặt cô, nhẹ nhàng buông tay khỏi cơ thể cô , vừa chưng diện nở rộ ràng nụ cười đắc thắng , vừa nói:
- Đợi anh thay đồ.
Thấy thân hình đã được thả lỏng , cô mở mắt , liếc anh khá rạng rỡ.
Trong lúc đợi anh thay đồ trong phòng, cô nhẹ nhàng ngắm nghía căn phòng của anh. Bất giác bước vào sâu xung quanh. Thật khó thể tưởng tượng được đây lại là phhòng của con trai. Ngăn nắp và sạch sẽ đến kinh ngạc. Nhớ lại hồi nhỏ, nơi đấy rất bừa bộn khi mang tên cô là chủ sở hữu. Một ngày, mẹ phải qua dọn phòng cho cô 2 lần đến 3 lần gì đó.
Tính gì chứ, hồi đó cô mới cô số tuổi đếm bằng đầu ngón tay thôi. Nhưng mà cũng phải công nhận là đến bây giờ dù đã có đôi chút ló dạng của một cô thiếu nữ nhưng cái nết cẩu thả vẫn khó có thể sửa được. Nhưng thật ra có người nề nếp như anh thì cũng phải có kẻ như cô chứ. Trời sinh công bằng mà.
Cơ mà anh thực sự chính là tấm gương sáng. Trong cuộc sống muốn mọi chuyện của bản thân được suôn sẻ thì trước hết mọi thứ xung quanh phải ngăn nắp gọn gàng và thẳng tắp giống như một bước đệm đẹp đẽ để sắn để chúng ta có thể vươn tới thành công nhanh hơn.
Loanh quanh suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cô đi đến góc tường trong căn phòng, đôi mắt như nhớ lại điều gì đó. Khẽ bất giác đưa bàn tay lên đặt nhẹ vào từng mảnh tường ở đó
“ - Nhóc Lana ! cha mới làm cái đo chiều cao này cho con, cha sẽ đặt nó ở đây! Mỗi tháng con phải đứng vào đây một lần để cha đo xem con gái cha đã lớn chừng nào nhé?
- Dạ! ………..”
“Giờ con đã lớn hơn cái thước gỗ năm nào đó rồi cha ạ. Cha vẫn nhìn thấy con đúng không?”
Hình ảnh người cha mỉm cười vui vẻ đặt cô con gái vào chiếc thước gỗ đo chiều cao, khiến cô bồi hồi trong ký ức. Đúng vậy, có người cha người mẹ nào không mong muốn được ngắm nhìn con cái của mình ngày một lớn hơn. Cũng chính vì như vậy mà cái thước gỗ tự tay cha làm đó mới được ra đời. Nhưng thật chua xót khi nó chưa đạt được hết tác dụng đã phải rời khỏi chủ nhân nhỏ của nó cùng người đã chế tạo ra nó mà không còn nữa.
Vừa nghĩ, cô vừa mỉm cười trong ký ức, giọt nước mắt theo gò má đánh đồng nhẹ nhàng lên khóe mi, làm cho những giọt nước mắt đang long lanh đọng lại trên đó khẽ rớt xuống.
Cửa phòng thay đồ khẽ mở, anh bước ra. Cô thấy vậy, lấy bàn tay lau vội dòng nước mắt trên má.
Anh thoáng nhìn cô, sau đó đôi mắt chợt sâu xa không đáy:
- Em , đang muốn làm gì mà vào trong đó?
Anh vừa nói, trên miệng vừa lộ rõ ý cười xấu xa, Cô thấy anh như vậy, chợt giật mình , trong thức tỉnh mới biết bản thân đang đứng cạnh giường của anh. Cô lườm anh một cái, rồi hất hàm vênh mặt ngút trời bước ra khỏi phòng của cái con người chỉ biết trầm lặng, ít nói lại luôn tỏ rõ thái độ đáng sợ với cô như vậy . Có câu “ở lâu mới biết lòng người sâu hay rộng” quả đúng nha.
Khuôn mặt anh rõ ý cười rạng rỡ cứ chưng diện đôi mắt như giễu cợt nhìn vào cô. Hai người bước ra ngoài phòng, cô khuôn mặt tươi tỉnh như đã làm được việc, theo sau anh bước chân xuống dưới nhà.
Trước những đôi mắt và nụ cười ngạc nhiên của mọi người , Chỉ riêng mẹ và em gái anh như đã đoán được là anh sẽ xuống nên nụ cười của họ thực xen chút mãn nguyện sâu xa.
Nhập tiệc, mọi người đón lễ giáng sinh với không khí vui vẻ..
Rose hoạt bát và vui vẻ hơn mọi năm rất nhiều. Cô bạn rủ cô bé Lana ra hát đồng ca bài giáng sinh cùng. Còn có hai đứa em gái sinh đôi của cậu mợ trông rất đáng yêu và quậy phá nữa. Hai cô nhóc này bằng tuổi Chadie nhưng có vẻ nghịch ngợm và được chiều chuộng nên khá là bướng bỉnh nha.
Hoàn cảnh gia đình khác nhau nên tính cách và cách nhìn nhận của con người cũng đặc biệt khác nhau. Quả thực là không sai, Chadie khá ngoan và điềm tĩnh. Cậu bé không giống như những đứa trẻ khác điều này ai tinh ý sẽ luôn nhận ra rõ ràng.
Công nhận là nhìn Gia Đình Cậu mợ của Leo hạnh phúc mà cô có phần hơi chạnh lòng. Có phải vì thế mà mọi năm anh luôn tránh né những buổi tiệc như này.
Lana cũng nhớ lại một năm trước đây khi Chadie giả vờ bị ốm để không phải tham gia một bữa cỗ của Gia Đình. Lana ở lại nhà , vừa chăm sóc vừa trò chuyện với cậu bé. Dù cậu bé không nói ra nhưng cô cũng hiểu là cậu em trai mình rất buồn khi thấy cảnh các em họ được chú thím là bố mẹ của chúng chăm sóc yêu thương.
Những đứa trẻ con hiểu biết chúng sẽ nhìn vào sắc mặt của người lớn. Khi không có bố mẹ bên cạnh , chúng sẽ không được vui chơi thoải thích mà không có bất cứ ai lườm huýt hay cân nhắc . Nhưng khi không có hoặc thiếu thốn đi điều đó, chúng sẽ chỉ lặng yên ngồi ngắm tụi con nít khác chơi đùa với nhau mà không dám đòi hỏi bất cứ điều gì. Mặc dù không ai chỉ trích, mắng mỏ hay tỏ rõ thái độ khó chịu nếu chúng có đòi hỏi hay tranh giành những thứ chúng muốn. Nhưng tâm lý của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương là như vậy.
Lúc đó, cô đã đoán biết được tâm lý của cậu em. Nên cô chỉ nói với cậu bé rằng, bản thân phải đối diện với sợ hãi và sự thương tổn trong trái tim mới có thể trưởng thành được. Cũng giống như cô đang tự nói với chính mình. Và dù không thể bù đắp cho sự thiếu thốn đó ở trong trái tim cậu nhóc vì cô biết mãi mãi không thể nhưng cô sẽ luôn ở bên , bảo vệ cho cậu nhóc. Từ lúc đó, cậu bé mới hân hoan tham gia vào những hoạt động của Gia Đình.
Cô liếc nhìn Leo, rồi chợt nghĩ , cậu em của cô có cô che chở nhưng còn anh, anh có ai?. Một mình đơn độc với những thương tổn không có ai xoa dịu. Tự nhiên tim cô quặt thắt vào như nhìn thấy chính bản thân mình trong hình ảnh đó. Nhưng khác với anh, cô là một đứa trẻ sống bằng ánh mặt trời chói chang tỏa sáng, tự xoa dịu bản thân bằng những tiếng cười của mọi người. Anh thì đặc biệt ích kỷ nên làm sao hiểu được cảm giác đó .
Cô suy nghĩ một hồi, đưa đôi mắt nhìn xuống thở dài, chợt, cô nhìn thấy ngôi sao cắm trên đỉnh ngọn thông đã bị rớt xuống, cô nhớ lại hồi chiều mấy chị giúp việc phải vác chiếc ghế khá cao mới có thể cắm được nó. Cuối cùng là vẫn không thể giữa được nó. Căn bản nhà anh mua cây thông lớn quá. Chứ tình trạng này cô chưa từng trải qua nha.
Cô ngẫm nghĩ tìm phương án giải quyết , Bỗng, đôi mắt cô nhìn anh lóe sáng với nụ cười tinh nghịch, cô cầm ngôi sao ra chỗ anh đang ngồi .
- Leo ơi, anh có rảnh không? “Vừa hỏi, có vừa liếc nhìn anh với một nụ cưởi lém lỉnh thập phần gian xảo của con nít “
-
- Chuyện gì? “Anh nhìn cô như vậy , không thể không nhấc khóe môi lộ ý cười”
-
- Anh giúp em cắm ngôi sao này nhé ! Nó bị rơi mất rồi ! “Cô cong môi , có ý nhẹ nũng nịu”
-
- Không rảnh “Anh lắc đầu” – Sao đã rơi xuống không thể gắn lại “Nhắm mắt kiên quyết”.
-
- Anh ngồi không mà! “cô giằng co cánh tay anh” – Với lại em đâu bảo anh gắn sao trên trời?. “Ngày càng cong môi nặng nề hơn , thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, cô chợt đứng đối diện anh , hát lớn” – Một Ông Sao Sáng, Hai Ông Sáng Sao, Ba Ông Sao Sáng , Sáng Chiếu Muôn Ánh Vàng , Bốn Ông Sáng Sao, Kìa Năm Ông Sao Sáng , Kìa Sáu Ông Sáng Sao , Trên Trời Cao. “Rồi lại” – Một Tên Cau Có, Trông luôn Khó Ưa, Trông Tên Cau Có , Xấu Xí Luôn Cả Ngày. Thấy Tên Khó Ưa , Là Trông Luôn Nhăn Nhó , Là Có tên khó ưa, như chưa được ăn ……..
Cô liến thắng hát một hồi , khiến cả nhà không giấu được cảm xúc mà vang dội những tiếng cười lớn. Anh bị chọc đến bốc khói mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm vào cô. Phải làm gì với con nhỏ đáng ghét này.
Vậy mà cuối cùng , vẫn phải chịu thua. Vì anh biết nói không chịu thua, nhóc con này sẽ đứng trước mặt anh mà hát cả tối . Anh đứng bật dậy nói:
- Được rồi, anh sẽ bế em lên! “Đôi mắt anh sâu vào, 8,9phần quỷ dị”
- Anh vác ghế lên là được mà! “Cô cong môi”
- Không chịu thì thôi! “Anh bất cần đưa con người chuẩn bị ngồi xuống, như kiểu nếu đã ngồi lại lần nữa sẽ không đứng dậy lần thứ hai”
- Thôi được rồi “Vội vã kéo tay anh” – Được rồi mà!
Cuối cùng là chịu thua một lượt , cả hai không ai nợ ai. Anh bế cô lên để gắn ngôi sao lên ngọn thông. Trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Trong lúc cô đang loay hoay chỉnh sửa độ chuẩn của cây thông, Anh khẽ thì thầm :
- Anh biết em rất tinh quái, nhưng không nghĩ rằng còn biết cả cách pha chế âm nhạc .
- Vẫn còn nhiều thứ anh chưa biết lắm! “cô hất hàm ra vẻ”.
- Không sao, rồi dần dần anh sẽ biết thôi ! “Anh mỉm cười”
Con ngươi sâu xa khiến cô thập phần cảm thấy đáng sợ nha.
- Xong rôi, cho em xuống đi! “Cô bối rối loay hoay”
Anh mỉm cười sâu xa, những ngón tay tự nhiên nhẹ nhàng đi sâu vào vùng da thịt cô có ý cù cù bỡn cợt. Khiến cô giật bắn mình, cười cười một cách sảng khoái trên tay anh.
- Thả em ra ! Thả em ra đi mà!
Cô quậy tanh bành khiến anh cũng bật cười quỵ xuống , hai người ngã lăn ra sàn nhà. Trông thật đáng yêu nha. Nhưng mà có để ý biểu lộ trong những con mắt đang trầm trồ của cả nhà không đó?.
Anh nhẹ nhàng bước ra lại ngồi quây quần bên gia đình. Còn cô mặt đỏ tía tai ở lại cây thông.
- Còn không ra đây, tính ở đó chơi với bạn thông? “Anh chọc nghẹo” – Anh biết em khác người, nhưng không đến nỗi chơi với cây đó chứ?.
Cô đứng lên, cong môi lè lười một cái với anh. Trông bộ dạng kiểu như thà chơi với thông còn hơn chơi với tên đàn ông trước mặt của cô quả đáng yêu nha.
Từ lúc đó , anh có vẻ cười nhiều hơn. Không nhìn mọi người trong trạng thái đăm chiêu nữa. Mọi người ai cũng nghĩ , Quả nhiên anh đã gặp đích địch thủ mà trong lòng cũng vui như mở cờ.
Mọi người hôm nay dường như bận rộn hơn những chủ nhật khác. Cô bé Lana cũng vậy.
Buổi sáng, cô lại làm chút bánh mang đi tặng mọi người. Sau đó, hoạt động Noel cho lớp diễn ra suôn sẻ và rất vui vẻ. Đâu đâu cũng có cây thông xinh đẹp và trang trí phù hợp với giáng sinh.
Nhà cô tuy bé nhưng năm nào cũng vậy , cũng không thiếu một cây thông nhỏ với các hình vui nhộn tượng trưng cho thành tích nghệ thuật trang trí của hai chị em cô.
Tối hôm đó, mẹ và em trai cô ra nhà hàng của chú để mừng giáng sinh với gia đình chú thím.
Còn cô, phải giúp nhà Leo mở tiệc để đón gia đình cậu mợ anh đến chơi.
Từ chiều về, Leo viện cớ vừa đi thi đấu về mệt và không tham gia với mọi người .
Sau khi mọi thứ đã được trang hoàng và chuẩn bị xong hết.
Mẹ anh lại khẽ nhờ Lana lên gọi anh xuống. Bà kể rằng năm nào có dịp lễ tết của gia đình anh cũng thường như vậy. Trông tâm trạng bà thực lo lắng. Vả lại Lana cũng cảm thấy đồng cảm, cả nhà vui chơi, để lại một tên dở hơi tự mình lủi thủi. Đó là một cảm giác rất tội lỗi xen lẫn với thương hại. Ví như câu tục ngữ “Một Con Ngựa Đau , Cả Tàu Bỏ Cỏ” chẳng hạn. Thôi thì làm phúc lên khuyên anh xem, chột dạ mà ở trên đó với anh luôn cũng được. Cho đỡ tội nghiệp.
Lana nghe lời bà bước lên phòng , nhẹ gõ cửa một hồi, không thấy ai nói gì. cô mở khẽ cửa ngó ngiêng.
Bỗng nhiên, phòng tắm mở cửa, anh cởi trần thân hình chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ở hông đang lau tóc bước ra, cô mở to mắt đứng im , vài giây sau , tim đập liên hồi. Anh liếc nhìn thấy cô khiến cô giật mình, đóng sầm cửa lại với hai bên má ửng đỏ hơn trái gấc.
Cô đứng ở ngoài thở gấp một hồi, Thì anh nhẹ nhàng mở cửa:
- Cái tội mở cửa không xin phép! “vừa cười nhẹ vừa liếc cô , anh nói”
- Em gõ một hồi đau cả tay! “Cô thấy anh , vội vã cúi đầu xuống như sợ anh trông thấy cái bộ dạng xấu hổ của bản thân bây giờ”
- Có chuyện gì? “Anh hỏi”
- Mẹ anh muốn anh xuống nhà! “Cô đáp”
- Không xuống!
Câu nói dứt khoát thoáng qua, anh đã đóng sầm cửa… Lana nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên. Bức xúc lấy tay gõ cửa thêm một hồi nữa. Anh lại mở cửa:
- Gì nữa đây?
- Anh không xuống , em sẽ không xuống đâu! “Cô cong môi, thái độ vừa nũng vừa gân gố của cô thật đáng yêu nha”
- Thì sao?
Anh nhẹ nhíu lông mày hất hàm, đang định kéo cửa để đóng thêm lần nữa thì cô vội lấy hai tay cầm chặt ổ khóa để chặn anh:
- Không đâu! Cậu chủ à, Em muốn xuống chơi với Rose! “Cô nhăn nhó lắc lắc, kiểu nũng nịu hết sức mình mà đã lâu rồi, cô không sử dụng“
- Thì xuống đi, sao lại làm phiền anh? “Anh khẽ mở đôi lông mi nói cô. Kiểu nói như muốn cô ngộ ra gì đó”
- Thôi được rồi, em không làm phiền anh nữa! Anh ở một mình thì thiệt!
Ừ, sao cô phải làm phiền anh chứ?. Suy nghĩ thoáng chạy qua trí não cô, khiến cô thả tay ra, hất hàm , vừa quay đi, cô vừa nói. Nói xong, còn quay lại kính tặng anh chàng khó ưa không thích phiền nhiễu hay vui chơi kia một kiểu lè lưỡi kinh điển của giới trẻ bây giờ mà cô mới học lỏm được.
Anh thấy cô đang định bỏ đi vội kéo tay cô lại. lôi nhẹ cô vào phòng áp sát thân hình cô vào chiếc cửa như lần nào đó, đôi mắt anh sâu vào , cúi xuống đối diện mặt cô, anh mỉm cười nói:
- Bông Hoa Nhỏ à, Em mà cũng dễ bỏ cuộc nhỉ?
Cô nhìn thấy bờ môi hồng như màu hoa anh đào của anh khẽ nở nụ cười đắc ý đáng sợ. Vội vã theo phản xạ nhắm chặt đôi mắt và bặm chặt đôi môi nhỏ nhắn của mình lại. Hình như là đang sợ bị cướp hôn như lần trước đây mà.
Anh đoán biết được tâm ý mỏng như sương mai trên gương mặt cô, nhẹ nhàng buông tay khỏi cơ thể cô , vừa chưng diện nở rộ ràng nụ cười đắc thắng , vừa nói:
- Đợi anh thay đồ.
Thấy thân hình đã được thả lỏng , cô mở mắt , liếc anh khá rạng rỡ.
Trong lúc đợi anh thay đồ trong phòng, cô nhẹ nhàng ngắm nghía căn phòng của anh. Bất giác bước vào sâu xung quanh. Thật khó thể tưởng tượng được đây lại là phhòng của con trai. Ngăn nắp và sạch sẽ đến kinh ngạc. Nhớ lại hồi nhỏ, nơi đấy rất bừa bộn khi mang tên cô là chủ sở hữu. Một ngày, mẹ phải qua dọn phòng cho cô 2 lần đến 3 lần gì đó.
Tính gì chứ, hồi đó cô mới cô số tuổi đếm bằng đầu ngón tay thôi. Nhưng mà cũng phải công nhận là đến bây giờ dù đã có đôi chút ló dạng của một cô thiếu nữ nhưng cái nết cẩu thả vẫn khó có thể sửa được. Nhưng thật ra có người nề nếp như anh thì cũng phải có kẻ như cô chứ. Trời sinh công bằng mà.
Cơ mà anh thực sự chính là tấm gương sáng. Trong cuộc sống muốn mọi chuyện của bản thân được suôn sẻ thì trước hết mọi thứ xung quanh phải ngăn nắp gọn gàng và thẳng tắp giống như một bước đệm đẹp đẽ để sắn để chúng ta có thể vươn tới thành công nhanh hơn.
Loanh quanh suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cô đi đến góc tường trong căn phòng, đôi mắt như nhớ lại điều gì đó. Khẽ bất giác đưa bàn tay lên đặt nhẹ vào từng mảnh tường ở đó
“ - Nhóc Lana ! cha mới làm cái đo chiều cao này cho con, cha sẽ đặt nó ở đây! Mỗi tháng con phải đứng vào đây một lần để cha đo xem con gái cha đã lớn chừng nào nhé?
- Dạ! ………..”
“Giờ con đã lớn hơn cái thước gỗ năm nào đó rồi cha ạ. Cha vẫn nhìn thấy con đúng không?”
Hình ảnh người cha mỉm cười vui vẻ đặt cô con gái vào chiếc thước gỗ đo chiều cao, khiến cô bồi hồi trong ký ức. Đúng vậy, có người cha người mẹ nào không mong muốn được ngắm nhìn con cái của mình ngày một lớn hơn. Cũng chính vì như vậy mà cái thước gỗ tự tay cha làm đó mới được ra đời. Nhưng thật chua xót khi nó chưa đạt được hết tác dụng đã phải rời khỏi chủ nhân nhỏ của nó cùng người đã chế tạo ra nó mà không còn nữa.
Vừa nghĩ, cô vừa mỉm cười trong ký ức, giọt nước mắt theo gò má đánh đồng nhẹ nhàng lên khóe mi, làm cho những giọt nước mắt đang long lanh đọng lại trên đó khẽ rớt xuống.
Cửa phòng thay đồ khẽ mở, anh bước ra. Cô thấy vậy, lấy bàn tay lau vội dòng nước mắt trên má.
Anh thoáng nhìn cô, sau đó đôi mắt chợt sâu xa không đáy:
- Em , đang muốn làm gì mà vào trong đó?
Anh vừa nói, trên miệng vừa lộ rõ ý cười xấu xa, Cô thấy anh như vậy, chợt giật mình , trong thức tỉnh mới biết bản thân đang đứng cạnh giường của anh. Cô lườm anh một cái, rồi hất hàm vênh mặt ngút trời bước ra khỏi phòng của cái con người chỉ biết trầm lặng, ít nói lại luôn tỏ rõ thái độ đáng sợ với cô như vậy . Có câu “ở lâu mới biết lòng người sâu hay rộng” quả đúng nha.
Khuôn mặt anh rõ ý cười rạng rỡ cứ chưng diện đôi mắt như giễu cợt nhìn vào cô. Hai người bước ra ngoài phòng, cô khuôn mặt tươi tỉnh như đã làm được việc, theo sau anh bước chân xuống dưới nhà.
Trước những đôi mắt và nụ cười ngạc nhiên của mọi người , Chỉ riêng mẹ và em gái anh như đã đoán được là anh sẽ xuống nên nụ cười của họ thực xen chút mãn nguyện sâu xa.
Nhập tiệc, mọi người đón lễ giáng sinh với không khí vui vẻ..
Rose hoạt bát và vui vẻ hơn mọi năm rất nhiều. Cô bạn rủ cô bé Lana ra hát đồng ca bài giáng sinh cùng. Còn có hai đứa em gái sinh đôi của cậu mợ trông rất đáng yêu và quậy phá nữa. Hai cô nhóc này bằng tuổi Chadie nhưng có vẻ nghịch ngợm và được chiều chuộng nên khá là bướng bỉnh nha.
Hoàn cảnh gia đình khác nhau nên tính cách và cách nhìn nhận của con người cũng đặc biệt khác nhau. Quả thực là không sai, Chadie khá ngoan và điềm tĩnh. Cậu bé không giống như những đứa trẻ khác điều này ai tinh ý sẽ luôn nhận ra rõ ràng.
Công nhận là nhìn Gia Đình Cậu mợ của Leo hạnh phúc mà cô có phần hơi chạnh lòng. Có phải vì thế mà mọi năm anh luôn tránh né những buổi tiệc như này.
Lana cũng nhớ lại một năm trước đây khi Chadie giả vờ bị ốm để không phải tham gia một bữa cỗ của Gia Đình. Lana ở lại nhà , vừa chăm sóc vừa trò chuyện với cậu bé. Dù cậu bé không nói ra nhưng cô cũng hiểu là cậu em trai mình rất buồn khi thấy cảnh các em họ được chú thím là bố mẹ của chúng chăm sóc yêu thương.
Những đứa trẻ con hiểu biết chúng sẽ nhìn vào sắc mặt của người lớn. Khi không có bố mẹ bên cạnh , chúng sẽ không được vui chơi thoải thích mà không có bất cứ ai lườm huýt hay cân nhắc . Nhưng khi không có hoặc thiếu thốn đi điều đó, chúng sẽ chỉ lặng yên ngồi ngắm tụi con nít khác chơi đùa với nhau mà không dám đòi hỏi bất cứ điều gì. Mặc dù không ai chỉ trích, mắng mỏ hay tỏ rõ thái độ khó chịu nếu chúng có đòi hỏi hay tranh giành những thứ chúng muốn. Nhưng tâm lý của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương là như vậy.
Lúc đó, cô đã đoán biết được tâm lý của cậu em. Nên cô chỉ nói với cậu bé rằng, bản thân phải đối diện với sợ hãi và sự thương tổn trong trái tim mới có thể trưởng thành được. Cũng giống như cô đang tự nói với chính mình. Và dù không thể bù đắp cho sự thiếu thốn đó ở trong trái tim cậu nhóc vì cô biết mãi mãi không thể nhưng cô sẽ luôn ở bên , bảo vệ cho cậu nhóc. Từ lúc đó, cậu bé mới hân hoan tham gia vào những hoạt động của Gia Đình.
Cô liếc nhìn Leo, rồi chợt nghĩ , cậu em của cô có cô che chở nhưng còn anh, anh có ai?. Một mình đơn độc với những thương tổn không có ai xoa dịu. Tự nhiên tim cô quặt thắt vào như nhìn thấy chính bản thân mình trong hình ảnh đó. Nhưng khác với anh, cô là một đứa trẻ sống bằng ánh mặt trời chói chang tỏa sáng, tự xoa dịu bản thân bằng những tiếng cười của mọi người. Anh thì đặc biệt ích kỷ nên làm sao hiểu được cảm giác đó .
Cô suy nghĩ một hồi, đưa đôi mắt nhìn xuống thở dài, chợt, cô nhìn thấy ngôi sao cắm trên đỉnh ngọn thông đã bị rớt xuống, cô nhớ lại hồi chiều mấy chị giúp việc phải vác chiếc ghế khá cao mới có thể cắm được nó. Cuối cùng là vẫn không thể giữa được nó. Căn bản nhà anh mua cây thông lớn quá. Chứ tình trạng này cô chưa từng trải qua nha.
Cô ngẫm nghĩ tìm phương án giải quyết , Bỗng, đôi mắt cô nhìn anh lóe sáng với nụ cười tinh nghịch, cô cầm ngôi sao ra chỗ anh đang ngồi .
- Leo ơi, anh có rảnh không? “Vừa hỏi, có vừa liếc nhìn anh với một nụ cưởi lém lỉnh thập phần gian xảo của con nít “
-
- Chuyện gì? “Anh nhìn cô như vậy , không thể không nhấc khóe môi lộ ý cười”
-
- Anh giúp em cắm ngôi sao này nhé ! Nó bị rơi mất rồi ! “Cô cong môi , có ý nhẹ nũng nịu”
-
- Không rảnh “Anh lắc đầu” – Sao đã rơi xuống không thể gắn lại “Nhắm mắt kiên quyết”.
-
- Anh ngồi không mà! “cô giằng co cánh tay anh” – Với lại em đâu bảo anh gắn sao trên trời?. “Ngày càng cong môi nặng nề hơn , thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, cô chợt đứng đối diện anh , hát lớn” – Một Ông Sao Sáng, Hai Ông Sáng Sao, Ba Ông Sao Sáng , Sáng Chiếu Muôn Ánh Vàng , Bốn Ông Sáng Sao, Kìa Năm Ông Sao Sáng , Kìa Sáu Ông Sáng Sao , Trên Trời Cao. “Rồi lại” – Một Tên Cau Có, Trông luôn Khó Ưa, Trông Tên Cau Có , Xấu Xí Luôn Cả Ngày. Thấy Tên Khó Ưa , Là Trông Luôn Nhăn Nhó , Là Có tên khó ưa, như chưa được ăn ……..
Cô liến thắng hát một hồi , khiến cả nhà không giấu được cảm xúc mà vang dội những tiếng cười lớn. Anh bị chọc đến bốc khói mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm vào cô. Phải làm gì với con nhỏ đáng ghét này.
Vậy mà cuối cùng , vẫn phải chịu thua. Vì anh biết nói không chịu thua, nhóc con này sẽ đứng trước mặt anh mà hát cả tối . Anh đứng bật dậy nói:
- Được rồi, anh sẽ bế em lên! “Đôi mắt anh sâu vào, 8,9phần quỷ dị”
- Anh vác ghế lên là được mà! “Cô cong môi”
- Không chịu thì thôi! “Anh bất cần đưa con người chuẩn bị ngồi xuống, như kiểu nếu đã ngồi lại lần nữa sẽ không đứng dậy lần thứ hai”
- Thôi được rồi “Vội vã kéo tay anh” – Được rồi mà!
Cuối cùng là chịu thua một lượt , cả hai không ai nợ ai. Anh bế cô lên để gắn ngôi sao lên ngọn thông. Trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Trong lúc cô đang loay hoay chỉnh sửa độ chuẩn của cây thông, Anh khẽ thì thầm :
- Anh biết em rất tinh quái, nhưng không nghĩ rằng còn biết cả cách pha chế âm nhạc .
- Vẫn còn nhiều thứ anh chưa biết lắm! “cô hất hàm ra vẻ”.
- Không sao, rồi dần dần anh sẽ biết thôi ! “Anh mỉm cười”
Con ngươi sâu xa khiến cô thập phần cảm thấy đáng sợ nha.
- Xong rôi, cho em xuống đi! “Cô bối rối loay hoay”
Anh mỉm cười sâu xa, những ngón tay tự nhiên nhẹ nhàng đi sâu vào vùng da thịt cô có ý cù cù bỡn cợt. Khiến cô giật bắn mình, cười cười một cách sảng khoái trên tay anh.
- Thả em ra ! Thả em ra đi mà!
Cô quậy tanh bành khiến anh cũng bật cười quỵ xuống , hai người ngã lăn ra sàn nhà. Trông thật đáng yêu nha. Nhưng mà có để ý biểu lộ trong những con mắt đang trầm trồ của cả nhà không đó?.
Anh nhẹ nhàng bước ra lại ngồi quây quần bên gia đình. Còn cô mặt đỏ tía tai ở lại cây thông.
- Còn không ra đây, tính ở đó chơi với bạn thông? “Anh chọc nghẹo” – Anh biết em khác người, nhưng không đến nỗi chơi với cây đó chứ?.
Cô đứng lên, cong môi lè lười một cái với anh. Trông bộ dạng kiểu như thà chơi với thông còn hơn chơi với tên đàn ông trước mặt của cô quả đáng yêu nha.
Từ lúc đó , anh có vẻ cười nhiều hơn. Không nhìn mọi người trong trạng thái đăm chiêu nữa. Mọi người ai cũng nghĩ , Quả nhiên anh đã gặp đích địch thủ mà trong lòng cũng vui như mở cờ.
/43
|