Mấy ngày sau dịp lễ tết cũng qua. Lại bắt đầu những ngày mới.
Cô đang đi giao báo về thì gặp Joshep đang chạy bộ về. Cô lại đạp xe đến gần Joshep và gọi tên anh ấy. 2 người đỗ xe nói chuyện một lúc, bỗng Joshep chợt nói:
- Thằng Leo có bạn gái rồi….
- Dạ? “Lana mở to mắt , đứng nhìn Joshep trong vô định một lúc”.
- Mấy ngày hôm nay nó hay đi cùng con nhỏ hot girl của trường và có giới thiệu với mọi người là bạn gái nó .
Thấy Lana quay vội đi không nói gì. Thấy vậy, Joshep lại nhẹ nói:
- Anh đã nghĩ nó thích em. Nhưng hình như em đã có tình cảm với nó thật rồi. “Joshep nhìn sâu xa vào mắt cô”
- Dô-Dép! Em chỉ coi anh ấy như một người anh trai thôi! “Chột dạ, anh trai? Cô đang nói cái quái gì vậy? Tự lừa mình sao?”
Vừa nói , cô vừa mở khẽ khóe miệng cười mỉm. Joshep nhìn cô, đã lâu rồi anh ấy không bắt gặp ánh mắt gắng gượng đó của cô. Cũng đâu phải anh ấy không hiểu, Anh ấy quay nhẹ đi và nói:
- Nhắc mới nhớ, Em chưa tặng quà sinh nhật cho anh?.
Lana mở to mắt ngước lên nhìn Joshep. Anh ấy không nói gì lại bất chợt hôn nhẹ lên má cô. Rồi một phen chạy thật nhanh vê nhà. Cô đưa mắt nhìn anh chạy mà bật cười.
Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng ép buộc cô điều gì , dù là ngỗ nghịch hay quái gở đến đâu ở bên cô nhất định anh sẽ nghiêm túc hết mức có thể. Để gắng gượng làm chỗ dựa cho cô mà không than trách. Một người như vậy bên cô, trong lòng cô đã có quyết định từ lâu. Nhưng tại sao lại vẫn có một kẻ như anh làm cô xao xuyến. Cô có phải là người dễ thay lòng hay là vì điều gì. Nhưng bây giờ có lẽ sẽ không còn vậy nữa. Bởi vì hướng đi của anh có lẽ đã không khiến cô phải khó xử.
Cô đạp xe về nhà, đi học. Cô đến lớp , và gặp Rose.
Như mọi ngày học xong hai cô cùng nhau bước về nhà. Nói chuyện được một lúc , Lana nhẹ nói:
- Anh cậu……. “đang định nói gì đó nhưng cuối cùng ngập ngừng lại thôi”
- Cậu biết rồi hả? “Rose liếc hỏi”
- Ừ…….”Cô lại cúi xuống , lặng nhìn những bước chân”
Rose thấy bộ dạng cô tính nói thêm gì đó nhưng rốt cuộc lại thở dài.
Vẫn chưa biết anh cô đang muốn làm điều gì. Trước mắt, cứ nghe lời là tốt nhất.
Hai cô bước vào nhà. Như mọi ngày cô để cái xe đạp của mình ở vườn nhà Rose.
Và đi vào nhà. Cô chào mọi người. Hôm nay, mọi người khá lạ. Nhìn như ai cũng đón tiếp cô với nụ cười cười nhạt nhạt.
Cô quản gia Lyn chạy ra bảo với cô, hôm nay bà chủ có việc nên bảo cô không cần đến nấu ăn. Thím Lyn vừa nói xong thì tiếng nói quen thuộc từ trên tầng bước xuống nói:
- Sao lại không cần? Lấy lương thì phải làm việc chứ? Nhà này đâu chỉ có mình bà chủ. “Giọng nói, hôm nay có phần nặng nề”
Lana ngước lên nhìn thấy Leo nắm tay một cô gái xinh đẹp tóc nhuộm vàng hoe bước xuống.
Đứng nhìn trong vô định giây lát. Cô nhắm nhẹ đôi mắt, mỉm cười nói với thím Lyn:
- Thím Lyn, đây là công việc của con mà!. “Ừ , nếu đã là thử thách hay định mệnh làm sao phải tránh cứ để vậy thôi. Lòng cô như bị ai dội lạnh ngắt, cố dối lòng bằng những suy nghĩ vẩn vơ”
Rose nhìn bối cảnh bèn lặng thở dài, cô bạn bước nhẹ lên phòng. Còn cô vào trong bếp làm công việc như mọi ngày. Nhìn cậu chủ ra vườn chơi với cô gái kia. Các chị giúp việc trong bếp xí xáo với nhau nói rằng hôm nay cậu chủ của họ dẫn cô ta về giới thiệu là bạn gái của anh. Họ không nghĩ bạn gái của anh là cô ta, rồi tất cả giương đôi mắt ánh chút lo lắng hướng về cô.
Thấy vậy cô gượng một nụ cười nhẹ như lột tả bản thân không sao. Dù sao kết quả hôm nay là kết quả bản thân cô luôn mong muốn mà.
Thím Lyn bước vào thấy vậy cũng thở dài nhìn Lana rồi nhanh chóng thúc giục mọi người mang đồ ăn lên. Thấy Lana cũng cầm đĩa đang định mang lên , bà nhẹ chặn cô lại có ý mang giúp cô và bảo cô cứ ở đây nghỉ ngơi một chút.
Cô nghe lời, những gì tránh đối diện có phải tránh đi vẫn là tốt hơn?
Bỗng, một hồi suy nghĩ , tiếng cậu chủ ở ngoài quát lớn.
Cô vội vàng bước lên. Leo thấy cô, vội đứng lên nói lớn:
- Cô nấu cho ai ăn đấy hả?!
- Dạ? “Lana ngạc nhiên hỏi”
- Cô nhìn đi! Tất cả đều sống và nhạt nhẽo!!! “lấy hai ngón tay chủ đạo nâng đĩa thịt bò, anh nói”
- Em tưởng anh thích ăn tái chín ?? “Cô ngước mắt hỏi”
- Cô nghĩ mình hiểu người khác nhiều vậy sao?. “Anh nhấc nhẹ nụ cười khểnh đầy đùa cợt đầy quyến rũ”
- Em xin lỗi! “Cô không muốn nói gì hơn, chỉ thở dài cúi xuống”
- Nhà tôi không trả lương cho cô để xin lỗi! “Anh vừa hất cái đĩa thức ăn của mình vỡ tan. Trước ánh mắt sợ hãi của mọi người , anh hướng đôi mắt lạnh lùng phía cô”: - Dọn đi!
Các chị giúp việc vội lao vào dọn. Một tiếng quát lớn lại cắt lên, ngón tay trỏ ngạo nghễ hướng cô:
- Tôi nói CÔ TA! Các người đi ra hết!!
Tất cả đều giật mình. Mấy chị giúp việc đang thu dọn khó xử nhìn nhau. Sau đó, vội vàng đứng lên cúi đầu xuống. Cô nhắm đôi mắt an phận thở dài, không nói gì cúi xuống dọn những mảnh vỡ.
Nhặt chúng trong trạng thái vô định, không cẩn thận cô lỡ bị mảnh vỡ đâm vào ngón tay làm bản thân bị thương.
Rose định đi đến giúp cô, thì bị anh chặn ngay lại. Đôi lông mày nhíu lại nặng trĩu, anh mỉa mai:
- Dọn thôi cũng không xong!
- Nếu cậu chủ không thích thì không cần nhìn!. “Đã quá sức chịu đựng”
- Cô! “Anh bực tức, quát lớn. Định lấy cánh tay hất chiếc cốc sinh tố xuống”
- Brother!... STOP IT! (ANH TRAI…… THÔI ĐI!) “Rose vội vã theo lực nhanh chóng ôm cánh tay anh mình. Kêu lớn”
- Nếu đã làm không tốt thì bác cho cháu thôi việc! “Bỗng, mẹ anh từ trong phòng bước ra, bà nói”
- Cô ta! Phải làm đến khi thật tốt. Nếu ai cho cô ta thôi việc thì đừng trách con! “Leo lớn tiếng”
Vừa dứt câu nói, anh dắt tay cô bạn gái đi ra ngoài.
Thấy anh đã đi khuất, Rose thở phào nhẹ nhõm. Chạy vội ra chỗ Lana. Mấy chị giúp việc giúp Lana dọn dẹp còn Rose đưa cô lên phòng và sơ cứu nhẹ.
- Thằng con này đang muốn làm gì đây!!
Mẹ anh ở dưới nhà thở dài nói nhẹ. Quản gia Lyn cũng chỉ biết cúi đầu thở dài trong trạng thái buồn rầu đan xen. Mọi người thì vẫn đang trong tình trạng sợ hãi vì chưa bao giờ thấy cậu chủ như thế. Bình thường cậu chủ chỉ khó ưa và khó nói chuyện. Chứ tính tàn bạo này thì không biết học ở đâu nha.
Được Rose sơ cứu xong, cô vội vàng mang đồ ăn ra cho mẹ. Rồi làm công việc hàng ngày. Cố gắng để cho bản thân không nghĩ ngợi thêm điều gì nhưng tâm trạng cứ bất chợt nặng gánh trên khóe mi cô. Chốc chốc , cô lại lặng thở dài.
Đến tối, Leo về nhà , Lana đã làm cơm tối xong, và chuẩn bị ra về. Thì lại bị ngón tay ngạo nghễ đó hướng vào mình :
- Cô ! Mang đồ ăn lên phòng cho tôi!.
Anh dứt câu lặng đôi chân bước lên phòng. Thấy mẹ anh cũng có vẻ lo lắng vì sợ anh sẽ không chịu ăn gì nên cô lại lặng thở dài mà làm theo lời anh, nhẹ nhàng mang đĩa thức ăn lên.
Sau tiếng nói vào đi của anh, cô bước vào thấy anh đang đứng ở bên sân lan can. Nơi có thể trông thấy còn đường khu phố.
Cô nhẹ nhàng bê đĩa thức ăn vào đặt chúng ở trên bàn, cô nói:
- Chúc cậu chủ ăn ngon miệng.
Dứt câu , cô lằng lặng quay đi đang bám tay mở cửa để ra ngoài thì lại một bàn tay bám lấy vai cô. Quay nhanh thân hình bé nhỏ của cô, áp sát lưng cô vào ánh cửa. Vẫn là đối diện mặt cô, anh nói:
- Em có sợ tôi không? “Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, vương một chút sâu xa khó lột tả”
- Không! “Cô liếc con ngươi của mình đi chỗ khác, lặng nhịp thở gấp. Người con trai này thật đáng sợ”
Anh thấy vậy, nhấc khóe môi lên ý cười. Nhẹ nhàng mà bất chợt hôn lên bờ môi mọng ngọt của cô. Cô lấy đôi bàn tay nhỏ bé đập đập liên hồi vào cơ thể anh.
Cố gắng giãy giụa và đẩy anh ra nhưng không lại, những hành động yếu ớt của cô chẳng thấm vào đâu so với anh cả.
Cô với tay , nắm vai anh , cuối cùng là lại sờ vào vết sẹo trên vai anh. Bỗng nước mắt như đã được ẩn chứa sâu xa , bất giác rớt xuống. Cuối cùng là lạc vào trong cơ mê không lối thoát. Vị ngọt của môi anh khiến cô cảm thấy bủn rủn. Tim cô đập xao xuyến.
Đôi tay cô xoải rời, thân hình cũng dần bất động, mặc cho đôi môi anh dữ dội lao vào chà sát đôi môi cô. Cô không dám khước từ , cũng không dám đáp lại.
Chả phải anh đã có bạn gái sao? Anh xem cô là gì?
Đây là vị yêu ư? Tại sao chỉ toàn là mặn chát vậy?. Mà sao cô vẫn cứ muốn anh không dừng lại. Trái tim cô đang bị điều gì thôi thúc mà không thể rời xa cái hương vị như muốn xé tan lòng này.
Một hồi lưu luyến không tách rời. Bỗng, môi dưới của cô phát ra tiếng “phập” nhẹ mà ngọt sớt, dần dần trở nên đau xót. Anh cắn cô? Chiếc lưỡi lại chà sát với vết thương anh mới gây ra, khiến cô xót. Cô nhíu đôi lông mày, cổ học khẽ phát ra một tiếng “ưm”,
Anh thả lỏng thân hình cô , đưa đôi mắt vẫn vương lại những đắm đuối nhìn sâu xuống , anh khẽ tỏ ý cười noi với giọng mỉa mai:
- Ai cũng hôn em được nhỉ?!
Cô mở to đôi mắt nhìn anh lặng lẽ quay người đi khi vừa dứt câu nói. Anh lại tạt cho cô một gáo nước lạnh run ở tận trong tim. Sống mũi cô cay cay đỏ dần dần, những lời nói cứ thế nghẹn lại không dám thốt lên cô vội quay nhanh lại mở cánh cửa . Đang bước ra ngoài thì tiếng nói của anh lại nhẹ nhàng đưa tới tai cô:
- Anh muốn em phải nhớ nụ hôn ngày hôm nay!
Đôi mắt cô nặng nề nhắm đôi mắt, hít một hơi thật sâu cô bước ra khỏi phòng. Đóng cửa lại , cô vội thở một hơi thật dài như những khí lực đè nén sâu trong cô đều muốn đẩy ra hết.
Cô bặm nhẹ bờ môi tổn thương của mình. Sau đó cúi đầu thấp để giấu đi đôi môi , cô bước xuống nhà. Cô đi nhanh vào bếp, dọn dẹp một lúc, và chào mọi người, cô ra về. Ai trong nhà cũng biết cô khác lạ nhưng không người nào muốn lên tiếng hỏi điều gì. Chỉ lặng thở dài. Hôm nay đã quá nhiều chuyện khác biệt. Lại là một ngày khác biệt hoàn toàn.
Cô bước chân ra khỏi cổng , chưa bao giờ lại thấy nhẹ nhõm khi bước ra căn nhà đó đến như này. Cô hít thở sâu lấy lại khí lực nhiệt huyết trong cô, nhưng nhẹ dắt xe được vài bước , tâm trạng vội trở lại trong vô định suy nghĩ.
Có bàn tay chợt bám lấy vai cô,. Cô nhẹ quay lại trong đầu, một ánh sáng chợt lóe lên trong tiềm thức, trong đầu bỗng vang lên tên của anh “Anh Leo…..”
Nhưng đập vào đôi đồng tử là nụ cười của chàng thanh niên Joshep . Cô thở hắt ra mỉm cười với anh ấy . Joshep thấy môi cô hoe đỏ liền hỏi:
- Em sao thế?
- Em không cẩn thận cắn phải môi. “Cô lặng nói, ngữ khí không mấy xoay chuyển, không ngờ lần đầu nói dối, đã đạt đến trình độ quá thâm sâu”
- Cô bé của anh, bao giờ mới hết cẩu thả ? “Anh ấy nhẹ lắc đầu”
- “Thái tử gia” sao tối hôm nay anh lại được ra đây. Không học bài sao? “Cô liếc anh, khẽ hỏi”
- Xì, anh cần gì học “anh ấy hất hàm, tỏ vẻ khiến cô mỉm cười. Hai người mỉm cười bước đi một lúc anh ấy nói tiếp”: - Lúc nãy, em nghĩ gì mà không thấy anh gọi?
- Dạ?. “Cô ngạc nhiên” À, em đang tính chuẩn bị cho mồng 8 tháng 3 của lớp. “Liếc nhìn anh cười cười”.
- Thời gian đúng là trôi nhanh. “Anh ấy vừa nói vừa thở dài, Lại nhìn thấy bàn tay cô phải băng bó nhẹ , anh chỉ vào và hỏi”: - Em lại sao thế kia?
- Em nấu ăn , không cẩn thận bị dao hôn. “cô đáp”
- Haha, công chúa của anh xinh đẹp quá nên cả đồ vật cũng muốn hôn em rồi..
Cô bị anh ấy chọc cho bật một nụ cười rạng rỡ, Anh ấy thấy bàn tay đau của cô dắt xe. vội lấy tay cầm lên đầu xe, chở cô về nhà.
Lana bám nhẹ vào áo anh ấy, Đi cả buổi cô chỉ lặng nhìn vô định, sau đó chợt bất giác nói nhẹ với anh ấy:
- Anh Dô- Dép , hình như em bị trúng độc mất rồi…….
- Hả?.............
Joshep ngạc nhiên không hiểu điều gì, cô định hướng được tâm trạng cười cười giả vờ là bản thân đang đùa. Đến nhà cô, anh xuống xe đưa cô vào nhà. Chào hỏi hai mẹ con cô , sau đó anh bước ra về.
Làm xong mọi việc, cô nghĩ ngợi một lúc, rồi nhìn đống sách vở trên bàn. Cô lại tự nhủ. Dù có thế nào cũng phải đấu tranh cho đống thi cử này thật tốt.
Và vẫn động hết nhiệt huyết của bản thân để ráng định hướng tương lai.
Cô đang đi giao báo về thì gặp Joshep đang chạy bộ về. Cô lại đạp xe đến gần Joshep và gọi tên anh ấy. 2 người đỗ xe nói chuyện một lúc, bỗng Joshep chợt nói:
- Thằng Leo có bạn gái rồi….
- Dạ? “Lana mở to mắt , đứng nhìn Joshep trong vô định một lúc”.
- Mấy ngày hôm nay nó hay đi cùng con nhỏ hot girl của trường và có giới thiệu với mọi người là bạn gái nó .
Thấy Lana quay vội đi không nói gì. Thấy vậy, Joshep lại nhẹ nói:
- Anh đã nghĩ nó thích em. Nhưng hình như em đã có tình cảm với nó thật rồi. “Joshep nhìn sâu xa vào mắt cô”
- Dô-Dép! Em chỉ coi anh ấy như một người anh trai thôi! “Chột dạ, anh trai? Cô đang nói cái quái gì vậy? Tự lừa mình sao?”
Vừa nói , cô vừa mở khẽ khóe miệng cười mỉm. Joshep nhìn cô, đã lâu rồi anh ấy không bắt gặp ánh mắt gắng gượng đó của cô. Cũng đâu phải anh ấy không hiểu, Anh ấy quay nhẹ đi và nói:
- Nhắc mới nhớ, Em chưa tặng quà sinh nhật cho anh?.
Lana mở to mắt ngước lên nhìn Joshep. Anh ấy không nói gì lại bất chợt hôn nhẹ lên má cô. Rồi một phen chạy thật nhanh vê nhà. Cô đưa mắt nhìn anh chạy mà bật cười.
Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng ép buộc cô điều gì , dù là ngỗ nghịch hay quái gở đến đâu ở bên cô nhất định anh sẽ nghiêm túc hết mức có thể. Để gắng gượng làm chỗ dựa cho cô mà không than trách. Một người như vậy bên cô, trong lòng cô đã có quyết định từ lâu. Nhưng tại sao lại vẫn có một kẻ như anh làm cô xao xuyến. Cô có phải là người dễ thay lòng hay là vì điều gì. Nhưng bây giờ có lẽ sẽ không còn vậy nữa. Bởi vì hướng đi của anh có lẽ đã không khiến cô phải khó xử.
Cô đạp xe về nhà, đi học. Cô đến lớp , và gặp Rose.
Như mọi ngày học xong hai cô cùng nhau bước về nhà. Nói chuyện được một lúc , Lana nhẹ nói:
- Anh cậu……. “đang định nói gì đó nhưng cuối cùng ngập ngừng lại thôi”
- Cậu biết rồi hả? “Rose liếc hỏi”
- Ừ…….”Cô lại cúi xuống , lặng nhìn những bước chân”
Rose thấy bộ dạng cô tính nói thêm gì đó nhưng rốt cuộc lại thở dài.
Vẫn chưa biết anh cô đang muốn làm điều gì. Trước mắt, cứ nghe lời là tốt nhất.
Hai cô bước vào nhà. Như mọi ngày cô để cái xe đạp của mình ở vườn nhà Rose.
Và đi vào nhà. Cô chào mọi người. Hôm nay, mọi người khá lạ. Nhìn như ai cũng đón tiếp cô với nụ cười cười nhạt nhạt.
Cô quản gia Lyn chạy ra bảo với cô, hôm nay bà chủ có việc nên bảo cô không cần đến nấu ăn. Thím Lyn vừa nói xong thì tiếng nói quen thuộc từ trên tầng bước xuống nói:
- Sao lại không cần? Lấy lương thì phải làm việc chứ? Nhà này đâu chỉ có mình bà chủ. “Giọng nói, hôm nay có phần nặng nề”
Lana ngước lên nhìn thấy Leo nắm tay một cô gái xinh đẹp tóc nhuộm vàng hoe bước xuống.
Đứng nhìn trong vô định giây lát. Cô nhắm nhẹ đôi mắt, mỉm cười nói với thím Lyn:
- Thím Lyn, đây là công việc của con mà!. “Ừ , nếu đã là thử thách hay định mệnh làm sao phải tránh cứ để vậy thôi. Lòng cô như bị ai dội lạnh ngắt, cố dối lòng bằng những suy nghĩ vẩn vơ”
Rose nhìn bối cảnh bèn lặng thở dài, cô bạn bước nhẹ lên phòng. Còn cô vào trong bếp làm công việc như mọi ngày. Nhìn cậu chủ ra vườn chơi với cô gái kia. Các chị giúp việc trong bếp xí xáo với nhau nói rằng hôm nay cậu chủ của họ dẫn cô ta về giới thiệu là bạn gái của anh. Họ không nghĩ bạn gái của anh là cô ta, rồi tất cả giương đôi mắt ánh chút lo lắng hướng về cô.
Thấy vậy cô gượng một nụ cười nhẹ như lột tả bản thân không sao. Dù sao kết quả hôm nay là kết quả bản thân cô luôn mong muốn mà.
Thím Lyn bước vào thấy vậy cũng thở dài nhìn Lana rồi nhanh chóng thúc giục mọi người mang đồ ăn lên. Thấy Lana cũng cầm đĩa đang định mang lên , bà nhẹ chặn cô lại có ý mang giúp cô và bảo cô cứ ở đây nghỉ ngơi một chút.
Cô nghe lời, những gì tránh đối diện có phải tránh đi vẫn là tốt hơn?
Bỗng, một hồi suy nghĩ , tiếng cậu chủ ở ngoài quát lớn.
Cô vội vàng bước lên. Leo thấy cô, vội đứng lên nói lớn:
- Cô nấu cho ai ăn đấy hả?!
- Dạ? “Lana ngạc nhiên hỏi”
- Cô nhìn đi! Tất cả đều sống và nhạt nhẽo!!! “lấy hai ngón tay chủ đạo nâng đĩa thịt bò, anh nói”
- Em tưởng anh thích ăn tái chín ?? “Cô ngước mắt hỏi”
- Cô nghĩ mình hiểu người khác nhiều vậy sao?. “Anh nhấc nhẹ nụ cười khểnh đầy đùa cợt đầy quyến rũ”
- Em xin lỗi! “Cô không muốn nói gì hơn, chỉ thở dài cúi xuống”
- Nhà tôi không trả lương cho cô để xin lỗi! “Anh vừa hất cái đĩa thức ăn của mình vỡ tan. Trước ánh mắt sợ hãi của mọi người , anh hướng đôi mắt lạnh lùng phía cô”: - Dọn đi!
Các chị giúp việc vội lao vào dọn. Một tiếng quát lớn lại cắt lên, ngón tay trỏ ngạo nghễ hướng cô:
- Tôi nói CÔ TA! Các người đi ra hết!!
Tất cả đều giật mình. Mấy chị giúp việc đang thu dọn khó xử nhìn nhau. Sau đó, vội vàng đứng lên cúi đầu xuống. Cô nhắm đôi mắt an phận thở dài, không nói gì cúi xuống dọn những mảnh vỡ.
Nhặt chúng trong trạng thái vô định, không cẩn thận cô lỡ bị mảnh vỡ đâm vào ngón tay làm bản thân bị thương.
Rose định đi đến giúp cô, thì bị anh chặn ngay lại. Đôi lông mày nhíu lại nặng trĩu, anh mỉa mai:
- Dọn thôi cũng không xong!
- Nếu cậu chủ không thích thì không cần nhìn!. “Đã quá sức chịu đựng”
- Cô! “Anh bực tức, quát lớn. Định lấy cánh tay hất chiếc cốc sinh tố xuống”
- Brother!... STOP IT! (ANH TRAI…… THÔI ĐI!) “Rose vội vã theo lực nhanh chóng ôm cánh tay anh mình. Kêu lớn”
- Nếu đã làm không tốt thì bác cho cháu thôi việc! “Bỗng, mẹ anh từ trong phòng bước ra, bà nói”
- Cô ta! Phải làm đến khi thật tốt. Nếu ai cho cô ta thôi việc thì đừng trách con! “Leo lớn tiếng”
Vừa dứt câu nói, anh dắt tay cô bạn gái đi ra ngoài.
Thấy anh đã đi khuất, Rose thở phào nhẹ nhõm. Chạy vội ra chỗ Lana. Mấy chị giúp việc giúp Lana dọn dẹp còn Rose đưa cô lên phòng và sơ cứu nhẹ.
- Thằng con này đang muốn làm gì đây!!
Mẹ anh ở dưới nhà thở dài nói nhẹ. Quản gia Lyn cũng chỉ biết cúi đầu thở dài trong trạng thái buồn rầu đan xen. Mọi người thì vẫn đang trong tình trạng sợ hãi vì chưa bao giờ thấy cậu chủ như thế. Bình thường cậu chủ chỉ khó ưa và khó nói chuyện. Chứ tính tàn bạo này thì không biết học ở đâu nha.
Được Rose sơ cứu xong, cô vội vàng mang đồ ăn ra cho mẹ. Rồi làm công việc hàng ngày. Cố gắng để cho bản thân không nghĩ ngợi thêm điều gì nhưng tâm trạng cứ bất chợt nặng gánh trên khóe mi cô. Chốc chốc , cô lại lặng thở dài.
Đến tối, Leo về nhà , Lana đã làm cơm tối xong, và chuẩn bị ra về. Thì lại bị ngón tay ngạo nghễ đó hướng vào mình :
- Cô ! Mang đồ ăn lên phòng cho tôi!.
Anh dứt câu lặng đôi chân bước lên phòng. Thấy mẹ anh cũng có vẻ lo lắng vì sợ anh sẽ không chịu ăn gì nên cô lại lặng thở dài mà làm theo lời anh, nhẹ nhàng mang đĩa thức ăn lên.
Sau tiếng nói vào đi của anh, cô bước vào thấy anh đang đứng ở bên sân lan can. Nơi có thể trông thấy còn đường khu phố.
Cô nhẹ nhàng bê đĩa thức ăn vào đặt chúng ở trên bàn, cô nói:
- Chúc cậu chủ ăn ngon miệng.
Dứt câu , cô lằng lặng quay đi đang bám tay mở cửa để ra ngoài thì lại một bàn tay bám lấy vai cô. Quay nhanh thân hình bé nhỏ của cô, áp sát lưng cô vào ánh cửa. Vẫn là đối diện mặt cô, anh nói:
- Em có sợ tôi không? “Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, vương một chút sâu xa khó lột tả”
- Không! “Cô liếc con ngươi của mình đi chỗ khác, lặng nhịp thở gấp. Người con trai này thật đáng sợ”
Anh thấy vậy, nhấc khóe môi lên ý cười. Nhẹ nhàng mà bất chợt hôn lên bờ môi mọng ngọt của cô. Cô lấy đôi bàn tay nhỏ bé đập đập liên hồi vào cơ thể anh.
Cố gắng giãy giụa và đẩy anh ra nhưng không lại, những hành động yếu ớt của cô chẳng thấm vào đâu so với anh cả.
Cô với tay , nắm vai anh , cuối cùng là lại sờ vào vết sẹo trên vai anh. Bỗng nước mắt như đã được ẩn chứa sâu xa , bất giác rớt xuống. Cuối cùng là lạc vào trong cơ mê không lối thoát. Vị ngọt của môi anh khiến cô cảm thấy bủn rủn. Tim cô đập xao xuyến.
Đôi tay cô xoải rời, thân hình cũng dần bất động, mặc cho đôi môi anh dữ dội lao vào chà sát đôi môi cô. Cô không dám khước từ , cũng không dám đáp lại.
Chả phải anh đã có bạn gái sao? Anh xem cô là gì?
Đây là vị yêu ư? Tại sao chỉ toàn là mặn chát vậy?. Mà sao cô vẫn cứ muốn anh không dừng lại. Trái tim cô đang bị điều gì thôi thúc mà không thể rời xa cái hương vị như muốn xé tan lòng này.
Một hồi lưu luyến không tách rời. Bỗng, môi dưới của cô phát ra tiếng “phập” nhẹ mà ngọt sớt, dần dần trở nên đau xót. Anh cắn cô? Chiếc lưỡi lại chà sát với vết thương anh mới gây ra, khiến cô xót. Cô nhíu đôi lông mày, cổ học khẽ phát ra một tiếng “ưm”,
Anh thả lỏng thân hình cô , đưa đôi mắt vẫn vương lại những đắm đuối nhìn sâu xuống , anh khẽ tỏ ý cười noi với giọng mỉa mai:
- Ai cũng hôn em được nhỉ?!
Cô mở to đôi mắt nhìn anh lặng lẽ quay người đi khi vừa dứt câu nói. Anh lại tạt cho cô một gáo nước lạnh run ở tận trong tim. Sống mũi cô cay cay đỏ dần dần, những lời nói cứ thế nghẹn lại không dám thốt lên cô vội quay nhanh lại mở cánh cửa . Đang bước ra ngoài thì tiếng nói của anh lại nhẹ nhàng đưa tới tai cô:
- Anh muốn em phải nhớ nụ hôn ngày hôm nay!
Đôi mắt cô nặng nề nhắm đôi mắt, hít một hơi thật sâu cô bước ra khỏi phòng. Đóng cửa lại , cô vội thở một hơi thật dài như những khí lực đè nén sâu trong cô đều muốn đẩy ra hết.
Cô bặm nhẹ bờ môi tổn thương của mình. Sau đó cúi đầu thấp để giấu đi đôi môi , cô bước xuống nhà. Cô đi nhanh vào bếp, dọn dẹp một lúc, và chào mọi người, cô ra về. Ai trong nhà cũng biết cô khác lạ nhưng không người nào muốn lên tiếng hỏi điều gì. Chỉ lặng thở dài. Hôm nay đã quá nhiều chuyện khác biệt. Lại là một ngày khác biệt hoàn toàn.
Cô bước chân ra khỏi cổng , chưa bao giờ lại thấy nhẹ nhõm khi bước ra căn nhà đó đến như này. Cô hít thở sâu lấy lại khí lực nhiệt huyết trong cô, nhưng nhẹ dắt xe được vài bước , tâm trạng vội trở lại trong vô định suy nghĩ.
Có bàn tay chợt bám lấy vai cô,. Cô nhẹ quay lại trong đầu, một ánh sáng chợt lóe lên trong tiềm thức, trong đầu bỗng vang lên tên của anh “Anh Leo…..”
Nhưng đập vào đôi đồng tử là nụ cười của chàng thanh niên Joshep . Cô thở hắt ra mỉm cười với anh ấy . Joshep thấy môi cô hoe đỏ liền hỏi:
- Em sao thế?
- Em không cẩn thận cắn phải môi. “Cô lặng nói, ngữ khí không mấy xoay chuyển, không ngờ lần đầu nói dối, đã đạt đến trình độ quá thâm sâu”
- Cô bé của anh, bao giờ mới hết cẩu thả ? “Anh ấy nhẹ lắc đầu”
- “Thái tử gia” sao tối hôm nay anh lại được ra đây. Không học bài sao? “Cô liếc anh, khẽ hỏi”
- Xì, anh cần gì học “anh ấy hất hàm, tỏ vẻ khiến cô mỉm cười. Hai người mỉm cười bước đi một lúc anh ấy nói tiếp”: - Lúc nãy, em nghĩ gì mà không thấy anh gọi?
- Dạ?. “Cô ngạc nhiên” À, em đang tính chuẩn bị cho mồng 8 tháng 3 của lớp. “Liếc nhìn anh cười cười”.
- Thời gian đúng là trôi nhanh. “Anh ấy vừa nói vừa thở dài, Lại nhìn thấy bàn tay cô phải băng bó nhẹ , anh chỉ vào và hỏi”: - Em lại sao thế kia?
- Em nấu ăn , không cẩn thận bị dao hôn. “cô đáp”
- Haha, công chúa của anh xinh đẹp quá nên cả đồ vật cũng muốn hôn em rồi..
Cô bị anh ấy chọc cho bật một nụ cười rạng rỡ, Anh ấy thấy bàn tay đau của cô dắt xe. vội lấy tay cầm lên đầu xe, chở cô về nhà.
Lana bám nhẹ vào áo anh ấy, Đi cả buổi cô chỉ lặng nhìn vô định, sau đó chợt bất giác nói nhẹ với anh ấy:
- Anh Dô- Dép , hình như em bị trúng độc mất rồi…….
- Hả?.............
Joshep ngạc nhiên không hiểu điều gì, cô định hướng được tâm trạng cười cười giả vờ là bản thân đang đùa. Đến nhà cô, anh xuống xe đưa cô vào nhà. Chào hỏi hai mẹ con cô , sau đó anh bước ra về.
Làm xong mọi việc, cô nghĩ ngợi một lúc, rồi nhìn đống sách vở trên bàn. Cô lại tự nhủ. Dù có thế nào cũng phải đấu tranh cho đống thi cử này thật tốt.
Và vẫn động hết nhiệt huyết của bản thân để ráng định hướng tương lai.
/43
|