Chap / Chương 28
Dụ Khỷ Chàng Thanh Niên 19 Tuổi
Sáng hôm sau, Leo dậy sớm. Mở khóa sang phòng Lana. Thấy cô vẫn đang ngủ. Anh nhẹ chui vào chăn cô , ôm lấy cô và nói:
- Tiểu thư nhỏ của anh à ,Hôm nay em nói anh dành cho em một ngày mà. !!!
- Ơ, giờ vẫn sớm mà…. “dụi dụi đôi mắt”….
- Một ngày bắt đầu tính từ lúc anh dậy. “anh sát gương mặt cô”
- Hả?. Thế thôi, anh ngủ nữa đi!!. “Vừa nói cô vừa ôm lấy anh”
- Không!. Em dậy đi chạy với anh nào.
- Hả ? chạy á?. “Cong môi” - Thôi anh chạy đi. Em ngủ tiếp , anh về thì chúng ta đi chơi. “Cô lại díp đôi mắt vào ngủ”
- Em không dậy, anh bế em đi đấy!.
- Đồ đáng ghét!!... Anh đi chạy đi mà!!.
Vừa nói, mặt cô vừa nhăn nhó. Anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô rồi đi tập thể dục để cho cô ngủ tiếp, chọc cô bé phát cáu là tuyệt chiêu của anh mà.
Thấy anh đi, cô khẽ mỉm cười nhòm ngó cửa sổ rồi thông báo cho mọi người ra giúp cô một vài việc . Như đã có bàn tính sẵn từ trước vậy.
Làm hì hục một tiếng, biết anh sắp về theo thường lệ. Mọi người giả bộ như không biết gì còn cô lên phòng tắm và thay đồ. Anh đi chạy về,vui vẻ chạy lên phòng cô thấy cô thấy cô trong phòng tắm bước ra , Anh nhẹ nói với bộ dạng cau có:
- Anh tưởng em sẽ làm gì cho anh chứ?. “trẻ con ghê nha”
- Anh về phòng tắm đi rồi xuống ăn sáng. “Cô khẽ cười”
- Anh thích tắm ở đây!. “Anh liếc cô”
- Được rồi để em sang lấy đồ cho anh!. “Cô bước sang phòng anh”
- Thôi, bảo thím Lyn lấy. Còn em… tắm với anh!! “Anh bế bổng cô hướng phòng tắm”
Cô đỏ hết mặt mày, giãy giụa. Anh thấy vậy. khẽ cười và thả cô xuống. chấm dứt ngay cái trò đùa tinh quái. Anh véo mũi cô và đi sang phòng mình tắm.
Cô thấy anh đã đi. Thở phào, vội sửa soạn rồi chạy ra vườn.
Tắm xong, anh đi xuống bếp. Mọi người mỉm cười nói với anh. Mọi người chỉ chỏ, Hôm nay suất ăn của anh là ở ngoài vườn.
Anh vội vàng ra vườn, Thấy cô ngồi trên tấm thảm nhỏ họa tiết xinh đẹp đang bày biện đồ ăn. Xung quanh cô là những bông hoa đầy khung đèn của buổi tối hôm sinh nhật cô vẫn còn. Nhưng vườn hoa dường như được trang hoàng và cắt tỉa đẹp đẽ hơn, bao quát xung quanh chỗ cô ngồi/ Anh mỉm cười khẽ bước ra tấm thảm. Cô thấy anh, nhẹ nói:
- Em muốn làm riêng cho chúng ta một buổi hẹn hò. Em còn muốn làm nhiều hơn cho anh. Nhưng ….
Lời nói chưa dứt hết , ngón tay dài của anh chặn lại giữa đôi môi nhỏ của cô. Anh khẽ nằm xuống gối đầu lên đùi cô, nhắm nhẹ đôi mắt:
- Người dài quá. Chân còn dư một đoạn cỏ. “Lặng ngắm nhìn người anh một hồi, cô lên tiếng”
- Em không cho anh ăn gì hả?
- Anh muốn ăn gì?
- Em cứ đút cho anh đi!.
- Gì cũng được hả?
- Ừ….
Cô khẽ cười rồi nhẹ cúi xuống hôn lên môi anh. Một lúc sau cô nâng môi lên Anh mỉm cười nói:
- Thì ra người con gái này cũng biết món anh thích.
Cô thấy anh lộ ý cười nhẹ đánh vào vai anh rồi hai người ăn uống nói chuyện vui vẻ. Họ cùng nhau đọc sách và thảo luận. Cùng gối lên tay nhau nhìn ngắm bầu trời xanh rồi nhắm mắt ngủ một giấc đến chiều.
Tỉnh dậy, Cô dẫn anh đến một khu vui chơi, nhảy nhót vui vẻ đến tối mới trở về. Anh tuy lúc đầu còn bỡ ngỡ với những thú vui nơi công cộng này. Nhưng khi thiếu gia con nhà tài phiệt này đã tập quen rồi thì vui hết cỡ nha. Nào là trò chơi điện tử, gắp thú bông, chơi đu quay, tàu lượn. …. Thậm chí anh còn đòi ngồi lên câgu trượn , trong khi người anh thì dài hơn cả cây cầu. Anh nằm vài phút khiến trẻ con khóc thé lên vì không chơi được mới chịu nghe lời cô mà thôi. Thật quá đáng nha.
- Từ nhỏ, anh không có ký ức đẹp như những đứa trẻ đó nên anh luôn ao ước được giống như bọn chúng một lần!
- Cậu chủ của em à, anh ăn nhiều vậy em không mang đủ tiền đâu nha. “Cô lắc đầu”
Hồi ký đan xen chưa dứt, đã bị đập ngay một câu thoát lối của cô vợ yêu. Anh trở lại thực tế , thấy mình đã ăn một đống nem chuavà chả xiên. Quay ra “xì” cô vợ một cái.
Cô vợ lườm anh rồi kéo thẳng anh về nhà. Hôm nay không biết có phải là vì ngày sinh của anh không mà anh giống như đứa trẻ vậy. Một phần cũng là vì anh làm quán của người ta chật ních các nữ sinh ngó ngiêng nên cô cũng hơi khó chịu nha. Có chồng quá đẹp là vậy đó.
- Nếu em biết anh thích ăn chúng như vậy, từ mai em sẽ học làm chúng cho anh nhé ! “Trên đường vê, cô khoác tay anh, nhẹ ngược nhìn anh với anh mắt tinh nghịch và nói”
Anh nhìn cô không thể không lột tả được niềm hân hoan trong hạnh phúc. Nhấc bổng cô trên đôi cánh tay và rảo bước trở về nhà.
Hai người bước nhẹ vào ngôi nhà thân yêu , căn phòng khách được trang hoàng những ngọn đèn nhỏ xinh. Tấm rèm được trang trí công phu, Tất cả bàn ghế sofa được thay bằng những bàn để đồ ăn. Nối liền trên tường nhà là vòng chữ treo đèn nhỏ “LEO 19 – By EveryOne (^_^)”. Mẹ anh mang bánh sinh nhật 3 tầng ra kèm 1 ngọn nến xinh đẹp cắm trên chiếc bánh. Cô vợ nhỏ mỉm cười nói anh ước đi. Đôi mắt anh đang liếc nhìn mọi người xung quanh một cách trìu mến nhẹ nhắm lại , khẽ mỉm cười.
Khi anh vừa mở mắt ra, mọi người chạy vui vẻ cùng nói lớn “CHÚC MỪNG SINH NHẬT LEO”. Tất cả đèn được bật sáng trưng. Từ ngọn đèn treo lớn tung ra những cánh hoa giả màu tím đẹp mê hồn. Anh trong lòng thổn thức , ôm nhẹ Lana vào lòng khẽ nói:
- Cảm ơn vợ yêu của anh !
- Công sức của tất cả mọi người, em chỉ có mỗi việc là dụ anh ra khỏi nhà thôi! “Cô bé mỉm cười”
- Anh giống khỉ của em hả?
- Vâng!! “gật đầu đương nhiên”
- Em!!!….”Siết chặt cô hơn”
- Mọi người muốn anh thật vui vẻ!!!!!. “Cô vùng vẫy cười cười”
- Anh sẽ luôn vui vẻ nếu mãi có em!
Cô đánh nhẹ lên người anh một cái. Người con trai này của cô, quả là rất sến nhưng mà cô lại rất thích nha.
Mọi người vui chơi nhảy múa hát hò vui vẻ bên nhau. Xung quanh đều là đầm ấm, hạnh phúc. Anh nhìn cô, nở nụ cười lớn. Bế cô lên xoay một vòng điên cuồng trong hạnh phúc. Người con gái này đã ban cho anh những món quà quá lớn của cuộc đời.
Sau khi tan tiệc mọi người trở về hết. Leo lên phòng tắm. Còn Lana ở lại dọn dẹp với các chị giúp việc. Bỗng, mẹ Zosie từ trong phòng bước nhẹ ra. Bảo cô vào phòng bà có chuyện muốn nói. Cô nghe lời cùng bà bước vào phòng. Bà khẽ nắm lấy tay Lana và nói:
- Lana , hôm nay bố Leo có nhắn tin bảo mẹ chuyển lời chúc mừng sinh nhật nó. Con nói với thằng bé giúp mẹ được không?
- Dạ! “Lana nhẹ cúi đầu”
- Mẹ không biết phải cảm ơn con thế nào! Về những gì con làm cho nó. “Bà vỗ nhẹ vào bàn tay Lana”
- Mẹ đừng nói thế, Tất cả mọi người đều quan tâm đến anh ấy! Chỉ cần anh ấy chịu hiểu và mở lòng thì mọi ánh nắng sẽ chiếu rọi vào tim anh ấy thôi!
- Ừ! “Bà gật đầu, ôm Lana vào lòng. Đúng là con trai bà đã chọn quá đúng người. Cô con dâu này quá hiểu người con trai khó tính của bà.”
Lana khẽ mỉm cười cũng đưa vòng tay ôm bà vào lòng .
Cô nói chuyện vợ mẹ anh xong. Bước ra, như thưởng lệ , cô sang phòng mẹ và em trai cô chúc hai người ngủ ngon.
Cuối cùng là bước vào phòng anh. Thấy anh đã tắm xong đang ngồi trên ban công, Nhìn thấy cô, anh nhẹ mỉm cười đi ra bế cô ngồi nhẹ xuống đùi anh như mọi hôm. Dựa đầu vào ngực anh, khẽ vòng đôi tay qua lưng anh. Cô khẽ nói:
- Leo, cha anh ….. “Đang nói bị ngón tay anh chặn lại”
- Anh biết rồi. Đừng nhắc đến ông ta trong ngày hôm nay.
- Đó là cha anh ….
Thấy anh không nói gì, đôi mắt chứa muôn ngàn vì sao lại trở nên vô định khiến cô thở dài. Vươn người đặt làn môi lên môi anh. Hai người lại đắm say trong vị ngọt của hạnh phúc rồi anh bế cô về giường của mình. Đặt cô xuống , anh khẽ nói:
- Hôm nay , là ngày anh hạnh phúc nhất trong suốt 19 năm.
- Em luôn muốn anh ngày nào cũng hạnh phúc. “Cô siết chặt vòng tay”
- Chỉ cần có em thôi!
Anh khẽ nói và hôn nhẹ lên trán cô.:
- Cái xe đạp đó, Em hãy cho Chadie đi học. Từ mai anh sẽ đưa em đi học. “Anh nói thêm”
- Nhưng, ……… “Cô mở to mắt, ngước nhìn anh”
- Không nhưng gì hết!
- Anh không sợ anh chiều quá em sẽ hư hả?. “Cô hất hàm cong môi”
- Em thử hư xem!! “Anh véo chiếc mũi nhỏ của cô”
Cô vội nói:
- Nhưng thật ra , em không muốn đi ôtô đến trường.
- Ai cho em đi ôtô? “Anh hỏi
- Vậy không đi hả? “Đôi mắt cô mở to ý cười”
- Ừ, anh hiểu tính em nên đã chuẩn bị sẵn rồi. Ngày mai em sẽ biết!.
Lana mỉm cười vui vẻ ôm siết lấy anh. Anh chồng này của cô luôn làm những chuyện đáng yêu nha. Anh nhẹ nhàng ru cô chìm vào giấc ngủ . Chuyện gì ngày mai sẽ rõ.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giậy giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Nghe lời Leo, cô cho Chadie đi học bằng xe đạp của mình. Còn cô lên phòng chuẩn bị một lúc rồi xuống nhà. Bước ra cửa nhà, cô thấy Leo đã đợi sẵn trên chiếc xe đạp địa hình màu trắng pha tím. Cô vui vẻ chạy ra và nói:
- Anh mua nó bao giờ thế?
- Từ lúc em không biết! “Cười lớn chọc nghẹo”
- Đồ đáng ghét! “Cô nhăn nhó xì anh 1 cái”
- Thôi, lên đi vợ của anh.
- Còn Rose?? “cô hỏi. Vì ngày nào anh cũng đưa Rose đi học trên ôtô”
- Cô Tiểu Thư đó, từ giờ không thuộc quyền quản lý của anh nữa rồi. “anh đáp”
- Hả? “cô lơ mơ ngạc nhiên”
- Em có nhanh không đây?
Nghe anh nói, cô vội ngồi lên xe và ôm nhẹ lấy eo anh. Anh thấy vậy cười nói:
- Em ôm chặt vào không bị như lần trước đấy!. “Bỡn cợt”
- Em muộn giờ rồi. Anh đi nhanh không??.
Cô biết ý anh . khẽ mắng yêu. Khiến anh vui vẻ đến nỗi bật cười. Hai người chào mọi người rồi đi ra khỏi cánh cổng đã mở sẵn. Vừa đi hai người vừa hát vui khắp dãy phố.
Đến trường, anh đỗ cô xuống cổng trường rồi bảo sẽ đón cô lúc tan học và anh đạp xe đi học luôn. Mọi người thấy vậy, lao vào cô hỏi cô và “Fall Prince” kia là gì của nhau? Cô chỉ khẽ mỉm cười cho những câu hỏi dồ dập đó.
Một lúc, thấy Stephan cũng chở Rose đến trường, cô chạy ra chào Stephan rồi 2 cô bạn học cùng nhau vào lớp. Tan học 2 cô không dám đi bộ về nữa mà đợi 2 anh đến đón , nhỏ Rose nói nhẹ vào tai cô.:
- Người tình nhỏ, chúng ta bị chia cắt rồi! “Thêm phần lắc đầu cực đáng yêu”.
Lana khẽ cười thì nhìn thấy 2 anh đến đón. Rose và Stephan tạm biệt 2 người rồi cùng đi ăn trưa. Thấy 2 người đó phóng ôtô đi khuất Leo khẽ hỏi Lana :
- Em đợi anh lâu chưa?
- Cũng khôngg lâu lắm. Về nhà nhanh đi. Em còn nấu cơm với mẹ. “Vừa nói cô vừa ngồi nhẹ lên yên xe ”
Anh đưa cô đi một đoạn , cô thở dài nói:
- Lần sau đón em anh bịt khẩu trang nhé!
- Sao lại phải thế? “Anh liếc nhẹ con ngươi”
- Anh lấy hết nắng của em rồi! Mọi người toàn nhìn anh thôi!. “Thở dài”
Leo cười lớn :
- Em ghen hả?
Mấy ngày sau, Vẫn như vậy… Những ngày tươi đẹp… Cứ lặng lẽ trôi qua….
Sinh nhật Rose mọi người lại mở tiệc tưng bừng tại nhà Rose, lần này là Stephan bỏ công sức trang trí khiến cho Rose được dịp xốn xang hạnh phúc. Anh chàng ụy mị không kém lãng mạn này không khỏi khiến mọi người trầm trồ về anh.
Sáng anh đón nàng đi học rồi cả ngày cung phụng nàng như công chúa.
Sau đó, tối đến anh tổ chức bữa tiệc đầy hoa hồng và ánh nến cho riêng anh và Rose , Và cuối cùng là mọi người cùng ra chung vui. Thậm chí anh còn trang trí quanh ban công phòng Rose giàn hoa hồng leo đủ màu sắc.
Qua sinh nhật Rose vài ngày thì đến Trung Thu. Năm nay , Trung Thu năm nay , đến hơi muộn. Sáng ra Lana đi chợ với mẹ. Mua những chiếc bánh truyền thống như bánh khoai , bánh nếp để cho cả nhà cùng ăn sáng.
Những chiếc bánh giản dị nhưng hương vị rất ngon làm mọi người đặc biệt rất thích.
………………………………………………….
Dụ Khỷ Chàng Thanh Niên 19 Tuổi
Sáng hôm sau, Leo dậy sớm. Mở khóa sang phòng Lana. Thấy cô vẫn đang ngủ. Anh nhẹ chui vào chăn cô , ôm lấy cô và nói:
- Tiểu thư nhỏ của anh à ,Hôm nay em nói anh dành cho em một ngày mà. !!!
- Ơ, giờ vẫn sớm mà…. “dụi dụi đôi mắt”….
- Một ngày bắt đầu tính từ lúc anh dậy. “anh sát gương mặt cô”
- Hả?. Thế thôi, anh ngủ nữa đi!!. “Vừa nói cô vừa ôm lấy anh”
- Không!. Em dậy đi chạy với anh nào.
- Hả ? chạy á?. “Cong môi” - Thôi anh chạy đi. Em ngủ tiếp , anh về thì chúng ta đi chơi. “Cô lại díp đôi mắt vào ngủ”
- Em không dậy, anh bế em đi đấy!.
- Đồ đáng ghét!!... Anh đi chạy đi mà!!.
Vừa nói, mặt cô vừa nhăn nhó. Anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô rồi đi tập thể dục để cho cô ngủ tiếp, chọc cô bé phát cáu là tuyệt chiêu của anh mà.
Thấy anh đi, cô khẽ mỉm cười nhòm ngó cửa sổ rồi thông báo cho mọi người ra giúp cô một vài việc . Như đã có bàn tính sẵn từ trước vậy.
Làm hì hục một tiếng, biết anh sắp về theo thường lệ. Mọi người giả bộ như không biết gì còn cô lên phòng tắm và thay đồ. Anh đi chạy về,vui vẻ chạy lên phòng cô thấy cô thấy cô trong phòng tắm bước ra , Anh nhẹ nói với bộ dạng cau có:
- Anh tưởng em sẽ làm gì cho anh chứ?. “trẻ con ghê nha”
- Anh về phòng tắm đi rồi xuống ăn sáng. “Cô khẽ cười”
- Anh thích tắm ở đây!. “Anh liếc cô”
- Được rồi để em sang lấy đồ cho anh!. “Cô bước sang phòng anh”
- Thôi, bảo thím Lyn lấy. Còn em… tắm với anh!! “Anh bế bổng cô hướng phòng tắm”
Cô đỏ hết mặt mày, giãy giụa. Anh thấy vậy. khẽ cười và thả cô xuống. chấm dứt ngay cái trò đùa tinh quái. Anh véo mũi cô và đi sang phòng mình tắm.
Cô thấy anh đã đi. Thở phào, vội sửa soạn rồi chạy ra vườn.
Tắm xong, anh đi xuống bếp. Mọi người mỉm cười nói với anh. Mọi người chỉ chỏ, Hôm nay suất ăn của anh là ở ngoài vườn.
Anh vội vàng ra vườn, Thấy cô ngồi trên tấm thảm nhỏ họa tiết xinh đẹp đang bày biện đồ ăn. Xung quanh cô là những bông hoa đầy khung đèn của buổi tối hôm sinh nhật cô vẫn còn. Nhưng vườn hoa dường như được trang hoàng và cắt tỉa đẹp đẽ hơn, bao quát xung quanh chỗ cô ngồi/ Anh mỉm cười khẽ bước ra tấm thảm. Cô thấy anh, nhẹ nói:
- Em muốn làm riêng cho chúng ta một buổi hẹn hò. Em còn muốn làm nhiều hơn cho anh. Nhưng ….
Lời nói chưa dứt hết , ngón tay dài của anh chặn lại giữa đôi môi nhỏ của cô. Anh khẽ nằm xuống gối đầu lên đùi cô, nhắm nhẹ đôi mắt:
- Người dài quá. Chân còn dư một đoạn cỏ. “Lặng ngắm nhìn người anh một hồi, cô lên tiếng”
- Em không cho anh ăn gì hả?
- Anh muốn ăn gì?
- Em cứ đút cho anh đi!.
- Gì cũng được hả?
- Ừ….
Cô khẽ cười rồi nhẹ cúi xuống hôn lên môi anh. Một lúc sau cô nâng môi lên Anh mỉm cười nói:
- Thì ra người con gái này cũng biết món anh thích.
Cô thấy anh lộ ý cười nhẹ đánh vào vai anh rồi hai người ăn uống nói chuyện vui vẻ. Họ cùng nhau đọc sách và thảo luận. Cùng gối lên tay nhau nhìn ngắm bầu trời xanh rồi nhắm mắt ngủ một giấc đến chiều.
Tỉnh dậy, Cô dẫn anh đến một khu vui chơi, nhảy nhót vui vẻ đến tối mới trở về. Anh tuy lúc đầu còn bỡ ngỡ với những thú vui nơi công cộng này. Nhưng khi thiếu gia con nhà tài phiệt này đã tập quen rồi thì vui hết cỡ nha. Nào là trò chơi điện tử, gắp thú bông, chơi đu quay, tàu lượn. …. Thậm chí anh còn đòi ngồi lên câgu trượn , trong khi người anh thì dài hơn cả cây cầu. Anh nằm vài phút khiến trẻ con khóc thé lên vì không chơi được mới chịu nghe lời cô mà thôi. Thật quá đáng nha.
- Từ nhỏ, anh không có ký ức đẹp như những đứa trẻ đó nên anh luôn ao ước được giống như bọn chúng một lần!
- Cậu chủ của em à, anh ăn nhiều vậy em không mang đủ tiền đâu nha. “Cô lắc đầu”
Hồi ký đan xen chưa dứt, đã bị đập ngay một câu thoát lối của cô vợ yêu. Anh trở lại thực tế , thấy mình đã ăn một đống nem chuavà chả xiên. Quay ra “xì” cô vợ một cái.
Cô vợ lườm anh rồi kéo thẳng anh về nhà. Hôm nay không biết có phải là vì ngày sinh của anh không mà anh giống như đứa trẻ vậy. Một phần cũng là vì anh làm quán của người ta chật ních các nữ sinh ngó ngiêng nên cô cũng hơi khó chịu nha. Có chồng quá đẹp là vậy đó.
- Nếu em biết anh thích ăn chúng như vậy, từ mai em sẽ học làm chúng cho anh nhé ! “Trên đường vê, cô khoác tay anh, nhẹ ngược nhìn anh với anh mắt tinh nghịch và nói”
Anh nhìn cô không thể không lột tả được niềm hân hoan trong hạnh phúc. Nhấc bổng cô trên đôi cánh tay và rảo bước trở về nhà.
Hai người bước nhẹ vào ngôi nhà thân yêu , căn phòng khách được trang hoàng những ngọn đèn nhỏ xinh. Tấm rèm được trang trí công phu, Tất cả bàn ghế sofa được thay bằng những bàn để đồ ăn. Nối liền trên tường nhà là vòng chữ treo đèn nhỏ “LEO 19 – By EveryOne (^_^)”. Mẹ anh mang bánh sinh nhật 3 tầng ra kèm 1 ngọn nến xinh đẹp cắm trên chiếc bánh. Cô vợ nhỏ mỉm cười nói anh ước đi. Đôi mắt anh đang liếc nhìn mọi người xung quanh một cách trìu mến nhẹ nhắm lại , khẽ mỉm cười.
Khi anh vừa mở mắt ra, mọi người chạy vui vẻ cùng nói lớn “CHÚC MỪNG SINH NHẬT LEO”. Tất cả đèn được bật sáng trưng. Từ ngọn đèn treo lớn tung ra những cánh hoa giả màu tím đẹp mê hồn. Anh trong lòng thổn thức , ôm nhẹ Lana vào lòng khẽ nói:
- Cảm ơn vợ yêu của anh !
- Công sức của tất cả mọi người, em chỉ có mỗi việc là dụ anh ra khỏi nhà thôi! “Cô bé mỉm cười”
- Anh giống khỉ của em hả?
- Vâng!! “gật đầu đương nhiên”
- Em!!!….”Siết chặt cô hơn”
- Mọi người muốn anh thật vui vẻ!!!!!. “Cô vùng vẫy cười cười”
- Anh sẽ luôn vui vẻ nếu mãi có em!
Cô đánh nhẹ lên người anh một cái. Người con trai này của cô, quả là rất sến nhưng mà cô lại rất thích nha.
Mọi người vui chơi nhảy múa hát hò vui vẻ bên nhau. Xung quanh đều là đầm ấm, hạnh phúc. Anh nhìn cô, nở nụ cười lớn. Bế cô lên xoay một vòng điên cuồng trong hạnh phúc. Người con gái này đã ban cho anh những món quà quá lớn của cuộc đời.
Sau khi tan tiệc mọi người trở về hết. Leo lên phòng tắm. Còn Lana ở lại dọn dẹp với các chị giúp việc. Bỗng, mẹ Zosie từ trong phòng bước nhẹ ra. Bảo cô vào phòng bà có chuyện muốn nói. Cô nghe lời cùng bà bước vào phòng. Bà khẽ nắm lấy tay Lana và nói:
- Lana , hôm nay bố Leo có nhắn tin bảo mẹ chuyển lời chúc mừng sinh nhật nó. Con nói với thằng bé giúp mẹ được không?
- Dạ! “Lana nhẹ cúi đầu”
- Mẹ không biết phải cảm ơn con thế nào! Về những gì con làm cho nó. “Bà vỗ nhẹ vào bàn tay Lana”
- Mẹ đừng nói thế, Tất cả mọi người đều quan tâm đến anh ấy! Chỉ cần anh ấy chịu hiểu và mở lòng thì mọi ánh nắng sẽ chiếu rọi vào tim anh ấy thôi!
- Ừ! “Bà gật đầu, ôm Lana vào lòng. Đúng là con trai bà đã chọn quá đúng người. Cô con dâu này quá hiểu người con trai khó tính của bà.”
Lana khẽ mỉm cười cũng đưa vòng tay ôm bà vào lòng .
Cô nói chuyện vợ mẹ anh xong. Bước ra, như thưởng lệ , cô sang phòng mẹ và em trai cô chúc hai người ngủ ngon.
Cuối cùng là bước vào phòng anh. Thấy anh đã tắm xong đang ngồi trên ban công, Nhìn thấy cô, anh nhẹ mỉm cười đi ra bế cô ngồi nhẹ xuống đùi anh như mọi hôm. Dựa đầu vào ngực anh, khẽ vòng đôi tay qua lưng anh. Cô khẽ nói:
- Leo, cha anh ….. “Đang nói bị ngón tay anh chặn lại”
- Anh biết rồi. Đừng nhắc đến ông ta trong ngày hôm nay.
- Đó là cha anh ….
Thấy anh không nói gì, đôi mắt chứa muôn ngàn vì sao lại trở nên vô định khiến cô thở dài. Vươn người đặt làn môi lên môi anh. Hai người lại đắm say trong vị ngọt của hạnh phúc rồi anh bế cô về giường của mình. Đặt cô xuống , anh khẽ nói:
- Hôm nay , là ngày anh hạnh phúc nhất trong suốt 19 năm.
- Em luôn muốn anh ngày nào cũng hạnh phúc. “Cô siết chặt vòng tay”
- Chỉ cần có em thôi!
Anh khẽ nói và hôn nhẹ lên trán cô.:
- Cái xe đạp đó, Em hãy cho Chadie đi học. Từ mai anh sẽ đưa em đi học. “Anh nói thêm”
- Nhưng, ……… “Cô mở to mắt, ngước nhìn anh”
- Không nhưng gì hết!
- Anh không sợ anh chiều quá em sẽ hư hả?. “Cô hất hàm cong môi”
- Em thử hư xem!! “Anh véo chiếc mũi nhỏ của cô”
Cô vội nói:
- Nhưng thật ra , em không muốn đi ôtô đến trường.
- Ai cho em đi ôtô? “Anh hỏi
- Vậy không đi hả? “Đôi mắt cô mở to ý cười”
- Ừ, anh hiểu tính em nên đã chuẩn bị sẵn rồi. Ngày mai em sẽ biết!.
Lana mỉm cười vui vẻ ôm siết lấy anh. Anh chồng này của cô luôn làm những chuyện đáng yêu nha. Anh nhẹ nhàng ru cô chìm vào giấc ngủ . Chuyện gì ngày mai sẽ rõ.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giậy giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Nghe lời Leo, cô cho Chadie đi học bằng xe đạp của mình. Còn cô lên phòng chuẩn bị một lúc rồi xuống nhà. Bước ra cửa nhà, cô thấy Leo đã đợi sẵn trên chiếc xe đạp địa hình màu trắng pha tím. Cô vui vẻ chạy ra và nói:
- Anh mua nó bao giờ thế?
- Từ lúc em không biết! “Cười lớn chọc nghẹo”
- Đồ đáng ghét! “Cô nhăn nhó xì anh 1 cái”
- Thôi, lên đi vợ của anh.
- Còn Rose?? “cô hỏi. Vì ngày nào anh cũng đưa Rose đi học trên ôtô”
- Cô Tiểu Thư đó, từ giờ không thuộc quyền quản lý của anh nữa rồi. “anh đáp”
- Hả? “cô lơ mơ ngạc nhiên”
- Em có nhanh không đây?
Nghe anh nói, cô vội ngồi lên xe và ôm nhẹ lấy eo anh. Anh thấy vậy cười nói:
- Em ôm chặt vào không bị như lần trước đấy!. “Bỡn cợt”
- Em muộn giờ rồi. Anh đi nhanh không??.
Cô biết ý anh . khẽ mắng yêu. Khiến anh vui vẻ đến nỗi bật cười. Hai người chào mọi người rồi đi ra khỏi cánh cổng đã mở sẵn. Vừa đi hai người vừa hát vui khắp dãy phố.
Đến trường, anh đỗ cô xuống cổng trường rồi bảo sẽ đón cô lúc tan học và anh đạp xe đi học luôn. Mọi người thấy vậy, lao vào cô hỏi cô và “Fall Prince” kia là gì của nhau? Cô chỉ khẽ mỉm cười cho những câu hỏi dồ dập đó.
Một lúc, thấy Stephan cũng chở Rose đến trường, cô chạy ra chào Stephan rồi 2 cô bạn học cùng nhau vào lớp. Tan học 2 cô không dám đi bộ về nữa mà đợi 2 anh đến đón , nhỏ Rose nói nhẹ vào tai cô.:
- Người tình nhỏ, chúng ta bị chia cắt rồi! “Thêm phần lắc đầu cực đáng yêu”.
Lana khẽ cười thì nhìn thấy 2 anh đến đón. Rose và Stephan tạm biệt 2 người rồi cùng đi ăn trưa. Thấy 2 người đó phóng ôtô đi khuất Leo khẽ hỏi Lana :
- Em đợi anh lâu chưa?
- Cũng khôngg lâu lắm. Về nhà nhanh đi. Em còn nấu cơm với mẹ. “Vừa nói cô vừa ngồi nhẹ lên yên xe ”
Anh đưa cô đi một đoạn , cô thở dài nói:
- Lần sau đón em anh bịt khẩu trang nhé!
- Sao lại phải thế? “Anh liếc nhẹ con ngươi”
- Anh lấy hết nắng của em rồi! Mọi người toàn nhìn anh thôi!. “Thở dài”
Leo cười lớn :
- Em ghen hả?
Mấy ngày sau, Vẫn như vậy… Những ngày tươi đẹp… Cứ lặng lẽ trôi qua….
Sinh nhật Rose mọi người lại mở tiệc tưng bừng tại nhà Rose, lần này là Stephan bỏ công sức trang trí khiến cho Rose được dịp xốn xang hạnh phúc. Anh chàng ụy mị không kém lãng mạn này không khỏi khiến mọi người trầm trồ về anh.
Sáng anh đón nàng đi học rồi cả ngày cung phụng nàng như công chúa.
Sau đó, tối đến anh tổ chức bữa tiệc đầy hoa hồng và ánh nến cho riêng anh và Rose , Và cuối cùng là mọi người cùng ra chung vui. Thậm chí anh còn trang trí quanh ban công phòng Rose giàn hoa hồng leo đủ màu sắc.
Qua sinh nhật Rose vài ngày thì đến Trung Thu. Năm nay , Trung Thu năm nay , đến hơi muộn. Sáng ra Lana đi chợ với mẹ. Mua những chiếc bánh truyền thống như bánh khoai , bánh nếp để cho cả nhà cùng ăn sáng.
Những chiếc bánh giản dị nhưng hương vị rất ngon làm mọi người đặc biệt rất thích.
………………………………………………….
/43
|