Chap / Chương 34
Còn quá Non Trẻ
Hai tháng sau, hai người không rời nhau một bước. Leo hễ thấy Lana đi đâu là theo đó... Ngoại trừ việc học 2 người luôn luôn kề sát lấy nhau.
Một ngày của tháng 11, Vì phải ở lại trường cho trận bóng rổ sắp tới , nên anh không thể đón cô.
Cô lại đi bộ về nhà với Rose , giống như thường lệ những ngày hai anh không kịp về đón.
Bỗng nhiên, Cô một mảnh khăn bịt trùm kín gương mặt cô khiến cô. Một đám người bịt mặt mũi đưa hai cô gái bắt lên một chiếc xe . Khu phố buổi trưa vắng người , lại hành động khá cẩn trọng và nhanh chóng nên không ai có thể phát hiện ra. Thật quá tài tình.
Trong lúc nghỉ giải lao, anh có phần lo lắng không yên. Giở điện thoại trong túi ra kiểm tra . Bỗng, anh trợn tròn đôi mắt, trong đầu anh lóe sáng hai từ “Nguy rồi!!”.
Cuối cùng , Anh và 2 người bạn bỏ cả trận đấu. Lấy xe đi đến địa chỉ vừa nổi trên hệ thống dò tìm điện thoại của mình.
Sau khi đi đến một khu nhà hoang. Bọn chúng trói 2 cô vào một chiếc ghế quay lưng lại với nhau. Xe của 3 người các anh, chỉ vài phút sau thôi đã rẽ vào trong sân của khu nhà , một tên hốt hoảng chạy vào báo với tên chủ :
- Anh Zen, chúng nó đến rồi!!!
- Chúng nó ... là ai...?? “Mở to mắt quát”
- Bọn “thái tử gia”....
- Chết tiệt..... !! Sao chúng nó đến được đây??.... Chúng mày.... có ai hại tao??.... “Giọng nói hắn hốt hoảng, sợ hãi hết sức”
- KHÔNG AI HẠI MÀY ĐÂU! CHỈ CÓ ĐIỀU MÀY NGU QUÁ THÔI!!! “Joshep nói to”
3 anh vừa bước vào, Bọn chúng xông vào ba anh như con thiêu thân. Thằng Zen thấy tình hình bất lợi, chạy vào kho lấy hai khẩu súng. Mang ra chĩa vào đầu hai cô nói:
- Chúng mày dừng lại ngay. Nếu không đừng trách tao!!
3 anh mở to đôi mắt, không làm được gì. Đành chịu để chúng nó trói lại. 3 người một túm . quay lưng lại với nha.
5 người bị trói nửa ngày trời, Joshep vội nhẹ nhàng lên tiếng :
- Này , thiên tài... Mày làm gì đi chứ.....!!!
- Tao đang cố gắng đợi xem ai bày ra vở kịch này!.
2 anh nghe vậy, không ai nói gì.
Một hồi bọn ăn cơm tối, không chú ý. 3 anh liếc nhau khẽ mở trói tay và chân . Rồi giả bộ làm như không biết vẫn bị trói. Một hồi, khi bọn chúng ăn xong, có vài chiếc xe sang đi đến. Bỗng một thằng ngó ra nhìn hét to:
- Anh Zen, cô ta đã đến!.
Bọn nó lao ra đón cô ta thì 3 anh đứng bật dậy cới trói cho 2 cô. Leo nói với Lana :
- Tý nữa dù có chuyện gì cũng phải chạy ra khỏi đây nhé!.
Cô rơi nước mắt khẽ ôm lấy anh thì bọn chúng đi vào. Bỗng có một cô gái nói tiếng anh:
- Thật là lãng mạn!.
- Quả nhiên .... là…. CHỊ!!! “Leo vừa nói vừa đưa tay ra đằng sau lấy điện thoại truyền tin”
- Vậy mày sẽ làm gì cho tình huống này?? “Chị ta nhỉnh khóe môi”
- Chả làm gì ! Ngồi xem trò hay chị sắp đặt. “Anh cũng nhấc khẽ bờ môi cười khểnh”
- Xem chúng ta có những ai. “Chỉ trỏ ngón tay” - Hai đứa con rơi, hai thằng thái tử và đây là. “thái tử phi” hay người tình của mày??
- Miệng chị .... không được phép nói đến cô ấy.....
Vừa nói, Leo vừa lấy tay tát thẳng vào mặt Anna. Bọn cận vệ và bọn thằng Zen theo sự cố lao vào. 3 anh chống chả quá đông.
Một lát sau chúng nó bắt được Lana và Rose. 3 anh lại một lần nữa rơi vào thế chịu trói tay chân. Anna bỗng vuốt nhẹ mặt Lana nói:
- Tao muốn mày thấy nó bị hành hạ. Chúng mày lột quần áo nó ra!! Làm gì chúng mày muốn!! “Chị ta ra lệnh”
- MÀY ! TAO SẼ GIẾT MÀY!!!!!!! “Leo trợn mắt hét to. Lần đầu tiên anh mất bình tĩnh đến vậy”
Anna cười lớn, Anh đang loay hoay tự cở trói. Thì Lana bị lôi đi theo lệnh. Bọn chúng đẩy phịch cô xuống sàn. Mấy tên đang tính lột quần áo cô thì nghe thấy tiếng 1 đoàn xe cảnh sát đến. Cả lũ dừng lại run rẩy. Thằng đàn em của thằng Zen chạy ra hốt hoảng báo:
- Đại ca Cớm!!!...
Cả lũ đang tìm đường thoát thân thì Anna hét lớn:
- Tao muốn thằng con hoang phải chết!!.
Cô ta ngó ngiêng xung quanh , sau đó vớ được một chiếc ghế chạy lại gần tính đập vào đầu Leo đang ngồi loay hoay với dây trói. Lana thấy tình hình cấp bách , cô chạy nhanh ra lấy cơ thể mình ôm lấy đầu anh. Cả phần dưới của cô bị thân ghế đập mạnh ngã xuống , Cái ghế gãy làm đôi. Leo vung mạnh trói tay đỡ lấy cô, hét lớn:
- LANA..........!!! “Nước mắt anh từ đôi mắt vội vã theo đó chảy xuống”.
Cận vệ của Anna thấy cảnh sát đag bao vây đông nghịt. Vội vã lôi Anna chạy thoát ra cánh cửa nhà kho. Rose chạy ra cởi trói cho 2 anh kia. Cảnh sát và mọi người tiến vào. Anh đang ôm cô. thấy vậy mọi người vào. Bèn hét to:
- Gọi cấp cứu ...... Nhanh !!....
Thím Lyn đoán biết có sự cố nên may thay bà đã gọi sẵn xe cấp cứu đi vào. Anh bế cô nhanh lên xe thì thấy dưới hông cô đãcloang lổ những vệt máu. Bác sỹ trên xe cầm máu cho cô. Mọi người đưa cô nhanh vào viện. Ai cũng nước mắt dàn dụa.
Leo ngồi sụp xuống. Hoàn toàn trong trạng thái tổn thương nặng nề. Không nói được câu nào.
Hơn một tiếng sau, Bác sỹ đi ra nói:
- Lực cái ghế đập mạnh nhưng chiếc ghế gỗ mỏng nên phần xương sống không bị tổn thương. Chúng tôi đã điểu trị, cho thuốc. Thể lực bệnh nhân đã có phần yếu sẵn cộng thêm việc bị đói và chúng tôi đã truyền nước. Nên bệnh nhân cũng đang dần hồi phục.
Mọi người nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Bác sỹ lại nhíu mày nói thêm:
- Chỉ có điều ...
- Điều gì thưa bác sỹ??. “Mẹ Zosie khẽ hỏi”
- Cái thai trong bụng không giữ được. Một phần là do còn quá trẻ . Và vì là con đầu nên mọi người chú ý cho bệnh nhân cần phải ăn uống thật bổ dưỡng.
Mọi người kinh hãi không thể thốt lên một lời nào. Mẹ Zosie nước mắt chảy xuống, bà lặng gật đầu tiễn bác sỹ đi.
Leo quỵ xuống nước mắt như chảy ngược tức giận hét lớn:
- ANNA!!!.....
Anh đứng dậy thật mạnh tính bước đi thì Rose ôm chặt lấy anh trai và nói:
- Anh trai.... Em xin anh!!! Anh vào với Lana đi!! Bây giờ Lana rất cần anh!!.
Anh nghĩ đến cô nhắm nhẹ đôi mắt ướt sũng những giọt nước mắt chảy xuống. Nuốt trôi cục tức vào sâu trong tim. Anh nhíu đôi lông mày, lấy lại mọi bình tĩnh trên gương mặt trở lại không một sắc thái. Quay lại nói với mọi người:
- chuyện này... Không ai được để Lana biết... Nhớ cho kỹ....!!!
Mọi người nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh, chỉ lặng thở dài xuỗi đôi lông mi như đồng ý với quyết định đó.
Leo nhẹ bước vào phòng bệnh của cô. Gục xuống vai cô. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Trong mơ màng cô nhẹ đưa tay lên bám nhẹ vai anh:
- Em không sao đâu... Leo, em không sao...!!!
Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô:
- Anh xin lỗi ... Lana .... anh xin lỗi.....”Nước mắt đã đầy ắp khuôn mặt anh “
- Em không sao mà.... Leo.... đừng thế !!... “Cô mở nhẹ đôi môi khẽ ra ý cười”.
Rồi cô lại thiếp đi trong giấc ngủ. Mọi người đứng ngoài cửa thấy vậy, ai cũng chan nước mắt chua xót.
Được một hôm, mọi người xin bệnh viện cho cô về điều trị tại nhà. Leo bế cô trong vòng tay và cưng chiều suốt đường về. Về đến nhà, anh đặt cô lên giường , khẽ nói:
- Em chú ý nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì!
- Nhưng Leo. Em sắp thi rồi!. “Cô cong môi , nhíu đôi lông mày lo lắng , nói nhẹ với anh”
- Em yên tâm . Anh đã bảo Rose xin cô giáo và ban giám hiệu cho em thi chậm lại rồi. Đừng lo gì nữa, có anh ở đây rồi! “Anh vuốt má cô”
- Thật may mắn khi em có anh....
Lana khẽ mỉm cười rồi lại nhắm mắt thiếp đi vào giấc ngủ.
Đôi mắt anh đỏ hoe , nổi đầy nhưng gân gố của sự đau khổ, Anh hôn lên trán cô và nhẹ nhàng thì thầm
- Người may mắn phải là anh...
Đôi mắt anh nhắm lại mãn nguyện, ôm cô vào lòng . Cũng chìm vào giấc ngủ . Một giấc ngủ sâu ấm áp, đền bù lại cho giấc ngủ 2 hôm trước.
Mấy ngày tiếp theo, được sự chăm sóc chu đáo và tận tình của mọi người, Lana hồi phục dần và khỏe mạnh nhanh hơn. Vì được Leo ngày đêm thoa thuốc nắn bóp nên lưng cô cũng đỡ đau hơn rất nhiều.
Không một ai nhắc đến kết quả ở bệnh viện nữa. Mọi người chỉ nói rằng, cô bị thương tránh đi lại nhiều và phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng điều độ.
Một tuần sau, Buổi trưa hôm đó, anh gọi hai anh bạn thân đến ăn cơm và bàn bạc một số chuyện. Leo nói, có thể Anna sẽ không tha cho gia đình nhà Joshep và Stephan nên bảo các anh chuẩn bị sẵn tinh thần về nghe chửi.
Các anh cũng sẽ bắt tay xây dựng công ty riêng. Nhưng lấy tên một anh bạn để sáng lập công ty. Đất đai để xây dựng công ty, anh đã có chủ kiến.
Sau đó 2 anh bạn lên phòng thăm cô. Mọi người vui vẻ nói chuyện tránh để lộ ra sự lo lắng trên gương mặt mà cô gái tinh ý phát hiện ra.
Đêm hôm đó, Leo đang ngủ thì mơ màng loay hoay với vòng tay trống rỗng, chạm dần sang bên cạnh không có gì. Anh vội mở đôi mắt, ngó nghiêng tìm kiếm, dưới ánh đèn ngủ bao chùm đều không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh ngồi phắt dậy, quay ra thì thấy cô bóng dáng cô đang đứng một mình ở ngoài ban công.
Anh thở phào, trông cái dáng hình nhỏ nhắn hiu quạnh đứng ngắm nhìn xa xăm thật làm con người ta xao xuyến. Những đợt gió lạnh thổi qua cô, cũng làm tim anh siết chặt liên hồi. Anh vội bước xuống giường và lại gần ôm đăng sau cô, áp chiếc lưng ong vào thân hình ấm áp của anh, vòng đôi cánh tay siết lấy cơ thể cô mạnh mẽ. Anh thì thầm vào cái tai nhỏ xinh :
- Vợ của anh, đêm rồi sao em lại ra đây??
Cô quay lại ôm lấy tay anh. Chợt khẽ mỉm cười. Anh thấy giọt nước mắt lau vội trên má cô. Dìu cô ra ghế ngồi lên đùi anh , ôm bàn ttay vào má cô, anh khẽ hỏi:
- Em sao thế?
- Leo, Em cảm thấy trống rỗng.. không biết sao nữa… Trái tim em, cảm thấy như vậy. Như nó thiếu sót, à không, hình như là em vừa mất đi thứ gì đó… rất quan trọng. Em không biết đó là gì nữa. Nó khiến em, tự nhiên.. có cảm giác thực sự rất buồn….!!! “Cô ngập ngừng”
Leo nhìn đôi mắt gợn sóng buồn của cô. Lông mày anh khẽ nhíu lại, như là có cảm giác gì đó khiến tim anh đau nhói. Anh nhắm nhẹ đôi mắt ôm chặt cô vào lòng, mỉm cười nói :
- Cô ngốc này của anh, Lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi. Có anh ở đây mà!!.
Những từ ngữ ấm áp như thổi một lần hơi ấm nồng vào tai của cô. Cô dụi đầu vào ngực anh. Bỗng , anh bế cô lên . Đi vào phòng đặt lên chiếc giường nồng những hơi ấm:
- Mợ chủ à, em nghỉ ngơi đi. Tuần sau còn vào học đấy! “Anh xoa đầu cô, mỉm cười”
- Dạ.”nụ cười mỉm hiện lên, cô khẽ trả lời”
- Con quỷ nhỏ phòng mình bị bệnh nên căn phòng gọn gàng hẳn nhỉ? Nhanh khỏi để còn bừa bộn nữa chứ. “Thêm một nụ cười khểnh, anh khẽ bỡn cợt”
Cô cong môi đấm nhẹ vào vai anh. Anh vui vẻ, dịu dàng đặt chiếc đầu xinh của cô vào ngực mình , anh nói thêm:
- Lana này, Tháng sau…. Chúng ta chuyển sang nhà cậu mợ anh nhé?
- Dạ?.... “cô mở to mắt”
- Căn nhà này, Anh muốn sửa lại. “Anh nắm tay cô”
- Em thấy nó vẫn ổn mà! “cong môi”
- Anh muốn xây cho em một căn nhà tốt hơn. “Nắm tay cô chặt hơn”
- Em thấy căn nhà này là tốt nhất rồi. “Cô hướng đôi mắt nũng nịu”
- Lại bướng! “Anh véo nhẹ lên má cô”: - Có nghe anh không nào??.
Cô không nói gì, khẽ cúi xuống bộ dạng buồn thiu. Leo thấy vậy, mỉm cười dịu dàng:
- Anh biết căn nhà này, ý nghĩa với em như thế nào. Nhưng anh muốn làm tất cả những gì tốt nhất cho em. Giống cha em hồi đó, Em hiểu chứ??.
Cô không nói gì, lặng lẽ ôm lấy anh, gật gật. Tâm trạng buồn thiu vẫn chưa dứt , Anh lại nói tiếp:
- Vả lại, chưa biết Anna sẽ làm gì với cậu mợ anh nên anh đang muốn sang đó. Em hiểu ý anh chứ???
- Vâng. “Cô cảm thấy được xoa dịu , khẽ trả lời”
- Nghe lời anh chứ? “Anh cúi xuống đối diện gương mặt nhỏ bé”
- Dạ..
Lana khẽ đáp, nước mắt trên khóe mi còn đọng lại nhẹ rơi xuống. Anh nhẹ phủ đôi môi của mình lên dòng nước mắt của cô. Cô mỉm cười, ôm siết lấy anh, điều anh nói hoàn toàn đúng. Mọi thứ bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Và căn nhà này ngoài sự ấm áp của gia đình thì không có gì hơn . Không đủ kiên cố hay rỗng rãi để có thể bao bọc đủ những con người nơi này.
Leo ru nhẹ cô vào giấc ngủ rồi anh đặt đầu cô gối xuống cánh tay mình.
Lấy bàn tay kia vuốt nhẹ lên gương mặt cô gái anh yêu , anh nở nhẹ một nụ cười mãn nguyện . Nhắm mắt suy nghĩ . anh hiểu hết cô đang cảm thấy ra sao và có lẽ Thượng Đế chưa muốn anh và cô có con. Giờ còn quá sớm. cô gái bé nhỏ của anh vẫn còn quá trẻ. Tội lỗi tất cả đều nằm ở anh. Anh đã không thể kiềm chế được bản thân mà khiến cho một sinh linh bé nhỏ ra đi. Vì vậy, mọi nỗi đau xin để mình anh gánh lấy. Chỉ cần cô gái của anh luôn được mỉm cười hạnh phúc . Có bắt anh làm điều gì anh cũng cam lòng.
Vừa nghĩ, anh vừa thổn thức với trái tim đau đớn. Anh biết nếu cô biết chuyện sẽ cảm thấy ra sao nên mới giấu giếm cô. Nhưng lòng anh cũng chẳng kém khi bị nỗi dâu dày vò. Dù vậy, chỉ cần cô luôn anh phúc. Anh luôn nguyện làm tất cả vì cô.
Tuần sau cô trở lại trường, Bài học cô đã chép đủ và đã chuẩn bị sẵn để được thi lại.
Cô xin phép cô giáo thôi việc làm lớp trưởng để có thêm nhiều thời gian học hành. Giờ cũng không còn ở gần trường nữa nên sợ sẽ đình trì nhiều hoạt động của trường. Các bạn trong lớp nhiệt tình phản đối nhưng cô cương quyết và tiến cử Cindy làm lớp trưởng . Cô tin tưởng rằng Cindy sẽ làm tốt nên các bạn cũng thông cảm cho cô.
Bản thân cô cũng rất buồn, nhưng bây giờ mọi điều phát sinh nỗi lo nghĩ cũng không còn tập trung được vào riêng lớp học nữa, Hình như càng trưởng thành nên càng nhiều điều phải lắng lo. Ai bảo cô không dằn được lòng , quyết định yêu sớm và lấy chồng cũng sớm . Nên giờ mới nhiều nỗi lo toan khi còn quá trẻ. Cũng may người chồng của cô là anh. Chứ nếu là một kẻ không biết nghĩ cho cô thì cô còn thảm đến đâu nữa. Nghĩ đến điều tốt đẹp, khiến cô lại thở phào nhẹ nhõm. Thực ra có người chồng như anh thì dù tương lai có đớn đau hay mịt mờ , coi như có anh luôn dìu bước nắm tay, cô cũng đã thành công được quá một nửa.
Leo đưa cho cô một lọ thuốc bổ và bảo cô một tuần uống hai viên. Anh còn mua cho cô một cái máy quay phim xinh đẹp và không kém hiện đại để cô có thể quay lại những điều vui vẻ hạnh phúc trong ngôi nhà.
Tuần cuối ở lại nơi đó, là tuần cô hạnh phúc nhất. Được vui chơi bên bạn bè người thân. Cắm trại nhảy múa thâu đêm ở trong vườn. Và tất cả đều được cô ghi vào máy quay phim xinh đẹp của mình. Leo còn căn dặn, sau khi chuyển sang nhà cậu mợ , Lana không được đến nơi đây cho tới khi nó được hoàn thiện.
Một phần vì sợ trong khi xây dựng cô sẽ xảy ra sự cố bị thương hoặc quá đau lòng khi căn nhà bị phá bỏ. Còn một phần là anh muốn gây bất ngờ cho cô. Quả nhiên chu đáo đáng sợ nha. Như vậy sao cô dám không nghe.
Ngày chuyển đi cũng là ngày đầu tiên của năm mới tết dương lịch. Cô tạm biệt người thân bạn bè và mọi người trong khu phố rồi cùng gia đình chuyển sang nhà cậu mợ của anh.
To Be ConTiNue <3 <3 <3
……………………………………………….
Còn quá Non Trẻ
Hai tháng sau, hai người không rời nhau một bước. Leo hễ thấy Lana đi đâu là theo đó... Ngoại trừ việc học 2 người luôn luôn kề sát lấy nhau.
Một ngày của tháng 11, Vì phải ở lại trường cho trận bóng rổ sắp tới , nên anh không thể đón cô.
Cô lại đi bộ về nhà với Rose , giống như thường lệ những ngày hai anh không kịp về đón.
Bỗng nhiên, Cô một mảnh khăn bịt trùm kín gương mặt cô khiến cô. Một đám người bịt mặt mũi đưa hai cô gái bắt lên một chiếc xe . Khu phố buổi trưa vắng người , lại hành động khá cẩn trọng và nhanh chóng nên không ai có thể phát hiện ra. Thật quá tài tình.
Trong lúc nghỉ giải lao, anh có phần lo lắng không yên. Giở điện thoại trong túi ra kiểm tra . Bỗng, anh trợn tròn đôi mắt, trong đầu anh lóe sáng hai từ “Nguy rồi!!”.
Cuối cùng , Anh và 2 người bạn bỏ cả trận đấu. Lấy xe đi đến địa chỉ vừa nổi trên hệ thống dò tìm điện thoại của mình.
Sau khi đi đến một khu nhà hoang. Bọn chúng trói 2 cô vào một chiếc ghế quay lưng lại với nhau. Xe của 3 người các anh, chỉ vài phút sau thôi đã rẽ vào trong sân của khu nhà , một tên hốt hoảng chạy vào báo với tên chủ :
- Anh Zen, chúng nó đến rồi!!!
- Chúng nó ... là ai...?? “Mở to mắt quát”
- Bọn “thái tử gia”....
- Chết tiệt..... !! Sao chúng nó đến được đây??.... Chúng mày.... có ai hại tao??.... “Giọng nói hắn hốt hoảng, sợ hãi hết sức”
- KHÔNG AI HẠI MÀY ĐÂU! CHỈ CÓ ĐIỀU MÀY NGU QUÁ THÔI!!! “Joshep nói to”
3 anh vừa bước vào, Bọn chúng xông vào ba anh như con thiêu thân. Thằng Zen thấy tình hình bất lợi, chạy vào kho lấy hai khẩu súng. Mang ra chĩa vào đầu hai cô nói:
- Chúng mày dừng lại ngay. Nếu không đừng trách tao!!
3 anh mở to đôi mắt, không làm được gì. Đành chịu để chúng nó trói lại. 3 người một túm . quay lưng lại với nha.
5 người bị trói nửa ngày trời, Joshep vội nhẹ nhàng lên tiếng :
- Này , thiên tài... Mày làm gì đi chứ.....!!!
- Tao đang cố gắng đợi xem ai bày ra vở kịch này!.
2 anh nghe vậy, không ai nói gì.
Một hồi bọn ăn cơm tối, không chú ý. 3 anh liếc nhau khẽ mở trói tay và chân . Rồi giả bộ làm như không biết vẫn bị trói. Một hồi, khi bọn chúng ăn xong, có vài chiếc xe sang đi đến. Bỗng một thằng ngó ra nhìn hét to:
- Anh Zen, cô ta đã đến!.
Bọn nó lao ra đón cô ta thì 3 anh đứng bật dậy cới trói cho 2 cô. Leo nói với Lana :
- Tý nữa dù có chuyện gì cũng phải chạy ra khỏi đây nhé!.
Cô rơi nước mắt khẽ ôm lấy anh thì bọn chúng đi vào. Bỗng có một cô gái nói tiếng anh:
- Thật là lãng mạn!.
- Quả nhiên .... là…. CHỊ!!! “Leo vừa nói vừa đưa tay ra đằng sau lấy điện thoại truyền tin”
- Vậy mày sẽ làm gì cho tình huống này?? “Chị ta nhỉnh khóe môi”
- Chả làm gì ! Ngồi xem trò hay chị sắp đặt. “Anh cũng nhấc khẽ bờ môi cười khểnh”
- Xem chúng ta có những ai. “Chỉ trỏ ngón tay” - Hai đứa con rơi, hai thằng thái tử và đây là. “thái tử phi” hay người tình của mày??
- Miệng chị .... không được phép nói đến cô ấy.....
Vừa nói, Leo vừa lấy tay tát thẳng vào mặt Anna. Bọn cận vệ và bọn thằng Zen theo sự cố lao vào. 3 anh chống chả quá đông.
Một lát sau chúng nó bắt được Lana và Rose. 3 anh lại một lần nữa rơi vào thế chịu trói tay chân. Anna bỗng vuốt nhẹ mặt Lana nói:
- Tao muốn mày thấy nó bị hành hạ. Chúng mày lột quần áo nó ra!! Làm gì chúng mày muốn!! “Chị ta ra lệnh”
- MÀY ! TAO SẼ GIẾT MÀY!!!!!!! “Leo trợn mắt hét to. Lần đầu tiên anh mất bình tĩnh đến vậy”
Anna cười lớn, Anh đang loay hoay tự cở trói. Thì Lana bị lôi đi theo lệnh. Bọn chúng đẩy phịch cô xuống sàn. Mấy tên đang tính lột quần áo cô thì nghe thấy tiếng 1 đoàn xe cảnh sát đến. Cả lũ dừng lại run rẩy. Thằng đàn em của thằng Zen chạy ra hốt hoảng báo:
- Đại ca Cớm!!!...
Cả lũ đang tìm đường thoát thân thì Anna hét lớn:
- Tao muốn thằng con hoang phải chết!!.
Cô ta ngó ngiêng xung quanh , sau đó vớ được một chiếc ghế chạy lại gần tính đập vào đầu Leo đang ngồi loay hoay với dây trói. Lana thấy tình hình cấp bách , cô chạy nhanh ra lấy cơ thể mình ôm lấy đầu anh. Cả phần dưới của cô bị thân ghế đập mạnh ngã xuống , Cái ghế gãy làm đôi. Leo vung mạnh trói tay đỡ lấy cô, hét lớn:
- LANA..........!!! “Nước mắt anh từ đôi mắt vội vã theo đó chảy xuống”.
Cận vệ của Anna thấy cảnh sát đag bao vây đông nghịt. Vội vã lôi Anna chạy thoát ra cánh cửa nhà kho. Rose chạy ra cởi trói cho 2 anh kia. Cảnh sát và mọi người tiến vào. Anh đang ôm cô. thấy vậy mọi người vào. Bèn hét to:
- Gọi cấp cứu ...... Nhanh !!....
Thím Lyn đoán biết có sự cố nên may thay bà đã gọi sẵn xe cấp cứu đi vào. Anh bế cô nhanh lên xe thì thấy dưới hông cô đãcloang lổ những vệt máu. Bác sỹ trên xe cầm máu cho cô. Mọi người đưa cô nhanh vào viện. Ai cũng nước mắt dàn dụa.
Leo ngồi sụp xuống. Hoàn toàn trong trạng thái tổn thương nặng nề. Không nói được câu nào.
Hơn một tiếng sau, Bác sỹ đi ra nói:
- Lực cái ghế đập mạnh nhưng chiếc ghế gỗ mỏng nên phần xương sống không bị tổn thương. Chúng tôi đã điểu trị, cho thuốc. Thể lực bệnh nhân đã có phần yếu sẵn cộng thêm việc bị đói và chúng tôi đã truyền nước. Nên bệnh nhân cũng đang dần hồi phục.
Mọi người nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Bác sỹ lại nhíu mày nói thêm:
- Chỉ có điều ...
- Điều gì thưa bác sỹ??. “Mẹ Zosie khẽ hỏi”
- Cái thai trong bụng không giữ được. Một phần là do còn quá trẻ . Và vì là con đầu nên mọi người chú ý cho bệnh nhân cần phải ăn uống thật bổ dưỡng.
Mọi người kinh hãi không thể thốt lên một lời nào. Mẹ Zosie nước mắt chảy xuống, bà lặng gật đầu tiễn bác sỹ đi.
Leo quỵ xuống nước mắt như chảy ngược tức giận hét lớn:
- ANNA!!!.....
Anh đứng dậy thật mạnh tính bước đi thì Rose ôm chặt lấy anh trai và nói:
- Anh trai.... Em xin anh!!! Anh vào với Lana đi!! Bây giờ Lana rất cần anh!!.
Anh nghĩ đến cô nhắm nhẹ đôi mắt ướt sũng những giọt nước mắt chảy xuống. Nuốt trôi cục tức vào sâu trong tim. Anh nhíu đôi lông mày, lấy lại mọi bình tĩnh trên gương mặt trở lại không một sắc thái. Quay lại nói với mọi người:
- chuyện này... Không ai được để Lana biết... Nhớ cho kỹ....!!!
Mọi người nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh, chỉ lặng thở dài xuỗi đôi lông mi như đồng ý với quyết định đó.
Leo nhẹ bước vào phòng bệnh của cô. Gục xuống vai cô. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Trong mơ màng cô nhẹ đưa tay lên bám nhẹ vai anh:
- Em không sao đâu... Leo, em không sao...!!!
Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô:
- Anh xin lỗi ... Lana .... anh xin lỗi.....”Nước mắt đã đầy ắp khuôn mặt anh “
- Em không sao mà.... Leo.... đừng thế !!... “Cô mở nhẹ đôi môi khẽ ra ý cười”.
Rồi cô lại thiếp đi trong giấc ngủ. Mọi người đứng ngoài cửa thấy vậy, ai cũng chan nước mắt chua xót.
Được một hôm, mọi người xin bệnh viện cho cô về điều trị tại nhà. Leo bế cô trong vòng tay và cưng chiều suốt đường về. Về đến nhà, anh đặt cô lên giường , khẽ nói:
- Em chú ý nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì!
- Nhưng Leo. Em sắp thi rồi!. “Cô cong môi , nhíu đôi lông mày lo lắng , nói nhẹ với anh”
- Em yên tâm . Anh đã bảo Rose xin cô giáo và ban giám hiệu cho em thi chậm lại rồi. Đừng lo gì nữa, có anh ở đây rồi! “Anh vuốt má cô”
- Thật may mắn khi em có anh....
Lana khẽ mỉm cười rồi lại nhắm mắt thiếp đi vào giấc ngủ.
Đôi mắt anh đỏ hoe , nổi đầy nhưng gân gố của sự đau khổ, Anh hôn lên trán cô và nhẹ nhàng thì thầm
- Người may mắn phải là anh...
Đôi mắt anh nhắm lại mãn nguyện, ôm cô vào lòng . Cũng chìm vào giấc ngủ . Một giấc ngủ sâu ấm áp, đền bù lại cho giấc ngủ 2 hôm trước.
Mấy ngày tiếp theo, được sự chăm sóc chu đáo và tận tình của mọi người, Lana hồi phục dần và khỏe mạnh nhanh hơn. Vì được Leo ngày đêm thoa thuốc nắn bóp nên lưng cô cũng đỡ đau hơn rất nhiều.
Không một ai nhắc đến kết quả ở bệnh viện nữa. Mọi người chỉ nói rằng, cô bị thương tránh đi lại nhiều và phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng điều độ.
Một tuần sau, Buổi trưa hôm đó, anh gọi hai anh bạn thân đến ăn cơm và bàn bạc một số chuyện. Leo nói, có thể Anna sẽ không tha cho gia đình nhà Joshep và Stephan nên bảo các anh chuẩn bị sẵn tinh thần về nghe chửi.
Các anh cũng sẽ bắt tay xây dựng công ty riêng. Nhưng lấy tên một anh bạn để sáng lập công ty. Đất đai để xây dựng công ty, anh đã có chủ kiến.
Sau đó 2 anh bạn lên phòng thăm cô. Mọi người vui vẻ nói chuyện tránh để lộ ra sự lo lắng trên gương mặt mà cô gái tinh ý phát hiện ra.
Đêm hôm đó, Leo đang ngủ thì mơ màng loay hoay với vòng tay trống rỗng, chạm dần sang bên cạnh không có gì. Anh vội mở đôi mắt, ngó nghiêng tìm kiếm, dưới ánh đèn ngủ bao chùm đều không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh ngồi phắt dậy, quay ra thì thấy cô bóng dáng cô đang đứng một mình ở ngoài ban công.
Anh thở phào, trông cái dáng hình nhỏ nhắn hiu quạnh đứng ngắm nhìn xa xăm thật làm con người ta xao xuyến. Những đợt gió lạnh thổi qua cô, cũng làm tim anh siết chặt liên hồi. Anh vội bước xuống giường và lại gần ôm đăng sau cô, áp chiếc lưng ong vào thân hình ấm áp của anh, vòng đôi cánh tay siết lấy cơ thể cô mạnh mẽ. Anh thì thầm vào cái tai nhỏ xinh :
- Vợ của anh, đêm rồi sao em lại ra đây??
Cô quay lại ôm lấy tay anh. Chợt khẽ mỉm cười. Anh thấy giọt nước mắt lau vội trên má cô. Dìu cô ra ghế ngồi lên đùi anh , ôm bàn ttay vào má cô, anh khẽ hỏi:
- Em sao thế?
- Leo, Em cảm thấy trống rỗng.. không biết sao nữa… Trái tim em, cảm thấy như vậy. Như nó thiếu sót, à không, hình như là em vừa mất đi thứ gì đó… rất quan trọng. Em không biết đó là gì nữa. Nó khiến em, tự nhiên.. có cảm giác thực sự rất buồn….!!! “Cô ngập ngừng”
Leo nhìn đôi mắt gợn sóng buồn của cô. Lông mày anh khẽ nhíu lại, như là có cảm giác gì đó khiến tim anh đau nhói. Anh nhắm nhẹ đôi mắt ôm chặt cô vào lòng, mỉm cười nói :
- Cô ngốc này của anh, Lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi. Có anh ở đây mà!!.
Những từ ngữ ấm áp như thổi một lần hơi ấm nồng vào tai của cô. Cô dụi đầu vào ngực anh. Bỗng , anh bế cô lên . Đi vào phòng đặt lên chiếc giường nồng những hơi ấm:
- Mợ chủ à, em nghỉ ngơi đi. Tuần sau còn vào học đấy! “Anh xoa đầu cô, mỉm cười”
- Dạ.”nụ cười mỉm hiện lên, cô khẽ trả lời”
- Con quỷ nhỏ phòng mình bị bệnh nên căn phòng gọn gàng hẳn nhỉ? Nhanh khỏi để còn bừa bộn nữa chứ. “Thêm một nụ cười khểnh, anh khẽ bỡn cợt”
Cô cong môi đấm nhẹ vào vai anh. Anh vui vẻ, dịu dàng đặt chiếc đầu xinh của cô vào ngực mình , anh nói thêm:
- Lana này, Tháng sau…. Chúng ta chuyển sang nhà cậu mợ anh nhé?
- Dạ?.... “cô mở to mắt”
- Căn nhà này, Anh muốn sửa lại. “Anh nắm tay cô”
- Em thấy nó vẫn ổn mà! “cong môi”
- Anh muốn xây cho em một căn nhà tốt hơn. “Nắm tay cô chặt hơn”
- Em thấy căn nhà này là tốt nhất rồi. “Cô hướng đôi mắt nũng nịu”
- Lại bướng! “Anh véo nhẹ lên má cô”: - Có nghe anh không nào??.
Cô không nói gì, khẽ cúi xuống bộ dạng buồn thiu. Leo thấy vậy, mỉm cười dịu dàng:
- Anh biết căn nhà này, ý nghĩa với em như thế nào. Nhưng anh muốn làm tất cả những gì tốt nhất cho em. Giống cha em hồi đó, Em hiểu chứ??.
Cô không nói gì, lặng lẽ ôm lấy anh, gật gật. Tâm trạng buồn thiu vẫn chưa dứt , Anh lại nói tiếp:
- Vả lại, chưa biết Anna sẽ làm gì với cậu mợ anh nên anh đang muốn sang đó. Em hiểu ý anh chứ???
- Vâng. “Cô cảm thấy được xoa dịu , khẽ trả lời”
- Nghe lời anh chứ? “Anh cúi xuống đối diện gương mặt nhỏ bé”
- Dạ..
Lana khẽ đáp, nước mắt trên khóe mi còn đọng lại nhẹ rơi xuống. Anh nhẹ phủ đôi môi của mình lên dòng nước mắt của cô. Cô mỉm cười, ôm siết lấy anh, điều anh nói hoàn toàn đúng. Mọi thứ bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Và căn nhà này ngoài sự ấm áp của gia đình thì không có gì hơn . Không đủ kiên cố hay rỗng rãi để có thể bao bọc đủ những con người nơi này.
Leo ru nhẹ cô vào giấc ngủ rồi anh đặt đầu cô gối xuống cánh tay mình.
Lấy bàn tay kia vuốt nhẹ lên gương mặt cô gái anh yêu , anh nở nhẹ một nụ cười mãn nguyện . Nhắm mắt suy nghĩ . anh hiểu hết cô đang cảm thấy ra sao và có lẽ Thượng Đế chưa muốn anh và cô có con. Giờ còn quá sớm. cô gái bé nhỏ của anh vẫn còn quá trẻ. Tội lỗi tất cả đều nằm ở anh. Anh đã không thể kiềm chế được bản thân mà khiến cho một sinh linh bé nhỏ ra đi. Vì vậy, mọi nỗi đau xin để mình anh gánh lấy. Chỉ cần cô gái của anh luôn được mỉm cười hạnh phúc . Có bắt anh làm điều gì anh cũng cam lòng.
Vừa nghĩ, anh vừa thổn thức với trái tim đau đớn. Anh biết nếu cô biết chuyện sẽ cảm thấy ra sao nên mới giấu giếm cô. Nhưng lòng anh cũng chẳng kém khi bị nỗi dâu dày vò. Dù vậy, chỉ cần cô luôn anh phúc. Anh luôn nguyện làm tất cả vì cô.
Tuần sau cô trở lại trường, Bài học cô đã chép đủ và đã chuẩn bị sẵn để được thi lại.
Cô xin phép cô giáo thôi việc làm lớp trưởng để có thêm nhiều thời gian học hành. Giờ cũng không còn ở gần trường nữa nên sợ sẽ đình trì nhiều hoạt động của trường. Các bạn trong lớp nhiệt tình phản đối nhưng cô cương quyết và tiến cử Cindy làm lớp trưởng . Cô tin tưởng rằng Cindy sẽ làm tốt nên các bạn cũng thông cảm cho cô.
Bản thân cô cũng rất buồn, nhưng bây giờ mọi điều phát sinh nỗi lo nghĩ cũng không còn tập trung được vào riêng lớp học nữa, Hình như càng trưởng thành nên càng nhiều điều phải lắng lo. Ai bảo cô không dằn được lòng , quyết định yêu sớm và lấy chồng cũng sớm . Nên giờ mới nhiều nỗi lo toan khi còn quá trẻ. Cũng may người chồng của cô là anh. Chứ nếu là một kẻ không biết nghĩ cho cô thì cô còn thảm đến đâu nữa. Nghĩ đến điều tốt đẹp, khiến cô lại thở phào nhẹ nhõm. Thực ra có người chồng như anh thì dù tương lai có đớn đau hay mịt mờ , coi như có anh luôn dìu bước nắm tay, cô cũng đã thành công được quá một nửa.
Leo đưa cho cô một lọ thuốc bổ và bảo cô một tuần uống hai viên. Anh còn mua cho cô một cái máy quay phim xinh đẹp và không kém hiện đại để cô có thể quay lại những điều vui vẻ hạnh phúc trong ngôi nhà.
Tuần cuối ở lại nơi đó, là tuần cô hạnh phúc nhất. Được vui chơi bên bạn bè người thân. Cắm trại nhảy múa thâu đêm ở trong vườn. Và tất cả đều được cô ghi vào máy quay phim xinh đẹp của mình. Leo còn căn dặn, sau khi chuyển sang nhà cậu mợ , Lana không được đến nơi đây cho tới khi nó được hoàn thiện.
Một phần vì sợ trong khi xây dựng cô sẽ xảy ra sự cố bị thương hoặc quá đau lòng khi căn nhà bị phá bỏ. Còn một phần là anh muốn gây bất ngờ cho cô. Quả nhiên chu đáo đáng sợ nha. Như vậy sao cô dám không nghe.
Ngày chuyển đi cũng là ngày đầu tiên của năm mới tết dương lịch. Cô tạm biệt người thân bạn bè và mọi người trong khu phố rồi cùng gia đình chuyển sang nhà cậu mợ của anh.
To Be ConTiNue <3 <3 <3
……………………………………………….
/43
|