Chuyện gì có thể xử lý qua gọi điện thoại video, Quyền Nam Dương đều thông qua phương thức như vậy xử lý, nếu không thể xử lý, anh để cho người ta chờ thêm một ngày, chờ anh trở về lại xử lý.
Để có thêm một ít thời gian ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng cố gắng hết sức tranh thủ từng chút thời gian.
Quyền Nam Dương khăng khăng ở lại đây cùng Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung chẳng những không vui, trong lòng ngược lại áy náy và tự trách vô cùng.
Cô luôn muốn chia sẻ một ít công việc với anh, nhưng hiện tại chẳng những không giúp được anh một tay, ngược lại còn kéo anh lại phía sau, bảo cô làm sao không tự trách mình.
"Anh Liệt, anh về làm công việc của anh đi, không cần ở cùng em. Ở Lâm Hải em có rất nhiều bạn bè, bọn họ đều có thể chơi cùng em. Vừa rồi mới có một người bạn gọi điện thoại hỏi em có muốn cùng bọn họ cùng ăn lẩu hay không này."
Nói xong, Trần Nhạc Nhung xoay người đi đến giá áo đem áo khoác của Quyền Nam Dương đưa cho anh: "Anh Liệt, anh đi xử lý việc nước đi."
"Bọn họ là bọn họ, anh là anh." Rốt cục, Quyền Nam Dương cũng từ trong một đống tài liệu ngẩng đầu lên, một phát bắt được tay Trần Nhạc Nhung giữ trong lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt: "Nhung Nhung, anh ở đây không phải là bởi vì em cần anh ở cùng, mà là anh cần em ở cùng, em phải hiểu rõ chuyện này?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Cô không hiểu.
Rõ ràng là anh vì cô mới ở lại, bây giờ làm sao lại thành anh cần cô ở cùng vậy?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không nhịn được kéo đầu cô xuống, hôn một cái lên trán của cô: "Nhung Nhung, đối với anh mà nói em quan trọng tới mức nào, vĩnh viễn so với chính em nghĩ ra được còn nhiều hơn rất nhiều."
"Em nghĩ em ở trong lòng của anh đã rất rất quan trọng, quan trọng đến mức không ai có thể hơn em." Có đôi khi, Trần Nhạc Nhung lại chính là tự sướng như thế.
Cũng không phải cô tự sướng, mà là cô tin anh Liệt sẽ như vậy, tin tưởng anh và cô là giống nhau, nhất định đem cô đặt ở vị trí quan trọng trong lòng.
"Ừm, nghĩ như vậy là được rồi." Quyền Nam Dương xoa bóp mặt của cô, bưng lên ly cà phê cô nấu uống một ngụm: "Hương vị cũng không tệ lắm."
Nhưng thật ra là cô đem cà phê nấu khét, lại cho thêm quá nhiều đường, mùi vị kia uống thế nào cũng có cảm giác quái gở, Quyền Nam Dương chẳng những không ghét bỏ, uống xong một ly lại bảo cô rót thêm cho anh một ly.
Quyền Nam Dương nể mặt, Trần Nhạc Nhung vui vẻ, ghé vào trước mặt anh, hưng phấn nói ra: "Anh Liệt, anh thích cà phê em nấu, vậy thì em sẽ nấu cho anh uống mỗi ngày."
"Được." Quyền Nam Dương gật nhẹ đầu, thuận tay đem một phần tài liệu đưa cho Trần Nhạc Nhung: "Tiếng Anh của em tốt, em phiên dịch cho anh nghe nhé."
"Anh Liệt, không tốt lắm đâu." Trần Nhạc Nhung không đưa tay nhận: "Anh xem tài liệu đều là tài liệu cơ mật của quốc gia, em là một người ngoại quốc quá không phù hợp."
Loại chuyện tiết lộ tài liệu cơ mật này có thể lớn có thể nhỏ, chẳng may để những người muốn kéo Quyền Nam Dương xuống biết, bọn họ sẽ có thể mượn chuyện này quạt gió thổi lửa.
Luôn suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện là Trần Nhạc Nhung học được tính cẩn thận của ba mình, thân phận của mình phải hiểu rõ trước, cô vẫn không muốn đụng vào những tài liệu nhạy cảm này, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho anh Liệt.
"Những cái này cũng không phải là tài liệu cơ mật gì." Quyền Nam Dương nói.
Anh chỉ lo lắng cô quá nhàm chán, cố ý tìm một phần tài liệu tiếng Anh để cô phiên dịch chơi, như thế này thời gian sẽ trôi qua mau một chút.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại công việc của Quyền Nam Dương đột nhiên kêu lên.
Tiếng chuông điện thoại di động này vang lên, Quyền Nam Dương liền biết có chuyện lớn xảy ra, anh lập tức cầm điện thoại di động lên nghe: "Chuyện gì?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Lâm Thành Thiên: "Ngài Tổng thống, lại xảy ra chuyện lớn. Bão tuyết lần này tới quá nhanh, chúng ta không hề có chuẩn bị chút nào. Cộng thêm thời gian kéo dài, mấy tỉnh thành phố đều bị ảnh hưởng khác nhau."
Quyền Nam Dương nhăn nhăn mày kiếm, lạnh giọng quát: "Nói vào điểm chính."
Lâm Thành Thiên nói những chuyện này, là chuyện mà nhân dân cả nước đều biết, Quyền Nam Dương thân là Tổng thống một nước làm sao lại không biết.
Đồng thời giai đoạn trước anh đã để các ngành có liên quan tổ chức giải nguy cứu trợ, cố gắng một trăm phần trăm bảo đảm an toàn về người và tài sản cho nhân dân.
Tên già đời Lâm Thành Thiên này thật sự là càng ngày càng lươn lẹo, nói chuyện cực kì khéo đưa đẩy, chỉ chọn chuyện tốt mà nói, chuyện không tốt không biết còn lòng vòng mấy vòng.
Ngài Tổng thống vừa quát, Lâm Thành Thiên lập tức thốt ra: "Vụ Sơn xảy ra tuyết lở, chân núi Vụ Sơn có mấy thôn có trên trăm gia đình bị vùi lấp, theo thống kê sơ bộ có khoảng ba trăm nhân viên bị kẹt ở chân núi, sống chết không rõ."
"Không có nhân viên cứu trợ qua đó?" Quyền Nam Dương trầm giọng truy hỏi, một đôi mày kiếm đẹp mắt càng cau càng chặt, thiếu chút nữa liền muốn cau thành hai đường thẳng.
"Bộ đội đi cứu trợ của chúng ta đã đang đi trên đường đến Vụ Sơn." Lâm Thành Thiên trả lời.
Không có tổ chức nào cho nhân viên đi cứu trợ, anh nào dám gọi điện thoại đến nói cho ngài Tổng thống chứ.
Ngài Tổng thống của bọn họ có tính tình như thế nào, anh đi theo bên cạnh ngài Tổng thống lâu như vậy, sao lại không hiểu rõ được?
Quyền Nam Dương ra mệnh lệnh: "Truyền lệnh xuống, tất cả đều lấy tính mạng con người làm trọng, có thể cố gắng cứu thêm một người được một người, đồng thời cũng phải bảo đảm an toàn cho nhân viên cứu trợ."
Vừa nói chuyện Quyền Nam Dương vừa đứng dậy, vừa đi vừa mặc áo khoác, còn nói: "Sắp xếp máy bay trực thăng, tôi lập tức đi khu vực bị thiên tai."
"Ngài Tổng thống, tuyết còn đang rơi, máy bay trực thăng bay qua quá nguy hiểm, ngài nên chờ một chút, ít nhất chờ tuyết ngừng lại rồi hẵng đi thăm hỏi nhân viên cứu trợ và nhân dân bị tai hoạ." Lâm Thành Thiên cũng là thật sự lo lắng cho Quyền Nam Dương, mới nói không có trách nhiệm như thế.
Quyền Nam Dương nghe xong, mặt đều đen: "Bộ đội giải nguy có thể ngồi máy bay trực thăng đi, vì sao tôi lại không thể? Mạng của tôi là mạng, mạng của bọn họ không phải là mạng à?"
Lâm Thành Thiên cũng lo lắng, mới không để ý đến thân phận phản bác Quyền Nam Dương: "Ngài là Tổng thống của chúng tôi. Bọn họ có thể bị làm sao, nhưng là ngài thì không thể."
Quyền Nam Dương nói: "Nhân dân nước A cần chính là người Tổng thống có thể suy nghĩ cho bọn họ, có thể đem lại lợi ích cho bọn họ, có thể làm cho cuộc sống của bọn họ từng bước nâng cao, chứ không phải muốn một người Tổng thống tham sống sợ chết."
Quyền Nam Dương đi đến khu vực bị thiên tai, anh không phải đến để trợ giúp giải nguy, mà là anh đi có thể khích lệ tinh thần cho mọi người, như vậy tỷ lệ nhân viên bị kẹt được cứu sẽ cực kì gia tăng.
"Vâng. Tôi đi sắp xếp chuyện này " Lâm Thành Thiên không phản bác được, đành phải ngoan ngoãn nhận mệnh lệnh.
Quyền Nam Dương vừa mới nhậm chức không lâu, Lũng Tiêm xảy ra động đất, lúc ấy liền có người cố ý truyền ra lời đồn, nói là Tổng thống mới nhậm chức không nhận được lời chúc phúc của Tổng thống tiền nhiệm, vị trí của anh không chính thống, đây là ông trời cảnh cáo anh.
Bây giờ, Quyền Nam Dương nhậm chức cũng mới được khoảng ba, bốn tháng, lại xảy ra tuyết lớn từ trước đến nay chưa từng xảy ra, dẫn đến đa số tỉnh thành phố gặp tai hoạ, gây ảnh hưởng to lớn.
Chỉ sợ lại sẽ có người ở sau lưng truyền lời đồn mê tín nói anh làm Tổng thống tại vị không chính thống, điều khiển nhân dân thiếu hiểu biết, để nhân dân thiếu hiểu biết gây rối.
Lực lượng một người là nhỏ bé yếu kém, nhưng một người lại thêm một người, mười người thêm mười người, dần dần thêm nhiều người, lời đồn từ từ truyền ra, hậu quả khó mà lường được.
Từng có bài học kinh nghiệm lần trước, lần này Quyền Nam Dương nhất định phải ngăn chặn những lời đồn kia trước khi nó xuất hiện, để bọn họ không nói được lời nào.
Để có thêm một ít thời gian ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng cố gắng hết sức tranh thủ từng chút thời gian.
Quyền Nam Dương khăng khăng ở lại đây cùng Trần Nhạc Nhung, Trần Nhạc Nhung chẳng những không vui, trong lòng ngược lại áy náy và tự trách vô cùng.
Cô luôn muốn chia sẻ một ít công việc với anh, nhưng hiện tại chẳng những không giúp được anh một tay, ngược lại còn kéo anh lại phía sau, bảo cô làm sao không tự trách mình.
"Anh Liệt, anh về làm công việc của anh đi, không cần ở cùng em. Ở Lâm Hải em có rất nhiều bạn bè, bọn họ đều có thể chơi cùng em. Vừa rồi mới có một người bạn gọi điện thoại hỏi em có muốn cùng bọn họ cùng ăn lẩu hay không này."
Nói xong, Trần Nhạc Nhung xoay người đi đến giá áo đem áo khoác của Quyền Nam Dương đưa cho anh: "Anh Liệt, anh đi xử lý việc nước đi."
"Bọn họ là bọn họ, anh là anh." Rốt cục, Quyền Nam Dương cũng từ trong một đống tài liệu ngẩng đầu lên, một phát bắt được tay Trần Nhạc Nhung giữ trong lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt: "Nhung Nhung, anh ở đây không phải là bởi vì em cần anh ở cùng, mà là anh cần em ở cùng, em phải hiểu rõ chuyện này?"
Trần Nhạc Nhung: "..."
Cô không hiểu.
Rõ ràng là anh vì cô mới ở lại, bây giờ làm sao lại thành anh cần cô ở cùng vậy?
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương không nhịn được kéo đầu cô xuống, hôn một cái lên trán của cô: "Nhung Nhung, đối với anh mà nói em quan trọng tới mức nào, vĩnh viễn so với chính em nghĩ ra được còn nhiều hơn rất nhiều."
"Em nghĩ em ở trong lòng của anh đã rất rất quan trọng, quan trọng đến mức không ai có thể hơn em." Có đôi khi, Trần Nhạc Nhung lại chính là tự sướng như thế.
Cũng không phải cô tự sướng, mà là cô tin anh Liệt sẽ như vậy, tin tưởng anh và cô là giống nhau, nhất định đem cô đặt ở vị trí quan trọng trong lòng.
"Ừm, nghĩ như vậy là được rồi." Quyền Nam Dương xoa bóp mặt của cô, bưng lên ly cà phê cô nấu uống một ngụm: "Hương vị cũng không tệ lắm."
Nhưng thật ra là cô đem cà phê nấu khét, lại cho thêm quá nhiều đường, mùi vị kia uống thế nào cũng có cảm giác quái gở, Quyền Nam Dương chẳng những không ghét bỏ, uống xong một ly lại bảo cô rót thêm cho anh một ly.
Quyền Nam Dương nể mặt, Trần Nhạc Nhung vui vẻ, ghé vào trước mặt anh, hưng phấn nói ra: "Anh Liệt, anh thích cà phê em nấu, vậy thì em sẽ nấu cho anh uống mỗi ngày."
"Được." Quyền Nam Dương gật nhẹ đầu, thuận tay đem một phần tài liệu đưa cho Trần Nhạc Nhung: "Tiếng Anh của em tốt, em phiên dịch cho anh nghe nhé."
"Anh Liệt, không tốt lắm đâu." Trần Nhạc Nhung không đưa tay nhận: "Anh xem tài liệu đều là tài liệu cơ mật của quốc gia, em là một người ngoại quốc quá không phù hợp."
Loại chuyện tiết lộ tài liệu cơ mật này có thể lớn có thể nhỏ, chẳng may để những người muốn kéo Quyền Nam Dương xuống biết, bọn họ sẽ có thể mượn chuyện này quạt gió thổi lửa.
Luôn suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện là Trần Nhạc Nhung học được tính cẩn thận của ba mình, thân phận của mình phải hiểu rõ trước, cô vẫn không muốn đụng vào những tài liệu nhạy cảm này, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho anh Liệt.
"Những cái này cũng không phải là tài liệu cơ mật gì." Quyền Nam Dương nói.
Anh chỉ lo lắng cô quá nhàm chán, cố ý tìm một phần tài liệu tiếng Anh để cô phiên dịch chơi, như thế này thời gian sẽ trôi qua mau một chút.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại công việc của Quyền Nam Dương đột nhiên kêu lên.
Tiếng chuông điện thoại di động này vang lên, Quyền Nam Dương liền biết có chuyện lớn xảy ra, anh lập tức cầm điện thoại di động lên nghe: "Chuyện gì?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Lâm Thành Thiên: "Ngài Tổng thống, lại xảy ra chuyện lớn. Bão tuyết lần này tới quá nhanh, chúng ta không hề có chuẩn bị chút nào. Cộng thêm thời gian kéo dài, mấy tỉnh thành phố đều bị ảnh hưởng khác nhau."
Quyền Nam Dương nhăn nhăn mày kiếm, lạnh giọng quát: "Nói vào điểm chính."
Lâm Thành Thiên nói những chuyện này, là chuyện mà nhân dân cả nước đều biết, Quyền Nam Dương thân là Tổng thống một nước làm sao lại không biết.
Đồng thời giai đoạn trước anh đã để các ngành có liên quan tổ chức giải nguy cứu trợ, cố gắng một trăm phần trăm bảo đảm an toàn về người và tài sản cho nhân dân.
Tên già đời Lâm Thành Thiên này thật sự là càng ngày càng lươn lẹo, nói chuyện cực kì khéo đưa đẩy, chỉ chọn chuyện tốt mà nói, chuyện không tốt không biết còn lòng vòng mấy vòng.
Ngài Tổng thống vừa quát, Lâm Thành Thiên lập tức thốt ra: "Vụ Sơn xảy ra tuyết lở, chân núi Vụ Sơn có mấy thôn có trên trăm gia đình bị vùi lấp, theo thống kê sơ bộ có khoảng ba trăm nhân viên bị kẹt ở chân núi, sống chết không rõ."
"Không có nhân viên cứu trợ qua đó?" Quyền Nam Dương trầm giọng truy hỏi, một đôi mày kiếm đẹp mắt càng cau càng chặt, thiếu chút nữa liền muốn cau thành hai đường thẳng.
"Bộ đội đi cứu trợ của chúng ta đã đang đi trên đường đến Vụ Sơn." Lâm Thành Thiên trả lời.
Không có tổ chức nào cho nhân viên đi cứu trợ, anh nào dám gọi điện thoại đến nói cho ngài Tổng thống chứ.
Ngài Tổng thống của bọn họ có tính tình như thế nào, anh đi theo bên cạnh ngài Tổng thống lâu như vậy, sao lại không hiểu rõ được?
Quyền Nam Dương ra mệnh lệnh: "Truyền lệnh xuống, tất cả đều lấy tính mạng con người làm trọng, có thể cố gắng cứu thêm một người được một người, đồng thời cũng phải bảo đảm an toàn cho nhân viên cứu trợ."
Vừa nói chuyện Quyền Nam Dương vừa đứng dậy, vừa đi vừa mặc áo khoác, còn nói: "Sắp xếp máy bay trực thăng, tôi lập tức đi khu vực bị thiên tai."
"Ngài Tổng thống, tuyết còn đang rơi, máy bay trực thăng bay qua quá nguy hiểm, ngài nên chờ một chút, ít nhất chờ tuyết ngừng lại rồi hẵng đi thăm hỏi nhân viên cứu trợ và nhân dân bị tai hoạ." Lâm Thành Thiên cũng là thật sự lo lắng cho Quyền Nam Dương, mới nói không có trách nhiệm như thế.
Quyền Nam Dương nghe xong, mặt đều đen: "Bộ đội giải nguy có thể ngồi máy bay trực thăng đi, vì sao tôi lại không thể? Mạng của tôi là mạng, mạng của bọn họ không phải là mạng à?"
Lâm Thành Thiên cũng lo lắng, mới không để ý đến thân phận phản bác Quyền Nam Dương: "Ngài là Tổng thống của chúng tôi. Bọn họ có thể bị làm sao, nhưng là ngài thì không thể."
Quyền Nam Dương nói: "Nhân dân nước A cần chính là người Tổng thống có thể suy nghĩ cho bọn họ, có thể đem lại lợi ích cho bọn họ, có thể làm cho cuộc sống của bọn họ từng bước nâng cao, chứ không phải muốn một người Tổng thống tham sống sợ chết."
Quyền Nam Dương đi đến khu vực bị thiên tai, anh không phải đến để trợ giúp giải nguy, mà là anh đi có thể khích lệ tinh thần cho mọi người, như vậy tỷ lệ nhân viên bị kẹt được cứu sẽ cực kì gia tăng.
"Vâng. Tôi đi sắp xếp chuyện này " Lâm Thành Thiên không phản bác được, đành phải ngoan ngoãn nhận mệnh lệnh.
Quyền Nam Dương vừa mới nhậm chức không lâu, Lũng Tiêm xảy ra động đất, lúc ấy liền có người cố ý truyền ra lời đồn, nói là Tổng thống mới nhậm chức không nhận được lời chúc phúc của Tổng thống tiền nhiệm, vị trí của anh không chính thống, đây là ông trời cảnh cáo anh.
Bây giờ, Quyền Nam Dương nhậm chức cũng mới được khoảng ba, bốn tháng, lại xảy ra tuyết lớn từ trước đến nay chưa từng xảy ra, dẫn đến đa số tỉnh thành phố gặp tai hoạ, gây ảnh hưởng to lớn.
Chỉ sợ lại sẽ có người ở sau lưng truyền lời đồn mê tín nói anh làm Tổng thống tại vị không chính thống, điều khiển nhân dân thiếu hiểu biết, để nhân dân thiếu hiểu biết gây rối.
Lực lượng một người là nhỏ bé yếu kém, nhưng một người lại thêm một người, mười người thêm mười người, dần dần thêm nhiều người, lời đồn từ từ truyền ra, hậu quả khó mà lường được.
Từng có bài học kinh nghiệm lần trước, lần này Quyền Nam Dương nhất định phải ngăn chặn những lời đồn kia trước khi nó xuất hiện, để bọn họ không nói được lời nào.
/999
|