"Trạc Nhung, em làm sao thế?"
Âm thanh lo lắng của Tưởng Linh Nhi từ trong điện thoại di động truyền đến.
Vì Trần Nhạc Nhung mở loa điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh này, âm thanh của Tưởng Linh Nhi phát ra rất lớn.
Sau khi hỏi, chờ lúc lâu mà vẫn không thấy Trần Nhạc Nhung trả lời, Tưởng Linh Nhi lại hỏi: "Trạc Nhung, em đang nghe chứ?"
Trần Nhạc Nhung đang sợ, sợ đến mức đầu ngón tay cầm di động cũng đang run rẩy, sợ hãi giống như mình sắp mất đi cả thế giới.
Nhưng cô không thể sợ hãi.
Cô không ngừng tự nhủ không thể sợ hãi, khi tình hình còn chưa rõ, khi còn chưa biết tình hình của anh Liệt, làm sao cô có thể chưa lâm trận đã tự loạn.
Vào lúc mấu chốt, những kinh nghiệm phong phú thường ngày cũng như lòng can đảm đã giúp cô khá hơn, Trần Nhạc Nhung điều chỉnh cảm xúc bản thân, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô nắm tay sợ hãi, dùng sức cắn môi, khi âm thanh phát ra đã bình tĩnh như không có chuyện gì: "Chị Linh Hi, chị ở đâu thế?"
Giọng cô có chút trong vắt mềm mại như bình thường, khiến người nghe được cảm thấy ngọt ngào, lập tức muốn đối xử tốt với cô.
"Chị đang ở nhà." Tưởng Linh Nhi vô thức dùng chữ "nhà", có lẽ cô cho rằng, mặc kệ ở đâu, chỉ cần chỗ đó có Long Duy thì đó chính là nhà của cô.
Ở nhà?
Là thật ở nhà sao?
Cô ấy cũng giống như Lâm Thành Thiên đang gạt cô ư?
Lúc này Trần Nhạc Nhung cũng không rõ lắm, tiếp tục hỏi: "Chị Linh Nhi, chị có tin tức gì liên quan tới anh Liệt không?"
Vừa hỏi Trần Nhạc Nhung vừa tập trung toàn bộ tinh thần chờ nghe câu trả lời của Tưởng Linh Nhi.
Cô không nhìn thấy Tưởng Linh Nhi, không thể từ biểu lộ của Tưởng Linh Nhi mà phán đoán lời nói của cô ấy là thật hay giả, như vậy chỉ có thể từ âm thanh của Tưởng Linh Nhi phân biệt cô ấy có biết tin anh Liệt đi máy bay trực thăng xảy ra chuyện không.
Âm thanh dịu dàng của Tưởng Linh Nhi từ trong trong điện thoại truyền đến tai Trần Nhạc Nhung: "Lúc nãy xem tin tức, biết Nam dương đi tới khu xảy ra tai nạn, làm sao thế? Em không xem tin tức à?"
Âm thanh Tưởng Linh Nhi rất tự nhiên, không giống như đang nói dối, càng không giống đang giả vờ...
Chẳng lẽ cô ấy thật không biết tình hình của anh Liệt sao?
Ngay khi Trần Nhạc Nhung đang bối rối, âm thanh dễ nghe của Tưởng Linh Nhi lại truyền đến: "Trạc Nhung, chị có điện thoại mới gọi tới, chị nghe điện thoại trước được chứ?"
Cuộc điện thoại mới?
Cơ thể Trần Nhạc Nhung chấn động, gấp gáp hỏi: "Chị Linh Nhi, là ai gọi tới?"
Nhưng khi Trần Nhạc Nhung hỏi thì Tưởng Linh Nhi đã cúp điện thoại, có lẽ Tưởng Linh Nhi không nghe thấy câu hỏi của cô.
Có phải là điện thoại bên Bắc Cung gọi tới hay không?
Trong lòng Trần Nhạc Nhung rối như tơ vò, cô hi vọng là Bắc Cung gọi điện thoại tới, đồng thời vừa hi vọng không phải Bắc Cung gọi điện thoại tới.
Nếu như Bắc Cung gọi điện thoại tới, thì có thể chứng minh tình hình của anh Liệt bên kia rất nghiêm trọng. Nếu không gọi tới, có thể tình hình không nghiêm trọng như tưởng tượng.
Chờ một lúc, Trần Nhạc Nhung lại bấm điện thoại gọi Tưởng Linh Nhi, sau khi kết nối, cho thấy đối phương đang nói chuyện.
Trần Nhạc Nhung nói với bản thân phải bình tĩnh, sau khi bình tĩnh lại đợi một lúc, cô lại gọi cho Tưởng Linh Nhi.
Lần này kết nối, nhưng Tưởng Linh Nhi lại chậm chạp không mở miệng nói chuyện, Trần Nhạc Nhung cẩn trọng: "Chị Linh Nhi..."
Cô không nói ra được câu tiếp theo, tim đập thình thịch, lo lắng sợ hãi trong lòng dâng lên như nước lũ.
Một lúc lâu, trong điện thoại mới truyền đến âm thanh khó nhọc của Tưởng Linh Nhi: "Trạc Nhung, Nam Dương, anh ấy xảy ra chuyện rồi, tình hình hơi nghiêm trọng, nhưng chắc không nguy hiểm tính mạng."
Chắc không nguy hiểm tính mạng.
Lời này nghe thế nào cũng thấy Tưởng Linh Nhi đang chột dạ.
Trần Nhạc Nhung biết Tưởng Linh Nhi cũng không phải người giỏi nói dối, cô ấy nói tình hình nghiêm trọng nhất định là rất nghiêm trọng, cô ấy chột dạ nói chắc không nguy hiểm tính mạng, rất có thể sự việc không hề giống như cô ấy nói.
"Trạc Nhung, em đừng lo lắng, Nam Dương anh ấy..."
Tưởng Linh Nhi vẫn chưa nói xong, Trần Nhạc Nhung nghiêm nghị ngắt lời cô: "Em biết, anh ấy không sao, anh ấy nhất định không sao."
Trần Nhạc Nhung nói cho Tưởng Linh Nhi nghe, nhưng thật ra là đang nói cho bản thân nghe, cô muốn để mình tin anh Liệt không có việc gì.
Một người sợ nhất không phải cơ thể sụp đổ, mà là tinh thần sụp đổ, cô biết mình tuyệt đối không thể chấp nhận được sự thật là anh Liệt xảy ra chuyện.
Tưởng Linh Nhi hơi lo lắng: "Trạc Nhung..."
Trần Nhạc Nhung nói: "Chị Linh Nhi, Bắc Cung gọi điện thoại báo cho chị, nhất định là có chuyện cần chị đi xử lý. Em xin chị một việc, hãy dẫn em cùng đi gặp anh Liệt."
Tin Quyền Nam Dương xảy ra chuyện không được phát ra, chắc chắn cấp dưới của anh đã dùng thủ đoạn phong tỏa tin tức.
Dù sao vừa mới nhậm chức không lâu, ảnh hưởng của việc ngài tổng thống gặp nạn đối với quốc gia, muốn nói lớn bao nhiêu thì có thể lớn bấy nhiêu.
Trước khi chưa xác định chính xác được tình hình của anh Liệt, cấp dưới của anh chắc chắn sẽ không để tin tức lan rộng ra ngoài.
Tưởng Linh Nhi chưa trả lời ngay, cô lại dừng lại một lúc lâu, mới từ từ mở miệng: "Trạc Nhung, chị xin lỗi! Yêu cầu của em, chị không giúp được."
Trong lòng Trần Nhạc Nhung chợt lạnh, đồng thời hiểu rõ tình hình của anh Liệt chắc chắn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô, vào thời điểm như thế, cô tưởng mình sẽ hoảng hốt, sẽ chưa ra trận đã tự loạn.
Nhưng mà lại vượt quá dự kiến của bản thân cô, cô vô cùng bình tĩnh, đến mức âm thanh không hề gợn sóng: "Vâng, em biết rồi."
Trong lòng cô biết rõ, Tưởng Linh Nhi không phải không sẵn lòng giúp mình, chắc chắn cô ấy có điều khó nói, dù sao trong mắt những người khác Trần Nhạc Nhung cô cũng chẳng là cái gì.
Ở trong mắt người khác, cô không chỉ không có quan hệ gì với Quyền Nam Dương, cô còn không phải người nước A, mặc kệ từ phương diện nào, họ cũng sẽ đề phòng cô, lo cô sẽ tiết lộ tin tức ngài tổng thống xảy ra chuyện ra ngoài.
Những người đó, không ai biết Quyền Nam Dương nói với cô buổi tối sẽ về cùng ăn tối với cô, những người đó càng không biết Quyền Nam Dương còn nói anh muốn cưới cô, để cô quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người dân của nước anh.
Những người khác không biết quan hệ giữa anh và cô, nên khi anh xảy ra chuyện, ngay cả đi bên cạnh anh chăm sóc hỗ trợ cô cũng không được.
Hiện thực tàn nhẫn như một thanh đao sắc nhọn, từng đao từng đao đâm mạnh vào trái tim Trần Nhạc Nhung, khiến tâm huyết của cô chảy thành sông.
Nhưng dù hiện thực có tàn nhẫn cỡ nào, dù đao nhọn đâm vào cô đau đớn cỡ nào, cô đều phải cắn răng nuốt nỗi đau vào trong bụng.
Khi anh Liệt xảy ra chuyện, tại nước A này, không ai có thể quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ giúp đỡ cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Trạc Nhung, chị xin lỗi! Không phải chị không sẵn lòng, mà là thân phận của anh ấy đặc thù." Có thể vì không giúp được Trần Nhạc Nhung, âm thanh của Tưởng Linh Nhi tràn đầy áy náy và tự trách.
"Chị Linh Nhi, chị cứ đi làm việc của chị đi, em biết em nên làm cái gì." Trần Nhạc Nhung mỉm cười, kết thúc cuộc trò chuyện với Tưởng Linh Nhi.
Âm thanh lo lắng của Tưởng Linh Nhi từ trong điện thoại di động truyền đến.
Vì Trần Nhạc Nhung mở loa điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh này, âm thanh của Tưởng Linh Nhi phát ra rất lớn.
Sau khi hỏi, chờ lúc lâu mà vẫn không thấy Trần Nhạc Nhung trả lời, Tưởng Linh Nhi lại hỏi: "Trạc Nhung, em đang nghe chứ?"
Trần Nhạc Nhung đang sợ, sợ đến mức đầu ngón tay cầm di động cũng đang run rẩy, sợ hãi giống như mình sắp mất đi cả thế giới.
Nhưng cô không thể sợ hãi.
Cô không ngừng tự nhủ không thể sợ hãi, khi tình hình còn chưa rõ, khi còn chưa biết tình hình của anh Liệt, làm sao cô có thể chưa lâm trận đã tự loạn.
Vào lúc mấu chốt, những kinh nghiệm phong phú thường ngày cũng như lòng can đảm đã giúp cô khá hơn, Trần Nhạc Nhung điều chỉnh cảm xúc bản thân, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô nắm tay sợ hãi, dùng sức cắn môi, khi âm thanh phát ra đã bình tĩnh như không có chuyện gì: "Chị Linh Hi, chị ở đâu thế?"
Giọng cô có chút trong vắt mềm mại như bình thường, khiến người nghe được cảm thấy ngọt ngào, lập tức muốn đối xử tốt với cô.
"Chị đang ở nhà." Tưởng Linh Nhi vô thức dùng chữ "nhà", có lẽ cô cho rằng, mặc kệ ở đâu, chỉ cần chỗ đó có Long Duy thì đó chính là nhà của cô.
Ở nhà?
Là thật ở nhà sao?
Cô ấy cũng giống như Lâm Thành Thiên đang gạt cô ư?
Lúc này Trần Nhạc Nhung cũng không rõ lắm, tiếp tục hỏi: "Chị Linh Nhi, chị có tin tức gì liên quan tới anh Liệt không?"
Vừa hỏi Trần Nhạc Nhung vừa tập trung toàn bộ tinh thần chờ nghe câu trả lời của Tưởng Linh Nhi.
Cô không nhìn thấy Tưởng Linh Nhi, không thể từ biểu lộ của Tưởng Linh Nhi mà phán đoán lời nói của cô ấy là thật hay giả, như vậy chỉ có thể từ âm thanh của Tưởng Linh Nhi phân biệt cô ấy có biết tin anh Liệt đi máy bay trực thăng xảy ra chuyện không.
Âm thanh dịu dàng của Tưởng Linh Nhi từ trong trong điện thoại truyền đến tai Trần Nhạc Nhung: "Lúc nãy xem tin tức, biết Nam dương đi tới khu xảy ra tai nạn, làm sao thế? Em không xem tin tức à?"
Âm thanh Tưởng Linh Nhi rất tự nhiên, không giống như đang nói dối, càng không giống đang giả vờ...
Chẳng lẽ cô ấy thật không biết tình hình của anh Liệt sao?
Ngay khi Trần Nhạc Nhung đang bối rối, âm thanh dễ nghe của Tưởng Linh Nhi lại truyền đến: "Trạc Nhung, chị có điện thoại mới gọi tới, chị nghe điện thoại trước được chứ?"
Cuộc điện thoại mới?
Cơ thể Trần Nhạc Nhung chấn động, gấp gáp hỏi: "Chị Linh Nhi, là ai gọi tới?"
Nhưng khi Trần Nhạc Nhung hỏi thì Tưởng Linh Nhi đã cúp điện thoại, có lẽ Tưởng Linh Nhi không nghe thấy câu hỏi của cô.
Có phải là điện thoại bên Bắc Cung gọi tới hay không?
Trong lòng Trần Nhạc Nhung rối như tơ vò, cô hi vọng là Bắc Cung gọi điện thoại tới, đồng thời vừa hi vọng không phải Bắc Cung gọi điện thoại tới.
Nếu như Bắc Cung gọi điện thoại tới, thì có thể chứng minh tình hình của anh Liệt bên kia rất nghiêm trọng. Nếu không gọi tới, có thể tình hình không nghiêm trọng như tưởng tượng.
Chờ một lúc, Trần Nhạc Nhung lại bấm điện thoại gọi Tưởng Linh Nhi, sau khi kết nối, cho thấy đối phương đang nói chuyện.
Trần Nhạc Nhung nói với bản thân phải bình tĩnh, sau khi bình tĩnh lại đợi một lúc, cô lại gọi cho Tưởng Linh Nhi.
Lần này kết nối, nhưng Tưởng Linh Nhi lại chậm chạp không mở miệng nói chuyện, Trần Nhạc Nhung cẩn trọng: "Chị Linh Nhi..."
Cô không nói ra được câu tiếp theo, tim đập thình thịch, lo lắng sợ hãi trong lòng dâng lên như nước lũ.
Một lúc lâu, trong điện thoại mới truyền đến âm thanh khó nhọc của Tưởng Linh Nhi: "Trạc Nhung, Nam Dương, anh ấy xảy ra chuyện rồi, tình hình hơi nghiêm trọng, nhưng chắc không nguy hiểm tính mạng."
Chắc không nguy hiểm tính mạng.
Lời này nghe thế nào cũng thấy Tưởng Linh Nhi đang chột dạ.
Trần Nhạc Nhung biết Tưởng Linh Nhi cũng không phải người giỏi nói dối, cô ấy nói tình hình nghiêm trọng nhất định là rất nghiêm trọng, cô ấy chột dạ nói chắc không nguy hiểm tính mạng, rất có thể sự việc không hề giống như cô ấy nói.
"Trạc Nhung, em đừng lo lắng, Nam Dương anh ấy..."
Tưởng Linh Nhi vẫn chưa nói xong, Trần Nhạc Nhung nghiêm nghị ngắt lời cô: "Em biết, anh ấy không sao, anh ấy nhất định không sao."
Trần Nhạc Nhung nói cho Tưởng Linh Nhi nghe, nhưng thật ra là đang nói cho bản thân nghe, cô muốn để mình tin anh Liệt không có việc gì.
Một người sợ nhất không phải cơ thể sụp đổ, mà là tinh thần sụp đổ, cô biết mình tuyệt đối không thể chấp nhận được sự thật là anh Liệt xảy ra chuyện.
Tưởng Linh Nhi hơi lo lắng: "Trạc Nhung..."
Trần Nhạc Nhung nói: "Chị Linh Nhi, Bắc Cung gọi điện thoại báo cho chị, nhất định là có chuyện cần chị đi xử lý. Em xin chị một việc, hãy dẫn em cùng đi gặp anh Liệt."
Tin Quyền Nam Dương xảy ra chuyện không được phát ra, chắc chắn cấp dưới của anh đã dùng thủ đoạn phong tỏa tin tức.
Dù sao vừa mới nhậm chức không lâu, ảnh hưởng của việc ngài tổng thống gặp nạn đối với quốc gia, muốn nói lớn bao nhiêu thì có thể lớn bấy nhiêu.
Trước khi chưa xác định chính xác được tình hình của anh Liệt, cấp dưới của anh chắc chắn sẽ không để tin tức lan rộng ra ngoài.
Tưởng Linh Nhi chưa trả lời ngay, cô lại dừng lại một lúc lâu, mới từ từ mở miệng: "Trạc Nhung, chị xin lỗi! Yêu cầu của em, chị không giúp được."
Trong lòng Trần Nhạc Nhung chợt lạnh, đồng thời hiểu rõ tình hình của anh Liệt chắc chắn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô, vào thời điểm như thế, cô tưởng mình sẽ hoảng hốt, sẽ chưa ra trận đã tự loạn.
Nhưng mà lại vượt quá dự kiến của bản thân cô, cô vô cùng bình tĩnh, đến mức âm thanh không hề gợn sóng: "Vâng, em biết rồi."
Trong lòng cô biết rõ, Tưởng Linh Nhi không phải không sẵn lòng giúp mình, chắc chắn cô ấy có điều khó nói, dù sao trong mắt những người khác Trần Nhạc Nhung cô cũng chẳng là cái gì.
Ở trong mắt người khác, cô không chỉ không có quan hệ gì với Quyền Nam Dương, cô còn không phải người nước A, mặc kệ từ phương diện nào, họ cũng sẽ đề phòng cô, lo cô sẽ tiết lộ tin tức ngài tổng thống xảy ra chuyện ra ngoài.
Những người đó, không ai biết Quyền Nam Dương nói với cô buổi tối sẽ về cùng ăn tối với cô, những người đó càng không biết Quyền Nam Dương còn nói anh muốn cưới cô, để cô quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người dân của nước anh.
Những người khác không biết quan hệ giữa anh và cô, nên khi anh xảy ra chuyện, ngay cả đi bên cạnh anh chăm sóc hỗ trợ cô cũng không được.
Hiện thực tàn nhẫn như một thanh đao sắc nhọn, từng đao từng đao đâm mạnh vào trái tim Trần Nhạc Nhung, khiến tâm huyết của cô chảy thành sông.
Nhưng dù hiện thực có tàn nhẫn cỡ nào, dù đao nhọn đâm vào cô đau đớn cỡ nào, cô đều phải cắn răng nuốt nỗi đau vào trong bụng.
Khi anh Liệt xảy ra chuyện, tại nước A này, không ai có thể quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ giúp đỡ cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Trạc Nhung, chị xin lỗi! Không phải chị không sẵn lòng, mà là thân phận của anh ấy đặc thù." Có thể vì không giúp được Trần Nhạc Nhung, âm thanh của Tưởng Linh Nhi tràn đầy áy náy và tự trách.
"Chị Linh Nhi, chị cứ đi làm việc của chị đi, em biết em nên làm cái gì." Trần Nhạc Nhung mỉm cười, kết thúc cuộc trò chuyện với Tưởng Linh Nhi.
/999
|