Ba ngày sau khi Lượng cưới tôi được thả ra. Từng tia nắng mặt trời ấm áp rọi xuống khiến mắt tôi có chút không thích ứng được.
- Liên, ở đây.
Tôi thẫn thờ nhìn Lượng. Đúng là đàn ông, có vợ vào cái trông chững chạc hơn hẳn. Tôi cười nhạt.
- Này, cậu sao thế.
- Không sao. Tôi nhàn nhạt đáp.
- Nhìn cái mặt cậu thế kia mà bảo không sao. Rốt cuộc có chuyện gì.
Chẳng hiểu sao nghe Lượng nói vậy, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi bực bội. Tôi biết bản thân chẳng có tư cách gì mà giận dỗi hay oán trách cậu nhưng không biết vì sao lúc đó tôi vẫn không nhịn đựơc mà gắt lên:
- Cậu kệ mình đi. Cậu quan tâm mình làm gì. Mình có là cái gì với cậu đâu. Cậu đi mà quan tâm vợ cậu ý.
Lượng sững sờ nhìn tôi trong chốc lát rồi đáp:
- Cậu biết rồi à.
- Ừ. Tôi đáp cộc lốc.
- Xin lỗi.
Tự nhiên nghe Lượng nói vậy, tôi lại chẳng biết phải nói gì nữa đành ậm ừ rồi lên xe.
Suốt quãng đừơng về nhà, cả hai đều không nói với nhau câu nào. Tôi để ý có đôi lần Lượng muốn quay xuống nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu không nói, tôi cũng không dám hỏi, đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Xe đỗ trước cửa nhà.
Chúng tôi bước xuống xe. Từ trong nhà người đàn ông với mái tóc hoa râm, thoạt nhìn ngoài 50 tuổi bước ra cùng Vy. Nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt ông nghiêm lại:
- Cô là Liên.
- Dạ. Tôi lễ phép đáp. Dù không biết người đàn ông này là ai nhưng qua cách ăn mặc, cử chỉ, tác phong có thể thấy được đây là một người có địa vị. Không những thế nhìn thái độ mà Lượng đối xử với người đó tôi đoán 9 phần đây chính là bố của Vy- vị bộ trưởng mà mọi người vẫn luôn đề cập đến.
Lượng ở bên giới thiệu:
- Đây là bố của Vy.
- Cháu chào bác. Tôi lễ phép chào hỏi lại.
- Không dám. Tôi không dám nhận.
- Kìa bố.
- Con cứ để yên cho bố nói chuyện.
- Bố.... Vy kéo dài giọng gọi.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lượng bèn lên tiếng:
- Bố. Ngoài này gió to quá, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.
- Hừ. Ông Mạnh hừ một tiếng, phất tay rồi đi vào trong nhà, mọi người lần lượt đi theo sau.
Lượng đi phía trước bước chân hơi chậm lại đợi tôi bước đến liền nói lời động viên.
- Bình tĩnh. Tôi ở đây. Lượng cười động viên.
Chỉ một câu " Tôi ở đây" mọi lo lắng, phiền muội trong tôi lập tức tiêu tan sạch. Tôi mỉm cười, bước chân không tự chủ đựơc liền bước nhanh hơn, tự tin hơn.
Vào đến phòng lớn.
- Anh Lượng, anh nói đi. Anh và chị ta rốt cuộc có quan hệ gì. Ông Mạnh đập mạnh tay xuống tay quát.
- Bố...
- Bố đang nói chuyện với thằng Lượng. Không có việc của con, con đứng sang một bên đi.
Vy định nói gì đó thì bị Mai kéo sang bên cạnh. Mai đưa tay suỵt ra dấu im lặng, hết cách Vy đành hậm hực đứng sang một bên.
- Anh đừng thấy tôi già, tôi ở xa mà anh muốn làm gì thì làm. Tôi là tôi biết hết, anh làm gì, đi với ai, đối xử với con gái tôi ra sao, tôi đều biết. Trước nay, chuyện của hai đứa tôi không xen vào thứ nhất tôi tôn trọng bố anh, thứ hai tôi tin tưởng vào nhân cách con người anh, tin tưởng vào con gái tôi. Nhưng anh xem những việc anh làm bây giờ khiến tôi thật hoài nghi, rốt cuộc anh có thực sự yêu con gái tôi không. Đối với anh nó là gì, là người anh yêu, là người vợ hay chỉ là người thay thế cho cô bạn thân thiết đã bỏ anh lại ngay trong ngày cưới.
- Bố, bố nói gì vậy. Có vẻ như Vy đã không nhìn được nữa. Khuôn mặt Vy tràn đầy tức giận, lửa giận bừng bừng, hai mắt mở lớn, đôi bàn tay lắm chặt lại.
- Vy. Bố chỉ có mình con là con gái. Bố không thể để con phải chịu ấm ức được. Con yên tâm, bố sẽ thay con đòi lại công bằng.
- Con không ấm ức.
- Đựơc rồi. Không ấm ức. Không ấm ức bố cũng có vài lời nhắc nhở chồng con. Con ngồi yên đi.
- Lượng này, bố biết bố nhắc lại chuyện kia là không đúng, bố cũng không có ác ý gì. Bố chỉ muốn con nhớ kĩ, nhớ cho rõ ai mới là người tốt với con, ai mới thực sự là người quan tâm, chăm sóc, động viên con lúc con gặp khó khăn. Quá khứ con có thể không nhớ nhưng hiện tại và tương lai bố mong con nhớ lấy một điều, một điều duy nhất " Vy là vợ của con". Con gái bố, bố nuôi bao nhiêu năm nay, dinh dưỡng đầy đủ bố không mong khi về nhà này nó lại thừa canxi đâu. Con liệu mà làm, nếu không đừng trách bố không nể tình cảm bấy lâu nay. Con hiểu ý bố chứ.
- Vâng. Con hiểu
- Còn cô. Tôi cũng biết bản thân mình không có tư cách gì để nói cô. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu. Trứơc đây cô và con rể tôi có quan hệ gì tôi không cần biết chỉ mong cô sau này nhớ rằng thằng Lượng đã là người có vợ. Mong cô tự trọng. Người đang làm trời đang nhìn. Cô cũng có con rồi. Hãy sống mà tích đức cho con.
Ông Mạnh nói xong không thèm đợi tôi trả lời liền đứng dậy đi về phòng.
Vy vội vàng chạy đến bên Lượng.
- Anh Lượng, em xin lỗi. Ban nãy bố...
- Không sao. Anh hiểu mà.
Lượng quay sang tôi nói:
- Cậu đừng buồn cũng đừng để bụng. Bố vợ tớ chỉ là lo lắng cho Vy quá thôi chứ ông ý cũng không có ác ý gì đâu.
Không hiểu sao khi nghe Lượng nhắc đến từ " bố vợ tớ" mà trong lòng tôi lại thấy khó chịu. Tôi hậm hực đáp.
- Không sao. Mình muốn đi gặp con.
- Này, cô có thái độ gì thế. Mai xen vào.
- Không có.
- Không có. Nhìn cái mặt cô xem có dày như cái thớt không. Mới nói cô có mấy câu, cô liền dày mặt ra. Lúc trước ở nhà tên họ Dương kia sao cô không ra vẻ thế đi. Giờ sang đây có vẻ cô sướng quá rồi nên quên mất thân phận của mình là ai rồi có phải không.
- Thôi nào Mai. Liên, cô ấy vừa mới về em đừng gây sự nữa đựơc không. Về phòng đi. Vy em đưa Mai về phòng giúp anh.
- Vâng.
- Mình đưa cậu đi thăm cu Bon.
Nhìn thấy con nằm ngủ ngon trên giường, cảm xúc trong tôi như vỡ ào. Tôi nhào đến ôm chặt con vào lòng, hình như động tác ôm của tôi quá mạnh khiến con đang ngủ giật mình òa khóc thức giấc. Nhìn con nằm ngủ ngoan trong vòng tay, tôi ôm con bật khóc nức nở.
Tối hôm đó,như thường lệ sau khi dọn cơm xong. Tôi ngồi xuống bàn ăn cơm
Ai đó đột nhiên đập bàn khiến tôi giật nảy người.
- Nhà này không có trên dưới gì hết à. Ở đâu ra cái thói người làm với chủ ngồi ăn chung. Thật không có phép tắc gì cả.
Tôi nghệt mặt ra nhìn ông Mạnh,trong đầu thầm nghĩ" bác à, bác rốt cuộc có phải là đàn ông không. Sao bác so đo tính toán còn hơn cả con gái thế". Mãi sau này khi nghe Lượng kể tôi mới hiểu ra rằng đó không phải là sự so đo, khinh thường đó là nỗi lòng của một người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ con gái chịu thiệt, chịu tổn thương.
- Bố, Liên đâu phải là người làm. Liên là bạn con.
- Bạn. Không phải hai đứa có hợp đồng làm việc rõ ràng sao.
- Cái đó. Ngoài giờ làm ra thì Liên vẫn là bạn con.
- Lượng này. Bố xuống đây không phải để nói với con về những việc này, con hiểu chứ. Mọi thứ vẫn còn chưa xong xuôi, mà thái độ của con thật khiến bố lo ngại.
- Con...
- Đựơc rồi bố. Chúng ta ăn cơm thôi. Chị Liên, chị có phiền không khi xuống dưới ăn với mọi người.
- Không sao. Để tôi xuống.
- Cậu...
- Mọi người cứ ăn đi. Đừng để ý đến mình.
Sớm hôm sau trời đột nhiên chuyển lạnh, mưa bay lất phất. Lượng, Vy và ông Mạnh có việc phải đi lên thành phố. Trước khi đi Lượng còn không quên dặn dò Mai.
- Em ở nhà, có việc gì thì giúp anh giải quyết nhé.
- Anh cứ yên tâm đi. Mọi việc cứ để em lo.
Ba người họ rời đi. Trong nhà lúc này chỉ còn mình Mai làm chủ. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, hớn hở của quạ đen tôi thầm nghĩ mấy ngày này chắc mình sẽ khó sống yên đây. Quả nhiên, không ngoài suy đoán đám người kia vừa rời đi Mai liền thay đổi thái độ. Quay sang phía tôi quát.
- Còn đứng đực ra đấy à. Mau vào làm việc gì.
Trời rét căm căm, từng hạt mưa thấm vào áo thấm cả vào da thịt. Tôi run run đưa bàn tay từ từ nhúng xuống nước lần lượt rửa sạch hơn 200 quả bưởi. Lúc rửa xong cả người tôi như muốn đóng băng, môi thâm tái, hai tay tê cứng không cử động được. Cũng may là Mai còn có lương tâm, cô ta chỉ bắt một mình tôi ra ngòai làm còn cu Bon thì để trong nhà cho người khác trông.
Gần đến giờ cơm trưa, Mai gọi tôi lên phòng.
- Cầm túi đồ này đem sang nhà bố mẹ nuôi của anh Lượng.
- Vâng.
Nhận lấy túi đồ, trong lòng nặng trĩu, vừa đi tôi vừa nghĩ, không biết bây giờ gặp lại bố mẹ Lượng sẽ có thái độ ra sao, giận dữ hay lạnh nhạt tỏ ra không quen biết. Rồi nhỡ may tôi gặp đựơc mẹ thì sẽ ra sao, mẹ có còn trách tôi nữa không, mẹ sẽ vẫn yêu thương tôi như trước hay lại lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi cổng mà đóng sập cửa vào.
Tôi cứ cúi đầu, miên man theo dòng suy nghĩ mà quên mất bản thân phải nhìn đừơng. Mãi đến khi cả người tôi đâm sầm vào một ai đó, tôi mới giật mình nhìn lại.
Hiếu.
Trái đất đúng là tròn, nghĩ tới nghĩ lui tôi không nghĩ tới người mình sẽ đụng độ lại là Hiếu.
Hai mắt tôi mở to, phía sau hắn còn có thêm 3,4 người nữa. Hiếu khẽ nhếch mép cười cười, giọng nói mang theo sự nguy hiểm.
- Thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Em yêu. Khi nói đến từ cuối cùng Hiếu còn cố nhấn mạnh khiến da gà, da ốc của tôi nổi hết cả lên.
Chết chắc rồi. Sao có thể xui xẻo như vậy chứ. Tôi thầm nghĩ.
- Chúng ta trò chuyện chút nhỉ.
- Anh muốn gì. Hai tên phía sau Hiếu đang từ từ tiến lên thấy vậy tôi liền quay người bỏ chạy. Chạy chưa đựơc hai bước liền bị họ giữ lại.
Chát.
- Con khốn.
Chát.
- Mày chạy nữa đi.
Bốp. Hiếu đấm thêm một phát nữa vào bụng khiến tôi đau đớn ngã khụyu xuống đất.
- Liên, ở đây.
Tôi thẫn thờ nhìn Lượng. Đúng là đàn ông, có vợ vào cái trông chững chạc hơn hẳn. Tôi cười nhạt.
- Này, cậu sao thế.
- Không sao. Tôi nhàn nhạt đáp.
- Nhìn cái mặt cậu thế kia mà bảo không sao. Rốt cuộc có chuyện gì.
Chẳng hiểu sao nghe Lượng nói vậy, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi bực bội. Tôi biết bản thân chẳng có tư cách gì mà giận dỗi hay oán trách cậu nhưng không biết vì sao lúc đó tôi vẫn không nhịn đựơc mà gắt lên:
- Cậu kệ mình đi. Cậu quan tâm mình làm gì. Mình có là cái gì với cậu đâu. Cậu đi mà quan tâm vợ cậu ý.
Lượng sững sờ nhìn tôi trong chốc lát rồi đáp:
- Cậu biết rồi à.
- Ừ. Tôi đáp cộc lốc.
- Xin lỗi.
Tự nhiên nghe Lượng nói vậy, tôi lại chẳng biết phải nói gì nữa đành ậm ừ rồi lên xe.
Suốt quãng đừơng về nhà, cả hai đều không nói với nhau câu nào. Tôi để ý có đôi lần Lượng muốn quay xuống nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu không nói, tôi cũng không dám hỏi, đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Xe đỗ trước cửa nhà.
Chúng tôi bước xuống xe. Từ trong nhà người đàn ông với mái tóc hoa râm, thoạt nhìn ngoài 50 tuổi bước ra cùng Vy. Nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt ông nghiêm lại:
- Cô là Liên.
- Dạ. Tôi lễ phép đáp. Dù không biết người đàn ông này là ai nhưng qua cách ăn mặc, cử chỉ, tác phong có thể thấy được đây là một người có địa vị. Không những thế nhìn thái độ mà Lượng đối xử với người đó tôi đoán 9 phần đây chính là bố của Vy- vị bộ trưởng mà mọi người vẫn luôn đề cập đến.
Lượng ở bên giới thiệu:
- Đây là bố của Vy.
- Cháu chào bác. Tôi lễ phép chào hỏi lại.
- Không dám. Tôi không dám nhận.
- Kìa bố.
- Con cứ để yên cho bố nói chuyện.
- Bố.... Vy kéo dài giọng gọi.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lượng bèn lên tiếng:
- Bố. Ngoài này gió to quá, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.
- Hừ. Ông Mạnh hừ một tiếng, phất tay rồi đi vào trong nhà, mọi người lần lượt đi theo sau.
Lượng đi phía trước bước chân hơi chậm lại đợi tôi bước đến liền nói lời động viên.
- Bình tĩnh. Tôi ở đây. Lượng cười động viên.
Chỉ một câu " Tôi ở đây" mọi lo lắng, phiền muội trong tôi lập tức tiêu tan sạch. Tôi mỉm cười, bước chân không tự chủ đựơc liền bước nhanh hơn, tự tin hơn.
Vào đến phòng lớn.
- Anh Lượng, anh nói đi. Anh và chị ta rốt cuộc có quan hệ gì. Ông Mạnh đập mạnh tay xuống tay quát.
- Bố...
- Bố đang nói chuyện với thằng Lượng. Không có việc của con, con đứng sang một bên đi.
Vy định nói gì đó thì bị Mai kéo sang bên cạnh. Mai đưa tay suỵt ra dấu im lặng, hết cách Vy đành hậm hực đứng sang một bên.
- Anh đừng thấy tôi già, tôi ở xa mà anh muốn làm gì thì làm. Tôi là tôi biết hết, anh làm gì, đi với ai, đối xử với con gái tôi ra sao, tôi đều biết. Trước nay, chuyện của hai đứa tôi không xen vào thứ nhất tôi tôn trọng bố anh, thứ hai tôi tin tưởng vào nhân cách con người anh, tin tưởng vào con gái tôi. Nhưng anh xem những việc anh làm bây giờ khiến tôi thật hoài nghi, rốt cuộc anh có thực sự yêu con gái tôi không. Đối với anh nó là gì, là người anh yêu, là người vợ hay chỉ là người thay thế cho cô bạn thân thiết đã bỏ anh lại ngay trong ngày cưới.
- Bố, bố nói gì vậy. Có vẻ như Vy đã không nhìn được nữa. Khuôn mặt Vy tràn đầy tức giận, lửa giận bừng bừng, hai mắt mở lớn, đôi bàn tay lắm chặt lại.
- Vy. Bố chỉ có mình con là con gái. Bố không thể để con phải chịu ấm ức được. Con yên tâm, bố sẽ thay con đòi lại công bằng.
- Con không ấm ức.
- Đựơc rồi. Không ấm ức. Không ấm ức bố cũng có vài lời nhắc nhở chồng con. Con ngồi yên đi.
- Lượng này, bố biết bố nhắc lại chuyện kia là không đúng, bố cũng không có ác ý gì. Bố chỉ muốn con nhớ kĩ, nhớ cho rõ ai mới là người tốt với con, ai mới thực sự là người quan tâm, chăm sóc, động viên con lúc con gặp khó khăn. Quá khứ con có thể không nhớ nhưng hiện tại và tương lai bố mong con nhớ lấy một điều, một điều duy nhất " Vy là vợ của con". Con gái bố, bố nuôi bao nhiêu năm nay, dinh dưỡng đầy đủ bố không mong khi về nhà này nó lại thừa canxi đâu. Con liệu mà làm, nếu không đừng trách bố không nể tình cảm bấy lâu nay. Con hiểu ý bố chứ.
- Vâng. Con hiểu
- Còn cô. Tôi cũng biết bản thân mình không có tư cách gì để nói cô. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu. Trứơc đây cô và con rể tôi có quan hệ gì tôi không cần biết chỉ mong cô sau này nhớ rằng thằng Lượng đã là người có vợ. Mong cô tự trọng. Người đang làm trời đang nhìn. Cô cũng có con rồi. Hãy sống mà tích đức cho con.
Ông Mạnh nói xong không thèm đợi tôi trả lời liền đứng dậy đi về phòng.
Vy vội vàng chạy đến bên Lượng.
- Anh Lượng, em xin lỗi. Ban nãy bố...
- Không sao. Anh hiểu mà.
Lượng quay sang tôi nói:
- Cậu đừng buồn cũng đừng để bụng. Bố vợ tớ chỉ là lo lắng cho Vy quá thôi chứ ông ý cũng không có ác ý gì đâu.
Không hiểu sao khi nghe Lượng nhắc đến từ " bố vợ tớ" mà trong lòng tôi lại thấy khó chịu. Tôi hậm hực đáp.
- Không sao. Mình muốn đi gặp con.
- Này, cô có thái độ gì thế. Mai xen vào.
- Không có.
- Không có. Nhìn cái mặt cô xem có dày như cái thớt không. Mới nói cô có mấy câu, cô liền dày mặt ra. Lúc trước ở nhà tên họ Dương kia sao cô không ra vẻ thế đi. Giờ sang đây có vẻ cô sướng quá rồi nên quên mất thân phận của mình là ai rồi có phải không.
- Thôi nào Mai. Liên, cô ấy vừa mới về em đừng gây sự nữa đựơc không. Về phòng đi. Vy em đưa Mai về phòng giúp anh.
- Vâng.
- Mình đưa cậu đi thăm cu Bon.
Nhìn thấy con nằm ngủ ngon trên giường, cảm xúc trong tôi như vỡ ào. Tôi nhào đến ôm chặt con vào lòng, hình như động tác ôm của tôi quá mạnh khiến con đang ngủ giật mình òa khóc thức giấc. Nhìn con nằm ngủ ngoan trong vòng tay, tôi ôm con bật khóc nức nở.
Tối hôm đó,như thường lệ sau khi dọn cơm xong. Tôi ngồi xuống bàn ăn cơm
Ai đó đột nhiên đập bàn khiến tôi giật nảy người.
- Nhà này không có trên dưới gì hết à. Ở đâu ra cái thói người làm với chủ ngồi ăn chung. Thật không có phép tắc gì cả.
Tôi nghệt mặt ra nhìn ông Mạnh,trong đầu thầm nghĩ" bác à, bác rốt cuộc có phải là đàn ông không. Sao bác so đo tính toán còn hơn cả con gái thế". Mãi sau này khi nghe Lượng kể tôi mới hiểu ra rằng đó không phải là sự so đo, khinh thường đó là nỗi lòng của một người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ con gái chịu thiệt, chịu tổn thương.
- Bố, Liên đâu phải là người làm. Liên là bạn con.
- Bạn. Không phải hai đứa có hợp đồng làm việc rõ ràng sao.
- Cái đó. Ngoài giờ làm ra thì Liên vẫn là bạn con.
- Lượng này. Bố xuống đây không phải để nói với con về những việc này, con hiểu chứ. Mọi thứ vẫn còn chưa xong xuôi, mà thái độ của con thật khiến bố lo ngại.
- Con...
- Đựơc rồi bố. Chúng ta ăn cơm thôi. Chị Liên, chị có phiền không khi xuống dưới ăn với mọi người.
- Không sao. Để tôi xuống.
- Cậu...
- Mọi người cứ ăn đi. Đừng để ý đến mình.
Sớm hôm sau trời đột nhiên chuyển lạnh, mưa bay lất phất. Lượng, Vy và ông Mạnh có việc phải đi lên thành phố. Trước khi đi Lượng còn không quên dặn dò Mai.
- Em ở nhà, có việc gì thì giúp anh giải quyết nhé.
- Anh cứ yên tâm đi. Mọi việc cứ để em lo.
Ba người họ rời đi. Trong nhà lúc này chỉ còn mình Mai làm chủ. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, hớn hở của quạ đen tôi thầm nghĩ mấy ngày này chắc mình sẽ khó sống yên đây. Quả nhiên, không ngoài suy đoán đám người kia vừa rời đi Mai liền thay đổi thái độ. Quay sang phía tôi quát.
- Còn đứng đực ra đấy à. Mau vào làm việc gì.
Trời rét căm căm, từng hạt mưa thấm vào áo thấm cả vào da thịt. Tôi run run đưa bàn tay từ từ nhúng xuống nước lần lượt rửa sạch hơn 200 quả bưởi. Lúc rửa xong cả người tôi như muốn đóng băng, môi thâm tái, hai tay tê cứng không cử động được. Cũng may là Mai còn có lương tâm, cô ta chỉ bắt một mình tôi ra ngòai làm còn cu Bon thì để trong nhà cho người khác trông.
Gần đến giờ cơm trưa, Mai gọi tôi lên phòng.
- Cầm túi đồ này đem sang nhà bố mẹ nuôi của anh Lượng.
- Vâng.
Nhận lấy túi đồ, trong lòng nặng trĩu, vừa đi tôi vừa nghĩ, không biết bây giờ gặp lại bố mẹ Lượng sẽ có thái độ ra sao, giận dữ hay lạnh nhạt tỏ ra không quen biết. Rồi nhỡ may tôi gặp đựơc mẹ thì sẽ ra sao, mẹ có còn trách tôi nữa không, mẹ sẽ vẫn yêu thương tôi như trước hay lại lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi cổng mà đóng sập cửa vào.
Tôi cứ cúi đầu, miên man theo dòng suy nghĩ mà quên mất bản thân phải nhìn đừơng. Mãi đến khi cả người tôi đâm sầm vào một ai đó, tôi mới giật mình nhìn lại.
Hiếu.
Trái đất đúng là tròn, nghĩ tới nghĩ lui tôi không nghĩ tới người mình sẽ đụng độ lại là Hiếu.
Hai mắt tôi mở to, phía sau hắn còn có thêm 3,4 người nữa. Hiếu khẽ nhếch mép cười cười, giọng nói mang theo sự nguy hiểm.
- Thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Em yêu. Khi nói đến từ cuối cùng Hiếu còn cố nhấn mạnh khiến da gà, da ốc của tôi nổi hết cả lên.
Chết chắc rồi. Sao có thể xui xẻo như vậy chứ. Tôi thầm nghĩ.
- Chúng ta trò chuyện chút nhỉ.
- Anh muốn gì. Hai tên phía sau Hiếu đang từ từ tiến lên thấy vậy tôi liền quay người bỏ chạy. Chạy chưa đựơc hai bước liền bị họ giữ lại.
Chát.
- Con khốn.
Chát.
- Mày chạy nữa đi.
Bốp. Hiếu đấm thêm một phát nữa vào bụng khiến tôi đau đớn ngã khụyu xuống đất.
/23
|