Thành cũng điêu tàn, mà lại cũng điều tàn.
Chiếc váy bằng tơ tằm cao quý này làm nổi bật vòng một vĩ đại của Phan Khả Vân, đồng thời cũng không chịu đựng nổi vòng một khổng lồ của cô ta.
Phía sau lưng đã bị rách toạc không thể vá lại.
Phan Khả Vận bùng nổ ngay tại chỗ, mặt đỏ gay, hét lên một tiếng rồi vội trốn vào phòng thay đồ.
“Ha ha ha.” Lâm Thiển thật sự muốn nén cười, thế nhưng không được, báo ứng tới quá nhanh.
: “...” Thật sự cảm thấy xót xa thay bộ váy kia.
Còn quản lý và nhân viên phục vụ đứng cạnh chỉ liếc nhìn nhau. Bộ váy giá 180 nghìn tệ bị rách lúc đang mặc thử, khách nhàng nhất định phải bồi thường.
“Còn hai người...”
Quản lý và nhân viên phục vụ run rẩy một hồi, sợ đến nỗi chân cũng run.
chỉ vào Lâm Thiển bên cạnh, trừng mắt hỏi quản lý, “Trợn to mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ đây là người hay là quỷ”
Quản lý lập tức quỳ “phịch xuống đất, dập đầu xin tha, “Vô cùng xin lỗi Cố phu nhân, là tôi khốn nạn có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, còn phải nuôi cả gia đình, thật sự không thể mất công việc này. Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi!”
Nhân viên phục vụ thấy quản lý sợ đến nỗi quỳ xuống đất xin tha thì cũng quỳ xuống theo, “Cố phu nhân, thật sự xin lỗi!”
Lâm Thiển nhìn sang, tỏ thái độ “tùy em xử lý”. Cô lắc đầu nói, “Được rồi, không cần làm việc thừa thãi nữa.”
Quản lý và nhân viên phục vụ vội dập đầu, “Cảm ơn Cố phu nhân, cảm ơn Cố tiên sinh” Lâm Thiển kéo tay muốn đi, nhưng anh không chịu, mà hướng về phía phòng thay đồ quát lớn, “Còn không ra là tôi đá cửa đấy!”
Phan Khả Vận nghe xong thì không thể không ra ngoài.
Cô ta cúi đầu thấp đến mức cằm sắp chạm vào ngực, ném cái váy đã thay ra cho nhân viên phục vụ, bực bội nói, “Chiếc váy rách rưới này chỉ có một cái duy nhất thôi sao?”
Vì bị vướng, nên nhân viên phục vụ không dám nhắc đến chuyện bồi thường.
Cô ta chỉ có thể lặng lẽ cầu xin quản lý giúp đỡ. Bộ váy này là do cô ta lấy ra rồi bị hỏng khi mặc thử, nếu khách hàng không bồi thường thì cô ta phải chịu trách nhiệm.
180 nghìn tệ đó, sao cô đền nổi đây?
Thế nhưng, quản lý cũng không dám lên tiếng. Dù sao Phan Khả Vận cũng là họ hàng với nhà họ Cố.
Mặt vẫn đen như cũ, không nhiều lời nói thẳng, “Xin lỗi chị dâu cô đi, đừng để tôi lặp lại lần nữa”
Phan Khả Vận khẽ run rẩy, vội nói, “Xin lỗi”
“Nhìn vào chị dâu cô mà nói, nói đàng hoàng! Đến cả xin lỗi cũng phải dạy, rốt cuộc là ai không có gia giáo hả?”
Phan Khả Vận sắp phát khóc, nước mắt chực trào. Cô ta bước đến trước mặt Lâm Thiển, ngẩng đầu nhìn cô, cố nén tất cả nỗi uất ức trong lòng xuống: “Chị dâu, xin lỗi chị! Em sai rồi, hi vọng chị tha cho kẻ không biết điều như em.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cô ta thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Thiển, một ngày nào đó mày sẽ thua trong tay tao, một ngày nào đó!
Tình thể thay đổi quá nhanh làm Lâm Thiển thoáng chốc không phản ứng kịp. Thật ra cô là người ăn mềm không ăn cứng, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì lại như bong bóng xì hơi.
bỗng chạm tay sau lưng cô, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu -- “Tỏ ra chút khí thế của Cố phu nhân đi.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói, “Hôm nay cậu may mắn gặp phải chúng tôi, chứ nếu gặp phải nhân vật gay gắt nào khác thì với thái độ và tính tình của cậu ắt sẽ phải chịu thua thiệt?
“Vâng, em biết rồi” Phan Khả Vận khóc như mưa, ngoài miệng thì nhận sai nhưng trong lòng lại vô cùng uất ức và oán hận.
“Được rồi, được rồi, chẳng còn tâm trạng nữa, chúng ta đi thôi ông xã”
Lâm Thiển nói rồi tự nhiên ôm eo kéo anh ra ngoài.
“Không mua quần áo à? Mấy bộ kia cũng không tệ, sao em không thử đi?”
“Mất hứng rồi, đi chỗ khác thôi.”
“Cũng được.”
Anh quay lại thì thấy Phan Khả Vận cũng đi ra theo bọn họ, “Anh Thành Kiều, em thông thạo nơi này lắm, em đưa hai người đi dạo nhé?”
Cô ta nhìn sang Lâm Thiển, nén khóc, cười híp mắt nói: “Chị dâu, em biết một cửa hàng rất hợp với chị. Em là hội viên VIP của cửa hàng đó, có thể được giảm giá, em dẫn chị đi nhé?”
Không chờ và Lâm Thiển đồng ý, Phan Khả Vận đã khoác tay Lâm Thiển tựa như quen thân lắm, tung tăng nói: “Đi thôi đi thôi.”
Quản lý và nhân viên phục vụ quả thật khóc không ra nước mắt, 180 nghìn tệ, tăng gia bại sản cũng không đến nơi.
“Khoan đã.” chợt nói, “Chúng tôi thích tự đi dạo”
Phan Khả Vận hơi căng thẳng một chút, đang định mượn cớ bám lấy bọn họ nhưng lại nghe anh nói: “Mà cô mặc rách váy, không cần đến sao?”
Nhân viên phục vụ nghe xong thì lao ngay ra ngoài giống như tìm được chiếc phao cứu mạng, “Phan tiểu thư, vừa rồi cô đã nói rất chắc chắn là sẽ mua bộ váy này.”
180 nghìn tệ không phải con số nhỏ, Phan Khả Vận định trốn nợ, “Ai nói mặc thử thì phải mua, có quy định này sao?”
Nhân viên phục vụ khác không ra nước mắt. Đấy rõ ràng là muốn trốn nợ mà, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy, “Dù cố không mua, nhưng váy là do cô mặc rách, Cố tiên sinh...”
Khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của làm người ta không rét mà run, nhân viên phục vụ vừa nhìn đã sợ đến nỗi không dám nói tiếp:
Cô ta lại dè dặt nhìn sang Lâm Thiển, “Cố phu nhân”
lập tức giải vây cho Lâm Thiên, “Không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Phan Khả Vận: “...”
Rõ ràng không muốn quản. Quản lý và nhân viên phục vụ vội ngăn Phan Khả Vân lại.
Phải trả 180 nghìn tệ cho một cái váy rách, Phan Khả Vận rất không cam lòng, “Anh Thành Kiều, anh Thành Kiều...”
dừng bước, ngoảnh đầu lại.
Phan Khả Vận mừng thầm, biết anh Thành Kiều sẽ không mặc kệ mình. Vừa rồi chỉ là anh định dạy dỗ, dọa cô ta chút thôi.
Ai ngờ lại lạnh lùng nói, “Giải quyết việc chung thì đừng báo cảnh sát.”
Phan Khả Vận: “...”
Quản lý và nhân viên phục vụ mừng thầm, liền kéo Phan Khả Vận vào tiệm.
Chuyện này ồn ào rất lâu, Phan Khả Vận sống chết cũng không chịu trả tiền, cuối cùng gọi điện cho mẹ mình nhờ giúp đỡ. Mẹ cô ta lại gọi cho Cố Đông Quân, Cố Đông Quân lại gọi cho Cố Nam Hách. Vì trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, cuối cùng nhờ Cố Nam Hách nói giúp nên cô ta mới được đến nửa giá.
Có điều, từ nay cô ta đã bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn không được vào đây mua sắm nữa.
Trung tâm thương mại này cũng rất ngầu, yêu mến Thượng Đế nhưng tuyệt đối không dung túng ngài!
Sau bữa ăn, đã biết được kết quả xử sự từ Cố Nam Hách.
Cũng chẳng phải anh muốn biết, mà là Cố Nam Hách gọi điện đến hỏi thăm Lâm Thiển có bị sao không.
“Chị dâu cậu là người hẹp hòi vậy sao?”
“Hôm nay rảnh nên nán lại đi xem phim với cô ấy một lát”
“Ừ, hôm nào gặp”
Thấy anh cúp máy, Lâm Thiển tò mò hỏi: “Cho nên anh Cả đích thân ra mặt nhờ chú Út à? Phan Khả Vận này có mặt mũi thật, đến anh Cả mà cũng bằng lòng giúp sao?”
Chiếc váy bằng tơ tằm cao quý này làm nổi bật vòng một vĩ đại của Phan Khả Vân, đồng thời cũng không chịu đựng nổi vòng một khổng lồ của cô ta.
Phía sau lưng đã bị rách toạc không thể vá lại.
Phan Khả Vận bùng nổ ngay tại chỗ, mặt đỏ gay, hét lên một tiếng rồi vội trốn vào phòng thay đồ.
“Ha ha ha.” Lâm Thiển thật sự muốn nén cười, thế nhưng không được, báo ứng tới quá nhanh.
: “...” Thật sự cảm thấy xót xa thay bộ váy kia.
Còn quản lý và nhân viên phục vụ đứng cạnh chỉ liếc nhìn nhau. Bộ váy giá 180 nghìn tệ bị rách lúc đang mặc thử, khách nhàng nhất định phải bồi thường.
“Còn hai người...”
Quản lý và nhân viên phục vụ run rẩy một hồi, sợ đến nỗi chân cũng run.
chỉ vào Lâm Thiển bên cạnh, trừng mắt hỏi quản lý, “Trợn to mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ đây là người hay là quỷ”
Quản lý lập tức quỳ “phịch xuống đất, dập đầu xin tha, “Vô cùng xin lỗi Cố phu nhân, là tôi khốn nạn có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, còn phải nuôi cả gia đình, thật sự không thể mất công việc này. Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi!”
Nhân viên phục vụ thấy quản lý sợ đến nỗi quỳ xuống đất xin tha thì cũng quỳ xuống theo, “Cố phu nhân, thật sự xin lỗi!”
Lâm Thiển nhìn sang, tỏ thái độ “tùy em xử lý”. Cô lắc đầu nói, “Được rồi, không cần làm việc thừa thãi nữa.”
Quản lý và nhân viên phục vụ vội dập đầu, “Cảm ơn Cố phu nhân, cảm ơn Cố tiên sinh” Lâm Thiển kéo tay muốn đi, nhưng anh không chịu, mà hướng về phía phòng thay đồ quát lớn, “Còn không ra là tôi đá cửa đấy!”
Phan Khả Vận nghe xong thì không thể không ra ngoài.
Cô ta cúi đầu thấp đến mức cằm sắp chạm vào ngực, ném cái váy đã thay ra cho nhân viên phục vụ, bực bội nói, “Chiếc váy rách rưới này chỉ có một cái duy nhất thôi sao?”
Vì bị vướng, nên nhân viên phục vụ không dám nhắc đến chuyện bồi thường.
Cô ta chỉ có thể lặng lẽ cầu xin quản lý giúp đỡ. Bộ váy này là do cô ta lấy ra rồi bị hỏng khi mặc thử, nếu khách hàng không bồi thường thì cô ta phải chịu trách nhiệm.
180 nghìn tệ đó, sao cô đền nổi đây?
Thế nhưng, quản lý cũng không dám lên tiếng. Dù sao Phan Khả Vận cũng là họ hàng với nhà họ Cố.
Mặt vẫn đen như cũ, không nhiều lời nói thẳng, “Xin lỗi chị dâu cô đi, đừng để tôi lặp lại lần nữa”
Phan Khả Vận khẽ run rẩy, vội nói, “Xin lỗi”
“Nhìn vào chị dâu cô mà nói, nói đàng hoàng! Đến cả xin lỗi cũng phải dạy, rốt cuộc là ai không có gia giáo hả?”
Phan Khả Vận sắp phát khóc, nước mắt chực trào. Cô ta bước đến trước mặt Lâm Thiển, ngẩng đầu nhìn cô, cố nén tất cả nỗi uất ức trong lòng xuống: “Chị dâu, xin lỗi chị! Em sai rồi, hi vọng chị tha cho kẻ không biết điều như em.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cô ta thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Thiển, một ngày nào đó mày sẽ thua trong tay tao, một ngày nào đó!
Tình thể thay đổi quá nhanh làm Lâm Thiển thoáng chốc không phản ứng kịp. Thật ra cô là người ăn mềm không ăn cứng, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì lại như bong bóng xì hơi.
bỗng chạm tay sau lưng cô, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu -- “Tỏ ra chút khí thế của Cố phu nhân đi.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói, “Hôm nay cậu may mắn gặp phải chúng tôi, chứ nếu gặp phải nhân vật gay gắt nào khác thì với thái độ và tính tình của cậu ắt sẽ phải chịu thua thiệt?
“Vâng, em biết rồi” Phan Khả Vận khóc như mưa, ngoài miệng thì nhận sai nhưng trong lòng lại vô cùng uất ức và oán hận.
“Được rồi, được rồi, chẳng còn tâm trạng nữa, chúng ta đi thôi ông xã”
Lâm Thiển nói rồi tự nhiên ôm eo kéo anh ra ngoài.
“Không mua quần áo à? Mấy bộ kia cũng không tệ, sao em không thử đi?”
“Mất hứng rồi, đi chỗ khác thôi.”
“Cũng được.”
Anh quay lại thì thấy Phan Khả Vận cũng đi ra theo bọn họ, “Anh Thành Kiều, em thông thạo nơi này lắm, em đưa hai người đi dạo nhé?”
Cô ta nhìn sang Lâm Thiển, nén khóc, cười híp mắt nói: “Chị dâu, em biết một cửa hàng rất hợp với chị. Em là hội viên VIP của cửa hàng đó, có thể được giảm giá, em dẫn chị đi nhé?”
Không chờ và Lâm Thiển đồng ý, Phan Khả Vận đã khoác tay Lâm Thiển tựa như quen thân lắm, tung tăng nói: “Đi thôi đi thôi.”
Quản lý và nhân viên phục vụ quả thật khóc không ra nước mắt, 180 nghìn tệ, tăng gia bại sản cũng không đến nơi.
“Khoan đã.” chợt nói, “Chúng tôi thích tự đi dạo”
Phan Khả Vận hơi căng thẳng một chút, đang định mượn cớ bám lấy bọn họ nhưng lại nghe anh nói: “Mà cô mặc rách váy, không cần đến sao?”
Nhân viên phục vụ nghe xong thì lao ngay ra ngoài giống như tìm được chiếc phao cứu mạng, “Phan tiểu thư, vừa rồi cô đã nói rất chắc chắn là sẽ mua bộ váy này.”
180 nghìn tệ không phải con số nhỏ, Phan Khả Vận định trốn nợ, “Ai nói mặc thử thì phải mua, có quy định này sao?”
Nhân viên phục vụ khác không ra nước mắt. Đấy rõ ràng là muốn trốn nợ mà, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy, “Dù cố không mua, nhưng váy là do cô mặc rách, Cố tiên sinh...”
Khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của làm người ta không rét mà run, nhân viên phục vụ vừa nhìn đã sợ đến nỗi không dám nói tiếp:
Cô ta lại dè dặt nhìn sang Lâm Thiển, “Cố phu nhân”
lập tức giải vây cho Lâm Thiên, “Không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Phan Khả Vận: “...”
Rõ ràng không muốn quản. Quản lý và nhân viên phục vụ vội ngăn Phan Khả Vân lại.
Phải trả 180 nghìn tệ cho một cái váy rách, Phan Khả Vận rất không cam lòng, “Anh Thành Kiều, anh Thành Kiều...”
dừng bước, ngoảnh đầu lại.
Phan Khả Vận mừng thầm, biết anh Thành Kiều sẽ không mặc kệ mình. Vừa rồi chỉ là anh định dạy dỗ, dọa cô ta chút thôi.
Ai ngờ lại lạnh lùng nói, “Giải quyết việc chung thì đừng báo cảnh sát.”
Phan Khả Vận: “...”
Quản lý và nhân viên phục vụ mừng thầm, liền kéo Phan Khả Vận vào tiệm.
Chuyện này ồn ào rất lâu, Phan Khả Vận sống chết cũng không chịu trả tiền, cuối cùng gọi điện cho mẹ mình nhờ giúp đỡ. Mẹ cô ta lại gọi cho Cố Đông Quân, Cố Đông Quân lại gọi cho Cố Nam Hách. Vì trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, cuối cùng nhờ Cố Nam Hách nói giúp nên cô ta mới được đến nửa giá.
Có điều, từ nay cô ta đã bị liệt vào danh sách đen, vĩnh viễn không được vào đây mua sắm nữa.
Trung tâm thương mại này cũng rất ngầu, yêu mến Thượng Đế nhưng tuyệt đối không dung túng ngài!
Sau bữa ăn, đã biết được kết quả xử sự từ Cố Nam Hách.
Cũng chẳng phải anh muốn biết, mà là Cố Nam Hách gọi điện đến hỏi thăm Lâm Thiển có bị sao không.
“Chị dâu cậu là người hẹp hòi vậy sao?”
“Hôm nay rảnh nên nán lại đi xem phim với cô ấy một lát”
“Ừ, hôm nào gặp”
Thấy anh cúp máy, Lâm Thiển tò mò hỏi: “Cho nên anh Cả đích thân ra mặt nhờ chú Út à? Phan Khả Vận này có mặt mũi thật, đến anh Cả mà cũng bằng lòng giúp sao?”
/1000
|