“Sau này mang em ra ngoài nhiều hơn, biết nhiều bạn mới thì đỡ bị đám đàn bà trẻ con ngu dốt
nói nặng nói nhẹ.” “...” Thủ trưởng Cổ công chính à, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân được không?
“Ngủ đi, anh ôm em.”
“...” Anh có chắc là chỉ ôm em, mà không phải làm thịt em không?
Cố Thành Kiêu bỗng nhiên trở nên đa cảm, thì thầm bên tai cô: “Vợ à, cảm ơn em. Anh yêu em!”
“Hả?” Phong cách này không đúng nha! Có điều đây là lần đầu tiên thủ trưởng Cố cao ngạo lạnh lùng chủ động nói “Cảm ơn em, anh yêu em” đấy. Cô nghe mà tai ngứa, lòng cũng nhộn nhạo theo. Có chắc đây là lời phát ra từ miệng Cố Thành Kiêu không đấy?
Lâm Thiên hơi khó tin.
Cố Thành Kiêu thấp giọng tỉ tế: “Cảm ơn em đã bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ anh.”
“Em chỉ làm việc nên làm thôi.”
“Vậy anh cũng phải làm việc nên làm.”
“Việc gì?” “Yêu em nhiều hơn.” “...” Quả đúng là lời nói của tay lão luyện. Chắc chắn là cô không thể nào quên được một “Ngày kỷ niệm” đặc sắc thế này!
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đưa giấy báo xuất viện. Tuy rằng Sở Dương chỉ nằm viện một ngày nhưng vẫn phải làm thủ tục xuất viện.
Lúc y tá gõ cửa bước vào, Tống Cảnh Du cũng thức. Anh đã xếp giường nệm lại gọn gàng, sạch sẽ. Đặc biệt là kiểu gấp chăn vuông vức như miếng đậu hũ khiến y tá phải há hốc miệng.
Tống Cảnh Du vừa mới rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt phấn chấn. Mái tóc anh ngắn gọn sạch sẽ, hơi ẩm ướt, dáng người lại cao. Kiểu đàn ông tỏa sáng như ánh mặt trời này khiến y tá mặt đó tim đập.
“Anh Tống, đây là giấy báo xuất viện. Anh ra ngoài làm thủ tục nữa là xong, còn tiền thì có thể trả sau.” “Được, cảm ơn.” Sở Dương còn đang mơ màng nằm trên giường, vừa nghe một tiếng “Anh Tống” là đã giật mình tỉnh hẳn.
Có điều mặt cô xoay về hướng bên kia nên bọn họ không phát hiện được cô đã tỉnh.
Cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp.
Y tá bước lên phía trước, đích thân đặt giấy báo vào tay Tống Cảnh Du, ríu rít hỏi: “Anh Tống, sao anh thức sớm vậy? Bây giờ mới có sáu giờ, trời vừa tờ mờ sáng thôi.” Tống Cảnh Du cười: “Bộ đội thường dậy sớm.”
“À à, cũng đúng. Có phải các anh hay huấn luyện sáng sớm không?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha.” Y tá cười ngây ngô, muốn nhìn trai đẹp nhiều hơn nhưng lại hơi xấu hổ. Cô nàng hỏi: “Sao anh không hỏi tại sao em thức sớm?”
Tổng Cảnh Du cười lúng túng. Anh cũng đâu muốn biết.
“Em trực ca đêm, sau khi bàn giao với ca sáng thì em phải tan việc. Cho nên em mới thừa dịp sắp giao ca thì tới đưa giấy báo cho anh.”
“À, cảm ơn.” “Đừng khách sáo... Anh Tống, anh có thể cho em số điện thoại không?” “...” Tổng Cảnh Du lúng túng, vẻ mặt cứng đờ. Anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô gái trẻ, khẽ nói: “Ngại quá, đội chúng tôi có quy định không cho dùng điện thoại, nên tôi không có số.” Thật ra buổi tối hôm qua anh đã biết ý đồ của cô y tá này rồi. Cô nàng thừa dịp rút kim cho Sở Dương mà nói chuyện phiếm với anh, còn hỏi tên anh nữa.
Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ bị gái trẻ hỏi tên mà còn quanh co không đáp?
Thế là cô y tá này cứ một câu anh Tống, hai câu anh Tống, anh cũng chẳng thể ngăn được. “Hả? Đã thời đại nào rồi mà người tham gia quân đội không có điện thoại?” Tống Cảnh Du kiên nhẫn giải thích với cô: “Vậy còn phải xem là đội nào, có đội có, có đội không.”
“Vậy lúc anh ra ngoài thì làm sao người trong đội liên lạc được với anh?”
“Bọn tôi có quy định thời gian ra ngoài và thời gian trở về. Nếu không muốn bị phạt thì tôi phải trở về trong thời gian quy định.”
“Hả?” Y tá nản chí: “Nghiêm khắc vậy sao? Em còn định hẹn anh đi ăn cơm nữa.” “Khụ, ha ha...” Tống Cảnh Du làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Đúng vậy, bộ đội có quy định của bộ đội. Tôi làm xong công việc là phải về ngay.” Y tá vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ sở Dương hỏi: “Nhiệm vụ của anh là hộ tống Sở tiểu thư về nhà sao?”
“Đúng vậy.” “Sở tiểu thư thật hạnh phúc, còn có anh lính đẹp trai hộ tống, như em dù muốn cũng chẳng được.”
“...” Tống Cảnh Du không biết đáp thế nào. Cô gái này nói vậy là đang chủ động tán tỉnh anh sao?
Bên ngoài có tiếng chuông gọi y tá, y tá đành phải bỏ đi. Tống Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm, thầm than: “Ôi trời ạ...” Sở Dương từ từ mở mắt ra, đang chuẩn bị xoay người thì cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở. Cô vội vã nhắm mắt nằm im tiếp. Tống Cảnh Du cũng hết hồn, tỏ vẻ khó hiểu.
Y tá vội vã chạy vào, đỏ mặt đưa tờ giấy cho anh: “Anh Tống, đây là cách liên lạc của em, có cả số điện thoại và địa chỉ. Anh thấy khi nào tiện thì gọi cho em, không gọi được thì viết thư. Anh phải đồng ý là sẽ liên lạc với em nhé!”
“...” Ôi trời ơiiiiiiii!
“Anh nhớ nhé, em bận việc rồi, bái bai.”Y tá nói xong liền lật đật bỏ đi, xem ra là bạn thật.
Tống Cảnh Du cúi đầu nhìn tờ giấy, trên đó ghi tên họ, điện thoại, địa chỉ, phía dưới còn có một hàng chữ... Ngày xưa, xe ngựa chậm, thư từ xa, cả đời chỉ đủ yêu một người. Nội tâm Tổng Cảnh Du rối rắm. Sở Dương xoay người lại, ngồi nửa người lên, nghển cổ nhìn nhìn, vừa lúc nhìn thấy dòng chữ trên giấy. Cô tức giận gọi tên anh: “Tống Cảnh Du!” Tống Cảnh Du quay đầu lại. Từ trước đến nay, anh tự nhận bản thân luôn bình tĩnh, nhưng bất chợt lúc này anh lại cảm thấy chột dạ. Tờ giấy trong tay cũng bị vò thành một cục. Sở Dương ngồi trên giường, chìa tay ra: “Đưa em xem.”
“Mau lên!” Cô không kiên nhẫn. Tổng Cảnh Du thấp giọng: “Cũng đều phải của em, đưa gì chứ?”
Sở Dương há miệng, bờ môi run run: “Anh có ý gì?” “Ý trên mặt chữ” “Được, anh giỏi lắm.” Sở Dương lập tức vùi đầu vào ổ chăn, quấn kín mít.
Chăn run lên, rõ ràng là cô đang khóc.
Chân tay Tống Cảnh Du luống cuống, không biết nên nói hay làm gì. Với thân phận hiện tại của anh thì dỗ cô như thế nào? Còn nếu không dỗ, chẳng lẽ anh cứ để cho cô khóc?
Do dự một hồi anh mới lấy hết can đảm hỏi: “Hôm nay em có muốn xuất viện không?” Không có tiếng trả lời. “Nếu muốn xuất viện thì anh đi làm thủ tục, còn nếu không thì em ở lại đi. Trong đội có chuyện, anh phải trở về.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
“Nếu không thì anh thông báo cho người nhà tới đón em?” Lại vẫn không có tiếng trả lời. “Hay em muốn ăn gì không? Anh đi mua.” Sở Dương bất ngờ tung chăn ra, đầu tóc rối bù. Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận mắng: “Em muốn ăn anh!” Tống Cảnh Du không hề do dự mà kéo tay áo, duỗi cánh tay tới miệng cô. Sở Dương cũng không hề do dự há miệng cắn. “...” Tống Cảnh Du nín thở, chịu đựng đau đớn, không nên một tiếng.
nói nặng nói nhẹ.” “...” Thủ trưởng Cổ công chính à, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân được không?
“Ngủ đi, anh ôm em.”
“...” Anh có chắc là chỉ ôm em, mà không phải làm thịt em không?
Cố Thành Kiêu bỗng nhiên trở nên đa cảm, thì thầm bên tai cô: “Vợ à, cảm ơn em. Anh yêu em!”
“Hả?” Phong cách này không đúng nha! Có điều đây là lần đầu tiên thủ trưởng Cố cao ngạo lạnh lùng chủ động nói “Cảm ơn em, anh yêu em” đấy. Cô nghe mà tai ngứa, lòng cũng nhộn nhạo theo. Có chắc đây là lời phát ra từ miệng Cố Thành Kiêu không đấy?
Lâm Thiên hơi khó tin.
Cố Thành Kiêu thấp giọng tỉ tế: “Cảm ơn em đã bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ anh.”
“Em chỉ làm việc nên làm thôi.”
“Vậy anh cũng phải làm việc nên làm.”
“Việc gì?” “Yêu em nhiều hơn.” “...” Quả đúng là lời nói của tay lão luyện. Chắc chắn là cô không thể nào quên được một “Ngày kỷ niệm” đặc sắc thế này!
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đưa giấy báo xuất viện. Tuy rằng Sở Dương chỉ nằm viện một ngày nhưng vẫn phải làm thủ tục xuất viện.
Lúc y tá gõ cửa bước vào, Tống Cảnh Du cũng thức. Anh đã xếp giường nệm lại gọn gàng, sạch sẽ. Đặc biệt là kiểu gấp chăn vuông vức như miếng đậu hũ khiến y tá phải há hốc miệng.
Tống Cảnh Du vừa mới rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, vẻ mặt phấn chấn. Mái tóc anh ngắn gọn sạch sẽ, hơi ẩm ướt, dáng người lại cao. Kiểu đàn ông tỏa sáng như ánh mặt trời này khiến y tá mặt đó tim đập.
“Anh Tống, đây là giấy báo xuất viện. Anh ra ngoài làm thủ tục nữa là xong, còn tiền thì có thể trả sau.” “Được, cảm ơn.” Sở Dương còn đang mơ màng nằm trên giường, vừa nghe một tiếng “Anh Tống” là đã giật mình tỉnh hẳn.
Có điều mặt cô xoay về hướng bên kia nên bọn họ không phát hiện được cô đã tỉnh.
Cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp.
Y tá bước lên phía trước, đích thân đặt giấy báo vào tay Tống Cảnh Du, ríu rít hỏi: “Anh Tống, sao anh thức sớm vậy? Bây giờ mới có sáu giờ, trời vừa tờ mờ sáng thôi.” Tống Cảnh Du cười: “Bộ đội thường dậy sớm.”
“À à, cũng đúng. Có phải các anh hay huấn luyện sáng sớm không?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha.” Y tá cười ngây ngô, muốn nhìn trai đẹp nhiều hơn nhưng lại hơi xấu hổ. Cô nàng hỏi: “Sao anh không hỏi tại sao em thức sớm?”
Tổng Cảnh Du cười lúng túng. Anh cũng đâu muốn biết.
“Em trực ca đêm, sau khi bàn giao với ca sáng thì em phải tan việc. Cho nên em mới thừa dịp sắp giao ca thì tới đưa giấy báo cho anh.”
“À, cảm ơn.” “Đừng khách sáo... Anh Tống, anh có thể cho em số điện thoại không?” “...” Tổng Cảnh Du lúng túng, vẻ mặt cứng đờ. Anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô gái trẻ, khẽ nói: “Ngại quá, đội chúng tôi có quy định không cho dùng điện thoại, nên tôi không có số.” Thật ra buổi tối hôm qua anh đã biết ý đồ của cô y tá này rồi. Cô nàng thừa dịp rút kim cho Sở Dương mà nói chuyện phiếm với anh, còn hỏi tên anh nữa.
Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ bị gái trẻ hỏi tên mà còn quanh co không đáp?
Thế là cô y tá này cứ một câu anh Tống, hai câu anh Tống, anh cũng chẳng thể ngăn được. “Hả? Đã thời đại nào rồi mà người tham gia quân đội không có điện thoại?” Tống Cảnh Du kiên nhẫn giải thích với cô: “Vậy còn phải xem là đội nào, có đội có, có đội không.”
“Vậy lúc anh ra ngoài thì làm sao người trong đội liên lạc được với anh?”
“Bọn tôi có quy định thời gian ra ngoài và thời gian trở về. Nếu không muốn bị phạt thì tôi phải trở về trong thời gian quy định.”
“Hả?” Y tá nản chí: “Nghiêm khắc vậy sao? Em còn định hẹn anh đi ăn cơm nữa.” “Khụ, ha ha...” Tống Cảnh Du làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Đúng vậy, bộ đội có quy định của bộ đội. Tôi làm xong công việc là phải về ngay.” Y tá vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ sở Dương hỏi: “Nhiệm vụ của anh là hộ tống Sở tiểu thư về nhà sao?”
“Đúng vậy.” “Sở tiểu thư thật hạnh phúc, còn có anh lính đẹp trai hộ tống, như em dù muốn cũng chẳng được.”
“...” Tống Cảnh Du không biết đáp thế nào. Cô gái này nói vậy là đang chủ động tán tỉnh anh sao?
Bên ngoài có tiếng chuông gọi y tá, y tá đành phải bỏ đi. Tống Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm, thầm than: “Ôi trời ạ...” Sở Dương từ từ mở mắt ra, đang chuẩn bị xoay người thì cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở. Cô vội vã nhắm mắt nằm im tiếp. Tống Cảnh Du cũng hết hồn, tỏ vẻ khó hiểu.
Y tá vội vã chạy vào, đỏ mặt đưa tờ giấy cho anh: “Anh Tống, đây là cách liên lạc của em, có cả số điện thoại và địa chỉ. Anh thấy khi nào tiện thì gọi cho em, không gọi được thì viết thư. Anh phải đồng ý là sẽ liên lạc với em nhé!”
“...” Ôi trời ơiiiiiiii!
“Anh nhớ nhé, em bận việc rồi, bái bai.”Y tá nói xong liền lật đật bỏ đi, xem ra là bạn thật.
Tống Cảnh Du cúi đầu nhìn tờ giấy, trên đó ghi tên họ, điện thoại, địa chỉ, phía dưới còn có một hàng chữ... Ngày xưa, xe ngựa chậm, thư từ xa, cả đời chỉ đủ yêu một người. Nội tâm Tổng Cảnh Du rối rắm. Sở Dương xoay người lại, ngồi nửa người lên, nghển cổ nhìn nhìn, vừa lúc nhìn thấy dòng chữ trên giấy. Cô tức giận gọi tên anh: “Tống Cảnh Du!” Tống Cảnh Du quay đầu lại. Từ trước đến nay, anh tự nhận bản thân luôn bình tĩnh, nhưng bất chợt lúc này anh lại cảm thấy chột dạ. Tờ giấy trong tay cũng bị vò thành một cục. Sở Dương ngồi trên giường, chìa tay ra: “Đưa em xem.”
“Mau lên!” Cô không kiên nhẫn. Tổng Cảnh Du thấp giọng: “Cũng đều phải của em, đưa gì chứ?”
Sở Dương há miệng, bờ môi run run: “Anh có ý gì?” “Ý trên mặt chữ” “Được, anh giỏi lắm.” Sở Dương lập tức vùi đầu vào ổ chăn, quấn kín mít.
Chăn run lên, rõ ràng là cô đang khóc.
Chân tay Tống Cảnh Du luống cuống, không biết nên nói hay làm gì. Với thân phận hiện tại của anh thì dỗ cô như thế nào? Còn nếu không dỗ, chẳng lẽ anh cứ để cho cô khóc?
Do dự một hồi anh mới lấy hết can đảm hỏi: “Hôm nay em có muốn xuất viện không?” Không có tiếng trả lời. “Nếu muốn xuất viện thì anh đi làm thủ tục, còn nếu không thì em ở lại đi. Trong đội có chuyện, anh phải trở về.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
“Nếu không thì anh thông báo cho người nhà tới đón em?” Lại vẫn không có tiếng trả lời. “Hay em muốn ăn gì không? Anh đi mua.” Sở Dương bất ngờ tung chăn ra, đầu tóc rối bù. Cô trừng mắt nhìn anh, tức giận mắng: “Em muốn ăn anh!” Tống Cảnh Du không hề do dự mà kéo tay áo, duỗi cánh tay tới miệng cô. Sở Dương cũng không hề do dự há miệng cắn. “...” Tống Cảnh Du nín thở, chịu đựng đau đớn, không nên một tiếng.
/1000
|