Phạn Phạn cứ thể được gọi đến Thành Để.
Cô thật lúng túng, cảm giác này giống như chưa có bạn trai đã đến diện kiến phụ huynh.
Mọi người trêu chọc bắt Cao Kỳ Khâm ra ngoài đón Phạn Phạn. Cao Kỳ Khâm đỏ cả mặt.
Phạn Phạn gầy đi rất nhiều. Lúc gặp mặt ở cổng Thành Để, hai mắt Cao Kỳ Khâm sáng rực. Đây là cô gái mũm mĩm trước kia sao? Là đại mỹ nhân mới đúng!
Gương mặt Phạn Phạn vốn rất ưa nhìn, lúc trước mũm mĩm chỉ có vẻ dễ thương. Sau này nhờ tập luyện mà gầy đi nhiều, cô không còn vẻ mập mạp dễ thương nữa mà dáng người xinh đẹp, đường nét gương mặt sắc sảo, hình thức nâng cao rõ rệt.
Thật sự thì Cao Kỳ Khâm cũng đã lâu không gặp Phạn Phạn. Bình thường họ liên lạc với nhau bằng điện thoại.
Hơn nữa vì liên quan đến công việc của Cao Kỳ Khâm, bọn họ cũng không liên lạc qua điện thoại nhiều.
Lần này gặp lại Phạn Phạn vô cùng kiều diễm, cậu ta có cảm giác không khác gì nhặt được vật báu. “Làm gì vậy? Không quen em sao?” “Có quen một chút.” Cao Kỳ Khâm cũng ngượng ngùng nhìn cô, không nhịn được lại quay sang nhìn rồi hỏi, “Sao em lại gây đi vậy?” “Anh không thích hả? Không vừa mắt sao?” “Đẹp lắm. Chỉ là vì đẹp quá!” Phạn Phạn mím môi khẽ cười, vươn tay ra nói: “Vậy sau này chỉ bảo nhiều hơn đi, bạn trai.” Cao Kỳ Khâm vô cùng hồi hộp, xát tay vào quần mấy lần mới đưa tay ra dắt cô. Đây là lần đầu hai người nói chuyện yêu đương, đều là tình yêu đầu, cái gì cũng không hiểu. Mới dắt tay nhau một chút mà lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
Lính gác cửa nhìn hai người vẫn đứng bên ngoài, không nhịn được mà hỏi, “Đội trưởng cao, có muốn dẫn theo bạn gái vào hay không đây?” “Muốn, muốn!” Cao Kỳ Khâm đỏ mặt, cũng không dám nhìn Phạn Phạn, “Đi thôi, mình vào nhà.” Hai người dắt tay vào phòng, mọi người liền vỗ tay hoan hô. Phạn Phạn xấu hổ không dám bước vào, cứ núp
sau lưng Cao Kỷ Khâm. Lâm Thiên với tay kéo Phạn Phạn ra ngoài, “Đây là Chúc Phạm Phạm sao? Da mặt Chúc Phạm Phạm không có mỏng thế này đâu! Cậu mau bỏ mặt nạ xuống, lộ cái mặt thật ra đây đi.” Phạn Phạn oán hận nói: “Cậu Thiển, cậu nói xem, trong tay tớ có bao nhiêu chuyện hắc ám của cậu đây, cậu cứ thử đi.”
Lâm Thiển lập tức câm nín, giả bộ hít phải một hơi lạnh, khoa trương giơ tay cầu xin, “Đừng đừng đừng, trước mặt ông xã và bà nội tớ, xin chúc nữ hiệp bỏ qua cho, Trư* nữ hiệp ơi!” (*) m đọc chữ Trư (chữ) và chữ Chúc (zhù) rất giống nhau. “Ha ha ha!” Mọi người ôm bụng cười. Ngụy Nam nhìn kỹ Phạn Phạn mấy lần, tiếc rẻ nói: “Tiểu Cao Tử, sớm biết cô nàng mũm mĩm kia xinh đẹp như vậy, anh đây sẽ không nhường cho cậu đâu.”
Tống Cảnh Du cũng trêu ghẹo, “Đúng ra cậu phải kính lão đắc thọ chứ. Hai thanh niên quá lứa chúng tôi còn chưa có gì, thế mà cậu út nhỏ nhất nhà là cậu lại được thoát ế trước rồi.”
Ngụy Nam tự giễu, “May là lão Trịnh vẫn còn độc thân, còn cả Ninh Trí Viễn nữa, bốn người độc thân chúng ta chính là nhóm F4 của Đội đặc nhiệm, đi đâu cũng phong độ.” Thành Để hiểm khi náo nhiệt như thế, tất cả mọi người trong phòng đều vui vẻ cười nói.
Bà nội nhìn thấy cả nhà toàn thanh niên trai trẻ thì cũng cười cười nói nói theo họ, cảm thấy như mình trẻ hơn vài tuổi.
Lúc mọi người đang cười đùa nói chuyện thì bên ngoài lại có người đến. Cổng lớn vừa mở ra, Sở Dương kinh ngạc đứng sững ở cửa. Đúng vậy, cô thật sự là nhìn mà sững sờ. Bà ngoại nói thế nào trong điện thoại nhỉ? Bà đã nói: “Dương Dương, ngực bà đau, bà lại không muốn đi bệnh viện.” “Tiểu Thiển đâu rồi? Tiểu Thiển không có nhà sao ạ?” “Tiểu Thiển đến trường học rồi, Thành Kiêu thì đi công tác, cũng không ở nhà.” “Bà ngoại, bà mau gọi quản gia Niên đi.” “Bà ngoại muốn gặp cháu một lát. Lỡ như không được gặp cháu, bà ngoại sợ sau này có muốn cũng không gặp được.” “Bà ngoại, bà đừng nói những lời như vậy. Bà chờ cháu, cháu qua ngay đây.” “Ôi chao, ừ, bà ngoại chờ cháu.”
Sở Dương không do dự liền chạy ngay đến. Kết quả là, cô nhìn thấy bà ngoại vô cùng vui vẻ giữa một đám người trẻ tuổi, tinh thần hào hứng, mặt mày hồng hào, đầu có vẻ ốm yếu như trong điện thoại: Cô biết, bà ngoại lại lừa cổ đến Thành Để.
Bà cụ vừa nhìn thấy Sở Dương thì vô cùng hứng khởi, kéo cô đến cạnh Tống Cảnh Du và Ngụy Nam. Mặc dù bà không chính thức giới thiệu cho họ biết, những ý tứ thì rất rõ ràng.
“Đây là Sở Dương, cháu ngoại của bà, cũng bằng tuổi Thành Kiều, chắc không cách xa tuổi các cậu lắm đầu nhỉ? Con bé rất tuyệt, lúc trước còn làm phim nữa đấy. Bây giờ con bé đang quản lý một nhà hàng, đã đi qua nhiều nước lắm rồi.”
Không khí ngưng đọng, gần như im phăng phắc. Ngoại trừ bà nội, Cao Kỳ Khâm và Phạn Phạn, những người khác đều biết chuyện quá khứ giữa Sở Dương và Tống Cảnh Du.
Bà cụ nóng ruột nói: “Các cháu đều còn trẻ, tâm sự chút đi. Dương Dương, bà giới thiệu với cháu, đây là Tiếu Ngụy, còn đây là Tiểu Tống, cả hai đều độc thân.”
Sở Dương: “...”
Tống Cảnh Du: “...”
Ngụy Nam: “...”
Lâm Thiển đẩy đẩy Cố Thành Kiêu, muốn anh ra cứu Sở Dương. Để đỡ ngượng nghịu, Ngụy Nam ga lăng nhường chỗ, “Chào sở tiểu thư, tôi là Ngụy Nam. Cô đến ngồi đây đi, cùng nói chuyện với mọi người.” Bọn họ hiểu rõ phải giả vờ như mới gặp lần đầu tiên, rất gượng gạo.
Nhưng bà cụ chỉ cho là Sở Dương không quen với tình huống này, vì vậy ra sức khuyên bảo: “Dương Dương, cháu nên tự tìm cho mình một người đi, phải vậy không? Có ai không cần bạn bè, cháu ra ngoài nhiều một chút, quen thêm vài người bạn, không tốt sao?”
Sở Dương ngồi giữa Tống Cảnh Du và Ngụy Nam như ngồi trên bàn chông, cứng ngắc đáp lời bà cụ: “Vâng, cháu biết rồi bà ngoại.” “Không phải nói muốn ăn thịt nướng sao?” Lâm Thiển kịp thời nhắc nhở, “Bà nội, ở ngoài sân chú Niên đã đốt lò xong rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
Ngụy Nam như trút được gánh nặng ngàn cân, hưng phấn đứng dậy, “Thịt nướng à? Để tôi nướng giúp mọi người cho.”
Cố Thành Kiêu cũng tới giúp một tay, cùng Lâm Thiển dìu bà nội ra bên ngoài.
Cao Kỳ Khâm và Phạn Phạn cũng đi theo góp vui.
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Sở Dương và Tống Cảnh Du.
Từ lần chia tay đáng buồn kia, Sở Dương đau thấu tim gan. Sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc, cô phải đi Morocco, quanh quẩn một lúc mà đã hai mươi ngày.
Châu Phi có nhiều nguy hiểm, có chỗ còn có chiến loạn, gia đình cô khuyên can hết lời mới bắt được cô về nước.
“Nghe nói em mới về nước?”
“Ừ.”
“Vậy, em khỏe không?”
“Không chết được.”
“Ừ.” Tống Cảnh Du lúng túng ngồi không yên, “Anh cũng qua kia giúp một tay.”
Trong sân, lá cây bạch quả đã bắt đầu chuyển màu vàng kim. Chỉ chưa đầy nửa tháng nữa, cả cây sẽ biến thành màu vàng.
Cuối thu không khí dễ chịu, ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thích hợp. Thời tiết này hợp nhất là nướng thịt.
Mọi người đều tưởng bà cụ không ăn thịt nướng, không ngờ bà không những ăn thịt nướng mà còn uống bia.
Thật ra lão phu nhân rất tân thời, cũng sẵn sàng thử qua những cái mới, xem chương trình thực tế, chơi game online, thích đi dạo phố, thích shopping, tư tưởng còn tân tiến hơn nhiều người trẻ tuổi. Tuy bà lớn tuổi nhưng tâm hồn rất trẻ trung, thậm chí còn phóng khoáng hơn cả đám trẻ bây giờ.
Cô thật lúng túng, cảm giác này giống như chưa có bạn trai đã đến diện kiến phụ huynh.
Mọi người trêu chọc bắt Cao Kỳ Khâm ra ngoài đón Phạn Phạn. Cao Kỳ Khâm đỏ cả mặt.
Phạn Phạn gầy đi rất nhiều. Lúc gặp mặt ở cổng Thành Để, hai mắt Cao Kỳ Khâm sáng rực. Đây là cô gái mũm mĩm trước kia sao? Là đại mỹ nhân mới đúng!
Gương mặt Phạn Phạn vốn rất ưa nhìn, lúc trước mũm mĩm chỉ có vẻ dễ thương. Sau này nhờ tập luyện mà gầy đi nhiều, cô không còn vẻ mập mạp dễ thương nữa mà dáng người xinh đẹp, đường nét gương mặt sắc sảo, hình thức nâng cao rõ rệt.
Thật sự thì Cao Kỳ Khâm cũng đã lâu không gặp Phạn Phạn. Bình thường họ liên lạc với nhau bằng điện thoại.
Hơn nữa vì liên quan đến công việc của Cao Kỳ Khâm, bọn họ cũng không liên lạc qua điện thoại nhiều.
Lần này gặp lại Phạn Phạn vô cùng kiều diễm, cậu ta có cảm giác không khác gì nhặt được vật báu. “Làm gì vậy? Không quen em sao?” “Có quen một chút.” Cao Kỳ Khâm cũng ngượng ngùng nhìn cô, không nhịn được lại quay sang nhìn rồi hỏi, “Sao em lại gây đi vậy?” “Anh không thích hả? Không vừa mắt sao?” “Đẹp lắm. Chỉ là vì đẹp quá!” Phạn Phạn mím môi khẽ cười, vươn tay ra nói: “Vậy sau này chỉ bảo nhiều hơn đi, bạn trai.” Cao Kỳ Khâm vô cùng hồi hộp, xát tay vào quần mấy lần mới đưa tay ra dắt cô. Đây là lần đầu hai người nói chuyện yêu đương, đều là tình yêu đầu, cái gì cũng không hiểu. Mới dắt tay nhau một chút mà lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
Lính gác cửa nhìn hai người vẫn đứng bên ngoài, không nhịn được mà hỏi, “Đội trưởng cao, có muốn dẫn theo bạn gái vào hay không đây?” “Muốn, muốn!” Cao Kỳ Khâm đỏ mặt, cũng không dám nhìn Phạn Phạn, “Đi thôi, mình vào nhà.” Hai người dắt tay vào phòng, mọi người liền vỗ tay hoan hô. Phạn Phạn xấu hổ không dám bước vào, cứ núp
sau lưng Cao Kỷ Khâm. Lâm Thiên với tay kéo Phạn Phạn ra ngoài, “Đây là Chúc Phạm Phạm sao? Da mặt Chúc Phạm Phạm không có mỏng thế này đâu! Cậu mau bỏ mặt nạ xuống, lộ cái mặt thật ra đây đi.” Phạn Phạn oán hận nói: “Cậu Thiển, cậu nói xem, trong tay tớ có bao nhiêu chuyện hắc ám của cậu đây, cậu cứ thử đi.”
Lâm Thiển lập tức câm nín, giả bộ hít phải một hơi lạnh, khoa trương giơ tay cầu xin, “Đừng đừng đừng, trước mặt ông xã và bà nội tớ, xin chúc nữ hiệp bỏ qua cho, Trư* nữ hiệp ơi!” (*) m đọc chữ Trư (chữ) và chữ Chúc (zhù) rất giống nhau. “Ha ha ha!” Mọi người ôm bụng cười. Ngụy Nam nhìn kỹ Phạn Phạn mấy lần, tiếc rẻ nói: “Tiểu Cao Tử, sớm biết cô nàng mũm mĩm kia xinh đẹp như vậy, anh đây sẽ không nhường cho cậu đâu.”
Tống Cảnh Du cũng trêu ghẹo, “Đúng ra cậu phải kính lão đắc thọ chứ. Hai thanh niên quá lứa chúng tôi còn chưa có gì, thế mà cậu út nhỏ nhất nhà là cậu lại được thoát ế trước rồi.”
Ngụy Nam tự giễu, “May là lão Trịnh vẫn còn độc thân, còn cả Ninh Trí Viễn nữa, bốn người độc thân chúng ta chính là nhóm F4 của Đội đặc nhiệm, đi đâu cũng phong độ.” Thành Để hiểm khi náo nhiệt như thế, tất cả mọi người trong phòng đều vui vẻ cười nói.
Bà nội nhìn thấy cả nhà toàn thanh niên trai trẻ thì cũng cười cười nói nói theo họ, cảm thấy như mình trẻ hơn vài tuổi.
Lúc mọi người đang cười đùa nói chuyện thì bên ngoài lại có người đến. Cổng lớn vừa mở ra, Sở Dương kinh ngạc đứng sững ở cửa. Đúng vậy, cô thật sự là nhìn mà sững sờ. Bà ngoại nói thế nào trong điện thoại nhỉ? Bà đã nói: “Dương Dương, ngực bà đau, bà lại không muốn đi bệnh viện.” “Tiểu Thiển đâu rồi? Tiểu Thiển không có nhà sao ạ?” “Tiểu Thiển đến trường học rồi, Thành Kiêu thì đi công tác, cũng không ở nhà.” “Bà ngoại, bà mau gọi quản gia Niên đi.” “Bà ngoại muốn gặp cháu một lát. Lỡ như không được gặp cháu, bà ngoại sợ sau này có muốn cũng không gặp được.” “Bà ngoại, bà đừng nói những lời như vậy. Bà chờ cháu, cháu qua ngay đây.” “Ôi chao, ừ, bà ngoại chờ cháu.”
Sở Dương không do dự liền chạy ngay đến. Kết quả là, cô nhìn thấy bà ngoại vô cùng vui vẻ giữa một đám người trẻ tuổi, tinh thần hào hứng, mặt mày hồng hào, đầu có vẻ ốm yếu như trong điện thoại: Cô biết, bà ngoại lại lừa cổ đến Thành Để.
Bà cụ vừa nhìn thấy Sở Dương thì vô cùng hứng khởi, kéo cô đến cạnh Tống Cảnh Du và Ngụy Nam. Mặc dù bà không chính thức giới thiệu cho họ biết, những ý tứ thì rất rõ ràng.
“Đây là Sở Dương, cháu ngoại của bà, cũng bằng tuổi Thành Kiều, chắc không cách xa tuổi các cậu lắm đầu nhỉ? Con bé rất tuyệt, lúc trước còn làm phim nữa đấy. Bây giờ con bé đang quản lý một nhà hàng, đã đi qua nhiều nước lắm rồi.”
Không khí ngưng đọng, gần như im phăng phắc. Ngoại trừ bà nội, Cao Kỳ Khâm và Phạn Phạn, những người khác đều biết chuyện quá khứ giữa Sở Dương và Tống Cảnh Du.
Bà cụ nóng ruột nói: “Các cháu đều còn trẻ, tâm sự chút đi. Dương Dương, bà giới thiệu với cháu, đây là Tiếu Ngụy, còn đây là Tiểu Tống, cả hai đều độc thân.”
Sở Dương: “...”
Tống Cảnh Du: “...”
Ngụy Nam: “...”
Lâm Thiển đẩy đẩy Cố Thành Kiêu, muốn anh ra cứu Sở Dương. Để đỡ ngượng nghịu, Ngụy Nam ga lăng nhường chỗ, “Chào sở tiểu thư, tôi là Ngụy Nam. Cô đến ngồi đây đi, cùng nói chuyện với mọi người.” Bọn họ hiểu rõ phải giả vờ như mới gặp lần đầu tiên, rất gượng gạo.
Nhưng bà cụ chỉ cho là Sở Dương không quen với tình huống này, vì vậy ra sức khuyên bảo: “Dương Dương, cháu nên tự tìm cho mình một người đi, phải vậy không? Có ai không cần bạn bè, cháu ra ngoài nhiều một chút, quen thêm vài người bạn, không tốt sao?”
Sở Dương ngồi giữa Tống Cảnh Du và Ngụy Nam như ngồi trên bàn chông, cứng ngắc đáp lời bà cụ: “Vâng, cháu biết rồi bà ngoại.” “Không phải nói muốn ăn thịt nướng sao?” Lâm Thiển kịp thời nhắc nhở, “Bà nội, ở ngoài sân chú Niên đã đốt lò xong rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”
Ngụy Nam như trút được gánh nặng ngàn cân, hưng phấn đứng dậy, “Thịt nướng à? Để tôi nướng giúp mọi người cho.”
Cố Thành Kiêu cũng tới giúp một tay, cùng Lâm Thiển dìu bà nội ra bên ngoài.
Cao Kỳ Khâm và Phạn Phạn cũng đi theo góp vui.
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Sở Dương và Tống Cảnh Du.
Từ lần chia tay đáng buồn kia, Sở Dương đau thấu tim gan. Sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc, cô phải đi Morocco, quanh quẩn một lúc mà đã hai mươi ngày.
Châu Phi có nhiều nguy hiểm, có chỗ còn có chiến loạn, gia đình cô khuyên can hết lời mới bắt được cô về nước.
“Nghe nói em mới về nước?”
“Ừ.”
“Vậy, em khỏe không?”
“Không chết được.”
“Ừ.” Tống Cảnh Du lúng túng ngồi không yên, “Anh cũng qua kia giúp một tay.”
Trong sân, lá cây bạch quả đã bắt đầu chuyển màu vàng kim. Chỉ chưa đầy nửa tháng nữa, cả cây sẽ biến thành màu vàng.
Cuối thu không khí dễ chịu, ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thích hợp. Thời tiết này hợp nhất là nướng thịt.
Mọi người đều tưởng bà cụ không ăn thịt nướng, không ngờ bà không những ăn thịt nướng mà còn uống bia.
Thật ra lão phu nhân rất tân thời, cũng sẵn sàng thử qua những cái mới, xem chương trình thực tế, chơi game online, thích đi dạo phố, thích shopping, tư tưởng còn tân tiến hơn nhiều người trẻ tuổi. Tuy bà lớn tuổi nhưng tâm hồn rất trẻ trung, thậm chí còn phóng khoáng hơn cả đám trẻ bây giờ.
/1000
|