Khắp người Từ Duệ đầy máu, máu từ vết thương trên trán còn đang chảy. Hành động bắt con tin giống
như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng. Quần chúng xung quanh nhốn nháo giải tán. Vốn dĩ bọn họ mang lòng tốt đến giúp đỡ, ai ngờ lại là cảnh tượng cảnh sát bắt cướp.
“Không được tới đây!” Từ Duệ khống chế con tin, không ngừng lùi về sau: “Ai tới đây, tao bắn chết nó!” Cố Thành Kiêu đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói: “Cậu có chắc là không cần đi bệnh viện cầm máu trước không?” “Đừng nói lời vô nghĩa! Trước khi chết mà tao còn có thể kéo theo cái đệm lưng thì cũng đáng.”
Từ Duệ rất kích động. Gã mới hai mươi tuổi thôi, không muốn chết sớm vậy đâu. Tuy rằng gã nhìn thấy kết cục nhưng gã vẫn muốn vùng vẫy một trận, biết đâu có trợ giúp thì sao? “Xe, cho tao một chiếc xe!” Gã điên cuồng quát tháo.
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Được, xe ở đây. Cậu lên được thì nó là của cậu.” “...” Từ Duệ bất giác run rẩy, sao lời này nghe lại đáng sợ như vậy?
“Từ Duệ, cậu cần phải biết. Trước mắt, tội cậu phạm không đến mức tử hình. Cậu còn trẻ, chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể được tự do. Nhưng nếu làm bị thương người đàn ông này, cậu sẽ phải chịu phạt nặng từ chung thân đến tử hình. Đường là do mình chọn, nếu cậu chọn cái chết, cũng không ai cản được.”
Máu chảy từ trán xuống dọc theo sống mũi, đỏ cả cổ áo, nhìn sơ qua hết sức thê thảm.
Người đàn ông run run cầu xin: “Chàng trai, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa hết vào tiền tôi kiếm được. Tôi với cậu không thì không oán, cậu đừng giết tôi.”
“Câm miệng!” Từ Duệ tức giận quát, càng dí súng sát vào thái dương con tin. Hai chân người đàn ông mềm nhũn, bất lực nhắm mắt lại, đầu gối như sắp quỵ xuống. Từ Duệ bóp cổ anh ta, tức giận rống: “Đứng cho ngay ngắn, không tạo bắn chết mày!” Người đàn ông cố gắng kiềm chế hai chân đang run rẩy, im lặng cầu khẩn trời cao. Cố Thành Kiêu thừa dịp đó đưa mắt nhìn Tổng Cảnh Du. Tống Cảnh Du hiểu ý, cầm súng bắn tỉa lui dần về phía sau.
Hai bên giằng co, Cố Thành Kiêu dùng cách đàm phán để kéo dài thời gian. Thời gian càng kéo dài, tâm lý phòng bị của Từ Duệ càng siết chặt. Cảnh sát chạy đến kéo dây cảnh giới xung quanh đoạn đường, phòng ngừa quần chúng tò mò xông vào.
Xe cứu thương cũng tới, đứng ở bên ngoài, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Mặt trời dần lên cao, Từ Duệ mất máu quá nhiều, nhanh chóng cảm thấy chóng mặt. Gã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trời, cảm giác hai mắt mờ đi.
Chuyện duy nhất gã có thể làm là dùng súng lục khống chế con tin. Tống Cảnh Du tìm được vị trí tốt để ngắm bắn. Dường như Từ Duệ đã được huấn luyện cho nên biết dùng con tin để che giấu mình, nhất thời anh không tìm được vị trí để bắn. Cố Thành Kiêu tiếp tục trấn an gã: “Từ Duệ, chỉ cần cậu không tham dự vào chuyện của Chú Tư, thì cậu chỉ là tội phạm kinh tế. Hơn nữa phần liên quan đến số tiền bị đóng băng, nhiều nhất cậu chỉ bị kết tội tham ô, không phải tội nặng. Nếu hôm nay cậu giết người này thì sẽ bị phán tử hình.”
Từ Duệ còn trẻ, mới hai mươi tuổi, đi theo Hoa Thiên Minh được một năm. Hơn nữa vì quan hệ đặc biệt của gã và Hoa Thiên Minh, cho nên Cố Thành Kiêu kết luận gã cũng chưa làm chuyện gì quá xấu xa.
“Từ Duệ, tham ô công quỹ vốn không phải là tội quá nặng, nếu không gây ra tổn thất lớn gì, cộng thêm biểu hiện tốt thì chỉ cần đóng một ít tiền phạt là được. Nhưng chuyện này khác một trời một vực với tội giết người. Cậu còn trẻ, có chắc là muốn đi con đường này không?” Nội tâm mâu thuẫn của Từ Duệ hiện hết lên trên mặt. Tâm lý phòng ngự của gã ta đã gần như sụp đổ.
Thời gian càng kéo dài, tình cảnh càng nguy hiểm. “Đừng nói nữa!” Từ Duệ hét lên, người đàn ông bị gã bóp đến khó thở, hai mắt trợn trắng, “Hôm nay ai ngăn cản tao thì cùng chết đi. Xe đâu, mang xe lại đây!”
Trong tình huống chỉ mành treo chuông, Tống Cảnh Du lập tức bóp cò. Tiếng súng giảm thanh phát ra trầm đục, viên đạn bay trúng ngay cổ tay phải cầm súng của Từ Duệ.
“A...” Từ Duệ lui lại một bước, súng lục rơi xuống đất, nhưng tay kia vẫn còn bóp cổ con tin.
Lại một phát súng nữa, cổ tay trái của gã cũng bị trúng đạn. Người đàn ông bị máu văng đầy mặt, sợ hãi hét to. Từ Duệ ngã xuống đất, cổ chịu đựng cơn đau thấu xương ở cổ tay, rút một con dao găm trong giầy ủng ra.
Cố Thành Kiêu đứng ngay phía trước nhanh mắt, đẩy con tin ra, giẫm một cước lên tay gã. “Á!” Từ Duệ đau đớn thét lên.
Viên đạn xuyên qua cổ tay gã, máu tươi chảy ròng ròng. Một tay còn có thể chuyển động, nhưng tay kia thì đã nằm bất động trên đất. Cổ tay có động mạch chủ, nếu bị đạn bắn trúng sẽ làm máu chảy không ngừng, dẫn đến tử vong. Hiện giờ Từ Duệ còn chưa thể chết! “Cấp cứu, mau cầm máu!” Cố Thành Kiêu ra lệnh: “Không được để gã ta chết.”
Từ Duệ bị bắt, nói cách khác, nguồn tài chính của Hoa Thiên Minh bị cắt đứt.
Năm trăm tỷ, Hoa Thiên Minh gom góp số tiền lớn như vậy, lúc sắp vào túi thì đột nhiên bị đóng băng, hắn nhất định rất đau lòng.
Người bị bắt còn có Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc và các quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Hoa thị có tiếng là “Truyền kỳ thương giới”, thế mà lại bất ngờ sụp đổ đang lúc phong độ đỉnh cao. Việc này đã chấn động toàn bộ giới kinh doanh.
Tập đoàn Hoa thị quả là chứng minh cho câu nói: Leo càng cao, ngã càng đau. Vụ án Lâm thị liên lụy tới rất nhiều người. Ngoại trừ toàn thể nhân vật nòng cốt của tập đoàn Lâm thị bị tiêu diệt ra, các công ty hợp tác mật thiết với Lâm thị cũng bị tiếp nhận điều tra, bao gồm cả Tống Vĩnh Niên.
Trần Tuyền gấp gáp liên hệ luật sư. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lâm thị?” Bà ta ngồi trong nhà bất an, chờ tin tức từ luật sư: “Vốn định nhờ cậy nhà họ Lâm, ai ngờ nhà họ Lâm lại là một quả bom. Đúng lúc nó nổ thì cũng kéo chúng ta chết chung.” So với sự sốt ruột của mẹ, Tống Đình Uy có vẻ bình tĩnh hơn: “Mẹ, mẹ đừng hoảng, lại còn đi tới đi lui, ngồi nghỉ chút đi!”
“Trời ơi, ba con bị cảnh sát bắt đi rồi. Mẹ có thể bình tĩnh sao?” Trần Tuyền hoảng hốt thở không được, ngã thẳng xuống sofa. Tống Đình Uy vội vàng đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?” “Thuốc, thuốc, trong ngăn kéo, tủ đầu giường...” Tống Đình Uy không hỏi nhiều, vội vã lên lầu lấy thuốc. Trần Tuyền uống thuốc xong thì cơ thể dần phục hồi lại, cầm tay Tống Đình Uy nói: “Đình Uy à, cả đời ba con đều chưa từng phải tới Cục cảnh sát. Chúng ta đúng là gặp sao chổi, cả nhà họ Lâm đều là sao chổi.” “Mẹ, ba chỉ tới hỗ trợ cảnh sát điều tra thôi. Mẹ đừng có kết luận bậy bạ được không, không chừng ba sắp về rồi đấy.”
“Làm gì mà đơn giản vậy, nghe nói Lâm Bồi còn bị cảnh sát còng tay nữa, rõ ràng là bị bắt mà.” “Giá cổ phiếu của Lâm thị lên lên xuống xuống quá cường điệu, là do bản thân Lâm Bồi có vấn đề. Chúng ta là người làm ăn buôn bán đàng hoàng, nhiều năm nay ba con chú trọng nhất chính là trung thực trong kinh doanh, chúng ta nhất định không sao.”
như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng. Quần chúng xung quanh nhốn nháo giải tán. Vốn dĩ bọn họ mang lòng tốt đến giúp đỡ, ai ngờ lại là cảnh tượng cảnh sát bắt cướp.
“Không được tới đây!” Từ Duệ khống chế con tin, không ngừng lùi về sau: “Ai tới đây, tao bắn chết nó!” Cố Thành Kiêu đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói: “Cậu có chắc là không cần đi bệnh viện cầm máu trước không?” “Đừng nói lời vô nghĩa! Trước khi chết mà tao còn có thể kéo theo cái đệm lưng thì cũng đáng.”
Từ Duệ rất kích động. Gã mới hai mươi tuổi thôi, không muốn chết sớm vậy đâu. Tuy rằng gã nhìn thấy kết cục nhưng gã vẫn muốn vùng vẫy một trận, biết đâu có trợ giúp thì sao? “Xe, cho tao một chiếc xe!” Gã điên cuồng quát tháo.
Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Được, xe ở đây. Cậu lên được thì nó là của cậu.” “...” Từ Duệ bất giác run rẩy, sao lời này nghe lại đáng sợ như vậy?
“Từ Duệ, cậu cần phải biết. Trước mắt, tội cậu phạm không đến mức tử hình. Cậu còn trẻ, chỉ cần ngồi tù vài năm là có thể được tự do. Nhưng nếu làm bị thương người đàn ông này, cậu sẽ phải chịu phạt nặng từ chung thân đến tử hình. Đường là do mình chọn, nếu cậu chọn cái chết, cũng không ai cản được.”
Máu chảy từ trán xuống dọc theo sống mũi, đỏ cả cổ áo, nhìn sơ qua hết sức thê thảm.
Người đàn ông run run cầu xin: “Chàng trai, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa hết vào tiền tôi kiếm được. Tôi với cậu không thì không oán, cậu đừng giết tôi.”
“Câm miệng!” Từ Duệ tức giận quát, càng dí súng sát vào thái dương con tin. Hai chân người đàn ông mềm nhũn, bất lực nhắm mắt lại, đầu gối như sắp quỵ xuống. Từ Duệ bóp cổ anh ta, tức giận rống: “Đứng cho ngay ngắn, không tạo bắn chết mày!” Người đàn ông cố gắng kiềm chế hai chân đang run rẩy, im lặng cầu khẩn trời cao. Cố Thành Kiêu thừa dịp đó đưa mắt nhìn Tổng Cảnh Du. Tống Cảnh Du hiểu ý, cầm súng bắn tỉa lui dần về phía sau.
Hai bên giằng co, Cố Thành Kiêu dùng cách đàm phán để kéo dài thời gian. Thời gian càng kéo dài, tâm lý phòng bị của Từ Duệ càng siết chặt. Cảnh sát chạy đến kéo dây cảnh giới xung quanh đoạn đường, phòng ngừa quần chúng tò mò xông vào.
Xe cứu thương cũng tới, đứng ở bên ngoài, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Mặt trời dần lên cao, Từ Duệ mất máu quá nhiều, nhanh chóng cảm thấy chóng mặt. Gã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn trời, cảm giác hai mắt mờ đi.
Chuyện duy nhất gã có thể làm là dùng súng lục khống chế con tin. Tống Cảnh Du tìm được vị trí tốt để ngắm bắn. Dường như Từ Duệ đã được huấn luyện cho nên biết dùng con tin để che giấu mình, nhất thời anh không tìm được vị trí để bắn. Cố Thành Kiêu tiếp tục trấn an gã: “Từ Duệ, chỉ cần cậu không tham dự vào chuyện của Chú Tư, thì cậu chỉ là tội phạm kinh tế. Hơn nữa phần liên quan đến số tiền bị đóng băng, nhiều nhất cậu chỉ bị kết tội tham ô, không phải tội nặng. Nếu hôm nay cậu giết người này thì sẽ bị phán tử hình.”
Từ Duệ còn trẻ, mới hai mươi tuổi, đi theo Hoa Thiên Minh được một năm. Hơn nữa vì quan hệ đặc biệt của gã và Hoa Thiên Minh, cho nên Cố Thành Kiêu kết luận gã cũng chưa làm chuyện gì quá xấu xa.
“Từ Duệ, tham ô công quỹ vốn không phải là tội quá nặng, nếu không gây ra tổn thất lớn gì, cộng thêm biểu hiện tốt thì chỉ cần đóng một ít tiền phạt là được. Nhưng chuyện này khác một trời một vực với tội giết người. Cậu còn trẻ, có chắc là muốn đi con đường này không?” Nội tâm mâu thuẫn của Từ Duệ hiện hết lên trên mặt. Tâm lý phòng ngự của gã ta đã gần như sụp đổ.
Thời gian càng kéo dài, tình cảnh càng nguy hiểm. “Đừng nói nữa!” Từ Duệ hét lên, người đàn ông bị gã bóp đến khó thở, hai mắt trợn trắng, “Hôm nay ai ngăn cản tao thì cùng chết đi. Xe đâu, mang xe lại đây!”
Trong tình huống chỉ mành treo chuông, Tống Cảnh Du lập tức bóp cò. Tiếng súng giảm thanh phát ra trầm đục, viên đạn bay trúng ngay cổ tay phải cầm súng của Từ Duệ.
“A...” Từ Duệ lui lại một bước, súng lục rơi xuống đất, nhưng tay kia vẫn còn bóp cổ con tin.
Lại một phát súng nữa, cổ tay trái của gã cũng bị trúng đạn. Người đàn ông bị máu văng đầy mặt, sợ hãi hét to. Từ Duệ ngã xuống đất, cổ chịu đựng cơn đau thấu xương ở cổ tay, rút một con dao găm trong giầy ủng ra.
Cố Thành Kiêu đứng ngay phía trước nhanh mắt, đẩy con tin ra, giẫm một cước lên tay gã. “Á!” Từ Duệ đau đớn thét lên.
Viên đạn xuyên qua cổ tay gã, máu tươi chảy ròng ròng. Một tay còn có thể chuyển động, nhưng tay kia thì đã nằm bất động trên đất. Cổ tay có động mạch chủ, nếu bị đạn bắn trúng sẽ làm máu chảy không ngừng, dẫn đến tử vong. Hiện giờ Từ Duệ còn chưa thể chết! “Cấp cứu, mau cầm máu!” Cố Thành Kiêu ra lệnh: “Không được để gã ta chết.”
Từ Duệ bị bắt, nói cách khác, nguồn tài chính của Hoa Thiên Minh bị cắt đứt.
Năm trăm tỷ, Hoa Thiên Minh gom góp số tiền lớn như vậy, lúc sắp vào túi thì đột nhiên bị đóng băng, hắn nhất định rất đau lòng.
Người bị bắt còn có Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc và các quản lý cấp cao của tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn Hoa thị có tiếng là “Truyền kỳ thương giới”, thế mà lại bất ngờ sụp đổ đang lúc phong độ đỉnh cao. Việc này đã chấn động toàn bộ giới kinh doanh.
Tập đoàn Hoa thị quả là chứng minh cho câu nói: Leo càng cao, ngã càng đau. Vụ án Lâm thị liên lụy tới rất nhiều người. Ngoại trừ toàn thể nhân vật nòng cốt của tập đoàn Lâm thị bị tiêu diệt ra, các công ty hợp tác mật thiết với Lâm thị cũng bị tiếp nhận điều tra, bao gồm cả Tống Vĩnh Niên.
Trần Tuyền gấp gáp liên hệ luật sư. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lâm thị?” Bà ta ngồi trong nhà bất an, chờ tin tức từ luật sư: “Vốn định nhờ cậy nhà họ Lâm, ai ngờ nhà họ Lâm lại là một quả bom. Đúng lúc nó nổ thì cũng kéo chúng ta chết chung.” So với sự sốt ruột của mẹ, Tống Đình Uy có vẻ bình tĩnh hơn: “Mẹ, mẹ đừng hoảng, lại còn đi tới đi lui, ngồi nghỉ chút đi!”
“Trời ơi, ba con bị cảnh sát bắt đi rồi. Mẹ có thể bình tĩnh sao?” Trần Tuyền hoảng hốt thở không được, ngã thẳng xuống sofa. Tống Đình Uy vội vàng đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?” “Thuốc, thuốc, trong ngăn kéo, tủ đầu giường...” Tống Đình Uy không hỏi nhiều, vội vã lên lầu lấy thuốc. Trần Tuyền uống thuốc xong thì cơ thể dần phục hồi lại, cầm tay Tống Đình Uy nói: “Đình Uy à, cả đời ba con đều chưa từng phải tới Cục cảnh sát. Chúng ta đúng là gặp sao chổi, cả nhà họ Lâm đều là sao chổi.” “Mẹ, ba chỉ tới hỗ trợ cảnh sát điều tra thôi. Mẹ đừng có kết luận bậy bạ được không, không chừng ba sắp về rồi đấy.”
“Làm gì mà đơn giản vậy, nghe nói Lâm Bồi còn bị cảnh sát còng tay nữa, rõ ràng là bị bắt mà.” “Giá cổ phiếu của Lâm thị lên lên xuống xuống quá cường điệu, là do bản thân Lâm Bồi có vấn đề. Chúng ta là người làm ăn buôn bán đàng hoàng, nhiều năm nay ba con chú trọng nhất chính là trung thực trong kinh doanh, chúng ta nhất định không sao.”
/1000
|