Ngay lúc này, các bạn học bên kia cũng đã lên xe, xe cũng sắp khởi hành. TV “Tôi phải đi rồi, chúng ta để lại cho nhau hồi ức đẹp đi. Anh đừng tìm tôi nữa, đừng lại dây dưa không rõ ràng.”
Lâm Du không nói lời tạm biệt, xoay người chạy về phía bên kia.
cổ Đông Quân đờ đẫn nhìn theo xe trường từ từ khởi hành, vẫn đang tiêu hóa những lời Lâm Du nói.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nói chia tay. Rõ ràng cô từng nói qua, ám chỉ qua, nhưng dường như anh phải tiếp nhận sự thật lần nói chia tay này. Anh không tra hỏi, không cầu xin, cũng không quấn lấy...
Đàn ông hơn ba mươi cứ bám lấy thiếu nữ chẳng phải là chuyện hay ho gì. Anh tự tê liệt chính mình, phải là một người đàn ông cầm được buông được.
Trên xe trường, bạn học tò mò hỏi: “Lâm Du, vừa rồi có phải là Cố Đông Quân không? Người thật còn đẹp trai hơn trong TV nhiều.”
“Đúng đấy, đúng đấy, sao anh ấy đến trường tìm cậu thế, hai người có quan hệ gì à?” “Ê, tớ ngửi thấy mùi bà tám ở đâu đâu, nói mau nói mau, anh ấy tìm cậu có chuyện gì thế?”
Lâm Du chỉ cười nhạt, làm như chẳng có gì xảy ra: “Không có gì, là Lâm Thiển sắp kết hôn. Chồng con bé muốn cho con bé niềm vui lớn, nhưng anh ấy lại không có thời gian nên nhờ Cổ Đông Quân giúp. Cổ Đông Quân đến hỏi tớ Lâm Thiên thích gì thôi.”
“Cái gì, Lâm Thiển sắp kết hôn? Oa, chồng Lâm Thiển là ai thế? Sao lại tìm Cố Đông Quân nhờ làm việc này?” Ẩy, ngu quá, vô tình nói ra bí mật của Lâm Thiên mất rồi! “Ở ha ha, đương nhiên là kết hôn với bạn trai của con bé.” Bạn học: “Oa, Lâm Thiên hạnh phúc quá! Bạn trai của cậu ấy, à không, chồng cậu ấy rất rất đẹp trai đấy.” “Ngưỡng mộ Lâm Thiển quá! Xem ra quan hệ giữa chồng Lâm Thiển và Cố Đông Quân không tệ, chắc chắn chồng cậu ấy cũng có máu mặt lắm. Lâm Du, chồng Lâm Thiển là thần thánh phương nào thế?”
Lâm Du: “Chuyện này hả, đến lúc thì các cậu sẽ biết thôi. Chuyện vui của người ta thì đến người ta tự nói chứ.” “Cũng đúng! ôi, Lâm Thiển hạnh phúc quá, vừa được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, vừa sắp kết hôn, tình yêu và học vấn đều song hành.”
Lâm Du cười nói với mọi người: “Đúng đúng, mình cũng rất ngưỡng mộ con bé.”
****
Tin tức Lâm Thiển sắp kết hôn lan truyền khắp nơi. Mới đầu mọi người chỉ biết Lâm Thiển có người bạn trai ưu tú nhất trên đời, còn biết bạn trai cô là quân nhân, nhưng không ai biết thêm những tin tức gì về người đó. Lần này chính miệng Lâm Du nói ra nên mọi người đều lan truyền chuyện Lâm Thiên sắp kết hôn, hơn nữa chú rể lại có quan hệ thân thiết với Cổ Đông Quân. Cố Đông Quân là cháu trai trưởng của nhà họ Cố, giờ là cán bộ cấp cao trong Chính phủ, vậy thì chắc chắn bạn trai Lâm Du cũng là quan lớn. Một người đàn ông vừa có diện mạo vừa có tài lại có quyền như thế, lại rơi vào tay Lâm Thiển, ai ai cũng ghen tị, ngưỡng mộ và đố kị với cô. Chỉ thoáng chốc Lâm Thiên đã trở thành nữ thần tiêu biểu của trường đại học B. Từ đứa học sinh dốt nhất trở thành học sinh xuất sắc, từ thiếu nữ có vấn đề đến anh hùng nghĩa khí, từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, cô đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong lời các bạn học. Thứ bảy tại Thành Để. Lâm Thiển đang xem danh sách khách mời mà quản gia Niên đã dự kiến. Thật ra cô không hiểu mấy thứ này, chỉ là nhìn theo quy trình mà thôi.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
“Phạn Phạn có chuyện gì thế?” Lâm Thiển vừa nghe điện thoại vừa nhìn danh sách, “Nếu đi dạo phố với cậu thì không được rồi, mình phải chuẩn bị hôn lễ.”
“Lâm Du và Cố Đông Quân chia tay rồi phải không?” “Hả?” Lâm Du kinh ngạc bật dậy khỏi sofa, danh sách trong tay rơi xuống đất, “Chuyện xảy ra khi nào? Sao cậu biết?”
“Chẳng lẽ tớ hiểu lầm?” “Có chuyện gì thế?”
Thì ra, mấy ngày nay ngày nào Phạn Phạn cũng gặp Lâm Du ở thư viện. Cô cố tình trêu chọc Lâm Du sao cả ngày đều ở trong thư viện mà không ở cùng bạn trai. Nhưng Lâm Du lại nói mình không có bạn trai.
Vì thế Phạn Phạn hiểu là Lâm Du và Cố Đông Quân đã chia tay. Nhưng cô hỏi tiếp thì Lâm Du lại không muốn nói thêm.
Cho nên cô đành gọi điện hỏi Lâm Thiển. Phạn Phạn: “Dù họ chưa chia tay nhưng chắc chắn có chuyện gì rồi! Ôi, có thể ở bên nhau lại không biết trân trọng, còn mình và Tiểu Cao Tử muốn gặp mặt thôi cũng khó muốn chết.” Lâm Thiển tự trách mình, dạo này cô bận chuyện hôn lễ nên không để tâm tới Lâm Du: “Để tớ tìm chị ấy hỏi xem sao, cảm ơn cậu nhé.” Phạn Phạn: “Cảm ơn gì chứ, nếu muốn cảm ơn thì bảo chồng cậu cho Tiểu Cao Tử nhà tớ về đi.” Lâm Thiển: “Chậc... Tớ không quyết định được chuyện này đâu. Trước giờ anh ấy không nói chuyện công việc với tớ.” Phạn Phạn: “Haizz, cũng không biết Tết có được gặp mặt Tiểu Cao Tử không nữa?” Lâm Thiên tán dóc vài câu với Phạn Phạn rồi cúp máy. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lâm Du. Bà nội từ phòng bếp đi ra hỏi: “Chuyện gì dọa cháu sợ thế? Cháu đã xem hết danh sách chưa?” “Dạ dạ, bà nội, danh sách không có vấn đề. ở trường có chút chuyện, cháu ra ngoài một lát đã.”
“Chuyện gì thế, nói bà nghe với.”
“Chẳng có gì đâu, là mấy chuyện của câu lạc bộ ấy ạ.” “Ờ, uống hết bát canh rồi hãy đi.”
Lần này, Lâm Thiển không phản đối, bưng bát canh uống cạn, rất nhanh gọn.
Bà nội vui mừng bảo: “Lần nào cũng giống thế này thì tốt quá.”
Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn Lâm Du ở nhà. Vì thế vừa ra khỏi nhà, Lâm Thiển chạy thẳng đến nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm bây giờ không còn náo nhiệt như ngày trước. Sân vườn tiêu điều, biệt thự lạnh lẽo. Hai cây cột sắc vàng sáng bóng, giờ nhìn như đang châm chọc một thời huy hoàng đã qua của nhà họ Lâm.
Lâm Bồi bị bắt, Chu Mạn Ngọc dính vào vụ kiện, quá trình điều tra vụ án vừa phức tạp lại dài lê thê. Ngày mở phiên tòa thì mờ mịt vô vọng, đối với đương sự thì mỗi ngày chính là sự giày vò.
Vừa bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách u ám, Lâm Thiển chỉ biết thở dài. Nhưng vừa nhớ đến vợ chồng bác Cả vì tiền vì lợi mà bán cô cho Hoa Thiên Minh, làm cô suýt nữa đã rơi vào tay ông ta, cô lại cảm thấy như thế này chính là quả báo mà vợ chồng họ phải nhận lấy.
“Ai thế?” Chu Mạn Ngọc nghe thấy tiếng động thì bước xuống từ lầu hai. “Bác gái, là cháu, cháu tìm Lâm Du.” Chu Mạn Ngọc đã quen thói cay nghiệt, cười khẩy bảo: “Ồ, thiếu phu nhân nhà họ Cố đại giá quang lâm tới ngôi nhà cách này, đúng là làm cái nhà này thêm rực rỡ. Nhưng cô tự xông vào kiểu này, tôi tổ cáo cô tự xông vào nhà dân chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
“...” Lâm Thiến cạn lời, cũng may cô có cầm theo vài thứ đến đây, “Bác gái, cháu đến đây làm khách, sao lại nói là tự xông vào nhà dân chứ?”
Chu Mạn Ngọc xuống lầu, “Làm khách? Ờ ha, cô giống như ba cô, toàn thứ ăn cháo đá bát! Cô nói xem, chồn chúc tết gà, gà phải nhận lễ không đây?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, từ xa lại gần. Chu Mạn Ngọc nghe thấy thì tinh thần căng thẳng lên, hai chân run cầm cập, mặt mày tái mét.
Lát sau, xe cảnh sát dùng trước cửa nhà họ Lâm, có cảnh sát tìm đến cửa. Lâm Du nghe thấy thì chạy xuống: “Tiểu Thiển, sao em lại đến đây? Bên ngoài có chuyện gì thế?” Lâm Thiển lắc đầu: “Em không biết, em đến đây để tìm chị.” Chuông cửa vang lên, Lâm Du muốn đi ra mở nhưng đột nhiên Chu Mạn Ngọc lại xông đến ngăn Lâm Du lại, hoảng loạn nói: “Đừng mở, bọn nó muốn bắt tôi!”
Lâm Du không nói lời tạm biệt, xoay người chạy về phía bên kia.
cổ Đông Quân đờ đẫn nhìn theo xe trường từ từ khởi hành, vẫn đang tiêu hóa những lời Lâm Du nói.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nói chia tay. Rõ ràng cô từng nói qua, ám chỉ qua, nhưng dường như anh phải tiếp nhận sự thật lần nói chia tay này. Anh không tra hỏi, không cầu xin, cũng không quấn lấy...
Đàn ông hơn ba mươi cứ bám lấy thiếu nữ chẳng phải là chuyện hay ho gì. Anh tự tê liệt chính mình, phải là một người đàn ông cầm được buông được.
Trên xe trường, bạn học tò mò hỏi: “Lâm Du, vừa rồi có phải là Cố Đông Quân không? Người thật còn đẹp trai hơn trong TV nhiều.”
“Đúng đấy, đúng đấy, sao anh ấy đến trường tìm cậu thế, hai người có quan hệ gì à?” “Ê, tớ ngửi thấy mùi bà tám ở đâu đâu, nói mau nói mau, anh ấy tìm cậu có chuyện gì thế?”
Lâm Du chỉ cười nhạt, làm như chẳng có gì xảy ra: “Không có gì, là Lâm Thiển sắp kết hôn. Chồng con bé muốn cho con bé niềm vui lớn, nhưng anh ấy lại không có thời gian nên nhờ Cổ Đông Quân giúp. Cổ Đông Quân đến hỏi tớ Lâm Thiên thích gì thôi.”
“Cái gì, Lâm Thiển sắp kết hôn? Oa, chồng Lâm Thiển là ai thế? Sao lại tìm Cố Đông Quân nhờ làm việc này?” Ẩy, ngu quá, vô tình nói ra bí mật của Lâm Thiên mất rồi! “Ở ha ha, đương nhiên là kết hôn với bạn trai của con bé.” Bạn học: “Oa, Lâm Thiên hạnh phúc quá! Bạn trai của cậu ấy, à không, chồng cậu ấy rất rất đẹp trai đấy.” “Ngưỡng mộ Lâm Thiển quá! Xem ra quan hệ giữa chồng Lâm Thiển và Cố Đông Quân không tệ, chắc chắn chồng cậu ấy cũng có máu mặt lắm. Lâm Du, chồng Lâm Thiển là thần thánh phương nào thế?”
Lâm Du: “Chuyện này hả, đến lúc thì các cậu sẽ biết thôi. Chuyện vui của người ta thì đến người ta tự nói chứ.” “Cũng đúng! ôi, Lâm Thiển hạnh phúc quá, vừa được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, vừa sắp kết hôn, tình yêu và học vấn đều song hành.”
Lâm Du cười nói với mọi người: “Đúng đúng, mình cũng rất ngưỡng mộ con bé.”
****
Tin tức Lâm Thiển sắp kết hôn lan truyền khắp nơi. Mới đầu mọi người chỉ biết Lâm Thiển có người bạn trai ưu tú nhất trên đời, còn biết bạn trai cô là quân nhân, nhưng không ai biết thêm những tin tức gì về người đó. Lần này chính miệng Lâm Du nói ra nên mọi người đều lan truyền chuyện Lâm Thiên sắp kết hôn, hơn nữa chú rể lại có quan hệ thân thiết với Cổ Đông Quân. Cố Đông Quân là cháu trai trưởng của nhà họ Cố, giờ là cán bộ cấp cao trong Chính phủ, vậy thì chắc chắn bạn trai Lâm Du cũng là quan lớn. Một người đàn ông vừa có diện mạo vừa có tài lại có quyền như thế, lại rơi vào tay Lâm Thiển, ai ai cũng ghen tị, ngưỡng mộ và đố kị với cô. Chỉ thoáng chốc Lâm Thiên đã trở thành nữ thần tiêu biểu của trường đại học B. Từ đứa học sinh dốt nhất trở thành học sinh xuất sắc, từ thiếu nữ có vấn đề đến anh hùng nghĩa khí, từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga, cô đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong lời các bạn học. Thứ bảy tại Thành Để. Lâm Thiển đang xem danh sách khách mời mà quản gia Niên đã dự kiến. Thật ra cô không hiểu mấy thứ này, chỉ là nhìn theo quy trình mà thôi.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
“Phạn Phạn có chuyện gì thế?” Lâm Thiển vừa nghe điện thoại vừa nhìn danh sách, “Nếu đi dạo phố với cậu thì không được rồi, mình phải chuẩn bị hôn lễ.”
“Lâm Du và Cố Đông Quân chia tay rồi phải không?” “Hả?” Lâm Du kinh ngạc bật dậy khỏi sofa, danh sách trong tay rơi xuống đất, “Chuyện xảy ra khi nào? Sao cậu biết?”
“Chẳng lẽ tớ hiểu lầm?” “Có chuyện gì thế?”
Thì ra, mấy ngày nay ngày nào Phạn Phạn cũng gặp Lâm Du ở thư viện. Cô cố tình trêu chọc Lâm Du sao cả ngày đều ở trong thư viện mà không ở cùng bạn trai. Nhưng Lâm Du lại nói mình không có bạn trai.
Vì thế Phạn Phạn hiểu là Lâm Du và Cố Đông Quân đã chia tay. Nhưng cô hỏi tiếp thì Lâm Du lại không muốn nói thêm.
Cho nên cô đành gọi điện hỏi Lâm Thiển. Phạn Phạn: “Dù họ chưa chia tay nhưng chắc chắn có chuyện gì rồi! Ôi, có thể ở bên nhau lại không biết trân trọng, còn mình và Tiểu Cao Tử muốn gặp mặt thôi cũng khó muốn chết.” Lâm Thiển tự trách mình, dạo này cô bận chuyện hôn lễ nên không để tâm tới Lâm Du: “Để tớ tìm chị ấy hỏi xem sao, cảm ơn cậu nhé.” Phạn Phạn: “Cảm ơn gì chứ, nếu muốn cảm ơn thì bảo chồng cậu cho Tiểu Cao Tử nhà tớ về đi.” Lâm Thiển: “Chậc... Tớ không quyết định được chuyện này đâu. Trước giờ anh ấy không nói chuyện công việc với tớ.” Phạn Phạn: “Haizz, cũng không biết Tết có được gặp mặt Tiểu Cao Tử không nữa?” Lâm Thiên tán dóc vài câu với Phạn Phạn rồi cúp máy. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lâm Du. Bà nội từ phòng bếp đi ra hỏi: “Chuyện gì dọa cháu sợ thế? Cháu đã xem hết danh sách chưa?” “Dạ dạ, bà nội, danh sách không có vấn đề. ở trường có chút chuyện, cháu ra ngoài một lát đã.”
“Chuyện gì thế, nói bà nghe với.”
“Chẳng có gì đâu, là mấy chuyện của câu lạc bộ ấy ạ.” “Ờ, uống hết bát canh rồi hãy đi.”
Lần này, Lâm Thiển không phản đối, bưng bát canh uống cạn, rất nhanh gọn.
Bà nội vui mừng bảo: “Lần nào cũng giống thế này thì tốt quá.”
Hôm nay là thứ bảy, chắc chắn Lâm Du ở nhà. Vì thế vừa ra khỏi nhà, Lâm Thiển chạy thẳng đến nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm bây giờ không còn náo nhiệt như ngày trước. Sân vườn tiêu điều, biệt thự lạnh lẽo. Hai cây cột sắc vàng sáng bóng, giờ nhìn như đang châm chọc một thời huy hoàng đã qua của nhà họ Lâm.
Lâm Bồi bị bắt, Chu Mạn Ngọc dính vào vụ kiện, quá trình điều tra vụ án vừa phức tạp lại dài lê thê. Ngày mở phiên tòa thì mờ mịt vô vọng, đối với đương sự thì mỗi ngày chính là sự giày vò.
Vừa bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách u ám, Lâm Thiển chỉ biết thở dài. Nhưng vừa nhớ đến vợ chồng bác Cả vì tiền vì lợi mà bán cô cho Hoa Thiên Minh, làm cô suýt nữa đã rơi vào tay ông ta, cô lại cảm thấy như thế này chính là quả báo mà vợ chồng họ phải nhận lấy.
“Ai thế?” Chu Mạn Ngọc nghe thấy tiếng động thì bước xuống từ lầu hai. “Bác gái, là cháu, cháu tìm Lâm Du.” Chu Mạn Ngọc đã quen thói cay nghiệt, cười khẩy bảo: “Ồ, thiếu phu nhân nhà họ Cố đại giá quang lâm tới ngôi nhà cách này, đúng là làm cái nhà này thêm rực rỡ. Nhưng cô tự xông vào kiểu này, tôi tổ cáo cô tự xông vào nhà dân chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
“...” Lâm Thiến cạn lời, cũng may cô có cầm theo vài thứ đến đây, “Bác gái, cháu đến đây làm khách, sao lại nói là tự xông vào nhà dân chứ?”
Chu Mạn Ngọc xuống lầu, “Làm khách? Ờ ha, cô giống như ba cô, toàn thứ ăn cháo đá bát! Cô nói xem, chồn chúc tết gà, gà phải nhận lễ không đây?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, từ xa lại gần. Chu Mạn Ngọc nghe thấy thì tinh thần căng thẳng lên, hai chân run cầm cập, mặt mày tái mét.
Lát sau, xe cảnh sát dùng trước cửa nhà họ Lâm, có cảnh sát tìm đến cửa. Lâm Du nghe thấy thì chạy xuống: “Tiểu Thiển, sao em lại đến đây? Bên ngoài có chuyện gì thế?” Lâm Thiển lắc đầu: “Em không biết, em đến đây để tìm chị.” Chuông cửa vang lên, Lâm Du muốn đi ra mở nhưng đột nhiên Chu Mạn Ngọc lại xông đến ngăn Lâm Du lại, hoảng loạn nói: “Đừng mở, bọn nó muốn bắt tôi!”
/1000
|