Sắp đến hôn lễ, Cố Thành Kiêu lại càng thêm bận rộn. Ba ngày thì hai ngày không về nhà, có về cũng đã là nửa đêm.
Chụp ảnh cưới cũng phải hoãn, mặc dù ngày cưới ngày càng tới gần, nhưng anh vẫn không cách gì bứt ra mà đi chụp ảnh được.
Tại tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, Cố Thành Kiêu ngồi trong phòng làm việc, chân mày nhíu chặt. Cao Kỷ Khâm đã xâm nhập vào căn cứ địch. Nhưng từ lúc chạng vạng ngày hôm qua đến giờ đã mất liên lạc với tổng bộ suốt mười hai giờ.
Loại cảm giác này khiến anh liên tưởng đến thời điểm Phạm Dương Mộc mất liên lạc sáu năm trước.
Phạm Dương Mộc mất liên lạc liền sáu năm. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta đã hi sinh vì nhiệm vụ. Không ai ngờ anh ta tạo phản mà đi theo địch.
Bây giờ lại đến Cao Kỷ Khâm. Nhiệm vụ lần này cử Cao Kỳ Khâm là vì cậu ta chưa bao giờ làm nhiệm vụ một mình, khuôn mặt còn mới, xâm nhập tương đối dễ dàng.
Nhưng chính vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên Cố Thành Kiêu mới lo lắng bất thường. Hôm nay cậu ta lại còn mất liên lạc với tổng bộ. Tống Cảnh Du và Ngụy Nam nghe tin chạy tới, “Lão Đại, vẫn không có tin của Tiểu Cao Tử sao?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Đội trưởng Thẩm tự mình giám sát suốt đêm cũng không tìm ra tin tức của cậu ta, cũng không có bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào phát ra.” Mặt Ngụy Nam đông cứng lại, chủ động đề xuất, “Lão Đại, để tôi đi thám thính.” Tống Cảnh Du cũng nói: “Tôi cũng muốn đi. Dù sao Tiểu Cao Tử cũng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, không chừng lại gặp phiền toái gì rồi.” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Muốn đi thì cũng phải là tôi đi. Tôi quen thuộc nơi đó... Nhưng trước mắt chúng ta đừng cuống, tránh bứt dây động rừng.” Tống Cảnh Du hỏi: “cấp trên nói thế nào?” Cố Thành Kiêu: “Không có chỉ thị, để chúng ta tự xử lý.”
Ngụy Nam luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, tức giận bất bình nói: “Thế xem chúng ta là gì? Chuyện nguy hiểm thì để cho chúng ta gánh hết, bọn họ chỉ ngồi trong phòng làm việc thẩm vấn phạm nhân. Hiện giờ người của chúng ta gặp nguy hiểm mà bọn họ cũng không đoái hoài. Rõ ràng là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mà.”
Tống Cảnh Du nhìn nhận chu đáo hơn, khuyên nhủ: “Ngụy Tử, đừng nói nữa. Chuyện anh nghĩ được lão Đại cũng nghĩ đến trước rồi. Anh đừng có kêu vang lên quấy nhiễu tinh thần mọi người, cứ chờ nghe lão Đại phân công.” Ngụy Nam bối rối vò tóc đi đi lại lại trong phòng.
Tống Cảnh Du cũng hoang mang, “Lão Đại, tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào? Không thể nào ngồi chờ chết chứ?”
Cố Thành Kiêu nặng nề phân tích: “Hoa Thiên Minh trước kia là Lưu Trường Thanh, lúc đó cũng là bộ đội gương mẫu, có quen biết với với mấy sĩ quan cảnh sát cấp cao hiện giờ. Chúng ta điều tra gặp trắc trở, các cậu nói xem, chuyện này có liên quan gì không?”
Tống Cảnh Du phản ứng rất nhanh, cảm thấy sau lưng chợt lạnh buốt, “Lão Đại, ý của anh là, nội gián mà chúng ta nghi ngờ chính là cấp trên của chúng ta?” Ngụy Nam dừng bước, choáng váng không tin nổi, “Nếu nội gián chính là cấp trên của chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta đang bị người ta đùa bỡn sao? Đến chết cũng không bắt được Hoa Thiên Minh.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là khổ ải đối với bọn họ. Biết rõ chiến hữu gặp nguy hiểm mà không thể làm được gì, anh không thể tiếp tục chờ đợi.
“Thế này đi, tôi sẽ bay sang bên đó thám thính một chuyến xem thế nào. Các cậu chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện.” “Lão Đại...” Ngụy Nam và Tống Cảnh Du đồng thanh lên tiếng phản đối.
“Không cần nói nhiều. Tôi từng tham gia khóa huấn luyện đặc biệt ba tháng ở Miami. Tôi biết tường tận từng địa điểm tội phạm tập trung ở đó. So với các cậu thì hiệu suất của tôi càng cao hơn.”
Ngụy Nam: “Nhưng mà Lão Đại, còn có ba ngày nữa là anh kết hôn rồi.” Cố Thành Kiêu vẫn thờ ơ, “Còn ba ngày cơ mà, gấp cái gì. Mau hành động đi!” Đúng lúc này Thẩm Tự An vội vã chạy đến, không gõ cửa mà đi thẳng vào, thở hổn hển báo cáo: “Lão Đại, có tin của Tiểu Cao Tử rồi.”
Tất cả mọi người đều phấn khởi lên, từng viên đá trong tim như dần rơi xuống. Tuy rằng Cao Kỳ Khâm mất liên lạc một ngày khiến cho mọi người lo lắng, nhưng khi có tin báo về thì là tiến triển to lớn. Hóa ra tối qua cậu ta tiếp xúc với nhóm người thân cận với Hoa Thiên Minh. Vì biết rõ khả năng trinh sát rất giỏi của Phạm Dương Mộc nên cậu ta vứt bỏ hết tất cả trang thiết bị bí mật trên người, tay không tấc sắt tiền vào lòng địch.
Làm vậy tuy rất nguy hiểm nhưng lại đạt được hiệu quả cao.
Theo tin tức Cao Kỳ Khâm báo về, hóa ra ở Miami, Hoa Thiên Minh muốn tiến hành một đợt giao dịch lớn với một băng đảng địa phương. Thời gian là ba ngày sau.
Quan trọng nhất là người đứng đầu băng đảng kia chính là tội phạm trọng yếu đang bị Hình cảnh quốc tế truy lùng. “Tin tức này rất quan trọng. Ngụy Nam, lập tức liên lạc với Hình cảnh quốc tế, đến lúc cần thiết, có thể trong ứng ngoại hợp”
“Rõ!”
“Nhìn xem, đến tiểu tượng của chúng ta cũng có thể đột phá. Lần này nếu bắt được Hoa Thiên Minh và Phạm Dương Mộc thì Tiểu Cao Tử đứng đầu công trạng rồi. Thẩm Tự An, theo dõi động tĩnh của Tiểu Cao Tử thật chặt chẽ, cần phải bảo vệ cậu ta an toàn.”
“Rõ!”
“Mọi người hành động, Kình Ngư ở lại.”
Thẩm Tự An và Ngụy Nam rút ra khỏi phòng làm việc, chỉ còn lại Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du. “Lão Đại, anh muốn điều tra người của cấp trên phải không?” Mắt Cố Thành Kiêu sáng lên. Có thể vì đều là lính bắn tỉa nên bọn họ gần như lúc nào cũng đồng quan điểm, “Chỉ là nghi ngờ thôi, nên phải âm thầm điều tra. Trọng tâm đặt vào Tư lệnh Lưu.”
“Tự...” Mắt Tống Cảnh Du mở to, “Không thể nào!”
“Theo tôi biết thì Lưu Trường Thanh là anh cả trong dòng tộc nhà Tư lệnh Lưu.”
“Chỉ có nghi ngờ mà điều tra cấp trên là trọng tội. Cho nên chúng ta nhất định không thể bất cẩn, rõ chưa?”
Tống Cảnh Du nghiêm trang thi hành quân lễ, “Rõ, lão Đại.” Một ngày lo âu nhanh chóng trôi qua, trời bắt đầu sập tối, Cố Thành Kiêu lái xe rời khỏi tổng bộ. “Alo, em đến rồi.” Trong điện thoại, Lâm Thiển giận đến mức không nói nên lời. “Mười phút nữa anh tới, tám phút, tám phút thôi.” “Em chụp xong hình chân dung cá nhân rồi. Hay là để em kéo đại một anh đẹp trai, rồi photoshop gắn mặt anh vào, còn đặc sắc hơn.” “Năm phút nữa, anh đến ngay!”.
Cúp điện thoại rồi Cố Thành Kiêu lái xe như bay trong bóng đêm mịt mờ.
Trong studio chụp ảnh cưới, tất cả mọi người đều chờ nam chính ngày hôm nay. Nếu không biết đó chính là Cố Thành Kiêu của nhà họ Cố danh giá thì nhân viên ở đây ai cũng chửi đổng một trận. “Cố phu nhân, còn bao lâu nữa Cố tiên sinh mới tới?”
“Năm phút nữa thôi. Thật xin lỗi, mọi người vất vả quá!”
“Không có gì. Tôn chỉ của chúng tôi là khách hàng là trên hết. Chỉ cần khách hàng hài lòng thì chúng tôi cũng không nề hà.”
“Ha ha ha ha, cảm ơn cảm ơn.”
“Có phu nhân, vậy cô thay váy cưới trước đi.” “Được được.” Nói năm phút là năm phút, Cố Thành Kiêu đi vào phòng chụp ảnh. Cô nhân viên lúc trước còn đang than vãn vì không được nghỉ làm đúng giờ, bỗng nhiên nhìn thấy sĩ quan anh tuấn phi phàm bước vào cửa thì tinh thần khẽ run lên.
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”. Cố Thành Kiêu nhìn thấy ánh mắt cô nhân viên kia nhìn mình liền khẽ hắng giọng, “Vợ tôi đang chờ ở đây.” “...” Nét mặt cô nàng vô cùng đặc sắc, một giây sau chỉ còn lại sự mất mát, “A, hóa ra là Cố tiên sinh. Có phu nhân đang ở trên lầu, xin mời đi lối này.”
“Cảm ơn.” Cố Thành Kiêu cười thầm, bước hai ba bậc một lên lầu.
Chụp ảnh cưới cũng phải hoãn, mặc dù ngày cưới ngày càng tới gần, nhưng anh vẫn không cách gì bứt ra mà đi chụp ảnh được.
Tại tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, Cố Thành Kiêu ngồi trong phòng làm việc, chân mày nhíu chặt. Cao Kỷ Khâm đã xâm nhập vào căn cứ địch. Nhưng từ lúc chạng vạng ngày hôm qua đến giờ đã mất liên lạc với tổng bộ suốt mười hai giờ.
Loại cảm giác này khiến anh liên tưởng đến thời điểm Phạm Dương Mộc mất liên lạc sáu năm trước.
Phạm Dương Mộc mất liên lạc liền sáu năm. Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta đã hi sinh vì nhiệm vụ. Không ai ngờ anh ta tạo phản mà đi theo địch.
Bây giờ lại đến Cao Kỷ Khâm. Nhiệm vụ lần này cử Cao Kỳ Khâm là vì cậu ta chưa bao giờ làm nhiệm vụ một mình, khuôn mặt còn mới, xâm nhập tương đối dễ dàng.
Nhưng chính vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên Cố Thành Kiêu mới lo lắng bất thường. Hôm nay cậu ta lại còn mất liên lạc với tổng bộ. Tống Cảnh Du và Ngụy Nam nghe tin chạy tới, “Lão Đại, vẫn không có tin của Tiểu Cao Tử sao?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Đội trưởng Thẩm tự mình giám sát suốt đêm cũng không tìm ra tin tức của cậu ta, cũng không có bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào phát ra.” Mặt Ngụy Nam đông cứng lại, chủ động đề xuất, “Lão Đại, để tôi đi thám thính.” Tống Cảnh Du cũng nói: “Tôi cũng muốn đi. Dù sao Tiểu Cao Tử cũng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, không chừng lại gặp phiền toái gì rồi.” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Muốn đi thì cũng phải là tôi đi. Tôi quen thuộc nơi đó... Nhưng trước mắt chúng ta đừng cuống, tránh bứt dây động rừng.” Tống Cảnh Du hỏi: “cấp trên nói thế nào?” Cố Thành Kiêu: “Không có chỉ thị, để chúng ta tự xử lý.”
Ngụy Nam luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, tức giận bất bình nói: “Thế xem chúng ta là gì? Chuyện nguy hiểm thì để cho chúng ta gánh hết, bọn họ chỉ ngồi trong phòng làm việc thẩm vấn phạm nhân. Hiện giờ người của chúng ta gặp nguy hiểm mà bọn họ cũng không đoái hoài. Rõ ràng là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết mà.”
Tống Cảnh Du nhìn nhận chu đáo hơn, khuyên nhủ: “Ngụy Tử, đừng nói nữa. Chuyện anh nghĩ được lão Đại cũng nghĩ đến trước rồi. Anh đừng có kêu vang lên quấy nhiễu tinh thần mọi người, cứ chờ nghe lão Đại phân công.” Ngụy Nam bối rối vò tóc đi đi lại lại trong phòng.
Tống Cảnh Du cũng hoang mang, “Lão Đại, tiếp theo đây chúng ta nên làm thế nào? Không thể nào ngồi chờ chết chứ?”
Cố Thành Kiêu nặng nề phân tích: “Hoa Thiên Minh trước kia là Lưu Trường Thanh, lúc đó cũng là bộ đội gương mẫu, có quen biết với với mấy sĩ quan cảnh sát cấp cao hiện giờ. Chúng ta điều tra gặp trắc trở, các cậu nói xem, chuyện này có liên quan gì không?”
Tống Cảnh Du phản ứng rất nhanh, cảm thấy sau lưng chợt lạnh buốt, “Lão Đại, ý của anh là, nội gián mà chúng ta nghi ngờ chính là cấp trên của chúng ta?” Ngụy Nam dừng bước, choáng váng không tin nổi, “Nếu nội gián chính là cấp trên của chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta đang bị người ta đùa bỡn sao? Đến chết cũng không bắt được Hoa Thiên Minh.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là khổ ải đối với bọn họ. Biết rõ chiến hữu gặp nguy hiểm mà không thể làm được gì, anh không thể tiếp tục chờ đợi.
“Thế này đi, tôi sẽ bay sang bên đó thám thính một chuyến xem thế nào. Các cậu chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện.” “Lão Đại...” Ngụy Nam và Tống Cảnh Du đồng thanh lên tiếng phản đối.
“Không cần nói nhiều. Tôi từng tham gia khóa huấn luyện đặc biệt ba tháng ở Miami. Tôi biết tường tận từng địa điểm tội phạm tập trung ở đó. So với các cậu thì hiệu suất của tôi càng cao hơn.”
Ngụy Nam: “Nhưng mà Lão Đại, còn có ba ngày nữa là anh kết hôn rồi.” Cố Thành Kiêu vẫn thờ ơ, “Còn ba ngày cơ mà, gấp cái gì. Mau hành động đi!” Đúng lúc này Thẩm Tự An vội vã chạy đến, không gõ cửa mà đi thẳng vào, thở hổn hển báo cáo: “Lão Đại, có tin của Tiểu Cao Tử rồi.”
Tất cả mọi người đều phấn khởi lên, từng viên đá trong tim như dần rơi xuống. Tuy rằng Cao Kỳ Khâm mất liên lạc một ngày khiến cho mọi người lo lắng, nhưng khi có tin báo về thì là tiến triển to lớn. Hóa ra tối qua cậu ta tiếp xúc với nhóm người thân cận với Hoa Thiên Minh. Vì biết rõ khả năng trinh sát rất giỏi của Phạm Dương Mộc nên cậu ta vứt bỏ hết tất cả trang thiết bị bí mật trên người, tay không tấc sắt tiền vào lòng địch.
Làm vậy tuy rất nguy hiểm nhưng lại đạt được hiệu quả cao.
Theo tin tức Cao Kỳ Khâm báo về, hóa ra ở Miami, Hoa Thiên Minh muốn tiến hành một đợt giao dịch lớn với một băng đảng địa phương. Thời gian là ba ngày sau.
Quan trọng nhất là người đứng đầu băng đảng kia chính là tội phạm trọng yếu đang bị Hình cảnh quốc tế truy lùng. “Tin tức này rất quan trọng. Ngụy Nam, lập tức liên lạc với Hình cảnh quốc tế, đến lúc cần thiết, có thể trong ứng ngoại hợp”
“Rõ!”
“Nhìn xem, đến tiểu tượng của chúng ta cũng có thể đột phá. Lần này nếu bắt được Hoa Thiên Minh và Phạm Dương Mộc thì Tiểu Cao Tử đứng đầu công trạng rồi. Thẩm Tự An, theo dõi động tĩnh của Tiểu Cao Tử thật chặt chẽ, cần phải bảo vệ cậu ta an toàn.”
“Rõ!”
“Mọi người hành động, Kình Ngư ở lại.”
Thẩm Tự An và Ngụy Nam rút ra khỏi phòng làm việc, chỉ còn lại Cố Thành Kiêu và Tổng Cảnh Du. “Lão Đại, anh muốn điều tra người của cấp trên phải không?” Mắt Cố Thành Kiêu sáng lên. Có thể vì đều là lính bắn tỉa nên bọn họ gần như lúc nào cũng đồng quan điểm, “Chỉ là nghi ngờ thôi, nên phải âm thầm điều tra. Trọng tâm đặt vào Tư lệnh Lưu.”
“Tự...” Mắt Tống Cảnh Du mở to, “Không thể nào!”
“Theo tôi biết thì Lưu Trường Thanh là anh cả trong dòng tộc nhà Tư lệnh Lưu.”
“Chỉ có nghi ngờ mà điều tra cấp trên là trọng tội. Cho nên chúng ta nhất định không thể bất cẩn, rõ chưa?”
Tống Cảnh Du nghiêm trang thi hành quân lễ, “Rõ, lão Đại.” Một ngày lo âu nhanh chóng trôi qua, trời bắt đầu sập tối, Cố Thành Kiêu lái xe rời khỏi tổng bộ. “Alo, em đến rồi.” Trong điện thoại, Lâm Thiển giận đến mức không nói nên lời. “Mười phút nữa anh tới, tám phút, tám phút thôi.” “Em chụp xong hình chân dung cá nhân rồi. Hay là để em kéo đại một anh đẹp trai, rồi photoshop gắn mặt anh vào, còn đặc sắc hơn.” “Năm phút nữa, anh đến ngay!”.
Cúp điện thoại rồi Cố Thành Kiêu lái xe như bay trong bóng đêm mịt mờ.
Trong studio chụp ảnh cưới, tất cả mọi người đều chờ nam chính ngày hôm nay. Nếu không biết đó chính là Cố Thành Kiêu của nhà họ Cố danh giá thì nhân viên ở đây ai cũng chửi đổng một trận. “Cố phu nhân, còn bao lâu nữa Cố tiên sinh mới tới?”
“Năm phút nữa thôi. Thật xin lỗi, mọi người vất vả quá!”
“Không có gì. Tôn chỉ của chúng tôi là khách hàng là trên hết. Chỉ cần khách hàng hài lòng thì chúng tôi cũng không nề hà.”
“Ha ha ha ha, cảm ơn cảm ơn.”
“Có phu nhân, vậy cô thay váy cưới trước đi.” “Được được.” Nói năm phút là năm phút, Cố Thành Kiêu đi vào phòng chụp ảnh. Cô nhân viên lúc trước còn đang than vãn vì không được nghỉ làm đúng giờ, bỗng nhiên nhìn thấy sĩ quan anh tuấn phi phàm bước vào cửa thì tinh thần khẽ run lên.
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”. Cố Thành Kiêu nhìn thấy ánh mắt cô nhân viên kia nhìn mình liền khẽ hắng giọng, “Vợ tôi đang chờ ở đây.” “...” Nét mặt cô nàng vô cùng đặc sắc, một giây sau chỉ còn lại sự mất mát, “A, hóa ra là Cố tiên sinh. Có phu nhân đang ở trên lầu, xin mời đi lối này.”
“Cảm ơn.” Cố Thành Kiêu cười thầm, bước hai ba bậc một lên lầu.
/1000
|