Khi quan tài được đẩy tới trước mặt, bà Cao bổ nhào qua gọi nhũ danh của Cao Kỳ Khâm nhiều lần, ông Cao rốt cục cũng không nên được đau lòng mà khóc thành tiếng. Ngẩn người hồi lâu, rốt cục Phạn Phạn cũng ý thức được rằng Cao Kỳ Khâm đã chết thật rồi và sẽ không bao giờ quay về nữa.
Trong quan tài lạnh, Cao Kỳ Khâm vận quân phục mới tinh, khuôn mặt bị quốc kỳ che kín. “Tôi muốn nhìn con tôi một chút, tôi muốn nhìn nó một chút.” Bà Cao định vén quốc kỳ lên thì lập tức bị Ngụy Nam cản lại, “Mẹ đừng nhìn, mẹ sẽ không chịu nổi đâu.”
Bà Cao cứ khăng khăng muốn nhìn mặt con trai lần cuối, nhưng ông Cao lý trí nói: “Đừng nhìn, chúng ta nên lại giữ lại chút thể diện cuối cùng cho con. Khi còn sống con nó rất coi trọng dáng vẻ.”
Bà Cao ôm mặt khóc nức nở, gần như sắp ngất đi. Phạn Phạn cũng muốn nhìn, “Có thể cho tôi nhìn một chút không? Có thể... không phải anh ấy đâu.” Ngụy Nam cũng ngăn cô lại, “Chúng tôi cũng hi vọng rằng không phải cậu ấy.” Tống Cảnh Du lấy một tấm ảnh chụp từ trong túi ra, “Đây là thứ chúng tôi tìm được trong túi cậu ấy.” Phạn Phạn run rẩy dùng hai tay nhận lấy tấm ảnh chụp xem thử. Đó là hình của cô, lúc cậu ta đi làm nhiệm vụ đã mang theo. Cô cầm tấm ảnh khóc rống lên, “Anh đã nói khi nào anh về sẽ đưa em đi lái máy bay lượn trên trời mà, sao anh lại nuốt lời chứ? Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm cùng nhau, sao anh lại cứ thế mà bỏ đi hả?”
Lâm Thiển đỡ đằng sau Phạn Phạn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phạn Phạn, đừng như vậy, cậu như vậy cô chú sẽ càng đau lòng.” Quan tài lạnh không thể dừng lại quá lâu, sau khi cho người thân nhìn lướt qua, đám Ngụy Nam liền đặt quan tài lên xe linh cữu.
Vài ngày nữa sẽ cử hành lễ truy điệu.
Tất cả các chiến sĩ đều đau buồn trong trầm lặng. Họ nhìn Cao Kỳ Khâm cứ như thấy được bản thân mình sau này, nhìn ông bà Cao cứ như thấy được ba mẹ mình sau này.
Nhưng, tín ngưỡng mạnh mẽ đã khiến bọn họ không sợ hi sinh. Nếu họ đã làm lính, đã vào Đội đặc nhiệm Dã Lang thì không có chuyện rút lui.
***
Trong phòng tiếp khách của quân đội, ông bà Cao và Phạn Phạn chính thức gặp nhau, Lâm Thiển cũng có mặt ở đó.
Bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp nhau theo cách này.
Ông Cao: “Cao Kỳ Khâm có nói về cháu với gia đình, nói cháu vẫn còn đang đi học, còn gửi hình cháu cho cô chú xem. Nhưng hôm nay gặp cháu ngoài đời thì thấy cháu còn gầy hơn cả trong ảnh.”
Phạn Phạn: “Vâng, trước kia cháu là một cô gái béo, bây giờ gầy bớt rồi ạ.” Bà Cao: “Con gái phải béo một tí trồng mới đẹp, có phúc tướng...” Nói rồi bà lại bắt đầu lau nước mắt, “Phạn Phạn à, con đường tương lai của cháu còn dài, may mắn vẫn chờ đợi cháu phía trước.”
Phạn Phạn, “Cô chú, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe, Cao Kỳ Khâm chẳng những là niềm tự hào của hai người, mà còn là niềm tự hào của cháu, cháu vĩnh viễn sẽ tưởng nhớ anh ấy.”
Bọn họ không trò chuyện quá lâu, có nói thêm nữa cũng chỉ khóc thôi. Sau khi thăm hỏi vài câu đơn giản, Lâm Thiển và Phạn Phạn liền rời đi.
Xe của Cố Thành Kiêu đỗ ở ven đường bên ngoài phòng tiếp khách. Ngụy Nam, Tống Cảnh Du, Trịnh Tử Tuấn, Ninh Trí Viễn và Thẩm Tự An, tất cả mọi người đều tập hợp ở ngoài.
Thấy hai người đi ra, Tống Cảnh Du giao một mô hình máy bay cho Phạn Phạn, “Đây là di vật của Tiểu Cao Tử, nếu chúng tôi đoán không lầm thì chắc là tặng cho cô.”
Phạn Phạn nhận lấy mô hình, trọng lượng của chiếc mô hình cỡ 10gr, đây là vật kỷ niệm duy nhất mà Cao Kỷ Khâm để lại cho cô, “Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn nó thật kỹ.”
Ngụy Nam lái xe đưa Phạn Phạn về nhà trước, sau đó mới cùng mọi người đến Thành Để. Vốn dĩ mọi người hẹn hôm nay phải tới Thành Để để uống bù rượu mừng.
Theo phong tục của các cụ thì không nên bàn việc hôn sự và tang lễ cùng một lúc. Nhưng trong mắt bọn họ, việc này hoàn toàn không quan trọng. Mà bà nội tính tình cởi mở phóng khoáng đã chuẩn bị sẵn cho mọi người một bàn thịt rượu.
Trên bàn ăn có rất ít người nói chuyện, mọi người chỉ cắm đầu uống rượu và dùng bữa.
Ban đầu, khi Cao Kỳ Khâm đồng ý ra ngoài hợp tác với Hình cảnh quốc tế là vì cậu ta có niềm tin tuyệt đối rằng sẽ chế ngự được Hoa Thiên Minh, nhưng kết quả lại là mất cả chì lẫn chài. Hoa Thiên Minh đã chết, mà Tiểu Cao Tử lại không trở về.
Ngụy Nam: “Đại đội trưởng đội Hình cảnh quốc tế vừa gửi đến một bức thư tuyên dương, bảo rằng lúc ấy suýt chút nữa đã để Hoa Thiên Minh tẩu thoát, là một mình Tiểu Cao Tử đơn thương độc mã hòa giải với bọn chúng. Đáng tiếc sau khi giao dịch thì nhà kho phát nổ, Hoa Thiên Minh và Tiểu Cao Tử, cộng với những người khác, tất cả đều không tránh khỏi.” Nói đến chỗ đau lòng, Ngụy Nam đặt đũa xuống, tỏ vẻ tự trách, “Tiểu Cao Tử không may bị nổ trúng mặt, sao lại xui xẻo vậy chứ? Haizz...”
Cố Thành Kiêu thuận miệng hỏi một câu, “Đó là Hình cảnh quốc tế chứng kiến chuyện đã xảy ra, hay chỉ là phỏng đoán của bọn họ?” Ngụy Nam: “Là phỏng đoán thôi, lúc ấy tất cả Hình cảnh quốc tế đều bị chặn ở bên ngoài nhà kho, sau khi phát nổ mới cưỡng chế phá cửa.”
“Chỉ là phỏng đoán thôi sao?” Cố Thành Kiêu ghi nhớ điều này trong đầu.
Ngụy Nam: “Ừm, Hình cảnh quốc tế nói chỉ có khả năng này là có lý.” Cố Thành Kiêu không nói gì nữa, chỉ hận lúc ấy mình không ở đó. Từ đầu đến cuối, Trịnh Tử Tuấn đều trầm mặc, đến nay vẫn chưa biết tung tích của Trịnh Tử Kỳ, ngộ nhỡ em gái ruột của anh cũng tham gia vào vụ này, vậy anh phải đối mặt với cái chết của Cao Kỳ Khâm thế nào đây, rồi đối mặt với các chiến hữu này thế nào đây? “Lão Đại, tôi có thể yêu cầu một việc không?”
“Nói đi.”
“Hãy phái tôi đi đi, nếu gặp phải Tử Kỳ, để xem nó có thể giết cả anh ruột mình không?” Cố Thành Kiêu nghiêm nghị, tỏ vẻ cứng rắn, “Cậu làm tốt công việc của mình đi.”
“Tôi muốn thử xem sao.”
“Thử cái gì mà thử? Ngộ nhỡ Trịnh Tử Kỳ tham gia thật, cậu đi thì vừa nhìn là cô ta nhận ra cậu rồi, còn thử cái quái gì nữa?”
“...” Trịnh Tử Tuấn không thể cãi lại.
Tổng Cảnh Du lý trí phân tích: “Tử Tuấn, đừng kết luận quá sớm. Trước mắt chúng ta vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh Tử Kỳ gia nhập bọn họ mà.”
Thẩm Tự An bưng ly rượu lên, thoải mái uống một hơi cạn sạch. Uống xong, anh ta nói: “Thật ra vẫn còn một tin tức quan trọng tôi chưa nói, đó là tin tức cuối cùng mà Tiểu Cao Tử gửi về.”
“Gì cơ?” Cả đám kinh ngạc. “Tiểu Cao Tử nói rằng, Hoa Thiên Minh, cũng là Chú Tư đã đầu tư tất cả tiền vào tập đoàn Lâm thị. Lâm thị phá sản thì Chú Tư sẽ trở thành một kẻ hư danh, hiện tại người nắm giữ thực quyền chính thức là Phạm Dương Mộc. Phạm Dương Mộc có một trợ thủ đắc lực, tên tiếng Anh là Purple. Mặc dù Tiểu Cao Tử chưa điều tra ra thân phận thật sự của Purple, nhưng tôi cảm thấy chân tướng sự việc cách suy đoán của chúng ta không xa, Purple có lẽ chính là Trịnh Tử Kỳ.”
Nghe xong, Trịnh Tử Tuấn tuyệt vọng nhắm mắt lại, những người khác cũng thở dài thật sâu.
Lâm Thiển nghe mọi người bàn tán nãy giờ, lúc này mới nhẹ giọng hỏi, “Vậy Trịnh Tử Kỳ có thể gây bất lợi cho Cố Thành Kiêu không?”
Sau khi Trịnh Tử Kỳ đến Đại Thanh Sơn tham gia vào đội y tế cứu viện đã từng gọi điện cho Lâm Thiển, giọng điệu lộ rõ sự uy hiếp, tuyên bố rằng sẽ tuyệt đối không buông tha cho Cố Thành Kiêu.
Sau đó cô ta mất tích, sau đó nữa thì đội đặc nhiệm luận cô ta tội phản quốc rồi xóa tên khỏi đội.
Trong suốt thời gian dài từ đó đến nay, cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Bây giờ nghe Thẩm Tự An nói cô lại càng lo lắng hơn.
Trong quan tài lạnh, Cao Kỳ Khâm vận quân phục mới tinh, khuôn mặt bị quốc kỳ che kín. “Tôi muốn nhìn con tôi một chút, tôi muốn nhìn nó một chút.” Bà Cao định vén quốc kỳ lên thì lập tức bị Ngụy Nam cản lại, “Mẹ đừng nhìn, mẹ sẽ không chịu nổi đâu.”
Bà Cao cứ khăng khăng muốn nhìn mặt con trai lần cuối, nhưng ông Cao lý trí nói: “Đừng nhìn, chúng ta nên lại giữ lại chút thể diện cuối cùng cho con. Khi còn sống con nó rất coi trọng dáng vẻ.”
Bà Cao ôm mặt khóc nức nở, gần như sắp ngất đi. Phạn Phạn cũng muốn nhìn, “Có thể cho tôi nhìn một chút không? Có thể... không phải anh ấy đâu.” Ngụy Nam cũng ngăn cô lại, “Chúng tôi cũng hi vọng rằng không phải cậu ấy.” Tống Cảnh Du lấy một tấm ảnh chụp từ trong túi ra, “Đây là thứ chúng tôi tìm được trong túi cậu ấy.” Phạn Phạn run rẩy dùng hai tay nhận lấy tấm ảnh chụp xem thử. Đó là hình của cô, lúc cậu ta đi làm nhiệm vụ đã mang theo. Cô cầm tấm ảnh khóc rống lên, “Anh đã nói khi nào anh về sẽ đưa em đi lái máy bay lượn trên trời mà, sao anh lại nuốt lời chứ? Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm cùng nhau, sao anh lại cứ thế mà bỏ đi hả?”
Lâm Thiển đỡ đằng sau Phạn Phạn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phạn Phạn, đừng như vậy, cậu như vậy cô chú sẽ càng đau lòng.” Quan tài lạnh không thể dừng lại quá lâu, sau khi cho người thân nhìn lướt qua, đám Ngụy Nam liền đặt quan tài lên xe linh cữu.
Vài ngày nữa sẽ cử hành lễ truy điệu.
Tất cả các chiến sĩ đều đau buồn trong trầm lặng. Họ nhìn Cao Kỳ Khâm cứ như thấy được bản thân mình sau này, nhìn ông bà Cao cứ như thấy được ba mẹ mình sau này.
Nhưng, tín ngưỡng mạnh mẽ đã khiến bọn họ không sợ hi sinh. Nếu họ đã làm lính, đã vào Đội đặc nhiệm Dã Lang thì không có chuyện rút lui.
***
Trong phòng tiếp khách của quân đội, ông bà Cao và Phạn Phạn chính thức gặp nhau, Lâm Thiển cũng có mặt ở đó.
Bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp nhau theo cách này.
Ông Cao: “Cao Kỳ Khâm có nói về cháu với gia đình, nói cháu vẫn còn đang đi học, còn gửi hình cháu cho cô chú xem. Nhưng hôm nay gặp cháu ngoài đời thì thấy cháu còn gầy hơn cả trong ảnh.”
Phạn Phạn: “Vâng, trước kia cháu là một cô gái béo, bây giờ gầy bớt rồi ạ.” Bà Cao: “Con gái phải béo một tí trồng mới đẹp, có phúc tướng...” Nói rồi bà lại bắt đầu lau nước mắt, “Phạn Phạn à, con đường tương lai của cháu còn dài, may mắn vẫn chờ đợi cháu phía trước.”
Phạn Phạn, “Cô chú, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe, Cao Kỳ Khâm chẳng những là niềm tự hào của hai người, mà còn là niềm tự hào của cháu, cháu vĩnh viễn sẽ tưởng nhớ anh ấy.”
Bọn họ không trò chuyện quá lâu, có nói thêm nữa cũng chỉ khóc thôi. Sau khi thăm hỏi vài câu đơn giản, Lâm Thiển và Phạn Phạn liền rời đi.
Xe của Cố Thành Kiêu đỗ ở ven đường bên ngoài phòng tiếp khách. Ngụy Nam, Tống Cảnh Du, Trịnh Tử Tuấn, Ninh Trí Viễn và Thẩm Tự An, tất cả mọi người đều tập hợp ở ngoài.
Thấy hai người đi ra, Tống Cảnh Du giao một mô hình máy bay cho Phạn Phạn, “Đây là di vật của Tiểu Cao Tử, nếu chúng tôi đoán không lầm thì chắc là tặng cho cô.”
Phạn Phạn nhận lấy mô hình, trọng lượng của chiếc mô hình cỡ 10gr, đây là vật kỷ niệm duy nhất mà Cao Kỷ Khâm để lại cho cô, “Cảm ơn, tôi sẽ giữ gìn nó thật kỹ.”
Ngụy Nam lái xe đưa Phạn Phạn về nhà trước, sau đó mới cùng mọi người đến Thành Để. Vốn dĩ mọi người hẹn hôm nay phải tới Thành Để để uống bù rượu mừng.
Theo phong tục của các cụ thì không nên bàn việc hôn sự và tang lễ cùng một lúc. Nhưng trong mắt bọn họ, việc này hoàn toàn không quan trọng. Mà bà nội tính tình cởi mở phóng khoáng đã chuẩn bị sẵn cho mọi người một bàn thịt rượu.
Trên bàn ăn có rất ít người nói chuyện, mọi người chỉ cắm đầu uống rượu và dùng bữa.
Ban đầu, khi Cao Kỳ Khâm đồng ý ra ngoài hợp tác với Hình cảnh quốc tế là vì cậu ta có niềm tin tuyệt đối rằng sẽ chế ngự được Hoa Thiên Minh, nhưng kết quả lại là mất cả chì lẫn chài. Hoa Thiên Minh đã chết, mà Tiểu Cao Tử lại không trở về.
Ngụy Nam: “Đại đội trưởng đội Hình cảnh quốc tế vừa gửi đến một bức thư tuyên dương, bảo rằng lúc ấy suýt chút nữa đã để Hoa Thiên Minh tẩu thoát, là một mình Tiểu Cao Tử đơn thương độc mã hòa giải với bọn chúng. Đáng tiếc sau khi giao dịch thì nhà kho phát nổ, Hoa Thiên Minh và Tiểu Cao Tử, cộng với những người khác, tất cả đều không tránh khỏi.” Nói đến chỗ đau lòng, Ngụy Nam đặt đũa xuống, tỏ vẻ tự trách, “Tiểu Cao Tử không may bị nổ trúng mặt, sao lại xui xẻo vậy chứ? Haizz...”
Cố Thành Kiêu thuận miệng hỏi một câu, “Đó là Hình cảnh quốc tế chứng kiến chuyện đã xảy ra, hay chỉ là phỏng đoán của bọn họ?” Ngụy Nam: “Là phỏng đoán thôi, lúc ấy tất cả Hình cảnh quốc tế đều bị chặn ở bên ngoài nhà kho, sau khi phát nổ mới cưỡng chế phá cửa.”
“Chỉ là phỏng đoán thôi sao?” Cố Thành Kiêu ghi nhớ điều này trong đầu.
Ngụy Nam: “Ừm, Hình cảnh quốc tế nói chỉ có khả năng này là có lý.” Cố Thành Kiêu không nói gì nữa, chỉ hận lúc ấy mình không ở đó. Từ đầu đến cuối, Trịnh Tử Tuấn đều trầm mặc, đến nay vẫn chưa biết tung tích của Trịnh Tử Kỳ, ngộ nhỡ em gái ruột của anh cũng tham gia vào vụ này, vậy anh phải đối mặt với cái chết của Cao Kỳ Khâm thế nào đây, rồi đối mặt với các chiến hữu này thế nào đây? “Lão Đại, tôi có thể yêu cầu một việc không?”
“Nói đi.”
“Hãy phái tôi đi đi, nếu gặp phải Tử Kỳ, để xem nó có thể giết cả anh ruột mình không?” Cố Thành Kiêu nghiêm nghị, tỏ vẻ cứng rắn, “Cậu làm tốt công việc của mình đi.”
“Tôi muốn thử xem sao.”
“Thử cái gì mà thử? Ngộ nhỡ Trịnh Tử Kỳ tham gia thật, cậu đi thì vừa nhìn là cô ta nhận ra cậu rồi, còn thử cái quái gì nữa?”
“...” Trịnh Tử Tuấn không thể cãi lại.
Tổng Cảnh Du lý trí phân tích: “Tử Tuấn, đừng kết luận quá sớm. Trước mắt chúng ta vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh Tử Kỳ gia nhập bọn họ mà.”
Thẩm Tự An bưng ly rượu lên, thoải mái uống một hơi cạn sạch. Uống xong, anh ta nói: “Thật ra vẫn còn một tin tức quan trọng tôi chưa nói, đó là tin tức cuối cùng mà Tiểu Cao Tử gửi về.”
“Gì cơ?” Cả đám kinh ngạc. “Tiểu Cao Tử nói rằng, Hoa Thiên Minh, cũng là Chú Tư đã đầu tư tất cả tiền vào tập đoàn Lâm thị. Lâm thị phá sản thì Chú Tư sẽ trở thành một kẻ hư danh, hiện tại người nắm giữ thực quyền chính thức là Phạm Dương Mộc. Phạm Dương Mộc có một trợ thủ đắc lực, tên tiếng Anh là Purple. Mặc dù Tiểu Cao Tử chưa điều tra ra thân phận thật sự của Purple, nhưng tôi cảm thấy chân tướng sự việc cách suy đoán của chúng ta không xa, Purple có lẽ chính là Trịnh Tử Kỳ.”
Nghe xong, Trịnh Tử Tuấn tuyệt vọng nhắm mắt lại, những người khác cũng thở dài thật sâu.
Lâm Thiển nghe mọi người bàn tán nãy giờ, lúc này mới nhẹ giọng hỏi, “Vậy Trịnh Tử Kỳ có thể gây bất lợi cho Cố Thành Kiêu không?”
Sau khi Trịnh Tử Kỳ đến Đại Thanh Sơn tham gia vào đội y tế cứu viện đã từng gọi điện cho Lâm Thiển, giọng điệu lộ rõ sự uy hiếp, tuyên bố rằng sẽ tuyệt đối không buông tha cho Cố Thành Kiêu.
Sau đó cô ta mất tích, sau đó nữa thì đội đặc nhiệm luận cô ta tội phản quốc rồi xóa tên khỏi đội.
Trong suốt thời gian dài từ đó đến nay, cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Bây giờ nghe Thẩm Tự An nói cô lại càng lo lắng hơn.
/1000
|