Đây là hòn đảo cách xa đất liền, bốn phía đều là biển cả, giống như một thế giới cách biệt.
Tuy rằng Cố Thành Kiêu bị thương phải rút khỏi tiền tuyến, nhưng anh vẫn không làm gián đoạn công việc. Anh ở căn cứ chỉ huy trấn giữ trung tâm, ra lệnh và bày mưu lập kế. Lâm Thiển trải qua quãng thời gian nhàm chán. Vì đây là căn cứ quân sự bí mật cho nên cô không được phép lên mạng. Mà trong máy tính của Cố Thành Kiêu lại chẳng có trò chơi, vậy cô dùng máy tính làm cái gì? Công việc diễn tập đã đến thời khắc then chốt, Cố Thành Kiêu và nhóm chiến hữu chẳng màng đến cơm nước. Lâm Thiên phải tự mình chạy đến căn tin kiếm ăn.
Thật ra thức ăn trên đảo không tệ, mỗi ngày đều có đủ các loại hải sản. Bình thường trong nhà hàng, một con tôm hùm thôi đã đặt muốn chết, vậy mà ở đây lại có thể ăn uống tùy thích, đúng là quá thoải mái.
Lâm Thiển bưng khay đi lấy đồ ăn. Đầu bếp vừa thấy cô đã bỏ cái xẻng nấu ăn xuống, cúi chào: “Xin chào Thủ trưởng phu nhân.”
Lâm Thiên được chào hỏi thì lúng túng: “Xin, xin chào. Ha ha, phiền chủ đầu bếp quá. Tôi... tôi muốn ăn tôm.”
“Vâng.” Đầu bếp cầm thìa xúc cho cô một mâm thịnh soạn. “Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá tôi ăn không hết.”
“Chị dâu, ở đây chúng tôi thiếu rất nhiều thứ, chỉ là không hề thiếu tôm.” “Cảm ơn chủ đầu bếp, tôi không ăn nhiều vậy đâu.”
“Chị cứ xem như đây là ăn vặt đi. Từ lúc Thủ trưởng Cố đến, cậu ấy đã sửa đường, trồng cây trên đảo. Nhờ có bọn họ hỗ trợ mà công việc nửa năm của chúng tôi đã làm xong trong nửa tháng. Thủ trưởng Cố còn xin thượng cấp trợ cấp rất nhiều đồ đạc. Chúng tôi đều rất biết ơn cậu ấy.”.
Nghe đầu bếp nói vậy, Lâm Thiển có cảm giác tự hào. Đây là chồng của cô đấy nhé!
“Tôi chỉ là lớp lão binh chuyên bếp núc, không giúp được cái gì, chỉ có thể chăm sóc bọn họ về mặt ăn uống
mà thôi. Bọn họ ăn no thì mới có sức đánh giặc, bảo vệ quốc gia.” “Chú nói rất đúng, ha ha.” Lúc hoàng hôn, Lâm Thiển đang lột tôm ăn một cách nhàm chán thì đột nhiên Cố Thành Kiêu trở lại.
Cửa mở ra, Lâm Thiển hoảng hồn vội vàng bỏ hai chân xuống. “Anh... Sao anh trở lại rồi?”
Cố Thành Kiêu nhìn thấy khắp bàn toàn vỏ tôm, vài miếng còn rơi xuống đất. Anh lắc đầu thở dài: “Cẩn thận em ăn nhiều bị tiêu chảy đấy.”
“Xì, miệng quạ đen. Chẳng phải tại người ta chán quá hay sao, anh lại không cho phép em đi ra sau hái dừa.” Lâm Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy quả dừa to trên cây thì đã muốn chảy nước miếng. Cô vẫn chưa nếm được vị dừa tươi vừa mới hái trên cây xuống đâu đấy. “Em là một người phụ nữ đứng đắn, leo cây thì còn ra thể thống gì?”
“...” Vẻ mặt Lâm Thiển suy sụp: “Trước đây anh còn nói em là cô gái nhỏ, sao bây giờ lại chuyển thành người phụ nữ đứng đắn rồi?” “Chị hai à, em đã kết hôn rồi, còn cô gái nhỏ gì nữa, không thấy xấu hổ hả?”
“Em khinh thường phụ nữ đứng đắn phải không? Vậy gọi là phụ nữ có chồng nhé?” “...” Lâm Thiển nghẹn uất, muốn đánh nhau. Đừng thấy vẻ ngoài anh lạnh lùng, cao ngạo, nghiêm nghị các loại, thực chất anh là một tên độc miệng, ấu trĩ không chịu được.
Nhưng không sao, cô đây chuyên trị độc miệng.
Lâm Thiên cười trong trẻo, một tay chống eo, một tay đùa giỡn bím tóc, kiêu ngạo nói: “Hứ, phụ nữ đứng đắn hay phụ nữ có chồng gì cũng được, tất cả đều không thể phủ nhận sự thật em là một thiếu nữ. Em mãi mãi 18 tuổi, mãi mãi là một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp rạng rỡ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng yêu kiều, thướt tha muôn sắc. Xin cảm ơn.”
Cố Thành Kiêu khẽ thở dài: “Bà chị thiếu nữ à, mời thu dọn bàn lại cho sạch sẽ.” “Vậy anh Thủ trưởng ơi, thùng rác đầy rồi, hỗ trợ chút đi.”
“...” Rốt cuộc Cố Thành Kiêu cũng phải đầu hàng: “Quỷ cũng sợ em luôn!”
Suýt nữa Lâm Thiên mắc nghẹn vì cười.
Sau khi thu dọn xong, Lâm Thiển nói: “Em cũng đâu muốn ở trong ký túc xá cả ngày đâu. Em đi căn tin giúp đỡ thì bọn họ không cho em đụng vào. Em đi ra biển bắt cá, bọn họ cũng không cho. Em muốn làm gì cũng không được, chỉ có thể làm con sâu lười ở ký túc xá thôi.”
“Đừng có kiếm cớ để lười biếng.”
Lâm Thiển cho cái miệng nhỏ nhắn, chạy lăng xăng đến trước mặt Cố Thành Kiêu: “Anh trai ơi, cho em xem
miệng vết thương của anh được không?” “Không cho, anh biết em đang thèm muốn cơ thể anh.”
“Vậy anh đừng có cởi đồ, hé một chút là được rồi.”
“Đừng có nghĩ rằng anh không biết mưu mẹo của em. Em đang từng bước dụ dỗ dẫn anh vào trong chứ gì? Anh sẽ không bị em lừa đâu.”
“...” Được rồi, anh đẹp trai, anh có lý.
Dọn dẹp xong, Cố Thành Kiêu xách hai túi rác đứng ở đó, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu mang theo cưng chiều: “Đi, anh đưa em ra ngoài chơi.”
Lâm Thiển hớn hở, định mở miệng làm nũng, nhưng vừa mở miệng ra đã ợ một tiếng thật to.
Cố Thành Kiêu bó tay. Anh nở nụ cười, ánh mắt cũng lộ ra yêu chiều: “Xem ra em không cần ăn cơm nữa, chúng ta lập tức đi ra biển.”
Ra biển?!
Điều Lâm Thiển mong chờ đã tới!
Biển cả mênh mông xanh thẳm, bầu trời trong xanh vạn lý, ánh chiều vàng rực rỡ rơi đầy mặt biển. Gió thổi qua, mặt biển gợn sóng nhấp nhô, chiếu sáng lấp lánh. Cố Thành Kiêu khởi động ca nô chạy ra xa bờ. Lâm Thiên ngồi trên thuyền, quay đầu nhìn lại hòn đảo phía sau ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một chấm trắng.
Đó là đường bằng phi cơ, một đường dài thẳng tắp. Ca nô dừng lại, lắc lư theo mặt biển. Lúc này nắng chiều còn chiếu trên mặt biển phía tây. Phóng tầm mắt ra xa, một nửa khung cảnh là màu xanh xám, một nửa là màu vàng rực, đẹp không sao tả xiết. “Đẹp quá, trời ơi! Em về kể cho bạn bè biết chắc bọn nó cũng không tin. Anh xem nước biển này, sao lại có
màu sắc như vậy chứ?” Cô vươn tay ra muốn chạm vào mặt nước, nhưng tay quá ngắn nên không thể chạm được.
Cô ngắm cảnh, còn Cố Thành Kiêu thì ngắm cô. Cô cột tóc hai bên, đường cong hàm dưới thon gọn bao lấy chiếc cằm trơn bóng hơi vểnh lên. Đường nét gương mặt tự nhiên hài hòa tinh xảo, trắng như sứ. Lông mi chớp chớp, trông giống hệt như búp bê.
Anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên với mái tóc ngắn, mà nay anh lại bị vây hãm cả đời bởi mái tóc dài này của cô.
“Cố Thành Kiêu, em có thể bơi không? Em...”
Lúc cô quay đầu nhìn vào bờ, Cố Thành Kiêu bỗng nhiên sáp lại gần, vậy cô trong vòng tay anh. Ngực cô giống như nai con sắp nhảy ra ngoài. “Anh làm em sợ hết hồn! Anh... Ưm...” Anh gấp gáp ngậm lấy môi cô, xúc động hôn sâu. Cô có hứng thú với cảnh đẹp, còn anh lại hứng thú với cô.
Nắng chiều dần dần rơi xuống mặt biển. Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiên, cầm tay dạy cô lái ca nô.
Lâm Thiển vô cùng hào hứng, lớn tiếng hét lên: “Oa, kích thích quá, nhanh nữa đi...”
Đang lúc anh và cô tận hưởng thế giới của hai người, điện thoại của Cố Thành Kiêu bỗng nhiên reo lên. Tiếng chuông vừa vang, anh đã nhíu mày. “Alo, Tử Tuấn, sao vậy?” “Lão Đại, La Tân lỡ bắn trúng anh trong lúc diễn tập đã tự sát.”
“Cái gì?” La Tân là binh lính kì cựu có tám năm kinh nghiệm, là thiện xạ liên tiếp ba năm. Tuy rằng anh ta không phải thành viên của Đội đặc nhiệm, nhưng Cố Thành Kiêu lại có ấn tượng rất sâu sắc với người này. Anh còn định chiêu mộ anh ta vào Đội đặc nhiệm, bồi dưỡng thành tay bắn tỉa. Việc chủ tướng bị thương trong lúc diễn tập là chiến lược thất bại nghiêm trọng nhất, cho nên phải tra xét rõ ràng. Tổ điều tra vừa tiến hành điều tra tới La Tân thì anh ta đã lập tức tự sát.
Sao lại trùng hợp như vậy?!
Tuy rằng Cố Thành Kiêu bị thương phải rút khỏi tiền tuyến, nhưng anh vẫn không làm gián đoạn công việc. Anh ở căn cứ chỉ huy trấn giữ trung tâm, ra lệnh và bày mưu lập kế. Lâm Thiển trải qua quãng thời gian nhàm chán. Vì đây là căn cứ quân sự bí mật cho nên cô không được phép lên mạng. Mà trong máy tính của Cố Thành Kiêu lại chẳng có trò chơi, vậy cô dùng máy tính làm cái gì? Công việc diễn tập đã đến thời khắc then chốt, Cố Thành Kiêu và nhóm chiến hữu chẳng màng đến cơm nước. Lâm Thiên phải tự mình chạy đến căn tin kiếm ăn.
Thật ra thức ăn trên đảo không tệ, mỗi ngày đều có đủ các loại hải sản. Bình thường trong nhà hàng, một con tôm hùm thôi đã đặt muốn chết, vậy mà ở đây lại có thể ăn uống tùy thích, đúng là quá thoải mái.
Lâm Thiển bưng khay đi lấy đồ ăn. Đầu bếp vừa thấy cô đã bỏ cái xẻng nấu ăn xuống, cúi chào: “Xin chào Thủ trưởng phu nhân.”
Lâm Thiên được chào hỏi thì lúng túng: “Xin, xin chào. Ha ha, phiền chủ đầu bếp quá. Tôi... tôi muốn ăn tôm.”
“Vâng.” Đầu bếp cầm thìa xúc cho cô một mâm thịnh soạn. “Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá tôi ăn không hết.”
“Chị dâu, ở đây chúng tôi thiếu rất nhiều thứ, chỉ là không hề thiếu tôm.” “Cảm ơn chủ đầu bếp, tôi không ăn nhiều vậy đâu.”
“Chị cứ xem như đây là ăn vặt đi. Từ lúc Thủ trưởng Cố đến, cậu ấy đã sửa đường, trồng cây trên đảo. Nhờ có bọn họ hỗ trợ mà công việc nửa năm của chúng tôi đã làm xong trong nửa tháng. Thủ trưởng Cố còn xin thượng cấp trợ cấp rất nhiều đồ đạc. Chúng tôi đều rất biết ơn cậu ấy.”.
Nghe đầu bếp nói vậy, Lâm Thiển có cảm giác tự hào. Đây là chồng của cô đấy nhé!
“Tôi chỉ là lớp lão binh chuyên bếp núc, không giúp được cái gì, chỉ có thể chăm sóc bọn họ về mặt ăn uống
mà thôi. Bọn họ ăn no thì mới có sức đánh giặc, bảo vệ quốc gia.” “Chú nói rất đúng, ha ha.” Lúc hoàng hôn, Lâm Thiển đang lột tôm ăn một cách nhàm chán thì đột nhiên Cố Thành Kiêu trở lại.
Cửa mở ra, Lâm Thiển hoảng hồn vội vàng bỏ hai chân xuống. “Anh... Sao anh trở lại rồi?”
Cố Thành Kiêu nhìn thấy khắp bàn toàn vỏ tôm, vài miếng còn rơi xuống đất. Anh lắc đầu thở dài: “Cẩn thận em ăn nhiều bị tiêu chảy đấy.”
“Xì, miệng quạ đen. Chẳng phải tại người ta chán quá hay sao, anh lại không cho phép em đi ra sau hái dừa.” Lâm Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy quả dừa to trên cây thì đã muốn chảy nước miếng. Cô vẫn chưa nếm được vị dừa tươi vừa mới hái trên cây xuống đâu đấy. “Em là một người phụ nữ đứng đắn, leo cây thì còn ra thể thống gì?”
“...” Vẻ mặt Lâm Thiển suy sụp: “Trước đây anh còn nói em là cô gái nhỏ, sao bây giờ lại chuyển thành người phụ nữ đứng đắn rồi?” “Chị hai à, em đã kết hôn rồi, còn cô gái nhỏ gì nữa, không thấy xấu hổ hả?”
“Em khinh thường phụ nữ đứng đắn phải không? Vậy gọi là phụ nữ có chồng nhé?” “...” Lâm Thiển nghẹn uất, muốn đánh nhau. Đừng thấy vẻ ngoài anh lạnh lùng, cao ngạo, nghiêm nghị các loại, thực chất anh là một tên độc miệng, ấu trĩ không chịu được.
Nhưng không sao, cô đây chuyên trị độc miệng.
Lâm Thiên cười trong trẻo, một tay chống eo, một tay đùa giỡn bím tóc, kiêu ngạo nói: “Hứ, phụ nữ đứng đắn hay phụ nữ có chồng gì cũng được, tất cả đều không thể phủ nhận sự thật em là một thiếu nữ. Em mãi mãi 18 tuổi, mãi mãi là một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp rạng rỡ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng yêu kiều, thướt tha muôn sắc. Xin cảm ơn.”
Cố Thành Kiêu khẽ thở dài: “Bà chị thiếu nữ à, mời thu dọn bàn lại cho sạch sẽ.” “Vậy anh Thủ trưởng ơi, thùng rác đầy rồi, hỗ trợ chút đi.”
“...” Rốt cuộc Cố Thành Kiêu cũng phải đầu hàng: “Quỷ cũng sợ em luôn!”
Suýt nữa Lâm Thiên mắc nghẹn vì cười.
Sau khi thu dọn xong, Lâm Thiển nói: “Em cũng đâu muốn ở trong ký túc xá cả ngày đâu. Em đi căn tin giúp đỡ thì bọn họ không cho em đụng vào. Em đi ra biển bắt cá, bọn họ cũng không cho. Em muốn làm gì cũng không được, chỉ có thể làm con sâu lười ở ký túc xá thôi.”
“Đừng có kiếm cớ để lười biếng.”
Lâm Thiển cho cái miệng nhỏ nhắn, chạy lăng xăng đến trước mặt Cố Thành Kiêu: “Anh trai ơi, cho em xem
miệng vết thương của anh được không?” “Không cho, anh biết em đang thèm muốn cơ thể anh.”
“Vậy anh đừng có cởi đồ, hé một chút là được rồi.”
“Đừng có nghĩ rằng anh không biết mưu mẹo của em. Em đang từng bước dụ dỗ dẫn anh vào trong chứ gì? Anh sẽ không bị em lừa đâu.”
“...” Được rồi, anh đẹp trai, anh có lý.
Dọn dẹp xong, Cố Thành Kiêu xách hai túi rác đứng ở đó, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu mang theo cưng chiều: “Đi, anh đưa em ra ngoài chơi.”
Lâm Thiển hớn hở, định mở miệng làm nũng, nhưng vừa mở miệng ra đã ợ một tiếng thật to.
Cố Thành Kiêu bó tay. Anh nở nụ cười, ánh mắt cũng lộ ra yêu chiều: “Xem ra em không cần ăn cơm nữa, chúng ta lập tức đi ra biển.”
Ra biển?!
Điều Lâm Thiển mong chờ đã tới!
Biển cả mênh mông xanh thẳm, bầu trời trong xanh vạn lý, ánh chiều vàng rực rỡ rơi đầy mặt biển. Gió thổi qua, mặt biển gợn sóng nhấp nhô, chiếu sáng lấp lánh. Cố Thành Kiêu khởi động ca nô chạy ra xa bờ. Lâm Thiên ngồi trên thuyền, quay đầu nhìn lại hòn đảo phía sau ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một chấm trắng.
Đó là đường bằng phi cơ, một đường dài thẳng tắp. Ca nô dừng lại, lắc lư theo mặt biển. Lúc này nắng chiều còn chiếu trên mặt biển phía tây. Phóng tầm mắt ra xa, một nửa khung cảnh là màu xanh xám, một nửa là màu vàng rực, đẹp không sao tả xiết. “Đẹp quá, trời ơi! Em về kể cho bạn bè biết chắc bọn nó cũng không tin. Anh xem nước biển này, sao lại có
màu sắc như vậy chứ?” Cô vươn tay ra muốn chạm vào mặt nước, nhưng tay quá ngắn nên không thể chạm được.
Cô ngắm cảnh, còn Cố Thành Kiêu thì ngắm cô. Cô cột tóc hai bên, đường cong hàm dưới thon gọn bao lấy chiếc cằm trơn bóng hơi vểnh lên. Đường nét gương mặt tự nhiên hài hòa tinh xảo, trắng như sứ. Lông mi chớp chớp, trông giống hệt như búp bê.
Anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên với mái tóc ngắn, mà nay anh lại bị vây hãm cả đời bởi mái tóc dài này của cô.
“Cố Thành Kiêu, em có thể bơi không? Em...”
Lúc cô quay đầu nhìn vào bờ, Cố Thành Kiêu bỗng nhiên sáp lại gần, vậy cô trong vòng tay anh. Ngực cô giống như nai con sắp nhảy ra ngoài. “Anh làm em sợ hết hồn! Anh... Ưm...” Anh gấp gáp ngậm lấy môi cô, xúc động hôn sâu. Cô có hứng thú với cảnh đẹp, còn anh lại hứng thú với cô.
Nắng chiều dần dần rơi xuống mặt biển. Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiên, cầm tay dạy cô lái ca nô.
Lâm Thiển vô cùng hào hứng, lớn tiếng hét lên: “Oa, kích thích quá, nhanh nữa đi...”
Đang lúc anh và cô tận hưởng thế giới của hai người, điện thoại của Cố Thành Kiêu bỗng nhiên reo lên. Tiếng chuông vừa vang, anh đã nhíu mày. “Alo, Tử Tuấn, sao vậy?” “Lão Đại, La Tân lỡ bắn trúng anh trong lúc diễn tập đã tự sát.”
“Cái gì?” La Tân là binh lính kì cựu có tám năm kinh nghiệm, là thiện xạ liên tiếp ba năm. Tuy rằng anh ta không phải thành viên của Đội đặc nhiệm, nhưng Cố Thành Kiêu lại có ấn tượng rất sâu sắc với người này. Anh còn định chiêu mộ anh ta vào Đội đặc nhiệm, bồi dưỡng thành tay bắn tỉa. Việc chủ tướng bị thương trong lúc diễn tập là chiến lược thất bại nghiêm trọng nhất, cho nên phải tra xét rõ ràng. Tổ điều tra vừa tiến hành điều tra tới La Tân thì anh ta đã lập tức tự sát.
Sao lại trùng hợp như vậy?!
/1000
|