Qua quá trình bàn bạc, nhà trường quyết định truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Nam Âm, đồng thời nghiêm khắc khiển trách cô ta đã gây sự vô cớ, nói xấu người khác và gây rối trật tự công cộng trái phép.
Cùng lúc đó, trang web chính thức của nhà trường cũng đã đăng thành tích học kỳ I năm nhất và học kỳ vừa rồi của Lâm Thiển, còn đề một câu thể này “Không ai vĩnh viễn học kém cả.”
Cùng một người, hai phiếu điểm, thành tích bây giờ cao hơn gấp đôi năm nhất. Cô đã dùng thành tích học tập để bịt miệng tất cả mọi người. Trong diễn đàn trường, tài khoản DissLQ bị phong tỏa vĩnh viễn, tư liệu đăng ký của Nam Âm cũng bị hủy bỏ.
Cuộc phong ba này còn dính đến Uông Dương đang ở nước ngoài xa xôi. Đương nhiên, vì để bảo vệ đứa con độc nhất của mình mà Uông Hải Thành không ngại bỏ ra thật nhiều tiền để thương lượng và thỏa hiệp với nhà trường, còn trả cho truyền thông phí bịt miệng hậu hĩnh.
Cuối cùng, lúc phát sóng bản tin thời sự thì Nam Âm vẫn là Nam Âm, còn Uông Dương đã trở thành kẻ họ Vương nào đó, ngay cả họ tên cũng sửa lại. Lần này, Nam Âm thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong nhà. Trước đó chỉ là bạo lực cộng đồng mạng, còn bây giờ cô ta đã thật sự trở thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Mẹ cô ta ra ngoài đổ rác cũng bị hàng xóm chỉ trỏ. Ba cô ta thì than thở cả ngày, từ chức công việc mới, bọn họ lại phải dọn nhà đi. Đêm khuya, Nam Âm canh đúng giờ gọi điện cho Uông Dương. Điện thoại reo rất lâu rốt cuộc cũng kết nối, “Anh dậy chưa Uông Dương?” “Vừa đánh răng, chuyện gì?” “Xin lỗi, chắc anh đã biết hết rồi phải không? Em bị người ta lên kế hoạch hãm hại, anh nhất định phải tin em!” Nam Âm nắm lấy cơ hội, “Anh nói đúng, em không nên đối địch với Lâm Thiển. Cô ta là người nhà họ Cố, sao em có thể đấu thắng cô ta chứ? Cô ta quá độc ác, cứ thế mà hại em”
Vẻ mặt Uông Dương lạnh nhạt, chỉ nghe cô ta khóc lóc tố cáo chứ không nói gì. “Uông Dương, em sai rồi, em không nên cãi lời anh! Bây giờ em bị kiện cáo đầy mình, xử lý không tốt sẽ phải ngồi tù lần nữa, hu hu hu... Em không muốn lại ngồi tù nữa đâu...”
“Uông Dương, em phải làm sao đây? Em không ở đây được nữa, chẳng phải anh nói sẽ cho em xuất ngoại cùng anh sao? Bây giờ em qua đó được không?”
Uông Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Em vẫn đang trong kỳ hạn nộp tiền bảo lãnh mà, có thể xuất ngoại ư?” Nam Âm khóc không ra nước mắt, “Vậy anh nghĩ cách giúp em được không? Hiện giờ em không biết phải làm cái gì, không ai giúp em cả. Tất cả nước bẩn đều giội lên người em, em khó lòng mà giãi bày.” Uông Dương cười lạnh, “Đây chẳng phải là do em gieo gió gặt bão sao?”
“..” Nam Âm khẽ run lên, nhưng vẫn ra vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, “Em nói là em bị oan mà, anh phải tin em! Uông Dương à, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chửi em, em chỉ còn mình anh. Chẳng phải chúng ta đã nói phải tin tưởng nhau sao?”
“Nam m, trước giờ tôi chưa từng nghe câu nói thật lòng nào từ miệng cô.”
Nam Âm cuống lên, Uông Dương là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta. Cô ta khóc lóc cầu xin: “Em thật sự biết lỗi rồi, em không nên đối địch với Lâm Thiên, không nên nghĩ đến báo thù, không nên đi chọc giận cô ta. Thật xin lỗi, em thật sự biết lỗi rồi!”
Uống Dương đã không còn muốn nghe những lời dối trá của cô ta nữa, “Đừng xem tôi là thằng ngốc! Nếu cô còn quấy rầy tôi nữa thì tôi sẽ bắt cô nôn hết tất cả túi xách, quần áo và đồ trang sức hàng hiệu tôi đã mua cho cô đấy!”
“...” Cô ta im bặt. “Nam Âm, kiếp này Uông Dương tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế! Theo đuổi cô rồi quen cô là chuyện sai lầm nhất cuộc đời tôi. Tôi hi vọng cô đừng khiến tôi hận cô thêm nữa! Đừng gọi vào số điện thoại này nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này đấy!”
Mãi đến khi anh ta cúp máy, Nam Âm mới nhận thức được sự đe dọa nghiêm túc của anh ta. Hiện giờ, ngay cả Uông Dương cũng rời bỏ cô ta.
Kết quả này giống như trong dự liệu, nhưng cũng là kết quả cô ta khó chấp nhận nhất.
Uông Dương theo đuổi cô ta nhiều năm, mặc cho cô ta thích Sở Mặc Phong mà xem anh ta như lốp xe dự phòng, mặc cho cô ta đã từng ngồi tù, cuộc đời có vết nhơ... Anh ta cũng không để ý.
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra bộ mặt thật của cô ta, rốt cuộc cũng bỏ cô ta mà đi. Nam Âm khó nén đau lòng, nước mắt vỡ òa, đột nhiên lấy một lọ thuốc ngủ từ trong hộc tủ đầu giường ra, nhét hết tất cả vào miệng... Tờ mờ sáng hôm sau, mẹ cô ta đi ngang qua phòng con gái, thấy cửa phòng khép hờ bèn tiện tay đẩy vào xem, “Á, lão Nam, mau vào đây, mau gọi xe cấp cứu, mau...”
***
Ngày đầu tiên của tháng Tư, Nam Âm bị tuyên án. Vì là trọng phạm, lại ảnh hưởng vô cùng dữ dội nên bị xử nặng ba năm tù giam, lập tức thi hành án.
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng công bố vụ sát thủ đột nhập vào Thành Để ngày đó, chứng thực đúng là có lưu manh xông vào Thành Để. Nhưng cuối cùng hắn ta đã bị đội cảnh sát chế ngự tại chỗ, chứ không phải Cố Thành Kiêu nổ súng giết người như lời đồn.
Lâm Thiển vẫn đi học như thường lệ. Điều khác biệt duy nhất đó là, Trương Khai không ai biết đến bỗng dưng có được vô số fangirl.
Nhờ bản lý lịch ngắn gọn trên sân khấu vào lễ kỷ niệm thành lập trường mà hình tượng Trương Khai anh dũng chính trực ấy đã đi sâu vào lòng người. Anh ta cũng trở thành người có tiếng tăm trong đại học B. Mỗi ngày khi đưa đón Lâm Thiển, anh ta luôn có fangirl chạy sang đây nhìn ngắm, đôi khi còn đặc biệt đứng chờ để được nhìn thấy anh ta.
Việc này làm Lâm Thiển trêu đùa một trận, “Trương Khai à, anh cũng nên nghĩ về chuyện chung thân đại sự của mình đi. Mấy em gái ở đại học B không tệ, sao không cân nhắc thử xem?”
Mỗi lần nói đến đề tài này, Trương Khai liền đỏ mặt, lẩn tránh: “Thiếu phu nhân, cô đừng nói đùa với tôi.”
“Không hề, tôi thật sự không hề nói đùa! Chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện đi tìm đối tượng sao?”
“...” Có chứ, sao lại không nghĩ đến cho được? Nhất là mỗi khi nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân rải thức ăn chó. “Tôi thấy em gái kia cũng không tệ, ngày nào em ấy cũng ở đây chờ anh đấy.”. Lâm Thiển chỉ về phía bên phải trước đầu xe, Trương Khai vừa nhìn thấy lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, cô xuống ngay chỗ này được không?”
“Sao thế?”
“Tại... tại... quay đầu xe trước cổng trường phiền phức lắm” Lâm Thiển cố ý hỏi: “Chẳng phải ngày nào cũng quay đầu xe trước cổng trường sao? Sao hôm nay lại ngại phiền?” Trương Khai kìm nén đến đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời.
Vừa hỏi xong câu này thì xe đã chạy đến cổng trường, Lâm Thiển cố ý chậm rãi ung dung sửa sang lại đồ đạc.
Trương Khai nóng ruột, thế nhưng không dám thúc giục, trán rịn mồ hôi.
Cô em nọ búi tóc củ tỏi, trong tay giống như đang cầm một hộp cơm, do dự không dám bước đến.
Lâm Thiển nhìn mà nôn nóng, em gái à, em phải nắm chặt thời cơ đấy! Cuối cùng, cô em đó bị bạn bè đẩy tới trước. Cô nàng giơ tay lên, rồi bỏ xuống, lại giơ lên, rồi lại bỏ xuống.
Trương Khai ngồi trong xe mà vã mồ hôi đầy đầu. Lâm Thiển thì bụm miệng để mình không cười thành tiếng.
Có lẽ em gái ấy không biết, dáng vẻ do dự thẹn thùng của cô nàng đã bị người trong xe nhìn thấy hết. Lâm Thiển không chịu nổi bèn mở cửa xuống xe. Nhìn thấy cô em nọ đứng tránh sang bên, cô cố ý không đóng cửa xe mà bước đến trước mặt cô nàng, hỏi: “Em muốn tặng cái này cho Trương Khai hả?”
Em gái nọ không nói lời nào, mặt đỏ bừng lên giống Trương Khai y đúc.
Cùng lúc đó, trang web chính thức của nhà trường cũng đã đăng thành tích học kỳ I năm nhất và học kỳ vừa rồi của Lâm Thiển, còn đề một câu thể này “Không ai vĩnh viễn học kém cả.”
Cùng một người, hai phiếu điểm, thành tích bây giờ cao hơn gấp đôi năm nhất. Cô đã dùng thành tích học tập để bịt miệng tất cả mọi người. Trong diễn đàn trường, tài khoản DissLQ bị phong tỏa vĩnh viễn, tư liệu đăng ký của Nam Âm cũng bị hủy bỏ.
Cuộc phong ba này còn dính đến Uông Dương đang ở nước ngoài xa xôi. Đương nhiên, vì để bảo vệ đứa con độc nhất của mình mà Uông Hải Thành không ngại bỏ ra thật nhiều tiền để thương lượng và thỏa hiệp với nhà trường, còn trả cho truyền thông phí bịt miệng hậu hĩnh.
Cuối cùng, lúc phát sóng bản tin thời sự thì Nam Âm vẫn là Nam Âm, còn Uông Dương đã trở thành kẻ họ Vương nào đó, ngay cả họ tên cũng sửa lại. Lần này, Nam Âm thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong nhà. Trước đó chỉ là bạo lực cộng đồng mạng, còn bây giờ cô ta đã thật sự trở thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Mẹ cô ta ra ngoài đổ rác cũng bị hàng xóm chỉ trỏ. Ba cô ta thì than thở cả ngày, từ chức công việc mới, bọn họ lại phải dọn nhà đi. Đêm khuya, Nam Âm canh đúng giờ gọi điện cho Uông Dương. Điện thoại reo rất lâu rốt cuộc cũng kết nối, “Anh dậy chưa Uông Dương?” “Vừa đánh răng, chuyện gì?” “Xin lỗi, chắc anh đã biết hết rồi phải không? Em bị người ta lên kế hoạch hãm hại, anh nhất định phải tin em!” Nam Âm nắm lấy cơ hội, “Anh nói đúng, em không nên đối địch với Lâm Thiển. Cô ta là người nhà họ Cố, sao em có thể đấu thắng cô ta chứ? Cô ta quá độc ác, cứ thế mà hại em”
Vẻ mặt Uông Dương lạnh nhạt, chỉ nghe cô ta khóc lóc tố cáo chứ không nói gì. “Uông Dương, em sai rồi, em không nên cãi lời anh! Bây giờ em bị kiện cáo đầy mình, xử lý không tốt sẽ phải ngồi tù lần nữa, hu hu hu... Em không muốn lại ngồi tù nữa đâu...”
“Uông Dương, em phải làm sao đây? Em không ở đây được nữa, chẳng phải anh nói sẽ cho em xuất ngoại cùng anh sao? Bây giờ em qua đó được không?”
Uông Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Em vẫn đang trong kỳ hạn nộp tiền bảo lãnh mà, có thể xuất ngoại ư?” Nam Âm khóc không ra nước mắt, “Vậy anh nghĩ cách giúp em được không? Hiện giờ em không biết phải làm cái gì, không ai giúp em cả. Tất cả nước bẩn đều giội lên người em, em khó lòng mà giãi bày.” Uông Dương cười lạnh, “Đây chẳng phải là do em gieo gió gặt bão sao?”
“..” Nam Âm khẽ run lên, nhưng vẫn ra vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, “Em nói là em bị oan mà, anh phải tin em! Uông Dương à, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chửi em, em chỉ còn mình anh. Chẳng phải chúng ta đã nói phải tin tưởng nhau sao?”
“Nam m, trước giờ tôi chưa từng nghe câu nói thật lòng nào từ miệng cô.”
Nam Âm cuống lên, Uông Dương là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta. Cô ta khóc lóc cầu xin: “Em thật sự biết lỗi rồi, em không nên đối địch với Lâm Thiên, không nên nghĩ đến báo thù, không nên đi chọc giận cô ta. Thật xin lỗi, em thật sự biết lỗi rồi!”
Uống Dương đã không còn muốn nghe những lời dối trá của cô ta nữa, “Đừng xem tôi là thằng ngốc! Nếu cô còn quấy rầy tôi nữa thì tôi sẽ bắt cô nôn hết tất cả túi xách, quần áo và đồ trang sức hàng hiệu tôi đã mua cho cô đấy!”
“...” Cô ta im bặt. “Nam Âm, kiếp này Uông Dương tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế! Theo đuổi cô rồi quen cô là chuyện sai lầm nhất cuộc đời tôi. Tôi hi vọng cô đừng khiến tôi hận cô thêm nữa! Đừng gọi vào số điện thoại này nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi thế giới này đấy!”
Mãi đến khi anh ta cúp máy, Nam Âm mới nhận thức được sự đe dọa nghiêm túc của anh ta. Hiện giờ, ngay cả Uông Dương cũng rời bỏ cô ta.
Kết quả này giống như trong dự liệu, nhưng cũng là kết quả cô ta khó chấp nhận nhất.
Uông Dương theo đuổi cô ta nhiều năm, mặc cho cô ta thích Sở Mặc Phong mà xem anh ta như lốp xe dự phòng, mặc cho cô ta đã từng ngồi tù, cuộc đời có vết nhơ... Anh ta cũng không để ý.
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng nhận ra bộ mặt thật của cô ta, rốt cuộc cũng bỏ cô ta mà đi. Nam Âm khó nén đau lòng, nước mắt vỡ òa, đột nhiên lấy một lọ thuốc ngủ từ trong hộc tủ đầu giường ra, nhét hết tất cả vào miệng... Tờ mờ sáng hôm sau, mẹ cô ta đi ngang qua phòng con gái, thấy cửa phòng khép hờ bèn tiện tay đẩy vào xem, “Á, lão Nam, mau vào đây, mau gọi xe cấp cứu, mau...”
***
Ngày đầu tiên của tháng Tư, Nam Âm bị tuyên án. Vì là trọng phạm, lại ảnh hưởng vô cùng dữ dội nên bị xử nặng ba năm tù giam, lập tức thi hành án.
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng công bố vụ sát thủ đột nhập vào Thành Để ngày đó, chứng thực đúng là có lưu manh xông vào Thành Để. Nhưng cuối cùng hắn ta đã bị đội cảnh sát chế ngự tại chỗ, chứ không phải Cố Thành Kiêu nổ súng giết người như lời đồn.
Lâm Thiển vẫn đi học như thường lệ. Điều khác biệt duy nhất đó là, Trương Khai không ai biết đến bỗng dưng có được vô số fangirl.
Nhờ bản lý lịch ngắn gọn trên sân khấu vào lễ kỷ niệm thành lập trường mà hình tượng Trương Khai anh dũng chính trực ấy đã đi sâu vào lòng người. Anh ta cũng trở thành người có tiếng tăm trong đại học B. Mỗi ngày khi đưa đón Lâm Thiển, anh ta luôn có fangirl chạy sang đây nhìn ngắm, đôi khi còn đặc biệt đứng chờ để được nhìn thấy anh ta.
Việc này làm Lâm Thiển trêu đùa một trận, “Trương Khai à, anh cũng nên nghĩ về chuyện chung thân đại sự của mình đi. Mấy em gái ở đại học B không tệ, sao không cân nhắc thử xem?”
Mỗi lần nói đến đề tài này, Trương Khai liền đỏ mặt, lẩn tránh: “Thiếu phu nhân, cô đừng nói đùa với tôi.”
“Không hề, tôi thật sự không hề nói đùa! Chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện đi tìm đối tượng sao?”
“...” Có chứ, sao lại không nghĩ đến cho được? Nhất là mỗi khi nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân rải thức ăn chó. “Tôi thấy em gái kia cũng không tệ, ngày nào em ấy cũng ở đây chờ anh đấy.”. Lâm Thiển chỉ về phía bên phải trước đầu xe, Trương Khai vừa nhìn thấy lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, cô xuống ngay chỗ này được không?”
“Sao thế?”
“Tại... tại... quay đầu xe trước cổng trường phiền phức lắm” Lâm Thiển cố ý hỏi: “Chẳng phải ngày nào cũng quay đầu xe trước cổng trường sao? Sao hôm nay lại ngại phiền?” Trương Khai kìm nén đến đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời.
Vừa hỏi xong câu này thì xe đã chạy đến cổng trường, Lâm Thiển cố ý chậm rãi ung dung sửa sang lại đồ đạc.
Trương Khai nóng ruột, thế nhưng không dám thúc giục, trán rịn mồ hôi.
Cô em nọ búi tóc củ tỏi, trong tay giống như đang cầm một hộp cơm, do dự không dám bước đến.
Lâm Thiển nhìn mà nôn nóng, em gái à, em phải nắm chặt thời cơ đấy! Cuối cùng, cô em đó bị bạn bè đẩy tới trước. Cô nàng giơ tay lên, rồi bỏ xuống, lại giơ lên, rồi lại bỏ xuống.
Trương Khai ngồi trong xe mà vã mồ hôi đầy đầu. Lâm Thiển thì bụm miệng để mình không cười thành tiếng.
Có lẽ em gái ấy không biết, dáng vẻ do dự thẹn thùng của cô nàng đã bị người trong xe nhìn thấy hết. Lâm Thiển không chịu nổi bèn mở cửa xuống xe. Nhìn thấy cô em nọ đứng tránh sang bên, cô cố ý không đóng cửa xe mà bước đến trước mặt cô nàng, hỏi: “Em muốn tặng cái này cho Trương Khai hả?”
Em gái nọ không nói lời nào, mặt đỏ bừng lên giống Trương Khai y đúc.
/1000
|