“Bắc Bắc và Nam Nam có phải là con của Thành Kiêu không?”
Câu hỏi này của Cổ Đông Quân cũng xem như tương đối có thiện ý. Lâm Thiên cười, hỏi ngược lại Lâm Du, “Trước khi em ra nước ngoài chị có thấy em mang thai không?” Lâm Du lắc đầu, “Không có, em đã nói không phải rồi mà hai người còn không tin. Trước khi em ấy ra nước ngoài vẫn còn đi học, bụng lại không thấy to.” Lâm Thiển ngấm ngầm thở phào, Cổ Đông Quân và Cố Nam Hách thì tràn đầy mất mát. Mặc dù nắm chắc trong lòng nhưng chính tai nghe Lâm Thiển xác nhận hai đứa bé không có quan hệ với Cố Thành Kiêu, bọn họ cũng thật sự cảm thấy đáng tiếc. Lâm Du: “Này, vẻ mặt của hai người như vậy là sao? Thủ trưởng Cổ đã mất hơn bốn năm rồi, chẳng lẽ Lâm Thiên không được theo đuổi hạnh phúc của mình? Huống chi nhà họ Cổ các anh vô tâm đuổi em ấy ra khỏi Thành Để như thế, sao em ấy phải thủ tiết cả đời chứ?”
Cố Đông Quân vội vàng giải thích, “Bọn anh không có ý đó, em đừng kích động được không?” Lâm Du hơi nổi nóng, phụ nữ có thai hay thay đổi cảm xúc thất thường, “Chẳng phải em đã nói là anh không nên hỏi rồi sao? Xong rồi đó, bây giờ đã nghe rõ ràng, tuyệt vọng rồi hả?” Lâm Thiển bình tĩnh cười tươi, không ngừng trấn an Lâm Du, “Không sao, chị đừng nóng giận, người mẹ mà tức giận thì thai nhi sẽ khó chịu đấy.” Cổ Đông Quân sốt ruột, thấy Lâm Du giận, anh cũng hơi cuống lên, “Đúng rồi, em đừng nóng giận mà!”. Lâm Thiên thấy Cố Đông Quân nóng ruột lo lắng thì thật lòng mừng cho Lâm Du. Sau đó nhớ lại mình một mình sinh con ở Mỹ, đồng thời một mình dưỡng dục hai đứa nhóc suốt bốn năm thì cô lại đau lòng cho quá khứ của mình.
Về chuyện của ba đứa bé, Lâm Thiển không nhiều lời, chỉ nói ba mấy đứa nhóc không ở trong nước. Mọi người cũng không muốn chạm vào nỗi đau của cổ cho nên cũng không hỏi thêm.
Sau đó lại nói tới Cố Nguyên và Diệp Thiển Như, “Mấy năm nay chú Hai và thím Hai luôn ở Hải Nam, chưa từng quay trở lại, có lẽ là sợ thấy cảnh lại nhớ người. Chú Hai tập vật lý trị liệu đã ngồi được, đứng được, nhưng vẫn chưa đi được, ra khỏi nhà đều phải nhờ vào xe lăn. Bọn chị và đám anh em trước đây của Thành Kiểu cứ cách một thời gian sẽ thay phiên bay qua đó để thăm hỏi hai ông bà, xem như thay Thành Kiểu hiểu kính họ, hi vọng bọn họ có thể sớm ngày thoát khỏi bị thương.”
Lâm Thiển ngồi nghe mà từ đầu đến cuối luôn cười nhẹ. Chỉ là thỉnh thoảng chân mày cô nhíu lại, để lộ sự đau thương vẫn còn dằn vặt trong lòng.
Nỗi đau xót này thật khó qua đi..
Giờ khắc này, hai đứa bé đang chơi đùa, tiếng cười vang vọng khắp phòng, Lâm Thiển tự nhủ với lòng mình, những sóng gió bên ngoài ập vào mình cô là đủ rồi, cô tuyệt đối không cho phép chúng làm tổn thương đến con cô.
Ông nội qua đời, Lâm Húc dặn dò đám người giúp việc dọn dẹp phòng của ông cụ. Lâm Thiên nghe thấy tiếng động liền ra nhìn, biết đám người giúp việc đang dọn phòng của ông nội, trong lòng khó tránh khỏi mất mát. “Chú Lý, phải dọn hết đồ của ông nội đi sao?”
“Không phải, ông chủ nói muốn sửa phòng của ông cụ thành phòng sưu tầm để giữ lại những bức tranh chữ cổ của ông cụ khi ông còn sống, cho nên chúng tôi mang đồ vào phòng trong trước, chờ sửa chữa xong sẽ cất lại ạ.”
“Vậy à, vậy tôi có thể xem thử không?”
“Đương nhiên có thể”. Lâm Thiển vào phòng, tất cả đồ đạc của ông nội đều được để chất đống trên giường, vài người đàn ông đang chuyển những tủ đồ nội thất các loại ra ngoài theo thứ tự. “Không được, chậm chút chậm chút, ui da...” Một tiếng “rầm” vang lên, một người công nhân bốc vác sơ ý trượt tay làm tủ gỗ nặng rơi xuống đất. Cái tủ rơi thẳng xuống, mấy ngăn kéo đều rơi ra, đồ đạc linh tinh trong đó vương vãi đầy ra sàn. Loại tủ bằng gỗ tự nhiên như thế này rất nặng, lại thêm trọng lượng của ngăn kéo và đồ đạc trong đó nên càng nặng thêm. Lâm Thiển tinh mắt thấy được quyển sổ ghi chép bìa cứng quen thuộc nằm trong đống đồ linh linh bị rơi ra, đó là quyển nhật ký của ông nội.
Cô bước đến khom người nhặt quyển sổ lên, nâng niu trong tay giống như nhặt được của báu, có lẽ đây là vật kỷ niệm duy nhất mà ông nội để lại. Trong đống quần áo lộ ra một góc của túi zip trong suốt, Lâm Thiển lấy ra xem, bên trong đựng một lọ thuốc nhỏ. “Đây là thuốc của ông nội à? Sao lại cất trong đống quần áo?” “Tôi cũng không biết.” Lâm Thiển nhặt cái túi nilon lên, ôm nó và quyển nhật ký vào lòng, “Chú Lý, những vật này có thể cho tôi giữ làm kỷ niệm được không?” “Đương nhiên không thành vấn đề.” Khi còn sống, ông nội rất mê tranh chữ cổ, tìm kiếm được rất nhiều hàng tốt từ các nơi, vài món có giá trị không nhỏ. Lâm Thiên nhìn lướt qua, bỗng chú ý đến một hộp gấm dài, tim cô thắt lại đau đớn một hồi. Đấy chẳng phải là quà mừng thọ mà Cố Thành Kiêu đã tặng cho ông nội sao?
Cô còn nhớ đó là bức họa gốc của Tề Bạch Thạch. Năm đó, giá của bức tranh là hai trăm triệu, bây giờ giá cả lại càng khó nói.
Một bức họa mà khiến cô đồng thời hoài niệm đến hai người. Cô cẩn thận mở hộp gấm ra, thế nhưng... bên trong trống trơn. “Chú Lý, bức họa trong này đâu?” Chú Lý vội chạy tới, “ôi, tôi cũng không biết, chẳng ai mở nó ra cả, có phải từ đầu đã trống trơn rồi không?”
Mặc dù không ngoại trừ khả năng bức danh họa được để ở nơi khác, nhưng Lâm Thiển vẫn sốt ruột, “Chú chắc chắn là không có ai mở ra chứ?”
Chú Lý lắc đầu, “Từ khi chuyển vào đến bắt đầu tiến hành, đồ của ông cụ đều để trong tủ chứa đồ, chúng tôi đều không đụng đến. Cũng do lần này cần tu sửa, phải dọn tủ đồ cũ đi nên tôi mới dời đồ trong tủ ra ngoài, nhưng tôi cũng chưa từng mở nó ra.”
Chủ Lý không cần thiết phải nói láo, bởi vì ông ấy và tất cả người giúp việc trong biệt thự họ Lâm không hề biết ông nội có sở thích sưu tầm, với lại cũng không biết trong hộp gấm chứa gì. Hơn nữa, những vật này với người yêu thích mà nói là vô giá, còn đối với người không hiểu thì chúng chính là một đống giấy vụn. Lâm Thiển lại mở mấy cái hộp khác ra, tất cả đều trống trơn. Toàn bộ đều trống không!
Đây đều là đồ mà khi còn sống ông nội quý nhất. Sau này ngã bệnh, đầu óc ông không rõ ràng cho nên vẫn để trong tủ, bản thân ông không thể lén cất vào chỗ khác được. Đám người giúp việc trong biệt thự họ Lâm hoàn toàn không biết bên trong chứa gì, đương nhiên sẽ không có ý đồ xấu, chẳng lẽ là ba?
Nghĩ tới đây, Lâm Thiển vội vàng đi tìm Lâm Húc để hỏi thử, Lâm Húc cũng ngỡ ngàng, “Sao lại trống trơn? Đồ đâu hết rồi?” Các công nhân lập tức ngưng vận chuyển, Lâm Húc triệu tập tất cả mọi người trên dưới trong nhà, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Dung Tử Khâm nghe xong đầu đuôi sự việc thì cười khẩy, nói: “Hừ, ai biết bên trong là cái gì, ai dám lấy đồ của ông cụ chứ? Nhà ta nhiều năm qua chưa từng mất đồ, sao nó vừa về đến đã mất? Hẳn là vừa ăn cắp vừa la làng, cuối cùng tự sập hô.”
Rõ ràng là bà ta đang nhắm vào Lâm Thiển. Đương nhiên cô phải giải thích, “Sau khi con về thì gần như chẳng có thời gian rảnh, nói con ăn cắp quả là nói năng vô căn cứ.”
“Chỉ có cô và ba cô biết mấy món đồ kia của ông cụ là gì, cô nói không phải cô, vậy cô đang nói ba cô ăn cắp à?” “Dì Dung, dì đừng bám lấy con không buông. Con mới vừa về vài ngày, ra ra vào vào mọi người đều nhìn thấy, sao mà ăn cắp được?” “Vậy ban đêm thì sao? Ban đêm mọi người đều ngủ, cô lẻn vào phòng của ông nội trộm đồ cũng đâu phải không được.” “Dì có thể vào phòng con lục soát, nếu tìm được có thể báo cảnh sát bắt con.”
“Cô đừng tưởng tôi không dám!” Dung Tử Khâm và Lâm Thiển lời qua tiếng lại, Lâm Duy Nhất ngồi trên ghế sofa tự nhiên chơi điện thoại, bộ dạng thờ ơ.
Câu hỏi này của Cổ Đông Quân cũng xem như tương đối có thiện ý. Lâm Thiên cười, hỏi ngược lại Lâm Du, “Trước khi em ra nước ngoài chị có thấy em mang thai không?” Lâm Du lắc đầu, “Không có, em đã nói không phải rồi mà hai người còn không tin. Trước khi em ấy ra nước ngoài vẫn còn đi học, bụng lại không thấy to.” Lâm Thiển ngấm ngầm thở phào, Cổ Đông Quân và Cố Nam Hách thì tràn đầy mất mát. Mặc dù nắm chắc trong lòng nhưng chính tai nghe Lâm Thiển xác nhận hai đứa bé không có quan hệ với Cố Thành Kiêu, bọn họ cũng thật sự cảm thấy đáng tiếc. Lâm Du: “Này, vẻ mặt của hai người như vậy là sao? Thủ trưởng Cổ đã mất hơn bốn năm rồi, chẳng lẽ Lâm Thiên không được theo đuổi hạnh phúc của mình? Huống chi nhà họ Cổ các anh vô tâm đuổi em ấy ra khỏi Thành Để như thế, sao em ấy phải thủ tiết cả đời chứ?”
Cố Đông Quân vội vàng giải thích, “Bọn anh không có ý đó, em đừng kích động được không?” Lâm Du hơi nổi nóng, phụ nữ có thai hay thay đổi cảm xúc thất thường, “Chẳng phải em đã nói là anh không nên hỏi rồi sao? Xong rồi đó, bây giờ đã nghe rõ ràng, tuyệt vọng rồi hả?” Lâm Thiển bình tĩnh cười tươi, không ngừng trấn an Lâm Du, “Không sao, chị đừng nóng giận, người mẹ mà tức giận thì thai nhi sẽ khó chịu đấy.” Cổ Đông Quân sốt ruột, thấy Lâm Du giận, anh cũng hơi cuống lên, “Đúng rồi, em đừng nóng giận mà!”. Lâm Thiên thấy Cố Đông Quân nóng ruột lo lắng thì thật lòng mừng cho Lâm Du. Sau đó nhớ lại mình một mình sinh con ở Mỹ, đồng thời một mình dưỡng dục hai đứa nhóc suốt bốn năm thì cô lại đau lòng cho quá khứ của mình.
Về chuyện của ba đứa bé, Lâm Thiển không nhiều lời, chỉ nói ba mấy đứa nhóc không ở trong nước. Mọi người cũng không muốn chạm vào nỗi đau của cổ cho nên cũng không hỏi thêm.
Sau đó lại nói tới Cố Nguyên và Diệp Thiển Như, “Mấy năm nay chú Hai và thím Hai luôn ở Hải Nam, chưa từng quay trở lại, có lẽ là sợ thấy cảnh lại nhớ người. Chú Hai tập vật lý trị liệu đã ngồi được, đứng được, nhưng vẫn chưa đi được, ra khỏi nhà đều phải nhờ vào xe lăn. Bọn chị và đám anh em trước đây của Thành Kiểu cứ cách một thời gian sẽ thay phiên bay qua đó để thăm hỏi hai ông bà, xem như thay Thành Kiểu hiểu kính họ, hi vọng bọn họ có thể sớm ngày thoát khỏi bị thương.”
Lâm Thiển ngồi nghe mà từ đầu đến cuối luôn cười nhẹ. Chỉ là thỉnh thoảng chân mày cô nhíu lại, để lộ sự đau thương vẫn còn dằn vặt trong lòng.
Nỗi đau xót này thật khó qua đi..
Giờ khắc này, hai đứa bé đang chơi đùa, tiếng cười vang vọng khắp phòng, Lâm Thiển tự nhủ với lòng mình, những sóng gió bên ngoài ập vào mình cô là đủ rồi, cô tuyệt đối không cho phép chúng làm tổn thương đến con cô.
Ông nội qua đời, Lâm Húc dặn dò đám người giúp việc dọn dẹp phòng của ông cụ. Lâm Thiên nghe thấy tiếng động liền ra nhìn, biết đám người giúp việc đang dọn phòng của ông nội, trong lòng khó tránh khỏi mất mát. “Chú Lý, phải dọn hết đồ của ông nội đi sao?”
“Không phải, ông chủ nói muốn sửa phòng của ông cụ thành phòng sưu tầm để giữ lại những bức tranh chữ cổ của ông cụ khi ông còn sống, cho nên chúng tôi mang đồ vào phòng trong trước, chờ sửa chữa xong sẽ cất lại ạ.”
“Vậy à, vậy tôi có thể xem thử không?”
“Đương nhiên có thể”. Lâm Thiển vào phòng, tất cả đồ đạc của ông nội đều được để chất đống trên giường, vài người đàn ông đang chuyển những tủ đồ nội thất các loại ra ngoài theo thứ tự. “Không được, chậm chút chậm chút, ui da...” Một tiếng “rầm” vang lên, một người công nhân bốc vác sơ ý trượt tay làm tủ gỗ nặng rơi xuống đất. Cái tủ rơi thẳng xuống, mấy ngăn kéo đều rơi ra, đồ đạc linh tinh trong đó vương vãi đầy ra sàn. Loại tủ bằng gỗ tự nhiên như thế này rất nặng, lại thêm trọng lượng của ngăn kéo và đồ đạc trong đó nên càng nặng thêm. Lâm Thiển tinh mắt thấy được quyển sổ ghi chép bìa cứng quen thuộc nằm trong đống đồ linh linh bị rơi ra, đó là quyển nhật ký của ông nội.
Cô bước đến khom người nhặt quyển sổ lên, nâng niu trong tay giống như nhặt được của báu, có lẽ đây là vật kỷ niệm duy nhất mà ông nội để lại. Trong đống quần áo lộ ra một góc của túi zip trong suốt, Lâm Thiển lấy ra xem, bên trong đựng một lọ thuốc nhỏ. “Đây là thuốc của ông nội à? Sao lại cất trong đống quần áo?” “Tôi cũng không biết.” Lâm Thiển nhặt cái túi nilon lên, ôm nó và quyển nhật ký vào lòng, “Chú Lý, những vật này có thể cho tôi giữ làm kỷ niệm được không?” “Đương nhiên không thành vấn đề.” Khi còn sống, ông nội rất mê tranh chữ cổ, tìm kiếm được rất nhiều hàng tốt từ các nơi, vài món có giá trị không nhỏ. Lâm Thiên nhìn lướt qua, bỗng chú ý đến một hộp gấm dài, tim cô thắt lại đau đớn một hồi. Đấy chẳng phải là quà mừng thọ mà Cố Thành Kiêu đã tặng cho ông nội sao?
Cô còn nhớ đó là bức họa gốc của Tề Bạch Thạch. Năm đó, giá của bức tranh là hai trăm triệu, bây giờ giá cả lại càng khó nói.
Một bức họa mà khiến cô đồng thời hoài niệm đến hai người. Cô cẩn thận mở hộp gấm ra, thế nhưng... bên trong trống trơn. “Chú Lý, bức họa trong này đâu?” Chú Lý vội chạy tới, “ôi, tôi cũng không biết, chẳng ai mở nó ra cả, có phải từ đầu đã trống trơn rồi không?”
Mặc dù không ngoại trừ khả năng bức danh họa được để ở nơi khác, nhưng Lâm Thiển vẫn sốt ruột, “Chú chắc chắn là không có ai mở ra chứ?”
Chú Lý lắc đầu, “Từ khi chuyển vào đến bắt đầu tiến hành, đồ của ông cụ đều để trong tủ chứa đồ, chúng tôi đều không đụng đến. Cũng do lần này cần tu sửa, phải dọn tủ đồ cũ đi nên tôi mới dời đồ trong tủ ra ngoài, nhưng tôi cũng chưa từng mở nó ra.”
Chủ Lý không cần thiết phải nói láo, bởi vì ông ấy và tất cả người giúp việc trong biệt thự họ Lâm không hề biết ông nội có sở thích sưu tầm, với lại cũng không biết trong hộp gấm chứa gì. Hơn nữa, những vật này với người yêu thích mà nói là vô giá, còn đối với người không hiểu thì chúng chính là một đống giấy vụn. Lâm Thiển lại mở mấy cái hộp khác ra, tất cả đều trống trơn. Toàn bộ đều trống không!
Đây đều là đồ mà khi còn sống ông nội quý nhất. Sau này ngã bệnh, đầu óc ông không rõ ràng cho nên vẫn để trong tủ, bản thân ông không thể lén cất vào chỗ khác được. Đám người giúp việc trong biệt thự họ Lâm hoàn toàn không biết bên trong chứa gì, đương nhiên sẽ không có ý đồ xấu, chẳng lẽ là ba?
Nghĩ tới đây, Lâm Thiển vội vàng đi tìm Lâm Húc để hỏi thử, Lâm Húc cũng ngỡ ngàng, “Sao lại trống trơn? Đồ đâu hết rồi?” Các công nhân lập tức ngưng vận chuyển, Lâm Húc triệu tập tất cả mọi người trên dưới trong nhà, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Dung Tử Khâm nghe xong đầu đuôi sự việc thì cười khẩy, nói: “Hừ, ai biết bên trong là cái gì, ai dám lấy đồ của ông cụ chứ? Nhà ta nhiều năm qua chưa từng mất đồ, sao nó vừa về đến đã mất? Hẳn là vừa ăn cắp vừa la làng, cuối cùng tự sập hô.”
Rõ ràng là bà ta đang nhắm vào Lâm Thiển. Đương nhiên cô phải giải thích, “Sau khi con về thì gần như chẳng có thời gian rảnh, nói con ăn cắp quả là nói năng vô căn cứ.”
“Chỉ có cô và ba cô biết mấy món đồ kia của ông cụ là gì, cô nói không phải cô, vậy cô đang nói ba cô ăn cắp à?” “Dì Dung, dì đừng bám lấy con không buông. Con mới vừa về vài ngày, ra ra vào vào mọi người đều nhìn thấy, sao mà ăn cắp được?” “Vậy ban đêm thì sao? Ban đêm mọi người đều ngủ, cô lẻn vào phòng của ông nội trộm đồ cũng đâu phải không được.” “Dì có thể vào phòng con lục soát, nếu tìm được có thể báo cảnh sát bắt con.”
“Cô đừng tưởng tôi không dám!” Dung Tử Khâm và Lâm Thiển lời qua tiếng lại, Lâm Duy Nhất ngồi trên ghế sofa tự nhiên chơi điện thoại, bộ dạng thờ ơ.
/1000
|