“Trước đây khi còn ở nhà họ Cổ, bà nội thúc giục cô sinh con nhưng cô không chịu. Thế mà vừa mới rời khỏi nhà họ Cố chưa bao lâu, cô đã sinh con cho người khác rồi. Đây không phải là cô đánh vào mặt bà cụ, đánh vào mặt mũi nhà họ Cổ hay sao? Chuyện đã tới nước này, nhà họ Cố là nhà họ Cổ, cô là cô. Đôi bên không liên quan gì nhau nữa, cô còn tới đây truy hỏi mộ Thành Kiều để làm gì?” Trái tim Lâm Thiển giống như bị xé đi một mảng. Lúc cô rời khỏi Thành Để không hề mang theo một thứ gì, cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Bây giờ ngay đến mộ Cố Thành Kiêu ở đâu cô cũng không biết, cho dù Thanh minh Đông chí cô muốn thắp cho anh nén hương cũng không biết đi đâu mà tìm.
Trước đây cô không dám thừa nhận sự thật anh đã qua đời. Bây giờ cô đã dám đối mặt thì ngay cả mộ anh cũng không tìm ra.
“Lâm Thiển, cô biết điều thì cút nhanh đi. Chúng tôi không muốn làm cô trễ nải, cô cũng đừng có tới đây quấy rối nữa.” Lâm Thiển nhìn sườn mặt Cổ Nguyên vẫn không hề xoay lại. Cô biết, lời Diệp Thiển Như nói chính là lời ông muốn nói.
Cô hít sâu vào, hờ hững nhếch môi, gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi. Quản gia thấy cô đi từ xa tới, cơ thể như cái xác không hồn, băng qua sân vườn, rồi băng qua cửa lớn, tiến thẳng ra đường cái. Quản gia tốt bụng nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, xe cô còn ở đây này.” Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, quản gia không yên tâm để cô lái xe, ông đề nghị: “Hay cô đón xe về đi, tôi sẽ gọi tài xế lái xe của cô về.”
Lâm Thiển thành thật gật đầu: “Cảm ơn, chúc ông sống lâu trăm tuổi.” Từ đầu đến cuối cô không nhìn quản gia, ánh mắt vô định, trống rỗng, lảo đảo đi về phía trước. Quản gia nhìn cô, chỉ lắc đầu thở dài. Giống hệt như bốn năm trước khi cô đi ra khỏi nhà họ Cổ, lòng ngập tràn u ám, không hi vọng, cũng không còn gì tốt đẹp. Cố Thành Kiêu đi rồi, hạnh phúc của cô cũng biến mất theo. Cô đã rất cố gắng để sống, vì ba, vì hai đứa trẻ, vì tất cả những người quan tâm mình. Cô cố gắng hết sức để mọi người đều nghĩ cô đã buông tay. Bề ngoài là một người phụ nữ kiên cường, nhưng nội tâm cô vẫn vô cùng yếu đuối. Mấy năm nay, cô dùng vẻ ngoài cứng cỏi bao bọc chính mình. Thật không ngờ, những gì càng cứng cỏi, lại càng giòn, càng dễ vỡ.
Gió đầu xuân như con dao sắc lẻm, thổi như cắt vào mặt, từng nhát từng nhát đau buốt. Lâm Thiển càng chạy càng mệt, càng chạy càng u ám, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhìn dòng xe ngược xuôi trên đường, có cảm giác bàn chân mình không còn sức lực. Cảnh phố xá trước mặt cũng trở nên mơ hồ, cô không gắng gượng được nữa, lập tức ngã xuống đất. Lâm Thiển hít sâu, muốn hít thêm nhiều không khí để mình thanh tỉnh hơn, nhưng đầu vẫn nặng như ngàn cân, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt. Ngay khoảnh khắc trước khi hôn mê bất tỉnh, một bóng dáng cao lớn đột nhiên che khuất ánh sáng trên đầu cô. Bóng dáng cao lớn đĩnh đạc tựa như một cố nhân.
Lúc tỉnh lại, Lâm Thiên đã ở trong bệnh viện. Cô đột ngột tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Cô mơ thấy Cố Thành Kiêu, là Cố Thành Kiêu ôm cô vào bệnh viện, là Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển nhổ kim tiêm trên cánh tay, hoảng hốt cuống cuồng xuống giường, vội vàng tìm người.
“Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu!” Cô giống như phát điện, chân không mang giày, bước trên nền gạch lạnh lẽo, “Cố Thành Kiêu, ra đây đi, anh ở đâu? Cố Thành Kiêu?”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Cô ngẩn người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, trong mắt có bảy phần mong đợi, ba phần khiếp sợ. Sở Mặc Phong đứng ở cửa ngạc nhiên, thấy Lâm Thiển đứng chân trần trên đất, cậu vội vã ân cần hỏi han: “Sao em lại xuống giường, trên đất lạnh lắm, coi chừng lại ngất xỉu nữa.” Sở Mặc Phong đi tới, dìu cô trở về giường: “Bác sĩ nói em bị rối loạn dinh dưỡng gây hạ đường huyết, cho nên mới đột nhiên bất tỉnh. Sao em lại ép bản thân mình đến nông nỗi này, chẳng phải lần trước gặp mặt còn rất khỏe sao?” Thì ra, không phải Cố Thành Kiêu. Đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
Lâm Thiển cạn kiệt sức lực, giống như con rối giật dây bị ấn lên giường. “Em phải chú ý sức khỏe. May mà gặp được tôi, không thì đã ngất xỉu trên đường quốc lộ rồi, lỡ như gặp kẻ xấu thì phải làm sao?” Lời nói của Sở Mặc Phong thật khiến người ta căm tức. Nó đã hoàn toàn phá nát ảo tưởng về Cố Thành Kiêu trong cô. Lâm Thiển bực bội: “Cậu đừng có nói xã hội này xấu xa như vậy.”
“Sai, là do em nghĩ xã hội này quá tốt đẹp thôi.”
Lâm Thiển nghẹn lời, nhớ tới những kẻ liên quan đến công việc của Cố Thành Kiêu, cô chẳng thể phản bác lại Sở Mặc Phong được. Đúng rồi, làm gì có nhiều năm tháng yên bình như vậy, chẳng qua nhờ có người giúp cô che mưa che nắng mà thôi.
Sở Mặc Phong cầm cái bịch to trong tay lên, dặn dò: “Đây là thuốc bác sĩ kê đơn cho em, em phải uống thuốc đúng giờ đấy.”
“Khi nào tôi được xuất viện?” Lâm Thiển mất kiên nhẫn, bực bội vì cậu lo chuyện bao đồng. “Tỉnh lại là xuất viện được rồi, trước tiên em uống thuốc đã.” “Không cần, tôi không thích uống thuốc.” “Sao em trẻ con thế, không thích thì không uống à?”
“Sức khỏe của tôi, tôi tự biết. Sáng nay chưa ăn cơm nên bị hạ đường huyết thôi, chẳng có gì nghiêm trọng.”
Sở Mặc Phong không đồng ý, lấy thuốc ra, rót nước, kiên quyết đưa thuốc đến trước mặt cô: “Uống đi, bắt buộc phải uống.” “Cậu bệnh hả, chuyện liên quan gì tới cậu?”.
“Em nói đúng, tôi có bệnh đấy. Sở Mặc Phong tôi không có tự trọng, em càng lạnh nhạt, tôi càng nhớ, càng yêu em hơn.” “Cậu...” Lâm Thiên hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi vội vàng hất mặt qua một bên. Sở Mặc Phong ngồi bên giường, mở bàn tay ra: “Uống đi, không uống thì tôi đút em uống.”
Bất đắc dĩ Lâm Thiên đành phải uống, “Cậu có nói chuyện tôi bị ngất xỉu cho ba tôi biết không?”
Sở Mặc Phong lắc đầu, nhưng câu trả lời của cậu càng làm Lâm Thiển nổi cáu hơn, “Nói cho ba em thì tôi làm gì còn cơ hội ở đây chăm sóc em?”
Lâm Thiển cảnh cáo cậu ta: “Sở Mặc Phong, đừng nói mấy câu mập mờ thể nữa. Tôi rất chán ghét!”
Sở Mặc Phong không hề nổi giận. Trước đây cô cũng như thế, chính tính cách thẳng thắn này đã thu hút cậu. “Tiểu Thiển, tôi...”
“Cậu im miệng cho tôi. Tôi không muốn nghe, không muốn gặp cậu. Cút ra ngoài!” Dù nói rõ như thế, nhưng Sở Mặc Phong đã không còn là chàng thiếu niên trầm mặc dễ tự ái năm xưa. Vài năm dốc sức làm việc, quen dần với cách đối nhân xử thế, cậu ta càng trở nên khéo ăn khéo nói, chững chạc đúng mực.
Cậu ta nói: “Tiểu Thiển, cho dù em tức giận thì tôi cũng phải nói. Trước đây tôi không dám nói nên mới để chú Hai nhanh chân đến trước. Bây giờ, tôi phải để em hiểu, tôi...”
“Dừng lại, tôi không muốn nghe!” Lâm Thiển hét lên ngắt lời, còn bịt kín lỗ tai lại. Sở Mặc Phong không muốn nóng vội và cũng không muốn ép cô như vậy. Nhưng vừa nhớ đến “chú Triệu” trong miệng Nam Nam, lòng cậu ta liền nóng như lửa đốt, sợ Lâm Thiển lại bị cướp đi.
“Tôi không ngại em có hai đứa con. Tôi cũng sẽ không bao giờ truy hỏi ba ruột của hai đứa trẻ là ai. Lâm Thiển, bao nhiêu năm qua tôi vẫn yêu em không hề thay đổi, không có lúc nào là không nhớ đến em. Bây giờ, tôi đã có năng lực cho em và hai đứa trẻ được hạnh phúc. Em cho tôi một cơ hội được không?”
Trước đây cô không dám thừa nhận sự thật anh đã qua đời. Bây giờ cô đã dám đối mặt thì ngay cả mộ anh cũng không tìm ra.
“Lâm Thiển, cô biết điều thì cút nhanh đi. Chúng tôi không muốn làm cô trễ nải, cô cũng đừng có tới đây quấy rối nữa.” Lâm Thiển nhìn sườn mặt Cổ Nguyên vẫn không hề xoay lại. Cô biết, lời Diệp Thiển Như nói chính là lời ông muốn nói.
Cô hít sâu vào, hờ hững nhếch môi, gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi. Quản gia thấy cô đi từ xa tới, cơ thể như cái xác không hồn, băng qua sân vườn, rồi băng qua cửa lớn, tiến thẳng ra đường cái. Quản gia tốt bụng nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, xe cô còn ở đây này.” Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, quản gia không yên tâm để cô lái xe, ông đề nghị: “Hay cô đón xe về đi, tôi sẽ gọi tài xế lái xe của cô về.”
Lâm Thiển thành thật gật đầu: “Cảm ơn, chúc ông sống lâu trăm tuổi.” Từ đầu đến cuối cô không nhìn quản gia, ánh mắt vô định, trống rỗng, lảo đảo đi về phía trước. Quản gia nhìn cô, chỉ lắc đầu thở dài. Giống hệt như bốn năm trước khi cô đi ra khỏi nhà họ Cổ, lòng ngập tràn u ám, không hi vọng, cũng không còn gì tốt đẹp. Cố Thành Kiêu đi rồi, hạnh phúc của cô cũng biến mất theo. Cô đã rất cố gắng để sống, vì ba, vì hai đứa trẻ, vì tất cả những người quan tâm mình. Cô cố gắng hết sức để mọi người đều nghĩ cô đã buông tay. Bề ngoài là một người phụ nữ kiên cường, nhưng nội tâm cô vẫn vô cùng yếu đuối. Mấy năm nay, cô dùng vẻ ngoài cứng cỏi bao bọc chính mình. Thật không ngờ, những gì càng cứng cỏi, lại càng giòn, càng dễ vỡ.
Gió đầu xuân như con dao sắc lẻm, thổi như cắt vào mặt, từng nhát từng nhát đau buốt. Lâm Thiển càng chạy càng mệt, càng chạy càng u ám, cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhìn dòng xe ngược xuôi trên đường, có cảm giác bàn chân mình không còn sức lực. Cảnh phố xá trước mặt cũng trở nên mơ hồ, cô không gắng gượng được nữa, lập tức ngã xuống đất. Lâm Thiển hít sâu, muốn hít thêm nhiều không khí để mình thanh tỉnh hơn, nhưng đầu vẫn nặng như ngàn cân, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt. Ngay khoảnh khắc trước khi hôn mê bất tỉnh, một bóng dáng cao lớn đột nhiên che khuất ánh sáng trên đầu cô. Bóng dáng cao lớn đĩnh đạc tựa như một cố nhân.
Lúc tỉnh lại, Lâm Thiên đã ở trong bệnh viện. Cô đột ngột tỉnh giấc, ngồi bật dậy. Cô mơ thấy Cố Thành Kiêu, là Cố Thành Kiêu ôm cô vào bệnh viện, là Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển nhổ kim tiêm trên cánh tay, hoảng hốt cuống cuồng xuống giường, vội vàng tìm người.
“Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu!” Cô giống như phát điện, chân không mang giày, bước trên nền gạch lạnh lẽo, “Cố Thành Kiêu, ra đây đi, anh ở đâu? Cố Thành Kiêu?”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Cô ngẩn người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, trong mắt có bảy phần mong đợi, ba phần khiếp sợ. Sở Mặc Phong đứng ở cửa ngạc nhiên, thấy Lâm Thiển đứng chân trần trên đất, cậu vội vã ân cần hỏi han: “Sao em lại xuống giường, trên đất lạnh lắm, coi chừng lại ngất xỉu nữa.” Sở Mặc Phong đi tới, dìu cô trở về giường: “Bác sĩ nói em bị rối loạn dinh dưỡng gây hạ đường huyết, cho nên mới đột nhiên bất tỉnh. Sao em lại ép bản thân mình đến nông nỗi này, chẳng phải lần trước gặp mặt còn rất khỏe sao?” Thì ra, không phải Cố Thành Kiêu. Đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
Lâm Thiển cạn kiệt sức lực, giống như con rối giật dây bị ấn lên giường. “Em phải chú ý sức khỏe. May mà gặp được tôi, không thì đã ngất xỉu trên đường quốc lộ rồi, lỡ như gặp kẻ xấu thì phải làm sao?” Lời nói của Sở Mặc Phong thật khiến người ta căm tức. Nó đã hoàn toàn phá nát ảo tưởng về Cố Thành Kiêu trong cô. Lâm Thiển bực bội: “Cậu đừng có nói xã hội này xấu xa như vậy.”
“Sai, là do em nghĩ xã hội này quá tốt đẹp thôi.”
Lâm Thiển nghẹn lời, nhớ tới những kẻ liên quan đến công việc của Cố Thành Kiêu, cô chẳng thể phản bác lại Sở Mặc Phong được. Đúng rồi, làm gì có nhiều năm tháng yên bình như vậy, chẳng qua nhờ có người giúp cô che mưa che nắng mà thôi.
Sở Mặc Phong cầm cái bịch to trong tay lên, dặn dò: “Đây là thuốc bác sĩ kê đơn cho em, em phải uống thuốc đúng giờ đấy.”
“Khi nào tôi được xuất viện?” Lâm Thiển mất kiên nhẫn, bực bội vì cậu lo chuyện bao đồng. “Tỉnh lại là xuất viện được rồi, trước tiên em uống thuốc đã.” “Không cần, tôi không thích uống thuốc.” “Sao em trẻ con thế, không thích thì không uống à?”
“Sức khỏe của tôi, tôi tự biết. Sáng nay chưa ăn cơm nên bị hạ đường huyết thôi, chẳng có gì nghiêm trọng.”
Sở Mặc Phong không đồng ý, lấy thuốc ra, rót nước, kiên quyết đưa thuốc đến trước mặt cô: “Uống đi, bắt buộc phải uống.” “Cậu bệnh hả, chuyện liên quan gì tới cậu?”.
“Em nói đúng, tôi có bệnh đấy. Sở Mặc Phong tôi không có tự trọng, em càng lạnh nhạt, tôi càng nhớ, càng yêu em hơn.” “Cậu...” Lâm Thiên hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi vội vàng hất mặt qua một bên. Sở Mặc Phong ngồi bên giường, mở bàn tay ra: “Uống đi, không uống thì tôi đút em uống.”
Bất đắc dĩ Lâm Thiên đành phải uống, “Cậu có nói chuyện tôi bị ngất xỉu cho ba tôi biết không?”
Sở Mặc Phong lắc đầu, nhưng câu trả lời của cậu càng làm Lâm Thiển nổi cáu hơn, “Nói cho ba em thì tôi làm gì còn cơ hội ở đây chăm sóc em?”
Lâm Thiển cảnh cáo cậu ta: “Sở Mặc Phong, đừng nói mấy câu mập mờ thể nữa. Tôi rất chán ghét!”
Sở Mặc Phong không hề nổi giận. Trước đây cô cũng như thế, chính tính cách thẳng thắn này đã thu hút cậu. “Tiểu Thiển, tôi...”
“Cậu im miệng cho tôi. Tôi không muốn nghe, không muốn gặp cậu. Cút ra ngoài!” Dù nói rõ như thế, nhưng Sở Mặc Phong đã không còn là chàng thiếu niên trầm mặc dễ tự ái năm xưa. Vài năm dốc sức làm việc, quen dần với cách đối nhân xử thế, cậu ta càng trở nên khéo ăn khéo nói, chững chạc đúng mực.
Cậu ta nói: “Tiểu Thiển, cho dù em tức giận thì tôi cũng phải nói. Trước đây tôi không dám nói nên mới để chú Hai nhanh chân đến trước. Bây giờ, tôi phải để em hiểu, tôi...”
“Dừng lại, tôi không muốn nghe!” Lâm Thiển hét lên ngắt lời, còn bịt kín lỗ tai lại. Sở Mặc Phong không muốn nóng vội và cũng không muốn ép cô như vậy. Nhưng vừa nhớ đến “chú Triệu” trong miệng Nam Nam, lòng cậu ta liền nóng như lửa đốt, sợ Lâm Thiển lại bị cướp đi.
“Tôi không ngại em có hai đứa con. Tôi cũng sẽ không bao giờ truy hỏi ba ruột của hai đứa trẻ là ai. Lâm Thiển, bao nhiêu năm qua tôi vẫn yêu em không hề thay đổi, không có lúc nào là không nhớ đến em. Bây giờ, tôi đã có năng lực cho em và hai đứa trẻ được hạnh phúc. Em cho tôi một cơ hội được không?”
/1000
|