Triệu Húc Nghiêu ôm đứa bé lên xe rồi nói với Lâm Thiển: “Mẹ con em lên xe trước đi, anh gọi điện cho chị gái đã.”
Lâm Thiển lúng túng gật đầu, đi đến cửa xe, thở phì phò muốn bình ổn trái tim đang đập loạn xạ của mình. Cô kì vọng rất nhiều, chậm chậm quay đầu nhìn sang hướng cô vừa đi ra. Ha, Cố Thành Kiêu không ra, quả thật làm cô quá thất vọng.
Nam Nam tưởng mẹ bị dọa đến mức thở hổn hển, cho nên cô bé vội vàng kêu lên: “Mẹ, nhanh lên xe đi, nhanh lên mẹ.”
Lâm Thiển sợ mấy đứa nhỏ nhìn ra sự khác thường của mình nên ngồi lên xe. Triệu Húc Nghiêu gọi điện thoại nói: “Chị, chúng em ra rồi, chị không sao chứ?” “Vâng, vâng, em đưa mẹ con Lâm Thiển về nhà rồi trở lại.” “Thế chúng ta về nhà rồi nói.”
Lúc Triệu Húc Nghiêu gọi điện thoại, tay còn lại đặt lên thành xe che chở cho Lâm Thiển lên xe. Đúng lúc này Cố Thành Kiêu bước ra từ cửa sau, khéo thay anh lại bắt gặp ngay cảnh này, trái tim anh chùng xuống, đủ loại dấu vết chứng tỏ Lâm Thiển đã có người khác. Cô đã bắt đầu cuộc sống mới, sao anh lại nỡ phá vỡ nó đây! Nghe Cố Nam Hách bảo, bọn họ đã hỏi thẳng Lâm Thiển, cô nói bọn trẻ không phải là con anh. Thật ra, anh cũng không dám trông chờ đó là con anh. Năm đó lúc anh rời khỏi, cô vẫn chưa có thai. Trong những năm anh vắng mặt, dù cô trải qua đoạn tình cảm như thế nào thì anh cũng không có quyền xen vào. Ban đầu anh ôm quyết tâm sẵn sàng hi sinh đi nằm vùng, nhẫn tâm để lại cho cô giấy thỏa thuận ly hôn là muốn cho cô một cuộc sống mới tự do. Anh yêu cô, không muốn gông xiềng đạo đức trói lấy cô. Cuộc sống tương lai của cô còn rất dài, anh hi vọng cô có thể tìm được hạnh phúc mới thuộc về chính mình. Thật may mắn anh không chết, còn quay trở về. Nhưng nếu cô sống rất hạnh phúc thì anh có quyền gì để phá hoại nó chứ?
Cố Thành Kiêu vẫn rất yêu Lâm Thiển, nhưng anh lại không thể từ bỏ công việc của mình. Hoặc sau này anh vẫn phải đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, sao anh có thể ích kỉ phá hoại hạnh phúc hiện tại mà cô đang có đây?
Cố Thành Kiêu nghĩ đến điều đó thì rụt chân về, đi sang hướng khác.
“Ơ, lão Đại, anh đi đâu thế?” Tống Cảnh Du mù mờ lên tiếng hỏi. Lão Đại luôn làm việc nhanh gọn lẹ, giờ thì lại lề mề chậm chạp, thật không chịu nổi mà. Cố Thành Kiêu đáp: “Kiểm tra tỉ mỉ đã, đến hiện trường phía trước xem sao.”
Thấy lão Đại đã đi xa, Tổng Cảnh Du lén gửi tin nhắn cho Sở Dương - “Xong đời rồi, hai người gặp mặt nhau mà không ai nhận ai cả.”
Sở Dương đang ở phim trường quay bộ phim điện ảnh mới của mình, lúc nhận được tin nhắn của chồng thì lập tức trả lời ngay
“Dạy lại em trai anh đi.”
“Người ta là lão Đại của anh đấy, anh không dám”
“Nhìn bộ dáng sợ hãi của anh kìa.”
“Em yêu, khi nào em mới về thế?”
“Tôi về nhà, tắm rửa sạch sẽ đợi em.”
“Thấy ghét, người ta xấu hổ lắm.”
Tổng Cảnh Du vừa gửi tin nhắn vừa trộm cười, gửi xong thì vội cất điện thoại, sau đó ung dung bình thản như không có việc gì đi theo Cao Kỷ Khâm.
“Này, Tiểu Cao Tử, bạn gái bé bỏng của cậu đâu? Gả cho người ta rồi hả?” “... Anh đừng có nói quở thế được không hả? Tôi đã xin lão Đại nghỉ rồi.” “Hả? Đồng ý rồi?” “Tất nhiên.”
Tống Cảnh Du “chậc chậc”, “Lão Đại đối xử với cậu tốt thật, vậy mà sao không từ bi với bản thân một chút chứ? Cậu viết lý do xin nghỉ là gì?”
Cao Kỳ Khâm hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Vì hạnh phúc cả đời.”
“Thằng nhóc này...” “Thậm thà thậm thụt nói gì đó?” Cố Thành Kiêu ở phía trước quát lớn, ánh mắt đó, giọng điệu kia giống hệt Diêm vương tái xuất, “Tình huống ở đây thế nào còn không biết hả? Ở đó mà tán dóc? Đi nhanh lên!”
“Vâng.”
***
Về đến biệt thự họ Lâm, sau khi hay tin vườn trường năng khiếu Tiểu Thu Miếu xảy ra chuyện thì Lâm Húc vội vàng chạy về nhà. Nhìn thấy con gái và cháu ngoại bình an vô sự ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện ở Tiểu Thu Miêu xôn xao khắp nơi. Mấy tên côn đồ đó dám ra tay với trẻ em đã làm huyên náo chấn động cả thành phố B, khiến người người hoang mang.
Sau khi trở về, Nam Nam và Bắc Bắc lại như chẳng xảy ra việc gì, vừa đụng tới đồ chơi thì vui đùa quên trời quên đất. Còn Lâm Thiển sau khi về nhà thì tự nhốt mình trong phòng, im lìm không lên tiếng. Mọi người đều tưởng cô vẫn đang sợ hãi.
Lâm Duy Nhất thì cười hả hê khi người ta gặp họa hết cả buổi, vừa ăn vừa cười nhạo: “Hừ, con tưởng cô ta lợi hại lắm, chẳng qua là miệng hùm gan sứa, lá gan không bằng cả trẻ con.” Dung Tử Khâm ra hiệu với con gái, thầm nhắc nhở Lâm Duy Nhất đừng nói lung tung trước mặt Lâm Húc.
Nhưng Lâm Duy Nhất không để tâm, ở đây cô ta mới là đại tiểu thư chân chính, lẽ nào nói chuyện cũng không được?
“Mẹ, mẹ đừng nháy mắt với con, nếu ngay cả nói chuyện cũng không được thì thôi con về Úc cho rồi, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại hơn nhiều.” Dung Tử Khâm liếc mắt nhìn con gái, khẽ mỉm cười, “Nói gì thế hả, mẹ không an tâm để con về Úc một mình. Nếu có thời gian mẹ sẽ về Úc mấy ngày với con, nhưng chỉ mấy ngày thôi đấy. Ba con không thể không có mẹ chăm sóc.” Lâm Húc đang ngồi ở sofa, mặc dù ông đang cúi đầu đọc tin tức trong điện thoại nhưng thi thoảng ông sẽ ngẩng đầu nhìn mấy đứa nhóc đang ngồi chơi gần đó. Ông quay đầu nhìn Dung Tử Khâm: “Tôi không sao, ở nhà có nhiều người chăm sóc rối, không cần bà.”
Dung Tử Khâm khẽ biến sắc, giọng điệu khang khác: “Lâm Húc, ông nói thế là có ý gì? Ông ước gì tôi đi ngay có đúng không?” Lâm Húc đều tập trung vào hai đứa cháu ngoại, có hai phút thời gian rảnh cũng chỉ chú ý đến tin tức, trả lời rất qua loa với Dung Tử Khâm. Giờ thấy bà ta nổi giận thì mới tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa nói gì.
Ông khẽ nhíu mày, không vui nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Cái gì là cái gì hả? Ý tôi là năm ngoái mẹ con bà không về, năm nay cũng nên về thăm người thân một chuyến. Ở đây có nhiều người sẽ chăm lo việc nhà đàng hoàng, bà không cần lo lắng. Dù sao Duy Nhất rảnh rỗi ở nhà không gì làm, hai người lại chế trẻ con ồn ào, thôi thì đi Úc cho khuây khỏa đi.”
Lâm Duy Nhất vừa nghe thấy thể chỉ muốn bay đi ngay lập tức, cười nói với Dung Tử Khâm, “Mẹ, con đặt vé máy bay đây, tôi thu dọn hành lý, sáng mai mẹ con mình đi.”
“Duy Nhất!” Dung Tử Khâm phẫn nộ trừng mắt nhìn con gái, “Con quên mất điều mẹ nói với con rồi hả?”
Lâm Duy Nhất phiền lòng thở dài, lười biếng dưa lên sofa, “Không quên...”
Lâm Húc hiếu kỳ hỏi: “Điều gì?”
Lâm Duy Nhất vuốt tóc nhìn Dung Tử Khâm, Dung Tử Khâm nói: “Thì có thể nói gì chứ, chẳng qua tôi bảo nó học theo Lâm Thiển thôi, sớm tìm được người yêu để ông vui lòng.”
Lâm Húc cười cười: “Không vội, không vội, Duy Nhất vẫn còn nhỏ, ở nhà thêm vài năm nữa cũng hay.”
Lâm Duy Nhất đắc ý cười, “Con thích nghe câu này nhất! Mẹ, mẹ nghe rõ chưa?”
Dung Tử Khâm cảm nhận được cơn giận hận sắt không thành thép, chọc vào ót con gái, căm tức trừng mắt, “Con...” có thể nỗ lực tranh giành thêm được không? Ngoan ngoãn ở nhà trông chừng ba con và tài sản của ông ấy được không hả?!
Lâm Thiển lúng túng gật đầu, đi đến cửa xe, thở phì phò muốn bình ổn trái tim đang đập loạn xạ của mình. Cô kì vọng rất nhiều, chậm chậm quay đầu nhìn sang hướng cô vừa đi ra. Ha, Cố Thành Kiêu không ra, quả thật làm cô quá thất vọng.
Nam Nam tưởng mẹ bị dọa đến mức thở hổn hển, cho nên cô bé vội vàng kêu lên: “Mẹ, nhanh lên xe đi, nhanh lên mẹ.”
Lâm Thiển sợ mấy đứa nhỏ nhìn ra sự khác thường của mình nên ngồi lên xe. Triệu Húc Nghiêu gọi điện thoại nói: “Chị, chúng em ra rồi, chị không sao chứ?” “Vâng, vâng, em đưa mẹ con Lâm Thiển về nhà rồi trở lại.” “Thế chúng ta về nhà rồi nói.”
Lúc Triệu Húc Nghiêu gọi điện thoại, tay còn lại đặt lên thành xe che chở cho Lâm Thiển lên xe. Đúng lúc này Cố Thành Kiêu bước ra từ cửa sau, khéo thay anh lại bắt gặp ngay cảnh này, trái tim anh chùng xuống, đủ loại dấu vết chứng tỏ Lâm Thiển đã có người khác. Cô đã bắt đầu cuộc sống mới, sao anh lại nỡ phá vỡ nó đây! Nghe Cố Nam Hách bảo, bọn họ đã hỏi thẳng Lâm Thiển, cô nói bọn trẻ không phải là con anh. Thật ra, anh cũng không dám trông chờ đó là con anh. Năm đó lúc anh rời khỏi, cô vẫn chưa có thai. Trong những năm anh vắng mặt, dù cô trải qua đoạn tình cảm như thế nào thì anh cũng không có quyền xen vào. Ban đầu anh ôm quyết tâm sẵn sàng hi sinh đi nằm vùng, nhẫn tâm để lại cho cô giấy thỏa thuận ly hôn là muốn cho cô một cuộc sống mới tự do. Anh yêu cô, không muốn gông xiềng đạo đức trói lấy cô. Cuộc sống tương lai của cô còn rất dài, anh hi vọng cô có thể tìm được hạnh phúc mới thuộc về chính mình. Thật may mắn anh không chết, còn quay trở về. Nhưng nếu cô sống rất hạnh phúc thì anh có quyền gì để phá hoại nó chứ?
Cố Thành Kiêu vẫn rất yêu Lâm Thiển, nhưng anh lại không thể từ bỏ công việc của mình. Hoặc sau này anh vẫn phải đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, sao anh có thể ích kỉ phá hoại hạnh phúc hiện tại mà cô đang có đây?
Cố Thành Kiêu nghĩ đến điều đó thì rụt chân về, đi sang hướng khác.
“Ơ, lão Đại, anh đi đâu thế?” Tống Cảnh Du mù mờ lên tiếng hỏi. Lão Đại luôn làm việc nhanh gọn lẹ, giờ thì lại lề mề chậm chạp, thật không chịu nổi mà. Cố Thành Kiêu đáp: “Kiểm tra tỉ mỉ đã, đến hiện trường phía trước xem sao.”
Thấy lão Đại đã đi xa, Tổng Cảnh Du lén gửi tin nhắn cho Sở Dương - “Xong đời rồi, hai người gặp mặt nhau mà không ai nhận ai cả.”
Sở Dương đang ở phim trường quay bộ phim điện ảnh mới của mình, lúc nhận được tin nhắn của chồng thì lập tức trả lời ngay
“Dạy lại em trai anh đi.”
“Người ta là lão Đại của anh đấy, anh không dám”
“Nhìn bộ dáng sợ hãi của anh kìa.”
“Em yêu, khi nào em mới về thế?”
“Tôi về nhà, tắm rửa sạch sẽ đợi em.”
“Thấy ghét, người ta xấu hổ lắm.”
Tổng Cảnh Du vừa gửi tin nhắn vừa trộm cười, gửi xong thì vội cất điện thoại, sau đó ung dung bình thản như không có việc gì đi theo Cao Kỷ Khâm.
“Này, Tiểu Cao Tử, bạn gái bé bỏng của cậu đâu? Gả cho người ta rồi hả?” “... Anh đừng có nói quở thế được không hả? Tôi đã xin lão Đại nghỉ rồi.” “Hả? Đồng ý rồi?” “Tất nhiên.”
Tống Cảnh Du “chậc chậc”, “Lão Đại đối xử với cậu tốt thật, vậy mà sao không từ bi với bản thân một chút chứ? Cậu viết lý do xin nghỉ là gì?”
Cao Kỳ Khâm hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Vì hạnh phúc cả đời.”
“Thằng nhóc này...” “Thậm thà thậm thụt nói gì đó?” Cố Thành Kiêu ở phía trước quát lớn, ánh mắt đó, giọng điệu kia giống hệt Diêm vương tái xuất, “Tình huống ở đây thế nào còn không biết hả? Ở đó mà tán dóc? Đi nhanh lên!”
“Vâng.”
***
Về đến biệt thự họ Lâm, sau khi hay tin vườn trường năng khiếu Tiểu Thu Miếu xảy ra chuyện thì Lâm Húc vội vàng chạy về nhà. Nhìn thấy con gái và cháu ngoại bình an vô sự ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện ở Tiểu Thu Miêu xôn xao khắp nơi. Mấy tên côn đồ đó dám ra tay với trẻ em đã làm huyên náo chấn động cả thành phố B, khiến người người hoang mang.
Sau khi trở về, Nam Nam và Bắc Bắc lại như chẳng xảy ra việc gì, vừa đụng tới đồ chơi thì vui đùa quên trời quên đất. Còn Lâm Thiển sau khi về nhà thì tự nhốt mình trong phòng, im lìm không lên tiếng. Mọi người đều tưởng cô vẫn đang sợ hãi.
Lâm Duy Nhất thì cười hả hê khi người ta gặp họa hết cả buổi, vừa ăn vừa cười nhạo: “Hừ, con tưởng cô ta lợi hại lắm, chẳng qua là miệng hùm gan sứa, lá gan không bằng cả trẻ con.” Dung Tử Khâm ra hiệu với con gái, thầm nhắc nhở Lâm Duy Nhất đừng nói lung tung trước mặt Lâm Húc.
Nhưng Lâm Duy Nhất không để tâm, ở đây cô ta mới là đại tiểu thư chân chính, lẽ nào nói chuyện cũng không được?
“Mẹ, mẹ đừng nháy mắt với con, nếu ngay cả nói chuyện cũng không được thì thôi con về Úc cho rồi, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại hơn nhiều.” Dung Tử Khâm liếc mắt nhìn con gái, khẽ mỉm cười, “Nói gì thế hả, mẹ không an tâm để con về Úc một mình. Nếu có thời gian mẹ sẽ về Úc mấy ngày với con, nhưng chỉ mấy ngày thôi đấy. Ba con không thể không có mẹ chăm sóc.” Lâm Húc đang ngồi ở sofa, mặc dù ông đang cúi đầu đọc tin tức trong điện thoại nhưng thi thoảng ông sẽ ngẩng đầu nhìn mấy đứa nhóc đang ngồi chơi gần đó. Ông quay đầu nhìn Dung Tử Khâm: “Tôi không sao, ở nhà có nhiều người chăm sóc rối, không cần bà.”
Dung Tử Khâm khẽ biến sắc, giọng điệu khang khác: “Lâm Húc, ông nói thế là có ý gì? Ông ước gì tôi đi ngay có đúng không?” Lâm Húc đều tập trung vào hai đứa cháu ngoại, có hai phút thời gian rảnh cũng chỉ chú ý đến tin tức, trả lời rất qua loa với Dung Tử Khâm. Giờ thấy bà ta nổi giận thì mới tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa nói gì.
Ông khẽ nhíu mày, không vui nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Cái gì là cái gì hả? Ý tôi là năm ngoái mẹ con bà không về, năm nay cũng nên về thăm người thân một chuyến. Ở đây có nhiều người sẽ chăm lo việc nhà đàng hoàng, bà không cần lo lắng. Dù sao Duy Nhất rảnh rỗi ở nhà không gì làm, hai người lại chế trẻ con ồn ào, thôi thì đi Úc cho khuây khỏa đi.”
Lâm Duy Nhất vừa nghe thấy thể chỉ muốn bay đi ngay lập tức, cười nói với Dung Tử Khâm, “Mẹ, con đặt vé máy bay đây, tôi thu dọn hành lý, sáng mai mẹ con mình đi.”
“Duy Nhất!” Dung Tử Khâm phẫn nộ trừng mắt nhìn con gái, “Con quên mất điều mẹ nói với con rồi hả?”
Lâm Duy Nhất phiền lòng thở dài, lười biếng dưa lên sofa, “Không quên...”
Lâm Húc hiếu kỳ hỏi: “Điều gì?”
Lâm Duy Nhất vuốt tóc nhìn Dung Tử Khâm, Dung Tử Khâm nói: “Thì có thể nói gì chứ, chẳng qua tôi bảo nó học theo Lâm Thiển thôi, sớm tìm được người yêu để ông vui lòng.”
Lâm Húc cười cười: “Không vội, không vội, Duy Nhất vẫn còn nhỏ, ở nhà thêm vài năm nữa cũng hay.”
Lâm Duy Nhất đắc ý cười, “Con thích nghe câu này nhất! Mẹ, mẹ nghe rõ chưa?”
Dung Tử Khâm cảm nhận được cơn giận hận sắt không thành thép, chọc vào ót con gái, căm tức trừng mắt, “Con...” có thể nỗ lực tranh giành thêm được không? Ngoan ngoãn ở nhà trông chừng ba con và tài sản của ông ấy được không hả?!
/1000
|