Bắc Bắc và Nam Nam tuy là sinh đôi nhưng từ khi lọt lòng mẹ đã không giống nhau, sau này càng lớn càng không giống.
Cố Thành Kiêu yên lặng nhìn cậu bé ngủ say. Đường nét khuôn mặt rất giống anh khi còn bé. Ở trên tường nhà họ Cố có treo rất nhiều ảnh của anh hồi nhỏ. Không phải anh cố nghĩ khác đi, nhưng anh thật sự cảm thấy Bắc Bắc rất giống mình.
“Nam Nam và Bắc Bắc sinh tháng mấy?”
Câu hỏi đột ngột làm Lâm Thiển kinh ngạc, cổ hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
“Anh chỉ tò mò thôi.”
“Tháng chín.” “Tháng chín à?”
“Đúng vậy, tháng chín!” Lâm Thiển không biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng cô chỉ có thể dùng mọi biện pháp để anh hết hi vọng.
Cố Thành Kiêu thản nhiên nói: “Nếu là tháng mười, dựa theo yêu cầu của nhà trẻ trong nước thì sang năm bọn nhỏ mới có thể đi mẫu giáo.” “...” Lâm Thiển hơi chột dạ, cẩn thận trả lời, “Là ba tôi thu xếp với nhà trẻ, chúng tôi xếp lớp sớm.” “Vậy đến khi lên cấp I thì phải chờ đến đủ tuổi. Chưa đủ tuổi lại phải học thêm một năm nữa ở lớp mẫu giáo.” Lâm Thiển lúc này bị nước, vẻ mặt có chút cứng ngắc, “Vậy sao, ha ha, anh thật là hiểu biết.”
Trong lòng cô đăm đăm nghĩ, nếu Nam Nam và Bắc Bắc học cấp I đúng tuổi thì sẽ bị anh nghi ngờ.
Cô nhìn anh, cố ý nặn ra nụ cười, “Ha ha, hình như tôi nhớ nhầm. Sinh vào tháng tám, vừa đủ tuổi đi học” Cố Thành Kiêu nghi ngờ nhìn cô cười cười. Lâm Thiển cảm thấy nụ cười này của anh rất gian manh, khiến cho lưng cô lạnh toát.
Chẳng lẽ cứ vậy mà bại lộ sao? Cố Thành Kiêu thấy cô cố ý tránh cũng không cố hỏi. Thấy cậu bé đã ngủ say anh liền nói: “Vậy em chăm Bắc Bắc đi, anh ra bên ngoài xem có đồ ăn gì không.” “Tôi không đói.”
“Anh sợ cậu bé đói.” Lâm Thiển bị hớ, “Muộn thế này làm gì có ai bán!”
Cố Thành Kiêu thở dài giơ cánh tay lên, ngón tay gõ gõ lên mặt đồng hồ, “Đã là buổi sáng rồi.”
Cố Thành Kiêu bất chợt cười thành tiếng, chống hai tay trên đầu gối đứng lên. Tim Lâm Thiển đập thình thịch. Nhiều năm như vậy, tim cô vẫn vì nụ cười lơ đãng của anh mà lỡ nhịp. Đến khi anh quay người rời đi cô mới dám thở ra từng đợt. Cuối cùng Bắc Bắc cũng bắt đầu toát mồ hôi. Ra mồ hôi được nghĩa là đã hạ sốt. Lâm Thiển rút điện thoại di động ra, do dự một chút rồi cũng kéo số điện thoại của Cố Thành Kiêu ra khỏi sổ đen. “Alo, chuyện là... Bắc Bắc đã toát mồ hôi. Nếu có cửa hàng nào mở rồi, anh mua một chiếc khăn lông. Cảm ơn.”
“Được, em còn cần gì nữa không?”
“Tạm thời không cần.”
“Lâm Thiển...”
Giọng anh trong điện thoại vô cùng trầm ấm. Lâm Thiển ngừng thở, chờ anh nói câu tiếp theo.
Một giây, hai giây... Lâm Thiển nghi ngờ nhìn di động, thấy di động còn tín hiệu, “Sao?”
“Không có gì, anh thấy cửa hàng tiện lợi rồi, anh qua đấy xem.” Thâm tâm Lâm Thiển thoáng có chút cảm giác mất mát mơ hồ, “Được.” Chỉ một lát sau anh mang đồ vào. Trong hành lang mờ ảo yên tĩnh, tiếng chân anh trầm ổn mạnh mẽ, dáng người cao lớn, mang theo khí phách kiêu hãnh. Lâm Thiển nhìn anh đi tới từ phía xa, trên người anh vẫn còn loại khí phách bức người khiến người khác không thể dời mắt. Mấy năm qua, chỉ cần chờ bọn trẻ ngủ say là cố lẳng lặng ngồi ngắm Bắc Bắc thật lâu, như là đang nhìn anh.
Thật ra xét về dung mạo thì hiện giờ Bắc Bắc với Cố Thành Kiêu không giống nhau lắm. Nhưng cô đã nhìn thấy ảnh Cố Thành Kiêu khi còn bé, so với độ tuổi này thì hai người giống nhau như đúc.
Lúc trước Cố Đông Quân cũng nghi ngờ. Trong đám tang ông nội anh có nhìn thấy Bắc Bắc. Lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, Lâm Thiển cũng rất lo lắng.
Sau đó Cố Đông Quân và Cố Nam Hách trực tiếp hỏi cô, cha của bọn trẻ có phải Cố Thành Kiêu không. Cô đã nghĩ ra lý do từ sớm nên chỉ cần một câu trả lời đã gạt bỏ mọi liên hệ. Nhưng nếu Diệp Thiến Như thấy được Bắc Bắc thì cô không cần lên tiếng bà ấy cũng sẽ biết Bắc Bắc là con của ai. Lúc đầu cô không nghĩ đến việc hai ông bà Cố quay về thành phố B, càng không ngờ Cố Thành Kiêu có thể quay về.
Lâm Húc thu xếp mọi chuyện trong nước, cô thấy an toàn mới đưa hai con về. Những chuyện phát sinh sau này khiến cô không kịp đối phó.
Bây giờ, chỉ dựa vào sức của một mình cô, cô còn có thể lừa gạt được bao lâu đây?
Cố Thành Kiêu đi đến bên giường, đưa ra hai cặp lồng giữ nhiệt, “Đây là mì và hoành thánh. Đây là khăn bông. Anh có mua thêm bộ áo lót. Em xem có cần thay quần áo khô cho Bắc Bắc không?”
Lâm Thiển rất bất ngờ, không nghĩ anh lại tỉ mỉ đến vậy, còn chu đáo hơn cả người làm mẹ là cô.
“Cảm ơn, anh.” Lâm Thiển vừa thấy Cố Thành Kiêu đã hơi mất bình tĩnh. Cô nghiêng sang nhìn Bắc Bắc nói, “Mu bàn tay còn có ven, không tiện thay quần áo.” Cố Thành Kiêu không nói gì, liền dừng van nước biển, rồi nhanh chóng mà vô cùng nhẹ nhàng rút ống truyền ra.
“Này...” “Không sao đâu, thay quần áo xong vẫn cắm vào được. Anh có thể làm mấy chuyện này.” Lâm Thiển khẽ dầu môi, anh giống như gậy Như Ý vậy, trấn định tâm trí hoảng loạn của cô, mang lại cho cô cảm giác thiết thực và an toàn.
Hai người phối hợp cùng nhau thay quần áo trong cho Bắc Bắc. Vì ra mồ hôi nên quần áo bên trong của Bắc Bắc ướt đẫm. “Không cần mặc áo khoác đầu. Trong này ấm áp, mặc nóng quá không tiện. Đắp chăn là được rồi, để Bắc Bắc thoải mái chút.” Nói xong anh cuốn bộ quần áo đẫm mồ hôi lại rồi nói, “Để anh vào vo qua, đặt lên máy sưởi một chút. Lỡ như lát nữa ướt bộ này thì còn có cái thay.” Bây giờ ngoài trời đã tờ mờ sáng, Lâm Thiển không kiềm chế nổi, hai mắt ửng lên. Anh lo liệu tất cả, cả những chuyện cô không kịp nghĩ đến. Qua cơn sốt, Bắc Bắc lại tỉnh dậy.
Lâm Thiển sờ trán Bắc Bắc, “Ừ, hết sốt rồi, con có thấy khỏe hơn không?”
“Có ạ.” “Có muốn ăn hoành thánh không?” “Dạ muốn.” “Đây, để mẹ đỡ con dậy, dựa vào gối rồi ăn hoành thánh nhé.” Lâm Thiển cầm cặp lồng giữ nhiệt lên, mở nắp ra, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Ánh mắt Bắc Bắc sáng lên, không nhịn được mà liếm môi. Cậu bé cũng đói bụng.
“Mẹ, nhanh lên chút, con muốn ăn.” “Được, chậm một chút không nóng.” Nhìn con trai không kiềm chế được mà ăn hết miếng này đến miếng khác, Lâm Thiển yên tâm hẳn lên, vẻ mặt cũng vui mừng thấy rõ. Cố Thành Kiêu ra tới thì nhìn thấy cảnh này. “Chú.” Bắc Bắc khỏe lên không ít, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng truyền nước biển yên tĩnh. “Ừ...” Cố Thành Kiêu khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, “Đưa cánh tay truyền nước cho chú.”
Cố Thành Kiêu đi giặt quần áo rồi hỏi xin y tá một bình thủy tinh rỗng, còn đổ nước nóng vào trong. Anh dùng khăn bông bọc bình thủy tinh lại, rồi cuốn ống truyền nước biển hai vòng, nhét chung vào trong khăn bông. Cứ như vậy nước biển truyền vào không lạnh mà ấm áp. “Đặt tay ở đây.” Bàn tay Cố Thành Kiêu nắm bàn tay bé nhỏ của Bắc Bắc, liên tục nắm nắm để truyền hơi ấm vào bàn tay nhỏ lạnh như băng, “Ấm chưa?” “Dạ rồi.” “Ăn hoành thánh đi.”
“Vâng, mẹ, cho con ăn nữa.”
Cố Thành Kiêu yên lặng nhìn cậu bé ngủ say. Đường nét khuôn mặt rất giống anh khi còn bé. Ở trên tường nhà họ Cố có treo rất nhiều ảnh của anh hồi nhỏ. Không phải anh cố nghĩ khác đi, nhưng anh thật sự cảm thấy Bắc Bắc rất giống mình.
“Nam Nam và Bắc Bắc sinh tháng mấy?”
Câu hỏi đột ngột làm Lâm Thiển kinh ngạc, cổ hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
“Anh chỉ tò mò thôi.”
“Tháng chín.” “Tháng chín à?”
“Đúng vậy, tháng chín!” Lâm Thiển không biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng cô chỉ có thể dùng mọi biện pháp để anh hết hi vọng.
Cố Thành Kiêu thản nhiên nói: “Nếu là tháng mười, dựa theo yêu cầu của nhà trẻ trong nước thì sang năm bọn nhỏ mới có thể đi mẫu giáo.” “...” Lâm Thiển hơi chột dạ, cẩn thận trả lời, “Là ba tôi thu xếp với nhà trẻ, chúng tôi xếp lớp sớm.” “Vậy đến khi lên cấp I thì phải chờ đến đủ tuổi. Chưa đủ tuổi lại phải học thêm một năm nữa ở lớp mẫu giáo.” Lâm Thiển lúc này bị nước, vẻ mặt có chút cứng ngắc, “Vậy sao, ha ha, anh thật là hiểu biết.”
Trong lòng cô đăm đăm nghĩ, nếu Nam Nam và Bắc Bắc học cấp I đúng tuổi thì sẽ bị anh nghi ngờ.
Cô nhìn anh, cố ý nặn ra nụ cười, “Ha ha, hình như tôi nhớ nhầm. Sinh vào tháng tám, vừa đủ tuổi đi học” Cố Thành Kiêu nghi ngờ nhìn cô cười cười. Lâm Thiển cảm thấy nụ cười này của anh rất gian manh, khiến cho lưng cô lạnh toát.
Chẳng lẽ cứ vậy mà bại lộ sao? Cố Thành Kiêu thấy cô cố ý tránh cũng không cố hỏi. Thấy cậu bé đã ngủ say anh liền nói: “Vậy em chăm Bắc Bắc đi, anh ra bên ngoài xem có đồ ăn gì không.” “Tôi không đói.”
“Anh sợ cậu bé đói.” Lâm Thiển bị hớ, “Muộn thế này làm gì có ai bán!”
Cố Thành Kiêu thở dài giơ cánh tay lên, ngón tay gõ gõ lên mặt đồng hồ, “Đã là buổi sáng rồi.”
Cố Thành Kiêu bất chợt cười thành tiếng, chống hai tay trên đầu gối đứng lên. Tim Lâm Thiển đập thình thịch. Nhiều năm như vậy, tim cô vẫn vì nụ cười lơ đãng của anh mà lỡ nhịp. Đến khi anh quay người rời đi cô mới dám thở ra từng đợt. Cuối cùng Bắc Bắc cũng bắt đầu toát mồ hôi. Ra mồ hôi được nghĩa là đã hạ sốt. Lâm Thiển rút điện thoại di động ra, do dự một chút rồi cũng kéo số điện thoại của Cố Thành Kiêu ra khỏi sổ đen. “Alo, chuyện là... Bắc Bắc đã toát mồ hôi. Nếu có cửa hàng nào mở rồi, anh mua một chiếc khăn lông. Cảm ơn.”
“Được, em còn cần gì nữa không?”
“Tạm thời không cần.”
“Lâm Thiển...”
Giọng anh trong điện thoại vô cùng trầm ấm. Lâm Thiển ngừng thở, chờ anh nói câu tiếp theo.
Một giây, hai giây... Lâm Thiển nghi ngờ nhìn di động, thấy di động còn tín hiệu, “Sao?”
“Không có gì, anh thấy cửa hàng tiện lợi rồi, anh qua đấy xem.” Thâm tâm Lâm Thiển thoáng có chút cảm giác mất mát mơ hồ, “Được.” Chỉ một lát sau anh mang đồ vào. Trong hành lang mờ ảo yên tĩnh, tiếng chân anh trầm ổn mạnh mẽ, dáng người cao lớn, mang theo khí phách kiêu hãnh. Lâm Thiển nhìn anh đi tới từ phía xa, trên người anh vẫn còn loại khí phách bức người khiến người khác không thể dời mắt. Mấy năm qua, chỉ cần chờ bọn trẻ ngủ say là cố lẳng lặng ngồi ngắm Bắc Bắc thật lâu, như là đang nhìn anh.
Thật ra xét về dung mạo thì hiện giờ Bắc Bắc với Cố Thành Kiêu không giống nhau lắm. Nhưng cô đã nhìn thấy ảnh Cố Thành Kiêu khi còn bé, so với độ tuổi này thì hai người giống nhau như đúc.
Lúc trước Cố Đông Quân cũng nghi ngờ. Trong đám tang ông nội anh có nhìn thấy Bắc Bắc. Lúc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, Lâm Thiển cũng rất lo lắng.
Sau đó Cố Đông Quân và Cố Nam Hách trực tiếp hỏi cô, cha của bọn trẻ có phải Cố Thành Kiêu không. Cô đã nghĩ ra lý do từ sớm nên chỉ cần một câu trả lời đã gạt bỏ mọi liên hệ. Nhưng nếu Diệp Thiến Như thấy được Bắc Bắc thì cô không cần lên tiếng bà ấy cũng sẽ biết Bắc Bắc là con của ai. Lúc đầu cô không nghĩ đến việc hai ông bà Cố quay về thành phố B, càng không ngờ Cố Thành Kiêu có thể quay về.
Lâm Húc thu xếp mọi chuyện trong nước, cô thấy an toàn mới đưa hai con về. Những chuyện phát sinh sau này khiến cô không kịp đối phó.
Bây giờ, chỉ dựa vào sức của một mình cô, cô còn có thể lừa gạt được bao lâu đây?
Cố Thành Kiêu đi đến bên giường, đưa ra hai cặp lồng giữ nhiệt, “Đây là mì và hoành thánh. Đây là khăn bông. Anh có mua thêm bộ áo lót. Em xem có cần thay quần áo khô cho Bắc Bắc không?”
Lâm Thiển rất bất ngờ, không nghĩ anh lại tỉ mỉ đến vậy, còn chu đáo hơn cả người làm mẹ là cô.
“Cảm ơn, anh.” Lâm Thiển vừa thấy Cố Thành Kiêu đã hơi mất bình tĩnh. Cô nghiêng sang nhìn Bắc Bắc nói, “Mu bàn tay còn có ven, không tiện thay quần áo.” Cố Thành Kiêu không nói gì, liền dừng van nước biển, rồi nhanh chóng mà vô cùng nhẹ nhàng rút ống truyền ra.
“Này...” “Không sao đâu, thay quần áo xong vẫn cắm vào được. Anh có thể làm mấy chuyện này.” Lâm Thiển khẽ dầu môi, anh giống như gậy Như Ý vậy, trấn định tâm trí hoảng loạn của cô, mang lại cho cô cảm giác thiết thực và an toàn.
Hai người phối hợp cùng nhau thay quần áo trong cho Bắc Bắc. Vì ra mồ hôi nên quần áo bên trong của Bắc Bắc ướt đẫm. “Không cần mặc áo khoác đầu. Trong này ấm áp, mặc nóng quá không tiện. Đắp chăn là được rồi, để Bắc Bắc thoải mái chút.” Nói xong anh cuốn bộ quần áo đẫm mồ hôi lại rồi nói, “Để anh vào vo qua, đặt lên máy sưởi một chút. Lỡ như lát nữa ướt bộ này thì còn có cái thay.” Bây giờ ngoài trời đã tờ mờ sáng, Lâm Thiển không kiềm chế nổi, hai mắt ửng lên. Anh lo liệu tất cả, cả những chuyện cô không kịp nghĩ đến. Qua cơn sốt, Bắc Bắc lại tỉnh dậy.
Lâm Thiển sờ trán Bắc Bắc, “Ừ, hết sốt rồi, con có thấy khỏe hơn không?”
“Có ạ.” “Có muốn ăn hoành thánh không?” “Dạ muốn.” “Đây, để mẹ đỡ con dậy, dựa vào gối rồi ăn hoành thánh nhé.” Lâm Thiển cầm cặp lồng giữ nhiệt lên, mở nắp ra, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Ánh mắt Bắc Bắc sáng lên, không nhịn được mà liếm môi. Cậu bé cũng đói bụng.
“Mẹ, nhanh lên chút, con muốn ăn.” “Được, chậm một chút không nóng.” Nhìn con trai không kiềm chế được mà ăn hết miếng này đến miếng khác, Lâm Thiển yên tâm hẳn lên, vẻ mặt cũng vui mừng thấy rõ. Cố Thành Kiêu ra tới thì nhìn thấy cảnh này. “Chú.” Bắc Bắc khỏe lên không ít, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng truyền nước biển yên tĩnh. “Ừ...” Cố Thành Kiêu khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, “Đưa cánh tay truyền nước cho chú.”
Cố Thành Kiêu đi giặt quần áo rồi hỏi xin y tá một bình thủy tinh rỗng, còn đổ nước nóng vào trong. Anh dùng khăn bông bọc bình thủy tinh lại, rồi cuốn ống truyền nước biển hai vòng, nhét chung vào trong khăn bông. Cứ như vậy nước biển truyền vào không lạnh mà ấm áp. “Đặt tay ở đây.” Bàn tay Cố Thành Kiêu nắm bàn tay bé nhỏ của Bắc Bắc, liên tục nắm nắm để truyền hơi ấm vào bàn tay nhỏ lạnh như băng, “Ấm chưa?” “Dạ rồi.” “Ăn hoành thánh đi.”
“Vâng, mẹ, cho con ăn nữa.”
/1000
|