*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển lười nói vớ vẩn với anh. Vừa đến gần anh, vẫn chưa thở đều thì cô đã vội hỏi: “Cổ Thành Kiều, anh biết hôm nay giới giải trí xảy ra chuyện lớn gì không? Chính là Đặng Phong đột nhiên bị bắt về tội sử dụng và tàng trữ ma túy, cao nhất có thể bị phán tử hình, sau đó còn liên lụy mấy nghệ sĩ nổi tiếng trong giới. Nghe nói cảnh sát vẫn đang điều tra gay gắt, hễ ai sử dụng ma túy đều không thể trốn thoát. Chuyện này là thật sao?”
Đến gần, Cố Thành Kiêu mới phát hiện cô đi chân đất, bèn vội vã bế cô lên, “Trời vào thu rồi, đêm lạnh sao em còn đi chân đất hả? Haizz, may mà con trai con gái2đang ở nhà ba mẹ. Chúng mà nhìn thấy bộ dạng điên khùng này của em thì sẽ học theo thói xấu mất.”
Lâm Thiển vội dùng hai tay vỗ mặt anh, nghiêm nghị hỏi: “Trả lời em đi, vụ án của Đặng Phong rốt cuộc là do cảnh sát điều tra ra, hay là có người cố ý hãm hại?”
Cổ Thành Kiêu nghe cô hỏi quái lạ thì không đùa nữa: “Em hỏi chuyện này làm gì?” Quản gia Niên và mấy người giúp việc trực đêm vẫn còn ở đó. Họ xấu hổ đứng quay lưng ngoài cửa không dám vào, vì vậy mà Cổ Thành Kiểu dặn dò bọn họ: “Ai được nghỉ thì đi nghỉ, ai trực ban thì đi trực ban đi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Trở lại phòng khách nhỏ trên lầu hai, Lâm7Thiển tường thuật tỉ mỉ chuyện trong ngày hôm qua cho anh nghe, rồi lo lắng nói: “Anh nói xem, sao lại trùng hợp vậy chứ? Hôm qua Kim Trang Sùng không nhiều lời đã hứa sẽ giúp em giải quyết Đặng Phong, em còn rất cảm kích ông ta. Rồi hôm nay đột nhiên xuất hiện tin tức khiến em không rét mà run. Anh nói thử xem có phải ông ta vu oan cho Đặng Phong không? Nếu đúng thế thì quá tuyệt.” Cổ Thành Kiêu nghe xong, ánh mắt bất giác tối đi vài phần, “Cảnh sát đã công bố thì chính là tin chính thức, em còn chất vấn?”
Nhưng mà nó quá trùng hợp! Hôm qua Kim Trang Sùng bảo rằng sẽ giải quyết Đặng Phong, thế là hôm nay hắn ta liền9gặp chuyện thật, lại còn có khả năng bị phán tử hình. Em... Em...” Lâm Thiển hơi bất an trong lòng, tim run rẩy cả ngày. Dù sao cũng là một mạng người, lại còn trẻ như vậy.
Cổ Thành Kiều vừa thở dài vừa xoa đầu cô, “Đừng ngốc đột xuất được không. Em nghĩ cảnh sát đặc nhiệm rảnh lắm hả? Đã công bố ra ngoài rồi thì tuyệt đối không phải vu oan.”
“Thật ư? Hay là anh an ủi em?”
“Kim Trang Sùng là ông chủ của Đặng Phong, hẳn là biết rất rõ chuyện của hắn ta. Nguyên nhân quan trọng khiến hắn bị đóng băng có lẽ chính là chuyện này. Đột nhiên bị bắt về tội sử dụng và tàng trữ ma túy thì phần lớn đều do bị tố cáo. Đây không1phải lần đầu Đặng Phong sử dụng ma túy, đã thế còn tàng trữ một lượng lớn ma túy trong nhà, chứng tỏ hẳn là một kẻ nghiện.”
Trái tim nhỏ bé của Lâm Thiển rốt cuộc cũng ngừng run rẩy. “Miễn là có ai đó tố cáo thì Đặng Phong nhất định cầm chắc cái chết. Cuối cùng Kim Trang Sùng cũng làm được một việc đúng đắn.”
“Nói vậy là Đặng Phong gieo gió gặt bão rồi. Chẳng trách em thấy đầu óc hắn ta không được bình thường, thì ra là một kẻ nghiện.”
“Mặc dù hắn không nổi tiếng, diễn toàn vai nhỏ, nhưng giới giải trí kiếm tiền nhanh, chỉ cần hắn làm việc chăm chỉ, nói không cần lăn lộn cũng là không thể nào. Nhưng dính vào ma túy thì khác, núi vàng1núi bạc rồi cũng hết.”
“Chậc chậc chậc, mắt nhìn đàn ông của Lương Diệu Thần thật sự đáng lo.”
“Vậy chuyện của cô ta đã giải quyết xong rồi hả?” “Cứ xem là vậy đi, vốn dĩ Đặng Phong cũng không phá hủy tất cả. Bọn em đăng một tin khởi tố thanh minh, phủ nhận đến cùng là xong. Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến mấy chuyện thật thật giả giả trong giới giải trí.”
“Vì báo đáp ân tình cho nhà họ Cổ mà em vất vả rồi.” “Anh lại khách sáo nữa. Chẳng phải em cũng là một thành viên của nhà họ Cố sao?” Cố Thành Kiểu ôm cô lên đùi, nhìn thẳng vào mắt cô. Đó là ánh mắt giữa vợ chồng mà không cần nói ra cũng có thể cảm nhận được. Lâm Thiển cười thẹn thùng, đôi mắt từ từ đê mê, hơi chu môi, nghiêng người về phía trước, phối hợp nhích lại gần. Một giây, hai giây, ba giây? Nhưng nụ hôn nồng nhiệt mong chờ lại chẳng rơi xuống, cô tò mò mở bừng mắt ra.
Giờ khắc này, sắc mặt Cổ Thành Kiều đã nghiêm túc trở lại. Anh tỏ vẻ kiêu ngạo, yên lặng nhìn cô. Trong nghiêm túc xen lẫn tia hài hước như xem kịch vui, nhưng lại trông rất đáng ghét. “Anh?” Lâm Thiển vừa tức vừa xấu hổ, “Cố ý?” Đột nhiên Cố Thành Kiêu siết mạnh lấy eo cô, nghiêm nghị chất vấn: “Tại sao lại đi tìm Kim Trang Sùng? Không phải anh đã nói với em là không được tiếp xúc với ông ta rồi sao?” “Người có khả năng giúp em chuyện này chỉ có mình ông ta. Anh nhìn đi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Tìm cách phải tìm trên điểm mấu chốt mới có hiệu quả cao.” Cổ Thành Kiêu không hài lòng với câu trả lời này, tay vẫn siết mạnh, “Mấu chốt là em biết rõ ông ta có mưu đồ bất chính với em mà em vẫn đến tìm ông ta, em muốn làm gì đây hả?”
“Này này này, có Bất Ngữ và Trương Khai đi cùng em nhé. Em không gặp nguy hiểm gì hết.” “Đó là điều anh quan tâm sao?” Cố Thành Kiêu gần như áp sát môi vào mặt và tai cô, thì thầm: “Trong mắt đàn ông, hành vi này của em là đang cho ông ta ám hiệu đấy.”
“Cái gì cơ?”
Không đợi Lâm Thiển hỏi xong, Cố Thành Kiều đã vạch vạt áo cô ra, tuyên bố quyền sở hữu của mình, “Em cho ông ta ám hiệu hả? Em là vợ anh, em cho ông ta ám hiệu, em không muốn sống nữa à?”
“Điên rồi, sao em lại cho ông ta ám hiệu chứ? Gặp một lần là cho ám hiệu à?” “Em hiểu đàn ông, hay là anh hiểu?!”
Bất kể là thần thái, giọng điệu, hay cử chỉ của Cố Thành Kiêu đều cực kỳ bá đạo, làm Lâm Thiển sợ đến ngây ra, “Anh làm em đau đấy.”
Cố Thành Kiểu ôm chặt lấy cô, cọ cọ hàm râu dưới cằm vào cổ cô, “Vợ à, bây giờ anh hơi hối hận vì đã cho em ra ngoài lập nghiệp một mình rồi. Anh không ngờ em lại quá nổi bật.” “Anh nói gì thế? Lâm Thiển mà nổi bật gì chứ? Vợ của Cố Thành Kiêu mới nổi bật. Buổi đấu giá từ thiện của Tập đoàn châu báu XIN cũng là nể mặt nhà họ Cố mới mời em tham dự. Người nổi bật là anh mới đúng, em chỉ hưởng kẻ hào quang của anh thôi.”
Vẻ mặt Cố Thành Kiều vẫn chưa khởi sắc chút nào. Mặc dù lực tay đã thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn siết chặt cô, không cho cô nhúc nhích nửa phần. Lâm Thiển vội nịnh nọt, lấy hết vốn liếng ra để dỗ dành anh: “Em thề là em không hề cho Kim Trang Sùng hay bất cứ người đàn ông nào ám hiệu gì, không thể nào cho, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, thân xác em đều là của anh cả”. “Lời hay họ cũng không dự được anh đâu. Anh muốn thấy hành động thực tế.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, xem ra chỉ có tung tuyệt chiêu mới có thể khiến cho người đàn ông hay ghen này không nổi cơn điên.
“Muốn hành động thực tế phải không? Được, để em dùng chiêu Hầu Tử Hái Đào" với anh, sau đó lại tới chiêu Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ, bảo đảm lát nữa sẽ làm anh thác nước phun trào”
“?” Cổ Thành Kiểu sầm mặt, “Em lấy đâu ra nhiều từ vậy?”
“Ha ha, thích lắm đúng không? Đây là nhật ký trở thành thiếu phụ của em đấy. Đều nhờ anh dạy dỗ quá tốt.”
Rốt cuộc Cổ Thành Kiều cũng cong khóe môi.
Lâm Thiển lười nói vớ vẩn với anh. Vừa đến gần anh, vẫn chưa thở đều thì cô đã vội hỏi: “Cổ Thành Kiều, anh biết hôm nay giới giải trí xảy ra chuyện lớn gì không? Chính là Đặng Phong đột nhiên bị bắt về tội sử dụng và tàng trữ ma túy, cao nhất có thể bị phán tử hình, sau đó còn liên lụy mấy nghệ sĩ nổi tiếng trong giới. Nghe nói cảnh sát vẫn đang điều tra gay gắt, hễ ai sử dụng ma túy đều không thể trốn thoát. Chuyện này là thật sao?”
Đến gần, Cố Thành Kiêu mới phát hiện cô đi chân đất, bèn vội vã bế cô lên, “Trời vào thu rồi, đêm lạnh sao em còn đi chân đất hả? Haizz, may mà con trai con gái2đang ở nhà ba mẹ. Chúng mà nhìn thấy bộ dạng điên khùng này của em thì sẽ học theo thói xấu mất.”
Lâm Thiển vội dùng hai tay vỗ mặt anh, nghiêm nghị hỏi: “Trả lời em đi, vụ án của Đặng Phong rốt cuộc là do cảnh sát điều tra ra, hay là có người cố ý hãm hại?”
Cổ Thành Kiêu nghe cô hỏi quái lạ thì không đùa nữa: “Em hỏi chuyện này làm gì?” Quản gia Niên và mấy người giúp việc trực đêm vẫn còn ở đó. Họ xấu hổ đứng quay lưng ngoài cửa không dám vào, vì vậy mà Cổ Thành Kiểu dặn dò bọn họ: “Ai được nghỉ thì đi nghỉ, ai trực ban thì đi trực ban đi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Trở lại phòng khách nhỏ trên lầu hai, Lâm7Thiển tường thuật tỉ mỉ chuyện trong ngày hôm qua cho anh nghe, rồi lo lắng nói: “Anh nói xem, sao lại trùng hợp vậy chứ? Hôm qua Kim Trang Sùng không nhiều lời đã hứa sẽ giúp em giải quyết Đặng Phong, em còn rất cảm kích ông ta. Rồi hôm nay đột nhiên xuất hiện tin tức khiến em không rét mà run. Anh nói thử xem có phải ông ta vu oan cho Đặng Phong không? Nếu đúng thế thì quá tuyệt.” Cổ Thành Kiêu nghe xong, ánh mắt bất giác tối đi vài phần, “Cảnh sát đã công bố thì chính là tin chính thức, em còn chất vấn?”
Nhưng mà nó quá trùng hợp! Hôm qua Kim Trang Sùng bảo rằng sẽ giải quyết Đặng Phong, thế là hôm nay hắn ta liền9gặp chuyện thật, lại còn có khả năng bị phán tử hình. Em... Em...” Lâm Thiển hơi bất an trong lòng, tim run rẩy cả ngày. Dù sao cũng là một mạng người, lại còn trẻ như vậy.
Cổ Thành Kiều vừa thở dài vừa xoa đầu cô, “Đừng ngốc đột xuất được không. Em nghĩ cảnh sát đặc nhiệm rảnh lắm hả? Đã công bố ra ngoài rồi thì tuyệt đối không phải vu oan.”
“Thật ư? Hay là anh an ủi em?”
“Kim Trang Sùng là ông chủ của Đặng Phong, hẳn là biết rất rõ chuyện của hắn ta. Nguyên nhân quan trọng khiến hắn bị đóng băng có lẽ chính là chuyện này. Đột nhiên bị bắt về tội sử dụng và tàng trữ ma túy thì phần lớn đều do bị tố cáo. Đây không1phải lần đầu Đặng Phong sử dụng ma túy, đã thế còn tàng trữ một lượng lớn ma túy trong nhà, chứng tỏ hẳn là một kẻ nghiện.”
Trái tim nhỏ bé của Lâm Thiển rốt cuộc cũng ngừng run rẩy. “Miễn là có ai đó tố cáo thì Đặng Phong nhất định cầm chắc cái chết. Cuối cùng Kim Trang Sùng cũng làm được một việc đúng đắn.”
“Nói vậy là Đặng Phong gieo gió gặt bão rồi. Chẳng trách em thấy đầu óc hắn ta không được bình thường, thì ra là một kẻ nghiện.”
“Mặc dù hắn không nổi tiếng, diễn toàn vai nhỏ, nhưng giới giải trí kiếm tiền nhanh, chỉ cần hắn làm việc chăm chỉ, nói không cần lăn lộn cũng là không thể nào. Nhưng dính vào ma túy thì khác, núi vàng1núi bạc rồi cũng hết.”
“Chậc chậc chậc, mắt nhìn đàn ông của Lương Diệu Thần thật sự đáng lo.”
“Vậy chuyện của cô ta đã giải quyết xong rồi hả?” “Cứ xem là vậy đi, vốn dĩ Đặng Phong cũng không phá hủy tất cả. Bọn em đăng một tin khởi tố thanh minh, phủ nhận đến cùng là xong. Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến mấy chuyện thật thật giả giả trong giới giải trí.”
“Vì báo đáp ân tình cho nhà họ Cổ mà em vất vả rồi.” “Anh lại khách sáo nữa. Chẳng phải em cũng là một thành viên của nhà họ Cố sao?” Cố Thành Kiểu ôm cô lên đùi, nhìn thẳng vào mắt cô. Đó là ánh mắt giữa vợ chồng mà không cần nói ra cũng có thể cảm nhận được. Lâm Thiển cười thẹn thùng, đôi mắt từ từ đê mê, hơi chu môi, nghiêng người về phía trước, phối hợp nhích lại gần. Một giây, hai giây, ba giây? Nhưng nụ hôn nồng nhiệt mong chờ lại chẳng rơi xuống, cô tò mò mở bừng mắt ra.
Giờ khắc này, sắc mặt Cổ Thành Kiều đã nghiêm túc trở lại. Anh tỏ vẻ kiêu ngạo, yên lặng nhìn cô. Trong nghiêm túc xen lẫn tia hài hước như xem kịch vui, nhưng lại trông rất đáng ghét. “Anh?” Lâm Thiển vừa tức vừa xấu hổ, “Cố ý?” Đột nhiên Cố Thành Kiêu siết mạnh lấy eo cô, nghiêm nghị chất vấn: “Tại sao lại đi tìm Kim Trang Sùng? Không phải anh đã nói với em là không được tiếp xúc với ông ta rồi sao?” “Người có khả năng giúp em chuyện này chỉ có mình ông ta. Anh nhìn đi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Tìm cách phải tìm trên điểm mấu chốt mới có hiệu quả cao.” Cổ Thành Kiêu không hài lòng với câu trả lời này, tay vẫn siết mạnh, “Mấu chốt là em biết rõ ông ta có mưu đồ bất chính với em mà em vẫn đến tìm ông ta, em muốn làm gì đây hả?”
“Này này này, có Bất Ngữ và Trương Khai đi cùng em nhé. Em không gặp nguy hiểm gì hết.” “Đó là điều anh quan tâm sao?” Cố Thành Kiêu gần như áp sát môi vào mặt và tai cô, thì thầm: “Trong mắt đàn ông, hành vi này của em là đang cho ông ta ám hiệu đấy.”
“Cái gì cơ?”
Không đợi Lâm Thiển hỏi xong, Cố Thành Kiều đã vạch vạt áo cô ra, tuyên bố quyền sở hữu của mình, “Em cho ông ta ám hiệu hả? Em là vợ anh, em cho ông ta ám hiệu, em không muốn sống nữa à?”
“Điên rồi, sao em lại cho ông ta ám hiệu chứ? Gặp một lần là cho ám hiệu à?” “Em hiểu đàn ông, hay là anh hiểu?!”
Bất kể là thần thái, giọng điệu, hay cử chỉ của Cố Thành Kiêu đều cực kỳ bá đạo, làm Lâm Thiển sợ đến ngây ra, “Anh làm em đau đấy.”
Cố Thành Kiểu ôm chặt lấy cô, cọ cọ hàm râu dưới cằm vào cổ cô, “Vợ à, bây giờ anh hơi hối hận vì đã cho em ra ngoài lập nghiệp một mình rồi. Anh không ngờ em lại quá nổi bật.” “Anh nói gì thế? Lâm Thiển mà nổi bật gì chứ? Vợ của Cố Thành Kiêu mới nổi bật. Buổi đấu giá từ thiện của Tập đoàn châu báu XIN cũng là nể mặt nhà họ Cố mới mời em tham dự. Người nổi bật là anh mới đúng, em chỉ hưởng kẻ hào quang của anh thôi.”
Vẻ mặt Cố Thành Kiều vẫn chưa khởi sắc chút nào. Mặc dù lực tay đã thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn siết chặt cô, không cho cô nhúc nhích nửa phần. Lâm Thiển vội nịnh nọt, lấy hết vốn liếng ra để dỗ dành anh: “Em thề là em không hề cho Kim Trang Sùng hay bất cứ người đàn ông nào ám hiệu gì, không thể nào cho, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, thân xác em đều là của anh cả”. “Lời hay họ cũng không dự được anh đâu. Anh muốn thấy hành động thực tế.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, xem ra chỉ có tung tuyệt chiêu mới có thể khiến cho người đàn ông hay ghen này không nổi cơn điên.
“Muốn hành động thực tế phải không? Được, để em dùng chiêu Hầu Tử Hái Đào" với anh, sau đó lại tới chiêu Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ, bảo đảm lát nữa sẽ làm anh thác nước phun trào”
“?” Cổ Thành Kiểu sầm mặt, “Em lấy đâu ra nhiều từ vậy?”
“Ha ha, thích lắm đúng không? Đây là nhật ký trở thành thiếu phụ của em đấy. Đều nhờ anh dạy dỗ quá tốt.”
Rốt cuộc Cổ Thành Kiều cũng cong khóe môi.
/1000
|