*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có Cố Thành Kiêu ở đây, Lâm Thiển không cần ra mặt, chỉ cần đứng sau lưng tập trung làm bé thỏ trắng ngốc nghếch là được rồi. “Chú Phan nói quá lời rồi, mời ngồi. Chú Niên, mau dâng trà cho mọi người.” Sắc mặt Cố Hải nặng nề, nhưng ông không phải kiểu người bao che khuyết điểm. Nếu em vợ không kéo ống đi cùng thì ông cũng không muốn đến đây. Phan Tuệ là người khổ nhất, bị kẹp ở giữa. Một bên là nhà mẹ đẻ mình, một bên là nhà chồng mình, cả hai bên đều không dễ nói chuyện. Mọi người vào chỗ ngồi, trà được dâng lên.
Cố Thành Kiêu đột nhiên nói với cô giúp việc dâng trà: “Mấy ngày gần đây thiếu phu nhân bị mất ngủ nên không uống trà xanh2được, đổi cho thiếu phu nhân tách trà hoa cúc đi, cho nhiều kỷ tử chút nhé.”
“Vâng ạ.” Lâm Thiển nghe mà ấm lòng, còn người nhà họ Phan nghe xong càng kinh hồn bạt vía. Ông Phan lập tức quay sang nói với con gái: “Mau quỳ xuống nhận lỗi đi.” Biểu cảm trên mặt Phan Khả Vận cho thấy cô ta cực kỳ không cam tâm. Khó khăn lắm mới xả được cơn giận, thể mà cuối cùng cô ta lại nhận lấy nhiều nhục nhã hơn.
Phan Khả Vân kiêu ngạo ngẩng đầu, ngồi yên. “Con bé này, sao mà...” Bà Phan ngắt lời chồng, “Ông đừng nghiêm khắc ra lệnh cho con gái như thế, có gì thì từ từ nói.” Bà kéo tay con gái, dịu dàng khuyến cô ta, “Khả Vận à, chuyện này là con7sai, chẳng những phải xin lỗi trực tiếp, mà còn phải xin lỗi công khai trước mặt truyền thông. Ai bảo con làm chuyện quá đáng như thế chứ?!”
Có thể thấy rõ Phan Khả Vân và Cố Hải là đều bị ép tới đây.
Sự nghiệp của cô ta không dựa vào gia đình, cũng không dựa vào nhà họ Cố, cho nên cô ta mới không nể nang Cố Thành Kiêu. Muốn cô ta quỳ xuống nhận lỗi với Lâm Thiển hả? Đợi kiếp sau đi.
Phan Khả Vận xoay người lại, tức giận nói: “Vậy mẹ cởi dây trói trước đi.”
Lúc này Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển mới chú ý tới. Hóa ra hai tay Phan Khả Vận bị trói sau lưng. Cô ta bị ba mẹ buộc phải tới đây, thế này đúng là làm khó quá rồi.
Ông bà9Phan nhìn nhau, một người quá nghiêm khắc, quá dữ dằn. Còn người kia thì ngược lại, chỉ biết khuyên răn con gái.
Trong lúc giằng co, cuối cùng Cố Hải lên tiếng, “Trói người trông khó coi quá, mau cởi ra đi. Muốn xin lỗi thì phải thành tâm xin lỗi, miễn cưỡng cũng chẳng có ý nghĩa.” Lúc Cố Hải và Phan Tuệ đến Thành Để thì ba người nhà họ Phan đã ở đấy, lúc này bọn họ cũng mới nhìn thấy Phan Khả Vân bị trói mà thôi. Tình cảnh vô cùng xấu hổ. Bà Phan cởi dây trói cho con gái. Phan Khả Vận uất ức lau nước mắt: “Có người cha nào mà nhẫn tâm như ba không? Nói trói là trói, chẳng giữ lại cho con chút thể diện nào, rốt cuộc con có phải1con ruột của ba không hả?”
Cơn giận của ông Phan lại bùng lên. Nếu không có bà Phan đứng giữa ngăn cản thì nhất định ông đã cho con gái mình một bạt tai, “Mày vẫn còn mặt mũi mà nói hả? Thể diện của lão già này đã bị mày vứt sạch rồi. Trước đây chắc là tạo trúng tà của mày nên mới dung túng cho mày. Vừa thưa kiện vừa mở họp báo, kết quả mày lại gạt tao. Ngay cả ba mẹ mà mày cũng gạt, mày còn muốn thể diện gì nữa?”
Bị ba mắng tới tấp trước mặt Lâm Thiển, Phan Khả Vận thật sự chỉ muốn chết quách cho xong. Bà Phan cứ nhìn chị gái mình ở phía đối diện, cầu chị hãy nói giúp cho gia đình bọn họ. Phan Tuệ cũng khó1xử, bà quay sang nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, nói: “Thành Kiều, Tiểu Thiển, chuyện này đúng là nhà họ Phan của bác không biết cách dạy dỗ con cái. Công khai xin lỗi là điều chắc chắn, nhất định nhà họ Phan sẽ phối hợp. Về phần Tiểu Thiển bị uất ức mấy ngày nay, nhà họ Phan cũng sẵn lòng bồi thường bằng tiền.” “Bác gái...” Cố Thành Kiêu cắt lời bà. Anh không muốn nhìn thấy một trưởng bối lại ăn nói khép nép với vãn bối như thế, bọn họ không tiếp nhận nổi đâu, “Cháu đã biết hết mọi chuyện rồi, bác không cần phải làm vậy đâu.” Cố Thành Kiêu lại nhìn sang bác Cả. Hai bác cháu giống như cha con vậy, tâm ý luôn tương thông. Anh nói vào trọng tâm: “Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, các em ấy cũng đều là người trưởng thành, chi bằng hãy để các em ấy tự giải quyết đi.”
Cố Hải và Phan Tuệ không hẹn mà cùng nhau gật đầu, thoát khỏi sự khó xử bị kẹp giữa hai bên.
Cố Thành Kiêu quay lại nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt ủng hộ. Lâm Thiển hít sâu một hơi, ưỡn lưng về phía trước dò xét một chút, nói: “Phan Khả Vận, tôi có thể nể mặt các vị trưởng bối mà tha lỗi cho cô. Cô không cần phải đền tiền, nhưng nhất định phải xin lỗi. Ngoại trừ xin lỗi ra, cô phải cam đoan là sau này có gặp tôi thì không được chọc tôi. Cô mà chọc tôi nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Vừa nghe Lâm Thiển nói xong thì tảng đá lớn trong lòng ông bà Phan liền rơi xuống. Ông Phan vui mừng hớn hở, “Được, nhất định, nhất định.” Cố Hải và Phan Tuệ nghe Lâm Thiển không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì cũng cảm thấy cô rất hiểu chuyện. Nhưng không ngờ, Phan Khả Vân lại giống như bị kích thích gì đó, khịt mũi khinh thường sự rộng lượng của Lâm Thiển.
“Xày, tôi không thèm.” Cô ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mặt Lâm Thiển mà mắng, “Lâm Thiển, cô bớt ở đây giả mù sa mưa đi! Nhìn thấy tôi thế này trong lòng cô vui lắm phải không? Cô là con đàn bà không biết xấu hổ, ai muốn xin lỗi cô chứ, tôi không xin lỗi đây, cô làm gì tôi, giết tôi à?”
Huyết áp của ông Phan tăng vọt, “Phan Khả Vận, mày câm mồm lại!” Ông đứng dậy, nhưng vì giận đến nỗi đầu choáng mắt hoa mà phải ngồi xuống ngay lập tức. Phan Khả Vận cười khẩy, tỏ ra khinh thường, “Lâm Thiển, cô đã có video chứng cứ từ sớm, nhưng lại kề cà không lấy ra, mục đích chẳng phải là muốn tôi làm lớn chuyện, sau đó cô sẽ làm tôi mất mặt sao? Cô cũng nham hiểm thật! Cô đạt được mục đích rồi đấy, vui không?”
Lâm Thiển: “Tôi đã cho cô cơ hội, tiết lộ sự thật chẳng có lợi gì cho cô cả. Chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, tôi không muốn hủy hoại cô. Nhưng cô lại chế giễu tôi. Tôi không lên tiếng thì cô tưởng tôi dễ ức hiếp, được đằng chân lân đằng đầu, giội nước bẩn vào tối và gia đình tôi. Vậy tôi chỉ có thể đưa ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Phan Khả Vận: “Ái chà, vậy là cô thừa nhận đã có video chứng cứ từ sớm?” Lâm Thiển: “Phải!”
Phan Khả Vận: “Ha, chẳng phải cô ý có nhà họ Cố chống lưng cho mình sao? Không có nhà họ Cố chiểu cổ thì Lâm Thiển cô chỉ là Một! Đống! Phấn!”
Lâm Thiển thầm thở dài. Cô thật sự cảm thấy lo lắng cho IQ và EQ của Phan Khả Vận. Cô nghĩ thầm, chuyện này ầm ĩ như thế, chắc chắn không thể thiếu Dương Liễu Nhi đứng sau trợ giúp. Phan Khả Vận chẳng qua là chim đầu đàn mà thôi.
Cố Thành Kiêu không nghe lọt tai nữa, bèn hỏi Lâm Thiển một câu, “Đêm hôm đó cô ta cũng khiêu khích em thế này?”
Lâm Thiển trả lời đúng đắn: “Còn hơn thế nữa kìa.”
Phan Khả Vận đơn giản thừa nhận, “Anh Thành Kiều, anh đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt. Ngoài mặt cô ta giả vờ thiện lương vô hại như cừu non, nhưng thật ra tâm địa rất xấu xa. Cô ta dụ anh vây quanh cô ta chẳng qua là thích quyền thế của anh mà thôi.”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Cổ Hải và Phan Tuệ khẩn trương đến mức không dám thở mạnh. Ông bà Phan thì tức đến nỗi đấm ngực dậm chân, tức giận bảo Phan Khả Vận câm miệng.
Có Cố Thành Kiêu ở đây, Lâm Thiển không cần ra mặt, chỉ cần đứng sau lưng tập trung làm bé thỏ trắng ngốc nghếch là được rồi. “Chú Phan nói quá lời rồi, mời ngồi. Chú Niên, mau dâng trà cho mọi người.” Sắc mặt Cố Hải nặng nề, nhưng ông không phải kiểu người bao che khuyết điểm. Nếu em vợ không kéo ống đi cùng thì ông cũng không muốn đến đây. Phan Tuệ là người khổ nhất, bị kẹp ở giữa. Một bên là nhà mẹ đẻ mình, một bên là nhà chồng mình, cả hai bên đều không dễ nói chuyện. Mọi người vào chỗ ngồi, trà được dâng lên.
Cố Thành Kiêu đột nhiên nói với cô giúp việc dâng trà: “Mấy ngày gần đây thiếu phu nhân bị mất ngủ nên không uống trà xanh2được, đổi cho thiếu phu nhân tách trà hoa cúc đi, cho nhiều kỷ tử chút nhé.”
“Vâng ạ.” Lâm Thiển nghe mà ấm lòng, còn người nhà họ Phan nghe xong càng kinh hồn bạt vía. Ông Phan lập tức quay sang nói với con gái: “Mau quỳ xuống nhận lỗi đi.” Biểu cảm trên mặt Phan Khả Vận cho thấy cô ta cực kỳ không cam tâm. Khó khăn lắm mới xả được cơn giận, thể mà cuối cùng cô ta lại nhận lấy nhiều nhục nhã hơn.
Phan Khả Vân kiêu ngạo ngẩng đầu, ngồi yên. “Con bé này, sao mà...” Bà Phan ngắt lời chồng, “Ông đừng nghiêm khắc ra lệnh cho con gái như thế, có gì thì từ từ nói.” Bà kéo tay con gái, dịu dàng khuyến cô ta, “Khả Vận à, chuyện này là con7sai, chẳng những phải xin lỗi trực tiếp, mà còn phải xin lỗi công khai trước mặt truyền thông. Ai bảo con làm chuyện quá đáng như thế chứ?!”
Có thể thấy rõ Phan Khả Vân và Cố Hải là đều bị ép tới đây.
Sự nghiệp của cô ta không dựa vào gia đình, cũng không dựa vào nhà họ Cố, cho nên cô ta mới không nể nang Cố Thành Kiêu. Muốn cô ta quỳ xuống nhận lỗi với Lâm Thiển hả? Đợi kiếp sau đi.
Phan Khả Vận xoay người lại, tức giận nói: “Vậy mẹ cởi dây trói trước đi.”
Lúc này Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển mới chú ý tới. Hóa ra hai tay Phan Khả Vận bị trói sau lưng. Cô ta bị ba mẹ buộc phải tới đây, thế này đúng là làm khó quá rồi.
Ông bà9Phan nhìn nhau, một người quá nghiêm khắc, quá dữ dằn. Còn người kia thì ngược lại, chỉ biết khuyên răn con gái.
Trong lúc giằng co, cuối cùng Cố Hải lên tiếng, “Trói người trông khó coi quá, mau cởi ra đi. Muốn xin lỗi thì phải thành tâm xin lỗi, miễn cưỡng cũng chẳng có ý nghĩa.” Lúc Cố Hải và Phan Tuệ đến Thành Để thì ba người nhà họ Phan đã ở đấy, lúc này bọn họ cũng mới nhìn thấy Phan Khả Vân bị trói mà thôi. Tình cảnh vô cùng xấu hổ. Bà Phan cởi dây trói cho con gái. Phan Khả Vận uất ức lau nước mắt: “Có người cha nào mà nhẫn tâm như ba không? Nói trói là trói, chẳng giữ lại cho con chút thể diện nào, rốt cuộc con có phải1con ruột của ba không hả?”
Cơn giận của ông Phan lại bùng lên. Nếu không có bà Phan đứng giữa ngăn cản thì nhất định ông đã cho con gái mình một bạt tai, “Mày vẫn còn mặt mũi mà nói hả? Thể diện của lão già này đã bị mày vứt sạch rồi. Trước đây chắc là tạo trúng tà của mày nên mới dung túng cho mày. Vừa thưa kiện vừa mở họp báo, kết quả mày lại gạt tao. Ngay cả ba mẹ mà mày cũng gạt, mày còn muốn thể diện gì nữa?”
Bị ba mắng tới tấp trước mặt Lâm Thiển, Phan Khả Vận thật sự chỉ muốn chết quách cho xong. Bà Phan cứ nhìn chị gái mình ở phía đối diện, cầu chị hãy nói giúp cho gia đình bọn họ. Phan Tuệ cũng khó1xử, bà quay sang nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, nói: “Thành Kiều, Tiểu Thiển, chuyện này đúng là nhà họ Phan của bác không biết cách dạy dỗ con cái. Công khai xin lỗi là điều chắc chắn, nhất định nhà họ Phan sẽ phối hợp. Về phần Tiểu Thiển bị uất ức mấy ngày nay, nhà họ Phan cũng sẵn lòng bồi thường bằng tiền.” “Bác gái...” Cố Thành Kiêu cắt lời bà. Anh không muốn nhìn thấy một trưởng bối lại ăn nói khép nép với vãn bối như thế, bọn họ không tiếp nhận nổi đâu, “Cháu đã biết hết mọi chuyện rồi, bác không cần phải làm vậy đâu.” Cố Thành Kiêu lại nhìn sang bác Cả. Hai bác cháu giống như cha con vậy, tâm ý luôn tương thông. Anh nói vào trọng tâm: “Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, các em ấy cũng đều là người trưởng thành, chi bằng hãy để các em ấy tự giải quyết đi.”
Cố Hải và Phan Tuệ không hẹn mà cùng nhau gật đầu, thoát khỏi sự khó xử bị kẹp giữa hai bên.
Cố Thành Kiêu quay lại nhìn Lâm Thiển bằng ánh mắt ủng hộ. Lâm Thiển hít sâu một hơi, ưỡn lưng về phía trước dò xét một chút, nói: “Phan Khả Vận, tôi có thể nể mặt các vị trưởng bối mà tha lỗi cho cô. Cô không cần phải đền tiền, nhưng nhất định phải xin lỗi. Ngoại trừ xin lỗi ra, cô phải cam đoan là sau này có gặp tôi thì không được chọc tôi. Cô mà chọc tôi nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Vừa nghe Lâm Thiển nói xong thì tảng đá lớn trong lòng ông bà Phan liền rơi xuống. Ông Phan vui mừng hớn hở, “Được, nhất định, nhất định.” Cố Hải và Phan Tuệ nghe Lâm Thiển không hề đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì cũng cảm thấy cô rất hiểu chuyện. Nhưng không ngờ, Phan Khả Vân lại giống như bị kích thích gì đó, khịt mũi khinh thường sự rộng lượng của Lâm Thiển.
“Xày, tôi không thèm.” Cô ta đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mặt Lâm Thiển mà mắng, “Lâm Thiển, cô bớt ở đây giả mù sa mưa đi! Nhìn thấy tôi thế này trong lòng cô vui lắm phải không? Cô là con đàn bà không biết xấu hổ, ai muốn xin lỗi cô chứ, tôi không xin lỗi đây, cô làm gì tôi, giết tôi à?”
Huyết áp của ông Phan tăng vọt, “Phan Khả Vận, mày câm mồm lại!” Ông đứng dậy, nhưng vì giận đến nỗi đầu choáng mắt hoa mà phải ngồi xuống ngay lập tức. Phan Khả Vận cười khẩy, tỏ ra khinh thường, “Lâm Thiển, cô đã có video chứng cứ từ sớm, nhưng lại kề cà không lấy ra, mục đích chẳng phải là muốn tôi làm lớn chuyện, sau đó cô sẽ làm tôi mất mặt sao? Cô cũng nham hiểm thật! Cô đạt được mục đích rồi đấy, vui không?”
Lâm Thiển: “Tôi đã cho cô cơ hội, tiết lộ sự thật chẳng có lợi gì cho cô cả. Chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, tôi không muốn hủy hoại cô. Nhưng cô lại chế giễu tôi. Tôi không lên tiếng thì cô tưởng tôi dễ ức hiếp, được đằng chân lân đằng đầu, giội nước bẩn vào tối và gia đình tôi. Vậy tôi chỉ có thể đưa ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Phan Khả Vận: “Ái chà, vậy là cô thừa nhận đã có video chứng cứ từ sớm?” Lâm Thiển: “Phải!”
Phan Khả Vận: “Ha, chẳng phải cô ý có nhà họ Cố chống lưng cho mình sao? Không có nhà họ Cố chiểu cổ thì Lâm Thiển cô chỉ là Một! Đống! Phấn!”
Lâm Thiển thầm thở dài. Cô thật sự cảm thấy lo lắng cho IQ và EQ của Phan Khả Vận. Cô nghĩ thầm, chuyện này ầm ĩ như thế, chắc chắn không thể thiếu Dương Liễu Nhi đứng sau trợ giúp. Phan Khả Vận chẳng qua là chim đầu đàn mà thôi.
Cố Thành Kiêu không nghe lọt tai nữa, bèn hỏi Lâm Thiển một câu, “Đêm hôm đó cô ta cũng khiêu khích em thế này?”
Lâm Thiển trả lời đúng đắn: “Còn hơn thế nữa kìa.”
Phan Khả Vận đơn giản thừa nhận, “Anh Thành Kiều, anh đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt. Ngoài mặt cô ta giả vờ thiện lương vô hại như cừu non, nhưng thật ra tâm địa rất xấu xa. Cô ta dụ anh vây quanh cô ta chẳng qua là thích quyền thế của anh mà thôi.”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Cổ Hải và Phan Tuệ khẩn trương đến mức không dám thở mạnh. Ông bà Phan thì tức đến nỗi đấm ngực dậm chân, tức giận bảo Phan Khả Vận câm miệng.
/1000
|