*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dường như mẹ không muốn nói với em về chuyện của Kim Bách Minh. Dì Mạch lén nói với em rằng, Kim Bách Minh rất để ý mẹ, coi chừng mẹ rất kĩ. Em nghĩ có lẽ Kim Bách Minh là đàn ông có ham muốn kiểm soát rất mạnh. Thể tóm lại mẹ em là tự nguyện chịu sự kiểm soát của ông ta hay là bị ép buộc không cách nào khác.” “Dì Mạch bảo em đừng quá lo lắng, khi nào mẹ thấy có thể, bà sẽ công khai nhận em. Thật ra em không sao cả, em cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của mẹ vì sự xuất hiện của em.” Càng nói cảm xúc của Lâm Thiển2càng không ổn định, giọng cô hơi run run. Cố Thành Kiêu biết đây là điềm báo cô sắp sụp đổ. Anh vội giơ tay nắm lấy tay cô, an ủi: “Đừng uống rượu nữa, em uống canh đi... tìm được mẹ thì em nên vui mới đúng.” Lâm Thiển gật đầu, đồng thời hít thật sâu, cổ sức kìm nén nước mắt: “Đúng, cuối cùng em cũng tìm được mẹ rồi, nên chúc mừng. Nào, ly cuối cùng, mời ông chú anh tuấn nhất.”
Cố Thành Kiêu: “Được, ly cuối, mời thiếu phụ xinh đẹp nhất.” Lâm Thiển uống xong thì nhìn chằm chằm Cố Thành Kiêu, ý cười xấu xa, nói: “Rượu vang uống xong rồi, bít tết cũng ăn xong, trời cũng đã tối,8anh nhanh chóng khai thật đi, tóm lại hôm nay anh làm nhiều việc thế này là vì chuyện
gì?”
Cố Thành Kiêu nhàn nhạt thở dài, nói: “Thẩm Tự An tra được tin tức về mẹ em, anh vốn định hôm nay nói với em.” “Xin lỗi anh, em vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nói với anh.”
“Hôm nay đã nói rồi đó thôi, không cần xin lỗi. Giữa chúng ta không tồn tại xin lỗi đầu. Sở dĩ Thẩm Tự An vẫn không tra ra tin tức của mẹ em là vì cậu ấy luôn tra bằng cái tên Hà Hâm. Sau khi mẹ em sang Anh, chắc chắn người nhà của bà chạy quan hệ gì đó nên lấy được quốc tịch Anh6cho mẹ em rồi đổi thành tên tiếng Anh. Sau đó mẹ em gả cho Kim Bách Minh, tên được phiên dịch ra lại là Hà Tuyết Lị. Anh cũng không biết trong đó chỉ đơn giản là phiên dịch sai hay là mẹ em cố ý đổi tên. Tóm lại hiện tại, tên tiếng Trung của mẹ em là Hà Tuyết Lị. Tất cả giấy tờ công khai đều lấy tên Hà Tuyết Lị”
“Thế sao Thẩm Tự An lại tra được?”
“Chỉ có em nghĩ không ra chứ không có gì là cậu ấy không tra được. Còn tra thể nào thì chúng ta đừng quản.”
Lâm Thiển gật đầu, “Anh giúp em cảm ơn cậu ấy. Nhiều năm thế rồi mà cậu ấy vẫn còn nhớ3mãi.”
Kim Bách Minh bình an về nhà, do tin tức bị phong tỏa nên Tập đoàn Kim thị không chịu bất kì ảnh hưởng gì. Nhưng vì Kim Bách Minh mà Cố Thành Kiêu và Hàn Vĩnh Cửu triệt để kết thú với nhau, là kiểu thù địch ra mặt.
Hàn Vĩnh Cửu và Lưu Khoa đấu tranh gay gắt đã nhiều năm, chuyện này đã không phải là bí mật. Mà Cố Thành Kiêu và họ là người có quy củ. Hai người đó có chém giết lẫn nhau thế nào thì anh thật sự không muốn nhúng tay vào. Cấp trên bến quân đội nhận được khiếu nại đích danh của Hàn Vĩnh Cửu, tổ Cố Thành Kiêu can thiệp Viện kiểm sát lập án,5thuộc hành động trái quy tắc, thuộc lạm dụng chức quyền. Dù cấp trên bến quân đội đề chuyện này xuống nhưng vẫn kinh động không ít người. Hai năm trước, do đột nhiên Lưu Mẫn Sướng rớt đài, Phó Tư lệnh Lục Phẩm Ngang nhận nhiệm vụ khẩn cấp lên chức Tư lệnh tạm thời. Mãi đến Đại hội tuyển cử hôm nay ông ta mới chính thức nhậm chức.
Lục Phẩm Ngang mới nhậm chức không bao lâu thì nhận được khiếu nại đích danh của quan chức chính phủ cấp cao về thuộc hạ của mình, cho nên ông ta không thể không coi trọng. “Thành Kiều, tôi biết, việc này cậu làm không sai, nhưng lúc các cậu giải quyết vấn đề đừng có chính trực như thế. Tiếp xúc với người bên chính phủ thì các cậu phải chú ý kỹ xảo một chút.”
Cố Thành Kiêu rất oan nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, “Tôi hiểu rồi.”
“Tôi đã đè chuyện này xuống, bên Hàn Vĩnh Cửu tạm thời rút đơn khiếu nại. Sau này cậu và người của cậu làm việc phải chú ý lời nói cử chỉ.” “Vâng, cảm ơn Tư lệnh Lục.”
“Hàn Vĩnh Cửu là người rất tích cực. Cậu đừng coi thường chuyện này, hòa giải riêng tư với ông ta đi. Thành Kiều, cậu là người tôi coi trọng nhất, sau này thăng tiến đều phải công khai, cậu ngàn vạn lần đừng để rơi vào bàn tán.”
“Tôi biết.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Anh là người xông pha khói lửa vì quốc gia, mất đầu, rơi máu tất cả cũng không tiếc. Nếu hôm nay bị cuốn vào màn tranh đấu giết người không thấy máu thì quả là rất đau đầu. Hòa giải riêng tư, đó không phải là xin lỗi à?!
Cố Thành Kiêu thực hiện cuộc điều tra toàn diện về Hàn Vĩnh Cửu, tổng kết một câu rằng: Hàn Vĩnh Cửu là tên ác ôn không hơn không kém, đặc biệt là những năm gần đây.
Hàn Vĩnh Cửu và Lưu Khoa đã bước qua tuổi 60. Sở dĩ hai người phải đấu đá lẫn nhau là vì chỉ có một vị trí tối cao. Nếu không leo lên được vị trí đó thì đến 65 tuổi phải về hưu thôi.
Chức còn quyền còn, thói đời đạm bạc. Những năm nay, hành động của Hàn Vĩnh Cửu càng ngày càng lớn. Ông ta đã làm không ít mấy chuyện lôi bè kết phái riêng tư. Thể lực của ông ta đã thâm nhập vào các ban ngành trong Viện kiểm sát, chạm phải một phần nhỏ sẽ ảnh hưởng đến cả toàn cục.
Muốn Cố Thành Kiêu cúi đầu trước tên ác ôn này, anh thật sự không cam tâm tình nguyện.
Cây bạch quả trong sân vườn Thành Để đã chuyển vàng. Một năm lại một năm, người ta không thể không cảm thán năm tháng thoi đưa. Mùa thu ở thành phố B rất ngắn, một trận mưa thu một trận lạnh lẽo. Sau hai trận mưa thu qua đi, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống số 0, mùa đông lại đến rồi. Hôm đó, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển lái một xe đồ chơi và thức ăn vặt đến giảng đường Ái Tâm bệnh AIDS ở ngoại thành.
Dù Tiểu Bân đã mất nhưng Phạm Dương Mộc vẫn làm tình nguyện ở đây. Hễ rảnh rỗi thì Trịnh Tử Kỳ cũng sẽ đến. Trịnh Tử Kỳ quyết tâm cùng chịu đựng với Phạm Dương Mộc. Qua nhiều năm trù hoạch xây dựng, điều kiện của giảng đường Ái Tâm ngày càng tốt. Bọn nhỏ không thiếu thức ăn áo mặc, chỉ thiểu con đường giao lưu và tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Người ở bên ngoài luôn nhìn họ bằng ánh mắt phiến diện, không tiếp nhận bọn trẻ, thậm chí còn xa lánh các bé. Các bé cũng không đi ra ngoài, chỉ ru rú trong mảnh trời nhỏ bé, chờ ông trời gọi tên. Những đứa bé yếu ớt ấy sẽ mãi mãi không thể chống chọi được vận mệnh. Cho nên đồ chơi và thức ăn vặt nhận được sự chào đón nồng nhiệt của các bé, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển thẳng thành thần trong mắt bọn trẻ.
“Chú Cố, máy bay điều khiển từ xa này chơi thế nào ạ, chú có thể chỉ cho cháu không?” “Chị Thiển Thiển, cảm ơn chị ạ. Đây là công chúa Elsa em thích nhất. Em tưởng chị không nhớ.”
“Dường như mẹ không muốn nói với em về chuyện của Kim Bách Minh. Dì Mạch lén nói với em rằng, Kim Bách Minh rất để ý mẹ, coi chừng mẹ rất kĩ. Em nghĩ có lẽ Kim Bách Minh là đàn ông có ham muốn kiểm soát rất mạnh. Thể tóm lại mẹ em là tự nguyện chịu sự kiểm soát của ông ta hay là bị ép buộc không cách nào khác.” “Dì Mạch bảo em đừng quá lo lắng, khi nào mẹ thấy có thể, bà sẽ công khai nhận em. Thật ra em không sao cả, em cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của mẹ vì sự xuất hiện của em.” Càng nói cảm xúc của Lâm Thiển2càng không ổn định, giọng cô hơi run run. Cố Thành Kiêu biết đây là điềm báo cô sắp sụp đổ. Anh vội giơ tay nắm lấy tay cô, an ủi: “Đừng uống rượu nữa, em uống canh đi... tìm được mẹ thì em nên vui mới đúng.” Lâm Thiển gật đầu, đồng thời hít thật sâu, cổ sức kìm nén nước mắt: “Đúng, cuối cùng em cũng tìm được mẹ rồi, nên chúc mừng. Nào, ly cuối cùng, mời ông chú anh tuấn nhất.”
Cố Thành Kiêu: “Được, ly cuối, mời thiếu phụ xinh đẹp nhất.” Lâm Thiển uống xong thì nhìn chằm chằm Cố Thành Kiêu, ý cười xấu xa, nói: “Rượu vang uống xong rồi, bít tết cũng ăn xong, trời cũng đã tối,8anh nhanh chóng khai thật đi, tóm lại hôm nay anh làm nhiều việc thế này là vì chuyện
gì?”
Cố Thành Kiêu nhàn nhạt thở dài, nói: “Thẩm Tự An tra được tin tức về mẹ em, anh vốn định hôm nay nói với em.” “Xin lỗi anh, em vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nói với anh.”
“Hôm nay đã nói rồi đó thôi, không cần xin lỗi. Giữa chúng ta không tồn tại xin lỗi đầu. Sở dĩ Thẩm Tự An vẫn không tra ra tin tức của mẹ em là vì cậu ấy luôn tra bằng cái tên Hà Hâm. Sau khi mẹ em sang Anh, chắc chắn người nhà của bà chạy quan hệ gì đó nên lấy được quốc tịch Anh6cho mẹ em rồi đổi thành tên tiếng Anh. Sau đó mẹ em gả cho Kim Bách Minh, tên được phiên dịch ra lại là Hà Tuyết Lị. Anh cũng không biết trong đó chỉ đơn giản là phiên dịch sai hay là mẹ em cố ý đổi tên. Tóm lại hiện tại, tên tiếng Trung của mẹ em là Hà Tuyết Lị. Tất cả giấy tờ công khai đều lấy tên Hà Tuyết Lị”
“Thế sao Thẩm Tự An lại tra được?”
“Chỉ có em nghĩ không ra chứ không có gì là cậu ấy không tra được. Còn tra thể nào thì chúng ta đừng quản.”
Lâm Thiển gật đầu, “Anh giúp em cảm ơn cậu ấy. Nhiều năm thế rồi mà cậu ấy vẫn còn nhớ3mãi.”
Kim Bách Minh bình an về nhà, do tin tức bị phong tỏa nên Tập đoàn Kim thị không chịu bất kì ảnh hưởng gì. Nhưng vì Kim Bách Minh mà Cố Thành Kiêu và Hàn Vĩnh Cửu triệt để kết thú với nhau, là kiểu thù địch ra mặt.
Hàn Vĩnh Cửu và Lưu Khoa đấu tranh gay gắt đã nhiều năm, chuyện này đã không phải là bí mật. Mà Cố Thành Kiêu và họ là người có quy củ. Hai người đó có chém giết lẫn nhau thế nào thì anh thật sự không muốn nhúng tay vào. Cấp trên bến quân đội nhận được khiếu nại đích danh của Hàn Vĩnh Cửu, tổ Cố Thành Kiêu can thiệp Viện kiểm sát lập án,5thuộc hành động trái quy tắc, thuộc lạm dụng chức quyền. Dù cấp trên bến quân đội đề chuyện này xuống nhưng vẫn kinh động không ít người. Hai năm trước, do đột nhiên Lưu Mẫn Sướng rớt đài, Phó Tư lệnh Lục Phẩm Ngang nhận nhiệm vụ khẩn cấp lên chức Tư lệnh tạm thời. Mãi đến Đại hội tuyển cử hôm nay ông ta mới chính thức nhậm chức.
Lục Phẩm Ngang mới nhậm chức không bao lâu thì nhận được khiếu nại đích danh của quan chức chính phủ cấp cao về thuộc hạ của mình, cho nên ông ta không thể không coi trọng. “Thành Kiều, tôi biết, việc này cậu làm không sai, nhưng lúc các cậu giải quyết vấn đề đừng có chính trực như thế. Tiếp xúc với người bên chính phủ thì các cậu phải chú ý kỹ xảo một chút.”
Cố Thành Kiêu rất oan nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, “Tôi hiểu rồi.”
“Tôi đã đè chuyện này xuống, bên Hàn Vĩnh Cửu tạm thời rút đơn khiếu nại. Sau này cậu và người của cậu làm việc phải chú ý lời nói cử chỉ.” “Vâng, cảm ơn Tư lệnh Lục.”
“Hàn Vĩnh Cửu là người rất tích cực. Cậu đừng coi thường chuyện này, hòa giải riêng tư với ông ta đi. Thành Kiều, cậu là người tôi coi trọng nhất, sau này thăng tiến đều phải công khai, cậu ngàn vạn lần đừng để rơi vào bàn tán.”
“Tôi biết.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Cố Thành Kiêu tối sầm lại. Anh là người xông pha khói lửa vì quốc gia, mất đầu, rơi máu tất cả cũng không tiếc. Nếu hôm nay bị cuốn vào màn tranh đấu giết người không thấy máu thì quả là rất đau đầu. Hòa giải riêng tư, đó không phải là xin lỗi à?!
Cố Thành Kiêu thực hiện cuộc điều tra toàn diện về Hàn Vĩnh Cửu, tổng kết một câu rằng: Hàn Vĩnh Cửu là tên ác ôn không hơn không kém, đặc biệt là những năm gần đây.
Hàn Vĩnh Cửu và Lưu Khoa đã bước qua tuổi 60. Sở dĩ hai người phải đấu đá lẫn nhau là vì chỉ có một vị trí tối cao. Nếu không leo lên được vị trí đó thì đến 65 tuổi phải về hưu thôi.
Chức còn quyền còn, thói đời đạm bạc. Những năm nay, hành động của Hàn Vĩnh Cửu càng ngày càng lớn. Ông ta đã làm không ít mấy chuyện lôi bè kết phái riêng tư. Thể lực của ông ta đã thâm nhập vào các ban ngành trong Viện kiểm sát, chạm phải một phần nhỏ sẽ ảnh hưởng đến cả toàn cục.
Muốn Cố Thành Kiêu cúi đầu trước tên ác ôn này, anh thật sự không cam tâm tình nguyện.
Cây bạch quả trong sân vườn Thành Để đã chuyển vàng. Một năm lại một năm, người ta không thể không cảm thán năm tháng thoi đưa. Mùa thu ở thành phố B rất ngắn, một trận mưa thu một trận lạnh lẽo. Sau hai trận mưa thu qua đi, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống số 0, mùa đông lại đến rồi. Hôm đó, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển lái một xe đồ chơi và thức ăn vặt đến giảng đường Ái Tâm bệnh AIDS ở ngoại thành.
Dù Tiểu Bân đã mất nhưng Phạm Dương Mộc vẫn làm tình nguyện ở đây. Hễ rảnh rỗi thì Trịnh Tử Kỳ cũng sẽ đến. Trịnh Tử Kỳ quyết tâm cùng chịu đựng với Phạm Dương Mộc. Qua nhiều năm trù hoạch xây dựng, điều kiện của giảng đường Ái Tâm ngày càng tốt. Bọn nhỏ không thiếu thức ăn áo mặc, chỉ thiểu con đường giao lưu và tìm hiểu thế giới bên ngoài.
Người ở bên ngoài luôn nhìn họ bằng ánh mắt phiến diện, không tiếp nhận bọn trẻ, thậm chí còn xa lánh các bé. Các bé cũng không đi ra ngoài, chỉ ru rú trong mảnh trời nhỏ bé, chờ ông trời gọi tên. Những đứa bé yếu ớt ấy sẽ mãi mãi không thể chống chọi được vận mệnh. Cho nên đồ chơi và thức ăn vặt nhận được sự chào đón nồng nhiệt của các bé, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển thẳng thành thần trong mắt bọn trẻ.
“Chú Cố, máy bay điều khiển từ xa này chơi thế nào ạ, chú có thể chỉ cho cháu không?” “Chị Thiển Thiển, cảm ơn chị ạ. Đây là công chúa Elsa em thích nhất. Em tưởng chị không nhớ.”
/1000
|