*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi cắt chỉ, bác sĩ liên tục dặn dò, khi nói chuyện hay ăn cơm không thể lại làm động tác quá lớn, e rằng sẽ lại bị thương lần nữa
Giờ dưới cằm Lâm Thiển chỉ dán một miếng băng keo cá nhân, vẫn không được chạm nước, chỉ cần nó không bị viêm và sưng mủ thì mỗi ngày thay miếng băng keo cá nhân mới là được
Cô đã quen với bận rộn, đột nhiên phải nghỉ ngơi nhàn hạ ở nhà, cả người cảm thấy không tự nhiên
Đặc biệt là trong nhà còn có ba vị phụ huynh nên cô càng cảm thấy gò bó hơn.
Hôm đó, Lâm Thiên đang ngồi trên sofa cầm remote chuyển kênh liên tục
Đột nhiên có thấy quảng cáo mới của AY
Nữ chính trong quảng cáo là một cô nàng xinh xắn thanh2xuân tràn trề, mà không phải là Dương Liễu Nhi đã được tuyên truyền trước đó.
Lâm Thiển nghĩ thầm, lần này cuối cùng lý trí của AY cũng quay về
Dương Liễu Nhi khuấy động biết bao nhiêu thị phi, lần trở lại này đã thất bại, cũng là bài học dành cho cô ta
Đúng lúc này, tiếng Diệp Thiến Như ngoài cửa truyền tới, “Ơ, sao ông lại tới đây, đúng là khách quý..
Ngại quá, lão Cố với tiểu cổ đều không có nhà..
Con dâu tôi cũng không có nhà luôn...” Lâm Thiển tò mò thò đầu ra nhìn, kinh ngạc há hốc mồm, “Ui...” làm vết thương căng đau
Cô vội vàng tắt tivi, xỏ dép lê, chạy lên lầu hai bằng tốc độ nhanh nhất
Mẹ chồng rất khôn khéo, biết người tới không có ý tốt nên đã chặn người9đó ở cửa
Từ cửa sổ sát đất của phòng ngủ chính nhìn xuống dưới, Lâm Thiên thấy bố chồng đang ngồi phơi nắng uống trà ở lối vào phòng khách
Ông cũng đang nghe lén nhìn trộm động tĩnh bên ngoài giống như cô
Hàn Vĩnh Cửu dẫn Tôn Tranh với Hàn Lôi đến tận cửa xin lỗi
Tôn Tranh bị tạm giam mười lăm ngày, giờ đã mãn hạn nên được thả ra
Hẳn luôn gục đầu xuống không nói năng gì
Còn Hàn Lôi đã thay đổi bộ mặt vênh váo hồng hách trước kia, cười nói với Diệp Thiển Như bằng thái độ khiêm tốn
Diệp Thiển Như: “Họ thật sự không có nhà, lão Cổ hẹn mấy bạn già đi câu cá rồi, tiểu Cổ thì bận công việc, hiểm khi ở nhà lắm
Còn con dâu tôi thì cũng bận công việc mà,6ban ngày không ở nhà đâu.”
Lâm Thiển không nghe thấy Hàn Vĩnh Cửu với Hàn Lôi nói gì, giọng của họ rất nhỏ
Cô chỉ nghe thấy tiếng mẹ chồng ồn ào trước cửa
Diệp Thiên Như nói tiếp: “Đúng rồi, hai đứa cháu của tôi bị dọa chết khiếp, la hét đòi ở với ba mẹ
Ba người già chúng tôi đành phải dọn qua đây..
Chủ nhiệm Hàn à, nhà ai không xem con trẻ như châu báu chứ? Ông xem cháu ông như bảo vật thì chúng tôi cũng thế thôi, ông nói đúng không nào?”
Lâm Thiên đứng ở lầu hai, thấy rõ ràng vẻ lúng túng trên mặt Hàn Vĩnh Cửu
Lần đầu tiến cổ được gặp Hàn Vĩnh Cửu bằng xương bằng thịt
Ông ta giống với Cổ Nguyên, đều là kiểu người uy nghiêm từ trong xương cốt
Cổ ở cách xa0thế này vẫn có thể cảm nhận được sự thù hằn từ trong tâm khảm của Hàn Vĩnh Cửu đối với miệng lưỡi độc địa của mẹ chồng
Lâm Thiển có thể cảm nhận được thì đương nhiên Diệp Thiên Như cũng thể.
Nhưng Diệp Thiên Như nào sợ lão già đó, bà soi mói nói: “Cháu trai nhà tôi là bảo bối trong lòng chúng tôi, đừng nói bị người ta tát tai, ngay cả bình thường nó tự ngã thổi là ông già nhà tôi đã đau thấu tim gan rồi
Còn đứa cháu gái thì càng được yêu thương nhiều hơn
Bé gái nũng nịu ấy mà, nó là tình nhân nhỏ bé của ông nội nó
Nó bị bắt nạt, đầu tóc rối như tổ quạ, sợ hãi đến nỗi tối ngủ mơ thấy ác mộng khóc lóc bừng tỉnh
Ông nội nó7là người cầm súng,
mà vừa thấy nó khóc là cầm khăn mùi xoa lau nước mắt cho nó cẩn thận hơn cả tôi nữa
Còn cô con dâu nhà tôi nữa chứ, mặc dù con dâu tôi là người tục tằn, bị đánh mấy cái cũng không hề gì, nhưng con trai tôi lại cưng nó lắm, gương mặt xinh đẹp như thế lại bị cậu cào cho mấy đường
Vợ cậu còn quay đầu bịa đặt sinh sự nói chúng tôi không đúng, con trai tôi có thể nhịn được đến giờ không nói gì đúng là hay thật.”
Tổn Tranh liên tục gật đầu: “Là cháu sai rồi, cháu không nên ra tay với họ.”
Hàn Lôi cũng bắt đầu cười cười hối lỗi, kéo cánh tay Diệp Thiển Như, thân mật nói: “Dì ơi, cháu xin lỗi
Lúc đó, cháu không làm rõ tình hình, vừa thấy trên mặt con trai có vết thương thì trong lòng hoảng cả lên
Sau đó cháu lại nghe nói chồng bị bắt, đầu óc cháu mơ hồ cả rồi, xin lỗi, thật lòng xin lỗi
Dì xem, Tôn Tranh vừa được thả là chúng cháu đến xin lỗi ngay”
Diệp Thiển Như nhìn thấy nhiều mây kiểu khách sáo đưa đẩy này nên cười mỉm vỗ mu bàn tay Hàn Lôi
Cô ta thân mật thì bà phải thân thiết hơn cả cô ta, “Cháu gái lớn của dì ơi, dì hiểu tâm ý của hai đứa, nhưng đúng là không may làm sao, thật sự họ không có nhà
Ai mà nhàn rỗi, ban ngày ban mặt cử ru rú ở nhà đúng không? Ở nhà chỉ có dì với mẹ chồng dì thôi
Hay là cháu vào trong uống tách trà ngồi trò chuyện với mẹ chồng dì nhé?”
Hàn Lôi khó xử, liên tục cầu cứu cha mình
Hàn Vĩnh Cửu biết sự lợi hại của bà cụ nhà họ Cố
Năm đó bà cũng là người phụ nữ tiếng tăm không thua đấng mày râu
Lần này nếu bị bà lão quở mắng, ông ta cũng không đối phó nổi.
Vì thế, Hàn Vĩnh Cửu rút về, hẹn lần sau, nói: “Nếu đã thể thì hôm khác chúng tôi lại đến thăm hỏi
Mong Cổ phu nhân nhận lấy những hộp quà nhỏ bé này, là chút lòng thành của chúng tôi.”
Diệp Thiên Như từ chối liên hồi: “Ôi trời, ông muốn tôi giảm thọ hay sao? Nếu tôi mà nhận lễ mọn của ông là mẹ chồng tôi lại mắng tôi một trận cho xem
Chủ nhiệm Hàn à, ông đừng làm khó tôi mà.” Diệp Thiến Như nhìn mấy món đồ chơi dành cho trẻ con rồi nói: “Đồ chơi gì đó vừa hay để lại cho cháu trai cưng của ông chơi đi
Chẳng phải thằng nhóc ở nhà rất buồn chán hay sao, có đồ chơi chơi là sẽ không làm ồn người lớn các người rồi.” Hàn Lôi muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thiến Như đã ôm lấy cổ ta, xoay người cô ta lại, “Cháu gái lớn à, hôm nay gió mạnh lắm, hình như sắp có tuyết rơi nữa đấy
Mấy người mau về nhanh đi, đừng đứng trong gió lạnh nữa, lỡ như bị cảm lạnh thì tôi gánh vác không nổi đâu
Về nhanh đi, về nhanh đi.” Dưới sự khéo léo đưa đẩy của Diệp Thiển Như, ba cha con Hàn Vĩnh Cửu đành phải ra về, xách theo quà cáp nguyên xi về nhà
Lâm Thiển chờ họ đi rồi mới thấy Cố Thành Kiêu bước ra khỏi gara xe
Hừm, hóa ra anh cũng trốn
Mọi người tụ họp trong phòng khách, Cố Nguyên ngồi xuống sofa, vẻ mặt rất nghiêm túc
Ông đăm chiêu suy nghĩ, uống liên tiếp ba cốc trà
“Bọn họ sẽ đến nữa, đóng cửa không gặp không phải cách hay.” Cố Thành Kiêu nói: “Đến thì đến đi, ai không biết nói mấy câu khách sáo chứ, bọn họ cũng phải nói lời xin lỗi.” Tư lệnh Lục vốn bảo anh xin lỗi riêng với Hàn Vĩnh Cửu, nào ngờ dưới sự trợ giúp” của Tôn Tranh, đổi thành Hàn Vĩnh Cửu phải tới nhà xin lỗi
Anh cũng không nghĩ đến có trận phong ba này
Nếu đã đến rồi thì phải bình tĩnh đối mặt thôi
Cố Nguyên: “Không biết bọn họ sẽ diễn vở nào đây, không muốn gặp, không đáng gặp
Ngày mai ba mẹ về nhà tổ, để ba mẹ đón Nam Nam với Bắc Bắc về nhà tổ luôn, Vợ chồng hai đứa tự mình giải quyết chuyện Hàn Vĩnh Cửu đi, không cần quá khách sáo với ông ta.” Lâm Thiển liếc nhìn Cố Thành Kiêu
Ở, lại muốn đón hai đứa nhỏ đi hả? Chẳng phải đã nói sau này sẽ cho hai đứa nó ở Thành Để sao? Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Ba, để Nam Nam Bắc Bắc ở bên chúng con thì tốt hơn
Ba mẹ cũng thấy hai đứa nó ỷ lại Lâm Thiển rồi, giờ công việc của Lâm Thiên cũng không bận lắm nên có nhiều thời gian ở bên bọn nó.” Khi ba mẹ muốn giữ con cái ở lại bên cạnh mình, lẽ nào ông bà nội lại đi ngăn cản? Mặc dù Diệp Thiến Như không muốn nhưng cũng không nói câu nào, Cố Nguyên cũng như vậy
Nhưng bà cụ chỉ muốn theo bọn nhóc, bọn nhóc ở đầu bà ở đó
Cố Nguyên phất tay: “Thôi bàn sau đi.” Nói rồi Diệp Thiến Như đỡ chồng đi nghỉ ngơi, Lâm Thiển ngu ngơ không hiểu ý ba chồng, “Ý ba là gì vậy? Đồng ý hay không?” Cố Thành Kiêu: “Chắc..
đồng ý rồi.”
Lâm Thiển: “...”
Sau khi cắt chỉ, bác sĩ liên tục dặn dò, khi nói chuyện hay ăn cơm không thể lại làm động tác quá lớn, e rằng sẽ lại bị thương lần nữa
Giờ dưới cằm Lâm Thiển chỉ dán một miếng băng keo cá nhân, vẫn không được chạm nước, chỉ cần nó không bị viêm và sưng mủ thì mỗi ngày thay miếng băng keo cá nhân mới là được
Cô đã quen với bận rộn, đột nhiên phải nghỉ ngơi nhàn hạ ở nhà, cả người cảm thấy không tự nhiên
Đặc biệt là trong nhà còn có ba vị phụ huynh nên cô càng cảm thấy gò bó hơn.
Hôm đó, Lâm Thiên đang ngồi trên sofa cầm remote chuyển kênh liên tục
Đột nhiên có thấy quảng cáo mới của AY
Nữ chính trong quảng cáo là một cô nàng xinh xắn thanh2xuân tràn trề, mà không phải là Dương Liễu Nhi đã được tuyên truyền trước đó.
Lâm Thiển nghĩ thầm, lần này cuối cùng lý trí của AY cũng quay về
Dương Liễu Nhi khuấy động biết bao nhiêu thị phi, lần trở lại này đã thất bại, cũng là bài học dành cho cô ta
Đúng lúc này, tiếng Diệp Thiến Như ngoài cửa truyền tới, “Ơ, sao ông lại tới đây, đúng là khách quý..
Ngại quá, lão Cố với tiểu cổ đều không có nhà..
Con dâu tôi cũng không có nhà luôn...” Lâm Thiển tò mò thò đầu ra nhìn, kinh ngạc há hốc mồm, “Ui...” làm vết thương căng đau
Cô vội vàng tắt tivi, xỏ dép lê, chạy lên lầu hai bằng tốc độ nhanh nhất
Mẹ chồng rất khôn khéo, biết người tới không có ý tốt nên đã chặn người9đó ở cửa
Từ cửa sổ sát đất của phòng ngủ chính nhìn xuống dưới, Lâm Thiên thấy bố chồng đang ngồi phơi nắng uống trà ở lối vào phòng khách
Ông cũng đang nghe lén nhìn trộm động tĩnh bên ngoài giống như cô
Hàn Vĩnh Cửu dẫn Tôn Tranh với Hàn Lôi đến tận cửa xin lỗi
Tôn Tranh bị tạm giam mười lăm ngày, giờ đã mãn hạn nên được thả ra
Hẳn luôn gục đầu xuống không nói năng gì
Còn Hàn Lôi đã thay đổi bộ mặt vênh váo hồng hách trước kia, cười nói với Diệp Thiển Như bằng thái độ khiêm tốn
Diệp Thiển Như: “Họ thật sự không có nhà, lão Cổ hẹn mấy bạn già đi câu cá rồi, tiểu Cổ thì bận công việc, hiểm khi ở nhà lắm
Còn con dâu tôi thì cũng bận công việc mà,6ban ngày không ở nhà đâu.”
Lâm Thiển không nghe thấy Hàn Vĩnh Cửu với Hàn Lôi nói gì, giọng của họ rất nhỏ
Cô chỉ nghe thấy tiếng mẹ chồng ồn ào trước cửa
Diệp Thiên Như nói tiếp: “Đúng rồi, hai đứa cháu của tôi bị dọa chết khiếp, la hét đòi ở với ba mẹ
Ba người già chúng tôi đành phải dọn qua đây..
Chủ nhiệm Hàn à, nhà ai không xem con trẻ như châu báu chứ? Ông xem cháu ông như bảo vật thì chúng tôi cũng thế thôi, ông nói đúng không nào?”
Lâm Thiên đứng ở lầu hai, thấy rõ ràng vẻ lúng túng trên mặt Hàn Vĩnh Cửu
Lần đầu tiến cổ được gặp Hàn Vĩnh Cửu bằng xương bằng thịt
Ông ta giống với Cổ Nguyên, đều là kiểu người uy nghiêm từ trong xương cốt
Cổ ở cách xa0thế này vẫn có thể cảm nhận được sự thù hằn từ trong tâm khảm của Hàn Vĩnh Cửu đối với miệng lưỡi độc địa của mẹ chồng
Lâm Thiển có thể cảm nhận được thì đương nhiên Diệp Thiên Như cũng thể.
Nhưng Diệp Thiên Như nào sợ lão già đó, bà soi mói nói: “Cháu trai nhà tôi là bảo bối trong lòng chúng tôi, đừng nói bị người ta tát tai, ngay cả bình thường nó tự ngã thổi là ông già nhà tôi đã đau thấu tim gan rồi
Còn đứa cháu gái thì càng được yêu thương nhiều hơn
Bé gái nũng nịu ấy mà, nó là tình nhân nhỏ bé của ông nội nó
Nó bị bắt nạt, đầu tóc rối như tổ quạ, sợ hãi đến nỗi tối ngủ mơ thấy ác mộng khóc lóc bừng tỉnh
Ông nội nó7là người cầm súng,
mà vừa thấy nó khóc là cầm khăn mùi xoa lau nước mắt cho nó cẩn thận hơn cả tôi nữa
Còn cô con dâu nhà tôi nữa chứ, mặc dù con dâu tôi là người tục tằn, bị đánh mấy cái cũng không hề gì, nhưng con trai tôi lại cưng nó lắm, gương mặt xinh đẹp như thế lại bị cậu cào cho mấy đường
Vợ cậu còn quay đầu bịa đặt sinh sự nói chúng tôi không đúng, con trai tôi có thể nhịn được đến giờ không nói gì đúng là hay thật.”
Tổn Tranh liên tục gật đầu: “Là cháu sai rồi, cháu không nên ra tay với họ.”
Hàn Lôi cũng bắt đầu cười cười hối lỗi, kéo cánh tay Diệp Thiển Như, thân mật nói: “Dì ơi, cháu xin lỗi
Lúc đó, cháu không làm rõ tình hình, vừa thấy trên mặt con trai có vết thương thì trong lòng hoảng cả lên
Sau đó cháu lại nghe nói chồng bị bắt, đầu óc cháu mơ hồ cả rồi, xin lỗi, thật lòng xin lỗi
Dì xem, Tôn Tranh vừa được thả là chúng cháu đến xin lỗi ngay”
Diệp Thiển Như nhìn thấy nhiều mây kiểu khách sáo đưa đẩy này nên cười mỉm vỗ mu bàn tay Hàn Lôi
Cô ta thân mật thì bà phải thân thiết hơn cả cô ta, “Cháu gái lớn của dì ơi, dì hiểu tâm ý của hai đứa, nhưng đúng là không may làm sao, thật sự họ không có nhà
Ai mà nhàn rỗi, ban ngày ban mặt cử ru rú ở nhà đúng không? Ở nhà chỉ có dì với mẹ chồng dì thôi
Hay là cháu vào trong uống tách trà ngồi trò chuyện với mẹ chồng dì nhé?”
Hàn Lôi khó xử, liên tục cầu cứu cha mình
Hàn Vĩnh Cửu biết sự lợi hại của bà cụ nhà họ Cố
Năm đó bà cũng là người phụ nữ tiếng tăm không thua đấng mày râu
Lần này nếu bị bà lão quở mắng, ông ta cũng không đối phó nổi.
Vì thế, Hàn Vĩnh Cửu rút về, hẹn lần sau, nói: “Nếu đã thể thì hôm khác chúng tôi lại đến thăm hỏi
Mong Cổ phu nhân nhận lấy những hộp quà nhỏ bé này, là chút lòng thành của chúng tôi.”
Diệp Thiên Như từ chối liên hồi: “Ôi trời, ông muốn tôi giảm thọ hay sao? Nếu tôi mà nhận lễ mọn của ông là mẹ chồng tôi lại mắng tôi một trận cho xem
Chủ nhiệm Hàn à, ông đừng làm khó tôi mà.” Diệp Thiến Như nhìn mấy món đồ chơi dành cho trẻ con rồi nói: “Đồ chơi gì đó vừa hay để lại cho cháu trai cưng của ông chơi đi
Chẳng phải thằng nhóc ở nhà rất buồn chán hay sao, có đồ chơi chơi là sẽ không làm ồn người lớn các người rồi.” Hàn Lôi muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thiến Như đã ôm lấy cổ ta, xoay người cô ta lại, “Cháu gái lớn à, hôm nay gió mạnh lắm, hình như sắp có tuyết rơi nữa đấy
Mấy người mau về nhanh đi, đừng đứng trong gió lạnh nữa, lỡ như bị cảm lạnh thì tôi gánh vác không nổi đâu
Về nhanh đi, về nhanh đi.” Dưới sự khéo léo đưa đẩy của Diệp Thiển Như, ba cha con Hàn Vĩnh Cửu đành phải ra về, xách theo quà cáp nguyên xi về nhà
Lâm Thiển chờ họ đi rồi mới thấy Cố Thành Kiêu bước ra khỏi gara xe
Hừm, hóa ra anh cũng trốn
Mọi người tụ họp trong phòng khách, Cố Nguyên ngồi xuống sofa, vẻ mặt rất nghiêm túc
Ông đăm chiêu suy nghĩ, uống liên tiếp ba cốc trà
“Bọn họ sẽ đến nữa, đóng cửa không gặp không phải cách hay.” Cố Thành Kiêu nói: “Đến thì đến đi, ai không biết nói mấy câu khách sáo chứ, bọn họ cũng phải nói lời xin lỗi.” Tư lệnh Lục vốn bảo anh xin lỗi riêng với Hàn Vĩnh Cửu, nào ngờ dưới sự trợ giúp” của Tôn Tranh, đổi thành Hàn Vĩnh Cửu phải tới nhà xin lỗi
Anh cũng không nghĩ đến có trận phong ba này
Nếu đã đến rồi thì phải bình tĩnh đối mặt thôi
Cố Nguyên: “Không biết bọn họ sẽ diễn vở nào đây, không muốn gặp, không đáng gặp
Ngày mai ba mẹ về nhà tổ, để ba mẹ đón Nam Nam với Bắc Bắc về nhà tổ luôn, Vợ chồng hai đứa tự mình giải quyết chuyện Hàn Vĩnh Cửu đi, không cần quá khách sáo với ông ta.” Lâm Thiển liếc nhìn Cố Thành Kiêu
Ở, lại muốn đón hai đứa nhỏ đi hả? Chẳng phải đã nói sau này sẽ cho hai đứa nó ở Thành Để sao? Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Ba, để Nam Nam Bắc Bắc ở bên chúng con thì tốt hơn
Ba mẹ cũng thấy hai đứa nó ỷ lại Lâm Thiển rồi, giờ công việc của Lâm Thiên cũng không bận lắm nên có nhiều thời gian ở bên bọn nó.” Khi ba mẹ muốn giữ con cái ở lại bên cạnh mình, lẽ nào ông bà nội lại đi ngăn cản? Mặc dù Diệp Thiến Như không muốn nhưng cũng không nói câu nào, Cố Nguyên cũng như vậy
Nhưng bà cụ chỉ muốn theo bọn nhóc, bọn nhóc ở đầu bà ở đó
Cố Nguyên phất tay: “Thôi bàn sau đi.” Nói rồi Diệp Thiến Như đỡ chồng đi nghỉ ngơi, Lâm Thiển ngu ngơ không hiểu ý ba chồng, “Ý ba là gì vậy? Đồng ý hay không?” Cố Thành Kiêu: “Chắc..
đồng ý rồi.”
Lâm Thiển: “...”
/1000
|