*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ đó, Lâm Thiển mới có thể giả vờ biết tin tức Hà Hâm bị bạo lực gia đình một cách hợp tình hợp lý.
Về tình trạng của Hà Hâm, Thẩm Tự An sẽ xâm nhập vào máy tính cá nhân của bác sĩ để đọc ghi chép chẩn đoán bệnh.
Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ lại, bác sĩ tư chỉ phán đoán bằng mắt thường, rất dễ xảy ra sai sót
Nếu như ông ta mà kiểm tra bằng dụng cụ, dám chắc kết quả thương tích sẽ nặng hơn nhiều
Xương sườn bị gãy, không chừng còn bị xuất huyết nội
Cho nên chuyện này chắc chắn phải vừa chính xác, vừa nhanh gọn, kéo dài một giây phút nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng của Hà Hâm
“Alo, dì Mạch ạ.” Lâm Thiển siết chặt3điện thoại, lo lắng khẩn trương hỏi: “Xin lỗi dì, đã muộn thế này mà cháu còn gọi điện làm phiền.”
“Không sao đâu Tiểu Thiển
Cháu tìm gì có chuyện gì không?”
“Dì Mạch, cháu gọi điện cho mẹ, nhưng mãi mà không thấy bà bắt máy
Cháu lo mẹ xảy ra chuyện.”
Trương Hiểu Mạch nghi hoặc: “Mẹ cho cháu cách liên lạc rồi sao?” “Da.” “Đừng nóng, có thể bây giờ bà ấy hơi bất tiện thôi
Ông Kim quản lý bà ấy khá nghiêm ngặt, lỡ ông ấy phát hiện cháu gọi điện thoại thì sẽ không tốt cho mẹ cháu đâu.” “Nhưng mà cháu lo lắm, mí mắt cứ giật mãi
Dì Mạch, dì có cách nào liên lạc với mẹ cháu không?”
Trương Hiểu Mạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, đã lâu rồi dì không gặp0bà ấy, bây giờ dì lập tức qua nhà họ xem sao.”
Lâm Thiển cảm kích muôn phần: “Vâng, vâng, cháu cảm ơn dì Mạch.”
“Đừng vội, cháu cứ chờ tin của dì.”
“Vâng.”
Vừa cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đã lập tức lao ra khỏi cửa, nhanh chóng lái xe đến dưới chỗ ở của Kim Bách Minh
Chỉ cần Trương Hiểu Mạch vừa gọi điện, chẳng cần bà có gặp được Hà Hâm hay không, bọn họ cũng sẽ xông vào.
Nước mắt Lâm Thiển rơi không ngừng
Nếu không phải Cố Thành Kiêu ngăn cản, cô đã liều mạng xông thẳng vào nhà Kim Bách Minh để cứu mẹ.
Những kinh nghiệm cuộc sống đã dạy cho cô biết, càng xúc động càng dễ hỏng việc.
Màn đêm mênh mông bao phủ khắp nơi, gió Tây Bắc kêu gào, càn5quét một cách vô tình
Thỉnh thoảng có hạt bằng nhỏ đập vào kính chắn gió, tựa như tuyết sắp rơi.
Lâm Thiển nắm chặt điện thoại, sốt ruột chờ dì Mạch gọi điện lại
Cố Thành Kiêu đã liên lạc xong xuôi phía bệnh viện Quân y
Ninh Trí Viễn sẵn sàng đợi lệnh bất kỳ lúc nào.
Trương Hiểu Mạch bẩm số điện thoại của Hà Hâm nhưng vẫn không có người nghe máy
Nếu như bảo Lâm Thiển gọi điện nên Hà Hâm không tiện nghe, không lý nào đến bà gọi mà Hà Hâm vẫn không nghe
Ôm mối nghi hoặc trong lòng, Trương Hiểu Mạch đến nhấn chuông cửa nhà họ Kim
Thật lâu mà cửa chính vẫn không mở, bà càng thêm nghi ngờ.
“Hà Hâm, Hà Hâm?” Trương Hiểu Mạch bắt đầu gõ cửa: “Ông Kim, ông Kim, hai người4có ở nhà không?” Kim Bách Minh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cau chặt đầu mày, vẻ mặt bất mãn.
Kim Trang Sùng: “Chú Năm, Trương Hiểu Mạch đến tìm thím Năm đấy.”
Kim Bách Minh: “Chú nói với cháu là thím Năm ngủ rồi
Bà ta cứ gõ cửa như vậy sẽ đánh thức thím Năm thì sao?”
Kim Trang Sùng: “Có lẽ bà ấy có việc gấp thật.” Kim Bách Minh: “Sức khỏe thím Năm cháu quan trọng hơn, không mở.”
Kim Trang Sùng nói tiếp: “Nếu thím Năm không khỏe, hay là để cháu đưa thím ấy đi kiểm tra một chút?” Kim Bách Minh trừng mắt: “Chú nói bà ấy ngủ rồi, cháu không nghe hả?”
Kim Trang Sùng không dám nhắc lại, đành cúi đầu im lặng
Trương Hiểu Mạch vẫn cứ đứng bên ngoài gõ cửa, Kim Bách9Minh nghe đến đau đầu: “Đi, cháu đuổi bà ta đi đi.” Kim Trang Sùng cảm thấy rất khó xử, nhưng không thể cãi lại, đành đứng dậy đi mở cửa
Cửa kêu một tiếng “két” rồi mở ra
Trương Hiểu Mạch mừng rỡ, nhưng hóa ra người mở cửa lại là Kim Trang Sùng
“Ông Kim cũng ở đây à, xin lỗi đã muộn thế này mà tôi còn làm phiền cậu
Tôi đến tìm Hà Hâm có chút việc.”
Kim Trang Sùng đáp: “Thím Năm không được khỏe nên đã đi ngủ rồi, chi bằng ngày mai dì lại đến nhé?” Trương Hiểu Mạch nhìn thoáng vào bên trong một chút
Kim Bách Minh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng Hà Hâm, bà càng thêm nghi ngờ.
Giờ này đã muộn rồi, tại sao Kim Trang Sùng vẫn ở đây? Hơn nữa, rõ ràng bọn họ ở trong nhà, nhưng tại sao bà nhấn chuông và gõ cửa lâu vậy mà không ai ra mở?
“Hà Hâm, bà ấy..
không khỏe chỗ nào?” Trương Hiểu Mạch cương quyết không từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
Kim Trang Sùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không biết, khi tôi đến thì thím Năm đã ngủ rồi.”
Trương Hiểu Mạch: “Đã một thời gian tôi và bà ấy không gặp mặt, cho nên tôi rất lo lắng
Ông Kim có thể cho tôi gặp mặt bà ấy một lần không?”
Kim Trang Sùng quay đầu lại thì thấy vẻ mặt u ám của chú Năm, lập tức từ chối: “Thật sự không tiện đâu, mời dì về cho.” Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở
Hà Hâm đứng ngay tại cửa, bà đang cố giữ chặt tay nắm cửa, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, một bên mặt sưng phù, vành mắt bên phải máu me lẫn lộn
Bà dồn hết tất cả sức lực cuối cùng, hét lên: “Hiểu Mạch, cứu mình.” Gần như ngay tức khắc, Kim Bách Minh bật dậy khỏi sofa, bước qua ngăn cản bà
Kim Trang Sùng và Trương Hiểu Mạch kinh hãi
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của họ.
Bọn họ vừa thấy cái gì đây? Đó là Hà Hâm sao? Sao mặt bà ấy lại sưng phù như vậy? Đó là máu hay sao? Trời ơi! Kim Trang Sùng bước dài về phía cửa phòng, ngăn cản Kim Bách Minh: “Chú Năm...” Kim Bách Minh phát ra tiếng nói âm trầm đáng sợ, tựa như rút ra từ kẽ răng: “Bà, đi vào trong cho tôi!” Ông ta ra lệnh cho Hà Hâm, toan lách người qua khỏi Kim Trang Sùng
Trương Hiểu Mạch theo sát phía sau, hét lên: “Hâm Hâm..
Cậu..
Cậu..
xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Bách Minh đẩy Trương Hiểu Mạch đang khiếp sợ lui về phía sau: “Các người cút hết cho tôi! Đây là chuyện nhà của tôi, ai dám can dự vào tức là tự tìm đường chết!”
Trương Hiểu Mạch bị doạ nên im bặt
Ngược lại Kim Trang Sùng lại có sức khuyên can: “Chú Năm, chúng..
chúng ta phải lập tức đưa thím Năm đến bệnh viện.”
“Cút ngay!!!”
Lúc này Hà Hâm đã không thể chống đỡ nổi nữa
Hai chân bà mềm nhũn, dựa lên lưng Kim Trang Sùng, từ từ trượt xuống đất.
“Thím năm, thím Năm...”
Kim Trang Sùng vẫn luôn không dám cãi lời chú Năm, nhưng giờ phút này, lương tâm và lý trí nói cho ông ta biết, ông ta không thể thấy chết mà không cứu
“Xin lỗi chú Năm!”
Kim Trang Sùng ôm lấy Hà Hâm, phóng về phía cửa.
Kim Bách Minh: “Quay lại, chú nói cháu quay lại, mau bỏ người xuống, bỏ xuống!” Kim Trang Sùng quay đầu lại nói: “Thím ấy sắp chết rồi!”.
Dứt lời, Kim Trang Sùng ôm Hà Hâm, chạy thẳng ra ngoài, Trương Hiểu Mạch theo sát phía sau.
“Alo, 120 đúng không...”
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển vẫn luôn chờ ở dưới lầu, chưa đợi được điện thoại thì đã thấy Kim Trang Sùng và Trương Hiểu Mạch bề Hà Hâm chạy xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Lâm Thiển định xuống xe nhưng bị Cố Thành Kiêu ngăn lại
“Em đừng vội, có Kim Trang Sùng ở đó
Càng tốt, dì Mạch chắc chắn sẽ gọi điện cho em, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện
Đến lúc đó, sự xuất hiện của chúng ta sẽ không quá đột ngột, cho dù có đối đầu thẳng mặt với Kim Bách Minh cũng sẽ không quá bất ngờ.”
Nhờ đó, Lâm Thiển mới có thể giả vờ biết tin tức Hà Hâm bị bạo lực gia đình một cách hợp tình hợp lý.
Về tình trạng của Hà Hâm, Thẩm Tự An sẽ xâm nhập vào máy tính cá nhân của bác sĩ để đọc ghi chép chẩn đoán bệnh.
Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ lại, bác sĩ tư chỉ phán đoán bằng mắt thường, rất dễ xảy ra sai sót
Nếu như ông ta mà kiểm tra bằng dụng cụ, dám chắc kết quả thương tích sẽ nặng hơn nhiều
Xương sườn bị gãy, không chừng còn bị xuất huyết nội
Cho nên chuyện này chắc chắn phải vừa chính xác, vừa nhanh gọn, kéo dài một giây phút nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng của Hà Hâm
“Alo, dì Mạch ạ.” Lâm Thiển siết chặt3điện thoại, lo lắng khẩn trương hỏi: “Xin lỗi dì, đã muộn thế này mà cháu còn gọi điện làm phiền.”
“Không sao đâu Tiểu Thiển
Cháu tìm gì có chuyện gì không?”
“Dì Mạch, cháu gọi điện cho mẹ, nhưng mãi mà không thấy bà bắt máy
Cháu lo mẹ xảy ra chuyện.”
Trương Hiểu Mạch nghi hoặc: “Mẹ cho cháu cách liên lạc rồi sao?” “Da.” “Đừng nóng, có thể bây giờ bà ấy hơi bất tiện thôi
Ông Kim quản lý bà ấy khá nghiêm ngặt, lỡ ông ấy phát hiện cháu gọi điện thoại thì sẽ không tốt cho mẹ cháu đâu.” “Nhưng mà cháu lo lắm, mí mắt cứ giật mãi
Dì Mạch, dì có cách nào liên lạc với mẹ cháu không?”
Trương Hiểu Mạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế này đi, đã lâu rồi dì không gặp0bà ấy, bây giờ dì lập tức qua nhà họ xem sao.”
Lâm Thiển cảm kích muôn phần: “Vâng, vâng, cháu cảm ơn dì Mạch.”
“Đừng vội, cháu cứ chờ tin của dì.”
“Vâng.”
Vừa cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đã lập tức lao ra khỏi cửa, nhanh chóng lái xe đến dưới chỗ ở của Kim Bách Minh
Chỉ cần Trương Hiểu Mạch vừa gọi điện, chẳng cần bà có gặp được Hà Hâm hay không, bọn họ cũng sẽ xông vào.
Nước mắt Lâm Thiển rơi không ngừng
Nếu không phải Cố Thành Kiêu ngăn cản, cô đã liều mạng xông thẳng vào nhà Kim Bách Minh để cứu mẹ.
Những kinh nghiệm cuộc sống đã dạy cho cô biết, càng xúc động càng dễ hỏng việc.
Màn đêm mênh mông bao phủ khắp nơi, gió Tây Bắc kêu gào, càn5quét một cách vô tình
Thỉnh thoảng có hạt bằng nhỏ đập vào kính chắn gió, tựa như tuyết sắp rơi.
Lâm Thiển nắm chặt điện thoại, sốt ruột chờ dì Mạch gọi điện lại
Cố Thành Kiêu đã liên lạc xong xuôi phía bệnh viện Quân y
Ninh Trí Viễn sẵn sàng đợi lệnh bất kỳ lúc nào.
Trương Hiểu Mạch bẩm số điện thoại của Hà Hâm nhưng vẫn không có người nghe máy
Nếu như bảo Lâm Thiển gọi điện nên Hà Hâm không tiện nghe, không lý nào đến bà gọi mà Hà Hâm vẫn không nghe
Ôm mối nghi hoặc trong lòng, Trương Hiểu Mạch đến nhấn chuông cửa nhà họ Kim
Thật lâu mà cửa chính vẫn không mở, bà càng thêm nghi ngờ.
“Hà Hâm, Hà Hâm?” Trương Hiểu Mạch bắt đầu gõ cửa: “Ông Kim, ông Kim, hai người4có ở nhà không?” Kim Bách Minh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cau chặt đầu mày, vẻ mặt bất mãn.
Kim Trang Sùng: “Chú Năm, Trương Hiểu Mạch đến tìm thím Năm đấy.”
Kim Bách Minh: “Chú nói với cháu là thím Năm ngủ rồi
Bà ta cứ gõ cửa như vậy sẽ đánh thức thím Năm thì sao?”
Kim Trang Sùng: “Có lẽ bà ấy có việc gấp thật.” Kim Bách Minh: “Sức khỏe thím Năm cháu quan trọng hơn, không mở.”
Kim Trang Sùng nói tiếp: “Nếu thím Năm không khỏe, hay là để cháu đưa thím ấy đi kiểm tra một chút?” Kim Bách Minh trừng mắt: “Chú nói bà ấy ngủ rồi, cháu không nghe hả?”
Kim Trang Sùng không dám nhắc lại, đành cúi đầu im lặng
Trương Hiểu Mạch vẫn cứ đứng bên ngoài gõ cửa, Kim Bách9Minh nghe đến đau đầu: “Đi, cháu đuổi bà ta đi đi.” Kim Trang Sùng cảm thấy rất khó xử, nhưng không thể cãi lại, đành đứng dậy đi mở cửa
Cửa kêu một tiếng “két” rồi mở ra
Trương Hiểu Mạch mừng rỡ, nhưng hóa ra người mở cửa lại là Kim Trang Sùng
“Ông Kim cũng ở đây à, xin lỗi đã muộn thế này mà tôi còn làm phiền cậu
Tôi đến tìm Hà Hâm có chút việc.”
Kim Trang Sùng đáp: “Thím Năm không được khỏe nên đã đi ngủ rồi, chi bằng ngày mai dì lại đến nhé?” Trương Hiểu Mạch nhìn thoáng vào bên trong một chút
Kim Bách Minh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng Hà Hâm, bà càng thêm nghi ngờ.
Giờ này đã muộn rồi, tại sao Kim Trang Sùng vẫn ở đây? Hơn nữa, rõ ràng bọn họ ở trong nhà, nhưng tại sao bà nhấn chuông và gõ cửa lâu vậy mà không ai ra mở?
“Hà Hâm, bà ấy..
không khỏe chỗ nào?” Trương Hiểu Mạch cương quyết không từ bỏ ý định, hỏi tiếp.
Kim Trang Sùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không biết, khi tôi đến thì thím Năm đã ngủ rồi.”
Trương Hiểu Mạch: “Đã một thời gian tôi và bà ấy không gặp mặt, cho nên tôi rất lo lắng
Ông Kim có thể cho tôi gặp mặt bà ấy một lần không?”
Kim Trang Sùng quay đầu lại thì thấy vẻ mặt u ám của chú Năm, lập tức từ chối: “Thật sự không tiện đâu, mời dì về cho.” Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở
Hà Hâm đứng ngay tại cửa, bà đang cố giữ chặt tay nắm cửa, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, một bên mặt sưng phù, vành mắt bên phải máu me lẫn lộn
Bà dồn hết tất cả sức lực cuối cùng, hét lên: “Hiểu Mạch, cứu mình.” Gần như ngay tức khắc, Kim Bách Minh bật dậy khỏi sofa, bước qua ngăn cản bà
Kim Trang Sùng và Trương Hiểu Mạch kinh hãi
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của họ.
Bọn họ vừa thấy cái gì đây? Đó là Hà Hâm sao? Sao mặt bà ấy lại sưng phù như vậy? Đó là máu hay sao? Trời ơi! Kim Trang Sùng bước dài về phía cửa phòng, ngăn cản Kim Bách Minh: “Chú Năm...” Kim Bách Minh phát ra tiếng nói âm trầm đáng sợ, tựa như rút ra từ kẽ răng: “Bà, đi vào trong cho tôi!” Ông ta ra lệnh cho Hà Hâm, toan lách người qua khỏi Kim Trang Sùng
Trương Hiểu Mạch theo sát phía sau, hét lên: “Hâm Hâm..
Cậu..
Cậu..
xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Bách Minh đẩy Trương Hiểu Mạch đang khiếp sợ lui về phía sau: “Các người cút hết cho tôi! Đây là chuyện nhà của tôi, ai dám can dự vào tức là tự tìm đường chết!”
Trương Hiểu Mạch bị doạ nên im bặt
Ngược lại Kim Trang Sùng lại có sức khuyên can: “Chú Năm, chúng..
chúng ta phải lập tức đưa thím Năm đến bệnh viện.”
“Cút ngay!!!”
Lúc này Hà Hâm đã không thể chống đỡ nổi nữa
Hai chân bà mềm nhũn, dựa lên lưng Kim Trang Sùng, từ từ trượt xuống đất.
“Thím năm, thím Năm...”
Kim Trang Sùng vẫn luôn không dám cãi lời chú Năm, nhưng giờ phút này, lương tâm và lý trí nói cho ông ta biết, ông ta không thể thấy chết mà không cứu
“Xin lỗi chú Năm!”
Kim Trang Sùng ôm lấy Hà Hâm, phóng về phía cửa.
Kim Bách Minh: “Quay lại, chú nói cháu quay lại, mau bỏ người xuống, bỏ xuống!” Kim Trang Sùng quay đầu lại nói: “Thím ấy sắp chết rồi!”.
Dứt lời, Kim Trang Sùng ôm Hà Hâm, chạy thẳng ra ngoài, Trương Hiểu Mạch theo sát phía sau.
“Alo, 120 đúng không...”
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển vẫn luôn chờ ở dưới lầu, chưa đợi được điện thoại thì đã thấy Kim Trang Sùng và Trương Hiểu Mạch bề Hà Hâm chạy xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Lâm Thiển định xuống xe nhưng bị Cố Thành Kiêu ngăn lại
“Em đừng vội, có Kim Trang Sùng ở đó
Càng tốt, dì Mạch chắc chắn sẽ gọi điện cho em, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện
Đến lúc đó, sự xuất hiện của chúng ta sẽ không quá đột ngột, cho dù có đối đầu thẳng mặt với Kim Bách Minh cũng sẽ không quá bất ngờ.”
/1000
|