*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả những chuyện này đều là chuyện riêng tư của Kim Bách Minh, dù mạng lưới tình báo của Đội trưởng Thẩm mạnh tới đâu cũng không tra ra được.”
Câu này bất thình lình thức tỉnh Cố Thành Kiêu, sắc mặt anh trầm xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Lâm Thiển vẫn chưa phát hiện ra, thể là bắt đầu tranh công: “Những chuyện mà dì Mạch nói cho em biết đểu là chuyện riêng tư
Ví dụ như, người ngoài thấy Kim Bách Minh đối xử với mẹ em rất tốt, nhưng chỉ có dì Mạch biết, cái tốt đó của Kim Bách Minh đối với mẹ em chỉ là dục vọng khống chế biến thái.”
“Hơn nữa, dì Mạch còn biết, gần đây Kim Bách Minh cứ chiến tranh lạnh với mẹ em, cũng bởi vì3mẹ em và em nhận nhau
Ông ta cảm thấy mẹ em không còn thuộc về một mình ông ta nữa.” “Nếu kiện ra tòa, dì Mạch sẽ là nhân chứng quan trọng nhất
Dì ấy nói dì ấy cũng hỏi ý kiến của luật sư rồi
Kim Bách Minh được nộp tiền bảo lãnh không có nghĩa ông ta nhất định không có tội, phần thắng của chúng ta rất lớn.” “Quan trọng nhất là, anh xem, bây giờ xã hội quan tâm chuyện này nhiều như vậy, ban ngành chính phủ nhất định sẽ cực kỳ nghiêm cẩn
Kim Bách Minh có tiền thì sao, phạm pháp thì cũng phải ngồi tù thôi.” “Này, sao anh ngẩn người ra vậy?..
Này! Anh làm gì đó Cố Thành Kiêu?!” Cố Thành Kiêu quả quyết đứng dậy, vừa đi ra góc phòng gọi1điện, vừa ra dấu “suyt” với Lâm Thiển
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Thiển chợt vang lên, cô vội chạy đến một góc khác trong phòng nghe máy
“A lô, ai đấy?” “Gì cơ?” Lâm Thiển kinh hãi hô to, thành công thu hút sự chú ý của Cố Thành Kiêu.
“Phải..
là tôi..
Bà ấy bà ấy bà ấy là bạn thân của mẹ tôi...” Lâm Thiển vừa hoảng hốt vừa đau lòng cầm điện thoại di động, khiến Cố Thành Kiêu buộc phải tạm thời dừng cuộc trò chuyện: “Đợi chút, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Sao vậy? Cố Thành Kiêu lập tức đi tới, hỏi cô bằng ánh mắt.
Lâm Thiển hít sâu, rồi thở sâu, nhưng cũng không ngăn được nước mắt chảy xuống, “Vâng vâng, tôi sẽ lập tức tới ngay...”
Cúp máy, Lâm Thiển3ngẩng đầu, nhìn sang Cố Thành Kiêu, khóc: “Dì Mạch..
dì Mạch xảy ra chuyện..
Bà ấy gặp cướp ở tầng hầm đỗ xe, bị tên cướp đâm...” Cố Thành Kiêu: “...” Vẫn chậm một bước
Anh cầm di động lên, lại bấm số điện thoại lần nữa: “Khỏi cần, ông ta đã phải người động thủ rồi.”
Lâm Thiển mờ mịt nhìn Cố Thành Kiêu, anh để điện thoại di động xuống, ôm lấy cô, giải thích: “Vừa nãy em nhắc anh là dì Mạch biết rất nhiều chuyện mà Kim Bách Minh không muốn cho ai biết, là nhân chứng quan trọng nhất, vậy nên anh định phải một tiểu đội bảo vệ cho dì ấy, nhưng không ngờ..
vẫn chậm một bước.”
“Anh nói..
tên cướp kia không phải tình cờ hành hung, mà là do Kim Bách Minh phải tới sao?”
“803- 90% là vậy, trị an của thành phố B rất tốt, lấy đâu ra cướp.”
“Đi thôi.”
“Đi? Đi đâu?” Đi thăm dì Mạch, nhanh lên, bệnh viện nào?”
Lâm Thiển đã bị dọa sợ, lúc này mới phản ứng được: “À à, bệnh viện Số 1 thành phố.” Sự kiện Trương Hiểu Mạch bị tấn công xảy ra tại điểm mù của camera ở tầng hầm đỗ xe
Tên cướp đâm trúng tim Trương Hiểu Mạch, bà ngã xuống đất chưa được mấy phút thì tim đã ngừng đập
Trên xe cứu thương, nhân viên y tế cứu chữa tượng trưng một lúc liền bỏ cuộc
Đồng tử của Trương Hiểu Mạch đã dãn rộng, có cứu chữa tiếp cũng vô nghĩa
Lúc Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu chạy đến thì chỉ thấy xác của Trương Hiểu Mạch.
Lâm Thiển ngơ ngác đứng9đó, đầu óc trống rỗng
Hai mươi phút trước, cô còn nói chuyện điện thoại với dì Mạch, hai người còn hẹn ngày mai gặp nhau trò chuyện tiếp
Sao đột nhiên, bà ấy lại mất rồi?
Vậy là mất rồi sao? Cố Thành Kiêu vỗ nhẹ vai Lâm Thiển, tiếp thêm sức mạnh cho cô đi lên phía trước, khích lệ: “Đi nhìn dì Mạch một lát.”
Hai chân Lâm Thiển cử như bị rót chì, nặng đến nỗi không nghe cô sai khiển: “Không..
em cảm thấy..
có phải..
có phải tính sai rồi không...”
Cố Thành Kiêu lau nước mắt cho cô, đẩy vai cô đến giường bệnh trước mặt: “Mạnh mẽ lên, nhớ lại xem dì Mạch có người thân nào không, làm sao để liên lạc với người thân của dì ấy.”
“Em chỉ biết dì ấy có một người con trai, dì ấy từng nhắc với em
Nhưng tên là gì, liên lạc thế nào, em đều không biết.”
“Lát nữa chúng ta mở điện thoại của dì ấy tìm thử, em xác định em không đến nhìn mặt dì ấy lần cuối sao? Hay là..
anh đến xác nhận nhé?” Lâm Thiển gật đầu: “Anh đến đi, đến đi.” Nhưng cô lại lập tức lắc đầu: “Em em em đến.” “Phấn chấn lên.” Cố Thành Kiêu khích lệ.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, toàn thân cô run cầm cập, hai tay càng run dữ dội hơn
Cô chậm rãi xốc tấm chăn màu trắng ra, thi thể dì Mạch lạnh như băng nằm đấy
Mặt bà trắng bệch, mí mắt không nhắm lại hoàn toàn, khóe mắt bà ướt át giống như ngấn lệ.
Nhìn thấy dì Mạch, Lâm Thiển quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở, nói: “Dì Mạch, thật xin lỗi, dù không đáng chết, xin lỗi, đều tại châu hại dì...”
***
Đêm đã khuya, ngoài hành lang yên tĩnh âm u đến nỗi khiến người ta phải dè chừng.
Lâm Thiển hỏi thăm người của Tập đoàn Châu báu XIN, biết con trai của dì Mạch tên là Trương Tử Dương
Cô lại mở di động của dì Mạch tìm số điện thoại của Trương Tử Dương
Đó là một số điện thoại ở nước ngoài
“A lô, mẹ.” Đầu dây bên kia là giọng của một chàng trai làm nũng mang theo mấy phần oán trách: “Con ngủ rồi, đã nói với mẹ là giờ giấc của chúng ta lệch nhau mà.”
“Xin lỗi...”
“Cô là ai?” Đối phương lập tức tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Tại sao lại có điện thoại của mẹ tôi?” “Chào cậu, tôi tên Lâm Thiển, là con gái của Hà Hâm
Cậu là Trương Tử Dương, con trai của dì Mạch đúng không?”
“Đúng.” “Dì Mạch xảy ra chuyện rồi, cậu mau về nước đi.”
“Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiển không biết phải trả lời thế nào
Dì Mạch và con của bà trước giờ đều sống nương tựa lẫn nhau, chuyện này đối với Trương Tử Dương mà nói là quá tàn nhẫn
“Mẹ tôi, bà ấy..
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Lâm Thiển xốc lại tinh thần, chậm rãi nói ra: “Dì Mạch bị sát hại.” Cúp điện thoại, Lâm Thiển cảm thấy mệt lả, nếu như không nhờ Cố Thành Kiêu đỡ thì cô đã ngã xuống đất rồi
Cố Thành Kiêu làm thủ tục xong xuôi
Thi thể của Trương Hiểu Mạch tạm thời được cất giữ trong nhà xác để đợi con trai độc nhất Trương Tử Dương của bà đến xử lý sau cùng
Nguyên nhân cái chết của Trương Hiểu Mạch rất rõ ràng, một dao đâm giữa tim, không sai lệch chút nào
Thủ đoạn giết người này vô cùng độc ác, cũng vô cùng chuyên nghiệp, người bị hại thậm chí còn không có cơ hội kêu cứu
Thế nên, đây tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
Tất cả những chuyện này đều là chuyện riêng tư của Kim Bách Minh, dù mạng lưới tình báo của Đội trưởng Thẩm mạnh tới đâu cũng không tra ra được.”
Câu này bất thình lình thức tỉnh Cố Thành Kiêu, sắc mặt anh trầm xuống, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Lâm Thiển vẫn chưa phát hiện ra, thể là bắt đầu tranh công: “Những chuyện mà dì Mạch nói cho em biết đểu là chuyện riêng tư
Ví dụ như, người ngoài thấy Kim Bách Minh đối xử với mẹ em rất tốt, nhưng chỉ có dì Mạch biết, cái tốt đó của Kim Bách Minh đối với mẹ em chỉ là dục vọng khống chế biến thái.”
“Hơn nữa, dì Mạch còn biết, gần đây Kim Bách Minh cứ chiến tranh lạnh với mẹ em, cũng bởi vì3mẹ em và em nhận nhau
Ông ta cảm thấy mẹ em không còn thuộc về một mình ông ta nữa.” “Nếu kiện ra tòa, dì Mạch sẽ là nhân chứng quan trọng nhất
Dì ấy nói dì ấy cũng hỏi ý kiến của luật sư rồi
Kim Bách Minh được nộp tiền bảo lãnh không có nghĩa ông ta nhất định không có tội, phần thắng của chúng ta rất lớn.” “Quan trọng nhất là, anh xem, bây giờ xã hội quan tâm chuyện này nhiều như vậy, ban ngành chính phủ nhất định sẽ cực kỳ nghiêm cẩn
Kim Bách Minh có tiền thì sao, phạm pháp thì cũng phải ngồi tù thôi.” “Này, sao anh ngẩn người ra vậy?..
Này! Anh làm gì đó Cố Thành Kiêu?!” Cố Thành Kiêu quả quyết đứng dậy, vừa đi ra góc phòng gọi1điện, vừa ra dấu “suyt” với Lâm Thiển
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Thiển chợt vang lên, cô vội chạy đến một góc khác trong phòng nghe máy
“A lô, ai đấy?” “Gì cơ?” Lâm Thiển kinh hãi hô to, thành công thu hút sự chú ý của Cố Thành Kiêu.
“Phải..
là tôi..
Bà ấy bà ấy bà ấy là bạn thân của mẹ tôi...” Lâm Thiển vừa hoảng hốt vừa đau lòng cầm điện thoại di động, khiến Cố Thành Kiêu buộc phải tạm thời dừng cuộc trò chuyện: “Đợi chút, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Sao vậy? Cố Thành Kiêu lập tức đi tới, hỏi cô bằng ánh mắt.
Lâm Thiển hít sâu, rồi thở sâu, nhưng cũng không ngăn được nước mắt chảy xuống, “Vâng vâng, tôi sẽ lập tức tới ngay...”
Cúp máy, Lâm Thiển3ngẩng đầu, nhìn sang Cố Thành Kiêu, khóc: “Dì Mạch..
dì Mạch xảy ra chuyện..
Bà ấy gặp cướp ở tầng hầm đỗ xe, bị tên cướp đâm...” Cố Thành Kiêu: “...” Vẫn chậm một bước
Anh cầm di động lên, lại bấm số điện thoại lần nữa: “Khỏi cần, ông ta đã phải người động thủ rồi.”
Lâm Thiển mờ mịt nhìn Cố Thành Kiêu, anh để điện thoại di động xuống, ôm lấy cô, giải thích: “Vừa nãy em nhắc anh là dì Mạch biết rất nhiều chuyện mà Kim Bách Minh không muốn cho ai biết, là nhân chứng quan trọng nhất, vậy nên anh định phải một tiểu đội bảo vệ cho dì ấy, nhưng không ngờ..
vẫn chậm một bước.”
“Anh nói..
tên cướp kia không phải tình cờ hành hung, mà là do Kim Bách Minh phải tới sao?”
“803- 90% là vậy, trị an của thành phố B rất tốt, lấy đâu ra cướp.”
“Đi thôi.”
“Đi? Đi đâu?” Đi thăm dì Mạch, nhanh lên, bệnh viện nào?”
Lâm Thiển đã bị dọa sợ, lúc này mới phản ứng được: “À à, bệnh viện Số 1 thành phố.” Sự kiện Trương Hiểu Mạch bị tấn công xảy ra tại điểm mù của camera ở tầng hầm đỗ xe
Tên cướp đâm trúng tim Trương Hiểu Mạch, bà ngã xuống đất chưa được mấy phút thì tim đã ngừng đập
Trên xe cứu thương, nhân viên y tế cứu chữa tượng trưng một lúc liền bỏ cuộc
Đồng tử của Trương Hiểu Mạch đã dãn rộng, có cứu chữa tiếp cũng vô nghĩa
Lúc Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu chạy đến thì chỉ thấy xác của Trương Hiểu Mạch.
Lâm Thiển ngơ ngác đứng9đó, đầu óc trống rỗng
Hai mươi phút trước, cô còn nói chuyện điện thoại với dì Mạch, hai người còn hẹn ngày mai gặp nhau trò chuyện tiếp
Sao đột nhiên, bà ấy lại mất rồi?
Vậy là mất rồi sao? Cố Thành Kiêu vỗ nhẹ vai Lâm Thiển, tiếp thêm sức mạnh cho cô đi lên phía trước, khích lệ: “Đi nhìn dì Mạch một lát.”
Hai chân Lâm Thiển cử như bị rót chì, nặng đến nỗi không nghe cô sai khiển: “Không..
em cảm thấy..
có phải..
có phải tính sai rồi không...”
Cố Thành Kiêu lau nước mắt cho cô, đẩy vai cô đến giường bệnh trước mặt: “Mạnh mẽ lên, nhớ lại xem dì Mạch có người thân nào không, làm sao để liên lạc với người thân của dì ấy.”
“Em chỉ biết dì ấy có một người con trai, dì ấy từng nhắc với em
Nhưng tên là gì, liên lạc thế nào, em đều không biết.”
“Lát nữa chúng ta mở điện thoại của dì ấy tìm thử, em xác định em không đến nhìn mặt dì ấy lần cuối sao? Hay là..
anh đến xác nhận nhé?” Lâm Thiển gật đầu: “Anh đến đi, đến đi.” Nhưng cô lại lập tức lắc đầu: “Em em em đến.” “Phấn chấn lên.” Cố Thành Kiêu khích lệ.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, toàn thân cô run cầm cập, hai tay càng run dữ dội hơn
Cô chậm rãi xốc tấm chăn màu trắng ra, thi thể dì Mạch lạnh như băng nằm đấy
Mặt bà trắng bệch, mí mắt không nhắm lại hoàn toàn, khóe mắt bà ướt át giống như ngấn lệ.
Nhìn thấy dì Mạch, Lâm Thiển quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở, nói: “Dì Mạch, thật xin lỗi, dù không đáng chết, xin lỗi, đều tại châu hại dì...”
***
Đêm đã khuya, ngoài hành lang yên tĩnh âm u đến nỗi khiến người ta phải dè chừng.
Lâm Thiển hỏi thăm người của Tập đoàn Châu báu XIN, biết con trai của dì Mạch tên là Trương Tử Dương
Cô lại mở di động của dì Mạch tìm số điện thoại của Trương Tử Dương
Đó là một số điện thoại ở nước ngoài
“A lô, mẹ.” Đầu dây bên kia là giọng của một chàng trai làm nũng mang theo mấy phần oán trách: “Con ngủ rồi, đã nói với mẹ là giờ giấc của chúng ta lệch nhau mà.”
“Xin lỗi...”
“Cô là ai?” Đối phương lập tức tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Tại sao lại có điện thoại của mẹ tôi?” “Chào cậu, tôi tên Lâm Thiển, là con gái của Hà Hâm
Cậu là Trương Tử Dương, con trai của dì Mạch đúng không?”
“Đúng.” “Dì Mạch xảy ra chuyện rồi, cậu mau về nước đi.”
“Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiển không biết phải trả lời thế nào
Dì Mạch và con của bà trước giờ đều sống nương tựa lẫn nhau, chuyện này đối với Trương Tử Dương mà nói là quá tàn nhẫn
“Mẹ tôi, bà ấy..
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Lâm Thiển xốc lại tinh thần, chậm rãi nói ra: “Dì Mạch bị sát hại.” Cúp điện thoại, Lâm Thiển cảm thấy mệt lả, nếu như không nhờ Cố Thành Kiêu đỡ thì cô đã ngã xuống đất rồi
Cố Thành Kiêu làm thủ tục xong xuôi
Thi thể của Trương Hiểu Mạch tạm thời được cất giữ trong nhà xác để đợi con trai độc nhất Trương Tử Dương của bà đến xử lý sau cùng
Nguyên nhân cái chết của Trương Hiểu Mạch rất rõ ràng, một dao đâm giữa tim, không sai lệch chút nào
Thủ đoạn giết người này vô cùng độc ác, cũng vô cùng chuyên nghiệp, người bị hại thậm chí còn không có cơ hội kêu cứu
Thế nên, đây tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
/1000
|