*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần con còn ở đây một ngày, con tuyệt đối sẽ không để Kim Bách Minh nhởn như ngoài vòng pháp luật.”
Đôi mắt Lâm Húc đong đầy nước mắt, ông gật đầu mạnh: “Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ không tha cho ông ta
Thiển Thiển, nếu có gì cần ba giúp thì con cứ việc nói.”
“Dạ.”
Hà Hâm vẫn không có phản ứng
Nhịp tim bà ổn định, không có dao động nhấp nhô bất thường, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào
Đối với bọn họ mà nói, cơ hội hai cha con ngồi trò chuyện thể này là vô cùng hiếm hoi
Những năm gần đây, Lâm Húc bận rộn, Lâm Thiển cũng bận rộn, lâu rồi hai cha con chưa ngồi xuống từ từ tâm sự như thế này.
Đột nhiên Lâm3Thiển phát hiện, tóc mai Lâm Húc đã thêm nhiều sợi bạc, trán cũng tăng vài nếp nhăn
“Ba.” Cô kéo tay ba, bùi ngùi nói: “Ba đừng cố sức làm việc quá
Ba đã không còn trẻ nữa, con hi vọng ba mẹ đều khỏe mạnh, mãi mãi ở bên cạnh con.”
Lâm Húc sờ đầu con gái, cười: “Con bé ngốc, con cũng biết nói ba không còn trẻ nữa
Con người già rồi thì sẽ có ngày phải ra đi, sao có thể ở mãi bên con được?” Lâm Thiển: “Con mặc kệ, trước đây ba không thể ở bên cạnh con, bây giờ bù lại
Ba phải sống đến một trăm tuổi, vậy là còn hơn bốn mươi năm, cộng thêm mười lăm năm, vậy thì ít nhất ba phải ở bên cạnh con sáu1mươi năm nữa
CO.”
Lâm Húc: “Sáu mươi năm nữa à, áp lực không nhỏ đâu.” Lâm Thiển: “Từ từ rồi cũng đến thôi, chúng ta cứ sống một cách bình đạm, chớp mắt một cái là đã qua rồi.” Nhớ tới quá khứ, Lâm Húc cảm thán: “Đúng vậy, bình đạm là tốt rồi
Đáng tiếc cuộc sống không có thuốc hối hận, chúng ta chỉ đành tiến về phía trước mà thôi.” Dường như Lâm Húc suy nghĩ đến điều gì đó, ông quay đầu quan sát Hà Hâm
Bà nhắm mắt nằm đấy, giống như một thiếu nữ không màng thế sự, yên tĩnh, đẹp đẽ.
***
Mấy ngày nay Kim Trang Sùng cảm giác có người đang theo dõi mình, trong lòng càng bất an, cho nên nếu không có việc quan trọng ông ta tuyệt3đối không ra ngoài
Ông ta đã đi theo chú Năm nhiều năm, biết chú Năm là loại người thế nào
Trước khi rời đi ông ta đã cố gắng xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, chỉ mong chú Năm nể tình mà tha cho ông ta một lần.
Nhưng gần đây ông ta càng ngày càng cảm thấy mình đã đoán sai
Ông ta không có nhà ở thành phố B, nơi đang ở là một condotel*
Tuy rằng người vào ở phải đăng ký tên thật, cổng ra vào cũng có người gác, nhưng khó tránh khỏi nhân viên hỗn tạp.
(*) Condotel: Condotel hay Condo Hotel là sự kết hợp của hai loại hình bất động sản căn hộ ở khách sạn
Thông thường mọi người hay hiểu Condotel là loại hình căn hộ nghỉ dưỡng hoặc3căn hộ khách sạn.
Thật ra ở trong nước, trừ bỏ những cô nhân tình, Kim Trang Sùng chỉ đơn độc một mình, nếu muốn đi là có thể bỏ đi ngay
Chuyện duy nhất khiến ông ta lo lắng chính là Hà Hầm
“A lô, Cố phu nhân, là tôi.”
“Kim tổng, cuối cùng ông cũng gọi đúng rồi
Sao, ông có chuyện gì à?” “Tình hình mẹ cô sao rồi?”
“Là ông hỏi hay là chú Năm của ông hỏi?” “Tôi và ông ấy đã không còn liên quan với nhau.” “Tôi không tin ông.”
“Cô đừng quên, hôm đó chính tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện
Nếu như tôi và chủ Năm cùng một phe, vậy sao tôi lại làm thế chứ?”
Lâm Thiển không đáp
“Cổ phu nhân, tôi biết thân phận của tôi rất khó để cô9tin tưởng
Nhưng cô hãy bình tĩnh suy nghĩ xem, tôi có thật sự tổn thương đến cô lần nào chưa?”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, hỏi: “Có thật là ổng chỉ hỏi thăm tình hình của mẹ tôi?”
“Phải.”
“Bà ấy vẫn còn chưa tỉnh, nhưng tình hình đã ổn định rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói bà bị tắc nghẽn khí quản trầm trọng, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến não
Xét theo tình hình bây giờ, còn có một khả năng chính là bà ấy lựa chọn không tỉnh lại, vì không muốn đối diện với cục diện trước mắt.” “Cô trông chừng bà ấy cho kĩ, đừng để chú Năm của tôi đến gần bà ấy.”
“Tôi biết.”
“Tôi đã đặt vé máy bay, đêm nay sẽ bay, giúp tôi chuyển lời tới mẹ cô.”
“Chuyện gì?” “Nếu bà ấy có việc nào cần tôi giúp đỡ thì cứ tìm tôi.”
“Tôi thay mặt mẹ tôi cảm ơn ông.”
Kim Trang Sùng muốn nói lại thôi, định nói thêm gì đó nhưng lại đến môi lại cảm thấy không thích hợp: “Được rồi, cứ thế đi, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.” Lâm Thiển: “Hẹn gặp lại.” Hi vọng vĩnh viễn không gặp nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Trang Sùng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc
Ông ta nhanh chóng thu xếp một ít vật dụng đơn giản thường ngày, sau đó vội vàng ra khỏi cửa.
Ông ta có dự cảm nơi đây không an toàn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này
Ông ta không lái xe của mình nên gọi xe chờ ở dưới lầu
“Ra sân bay, cảm ơn.” Tài xế xe taxi chậm rãi lái xe ra khỏi khách sạn
Vừa mới lái đi, đột nhiên một tấm kính to rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên kính chắn gió của xe.
Trong nháy mắt, tiếng “loảng xoảng” vang lên, mảnh kính văng khắp nơi, tài xế nằm trong vũng máu, sống chết không rõ
Kim Trang Sùng ngồi ở phía sau, trái tim đập thình thịch, may mà ông ta ngồi phía sau, nếu như ngồi ở ghế lái phụ thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả
Trong khách sạn có rất nhiều người chạy ra xem, một bảo vệ chỉ lên trên nói: “Tấm kính kia rơi xuống đấy, sao kính lại rơi xuống đây được nhỉ?” “Mau gọi xe cấp cứu, người bị nạn còn chưa tắt thở.” Người bên ngoài lập tức báo cảnh sát, còn gọi cả xe cấp cứu
Sau khi bảo vệ mở cửa xe ra, anh ta lập tức hỏi han: “Ông Kim bị hoảng sợ rồi ạ, ông không sao chứ?” Kim Trang Sùng vẫn còn ngây ngốc ngồi đó, chấn động trong chớp mắt vừa rồi khiến ông mất hồn một hồi lâu: “Ừ, tôi không sao.” Ông ta ngây người nhìn tài xế ngồi phía trước, trên mặt người đó cắm rất nhiều mảnh kính, không phải là mảnh vụn, mà là mảnh kính sắc nhọn
Tài xế co quắp liên hồi, mỗi vết thương đều đang chảy máu
Kim Trang Sùng nhắm chặt mắt lại, ông ta không dám nhìn dáng vẻ của tài xế lúc này
Không đợi xe cấp cứu đến, ông ta đã nhanh chóng xuống xe, trốn về căn hộ khách sạn
Có lẽ ông ta còn chưa đến sân bay thì nửa đường đã mất mạng, kính đập không chết, nhưng vẫn còn tai nạn giao thông chờ ông ta
Đóng cửa lại, Kim Trang Sùng nhìn từ cửa sổ xuống, thấy xe cấp cứu đến chở người tài xế đi, xe cảnh sát phong tỏa khu vực xảy ra tai nạn, cũng thấy cả nhân viên khách sạn chỉ hướng kính rơi xuống cho cảnh sát
Ông ta không có tâm trí suy nghĩ xem chuyện này có phải ngoài ý muốn hay không, ông ta đang nghĩ phải làm sao để có thể an toàn đi đến sân bay, làm sao an toàn rời khỏi thành phố B
Kim Trang Sùng lướt điện thoại di động, nhìn vào số điện thoại của Lâm Thiển trên nhật ký cuộc gọi
Ông ta nghĩ, hiện giờ người có thể giúp ông ta chỉ có - Cố Thành Kiêu
Thể là ông ta lại bấm số điện thoại Lâm Thiển lần nữa
“Alo, Cố phu nhân, lại là tôi đây.” “Chuyện gì?”
“Kim Bách Minh muốn giết tôi.”
Lâm Thiển ngạc nhiên: “Cho nên?”
“Tôi biết rất nhiều chuyện của ông ta, tôi nghĩ có lẽ Thủ trưởng Cô sẽ cần tôi, hãy cho tôi cách liên lạc với Thủ trưởng Cô.”
Tuy rằng Lâm Thiển nghi ngờ, nhưng cô biết Cố Thành Kiêu vẫn luôn theo dõi chú cháu Kim thị
Vì thế, cô cẩn trọng nói: “Tôi sẽ chuyển lời của ông cho anh ấy, để xem anh ấy có thể liên lạc với ông không.”
“Cũng được, nhanh lên, nhờ cả vào cô.”
“Được rồi.”
Chỉ cần con còn ở đây một ngày, con tuyệt đối sẽ không để Kim Bách Minh nhởn như ngoài vòng pháp luật.”
Đôi mắt Lâm Húc đong đầy nước mắt, ông gật đầu mạnh: “Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ không tha cho ông ta
Thiển Thiển, nếu có gì cần ba giúp thì con cứ việc nói.”
“Dạ.”
Hà Hâm vẫn không có phản ứng
Nhịp tim bà ổn định, không có dao động nhấp nhô bất thường, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào
Đối với bọn họ mà nói, cơ hội hai cha con ngồi trò chuyện thể này là vô cùng hiếm hoi
Những năm gần đây, Lâm Húc bận rộn, Lâm Thiển cũng bận rộn, lâu rồi hai cha con chưa ngồi xuống từ từ tâm sự như thế này.
Đột nhiên Lâm3Thiển phát hiện, tóc mai Lâm Húc đã thêm nhiều sợi bạc, trán cũng tăng vài nếp nhăn
“Ba.” Cô kéo tay ba, bùi ngùi nói: “Ba đừng cố sức làm việc quá
Ba đã không còn trẻ nữa, con hi vọng ba mẹ đều khỏe mạnh, mãi mãi ở bên cạnh con.”
Lâm Húc sờ đầu con gái, cười: “Con bé ngốc, con cũng biết nói ba không còn trẻ nữa
Con người già rồi thì sẽ có ngày phải ra đi, sao có thể ở mãi bên con được?” Lâm Thiển: “Con mặc kệ, trước đây ba không thể ở bên cạnh con, bây giờ bù lại
Ba phải sống đến một trăm tuổi, vậy là còn hơn bốn mươi năm, cộng thêm mười lăm năm, vậy thì ít nhất ba phải ở bên cạnh con sáu1mươi năm nữa
CO.”
Lâm Húc: “Sáu mươi năm nữa à, áp lực không nhỏ đâu.” Lâm Thiển: “Từ từ rồi cũng đến thôi, chúng ta cứ sống một cách bình đạm, chớp mắt một cái là đã qua rồi.” Nhớ tới quá khứ, Lâm Húc cảm thán: “Đúng vậy, bình đạm là tốt rồi
Đáng tiếc cuộc sống không có thuốc hối hận, chúng ta chỉ đành tiến về phía trước mà thôi.” Dường như Lâm Húc suy nghĩ đến điều gì đó, ông quay đầu quan sát Hà Hâm
Bà nhắm mắt nằm đấy, giống như một thiếu nữ không màng thế sự, yên tĩnh, đẹp đẽ.
***
Mấy ngày nay Kim Trang Sùng cảm giác có người đang theo dõi mình, trong lòng càng bất an, cho nên nếu không có việc quan trọng ông ta tuyệt3đối không ra ngoài
Ông ta đã đi theo chú Năm nhiều năm, biết chú Năm là loại người thế nào
Trước khi rời đi ông ta đã cố gắng xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, chỉ mong chú Năm nể tình mà tha cho ông ta một lần.
Nhưng gần đây ông ta càng ngày càng cảm thấy mình đã đoán sai
Ông ta không có nhà ở thành phố B, nơi đang ở là một condotel*
Tuy rằng người vào ở phải đăng ký tên thật, cổng ra vào cũng có người gác, nhưng khó tránh khỏi nhân viên hỗn tạp.
(*) Condotel: Condotel hay Condo Hotel là sự kết hợp của hai loại hình bất động sản căn hộ ở khách sạn
Thông thường mọi người hay hiểu Condotel là loại hình căn hộ nghỉ dưỡng hoặc3căn hộ khách sạn.
Thật ra ở trong nước, trừ bỏ những cô nhân tình, Kim Trang Sùng chỉ đơn độc một mình, nếu muốn đi là có thể bỏ đi ngay
Chuyện duy nhất khiến ông ta lo lắng chính là Hà Hầm
“A lô, Cố phu nhân, là tôi.”
“Kim tổng, cuối cùng ông cũng gọi đúng rồi
Sao, ông có chuyện gì à?” “Tình hình mẹ cô sao rồi?”
“Là ông hỏi hay là chú Năm của ông hỏi?” “Tôi và ông ấy đã không còn liên quan với nhau.” “Tôi không tin ông.”
“Cô đừng quên, hôm đó chính tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện
Nếu như tôi và chủ Năm cùng một phe, vậy sao tôi lại làm thế chứ?”
Lâm Thiển không đáp
“Cổ phu nhân, tôi biết thân phận của tôi rất khó để cô9tin tưởng
Nhưng cô hãy bình tĩnh suy nghĩ xem, tôi có thật sự tổn thương đến cô lần nào chưa?”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, hỏi: “Có thật là ổng chỉ hỏi thăm tình hình của mẹ tôi?”
“Phải.”
“Bà ấy vẫn còn chưa tỉnh, nhưng tình hình đã ổn định rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói bà bị tắc nghẽn khí quản trầm trọng, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến não
Xét theo tình hình bây giờ, còn có một khả năng chính là bà ấy lựa chọn không tỉnh lại, vì không muốn đối diện với cục diện trước mắt.” “Cô trông chừng bà ấy cho kĩ, đừng để chú Năm của tôi đến gần bà ấy.”
“Tôi biết.”
“Tôi đã đặt vé máy bay, đêm nay sẽ bay, giúp tôi chuyển lời tới mẹ cô.”
“Chuyện gì?” “Nếu bà ấy có việc nào cần tôi giúp đỡ thì cứ tìm tôi.”
“Tôi thay mặt mẹ tôi cảm ơn ông.”
Kim Trang Sùng muốn nói lại thôi, định nói thêm gì đó nhưng lại đến môi lại cảm thấy không thích hợp: “Được rồi, cứ thế đi, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.” Lâm Thiển: “Hẹn gặp lại.” Hi vọng vĩnh viễn không gặp nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Trang Sùng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc
Ông ta nhanh chóng thu xếp một ít vật dụng đơn giản thường ngày, sau đó vội vàng ra khỏi cửa.
Ông ta có dự cảm nơi đây không an toàn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này
Ông ta không lái xe của mình nên gọi xe chờ ở dưới lầu
“Ra sân bay, cảm ơn.” Tài xế xe taxi chậm rãi lái xe ra khỏi khách sạn
Vừa mới lái đi, đột nhiên một tấm kính to rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên kính chắn gió của xe.
Trong nháy mắt, tiếng “loảng xoảng” vang lên, mảnh kính văng khắp nơi, tài xế nằm trong vũng máu, sống chết không rõ
Kim Trang Sùng ngồi ở phía sau, trái tim đập thình thịch, may mà ông ta ngồi phía sau, nếu như ngồi ở ghế lái phụ thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả
Trong khách sạn có rất nhiều người chạy ra xem, một bảo vệ chỉ lên trên nói: “Tấm kính kia rơi xuống đấy, sao kính lại rơi xuống đây được nhỉ?” “Mau gọi xe cấp cứu, người bị nạn còn chưa tắt thở.” Người bên ngoài lập tức báo cảnh sát, còn gọi cả xe cấp cứu
Sau khi bảo vệ mở cửa xe ra, anh ta lập tức hỏi han: “Ông Kim bị hoảng sợ rồi ạ, ông không sao chứ?” Kim Trang Sùng vẫn còn ngây ngốc ngồi đó, chấn động trong chớp mắt vừa rồi khiến ông mất hồn một hồi lâu: “Ừ, tôi không sao.” Ông ta ngây người nhìn tài xế ngồi phía trước, trên mặt người đó cắm rất nhiều mảnh kính, không phải là mảnh vụn, mà là mảnh kính sắc nhọn
Tài xế co quắp liên hồi, mỗi vết thương đều đang chảy máu
Kim Trang Sùng nhắm chặt mắt lại, ông ta không dám nhìn dáng vẻ của tài xế lúc này
Không đợi xe cấp cứu đến, ông ta đã nhanh chóng xuống xe, trốn về căn hộ khách sạn
Có lẽ ông ta còn chưa đến sân bay thì nửa đường đã mất mạng, kính đập không chết, nhưng vẫn còn tai nạn giao thông chờ ông ta
Đóng cửa lại, Kim Trang Sùng nhìn từ cửa sổ xuống, thấy xe cấp cứu đến chở người tài xế đi, xe cảnh sát phong tỏa khu vực xảy ra tai nạn, cũng thấy cả nhân viên khách sạn chỉ hướng kính rơi xuống cho cảnh sát
Ông ta không có tâm trí suy nghĩ xem chuyện này có phải ngoài ý muốn hay không, ông ta đang nghĩ phải làm sao để có thể an toàn đi đến sân bay, làm sao an toàn rời khỏi thành phố B
Kim Trang Sùng lướt điện thoại di động, nhìn vào số điện thoại của Lâm Thiển trên nhật ký cuộc gọi
Ông ta nghĩ, hiện giờ người có thể giúp ông ta chỉ có - Cố Thành Kiêu
Thể là ông ta lại bấm số điện thoại Lâm Thiển lần nữa
“Alo, Cố phu nhân, lại là tôi đây.” “Chuyện gì?”
“Kim Bách Minh muốn giết tôi.”
Lâm Thiển ngạc nhiên: “Cho nên?”
“Tôi biết rất nhiều chuyện của ông ta, tôi nghĩ có lẽ Thủ trưởng Cô sẽ cần tôi, hãy cho tôi cách liên lạc với Thủ trưởng Cô.”
Tuy rằng Lâm Thiển nghi ngờ, nhưng cô biết Cố Thành Kiêu vẫn luôn theo dõi chú cháu Kim thị
Vì thế, cô cẩn trọng nói: “Tôi sẽ chuyển lời của ông cho anh ấy, để xem anh ấy có thể liên lạc với ông không.”
“Cũng được, nhanh lên, nhờ cả vào cô.”
“Được rồi.”
/1000
|