*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm ấy, chính tên này đã vạch mặt bọn họ
Lần đó suýt nữa khiến Tiểu Cao Tử bỏ mạng
Đúng vào thời khắc nguy hiểm, nhờ Cố Thành Kiêu nã một phát súng ngay giữa tim tên đó mới cứu được Tiểu Cao Tử
Tên chỉ huy nhỏ ngã xuống, nằm trong vũng máu, xem như là họ vì dân trừ hại
Sau đó, bọn họ lấy vòng tay ký hiệu của tên đó, thành công lẻn vào tổ chức của Lão Đoàn
Cũng chính lần hành động mạo hiểm này đã giúp họ lấy được chứng cứ chứng minh Lưu Mẫn Sướng cấu kết với nước ngoài
Về phần tên chỉ huy nhỏ kia, bọn họ vẫn đinh ninh rằng gã đã chết
Kỹ thuật bắn súng của Cố Thành Kiêu vô cùng chuẩn xác
Phát súng đó nhắm ngay giữa tim, trừ phi xuất hiện kỳ3tích, nếu không tên đó không thể nào sống sót được
Trước mắt, thành viên trong nhóm Lão Đoàn từng giao chiến và kết thù mà bọn họ có thể nghĩ đến, chỉ có tên chỉ huy nhỏ này mà thôi
“Lẽ nào gã ta chưa chết?” Phạm Dương Mộc hoài nghi hỏi
Tổng Cảnh Du nghe bọn họ thuật lại thì phỏng đoán: “Hay là trái tim của gã nằm ở bên kia?” Người bình thường có trái tim nằm ở lồng ngực bên trái, nhưng cũng có một số ít người nằm ở bên phải
Cao Kỳ Khâm: “Nếu như gã không chết, vậy chẳng lẽ gã bắt cóc chị dâu là để trả thù một phát súng đó sao?” Trịnh Tử Tuấn phỏng đoán: “Cũng có khả năng gã đã chết thật, nhưng đồng bọn gã đến trả thù.” Ngụy Nam: “Cho1nên dù là tình huống nào, mục đích của gã ta chính là lão Đại chứ không phải là chị dâu
Vậy có lẽ hiện giờ chị dâu vẫn an toàn.”
Phạm Dương Mộc nhìn Cố Thành Kiêu, sợ Cố Thành Kiêu kích động
Anh chỉ tổng kết lại một câu: “Với thủ đoạn của tổ chức Lão Đoàn, một người phụ nữ như chị dâu có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.”
Cao Kỷ Khâm cũng bất an nhìn lão Đại
Ngay lúc này mà lão Đại vẫn còn có thể bình tĩnh đứng đây, mở cuộc họp thảo luận cùng mọi người trong đội, cậu thật sự bái phục sát đất.
Cố Thành Kiêu quan sát các anh em
Bây giờ, một số trong bọn họ đã lập gia đình, có vợ có con
Lẽ nào lại vì ân oán cá nhân của anh mà để họ6đi mạo hiểm? Lỡ như không thể trở về thì sao? Anh và Lâm Thiển làm sao đối mặt với người thân của họ?
Thế là anh thản nhiên hỏi: “Chúng ta có thể gửi tin nhắn lại cho email nặc danh đó không?” Thẩm Tự An lập tức gửi thử một tin nhắn
“Có thể”
“Hỏi gã.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu sắc bén, lóe lên sự hung ác: “Muốn thế nào?”
Thẩm Tự An gõ vài chữ, sau đó lập tức gửi đi.
Đối phương nhanh chóng hồi đáp: “Gặp tại Miami.” Thư trả lời này đã chứng thực toàn bộ suy đoán của bọn họ trước đó, quả nhiên đối phương muốn báo thù Cố Thành Kiêu
Tiếp đó, một âm thanh bình boong vang lên, email nặc danh lại gửi đến, nội dung lần này là: “Một mình mày tới, nếu không, cô4ta sẽ chết ngay lập tức.” Đi một mình, cũng tốt, anh đang cần một cái cớ
Lần này, Cố Thành Kiêu lại không hề lo lắng
Anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự An, gõ vài chữ trả lời: “Không được làm tổn thương cô ấy, nếu không tao sẽ san bằng chúng mày.”
“Tao không ra tay với người vô tội, chỉ muốn thanh toán phát súng đó với mày
Nhớ đấy, một mình mày tới, tạo mới đảm bảo an toàn cho cô ta.”
“Được.”
Nếu đã biết địa điểm cần đến, trong lòng Cố Thành Kiêu không còn kích động nữa
Đừng nói là Miami, cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng không sợ
Anh xem kĩ đoạn đối đáp qua email, phát hiện ra một vấn đề: “Xem ra tiếng Trung của người này khá trôi chảy
Trong tài liệu có nói Lão3Đoàn là người nước X
Tôi thấy có lẽ bây giờ Lão Đoàn đã đổi người rồi.” Cao Kỳ Khâm chủ động đề xuất: “Lão Đại, tôi đi với anh.”
“Cả tối nữa.”
“Tôi nữa.”
“Còn tôi nữa.”
Cố Thành Kiêu giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, xúc động nói: “Tôi hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng đối phương bảo chỉ muốn tôi đi một mình
Nếu ai trong các cậu dám lén đi theo, hại Lâm Thiển của tôi xảy ra chuyện gì, tôi và các anh em đều không gánh vác nối hậu quả.”
Mọi người trầm mặc, ai nấy đều biết lão Đại cố ý nói như vậy
Cuối cùng, Cố Thành Kiêu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Được rồi, mọi người phải tiếp tục theo dõi vụ án Kim Bách Minh và Hàn Vĩnh Cửu, tôi sẽ liên lạc với trụ sở chính bất cứ lúc nào
Tử Tuấn, lúc tôi không có ở đây, cậu chịu trách nhiệm ở trụ sở, nhất định phải quản lý chiến đội thật tốt.”
Trịnh Tử Tuấn nhấc tay làm lễ, đáp thật to: “Rõ, lão Đại!”
Cố Thành Kiêu nhìn mặt từng người, chợt cười một tiếng, hài hước nói: “Sao vậy, các cậu cảm thấy năng lực nghiệp vụ hai năm qua của tôi bị giảm sút à? Ha, tôi lén tập ở nhà các cậu không biết đấy thôi.”
Ngụy Nam nặng nề nói: “Lão Đại, chúng tôi không nghi ngờ năng lực của anh
Tôi cũng biết không ai có thể lay động quyết định của lão Đại, Ngụy Nam tôi không thể nói gì, chỉ muốn nói rằng, lão Đại, anh nhất định phải đưa chị dầu bình an trở về
Tôi vẫn chờ anh làm người chứng hôn.”
Cố Thành Kiêu vỗ Ngụy Nam, hứa hẹn: “Nhất định.” Thời gian không còn sớm, trước khi đi Miami, Cố Thành Kiêu muốn trở về Thành Để một chuyến.
Sắp đến cuối năm, hai bên đường đã treo lồng đèn đỏ
Trời vừa sẩm tối, những chiếc đèn lồng sáng lên, thoạt nhìn khiến cả con đường trở nên ấm áp hơn.
Lại một năm sắp trôi qua, vốn dĩ anh đã lên kế hoạch đưa người nhà đi du lịch trong kỳ nghỉ Tết
Họ sẽ đến bất cứ nơi nào mà Lâm Thiển muốn.
Xe chậm rãi lái vào Thành Để, đèn trong phòng khách vẫn sáng như cũ
Cố Nguyên đang ngồi trên ghế sofa chờ anh
Cố Thành Kiêu thấy thế thì lập tức bước đến: “Ba, đã muộn thế này rồi mà ba còn chưa ngủ sao?” Cổ Nguyên: “Tiểu Thiển vẫn chưa trở về
Lúc ăn cơm tối, Nam Nam và Bắc Bắc cứ luôn miệng hỏi
Ba và mẹ phải dỗ dành rất lâu bọn nhỏ mới chịu ăn cơm rồi ngủ
Tiểu Thiển không phải là người không biết chừng mực, nó sẽ không bao giờ không nói không rằng mà đêm hôm không trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Cố Thành Kiêu: “Vốn dĩ con đang suy nghĩ làm thế nào để nói với ba, nhưng nếu ba đã đoán được rồi thì con cũng không cần giấu giếm nữa
Đúng vậy, Lâm Thiên đã bị bắt cóc, là kẻ thù của con đến tận đây
Bây giờ con phải lập tức bay ra nước ngoài, chưa biết ngày về.”
Cố Thành Kiêu nói một mạch, vô cùng rõ ràng
Trước mặt ba, anh nói rất thoải mái
Anh biết ba anh là người có thể chấp nhận được tin tức này.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Cổ Nguyên vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào, chẳng qua trong lời nói lại tăng thêm vẻ lo âu: “Được, mọi thứ trong nhà con cứ yên tâm
Nam Nam Bắc Bắc đi đâu sẽ do đích thân mẹ con đưa đón, có vệ sĩ riêng bảo vệ bọn nhỏ
Ba sẽ nói chuyện với mẹ con, con chỉ cần lo giải quyết nhiệm vụ nơi tiền tuyến là được.” Cố Thành Kiêu rất cảm kích sự thông cảm của ba mình
Anh đứng thẳng sống lưng, trịnh trọng chào kiểu quân đội với ông: “Rõ!”
Năm ấy, chính tên này đã vạch mặt bọn họ
Lần đó suýt nữa khiến Tiểu Cao Tử bỏ mạng
Đúng vào thời khắc nguy hiểm, nhờ Cố Thành Kiêu nã một phát súng ngay giữa tim tên đó mới cứu được Tiểu Cao Tử
Tên chỉ huy nhỏ ngã xuống, nằm trong vũng máu, xem như là họ vì dân trừ hại
Sau đó, bọn họ lấy vòng tay ký hiệu của tên đó, thành công lẻn vào tổ chức của Lão Đoàn
Cũng chính lần hành động mạo hiểm này đã giúp họ lấy được chứng cứ chứng minh Lưu Mẫn Sướng cấu kết với nước ngoài
Về phần tên chỉ huy nhỏ kia, bọn họ vẫn đinh ninh rằng gã đã chết
Kỹ thuật bắn súng của Cố Thành Kiêu vô cùng chuẩn xác
Phát súng đó nhắm ngay giữa tim, trừ phi xuất hiện kỳ3tích, nếu không tên đó không thể nào sống sót được
Trước mắt, thành viên trong nhóm Lão Đoàn từng giao chiến và kết thù mà bọn họ có thể nghĩ đến, chỉ có tên chỉ huy nhỏ này mà thôi
“Lẽ nào gã ta chưa chết?” Phạm Dương Mộc hoài nghi hỏi
Tổng Cảnh Du nghe bọn họ thuật lại thì phỏng đoán: “Hay là trái tim của gã nằm ở bên kia?” Người bình thường có trái tim nằm ở lồng ngực bên trái, nhưng cũng có một số ít người nằm ở bên phải
Cao Kỳ Khâm: “Nếu như gã không chết, vậy chẳng lẽ gã bắt cóc chị dâu là để trả thù một phát súng đó sao?” Trịnh Tử Tuấn phỏng đoán: “Cũng có khả năng gã đã chết thật, nhưng đồng bọn gã đến trả thù.” Ngụy Nam: “Cho1nên dù là tình huống nào, mục đích của gã ta chính là lão Đại chứ không phải là chị dâu
Vậy có lẽ hiện giờ chị dâu vẫn an toàn.”
Phạm Dương Mộc nhìn Cố Thành Kiêu, sợ Cố Thành Kiêu kích động
Anh chỉ tổng kết lại một câu: “Với thủ đoạn của tổ chức Lão Đoàn, một người phụ nữ như chị dâu có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.”
Cao Kỷ Khâm cũng bất an nhìn lão Đại
Ngay lúc này mà lão Đại vẫn còn có thể bình tĩnh đứng đây, mở cuộc họp thảo luận cùng mọi người trong đội, cậu thật sự bái phục sát đất.
Cố Thành Kiêu quan sát các anh em
Bây giờ, một số trong bọn họ đã lập gia đình, có vợ có con
Lẽ nào lại vì ân oán cá nhân của anh mà để họ6đi mạo hiểm? Lỡ như không thể trở về thì sao? Anh và Lâm Thiển làm sao đối mặt với người thân của họ?
Thế là anh thản nhiên hỏi: “Chúng ta có thể gửi tin nhắn lại cho email nặc danh đó không?” Thẩm Tự An lập tức gửi thử một tin nhắn
“Có thể”
“Hỏi gã.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu sắc bén, lóe lên sự hung ác: “Muốn thế nào?”
Thẩm Tự An gõ vài chữ, sau đó lập tức gửi đi.
Đối phương nhanh chóng hồi đáp: “Gặp tại Miami.” Thư trả lời này đã chứng thực toàn bộ suy đoán của bọn họ trước đó, quả nhiên đối phương muốn báo thù Cố Thành Kiêu
Tiếp đó, một âm thanh bình boong vang lên, email nặc danh lại gửi đến, nội dung lần này là: “Một mình mày tới, nếu không, cô4ta sẽ chết ngay lập tức.” Đi một mình, cũng tốt, anh đang cần một cái cớ
Lần này, Cố Thành Kiêu lại không hề lo lắng
Anh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự An, gõ vài chữ trả lời: “Không được làm tổn thương cô ấy, nếu không tao sẽ san bằng chúng mày.”
“Tao không ra tay với người vô tội, chỉ muốn thanh toán phát súng đó với mày
Nhớ đấy, một mình mày tới, tạo mới đảm bảo an toàn cho cô ta.”
“Được.”
Nếu đã biết địa điểm cần đến, trong lòng Cố Thành Kiêu không còn kích động nữa
Đừng nói là Miami, cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng không sợ
Anh xem kĩ đoạn đối đáp qua email, phát hiện ra một vấn đề: “Xem ra tiếng Trung của người này khá trôi chảy
Trong tài liệu có nói Lão3Đoàn là người nước X
Tôi thấy có lẽ bây giờ Lão Đoàn đã đổi người rồi.” Cao Kỳ Khâm chủ động đề xuất: “Lão Đại, tôi đi với anh.”
“Cả tối nữa.”
“Tôi nữa.”
“Còn tôi nữa.”
Cố Thành Kiêu giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, xúc động nói: “Tôi hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng đối phương bảo chỉ muốn tôi đi một mình
Nếu ai trong các cậu dám lén đi theo, hại Lâm Thiển của tôi xảy ra chuyện gì, tôi và các anh em đều không gánh vác nối hậu quả.”
Mọi người trầm mặc, ai nấy đều biết lão Đại cố ý nói như vậy
Cuối cùng, Cố Thành Kiêu thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Được rồi, mọi người phải tiếp tục theo dõi vụ án Kim Bách Minh và Hàn Vĩnh Cửu, tôi sẽ liên lạc với trụ sở chính bất cứ lúc nào
Tử Tuấn, lúc tôi không có ở đây, cậu chịu trách nhiệm ở trụ sở, nhất định phải quản lý chiến đội thật tốt.”
Trịnh Tử Tuấn nhấc tay làm lễ, đáp thật to: “Rõ, lão Đại!”
Cố Thành Kiêu nhìn mặt từng người, chợt cười một tiếng, hài hước nói: “Sao vậy, các cậu cảm thấy năng lực nghiệp vụ hai năm qua của tôi bị giảm sút à? Ha, tôi lén tập ở nhà các cậu không biết đấy thôi.”
Ngụy Nam nặng nề nói: “Lão Đại, chúng tôi không nghi ngờ năng lực của anh
Tôi cũng biết không ai có thể lay động quyết định của lão Đại, Ngụy Nam tôi không thể nói gì, chỉ muốn nói rằng, lão Đại, anh nhất định phải đưa chị dầu bình an trở về
Tôi vẫn chờ anh làm người chứng hôn.”
Cố Thành Kiêu vỗ Ngụy Nam, hứa hẹn: “Nhất định.” Thời gian không còn sớm, trước khi đi Miami, Cố Thành Kiêu muốn trở về Thành Để một chuyến.
Sắp đến cuối năm, hai bên đường đã treo lồng đèn đỏ
Trời vừa sẩm tối, những chiếc đèn lồng sáng lên, thoạt nhìn khiến cả con đường trở nên ấm áp hơn.
Lại một năm sắp trôi qua, vốn dĩ anh đã lên kế hoạch đưa người nhà đi du lịch trong kỳ nghỉ Tết
Họ sẽ đến bất cứ nơi nào mà Lâm Thiển muốn.
Xe chậm rãi lái vào Thành Để, đèn trong phòng khách vẫn sáng như cũ
Cố Nguyên đang ngồi trên ghế sofa chờ anh
Cố Thành Kiêu thấy thế thì lập tức bước đến: “Ba, đã muộn thế này rồi mà ba còn chưa ngủ sao?” Cổ Nguyên: “Tiểu Thiển vẫn chưa trở về
Lúc ăn cơm tối, Nam Nam và Bắc Bắc cứ luôn miệng hỏi
Ba và mẹ phải dỗ dành rất lâu bọn nhỏ mới chịu ăn cơm rồi ngủ
Tiểu Thiển không phải là người không biết chừng mực, nó sẽ không bao giờ không nói không rằng mà đêm hôm không trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Cố Thành Kiêu: “Vốn dĩ con đang suy nghĩ làm thế nào để nói với ba, nhưng nếu ba đã đoán được rồi thì con cũng không cần giấu giếm nữa
Đúng vậy, Lâm Thiên đã bị bắt cóc, là kẻ thù của con đến tận đây
Bây giờ con phải lập tức bay ra nước ngoài, chưa biết ngày về.”
Cố Thành Kiêu nói một mạch, vô cùng rõ ràng
Trước mặt ba, anh nói rất thoải mái
Anh biết ba anh là người có thể chấp nhận được tin tức này.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Cổ Nguyên vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào, chẳng qua trong lời nói lại tăng thêm vẻ lo âu: “Được, mọi thứ trong nhà con cứ yên tâm
Nam Nam Bắc Bắc đi đâu sẽ do đích thân mẹ con đưa đón, có vệ sĩ riêng bảo vệ bọn nhỏ
Ba sẽ nói chuyện với mẹ con, con chỉ cần lo giải quyết nhiệm vụ nơi tiền tuyến là được.” Cố Thành Kiêu rất cảm kích sự thông cảm của ba mình
Anh đứng thẳng sống lưng, trịnh trọng chào kiểu quân đội với ông: “Rõ!”
/1000
|