Cô gái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó áp đôi môi bóng lưỡng lên môi Nemo, truyền rượu vào miệng hắn.
Các anh em đều nhìn ngây người, không ngờ gái ở đây còn rất biết điều, cả đám phấn khích không thôi, nhao nhao muốn thử.
Hắc Gia cũng kéo một em ngồi lên chân mình, hô to: “Chăm sóc tốt cho các anh em của tôi nhé”
Các cô gái tiến thẳng vào bàn tiệc, một người ngồi với một tên, ai cũng có, hoàn toàn không thiên vị.
Cả người Nemo cứng đờ, hai tay nhìn như ôm cô gái nhưng thật ra không chạm vào người cô mà chỉ giơ lơ lửng. Hắn dùng ánh mắt xấu xa và phức tạp nhìn cô gái, cố gắng tìm ra chút manh mối từ ánh mắt của cô ta.
“Sói” Lúc rời khỏi môi hắn, cô gái tỉnh bơ nói khẽ một chữ.
Nemo hơi giật mình, chậm rãi nuốt nước bọt. Nếu không phải các anh em khác đang đắm chìm trong sắc đẹp, e rằng hắn đã lộ tẩy tại chỗ.
“Ngài à, lần đầu hay sao mà căng thẳng vậy?” Cô gái lau đi vết son trên khóe miệng hắn, mập mờ hỏi, “Chẳng lẽ em phải tặng bao lì xì cho ngài sao?”
Nghe được lời nhắc nhở, lúc này thần kinh căng thẳng của Nemo mới trấn định lại, hắn ta lạnh lùng nói: “Không, chỉ là tôi... Không thích làm ở chỗ đông người”
Cô gái cười rạng rỡ, giống như nghe được một chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước, “Ngài à, em thích dáng vẻ lưu manh của ngài đó”
Nemo hơi cau mày, dùng ánh mắt nói với cô gái – chẳng buồn cười tí nào.
Lúc này, cả đám đang chìm đắm trong lòng người đẹp, chẳng ai chú ý đến ai. Mấy gã gấp gáp như khi đã bắt đầu hành động thiếu lịch sự ngay trước mặt mọi người.
Mặt mày Hắc Gia đỏ ửng, nhưng vẫn cố giữ vẻ tỉnh táo đến cùng, “Người anh em Nemo, đừng thấy lạ, đám anh em này đều là kẻ thô kệch, thấy gái là muốn lên giường, không quản được chân mình”
Nemo ngượng ngùng, nhưng cũng giả đò gấp gáp như khỉ, hỏi: “Hắc Gia, tôi có thể rút lui trước không?”
“Đúng đúng đúng” Hắc Gia như nghĩ đến cái gì đó, gọi to đám anh em đang hổn hển, “Không phải tao nói phải làm người văn minh sao, tự tìm chỗ giải quyết đi.”
Dứt lời, Hắc Gia ôm người đẹp vào lòng, hào hứng đi vào phòng nhỏ bên cạnh.
Ai cũng điên cuồng như nhau, tự ôm người đẹp tìm chỗ riêng cho mình. Đây là một nhà tắm nên phòng ốc có hạn, ngoại trừ mấy người đặc biệt vào phòng thì đại đa số đều chọn giường đơn ở đại sảnh.
Trong đại sảnh mờ tối, bên này một đối, bên kia hai đội, ở giữa còn có mấy đôi, tiếng rên vang liên tục, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Nemo đưa cô gái vào một phòng nhỏ, trong phòng nhỏ không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bệ cửa sổ tỏa ra ánh sáng leo lắt, cũng tản ra mùi thơm sấu kín.
Bên trong chỉ có một giường đôi, vách tường màu hồng phấn, phía trên dán các poster lớn hình nam nữ đang quan hệ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Nemo nín lặng không lên tiếng, cảnh giác nhìn khắp phòng.
Cô gái khoác áo lụa tím cũng thế.
Sau khi xác định trong phòng không có thiết bị theo dõi nào, cô gái khoác lụa tím mới khẽ nói: “Lang Vương, em là Tử Y?
Cố Thành Kiêu né tránh cô ta, đi thẳng tới cái túi để trong cùng, lấy một thứ màu trắng, giũ ra, là khăn mặt. Anh lục lọi thêm một hồi, lấy ra một cái áo choàng tắm, không xoay người lại mà chỉ đưa ra sau lưng cho cô ta.
Trịnh Tử Kỳ hơi xấu hổ, vội nhận áo choàng tắm mặc vào, giải thích: “Em ở ngoài ba ngày vẫn không tìm được cách gì, chỉ có thể dùng cách này để trà trộn vào”
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, tâm trạng Cố Thành Kiêu có chút nặng nề. Việc này đối với Trịnh Tử Kỳ mà nói thật sự quá khó khăn, quả thật cô ta đã hi sinh rất lớn.
Hình như Trịnh Tử Kỳ hiểu được tâm trạng của anh, bèn đi qua an ủi anh, “Em không sao, dù sao gương mặt này cũng không phải của em”
Sát vách vọng qua tiếng thét chói tai của một cô gái. Mấy ả thay phiên nhau la, giống như ả nào nằm dưới ai đó rên càng vang thì gã đó càng lợi hại hơn vậy.
“Sao cô lại tới đây?”
“Suyt...” Trịnh Tử Kỳ đột nhiên ôm chặt lấy Cố Thành Kiêu, “Đừng nhúc nhích, bên ngoài có người”
Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa nhỏ hơn khung cửa, phía dưới hở ra một cái khe, ánh đèn ngoài khe hắt vào. Lúc này, đôi chân của người nghe lén đã che khuất ánh đèn, từ bên trong nhìn ra thấy rất rõ.
“A... anh à, anh chậm một chút...” Trịnh Tử Kỳ cố ý rên lên, cố gắng kéo người anh sang bên này.
Cố Thành Kiêu quay lại trùng cô ta, “Cô...”
“Phối hợp chút đi!” Trịnh Tử Kỳ nhón chân lên, muốn diễn đến cùng.
Thật sự điên rồi, Cố Thành Kiêu thầm gầm nhẹ một câu rồi đẩy cô ta ra, chỉ cô ta cảnh cáo.
Trịnh Tử Kỳ nửa đùa nửa thật hỏi thăm, “Em thế này mà anh không động lòng chút nào sao?”
Cố Thành Kiêu lập tức nổi giận. Giờ phút này, thân là lính đặc công nằm vùng mà cô ta còn nói chuyện riêng của mình, đây là hành động cực kì không chuyên nghiệp, cũng là hành động vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng, dưới ánh sáng mờ tối, Cố Thành Kiêu không dùng khuôn mặt thật nên Trịnh Tử Kỳ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh. Cô ta hiểu lầm anh cũng đang đấu tranh nội tâm, do dự.
Cô ta cởi cái áo choàng tắm vừa mới mặc vào ra, lại ôm chặt lấy Cố Thành Kiêu, “Thành Kiêu...” Cô ta cắn môi phát ra một tiếng rất khẽ tựa như tiếng rên.
Mà cùng lúc cô ta sắp ốm được anh, Cố Thành Kiêu hất tay theo bản năng phản kháng, đẩy cô ta ra.
“A...” Trịnh Tử Kỳ bị đẩy bay thẳng ra ngoài va vào cửa. Đây là tiếng cô ta kêu đau, khoảnh khắc đó cô ta xấu hổ vô cùng. Hình như người nọ ở ngoài cửa cũng bị dọa, kêu khẽ một tiếng.
Mặc dù vô cùng khó xử nhưng Trịnh Tử Kỳ vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Cô ta tương kế tựu kế nói: “Anh à, anh làm em đau quá, chậm chút...”
Cố Thành Kiêu đưa lưng về phía cô ta, đá thẳng cái áo choàng tắm đang phủ lên giày về hướng cô ta, chẳng nói một lời.
Lúc này, kẻ nghe lén bên ngoài bỗng gõ cửa, “Người anh em Nemo...” Là Hắc Gia, “Phải thương hoa tiếc ngọc nhá người anh em Nemo, ha ha.”
Tiếng cười của Hắc Gia xa dần, ánh sáng ngoài khe cửa lại hắt vào, hắn ta đã bỏ đi.
Chỉ chốc lát sau, phòng bên cạnh vọng vào tiếng rên từng cơn của phụ nữ, trầm bổng du dương, liên miên trập trùng, cuồn cuộn không dứt.
Cố Thành Kiêu vẫn đưa lưng về phía Trịnh Tử Kỳ, hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Trịnh Tử Kỳ thu lại vẻ thảm hại hồi nãy, lại mặc áo choàng tắm vào, nói: “Lâu rồi tổng bộ không nhận được tin tức của anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên em chủ động xin đến đây dò xét. Hơn nữa, em còn có một tin muốn báo cho anh”
“Nói đi”
“Phó thị trưởng Triệu Minh đã bị điều tra, nhà nước tìm được chứng cứ ông ta lợi dụng chức quyền để làm chuyện riêng trong dự án khu Lạc Ngoạn. Trừ Triệu Minh ra, cùng té ngựa còn có Tổng cục trưởng Cục công thương
Quách Phẩm Xuyên, người quản lý khu Lạc Ngoạn trước đây Trần Quốc Thành, và một vài cán bộ cao cấp khác. Còn tên Tạ Trung mà chúng ta nghi ngờ thì không rõ tung tích”
Cố Thành Kiêu suy tư một lát, nhanh chóng làm rõ đầu mối, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau ngày 15 tháng giêng Hắc Gia sẽ dẫn tôi đi gặp Sa Khôn.
“Sau ngày 15? Là ngày nào? Gặp ở đâu?”
“Không biết”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “hoàng” rất lớn, Cố Thành Kiêu quay lại đối mặt với Trịnh Tử Kỳ. Hai người đều mở to mắt nhìn nhau, đó là tiếng súng.
Các anh em đều nhìn ngây người, không ngờ gái ở đây còn rất biết điều, cả đám phấn khích không thôi, nhao nhao muốn thử.
Hắc Gia cũng kéo một em ngồi lên chân mình, hô to: “Chăm sóc tốt cho các anh em của tôi nhé”
Các cô gái tiến thẳng vào bàn tiệc, một người ngồi với một tên, ai cũng có, hoàn toàn không thiên vị.
Cả người Nemo cứng đờ, hai tay nhìn như ôm cô gái nhưng thật ra không chạm vào người cô mà chỉ giơ lơ lửng. Hắn dùng ánh mắt xấu xa và phức tạp nhìn cô gái, cố gắng tìm ra chút manh mối từ ánh mắt của cô ta.
“Sói” Lúc rời khỏi môi hắn, cô gái tỉnh bơ nói khẽ một chữ.
Nemo hơi giật mình, chậm rãi nuốt nước bọt. Nếu không phải các anh em khác đang đắm chìm trong sắc đẹp, e rằng hắn đã lộ tẩy tại chỗ.
“Ngài à, lần đầu hay sao mà căng thẳng vậy?” Cô gái lau đi vết son trên khóe miệng hắn, mập mờ hỏi, “Chẳng lẽ em phải tặng bao lì xì cho ngài sao?”
Nghe được lời nhắc nhở, lúc này thần kinh căng thẳng của Nemo mới trấn định lại, hắn ta lạnh lùng nói: “Không, chỉ là tôi... Không thích làm ở chỗ đông người”
Cô gái cười rạng rỡ, giống như nghe được một chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước, “Ngài à, em thích dáng vẻ lưu manh của ngài đó”
Nemo hơi cau mày, dùng ánh mắt nói với cô gái – chẳng buồn cười tí nào.
Lúc này, cả đám đang chìm đắm trong lòng người đẹp, chẳng ai chú ý đến ai. Mấy gã gấp gáp như khi đã bắt đầu hành động thiếu lịch sự ngay trước mặt mọi người.
Mặt mày Hắc Gia đỏ ửng, nhưng vẫn cố giữ vẻ tỉnh táo đến cùng, “Người anh em Nemo, đừng thấy lạ, đám anh em này đều là kẻ thô kệch, thấy gái là muốn lên giường, không quản được chân mình”
Nemo ngượng ngùng, nhưng cũng giả đò gấp gáp như khỉ, hỏi: “Hắc Gia, tôi có thể rút lui trước không?”
“Đúng đúng đúng” Hắc Gia như nghĩ đến cái gì đó, gọi to đám anh em đang hổn hển, “Không phải tao nói phải làm người văn minh sao, tự tìm chỗ giải quyết đi.”
Dứt lời, Hắc Gia ôm người đẹp vào lòng, hào hứng đi vào phòng nhỏ bên cạnh.
Ai cũng điên cuồng như nhau, tự ôm người đẹp tìm chỗ riêng cho mình. Đây là một nhà tắm nên phòng ốc có hạn, ngoại trừ mấy người đặc biệt vào phòng thì đại đa số đều chọn giường đơn ở đại sảnh.
Trong đại sảnh mờ tối, bên này một đối, bên kia hai đội, ở giữa còn có mấy đôi, tiếng rên vang liên tục, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Nemo đưa cô gái vào một phòng nhỏ, trong phòng nhỏ không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bệ cửa sổ tỏa ra ánh sáng leo lắt, cũng tản ra mùi thơm sấu kín.
Bên trong chỉ có một giường đôi, vách tường màu hồng phấn, phía trên dán các poster lớn hình nam nữ đang quan hệ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Nemo nín lặng không lên tiếng, cảnh giác nhìn khắp phòng.
Cô gái khoác áo lụa tím cũng thế.
Sau khi xác định trong phòng không có thiết bị theo dõi nào, cô gái khoác lụa tím mới khẽ nói: “Lang Vương, em là Tử Y?
Cố Thành Kiêu né tránh cô ta, đi thẳng tới cái túi để trong cùng, lấy một thứ màu trắng, giũ ra, là khăn mặt. Anh lục lọi thêm một hồi, lấy ra một cái áo choàng tắm, không xoay người lại mà chỉ đưa ra sau lưng cho cô ta.
Trịnh Tử Kỳ hơi xấu hổ, vội nhận áo choàng tắm mặc vào, giải thích: “Em ở ngoài ba ngày vẫn không tìm được cách gì, chỉ có thể dùng cách này để trà trộn vào”
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, tâm trạng Cố Thành Kiêu có chút nặng nề. Việc này đối với Trịnh Tử Kỳ mà nói thật sự quá khó khăn, quả thật cô ta đã hi sinh rất lớn.
Hình như Trịnh Tử Kỳ hiểu được tâm trạng của anh, bèn đi qua an ủi anh, “Em không sao, dù sao gương mặt này cũng không phải của em”
Sát vách vọng qua tiếng thét chói tai của một cô gái. Mấy ả thay phiên nhau la, giống như ả nào nằm dưới ai đó rên càng vang thì gã đó càng lợi hại hơn vậy.
“Sao cô lại tới đây?”
“Suyt...” Trịnh Tử Kỳ đột nhiên ôm chặt lấy Cố Thành Kiêu, “Đừng nhúc nhích, bên ngoài có người”
Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa nhỏ hơn khung cửa, phía dưới hở ra một cái khe, ánh đèn ngoài khe hắt vào. Lúc này, đôi chân của người nghe lén đã che khuất ánh đèn, từ bên trong nhìn ra thấy rất rõ.
“A... anh à, anh chậm một chút...” Trịnh Tử Kỳ cố ý rên lên, cố gắng kéo người anh sang bên này.
Cố Thành Kiêu quay lại trùng cô ta, “Cô...”
“Phối hợp chút đi!” Trịnh Tử Kỳ nhón chân lên, muốn diễn đến cùng.
Thật sự điên rồi, Cố Thành Kiêu thầm gầm nhẹ một câu rồi đẩy cô ta ra, chỉ cô ta cảnh cáo.
Trịnh Tử Kỳ nửa đùa nửa thật hỏi thăm, “Em thế này mà anh không động lòng chút nào sao?”
Cố Thành Kiêu lập tức nổi giận. Giờ phút này, thân là lính đặc công nằm vùng mà cô ta còn nói chuyện riêng của mình, đây là hành động cực kì không chuyên nghiệp, cũng là hành động vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng, dưới ánh sáng mờ tối, Cố Thành Kiêu không dùng khuôn mặt thật nên Trịnh Tử Kỳ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh. Cô ta hiểu lầm anh cũng đang đấu tranh nội tâm, do dự.
Cô ta cởi cái áo choàng tắm vừa mới mặc vào ra, lại ôm chặt lấy Cố Thành Kiêu, “Thành Kiêu...” Cô ta cắn môi phát ra một tiếng rất khẽ tựa như tiếng rên.
Mà cùng lúc cô ta sắp ốm được anh, Cố Thành Kiêu hất tay theo bản năng phản kháng, đẩy cô ta ra.
“A...” Trịnh Tử Kỳ bị đẩy bay thẳng ra ngoài va vào cửa. Đây là tiếng cô ta kêu đau, khoảnh khắc đó cô ta xấu hổ vô cùng. Hình như người nọ ở ngoài cửa cũng bị dọa, kêu khẽ một tiếng.
Mặc dù vô cùng khó xử nhưng Trịnh Tử Kỳ vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Cô ta tương kế tựu kế nói: “Anh à, anh làm em đau quá, chậm chút...”
Cố Thành Kiêu đưa lưng về phía cô ta, đá thẳng cái áo choàng tắm đang phủ lên giày về hướng cô ta, chẳng nói một lời.
Lúc này, kẻ nghe lén bên ngoài bỗng gõ cửa, “Người anh em Nemo...” Là Hắc Gia, “Phải thương hoa tiếc ngọc nhá người anh em Nemo, ha ha.”
Tiếng cười của Hắc Gia xa dần, ánh sáng ngoài khe cửa lại hắt vào, hắn ta đã bỏ đi.
Chỉ chốc lát sau, phòng bên cạnh vọng vào tiếng rên từng cơn của phụ nữ, trầm bổng du dương, liên miên trập trùng, cuồn cuộn không dứt.
Cố Thành Kiêu vẫn đưa lưng về phía Trịnh Tử Kỳ, hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Trịnh Tử Kỳ thu lại vẻ thảm hại hồi nãy, lại mặc áo choàng tắm vào, nói: “Lâu rồi tổng bộ không nhận được tin tức của anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên em chủ động xin đến đây dò xét. Hơn nữa, em còn có một tin muốn báo cho anh”
“Nói đi”
“Phó thị trưởng Triệu Minh đã bị điều tra, nhà nước tìm được chứng cứ ông ta lợi dụng chức quyền để làm chuyện riêng trong dự án khu Lạc Ngoạn. Trừ Triệu Minh ra, cùng té ngựa còn có Tổng cục trưởng Cục công thương
Quách Phẩm Xuyên, người quản lý khu Lạc Ngoạn trước đây Trần Quốc Thành, và một vài cán bộ cao cấp khác. Còn tên Tạ Trung mà chúng ta nghi ngờ thì không rõ tung tích”
Cố Thành Kiêu suy tư một lát, nhanh chóng làm rõ đầu mối, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau ngày 15 tháng giêng Hắc Gia sẽ dẫn tôi đi gặp Sa Khôn.
“Sau ngày 15? Là ngày nào? Gặp ở đâu?”
“Không biết”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “hoàng” rất lớn, Cố Thành Kiêu quay lại đối mặt với Trịnh Tử Kỳ. Hai người đều mở to mắt nhìn nhau, đó là tiếng súng.
/1000
|