*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở bệnh viện, Lâm Thiển đi chụp phim X-quang. Vừa nhìn phim, bác sĩ đã nói: “Chỗ vết nứt không khả quan lắm, cô phải nghỉ ngơi cho nhiều vào.”
Lâm Thiển thấy Cố Thành Kiêu đen cả mặt, vội vàng nói: “Bác sĩ, tôi nằm một tuần rồi, mấy hôm nay đã thấy khá hơn nhiều.” “Thấy khá hơn không có nghĩa là xương đã lành lại. Cô nhìn đây này, so sánh phim bây giờ với phim chụp lúc trước, rõ ràng đoạn này bị thương đến hai lần, chắc chắn là do cô nâng vật nặng hoặc bị lực tác động mạnh vào rồi.”
“Cô cảm thấy trong người khỏe hơn liền chủ quan, bệnh trị không dứt là chuyện ảnh hưởng cả đời. Tổn thương gân cốt phải giữ gìn đến một trăm ngày, cô vẫn phải lưu ý dưỡng bệnh cho thật tốt mới được.” “Vâng, tôi biết rồi.” “Một tuần nữa tới đây kiểm tra lại. Nếu thật sự vẫn không khá hơn, hoặc lại có vết nứt mới thì phải đóng đinh cố định.” “Vâng.”
Từ trong phòng đi ra, Cố Thành Kiêu vẫn sa sầm mặt mày. Lâm Thiển đoán anh có cả một bụng lời mắng, nhưng vì sợ chọc giận cô nên phải cố nhịn. Trong phòng bệnh của Lâm Húc, ông đang vịn tường dò dẫm tập đi. Vừa thấy hai người, ông đã ân cần hỏi: “Tiểu Thiển, kiểm tra vài thế nào rồi con?”
Lâm Thiển vừa định nói, Cố Thành Kiêu đã mang hồ sơ bệnh án đến trước mặt Lâm Húc mà tố cáo, “Bác sĩ nói bả vai của cô ấy không những không liền lại, mà còn có tổn thương mới, vết nứt càng dài. Bác sĩ dặn cô ấy phải nằm trên giường một tuần nữa rồi đi kiểm tra lại. Nếu vẫn không liền được thì phải đóng đinh cố định.”.
Lâm Thiển: “...” Báo cáo nhanh gọn quá đi! Lâm Húc vừa đau lòng vừa lo lắng, nhíu chặt mày chất vấn: “Không phải cậu nói sẽ chăm sóc nó thật tốt sao?” Cố Thành Kiêu cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Đúng vậy, con vốn rất muốn chăm sóc cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe lời. Con lại không dám nhắc nhở cô ấy. Chỉ cần hơi trái ý là cô ấy đã không thèm để ý đến con mấy ngày liền. Ba nhắc nhở cô ấy vài câu đi, để cô ấy chịu nghe lời con.”
Lâm Thiển: “...”
Lâm Húc nhìn Lâm Thiển, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu, “Một mình nó chăm sóc hai đứa nhỏ đã vất vả như vậy rồi, tôi biết nói nó thế nào đây?” Cố Thành Kiêu: “Vậy ba cho phép cô ấy đến ở Thành Để cho đến khi ba xuất viện được không? Thành Để có nhiều người, có thể giúp đỡ chăm sóc hai đứa bé, cô ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi.” Lâm Húc quay sang nhìn Lâm Thiển thăm dò ý kiến của cô.
Lâm Thiển lắc đầu, “Nghĩ hay quá nhỉ?”
Lâm Húc: “Thật là, nghĩ hay quá nhỉ?”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển: “Đừng nói nữa được không? Chẳng lẽ tôi còn không tự biết sao? Cứ hơi một tí lại nói, có phiền phức không?”
Lâm Húc: “Thật phiền phức, cậu bớt vài lời đi.” Cố Thành Kiêu ấm ức, chẳng phải vì muốn em mạnh khỏe hay sao chứ? Ba người đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Thiển vang lên, “Hừ, Duy Nhất gọi đến... Alo?” “Tôi đã đến thành phố B, ba tôi thế nào rồi?” Lâm Thiển lảng tránh, “Cô tự đến thăm ba đi.” “Tôi muốn gặp chị trước.” “Tôi ở bệnh viện, cô đến là có thể gặp được tôi.”
“Được, vậy tìm chỗ nào ở bên ngoài phòng bệnh ngồi nói chuyện một chút.”
“Vào phòng bệnh không được sao?” “xúi quẩy.” “Cô...” Lâm Thiển nhìn Lâm Húc, sắc mặt Lâm Húc đang ôn hòa bỗng trở nên nặng nề. “Thôi, nửa tiếng nữa gặp nhau ở cửa bệnh viện, chị chịu hợp tác thì chỉ mất vài phút thôi.” “Chuyện gì?” “Gặp rồi nói.” “Tôi không đi được. Hoặc là cô nói luôn qua điện thoại, hoặc là đến phòng bệnh của ba nói.”
Lâm Duy Nhất không nhịn được, nói: “Lâm Thiển, sao cô phách lối như vậy hả? Cô có gan gì mà đòi ra lệnh cho tôi?”
“Rốt cuộc thi ai phách lối? Đó là ba cô, cô không đến thăm ba một chút được sao? Cô còn có lương tâm không?”
“A, đừng có nhắc đến hai chữ lương tâm nữa. Nếu có đồng ý đưa cho tôi bộ Tình nhân ngọt ngào" thì tôi sẽ đi thăm ông ấy.”
Thì ra đây chính là mục đích của Lâm Duy Nhất. Bộ trang sức này rất hiếm có, hai viên kim cương màu hồng mười lăm cara lại vô cùng tinh xảo, Lâm Duy Nhất thèm muốn đã lâu.
Lúc Lâm Húc mang bộ trang sức cho Lâm Thiển, Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất đã gây sự với Lâm Húc nhiều lần.
Sau khi Lâm Thiển bị đuổi ra khỏi nhà họ Cổ, Diệp Thiến Như sai người mang bộ trang sức đắt tiền này trả lại. Lúc ấy Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất nhìn thấy, cũng gây sự với Lâm Húc một thời gian dài.
Lâm Thiển không muốn Lâm Húc phải khó xử nên cũng muốn trả lại, nhưng Lâm Húc không đồng ý.
Bây giờ Lâm Duy Nhất vừa nghe nói Lâm Húc sắp chết, không chờ được mà muốn chiếm đoạt bộ trang sức kia.
Đừng nói đến Lâm Húc, trái tim của Lâm Thiển cũng lạnh đi, “Lâm Duy Nhất, chẳng lẽ trong lòng cô, những thứ lạnh lẽo này so sánh được với người cha nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm sao?” “Cô đừng nói với tôi những lời này. Đây là đồ của ba, cô không thể độc chiếm. Hơn nữa tự cô cũng đã nói, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì của ba.” “Tôi tưởng rằng chỉ có Dung Tử Khâm là táng tận lương tâm, không ngờ cô cũng giống như mẹ cô.” “À, tôi còn tưởng cô thanh cao, không lấy gì của ba, hóa ra chỉ nói cho hay mà thôi. Thật ra cuối cùng cô cũng muốn dòm ngó đến tài sản của ba.”
“Ba còn chưa chết, sao các người đã tính đến chuyện phân chia tài sản của ba rồi?”
“Sai rồi. Tài sản của ba không cần phân chia. Mọi thứ ba sở hữu đều thuộc về nhà họ Dung, cô đừng mơ tưởng muốn hưởng bất cứ thứ gì, kể cả bộ trang sức kim cương kia. Cô biết điều thì đưa cho tôi, tôi trả cho cô mười triệu. Còn nếu cô không biết điều... tôi có trăm cách để ép cô nôn ra cho tôi. Đến lúc đó đừng nói mười triệu, một *** tôi cũng không cho cô.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, thật sự toát mồ hôi hột vì Lâm Duy Nhất, “Nói chuyện thì để ý lời ăn tiếng nói, đừng để sau này sẽ hối hận.” “Những lời này tôi cũng muốn nói với cô. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, có tình nguyện trả bộ trang sức lại cho tôi không?” “Cô đừng có mơ!”.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng cười lạnh, “Ha, vậy để tôi xem công ty của cô có thể chống cự được bao lâu.”
Cúp điện thoại, Lâm Thiển bất an nhìn sang Lâm Húc, “Ba...”
Lâm Húc giơ tay lên, ra hiệu cô không cần nói nhiều, rồi rút từ trong ngăn kéo đầu giường ra một tập tài liệu, “Con xem, mẹ con chúng nó đã chuẩn bị kế hoạch đầu vào đấy rồi. Đầu tháng tới muốn triệu tập Hội đồng quản trị lần nữa để chọn Chủ tịch Hội đồng quản trị mới. Đến cả chương trình họp cũng lên kế hoạch rất chu đáo.” “Ba, sao ba lại có cái này?” “Hôm qua lão Trầm đưa đến. Lão Trầm dốc sức cùng ba hơn mười năm, ba có thể tin được. Đến lúc ba về lấy lại công ty thì phải có người trong ứng ngoài hợp. Hiện tại công ty bị nhà họ Dung chiếm đoạt, bọn lão Trầm, lão Dương cũng bị Dung Tử Khâm chèn ép. Nếu ba không ra tay thì Dung Tử Khâm sẽ chiếm đoạt luôn tâm huyết nhiều năm của ba.” Cố Thành Kiêu hỏi: “Có cần con giúp một tay không?” Lâm Húc trầm mặc, mặc dù đã chấp nhận sự thật nhưng ông vẫn còn rất băn khoăn. Một hồi lâu ông mới nói, “Tôi chỉ hi vọng thời gian cảnh sát xử án nhanh một chút, để bà ta sớm phải trả giá cho những tội ác của mình.”
***
Lúc rời bệnh viện, Lâm Thiển cúi đầu buồn bã bước đi. Thật sự thì giữa cô và Lâm Duy Nhất không hề có tình cảm chị em. Hôm nay Lâm Duy Nhất nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, cô không đau buồn vì mình, mà đau buồn thay cho ba.
Đây là con ruột của ba, chính là người ba rút ruột rút gan yêu thương hơn hai mươi năm trời.
Ở bệnh viện, Lâm Thiển đi chụp phim X-quang. Vừa nhìn phim, bác sĩ đã nói: “Chỗ vết nứt không khả quan lắm, cô phải nghỉ ngơi cho nhiều vào.”
Lâm Thiển thấy Cố Thành Kiêu đen cả mặt, vội vàng nói: “Bác sĩ, tôi nằm một tuần rồi, mấy hôm nay đã thấy khá hơn nhiều.” “Thấy khá hơn không có nghĩa là xương đã lành lại. Cô nhìn đây này, so sánh phim bây giờ với phim chụp lúc trước, rõ ràng đoạn này bị thương đến hai lần, chắc chắn là do cô nâng vật nặng hoặc bị lực tác động mạnh vào rồi.”
“Cô cảm thấy trong người khỏe hơn liền chủ quan, bệnh trị không dứt là chuyện ảnh hưởng cả đời. Tổn thương gân cốt phải giữ gìn đến một trăm ngày, cô vẫn phải lưu ý dưỡng bệnh cho thật tốt mới được.” “Vâng, tôi biết rồi.” “Một tuần nữa tới đây kiểm tra lại. Nếu thật sự vẫn không khá hơn, hoặc lại có vết nứt mới thì phải đóng đinh cố định.” “Vâng.”
Từ trong phòng đi ra, Cố Thành Kiêu vẫn sa sầm mặt mày. Lâm Thiển đoán anh có cả một bụng lời mắng, nhưng vì sợ chọc giận cô nên phải cố nhịn. Trong phòng bệnh của Lâm Húc, ông đang vịn tường dò dẫm tập đi. Vừa thấy hai người, ông đã ân cần hỏi: “Tiểu Thiển, kiểm tra vài thế nào rồi con?”
Lâm Thiển vừa định nói, Cố Thành Kiêu đã mang hồ sơ bệnh án đến trước mặt Lâm Húc mà tố cáo, “Bác sĩ nói bả vai của cô ấy không những không liền lại, mà còn có tổn thương mới, vết nứt càng dài. Bác sĩ dặn cô ấy phải nằm trên giường một tuần nữa rồi đi kiểm tra lại. Nếu vẫn không liền được thì phải đóng đinh cố định.”.
Lâm Thiển: “...” Báo cáo nhanh gọn quá đi! Lâm Húc vừa đau lòng vừa lo lắng, nhíu chặt mày chất vấn: “Không phải cậu nói sẽ chăm sóc nó thật tốt sao?” Cố Thành Kiêu cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Đúng vậy, con vốn rất muốn chăm sóc cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe lời. Con lại không dám nhắc nhở cô ấy. Chỉ cần hơi trái ý là cô ấy đã không thèm để ý đến con mấy ngày liền. Ba nhắc nhở cô ấy vài câu đi, để cô ấy chịu nghe lời con.”
Lâm Thiển: “...”
Lâm Húc nhìn Lâm Thiển, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu, “Một mình nó chăm sóc hai đứa nhỏ đã vất vả như vậy rồi, tôi biết nói nó thế nào đây?” Cố Thành Kiêu: “Vậy ba cho phép cô ấy đến ở Thành Để cho đến khi ba xuất viện được không? Thành Để có nhiều người, có thể giúp đỡ chăm sóc hai đứa bé, cô ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi.” Lâm Húc quay sang nhìn Lâm Thiển thăm dò ý kiến của cô.
Lâm Thiển lắc đầu, “Nghĩ hay quá nhỉ?”
Lâm Húc: “Thật là, nghĩ hay quá nhỉ?”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển: “Đừng nói nữa được không? Chẳng lẽ tôi còn không tự biết sao? Cứ hơi một tí lại nói, có phiền phức không?”
Lâm Húc: “Thật phiền phức, cậu bớt vài lời đi.” Cố Thành Kiêu ấm ức, chẳng phải vì muốn em mạnh khỏe hay sao chứ? Ba người đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Thiển vang lên, “Hừ, Duy Nhất gọi đến... Alo?” “Tôi đã đến thành phố B, ba tôi thế nào rồi?” Lâm Thiển lảng tránh, “Cô tự đến thăm ba đi.” “Tôi muốn gặp chị trước.” “Tôi ở bệnh viện, cô đến là có thể gặp được tôi.”
“Được, vậy tìm chỗ nào ở bên ngoài phòng bệnh ngồi nói chuyện một chút.”
“Vào phòng bệnh không được sao?” “xúi quẩy.” “Cô...” Lâm Thiển nhìn Lâm Húc, sắc mặt Lâm Húc đang ôn hòa bỗng trở nên nặng nề. “Thôi, nửa tiếng nữa gặp nhau ở cửa bệnh viện, chị chịu hợp tác thì chỉ mất vài phút thôi.” “Chuyện gì?” “Gặp rồi nói.” “Tôi không đi được. Hoặc là cô nói luôn qua điện thoại, hoặc là đến phòng bệnh của ba nói.”
Lâm Duy Nhất không nhịn được, nói: “Lâm Thiển, sao cô phách lối như vậy hả? Cô có gan gì mà đòi ra lệnh cho tôi?”
“Rốt cuộc thi ai phách lối? Đó là ba cô, cô không đến thăm ba một chút được sao? Cô còn có lương tâm không?”
“A, đừng có nhắc đến hai chữ lương tâm nữa. Nếu có đồng ý đưa cho tôi bộ Tình nhân ngọt ngào" thì tôi sẽ đi thăm ông ấy.”
Thì ra đây chính là mục đích của Lâm Duy Nhất. Bộ trang sức này rất hiếm có, hai viên kim cương màu hồng mười lăm cara lại vô cùng tinh xảo, Lâm Duy Nhất thèm muốn đã lâu.
Lúc Lâm Húc mang bộ trang sức cho Lâm Thiển, Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất đã gây sự với Lâm Húc nhiều lần.
Sau khi Lâm Thiển bị đuổi ra khỏi nhà họ Cổ, Diệp Thiến Như sai người mang bộ trang sức đắt tiền này trả lại. Lúc ấy Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất nhìn thấy, cũng gây sự với Lâm Húc một thời gian dài.
Lâm Thiển không muốn Lâm Húc phải khó xử nên cũng muốn trả lại, nhưng Lâm Húc không đồng ý.
Bây giờ Lâm Duy Nhất vừa nghe nói Lâm Húc sắp chết, không chờ được mà muốn chiếm đoạt bộ trang sức kia.
Đừng nói đến Lâm Húc, trái tim của Lâm Thiển cũng lạnh đi, “Lâm Duy Nhất, chẳng lẽ trong lòng cô, những thứ lạnh lẽo này so sánh được với người cha nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm sao?” “Cô đừng nói với tôi những lời này. Đây là đồ của ba, cô không thể độc chiếm. Hơn nữa tự cô cũng đã nói, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì của ba.” “Tôi tưởng rằng chỉ có Dung Tử Khâm là táng tận lương tâm, không ngờ cô cũng giống như mẹ cô.” “À, tôi còn tưởng cô thanh cao, không lấy gì của ba, hóa ra chỉ nói cho hay mà thôi. Thật ra cuối cùng cô cũng muốn dòm ngó đến tài sản của ba.”
“Ba còn chưa chết, sao các người đã tính đến chuyện phân chia tài sản của ba rồi?”
“Sai rồi. Tài sản của ba không cần phân chia. Mọi thứ ba sở hữu đều thuộc về nhà họ Dung, cô đừng mơ tưởng muốn hưởng bất cứ thứ gì, kể cả bộ trang sức kim cương kia. Cô biết điều thì đưa cho tôi, tôi trả cho cô mười triệu. Còn nếu cô không biết điều... tôi có trăm cách để ép cô nôn ra cho tôi. Đến lúc đó đừng nói mười triệu, một *** tôi cũng không cho cô.”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, thật sự toát mồ hôi hột vì Lâm Duy Nhất, “Nói chuyện thì để ý lời ăn tiếng nói, đừng để sau này sẽ hối hận.” “Những lời này tôi cũng muốn nói với cô. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, có tình nguyện trả bộ trang sức lại cho tôi không?” “Cô đừng có mơ!”.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng cười lạnh, “Ha, vậy để tôi xem công ty của cô có thể chống cự được bao lâu.”
Cúp điện thoại, Lâm Thiển bất an nhìn sang Lâm Húc, “Ba...”
Lâm Húc giơ tay lên, ra hiệu cô không cần nói nhiều, rồi rút từ trong ngăn kéo đầu giường ra một tập tài liệu, “Con xem, mẹ con chúng nó đã chuẩn bị kế hoạch đầu vào đấy rồi. Đầu tháng tới muốn triệu tập Hội đồng quản trị lần nữa để chọn Chủ tịch Hội đồng quản trị mới. Đến cả chương trình họp cũng lên kế hoạch rất chu đáo.” “Ba, sao ba lại có cái này?” “Hôm qua lão Trầm đưa đến. Lão Trầm dốc sức cùng ba hơn mười năm, ba có thể tin được. Đến lúc ba về lấy lại công ty thì phải có người trong ứng ngoài hợp. Hiện tại công ty bị nhà họ Dung chiếm đoạt, bọn lão Trầm, lão Dương cũng bị Dung Tử Khâm chèn ép. Nếu ba không ra tay thì Dung Tử Khâm sẽ chiếm đoạt luôn tâm huyết nhiều năm của ba.” Cố Thành Kiêu hỏi: “Có cần con giúp một tay không?” Lâm Húc trầm mặc, mặc dù đã chấp nhận sự thật nhưng ông vẫn còn rất băn khoăn. Một hồi lâu ông mới nói, “Tôi chỉ hi vọng thời gian cảnh sát xử án nhanh một chút, để bà ta sớm phải trả giá cho những tội ác của mình.”
***
Lúc rời bệnh viện, Lâm Thiển cúi đầu buồn bã bước đi. Thật sự thì giữa cô và Lâm Duy Nhất không hề có tình cảm chị em. Hôm nay Lâm Duy Nhất nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, cô không đau buồn vì mình, mà đau buồn thay cho ba.
Đây là con ruột của ba, chính là người ba rút ruột rút gan yêu thương hơn hai mươi năm trời.
/1000
|