*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Kim Bách Minh đi rồi thì không quay về nữa, mẹ con Hà Hâm Lâm Thiển ở trong phòng nghỉ nói đủ thứ chuyện cả buổi chiều. Mãi đến khi sắc trời tối dần, Trương Hiểu Mạch mới vội vã chạy vào nhắc nhở họ, “Hầm Tử, em thấy cháu của Kim Bách Minh lái xe lại đây, chắc cậu ta đến đón chị đấy, chị đi ra ngoài với em đi.”
Hà Hâm không muốn đi, kéo tay Lâm Thiển, thật sự không muốn tách ra thế này.
Trong lòng Lâm Thiển mơ hồ cảm thấy mẹ rất kiêng dè Kim Bách Minh. Cho dù Kim Bách Minh đối xử với mẹ rất tốt, tốt đến nỗi không có chỗ nào để soi mói, nhưng vì sao mẹ lại sợ ông ta? Giữa vợ chồng không nên có loại cảm giác đó.
Hà Hâm tỏ ra hoang mang rối loạn, kéo Lâm Thiển ra sau mình theo bản năng, có lẽ chính bà cũng không ý thức được điều đó, nhưng Lâm Thiển đã chú ý đến động tác này. Trương Hiểu Mạch vội nói: “Lần sau sẽ thu xếp nữa, em sẽ chuẩn bị mọi thứ, mẹ con hai người chờ em thông báo là được. Thiển Thiển, Cố Nam Hách đang ở bên ngoài, cháu đi với cậu ấy, dì sẽ đi chung với mẹ cháu. Rời khỏi phòng rồi thì hai người không nên tiếp xúc với nhau, ngay cả tiếp xúc bằng mắt cũng không được.” “...” Lâm Thiển rất muốn hỏi tại sao nhưng dì Mạch đã kéo Hà Hâm ra khỏi phòng trước một bước. Hà Hẩm không kịp giải thích quá nhiều, vừa bị kéo đi vừa quay đầu nhìn Lâm Thiển chăm chú. Trong mắt bà có quá nhiều quá nhiều ưu tư và quyến luyến. Lâm Thiển không truy hỏi, chỉ càng cảm thấy tò mò về cuộc sống của mẹ. “Lưu lại số điện thoại.” Cô đuổi theo nói.
Hà Hầm muốn nói nhưng lại thôi. Tại chỗ rẽ bà nói vội: “Có việc con tim dì Mạch nhé.” Lâm Thiển: “...” Tại sao mẹ lại sợ đến thế? Kim Bách Minh thật sự đối xử với mẹ rất tốt ư? Mẹ và dì Mạch có phải có bí mật khó nói gì đó không? Hội bán đấu giá tại hội trường đã kết thúc, kế tiếp là tiệc rượu tương đối thoải mái. Gọi là tiệc rượu nhưng nói thẳng ra thì đó là thời gian cho đàn ông nói say sưa về kinh nghiệm làm ăn, phụ nữ khoe khoang chiến lợi phẩm với nhau mà thôi.
Trước đó là Kim Trang Sùng đi cùng với Kim Bách Minh. Đến lúc buổi đấu giá kết thúc, Kim Bách Minh không đi được nên để Kim Trang Sùng đến đón.
Hà Hâm và Trương Hiểu Mạch vừa ra đến hội trường thì Kim Trang Sùng cũng vừa đến, “Thím Năm, cũng may vừa kịp lúc, thím đợi không lâu lắm đúng không?” Trương Hiểu Mạch cười tiếp chuyện, “Ông Kim quá sốt ruột rồi. Chẳng lẽ Hâm Tử ở chỗ tôi mà tôi để chị ấy gặp bất trắc à?”
Kim Trang Sùng cũng than thở, “Ôi, chú Năm không thấy thím là sẽ cuống cả lên. Dự án gặp phải vấn đề nên chú ấy phải đích thân xử lý. Chú không đi được, chẳng còn cách nào, tôi cũng đã khuyên rồi nhưng chú ấy vẫn cứ bảo tôi đi đón.”
Trương Hiểu Mạch, “Được rồi, tôi định tiệc rượu kết thúc là đưa chị ấy về nhà liền, nếu cậu đã đến, thì tôi yên tâm giao chị ấy cho cậu.”
Kim Trang Sùng: “Ờ... Thím Năm, đi thôi.” Có lẽ vẻ mặt Hà Hâm hơi kỳ lạ nên Kim Trang Sùng tò mò hỏi, “Sao thế? Thím quên đồ à? Thím Năm, thím có vớt được món nào không?”
Tâm trạng Hà Hâm rất rối loạn, mắt đỏ hoe. Kim Trang Sùng vui đùa giễu cợt: “Chẳng lẽ thím mua trang sức gì đó giá ngất ngưởng, sợ không biết nên nói với chú Năm thế nào đúng không? Ha ha, thím yên tâm đi, chú Năm có khi nào keo kiệt với thím đâu chứ? Dù thím có muốn trăng trên trời, chú ấy cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho thím thôi.” Trương Hiểu Mạch dùng khuỷu tay đẩy lưng Hà Hâm, bổ cứu ngay, “Khó lắm chị mới ra ngoài được, nói chuyện với chị em luôn cảm thấy thời gian không đủ gì hết, nhưng không sao cả. Lần sau nếu có cơ hội chị em mình lại trò chuyện tiếp nhé.”
Hà Hầm hiểu ẩn ý trong lời nói của người bạn thân nên gật đầu.
Lúc đi, Hà Hâm quay đầu tìm Lâm Thiển, mà Kim Trang Sùng cũng quay đầu lại nhìn. Hai người phát hiện động tác của đối phương, nhất thời cảm thấy bất ngờ, rồi lúng túng quay đầu đi.
Lúc lái xe, Kim Trang Sùng thi thoảng nhìn Hà Hâm qua kính chiếu hậu. Ông ta rất lo lắng về trạng thái của bà, “Thím Năm, thím... vẫn ổn chứ?” “Sao cơ?” Hà Hâm hơi mơ màng. Bà mải nghĩ đến Lâm Thiển, đột nhiên Kim Trang Sùng hỏi tới làm bà có chút bối rối. “Thấy dáng vẻ thím không tốt lắm, có phải mệt lắm không?”
Hà Hâm thuận theo tiếp lời ông ta: “Ừ, đúng vậy, hơi một chút.” “Bên chú Năm còn nhiều việc phải làm, tôi còn có bữa tiệc nữa. Hay là tôi nói với chú ấy đưa thím về thẳng nhà luôn?” “Vậy... cũng được.” Vì vậy, Kim Trang Sùng gọi điện thoại báo cho Kim Bách Minh một tiếng, sau đó quay đầu xe đi về phía nhà họ Kim. Đến nơi, Kim Trang Sùng đi ra cửa sau mở cửa xe, “Đến rồi, cẩn thận, từ từ thôi...” Hà Hâm chầm chậm xuống xe. Không khí trong ga ra tầng hầm hơi loãng, bà cảm thấy khó thở, vừa đặt chân xuống đất là choáng cả đầu.
Hà Hâm vịn lấy xe, Kim Trang Sùng cũng đỡ lấy bà, “Sắc mặt thím kém lắm, cần đến bệnh viện không?” “Không cần đâu, tôi... tôi...” Hai chân Hà Hâm mềm nhũn, bỗng chốc ngã quỵ.
“Hà Hâm...” Kim Trang Sùng không hề nghĩ ngợi ôm lấy bà, tránh để đầu bà đập xuống đất, “Hà Hâm, Hà Hâm? Thím tỉnh lại đi, không sao chứ?” Hà Hầm cổ sức mở mắt, miễn cưỡng cong môi cười nhẹ, “Não thiếu oxi, không sao, không sao... chóng mặt chút thôi là ổn...” Kim Trang Sùng thở dài, “Khó trách chú Năm lo lắng cho thím. Nếu là tôi, tôi cũng không yên tâm.” Nói rồi, ông ta ôm lấy Hà Hâm, từ ga ra tầng hầm đi thẳng đến phòng trên lầu. Ông ta hết lòng chăm sóc bà, mãi đến khi bà tỉnh lại, khôi phục ý thức mới yên tâm.
Hà Hầm vừa mở mắt, câu nói đầu tiên là cảm tạ, “Cảm ơn.”
“Tôi đã gọi điện cho chú Năm rồi, chú ấy bỏ hết những việc quan trọng đang trên đường về.” “Ông ấy luôn chuyện bé hóa to như thế”. “Chú ấy quan tâm đến thím thôi. Thím nghỉ ngơi đi, tôi xuống lầu đợi chú về, chắc sẽ về nhanh thôi.”
Tâm trạng Kim Trang Sùng rất phức tạp, muốn ở gần bà hơn chút nữa nhưng lại không dám. Chú Năm xem bà như bảo bối, trông coi rất kĩ. Nếu ông ta dám có suy nghĩ bậy bạ nào với bà, khẳng định chú Năm sẽ đánh chết ông ta ngay
Nếu đã không có bất kì khả năng gì thì Kim Trang Sùng cũng không nên phí tâm tư mơ mộng hão huyền nữa. Chỉ im lặng nhìn Hà Hâm là ông ta đã thỏa lòng rồi. Hoặc ông có thể chuyển phần tình cảm này sang người khác, rồi trăm phương ngàn kể vắt óc suy tính, bất chấp tất cả để có được cô ấy.
Màn đêm buông xuống, đèn cảnh quan xung quanh khách sạn Hồ Loan đều bật sáng. Cảnh sắc nguy nga tráng lệ, đẹp hơn cả sao trời mênh mông. Trong sảnh tiệc, ăn uống linh đình, tiếng cười nói rôm rả. Bao quanh bởi đám người tôn quý, Lâm Thiển trông có vẻ hơi lạc loài. Cô ngồi một mình hóng gió uống rượu trên sofa ngoài ban công, bụng đầy tâm sự.
Lần này tương phùng với mẹ, sự hiếu kì và lo lắng về cuộc sống của mẹ càng vượt xa cả niềm vui nhận thức quan hệ. Lâm Thiển không thể xem nhẹ sự thận trọng dè dặt khi mẹ và dì Mạch nhắc đến Kim Bách Minh.
Kim Bách Minh chính là nhà giàu số một nổi tiếng nhất nhì. Lão phú hào chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại là chồng của mẹ cô, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Chợt giọng nói chua loét của Phan Khả Vận truyền tới, “Hơ, em nói chứ, không phải tất cả những người đến tham gia buổi đấu giá đều có tiền giơ bản đâu, phần lớn đều đến để móc nối quan hệ mà thôi. Chị họ, chị nhìn đi, dây chuyên kim cương này của em có đẹp không?”
Lâm Thiển cau này, sao cô ghét cái giọng này ghê luôn?!
Sau khi Kim Bách Minh đi rồi thì không quay về nữa, mẹ con Hà Hâm Lâm Thiển ở trong phòng nghỉ nói đủ thứ chuyện cả buổi chiều. Mãi đến khi sắc trời tối dần, Trương Hiểu Mạch mới vội vã chạy vào nhắc nhở họ, “Hầm Tử, em thấy cháu của Kim Bách Minh lái xe lại đây, chắc cậu ta đến đón chị đấy, chị đi ra ngoài với em đi.”
Hà Hâm không muốn đi, kéo tay Lâm Thiển, thật sự không muốn tách ra thế này.
Trong lòng Lâm Thiển mơ hồ cảm thấy mẹ rất kiêng dè Kim Bách Minh. Cho dù Kim Bách Minh đối xử với mẹ rất tốt, tốt đến nỗi không có chỗ nào để soi mói, nhưng vì sao mẹ lại sợ ông ta? Giữa vợ chồng không nên có loại cảm giác đó.
Hà Hâm tỏ ra hoang mang rối loạn, kéo Lâm Thiển ra sau mình theo bản năng, có lẽ chính bà cũng không ý thức được điều đó, nhưng Lâm Thiển đã chú ý đến động tác này. Trương Hiểu Mạch vội nói: “Lần sau sẽ thu xếp nữa, em sẽ chuẩn bị mọi thứ, mẹ con hai người chờ em thông báo là được. Thiển Thiển, Cố Nam Hách đang ở bên ngoài, cháu đi với cậu ấy, dì sẽ đi chung với mẹ cháu. Rời khỏi phòng rồi thì hai người không nên tiếp xúc với nhau, ngay cả tiếp xúc bằng mắt cũng không được.” “...” Lâm Thiển rất muốn hỏi tại sao nhưng dì Mạch đã kéo Hà Hâm ra khỏi phòng trước một bước. Hà Hẩm không kịp giải thích quá nhiều, vừa bị kéo đi vừa quay đầu nhìn Lâm Thiển chăm chú. Trong mắt bà có quá nhiều quá nhiều ưu tư và quyến luyến. Lâm Thiển không truy hỏi, chỉ càng cảm thấy tò mò về cuộc sống của mẹ. “Lưu lại số điện thoại.” Cô đuổi theo nói.
Hà Hầm muốn nói nhưng lại thôi. Tại chỗ rẽ bà nói vội: “Có việc con tim dì Mạch nhé.” Lâm Thiển: “...” Tại sao mẹ lại sợ đến thế? Kim Bách Minh thật sự đối xử với mẹ rất tốt ư? Mẹ và dì Mạch có phải có bí mật khó nói gì đó không? Hội bán đấu giá tại hội trường đã kết thúc, kế tiếp là tiệc rượu tương đối thoải mái. Gọi là tiệc rượu nhưng nói thẳng ra thì đó là thời gian cho đàn ông nói say sưa về kinh nghiệm làm ăn, phụ nữ khoe khoang chiến lợi phẩm với nhau mà thôi.
Trước đó là Kim Trang Sùng đi cùng với Kim Bách Minh. Đến lúc buổi đấu giá kết thúc, Kim Bách Minh không đi được nên để Kim Trang Sùng đến đón.
Hà Hâm và Trương Hiểu Mạch vừa ra đến hội trường thì Kim Trang Sùng cũng vừa đến, “Thím Năm, cũng may vừa kịp lúc, thím đợi không lâu lắm đúng không?” Trương Hiểu Mạch cười tiếp chuyện, “Ông Kim quá sốt ruột rồi. Chẳng lẽ Hâm Tử ở chỗ tôi mà tôi để chị ấy gặp bất trắc à?”
Kim Trang Sùng cũng than thở, “Ôi, chú Năm không thấy thím là sẽ cuống cả lên. Dự án gặp phải vấn đề nên chú ấy phải đích thân xử lý. Chú không đi được, chẳng còn cách nào, tôi cũng đã khuyên rồi nhưng chú ấy vẫn cứ bảo tôi đi đón.”
Trương Hiểu Mạch, “Được rồi, tôi định tiệc rượu kết thúc là đưa chị ấy về nhà liền, nếu cậu đã đến, thì tôi yên tâm giao chị ấy cho cậu.”
Kim Trang Sùng: “Ờ... Thím Năm, đi thôi.” Có lẽ vẻ mặt Hà Hâm hơi kỳ lạ nên Kim Trang Sùng tò mò hỏi, “Sao thế? Thím quên đồ à? Thím Năm, thím có vớt được món nào không?”
Tâm trạng Hà Hâm rất rối loạn, mắt đỏ hoe. Kim Trang Sùng vui đùa giễu cợt: “Chẳng lẽ thím mua trang sức gì đó giá ngất ngưởng, sợ không biết nên nói với chú Năm thế nào đúng không? Ha ha, thím yên tâm đi, chú Năm có khi nào keo kiệt với thím đâu chứ? Dù thím có muốn trăng trên trời, chú ấy cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho thím thôi.” Trương Hiểu Mạch dùng khuỷu tay đẩy lưng Hà Hâm, bổ cứu ngay, “Khó lắm chị mới ra ngoài được, nói chuyện với chị em luôn cảm thấy thời gian không đủ gì hết, nhưng không sao cả. Lần sau nếu có cơ hội chị em mình lại trò chuyện tiếp nhé.”
Hà Hầm hiểu ẩn ý trong lời nói của người bạn thân nên gật đầu.
Lúc đi, Hà Hâm quay đầu tìm Lâm Thiển, mà Kim Trang Sùng cũng quay đầu lại nhìn. Hai người phát hiện động tác của đối phương, nhất thời cảm thấy bất ngờ, rồi lúng túng quay đầu đi.
Lúc lái xe, Kim Trang Sùng thi thoảng nhìn Hà Hâm qua kính chiếu hậu. Ông ta rất lo lắng về trạng thái của bà, “Thím Năm, thím... vẫn ổn chứ?” “Sao cơ?” Hà Hâm hơi mơ màng. Bà mải nghĩ đến Lâm Thiển, đột nhiên Kim Trang Sùng hỏi tới làm bà có chút bối rối. “Thấy dáng vẻ thím không tốt lắm, có phải mệt lắm không?”
Hà Hâm thuận theo tiếp lời ông ta: “Ừ, đúng vậy, hơi một chút.” “Bên chú Năm còn nhiều việc phải làm, tôi còn có bữa tiệc nữa. Hay là tôi nói với chú ấy đưa thím về thẳng nhà luôn?” “Vậy... cũng được.” Vì vậy, Kim Trang Sùng gọi điện thoại báo cho Kim Bách Minh một tiếng, sau đó quay đầu xe đi về phía nhà họ Kim. Đến nơi, Kim Trang Sùng đi ra cửa sau mở cửa xe, “Đến rồi, cẩn thận, từ từ thôi...” Hà Hâm chầm chậm xuống xe. Không khí trong ga ra tầng hầm hơi loãng, bà cảm thấy khó thở, vừa đặt chân xuống đất là choáng cả đầu.
Hà Hâm vịn lấy xe, Kim Trang Sùng cũng đỡ lấy bà, “Sắc mặt thím kém lắm, cần đến bệnh viện không?” “Không cần đâu, tôi... tôi...” Hai chân Hà Hâm mềm nhũn, bỗng chốc ngã quỵ.
“Hà Hâm...” Kim Trang Sùng không hề nghĩ ngợi ôm lấy bà, tránh để đầu bà đập xuống đất, “Hà Hâm, Hà Hâm? Thím tỉnh lại đi, không sao chứ?” Hà Hầm cổ sức mở mắt, miễn cưỡng cong môi cười nhẹ, “Não thiếu oxi, không sao, không sao... chóng mặt chút thôi là ổn...” Kim Trang Sùng thở dài, “Khó trách chú Năm lo lắng cho thím. Nếu là tôi, tôi cũng không yên tâm.” Nói rồi, ông ta ôm lấy Hà Hâm, từ ga ra tầng hầm đi thẳng đến phòng trên lầu. Ông ta hết lòng chăm sóc bà, mãi đến khi bà tỉnh lại, khôi phục ý thức mới yên tâm.
Hà Hầm vừa mở mắt, câu nói đầu tiên là cảm tạ, “Cảm ơn.”
“Tôi đã gọi điện cho chú Năm rồi, chú ấy bỏ hết những việc quan trọng đang trên đường về.” “Ông ấy luôn chuyện bé hóa to như thế”. “Chú ấy quan tâm đến thím thôi. Thím nghỉ ngơi đi, tôi xuống lầu đợi chú về, chắc sẽ về nhanh thôi.”
Tâm trạng Kim Trang Sùng rất phức tạp, muốn ở gần bà hơn chút nữa nhưng lại không dám. Chú Năm xem bà như bảo bối, trông coi rất kĩ. Nếu ông ta dám có suy nghĩ bậy bạ nào với bà, khẳng định chú Năm sẽ đánh chết ông ta ngay
Nếu đã không có bất kì khả năng gì thì Kim Trang Sùng cũng không nên phí tâm tư mơ mộng hão huyền nữa. Chỉ im lặng nhìn Hà Hâm là ông ta đã thỏa lòng rồi. Hoặc ông có thể chuyển phần tình cảm này sang người khác, rồi trăm phương ngàn kể vắt óc suy tính, bất chấp tất cả để có được cô ấy.
Màn đêm buông xuống, đèn cảnh quan xung quanh khách sạn Hồ Loan đều bật sáng. Cảnh sắc nguy nga tráng lệ, đẹp hơn cả sao trời mênh mông. Trong sảnh tiệc, ăn uống linh đình, tiếng cười nói rôm rả. Bao quanh bởi đám người tôn quý, Lâm Thiển trông có vẻ hơi lạc loài. Cô ngồi một mình hóng gió uống rượu trên sofa ngoài ban công, bụng đầy tâm sự.
Lần này tương phùng với mẹ, sự hiếu kì và lo lắng về cuộc sống của mẹ càng vượt xa cả niềm vui nhận thức quan hệ. Lâm Thiển không thể xem nhẹ sự thận trọng dè dặt khi mẹ và dì Mạch nhắc đến Kim Bách Minh.
Kim Bách Minh chính là nhà giàu số một nổi tiếng nhất nhì. Lão phú hào chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại là chồng của mẹ cô, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Chợt giọng nói chua loét của Phan Khả Vận truyền tới, “Hơ, em nói chứ, không phải tất cả những người đến tham gia buổi đấu giá đều có tiền giơ bản đâu, phần lớn đều đến để móc nối quan hệ mà thôi. Chị họ, chị nhìn đi, dây chuyên kim cương này của em có đẹp không?”
Lâm Thiển cau này, sao cô ghét cái giọng này ghê luôn?!
/1000
|