Những kẻ giấu mặt kia không đợi lâu cả thảy sáu tên nhanh chóng xuất đầu lộ diện cản đường tiến của ba người. Đi đêm đã tối tăm mò mẫm còn ráng bịt mặt mặc y phục đen thui ỷ đông hiếp yếu không phải phường đạo tặc thì cũng là sát thủ máu lạnh.
Ngọc Nhi khoanh tay co một chân ra sau dựa vào tường chuẩn bị coi đấm đá tư thế nhàn tản vô cùng. Nàng mấy ngày nay vẫn ấm ức một bụng đầy, tại sao tiểu thư đột nhiên có võ công còn mình thì không vẫn hoàn không. Đấu tranh tư tưởng một hồi thì quyết định mệt óc quá không so đo nữa, tiểu thư biết võ công cũng tốt sẽ không lo sợ bị ai ức hiếp. Nàng đi theo chủ tử tài ba cũng nở mày nở mặt điển hình là thời điểm tương tự như lúc này chẳng hạn. Nếu tiểu thư yếu ớt như cành liễu nàng cũng chẳng khá khẩm hơn chẳng phải cả hai cùng nguy hiểm tính mạng sao? Vì tiểu thư dư sức bảo vệ bản thân cộng thêm bảo vệ cả nàng nữa nên chẳng có việc gì phải bận tâm. Đánh nhau thôi mà sống chết mặc bay, Ngọc Nhi chỉ cần tiểu thư bình an là thỏa mãn.
- Gia Đằng công tử, huynh lui ra phía sau.
Hoàng Vĩ khẽ bảo vị bằng hữu vừa giao kết kia ẩn nấp cẩn thận tự bảo vệ bản thân cho tốt. Mấy tên hắc y nhân này vì hắn mà đến không thể liên lụy người khác huồng hồ chỉ là hai nam tử không biết võ công.
- Sát!
Một trong sáu tên hét lớn một tiếng cả bọn đồng loạt lao vào chém giết Hoàng Vĩ. Kiếm vung lên loang loáng giữa đêm tối vẫn ánh ra ánh kim màu bạc đủ biết kiếm sắc tới mức nào.
- Quạt trong tay công tử kia thay vũ khí tốt thật!
- Bản thân nó vốn dĩ là vũ khí mà.
Ngọc Nhi mở miệng tán thưởng trước Linh Nhiên cũng không ngại học hỏi bình luận cho đủ cặp. Trước mặt là hỗn chiến nhưng chủ tớ hai người làm như đang coi hát tuồng không mảy may ái ngại dùm cho Hoàng Vĩ chút nào. Linh Nhiên máu lạnh không nói làm gì nhưng nha hoàn theo hầu cũng được nàng giáo dục theo khuynh hướng “làm ngơ trước mọi sự” một cách triệt để.
- Công tử không ra tiếp vài chiêu giãn gân cốt sao?
- Không ra, mất công làm dơ y phục mới mua.
- Tại sao công tử mặc y phục màu đen, màu trắng không phải đẹp hơn sao? Nếu không thì lam, lục, hoàng, tía… gì gì cũng được đi!
Tiểu thư thích nhất màu hồng phấn xưa giờ có bao giờ vận y phục màu đen đâu. Nam trang thì không được mặc quần áo màu hồng sao làm gì có ai cấm cản đâu. Nàng ấy bây giờ công nhận là mặc màu đen cũng cuốn hút bức người nhưng đổi màu khác có khi còn đẹp hơn ấy chứ.
- Tình hình là phía trước chúng ta đang có hỗn chiến.
- Công tử nói không sai.
- Nhưng nhà ngươi đang bàn thảo với ta về cái vấn đề gì đấy?
- Đệ nói về … à đúng nha, coi bộ là chủ đề không hợp thời gian và địa điểm cho lắm thôi đợi về phòng trọ bàn tiếp.
Linh Nhiên móc cây sáo giắt sau lưng ra thổi một khúc gọi là cổ vũ cho bằng hữu mới kết giao. Sáo đưa lên môi trong khoảnh khắc âm thanh vi vu êm ái liền phát ra tản mát trong không trung.
Nàng thề có trời nàng dự định thổi sáo cho tân bằng hữu khuây khỏa chút đỉnh để chiến đấu sung mãn mạnh mẽ hơn thôi. Nhưng sáu tên sát thủ kia đinh ninh nàng gọi cứu viện nên cảnh giác chuồn trước khi quá muộn. Ác chiến sáu đánh một đang vào hồi gay cấn thì rã đám đột ngột khiến nàng mất hết cả hứng.
- Gia Đằng công tử, đa tạ huynh ra tay tương trợ.
- Hoàng công tử, ta có làm gì đâu mà huynh phải cám ơn.
- Gia Đằng công tử, huynh thổi sáo gọi cứu viện không phải sao?
Hoàng Vĩ cười cảm kích hắn cũng không lo sẽ bị bại trận bởi mấy tên đánh úp công phu vớ vẩn kia. Nhưng bằng hữu tương trợ lúc hoạn nạn là rất đáng quý chỉ một câu cám ơn sao đủ bộc lộ ân tình.
- Coi bộ là không cần rồi!
Linh Nhiên chẳng dại gì chối từ ân tình giả mạo kia, nàng đưa sáo lên thổi thêm một điệu nữa. Không cần nói cũng biết họ Hoàng kia tưởng nàng biểu hiện ám lệnh rút lui không cần tới nữa.
Ngọc Nhi đứng cạnh thừa thông minh nhận ra tiểu thư chơi trò láu cá gạt người nhưng nàng chẳng đời nào bép xép nguy hại thanh danh, hình ảnh hay bất cứ thứ gì trở ngại cho Linh Nhiên. Vừa về đến khách điếm khi cả hai bước vào phòng riêng thì Ngọc Nhi cười xòa lên vì nén hết nổi.
- Công tử thật hết nói nổi ngài rồi nha, nhận vơ trắng trợn thế mà cũng làm được.
Nàng cười chảy hết cả nước mắt nhưng tiểu thư tuyệt nhiên không có phát ra tiếng động nào phản ứng. Ngọc Nhi ráng ngưng cười ngẩng mặt lên xem thử nàng ấy bị làm sao.
- Uy, công tử sao vậy?
Linh Nhiên không nói câu nào là có lý do trong phòng có người nhưng nàng không cảm nhận được để mà chuồn trước. Hắn ngồi sẵn trên giường nàng nghiêng đầu dựa vào thành giường cười đáng sợ đến mức khiến nàng tê hết da đầu.
- Hả… vương gia!
- Ngươi lui ra!
- Nô tỳ…
Ngọc Nhi run lẩy bẩy không tiến không lui nổi dù chỉ là nửa phân. Tiểu thư ơi, làm thế nào bây giờ? Không ngờ tới lại bị vương gia tóm được nhanh như vậy phen này tiêu tùng chắc rồi.
- Ngươi không nghe bổn vương nói gì sao?
- Nô tỳ…
- Muốn chết phải không?
Thiên Lãnh giọng điệu vẫn nhẹ nhàng không bộc lộ phẫn nộ gì nhưng sát khí từ mắt hắn tỏa ra ngùn ngụt. Linh Nhiên nàng chuồn lúc này cũng không kịp mà kéo theo Ngọc Nhi thì còn khó hơn lên trời.
- Ngọc Nhi, em lui ra đi!
- Nhưng tiểu thư…
- Ta bảo lui thì nghe lời đi.
Ngọc Nhi đi rồi phòng nhỏ chỉ còn lại hai người kẻ đứng người ngồi nhìn nhau. Thiên Lãnh đổi tư thế gác chân lên giường khoanh tay lại vẫn cái điệu cười nguy hiểm và đôi mắt bắt tinh quang đe dọa đối phương. Nàng thật giỏi dám đùa giỡn với uy nghiêm của hắn, trốn khỏi phủ ư? Nàng cũng không nghĩ cho kỹ dựa vào sức của nàng chốn được bao nhiêu lâu? Bao xa?
Hắn lúc này chỉ muốn bóp cổ nàng để giải tỏa bao bực dọc, lo lắng, phiền não muốn vỡ cả tim từ lúc nàng rời khỏi. Một tháng trời không đêm nào an giấc, một tháng đuổi theo truy tìm dấu vết của nàng là cỡ nào căng thẳng là cỡ nào áp lực?
- Nàng khôn hồn thì lại đây.
Linh Nhiên làm ngơ như không nghe hắn nói. Tên khốn này khá thật, nàng xóa dấu vết lộ trình còn xoẹt ngang xoẹt dọc tùm lum mà hắn vẫn mò ra được. Hắn tính ra tới Yên Diên thành sau nàng có vài giờ chứ là bao nhiêu? Tay chân thuộc hạ thông tin thật thạo nha!
- Long Linh Nhiên, nếu nàng không tự động đến đây nàng hối hận sẽ không kịp đâu!
Uy hiếp nàng nữa rồi! Linh Nhiên chép miệng tiếp tục bỏ ngoài tai lời cảnh báo. Nàng không sợ hắn, hắn nghĩ là sẽ làm gì được nàng đây?
- Ta không bước qua đấy vương gia ngài làm gì ta?
Sai lầm, sai lầm chết người khi nàng nói câu đó vì cái tên ác ma kia sức kiên nhẫn đã đạt đến cảnh giới cao nhất và bị phá vỡ rồi. Hắn trong chớp mắt đã bay khỏi giường tóm được tay Linh Nhiên.
Ngọc Nhi khoanh tay co một chân ra sau dựa vào tường chuẩn bị coi đấm đá tư thế nhàn tản vô cùng. Nàng mấy ngày nay vẫn ấm ức một bụng đầy, tại sao tiểu thư đột nhiên có võ công còn mình thì không vẫn hoàn không. Đấu tranh tư tưởng một hồi thì quyết định mệt óc quá không so đo nữa, tiểu thư biết võ công cũng tốt sẽ không lo sợ bị ai ức hiếp. Nàng đi theo chủ tử tài ba cũng nở mày nở mặt điển hình là thời điểm tương tự như lúc này chẳng hạn. Nếu tiểu thư yếu ớt như cành liễu nàng cũng chẳng khá khẩm hơn chẳng phải cả hai cùng nguy hiểm tính mạng sao? Vì tiểu thư dư sức bảo vệ bản thân cộng thêm bảo vệ cả nàng nữa nên chẳng có việc gì phải bận tâm. Đánh nhau thôi mà sống chết mặc bay, Ngọc Nhi chỉ cần tiểu thư bình an là thỏa mãn.
- Gia Đằng công tử, huynh lui ra phía sau.
Hoàng Vĩ khẽ bảo vị bằng hữu vừa giao kết kia ẩn nấp cẩn thận tự bảo vệ bản thân cho tốt. Mấy tên hắc y nhân này vì hắn mà đến không thể liên lụy người khác huồng hồ chỉ là hai nam tử không biết võ công.
- Sát!
Một trong sáu tên hét lớn một tiếng cả bọn đồng loạt lao vào chém giết Hoàng Vĩ. Kiếm vung lên loang loáng giữa đêm tối vẫn ánh ra ánh kim màu bạc đủ biết kiếm sắc tới mức nào.
- Quạt trong tay công tử kia thay vũ khí tốt thật!
- Bản thân nó vốn dĩ là vũ khí mà.
Ngọc Nhi mở miệng tán thưởng trước Linh Nhiên cũng không ngại học hỏi bình luận cho đủ cặp. Trước mặt là hỗn chiến nhưng chủ tớ hai người làm như đang coi hát tuồng không mảy may ái ngại dùm cho Hoàng Vĩ chút nào. Linh Nhiên máu lạnh không nói làm gì nhưng nha hoàn theo hầu cũng được nàng giáo dục theo khuynh hướng “làm ngơ trước mọi sự” một cách triệt để.
- Công tử không ra tiếp vài chiêu giãn gân cốt sao?
- Không ra, mất công làm dơ y phục mới mua.
- Tại sao công tử mặc y phục màu đen, màu trắng không phải đẹp hơn sao? Nếu không thì lam, lục, hoàng, tía… gì gì cũng được đi!
Tiểu thư thích nhất màu hồng phấn xưa giờ có bao giờ vận y phục màu đen đâu. Nam trang thì không được mặc quần áo màu hồng sao làm gì có ai cấm cản đâu. Nàng ấy bây giờ công nhận là mặc màu đen cũng cuốn hút bức người nhưng đổi màu khác có khi còn đẹp hơn ấy chứ.
- Tình hình là phía trước chúng ta đang có hỗn chiến.
- Công tử nói không sai.
- Nhưng nhà ngươi đang bàn thảo với ta về cái vấn đề gì đấy?
- Đệ nói về … à đúng nha, coi bộ là chủ đề không hợp thời gian và địa điểm cho lắm thôi đợi về phòng trọ bàn tiếp.
Linh Nhiên móc cây sáo giắt sau lưng ra thổi một khúc gọi là cổ vũ cho bằng hữu mới kết giao. Sáo đưa lên môi trong khoảnh khắc âm thanh vi vu êm ái liền phát ra tản mát trong không trung.
Nàng thề có trời nàng dự định thổi sáo cho tân bằng hữu khuây khỏa chút đỉnh để chiến đấu sung mãn mạnh mẽ hơn thôi. Nhưng sáu tên sát thủ kia đinh ninh nàng gọi cứu viện nên cảnh giác chuồn trước khi quá muộn. Ác chiến sáu đánh một đang vào hồi gay cấn thì rã đám đột ngột khiến nàng mất hết cả hứng.
- Gia Đằng công tử, đa tạ huynh ra tay tương trợ.
- Hoàng công tử, ta có làm gì đâu mà huynh phải cám ơn.
- Gia Đằng công tử, huynh thổi sáo gọi cứu viện không phải sao?
Hoàng Vĩ cười cảm kích hắn cũng không lo sẽ bị bại trận bởi mấy tên đánh úp công phu vớ vẩn kia. Nhưng bằng hữu tương trợ lúc hoạn nạn là rất đáng quý chỉ một câu cám ơn sao đủ bộc lộ ân tình.
- Coi bộ là không cần rồi!
Linh Nhiên chẳng dại gì chối từ ân tình giả mạo kia, nàng đưa sáo lên thổi thêm một điệu nữa. Không cần nói cũng biết họ Hoàng kia tưởng nàng biểu hiện ám lệnh rút lui không cần tới nữa.
Ngọc Nhi đứng cạnh thừa thông minh nhận ra tiểu thư chơi trò láu cá gạt người nhưng nàng chẳng đời nào bép xép nguy hại thanh danh, hình ảnh hay bất cứ thứ gì trở ngại cho Linh Nhiên. Vừa về đến khách điếm khi cả hai bước vào phòng riêng thì Ngọc Nhi cười xòa lên vì nén hết nổi.
- Công tử thật hết nói nổi ngài rồi nha, nhận vơ trắng trợn thế mà cũng làm được.
Nàng cười chảy hết cả nước mắt nhưng tiểu thư tuyệt nhiên không có phát ra tiếng động nào phản ứng. Ngọc Nhi ráng ngưng cười ngẩng mặt lên xem thử nàng ấy bị làm sao.
- Uy, công tử sao vậy?
Linh Nhiên không nói câu nào là có lý do trong phòng có người nhưng nàng không cảm nhận được để mà chuồn trước. Hắn ngồi sẵn trên giường nàng nghiêng đầu dựa vào thành giường cười đáng sợ đến mức khiến nàng tê hết da đầu.
- Hả… vương gia!
- Ngươi lui ra!
- Nô tỳ…
Ngọc Nhi run lẩy bẩy không tiến không lui nổi dù chỉ là nửa phân. Tiểu thư ơi, làm thế nào bây giờ? Không ngờ tới lại bị vương gia tóm được nhanh như vậy phen này tiêu tùng chắc rồi.
- Ngươi không nghe bổn vương nói gì sao?
- Nô tỳ…
- Muốn chết phải không?
Thiên Lãnh giọng điệu vẫn nhẹ nhàng không bộc lộ phẫn nộ gì nhưng sát khí từ mắt hắn tỏa ra ngùn ngụt. Linh Nhiên nàng chuồn lúc này cũng không kịp mà kéo theo Ngọc Nhi thì còn khó hơn lên trời.
- Ngọc Nhi, em lui ra đi!
- Nhưng tiểu thư…
- Ta bảo lui thì nghe lời đi.
Ngọc Nhi đi rồi phòng nhỏ chỉ còn lại hai người kẻ đứng người ngồi nhìn nhau. Thiên Lãnh đổi tư thế gác chân lên giường khoanh tay lại vẫn cái điệu cười nguy hiểm và đôi mắt bắt tinh quang đe dọa đối phương. Nàng thật giỏi dám đùa giỡn với uy nghiêm của hắn, trốn khỏi phủ ư? Nàng cũng không nghĩ cho kỹ dựa vào sức của nàng chốn được bao nhiêu lâu? Bao xa?
Hắn lúc này chỉ muốn bóp cổ nàng để giải tỏa bao bực dọc, lo lắng, phiền não muốn vỡ cả tim từ lúc nàng rời khỏi. Một tháng trời không đêm nào an giấc, một tháng đuổi theo truy tìm dấu vết của nàng là cỡ nào căng thẳng là cỡ nào áp lực?
- Nàng khôn hồn thì lại đây.
Linh Nhiên làm ngơ như không nghe hắn nói. Tên khốn này khá thật, nàng xóa dấu vết lộ trình còn xoẹt ngang xoẹt dọc tùm lum mà hắn vẫn mò ra được. Hắn tính ra tới Yên Diên thành sau nàng có vài giờ chứ là bao nhiêu? Tay chân thuộc hạ thông tin thật thạo nha!
- Long Linh Nhiên, nếu nàng không tự động đến đây nàng hối hận sẽ không kịp đâu!
Uy hiếp nàng nữa rồi! Linh Nhiên chép miệng tiếp tục bỏ ngoài tai lời cảnh báo. Nàng không sợ hắn, hắn nghĩ là sẽ làm gì được nàng đây?
- Ta không bước qua đấy vương gia ngài làm gì ta?
Sai lầm, sai lầm chết người khi nàng nói câu đó vì cái tên ác ma kia sức kiên nhẫn đã đạt đến cảnh giới cao nhất và bị phá vỡ rồi. Hắn trong chớp mắt đã bay khỏi giường tóm được tay Linh Nhiên.
/67
|