Linh Nhiên học y thuật sao có thể không nghe đến vĩnh viễn xuân dược thất truyền trong nhân gian kia chứ. Hắn… tên khốn ấy hạ xuân dược đã đủ vô sỉ hạ lưu, hắn lại còn chọn lựa loại dược không có thuốc giải này. Hắn có thể ra tay không lưu chút tình nghĩa nào như vậy còn dám trơ trẽn nói hắn yêu nàng.
- Ngươi! Sao ngươi có thể chứ ? Ta sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt.
- Nàng không được bỏ đi!
Thiên Lãnh lắc đầu chụp lấy cổ tay nàng, nhìn nàng cầu khẩn. Nàng đánh thêm mấy kích trí mạng nữa hắn cũng chẳng sợ hãi, nếu trân mình chịu đòn có thể khiến nàng hả giận thì đâu có vấn đề gì to tát. Nhưng hắn cảm giác nàng sẽ không trút giận đơn giản như vậy, nếu nàng nhất định phản kháng đến cùng thì…
- Đủ bản lĩnh ngươi cản ta lại đi có điều… hôm nay không đánh ngươi ta là con sâu.
Mỹ nhân nổi giận sức mạnh tựa ngàn cân vung tay lên đối với nạn nhân trước mặt không có ý định “giơ cao đánh khẽ”. Dở hơi hơn là tên ngốc đó từ chối phản đòn, hắn sống chết giữ vững lập trường “muốn tìm đường sống trong chỗ chết ”.
- Chủ nhân!!! Thuộc hạ có việc cần bẩm báo.
Linh Nhiên tay chân đang đấm đá khí thế, tạm dừng lại liếc nhìn phía cửa, vừa phật ý với kẻ phá đám kia vừa ấm ức với tên đầu heo này. Hắn tưởng bở cứ bất động chịu đòn thì nàng sẽ mềm lòng mà tha cho hắn chắc? Kết liễu mạng của hắn cũng không đền hết tội trạng, nàng thách thức hắn dám tự mình bào chữa đấy!
- Trân bảo à, đánh nữa sẽ đau tay nàng.
- Ai cần ngươi thương xót cho ta! Thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi nghĩ cái tên cận vệ ngoài cửa kia đủ năng lực cứu ngươi sao?
- Nàng yên tâm hắn dám động thủ với nàng ta liền cắt cổ hắn. Có điều hắn không phải tới cứu ta, nàng ở đây ta sẽ cần ai cứu sao?
Hắn đột ngột đứng dậy mỉm cười tự tin trong chớp nhoáng tu chỉnh lại dung nhan tuấn lãng. Nàng ném cho hắn ánh nhìn hèn mọn coi thường, nam nhân này thật là sĩ diện coi trọng mặt mũi hơn mạng sống. Ngươi chết đến nơi vẫn còn mất thời gian để ý đến hình tượng ư ?
- Kẻ ở ngoài không được vào, ta với chủ nhân của các ngươi đang có chuyện trọng yếu cấp bách cần phải giải quyết.
- Đều ở ngoài đợi cho ta.
Trân bảo ở đây thì hắn còn chuyện gì đáng để tâm hơn chứ, mọi việc râu ria đều có thể gác sang một bên nhường chỗ cho việc nàng muốn hắn làm.
- Họ Lương Hoàng đầu óc ngươi có vấn đề trầm trọng từ lúc nào rồi, ngươi nên đi cứu chữa từ sớm mới phải chứ?
- Nàng…
- Ngươi điên loạn ta mặc xác nhưng ngươi lại tiếp tục gây thiệt hại đến ta. Long Linh Nhiên ta vẫn còn chưa muốn chết, mạng của ta để được sống lại phải trả giá không ít, ngươi đúng là hung tinh chỉ mang xui rủi cho ta là giỏi, ta ghét ghét… ghét ngươi.
Hắn biết trước khi nàng phát hiện chân tướng sự việc sẽ chịu đả kích lớn. Nàng sẽ ghét, sẽ hận, sẽ oán… hắn nhiều hơn mọi thứ là điều nằm trong dự đoán nhưng sao nghe chính miệng nàng thốt ra lại đau lòng quá.
- Nhiên Nhi, ta xin lỗi.
- Ngươi là nam nhân bá đạo, xấu xa, ích kỷ… ngươi chỉ biết làm theo ý mình thôi! Ngươi yêu ta kiểu đó ta không cần, kẻ nào bị ngươi yêu là người bất hạnh nhất thế gian.
Nàng đứng đó gào thét om sòm cả nửa buổi cái tên kia vẫn không dám ho he câu nào. Hắn bây giờ biết thân biết phận của mình “công không tội mười” đành im lặng ngoan ngoãn nghe chửi. Nàng tức giận rất đáng yêu, lời nói trong lúc phẫn nộ nghe càng thu hút.
- Nhìn cái gì? Ngươi muốn tự ta tiễn ngươi một đoạn hay tự xử hả?
Nàng đặt tay lên cổ họng hắn muốn dùng lực, nghĩ tới điều gì lại buông tay.
- Khoan, không được… ngươi chết là chuyện nhỏ, ta chết mới là chuyện đáng lo.
Linh Nhiên chưa muốn chết, nàng đánh đổi tơ tình sống lại được có mấy tuần lại ngỏm nữa… vậy lúc trước chết quách cho rồi. Mọi sự cũng do hắn mà ra, tại tên giống đực suy nghĩ không dùng đầu mà dùng thân dưới dẫn đường chỉ lối điên loạn này hại nàng.
- Ngươi còn Mỵ Giao Xuân Dược không?
- Không có! Nhiên Nhi, nàng ở lại bên ta đi. Ta sẽ chăm sóc nàng không để nàng chịu ủy khuất đâu.
- Ở lại với ngươi để mỗi ngày phải lăn qua lăn lại với ngươi chắc? Ngày nào cũng như vậy ngươi không sợ cạn kiệt tinh lực mà chết à?
Nữ tử khuê các nói mấy câu này mặt không đỏ mặt, ngượng ngùng, xấu hổ chắc chỉ có nàng. Nàng thản nhiên nhưng tên nam nhân trước mặt nàng thì xui xẻo hơn tự sặc nước miếng, chủ đề nhạy cảm khó nói mà.
- Một tháng ta có nguyệt sự mấy ngày, ngươi cũng đè ta ra mà cưỡng bức chắc?
…
- Ngươi câm hả? Trả lời ngay.
- Không có, ta uống một nửa lọ dược còn lại mà.
- Có ý tứ gì?
- Hai người cùng uống chung một liều thì nàng mấy ngày đó không bị ảnh hưởng.
- Thế còn ngươi?
Thiên Lãnh thấy trong mắt nàng lóe lên tia âm lãnh, nàng đang hy vọng hắn bị thống khổ trong mấy ngày đó đây mà. Hắn không muốn cũng đành dập tắt chờ mong trả đũa của nàng rồi.
- Ta… cũng không sao.
- Chết tiệt!
Nàng hất luôn khay trà trên bàn vào người hắn… hứ, đê tiện như tên khốn này mọi sự thể nào chẳng được hắn tính đường đi nước bước cả rồi. Thiên hạ có loại xiềng xích nào kiên cố chắc chắn hơn cách hắn đã dùng trên người nàng chứ? Nàng lấy mạng hắn cũng vô ích không có hắn mỗi lần dược tính phát tác chẳng phải sẽ bị hành hạ sống không bằng chết sao?
Cảm giác giày vò đó nghĩ tới thôi cũng thấy tởn, bủn rủn hết toàn thân mình, hắn cũng sẽ chẳng khá hơn đi. Chậm đã… hắn… không phải cũng uống xuân dược ư ? Nàng chỉ cần biến mất, hắn liền phải tự đào mồ chôn sống mình để giải thoát rồi. Nàng nếu dùng yêu pháp tự thôi miên chính mình biết đâu lại có kết quả, vẫn cứ là phải thử mới biết được.
- Tạm tha cho ngươi!
- Nàng không giận ta nữa?
Nàng không thèm nhìn hắn buông lại một câu mập mờ rồi hướng cửa thẳng tiến, Thiên Lãnh rối rít đứng dậy bám theo sát nút. Nàng chê hắn phiền, khó ưa, vướng tay vướng chân cũng được, Nhiên Nhi nàng ở đâu hắn sẽ có mặt tại đó.
- Chủ nhân! Vương phi!
- Tiểu thư! Vương gia!
Cửa mở toang có hai thân ảnh đang mất dần kiên nhẫn đứng ngoài chờ phụng mệnh. Sử Tiết và Ngọc Nhi hai người vẻ mặt đều khẩn trương, gắt gao nhìn chủ tử của mình một lượt từ trên xuống dưới rồi mới thả lỏng lo lắng. Tiếng động trong phòng khi nãy thật lớn còn tưởng hai ngươi đấu đến một mất một còn, ta sống thì ngươi phải chết chứ.
- Chuyện gì rồi ?
- Tiểu thư, cần uống thuốc sao?
Chủ tớ bọn họ hai người có thể nói là tâm ý tương thông, Ngọc Nhi sớm đã biết thuốc này mua về phải sắc ngay tiểu thư cần dùng.
- Sao nàng phải uống thuốc, nàng thật không khỏe ?
Linh Nhiên không có hứng thú trả lời hắn, nàng nhìn hai chén thuốc, hít sâu một hơi liền xác định cầm chén bên trái lên uống cạn. Dược này uống vào sẽ không thụ thai, nàng đầu óc còn tỉnh táo lắm không muốn dây dưa với cái của nợ ấy nhất là nó lại có liên quan tới tên này.
- Ngươi muốn uống chứ?
Nàng thong thả đặt chén xuống rồi cầm chén còn lại đưa cho Thiên Lãnh. Nàng kê đơn thuốc trị nội thương cho hắn nhưng là lúc ấy nàng còn chưa biết hắn cho nàng uống Mỵ Giao Xuân Dược. Thuốc đã mua còn sắc xong xuôi rồi bỏ đi thì thật phí, đem hù dọa chơi xem hắn dám uống không?
- Sợ sao? Nghĩ ta sẽ độc chết ngươi ?
- Nhiên Nhi, nàng đưa độc dược ta cũng uống.
Thiên Lãnh chẳng ngại ngần tiếp chén thuốc trong tay nàng, trân bảo nghĩ hắn ngốc nghếch một chút kiến thức về y dược cũng không có sao. Thuốc nàng uống và chén thuốc hắn đang cầm căn bản quá quen thuộc, hắn trong bụng mừng thầm nàng dù thế nào vẫn quan tâm cho mình đi. Có lẽ nàng không ghét hắn nhiều lắm, nàng từng yêu hắn không phải sao? Tạm thời hắn đành bằng lòng với sự hời hợt lạnh nhạt của nàng… coi như hắn chịu đựng bồi thường cho nàng, cũng coi như sự trả giá của hắn ngày xưa không biết quý trọng nàng.
Cuối dãy lầu này tại một căn phòng khác, Hoàng Vĩ đang gõ gõ quạt vào lòng bàn tay dáng vẻ chờ đợi. Hắn vừa sai phái thuộc hạ hướng phòng của Gia Đằng công tử đưa thiếp mời mọc hắn hôm nay cùng đi ngoạn cảnh Yên Diên thành. Nam tử quái lạ này khơi dậy sự tò mò và hứng thú nơi hắn, gặp gỡ chưa lâu mà mới sáng ngày ra hắn đã nghĩ tới người ta rồi.
- Công tử, ta vào được không?
Giọng nói của Tố Nha vang lên cùng tiếng gõ xin phép vào phòng, Hoàng Vĩ mặt mày không có biểu tình háo hức hay thờ ơ, hắn đứng dậy mở cửa phòng cho nàng.
- Tố cô nương tìm ta ?
- Công tử ta mang điểm tâm tới cho ngài.
- Làm phiền cô nương! Đa tạ nhiều.
Tố Nha thấy hắn đứng ở cửa tiếp nhận khay thức ăn của nàng liền biết hắn không có nhã ý mời nàng vào phòng. Sắc mặt vẫn tươi tỉnh dù trong lòng rất hụt hẫng, công tử không thích nàng như nàng tưởng.
- Chủ nhân!
Cận vệ thân tín Trương Luân lúc này vừa đi tới, vô tình giải vây không khí gượng gạo giữa đôi bên. Tố Nha lẳng lặng rút lui, nàng biết mình phi thường không được chào đón khi hai chủ nhân họ nói chuyện.
- Sao rồi?
- Hồi báo chủ nhân Gia Đằng công tử đã ra khỏi phòng từ sớm!
- Đi rồi?
- Vâng! Còn có chuyện này sáng sớm thuộc hạ chưa kịp trình báo, nhị vương gia đêm qua cũng tới rồi.
Đôi lông mày trên gương mặt của nam tử khẽ nhíu, hắn cũng tới. Thiên hạ rộng lớn đi đường nào cũng đụng mặt hắn là cớ làm sao? Hắn không ở kinh thành làm vương gia cao quý của hắn, nơi này có gì lôi cuốn mà đến.
- Ngươi! Sao ngươi có thể chứ ? Ta sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt.
- Nàng không được bỏ đi!
Thiên Lãnh lắc đầu chụp lấy cổ tay nàng, nhìn nàng cầu khẩn. Nàng đánh thêm mấy kích trí mạng nữa hắn cũng chẳng sợ hãi, nếu trân mình chịu đòn có thể khiến nàng hả giận thì đâu có vấn đề gì to tát. Nhưng hắn cảm giác nàng sẽ không trút giận đơn giản như vậy, nếu nàng nhất định phản kháng đến cùng thì…
- Đủ bản lĩnh ngươi cản ta lại đi có điều… hôm nay không đánh ngươi ta là con sâu.
Mỹ nhân nổi giận sức mạnh tựa ngàn cân vung tay lên đối với nạn nhân trước mặt không có ý định “giơ cao đánh khẽ”. Dở hơi hơn là tên ngốc đó từ chối phản đòn, hắn sống chết giữ vững lập trường “muốn tìm đường sống trong chỗ chết ”.
- Chủ nhân!!! Thuộc hạ có việc cần bẩm báo.
Linh Nhiên tay chân đang đấm đá khí thế, tạm dừng lại liếc nhìn phía cửa, vừa phật ý với kẻ phá đám kia vừa ấm ức với tên đầu heo này. Hắn tưởng bở cứ bất động chịu đòn thì nàng sẽ mềm lòng mà tha cho hắn chắc? Kết liễu mạng của hắn cũng không đền hết tội trạng, nàng thách thức hắn dám tự mình bào chữa đấy!
- Trân bảo à, đánh nữa sẽ đau tay nàng.
- Ai cần ngươi thương xót cho ta! Thân ngươi còn khó bảo toàn, ngươi nghĩ cái tên cận vệ ngoài cửa kia đủ năng lực cứu ngươi sao?
- Nàng yên tâm hắn dám động thủ với nàng ta liền cắt cổ hắn. Có điều hắn không phải tới cứu ta, nàng ở đây ta sẽ cần ai cứu sao?
Hắn đột ngột đứng dậy mỉm cười tự tin trong chớp nhoáng tu chỉnh lại dung nhan tuấn lãng. Nàng ném cho hắn ánh nhìn hèn mọn coi thường, nam nhân này thật là sĩ diện coi trọng mặt mũi hơn mạng sống. Ngươi chết đến nơi vẫn còn mất thời gian để ý đến hình tượng ư ?
- Kẻ ở ngoài không được vào, ta với chủ nhân của các ngươi đang có chuyện trọng yếu cấp bách cần phải giải quyết.
- Đều ở ngoài đợi cho ta.
Trân bảo ở đây thì hắn còn chuyện gì đáng để tâm hơn chứ, mọi việc râu ria đều có thể gác sang một bên nhường chỗ cho việc nàng muốn hắn làm.
- Họ Lương Hoàng đầu óc ngươi có vấn đề trầm trọng từ lúc nào rồi, ngươi nên đi cứu chữa từ sớm mới phải chứ?
- Nàng…
- Ngươi điên loạn ta mặc xác nhưng ngươi lại tiếp tục gây thiệt hại đến ta. Long Linh Nhiên ta vẫn còn chưa muốn chết, mạng của ta để được sống lại phải trả giá không ít, ngươi đúng là hung tinh chỉ mang xui rủi cho ta là giỏi, ta ghét ghét… ghét ngươi.
Hắn biết trước khi nàng phát hiện chân tướng sự việc sẽ chịu đả kích lớn. Nàng sẽ ghét, sẽ hận, sẽ oán… hắn nhiều hơn mọi thứ là điều nằm trong dự đoán nhưng sao nghe chính miệng nàng thốt ra lại đau lòng quá.
- Nhiên Nhi, ta xin lỗi.
- Ngươi là nam nhân bá đạo, xấu xa, ích kỷ… ngươi chỉ biết làm theo ý mình thôi! Ngươi yêu ta kiểu đó ta không cần, kẻ nào bị ngươi yêu là người bất hạnh nhất thế gian.
Nàng đứng đó gào thét om sòm cả nửa buổi cái tên kia vẫn không dám ho he câu nào. Hắn bây giờ biết thân biết phận của mình “công không tội mười” đành im lặng ngoan ngoãn nghe chửi. Nàng tức giận rất đáng yêu, lời nói trong lúc phẫn nộ nghe càng thu hút.
- Nhìn cái gì? Ngươi muốn tự ta tiễn ngươi một đoạn hay tự xử hả?
Nàng đặt tay lên cổ họng hắn muốn dùng lực, nghĩ tới điều gì lại buông tay.
- Khoan, không được… ngươi chết là chuyện nhỏ, ta chết mới là chuyện đáng lo.
Linh Nhiên chưa muốn chết, nàng đánh đổi tơ tình sống lại được có mấy tuần lại ngỏm nữa… vậy lúc trước chết quách cho rồi. Mọi sự cũng do hắn mà ra, tại tên giống đực suy nghĩ không dùng đầu mà dùng thân dưới dẫn đường chỉ lối điên loạn này hại nàng.
- Ngươi còn Mỵ Giao Xuân Dược không?
- Không có! Nhiên Nhi, nàng ở lại bên ta đi. Ta sẽ chăm sóc nàng không để nàng chịu ủy khuất đâu.
- Ở lại với ngươi để mỗi ngày phải lăn qua lăn lại với ngươi chắc? Ngày nào cũng như vậy ngươi không sợ cạn kiệt tinh lực mà chết à?
Nữ tử khuê các nói mấy câu này mặt không đỏ mặt, ngượng ngùng, xấu hổ chắc chỉ có nàng. Nàng thản nhiên nhưng tên nam nhân trước mặt nàng thì xui xẻo hơn tự sặc nước miếng, chủ đề nhạy cảm khó nói mà.
- Một tháng ta có nguyệt sự mấy ngày, ngươi cũng đè ta ra mà cưỡng bức chắc?
…
- Ngươi câm hả? Trả lời ngay.
- Không có, ta uống một nửa lọ dược còn lại mà.
- Có ý tứ gì?
- Hai người cùng uống chung một liều thì nàng mấy ngày đó không bị ảnh hưởng.
- Thế còn ngươi?
Thiên Lãnh thấy trong mắt nàng lóe lên tia âm lãnh, nàng đang hy vọng hắn bị thống khổ trong mấy ngày đó đây mà. Hắn không muốn cũng đành dập tắt chờ mong trả đũa của nàng rồi.
- Ta… cũng không sao.
- Chết tiệt!
Nàng hất luôn khay trà trên bàn vào người hắn… hứ, đê tiện như tên khốn này mọi sự thể nào chẳng được hắn tính đường đi nước bước cả rồi. Thiên hạ có loại xiềng xích nào kiên cố chắc chắn hơn cách hắn đã dùng trên người nàng chứ? Nàng lấy mạng hắn cũng vô ích không có hắn mỗi lần dược tính phát tác chẳng phải sẽ bị hành hạ sống không bằng chết sao?
Cảm giác giày vò đó nghĩ tới thôi cũng thấy tởn, bủn rủn hết toàn thân mình, hắn cũng sẽ chẳng khá hơn đi. Chậm đã… hắn… không phải cũng uống xuân dược ư ? Nàng chỉ cần biến mất, hắn liền phải tự đào mồ chôn sống mình để giải thoát rồi. Nàng nếu dùng yêu pháp tự thôi miên chính mình biết đâu lại có kết quả, vẫn cứ là phải thử mới biết được.
- Tạm tha cho ngươi!
- Nàng không giận ta nữa?
Nàng không thèm nhìn hắn buông lại một câu mập mờ rồi hướng cửa thẳng tiến, Thiên Lãnh rối rít đứng dậy bám theo sát nút. Nàng chê hắn phiền, khó ưa, vướng tay vướng chân cũng được, Nhiên Nhi nàng ở đâu hắn sẽ có mặt tại đó.
- Chủ nhân! Vương phi!
- Tiểu thư! Vương gia!
Cửa mở toang có hai thân ảnh đang mất dần kiên nhẫn đứng ngoài chờ phụng mệnh. Sử Tiết và Ngọc Nhi hai người vẻ mặt đều khẩn trương, gắt gao nhìn chủ tử của mình một lượt từ trên xuống dưới rồi mới thả lỏng lo lắng. Tiếng động trong phòng khi nãy thật lớn còn tưởng hai ngươi đấu đến một mất một còn, ta sống thì ngươi phải chết chứ.
- Chuyện gì rồi ?
- Tiểu thư, cần uống thuốc sao?
Chủ tớ bọn họ hai người có thể nói là tâm ý tương thông, Ngọc Nhi sớm đã biết thuốc này mua về phải sắc ngay tiểu thư cần dùng.
- Sao nàng phải uống thuốc, nàng thật không khỏe ?
Linh Nhiên không có hứng thú trả lời hắn, nàng nhìn hai chén thuốc, hít sâu một hơi liền xác định cầm chén bên trái lên uống cạn. Dược này uống vào sẽ không thụ thai, nàng đầu óc còn tỉnh táo lắm không muốn dây dưa với cái của nợ ấy nhất là nó lại có liên quan tới tên này.
- Ngươi muốn uống chứ?
Nàng thong thả đặt chén xuống rồi cầm chén còn lại đưa cho Thiên Lãnh. Nàng kê đơn thuốc trị nội thương cho hắn nhưng là lúc ấy nàng còn chưa biết hắn cho nàng uống Mỵ Giao Xuân Dược. Thuốc đã mua còn sắc xong xuôi rồi bỏ đi thì thật phí, đem hù dọa chơi xem hắn dám uống không?
- Sợ sao? Nghĩ ta sẽ độc chết ngươi ?
- Nhiên Nhi, nàng đưa độc dược ta cũng uống.
Thiên Lãnh chẳng ngại ngần tiếp chén thuốc trong tay nàng, trân bảo nghĩ hắn ngốc nghếch một chút kiến thức về y dược cũng không có sao. Thuốc nàng uống và chén thuốc hắn đang cầm căn bản quá quen thuộc, hắn trong bụng mừng thầm nàng dù thế nào vẫn quan tâm cho mình đi. Có lẽ nàng không ghét hắn nhiều lắm, nàng từng yêu hắn không phải sao? Tạm thời hắn đành bằng lòng với sự hời hợt lạnh nhạt của nàng… coi như hắn chịu đựng bồi thường cho nàng, cũng coi như sự trả giá của hắn ngày xưa không biết quý trọng nàng.
Cuối dãy lầu này tại một căn phòng khác, Hoàng Vĩ đang gõ gõ quạt vào lòng bàn tay dáng vẻ chờ đợi. Hắn vừa sai phái thuộc hạ hướng phòng của Gia Đằng công tử đưa thiếp mời mọc hắn hôm nay cùng đi ngoạn cảnh Yên Diên thành. Nam tử quái lạ này khơi dậy sự tò mò và hứng thú nơi hắn, gặp gỡ chưa lâu mà mới sáng ngày ra hắn đã nghĩ tới người ta rồi.
- Công tử, ta vào được không?
Giọng nói của Tố Nha vang lên cùng tiếng gõ xin phép vào phòng, Hoàng Vĩ mặt mày không có biểu tình háo hức hay thờ ơ, hắn đứng dậy mở cửa phòng cho nàng.
- Tố cô nương tìm ta ?
- Công tử ta mang điểm tâm tới cho ngài.
- Làm phiền cô nương! Đa tạ nhiều.
Tố Nha thấy hắn đứng ở cửa tiếp nhận khay thức ăn của nàng liền biết hắn không có nhã ý mời nàng vào phòng. Sắc mặt vẫn tươi tỉnh dù trong lòng rất hụt hẫng, công tử không thích nàng như nàng tưởng.
- Chủ nhân!
Cận vệ thân tín Trương Luân lúc này vừa đi tới, vô tình giải vây không khí gượng gạo giữa đôi bên. Tố Nha lẳng lặng rút lui, nàng biết mình phi thường không được chào đón khi hai chủ nhân họ nói chuyện.
- Sao rồi?
- Hồi báo chủ nhân Gia Đằng công tử đã ra khỏi phòng từ sớm!
- Đi rồi?
- Vâng! Còn có chuyện này sáng sớm thuộc hạ chưa kịp trình báo, nhị vương gia đêm qua cũng tới rồi.
Đôi lông mày trên gương mặt của nam tử khẽ nhíu, hắn cũng tới. Thiên hạ rộng lớn đi đường nào cũng đụng mặt hắn là cớ làm sao? Hắn không ở kinh thành làm vương gia cao quý của hắn, nơi này có gì lôi cuốn mà đến.
/67
|