Thiên Lãnh khi được cứu lên thì thân xác tiêu điều như hoa khô quả héo. Nước hồ đột ngột đóng băng khiến hắn trở tay không kịp. Thật kỳ lạ sao nước có thể đóng băng giữa trời thu được chứ?
- Vương gia mời ngay nhanh chóng đi thay y phục, ướt hết cả rồi,
Một đám tỳ thiếp khác thấy hắn được đưa lên bờ thì xúm vào đông như kiến bu quanh miếng đường phèn. Rất khó chịu đó nha hắn đang cần bầu không khí trong lành mà lúc này xộc vào mũi chỉ có mùi son phấn đủ loại thật khiến người khác muốn ngạt thở.
- Tránh ra.
Tức tối hét toáng lên khiến cả đám đơ người sợ hãi lui dần ra xa. Hắn tìm mãi không thấy Linh Nhiên đâu thì bốc hỏa còn ác nghiệt hơn nữa.
- Nàng đâu rồi?
- Thưa ngài nàng nào ạ?
Đám hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, họ đoán vương gia tìm vương phi nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc. Ngài ấy không phải tìm vương phi chém chết chứ, vừa nãy là vương phi xô ngài xuống hồ mà. Cảnh đó ai đứng quanh đây đều thấy cả… nhưng là vừa rồi bất ngờ và hỗn loạn quá nên không ai để ý thủ phạm muốn ám sát vương gia bỏ đi đâu mất rồi.
- Ngài hỏi vương phi?
Một tỳ nữ rụt rè lên tiếng, nàng ta nằm trong cái tốp vừa hớt hải bám đuôi vương gia chạy ra từ lãnh cung. Nàng thấy hắn tức giận gật đầu xác nhận thì hồ hởi tuôn luôn một tràng, trong bụng đinh ninh mừng thầm phen này vương phi chết thảm rồi.
- Vương phi đẩy ngài xuống hồ đáng bị phạt nặng, nô tỳ đi mời nàng ra đây cho vương gia trị tội.
Câu nói này khiến cho mấy kẻ đến sau không chứng kiến rõ sự tình nhao nhao cả lên. Họ chưa kịp nắm bắt thông tin là sự tình bây giờ có chút biến chuyển nên thi nhau hùa vào nói xấu vương phi thật hăng hái. Ai nấy cũng góp ý phải phạt nàng mạnh tay thế này, ác liệt như thế kia… đặc biệt là đám tỳ thiếp vốn xưa nay ghen tỵ địa vị vương phi của nàng.
- Vương gia ngài đánh chết vương phi đi.
- Ngài hạ lệnh cho treo cổ nàng đi, nàng vô phép quá không đặt ngài vào trong mắt nữa rồi.
Màn tra tấn sau dã man hơn màn trước, ai nấy đinh ninh phen này cái gai trong mắt kia hết đường sống. Nhưng nói hoài nói mãi cũng chả thấy vương gia có ý kiến gì chỉ là một gương mặt nhàn nhạt ý cười. Nụ cười của hắn khiến mọi người tự động dạt qua một bên cách xa thêm một chút.
- Cao kiến của các ngươi quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
- Vương gia… quá khen.
Linh tính mách bảo các nàng đang đứng ở thế nguy, khuôn mặt cười nhạt nhưng ánh mắt đượm sát khí kia… chỉ xuất hiện khi vương gia muốn lấy mạng ai đó. Quả nhiên là… hắn đã vung tay lên…
- Giết người sao cần ta giúp không?
- Nhiên Nhi.
Thiên Lãnh nghe giọng của nàng thì buông tay xuống… tạm thời không rảnh động thủ. Hắn quay phắt lại buộc miệng gọi nàng Nhiên Nhi lần thứ hai rất thân mật.
- Cấm đầu heo nhà ngươi gọi ta Nhiên Nhi.
- Nàng gọi ta cái gì?
- Đúng là đồ điếc đặc mà… tiện tỳ các ngươi nhìn cái gì, muốn chết sao?
Linh Nhiên quay về phòng nhưng thấy cái lỗ to đùng trên vách thì đầu bốc máu nóng khí thế hùng hổ đi ra… muốn tìm tên ác ma kia tính xổ. Hắn vừa thấy nàng thì hoan hỉ gọi tên làm như quen thân lắm, khiến nàng càng tức điên hơn lớn tiếng châm chích hắn. Khi nói xong lại ngờ ngợ nhận ra có một loạt ánh mắt đang chiếu vào mình xoi mói, tức mình quay qua chửi bới luôn một thể.
- Chủ thì tai có bệnh, đầy tớ thì mắt lèm nhèm chưa nhìn thấy bổn tiểu thư bao giờ sao? Ác ma khốn kiếp sao ngươi dám phá nát phòng của ta?
- Vương phi nàng thật vô lễ, sao dám ăn nói hỗn láo trước mặt vương gia. Chúng ta thay ngài trừng trị nàng.
Câu này là do cái đám tỳ thiếp lục lam chàm tím… đủ màu vì vương gia mà bất bình thay. Cái đám này thiểu năng trí tuệ vô cùng… khi nãy vừa xém chết dưới tay của Thiên Lãnh mà bây giờ lại ngu đần ra mặt thay cho hắn nữa. Tất cả cứ thế đồng loạt nhào lên định tát tai, kéo tóc nàng… hoặc là dẫm đạp nàng te tua. Tiếc là chưa thấy ai kịp động thủ đã bị đánh bay giạt ra ngoài không ói máu chết cũng toàn thân thương tích trầm trọng.
- Đánh đẹp quá nhỉ, khá đó chứ.
Linh Nhiên nhạt nhẽo tán thưởng, mắt léo lên tia trào phúng đậm ý coi thường hắn. Nam nhân xấu xa chỉ thọc gậy bánh xe là giỏi, ai mượn hắn ra tay dùm đâu. Nàng còn chưa kịp sài thử yêu pháp một chiêu nào đã không còn đất diễn rồi. Nhún vai nhàm chán nhìn đám người kia chết thảm trong vũng máu hay đang rên rỉ thảm thiết, nàng chẳng có lấy một tia động lòng.
- Nàng đừng có nhìn, quay về đi.
Thiên Lãnh hắn lo xa sợ nàng nhìn thấy cảnh máu chảy chết chóc thì sợ hãi nhưng là hắn không có ngờ tới nàng mặt không đổi sắc nhìn qua một lượt còn rảnh rang bình phẩm tư thế chết của người khác nữa chứ. Nữ nhân này rốt cuộc là cái loại người gì vậy, sao có thể phút trước là nữ tử yếu ớt bị ăn hiếp cũng không dám hó hé một câu mà lúc này thì…
- Đầu heo nhà ngươi là cái đồ phá hoại, đánh sập phòng của ta rồi mà còn dư sức giết người nhẹ nhàng như ăn cháo trong chén. Bất quá ngươi đánh kiểu này cũng chưa hoàn hảo cho lắm, để ta ra tay đảm bảo bọn người này chết đẹp hơn mấy phần.
- Nàng… nàng nói gì?
- Đầu heo điếc đặc… mắt ngươi mở to nhìn cô ta đi, nữ nhân áo tím đó, cô ta chết trong cái tư thế tay ôm bụng co rúm lại như con sâu nhìn thật xấu. Bất quá cô ta chết như thế cũng chưa phải thảm nhất, nữ nhân áo xanh kia là chết ngồi nha, xui cho cô ta bị ngươi đánh văng trúng cái cây… cái này gọi là va chạm vì cái cây mà chết…
Linh Nhiên mặt lạnh tanh bình phẩm khô rát cả cổ cũng chưa thấy chán… nàng cướp sân khấu từ đầu buổi đến cuối buổi mà chả ai dám có ý kiến phản đối. Ngọc Nhi lúc này ngồi bẹp dưới đất, mắt mở to hết cỡ á khẩu. Gia nhân và tỳ thiếp khác run rẩy như bị tạt nước lạnh len lén nhìn nàng rồi dáo dác xích lại tựa vào nhau đứng cho khỏi té.
- Nàng thấy thú vị?
- Thú vị cái đầu ngươi, đồ phá hoại ngươi phá sập phòng ta như thế rồi, ngươi tính sao đây hả?
- Nàng muốn ta tính cái gì? Trong phủ này ta muốn phá nơi nào thì phá, nàng có quyền phản kháng ư? Nàng nghĩ mình là ai hả?
Thiên Lãnh sau khi đơ người như khúc gỗ một hồi vì quá sốc cũng hoàn hồn lấy lại uy thế. Hắn thấy nàng lớn mật lớn gan đòi hỏi quyền lợi thì sầm mặt lại tức giận. Nàng ta cư nhiên thay đổi tính cách theo hướng vô cùng đáng ngờ vực, kỳ quái. Hắn cảm thấy sự tình bây giờ mình không còn nắm bắt trong lòng bàn tay được nữa thì… tự ái bị đụng chạm.
- Ta là Long Linh Nhiên cần gì phải nghĩ nữa, ngươi phá hỏng phòng của ta không có bồi thường ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai đây, dám động chạm đến bổn tiểu thư còn khờ khạo lớn mật ý kiến này nọ. Ngươi chết chắc rồi!
Linh Nhiên dứt lời thì mắt lóe lên sát ý, tay âm thầm vận lực, chiêu đầu tiên trình làng phải đánh cho đẹp mắt chút nếu không thật mất ấn tượng.
- Ngươi có lời cuối cùng trước khi về trời không đầu heo?
- Nàng cẩn thận ăn nói, còn dám gọi ta như vậy một lần nữa ta lấy mạng nàng đấy!
- Tiếc rằng ngươi chẳng có cơ hội nữa đâu.
Linh Nhiên vung tay tung chưởng, một chiêu này thật uy lực đủ để khiến người bị đánh trúng chết không kịp trăng trối. Tiếc là… họ Lương Hoàng kia rõ ràng là cáo già lâu năm khó hạ, hắn ngay giây phút nàng động thủ đã nhanh tay kéo một tỳ thiếp õng ẹo không biết chết sống cứ sáp sáp lại gần hắn đứng mới hài lòng… lấy cô ta làm lá chắn. Nữ nhân đó quả thật chết không kịp ngáp.
- Vương gia mời ngay nhanh chóng đi thay y phục, ướt hết cả rồi,
Một đám tỳ thiếp khác thấy hắn được đưa lên bờ thì xúm vào đông như kiến bu quanh miếng đường phèn. Rất khó chịu đó nha hắn đang cần bầu không khí trong lành mà lúc này xộc vào mũi chỉ có mùi son phấn đủ loại thật khiến người khác muốn ngạt thở.
- Tránh ra.
Tức tối hét toáng lên khiến cả đám đơ người sợ hãi lui dần ra xa. Hắn tìm mãi không thấy Linh Nhiên đâu thì bốc hỏa còn ác nghiệt hơn nữa.
- Nàng đâu rồi?
- Thưa ngài nàng nào ạ?
Đám hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, họ đoán vương gia tìm vương phi nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc. Ngài ấy không phải tìm vương phi chém chết chứ, vừa nãy là vương phi xô ngài xuống hồ mà. Cảnh đó ai đứng quanh đây đều thấy cả… nhưng là vừa rồi bất ngờ và hỗn loạn quá nên không ai để ý thủ phạm muốn ám sát vương gia bỏ đi đâu mất rồi.
- Ngài hỏi vương phi?
Một tỳ nữ rụt rè lên tiếng, nàng ta nằm trong cái tốp vừa hớt hải bám đuôi vương gia chạy ra từ lãnh cung. Nàng thấy hắn tức giận gật đầu xác nhận thì hồ hởi tuôn luôn một tràng, trong bụng đinh ninh mừng thầm phen này vương phi chết thảm rồi.
- Vương phi đẩy ngài xuống hồ đáng bị phạt nặng, nô tỳ đi mời nàng ra đây cho vương gia trị tội.
Câu nói này khiến cho mấy kẻ đến sau không chứng kiến rõ sự tình nhao nhao cả lên. Họ chưa kịp nắm bắt thông tin là sự tình bây giờ có chút biến chuyển nên thi nhau hùa vào nói xấu vương phi thật hăng hái. Ai nấy cũng góp ý phải phạt nàng mạnh tay thế này, ác liệt như thế kia… đặc biệt là đám tỳ thiếp vốn xưa nay ghen tỵ địa vị vương phi của nàng.
- Vương gia ngài đánh chết vương phi đi.
- Ngài hạ lệnh cho treo cổ nàng đi, nàng vô phép quá không đặt ngài vào trong mắt nữa rồi.
Màn tra tấn sau dã man hơn màn trước, ai nấy đinh ninh phen này cái gai trong mắt kia hết đường sống. Nhưng nói hoài nói mãi cũng chả thấy vương gia có ý kiến gì chỉ là một gương mặt nhàn nhạt ý cười. Nụ cười của hắn khiến mọi người tự động dạt qua một bên cách xa thêm một chút.
- Cao kiến của các ngươi quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
- Vương gia… quá khen.
Linh tính mách bảo các nàng đang đứng ở thế nguy, khuôn mặt cười nhạt nhưng ánh mắt đượm sát khí kia… chỉ xuất hiện khi vương gia muốn lấy mạng ai đó. Quả nhiên là… hắn đã vung tay lên…
- Giết người sao cần ta giúp không?
- Nhiên Nhi.
Thiên Lãnh nghe giọng của nàng thì buông tay xuống… tạm thời không rảnh động thủ. Hắn quay phắt lại buộc miệng gọi nàng Nhiên Nhi lần thứ hai rất thân mật.
- Cấm đầu heo nhà ngươi gọi ta Nhiên Nhi.
- Nàng gọi ta cái gì?
- Đúng là đồ điếc đặc mà… tiện tỳ các ngươi nhìn cái gì, muốn chết sao?
Linh Nhiên quay về phòng nhưng thấy cái lỗ to đùng trên vách thì đầu bốc máu nóng khí thế hùng hổ đi ra… muốn tìm tên ác ma kia tính xổ. Hắn vừa thấy nàng thì hoan hỉ gọi tên làm như quen thân lắm, khiến nàng càng tức điên hơn lớn tiếng châm chích hắn. Khi nói xong lại ngờ ngợ nhận ra có một loạt ánh mắt đang chiếu vào mình xoi mói, tức mình quay qua chửi bới luôn một thể.
- Chủ thì tai có bệnh, đầy tớ thì mắt lèm nhèm chưa nhìn thấy bổn tiểu thư bao giờ sao? Ác ma khốn kiếp sao ngươi dám phá nát phòng của ta?
- Vương phi nàng thật vô lễ, sao dám ăn nói hỗn láo trước mặt vương gia. Chúng ta thay ngài trừng trị nàng.
Câu này là do cái đám tỳ thiếp lục lam chàm tím… đủ màu vì vương gia mà bất bình thay. Cái đám này thiểu năng trí tuệ vô cùng… khi nãy vừa xém chết dưới tay của Thiên Lãnh mà bây giờ lại ngu đần ra mặt thay cho hắn nữa. Tất cả cứ thế đồng loạt nhào lên định tát tai, kéo tóc nàng… hoặc là dẫm đạp nàng te tua. Tiếc là chưa thấy ai kịp động thủ đã bị đánh bay giạt ra ngoài không ói máu chết cũng toàn thân thương tích trầm trọng.
- Đánh đẹp quá nhỉ, khá đó chứ.
Linh Nhiên nhạt nhẽo tán thưởng, mắt léo lên tia trào phúng đậm ý coi thường hắn. Nam nhân xấu xa chỉ thọc gậy bánh xe là giỏi, ai mượn hắn ra tay dùm đâu. Nàng còn chưa kịp sài thử yêu pháp một chiêu nào đã không còn đất diễn rồi. Nhún vai nhàm chán nhìn đám người kia chết thảm trong vũng máu hay đang rên rỉ thảm thiết, nàng chẳng có lấy một tia động lòng.
- Nàng đừng có nhìn, quay về đi.
Thiên Lãnh hắn lo xa sợ nàng nhìn thấy cảnh máu chảy chết chóc thì sợ hãi nhưng là hắn không có ngờ tới nàng mặt không đổi sắc nhìn qua một lượt còn rảnh rang bình phẩm tư thế chết của người khác nữa chứ. Nữ nhân này rốt cuộc là cái loại người gì vậy, sao có thể phút trước là nữ tử yếu ớt bị ăn hiếp cũng không dám hó hé một câu mà lúc này thì…
- Đầu heo nhà ngươi là cái đồ phá hoại, đánh sập phòng của ta rồi mà còn dư sức giết người nhẹ nhàng như ăn cháo trong chén. Bất quá ngươi đánh kiểu này cũng chưa hoàn hảo cho lắm, để ta ra tay đảm bảo bọn người này chết đẹp hơn mấy phần.
- Nàng… nàng nói gì?
- Đầu heo điếc đặc… mắt ngươi mở to nhìn cô ta đi, nữ nhân áo tím đó, cô ta chết trong cái tư thế tay ôm bụng co rúm lại như con sâu nhìn thật xấu. Bất quá cô ta chết như thế cũng chưa phải thảm nhất, nữ nhân áo xanh kia là chết ngồi nha, xui cho cô ta bị ngươi đánh văng trúng cái cây… cái này gọi là va chạm vì cái cây mà chết…
Linh Nhiên mặt lạnh tanh bình phẩm khô rát cả cổ cũng chưa thấy chán… nàng cướp sân khấu từ đầu buổi đến cuối buổi mà chả ai dám có ý kiến phản đối. Ngọc Nhi lúc này ngồi bẹp dưới đất, mắt mở to hết cỡ á khẩu. Gia nhân và tỳ thiếp khác run rẩy như bị tạt nước lạnh len lén nhìn nàng rồi dáo dác xích lại tựa vào nhau đứng cho khỏi té.
- Nàng thấy thú vị?
- Thú vị cái đầu ngươi, đồ phá hoại ngươi phá sập phòng ta như thế rồi, ngươi tính sao đây hả?
- Nàng muốn ta tính cái gì? Trong phủ này ta muốn phá nơi nào thì phá, nàng có quyền phản kháng ư? Nàng nghĩ mình là ai hả?
Thiên Lãnh sau khi đơ người như khúc gỗ một hồi vì quá sốc cũng hoàn hồn lấy lại uy thế. Hắn thấy nàng lớn mật lớn gan đòi hỏi quyền lợi thì sầm mặt lại tức giận. Nàng ta cư nhiên thay đổi tính cách theo hướng vô cùng đáng ngờ vực, kỳ quái. Hắn cảm thấy sự tình bây giờ mình không còn nắm bắt trong lòng bàn tay được nữa thì… tự ái bị đụng chạm.
- Ta là Long Linh Nhiên cần gì phải nghĩ nữa, ngươi phá hỏng phòng của ta không có bồi thường ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai đây, dám động chạm đến bổn tiểu thư còn khờ khạo lớn mật ý kiến này nọ. Ngươi chết chắc rồi!
Linh Nhiên dứt lời thì mắt lóe lên sát ý, tay âm thầm vận lực, chiêu đầu tiên trình làng phải đánh cho đẹp mắt chút nếu không thật mất ấn tượng.
- Ngươi có lời cuối cùng trước khi về trời không đầu heo?
- Nàng cẩn thận ăn nói, còn dám gọi ta như vậy một lần nữa ta lấy mạng nàng đấy!
- Tiếc rằng ngươi chẳng có cơ hội nữa đâu.
Linh Nhiên vung tay tung chưởng, một chiêu này thật uy lực đủ để khiến người bị đánh trúng chết không kịp trăng trối. Tiếc là… họ Lương Hoàng kia rõ ràng là cáo già lâu năm khó hạ, hắn ngay giây phút nàng động thủ đã nhanh tay kéo một tỳ thiếp õng ẹo không biết chết sống cứ sáp sáp lại gần hắn đứng mới hài lòng… lấy cô ta làm lá chắn. Nữ nhân đó quả thật chết không kịp ngáp.
/67
|