“Tôi …” Đàm Tiếu Tiếu không dám nhìn vào mắt của anh, bộ dạng anh nổi giận thật đáng sợ. Thật là hận cái miệng rộng của mình, không có việc gì lại lắm miệng làm gì. Bây giờ phải làm thế nào đây, anh chắc chắn sẽ nghi ngờ, dưới tình thế cấp bách liền giải thích: “Ngày hôm qua Vi Vi không đi học, tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói là đi thăm mẹ. Còn nữa, bởi vì dì bị bệnh nên cho dù Vi Vi có ở đó, hai người cũng không nên đến làm phiền.” Lý do này chắc là được rồi đi. “Tôi sẽ không đi làm phiền bà ấy, chỉ là muốn hỏi bệnh viện một câu xem cô ấy có ở đó không.” Uông Hạo Thiên nói. Biết đâu hôm nay cô ấy ở đó.
“Vi Vi nhất định không có ở đó.” Hoàng Thiên Tứ đột nhiên nói: “Lúc này bệnh viện phải đóng cửa chắc là sẽ không để cho người nhà vào thăm, cho dù bây giờ vào cũng sẽ bị mời ra ngoài.”
“Vậy cô ấy sẽ đi đâu?” Đàm Tiếu Tiếu muốn che đậy sai lầm vừa rồi của mình lập tức hỏi. Lại phát hiện Uông Hạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, dọa tim của cô nhảy bùm bùm lên.
“Tôi đi tìm cô ấy.” Hoàng Thiên Tứ nói xong liền chạy ra ngoài cửa. Anh cũng không biết Vi Vi sẽ đi đâu, bình thường cuộc sống của cô rất đơn giản. Ngoài nhà của cô, trường học và nơi làm thêm, cô cũng không còn chỗ nào khác có thể đi. Có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?!
“Tôi cũng đi tìm.” Đàm Tiếu Tiếu định chạy ra cửa.
Uông Hạo Thiên thoáng cái bắt lấy cánh tay của cô: “Đàm tiểu thư, tôi và cô cùng đi.”
“Không cần, chúng ta chia nhau ra tìm như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ lớn hơn.” Đàm Tiếu Tiếu nở một nụ cười, có phải anh quá thông minh rồi không.
Uông Hạo Thiên lại mặc kệ cô, lôi kéo cô lên xe, lập tức nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nói đi. Cô ấy ở đâu?”
“Cái gì? Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết được.” Đàm Tiếu Tiếu bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Làm sao anh lại khẳng định mình biết cô ấy ở đâu.
“Cô không biết?!” Anh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Đúng vậy, tôi không biết.” Đàm Tiếu Tiếu thẳng lưng, cô chính là không nói. Cũng không tin anh có thể làm gì mình.
“Thế nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô. Cô không nói cho tôi biết cũng không sao. Chỉ cần cô nói cho tôi biết cô ấy có tốt không? Như vậy ít nhất tôi sẽ yên tâm.” Uông Hạo Thiên hỏi.
“Anh cứ yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lời vừa ra khỏi miệng Đàm Tiếu Tiếu liền mở lớn mắt nhìn anh. Bị lừa, anh ta thật gian xảo.
Khóe môi Uông Hạo Thiên lộ ra một nụ cười tươi khi thực hiện được âm mưu: “Bây giờ cô còn nói cô không biết sao?”
“Uông Hạo Thiên, vì sao anh lại thông minh như vậy. Tuy nhiên cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, tôi cũng sẽ không nói cho anh. Anh không cần phải hao tâm tổn trí.” Nếu bị anh nhìn ra cô cũng sẽ không giấu giếm nữa, nhưng mà cô quyết định sẽ không bán đứng Vi Vi.
“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao cô ấy lại trốn đi?” Anh chỉ muốn biết nguyên nhân này.
“Còn không phải bị các anh ép. Các anh chỉ quan tâm cảm nhận của chính mình, đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Vi Vi chưa?” Đàm Tiếu Tiếu tức giận nhìn anh.
“Ai nói tôi không quan tâm đếm cảm nhận của cô ấy?” Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.
“Tôi không biết. Anh tự hỏi chính cô ấy đi.” Cô tức giận trả lời.
“Được, tôi đi hỏi cô ấy. Cô dẫn tôi đi, cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên thầm muốn gặp mặt cô hỏi một chuyện, Hoàng Thiên Tứ nói cô đồng ý gả cho anh ta có phải là thật không.
“Tôi đã nói tôi sẽ không nói cho anh biết, trừ khi Vi Vi tự trở về.” Vốn dĩ chính là cô bảo Vi Vi đi, làm sao có thể dẫn anh đi.
“Vậy cô hãy suy nghĩ kỹ. Nếu cô không cho tôi biết, tôi sẽ không thả cô đi.” Uông Hạo Thiên uy hiếp nói.
“Tùy anh, đúng lúc lần trước bị anh uy hiếp, anh đưa cho tôi vật gì đó tôi không nhận, lúc đó còn hối hận. Lần này thừa dịp bù lại.” Đàm Tiếu Tiếu nhìn anh, cô mới không sợ đâu. Anh thích Vi Vi nên sẽ không dám làm gì mình.
“Tiểu thư, có phải cô muốn thứ gì? Cô hiểu cái gì gọi là ‘qua thôn này sẽ không quên quán cũ’ chứ? Nếu cô nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.” Uông Hạo Thiên nói.
“Đừng dùng tiền bạc dụ dỗ tôi. Tình cảm của tôi và cô ấy tiền bạc không thể so sánh được. Cho dù anh cho tôi một trăm ngàn, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.” Đàm Tiếu Tiếu lườm anh một cái, đây không phải là bệnh chung của người có tiền chứ.
“Được, vậy tôi cho cô một trăm ngàn, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên lấy chi phiếu ra, nhanh chóng viết một dãy số lên phía trên, đưa tới trước mặt cô.
Đàm Tiếu Tiếu mở to hai mắt nhìn vào con số ở phía trên. Trời ạ! Thật sự là một trăm ngàn. Cô lớn thế này còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Rất cám dỗ, không, là vô cùng cám dỗ, một trăm ngàn, một trăm ngàn, có nó thì cái gì cũng có thể có.
“Thế nào? Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng kia của cô là biết cô đã động tâm.
Tay Đàm Tiếu Tiếu có chút run rẩy cầm lấy chi phiếu nhìn khoảng nửa ngày mới buông ra, vạn phần không muốn nhưng vẫn kìm nén, thầm nói: “Tôi không thể nói cho anh được. Anh cầm tiền về đi.” Nhưng mà trong lòng vì một trăm ngàn kia mà thương tâm muốn chết. Vi Vi, mình vì cậu mà từ chối một trăm ngàn đó.
Uông Hạo Thiên thật không ngờ cô đối với Vi Vi hết lòng như thế. Thế nhưng cũng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không muốn buông tha của cô, cố ý nói: “Không đủ sao? Vậy hai trăm ngàn.”
“Dừng.” Đàm Tiếu Tiếu lập tức đứng lên: “Anh đừng dùng tiền dụ dỗ tôi, tuy rằng tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ. Nhưng mà tình cảm của tôi và Vi Vi cũng không phải là giả.”
“Được rồi, nếu như vậy thì thôi đi.” Uông Hạo Thiên đem chi phiếu thu lại, ít nhất mình cũng biết cô ấy bình an.
“Nhưng mà tôi đói bụng.” Đàm Tiếu Tiếu muốn tìm cơ hội trốn.
Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe, dừng ở cửa một khách sạn. Trước khi đi vào cố ý cùng bảo vệ nói mấy câu.
Đàm Tiếu Tiếu tính thực hiện kế hoạch của mình, cười với anh, nói: “Thật xin lỗi, trước đó tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
“Tôi ở phòng ăn chờ cô.” Uông Hạo Thiên nói xong liền đi về phía phòng ăn.
Đàm Tiếu Tiếu cười le lưỡi, xoay người liền chạy xuống dưới lầu. Nhưng mà vừa chạy đến cửa đã bị bảo vệ ngăn cản: “Tiểu thư, thật xin lỗi. Uông tổng đã dặn dò cô không thể rời đi.”
“Vì sao? Tránh ra.” Đàm Tiếu Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
“Thật xin lỗi, trừ khi Uông tổng ra lệnh, nếu không tôi sẽ không để cho cô đi. Mời cô quay lại.” Bảo vệ rất lễ phép nhưng cũng rất ngoan cố.
“Anh …” Đàm Tiếu Tiếu thở phì phì trừng mắt nhìn bảo vệ.
“Tiểu thư, cô có thể tự mình nói với Uông tổng.” Bảo vệ vẫn ngăn cô lại.
“Không cần anh dạy, tôi tự biết mình nên làm gì.” Cô quay người lại thở phì phì đi lên lầu.
Đi lên trên lầu thì nhìn thấy anh đã gọi thức ăn ra, tức giận cầm lấy đũa ăn ngay.
“Cứ từ từ, đừng gấp như thế, cô còn rất nhiều thời gian.” Uông Hạo Thiên nói.
“Keng.” Cô tức giận ném đôi đũa lên trên bàn “Uông tiên sinh, nói cho anh biết, bất luận anh ép hỏi tôi như thế nào tôi cũng sẽ không bán đứng Vi Vi.”
Reng reng reng… Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô sửng sốt, theo bản năng nghĩ đến, có thể nào là Vi Vi không.
“Vi Vi nhất định không có ở đó.” Hoàng Thiên Tứ đột nhiên nói: “Lúc này bệnh viện phải đóng cửa chắc là sẽ không để cho người nhà vào thăm, cho dù bây giờ vào cũng sẽ bị mời ra ngoài.”
“Vậy cô ấy sẽ đi đâu?” Đàm Tiếu Tiếu muốn che đậy sai lầm vừa rồi của mình lập tức hỏi. Lại phát hiện Uông Hạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, dọa tim của cô nhảy bùm bùm lên.
“Tôi đi tìm cô ấy.” Hoàng Thiên Tứ nói xong liền chạy ra ngoài cửa. Anh cũng không biết Vi Vi sẽ đi đâu, bình thường cuộc sống của cô rất đơn giản. Ngoài nhà của cô, trường học và nơi làm thêm, cô cũng không còn chỗ nào khác có thể đi. Có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?!
“Tôi cũng đi tìm.” Đàm Tiếu Tiếu định chạy ra cửa.
Uông Hạo Thiên thoáng cái bắt lấy cánh tay của cô: “Đàm tiểu thư, tôi và cô cùng đi.”
“Không cần, chúng ta chia nhau ra tìm như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ lớn hơn.” Đàm Tiếu Tiếu nở một nụ cười, có phải anh quá thông minh rồi không.
Uông Hạo Thiên lại mặc kệ cô, lôi kéo cô lên xe, lập tức nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nói đi. Cô ấy ở đâu?”
“Cái gì? Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết được.” Đàm Tiếu Tiếu bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Làm sao anh lại khẳng định mình biết cô ấy ở đâu.
“Cô không biết?!” Anh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Đúng vậy, tôi không biết.” Đàm Tiếu Tiếu thẳng lưng, cô chính là không nói. Cũng không tin anh có thể làm gì mình.
“Thế nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô. Cô không nói cho tôi biết cũng không sao. Chỉ cần cô nói cho tôi biết cô ấy có tốt không? Như vậy ít nhất tôi sẽ yên tâm.” Uông Hạo Thiên hỏi.
“Anh cứ yên tâm, cô ấy rất tốt.” Lời vừa ra khỏi miệng Đàm Tiếu Tiếu liền mở lớn mắt nhìn anh. Bị lừa, anh ta thật gian xảo.
Khóe môi Uông Hạo Thiên lộ ra một nụ cười tươi khi thực hiện được âm mưu: “Bây giờ cô còn nói cô không biết sao?”
“Uông Hạo Thiên, vì sao anh lại thông minh như vậy. Tuy nhiên cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, tôi cũng sẽ không nói cho anh. Anh không cần phải hao tâm tổn trí.” Nếu bị anh nhìn ra cô cũng sẽ không giấu giếm nữa, nhưng mà cô quyết định sẽ không bán đứng Vi Vi.
“Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao cô ấy lại trốn đi?” Anh chỉ muốn biết nguyên nhân này.
“Còn không phải bị các anh ép. Các anh chỉ quan tâm cảm nhận của chính mình, đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Vi Vi chưa?” Đàm Tiếu Tiếu tức giận nhìn anh.
“Ai nói tôi không quan tâm đếm cảm nhận của cô ấy?” Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.
“Tôi không biết. Anh tự hỏi chính cô ấy đi.” Cô tức giận trả lời.
“Được, tôi đi hỏi cô ấy. Cô dẫn tôi đi, cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên thầm muốn gặp mặt cô hỏi một chuyện, Hoàng Thiên Tứ nói cô đồng ý gả cho anh ta có phải là thật không.
“Tôi đã nói tôi sẽ không nói cho anh biết, trừ khi Vi Vi tự trở về.” Vốn dĩ chính là cô bảo Vi Vi đi, làm sao có thể dẫn anh đi.
“Vậy cô hãy suy nghĩ kỹ. Nếu cô không cho tôi biết, tôi sẽ không thả cô đi.” Uông Hạo Thiên uy hiếp nói.
“Tùy anh, đúng lúc lần trước bị anh uy hiếp, anh đưa cho tôi vật gì đó tôi không nhận, lúc đó còn hối hận. Lần này thừa dịp bù lại.” Đàm Tiếu Tiếu nhìn anh, cô mới không sợ đâu. Anh thích Vi Vi nên sẽ không dám làm gì mình.
“Tiểu thư, có phải cô muốn thứ gì? Cô hiểu cái gì gọi là ‘qua thôn này sẽ không quên quán cũ’ chứ? Nếu cô nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.” Uông Hạo Thiên nói.
“Đừng dùng tiền bạc dụ dỗ tôi. Tình cảm của tôi và cô ấy tiền bạc không thể so sánh được. Cho dù anh cho tôi một trăm ngàn, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.” Đàm Tiếu Tiếu lườm anh một cái, đây không phải là bệnh chung của người có tiền chứ.
“Được, vậy tôi cho cô một trăm ngàn, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên lấy chi phiếu ra, nhanh chóng viết một dãy số lên phía trên, đưa tới trước mặt cô.
Đàm Tiếu Tiếu mở to hai mắt nhìn vào con số ở phía trên. Trời ạ! Thật sự là một trăm ngàn. Cô lớn thế này còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Rất cám dỗ, không, là vô cùng cám dỗ, một trăm ngàn, một trăm ngàn, có nó thì cái gì cũng có thể có.
“Thế nào? Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng kia của cô là biết cô đã động tâm.
Tay Đàm Tiếu Tiếu có chút run rẩy cầm lấy chi phiếu nhìn khoảng nửa ngày mới buông ra, vạn phần không muốn nhưng vẫn kìm nén, thầm nói: “Tôi không thể nói cho anh được. Anh cầm tiền về đi.” Nhưng mà trong lòng vì một trăm ngàn kia mà thương tâm muốn chết. Vi Vi, mình vì cậu mà từ chối một trăm ngàn đó.
Uông Hạo Thiên thật không ngờ cô đối với Vi Vi hết lòng như thế. Thế nhưng cũng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không muốn buông tha của cô, cố ý nói: “Không đủ sao? Vậy hai trăm ngàn.”
“Dừng.” Đàm Tiếu Tiếu lập tức đứng lên: “Anh đừng dùng tiền dụ dỗ tôi, tuy rằng tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ. Nhưng mà tình cảm của tôi và Vi Vi cũng không phải là giả.”
“Được rồi, nếu như vậy thì thôi đi.” Uông Hạo Thiên đem chi phiếu thu lại, ít nhất mình cũng biết cô ấy bình an.
“Nhưng mà tôi đói bụng.” Đàm Tiếu Tiếu muốn tìm cơ hội trốn.
Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe, dừng ở cửa một khách sạn. Trước khi đi vào cố ý cùng bảo vệ nói mấy câu.
Đàm Tiếu Tiếu tính thực hiện kế hoạch của mình, cười với anh, nói: “Thật xin lỗi, trước đó tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
“Tôi ở phòng ăn chờ cô.” Uông Hạo Thiên nói xong liền đi về phía phòng ăn.
Đàm Tiếu Tiếu cười le lưỡi, xoay người liền chạy xuống dưới lầu. Nhưng mà vừa chạy đến cửa đã bị bảo vệ ngăn cản: “Tiểu thư, thật xin lỗi. Uông tổng đã dặn dò cô không thể rời đi.”
“Vì sao? Tránh ra.” Đàm Tiếu Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
“Thật xin lỗi, trừ khi Uông tổng ra lệnh, nếu không tôi sẽ không để cho cô đi. Mời cô quay lại.” Bảo vệ rất lễ phép nhưng cũng rất ngoan cố.
“Anh …” Đàm Tiếu Tiếu thở phì phì trừng mắt nhìn bảo vệ.
“Tiểu thư, cô có thể tự mình nói với Uông tổng.” Bảo vệ vẫn ngăn cô lại.
“Không cần anh dạy, tôi tự biết mình nên làm gì.” Cô quay người lại thở phì phì đi lên lầu.
Đi lên trên lầu thì nhìn thấy anh đã gọi thức ăn ra, tức giận cầm lấy đũa ăn ngay.
“Cứ từ từ, đừng gấp như thế, cô còn rất nhiều thời gian.” Uông Hạo Thiên nói.
“Keng.” Cô tức giận ném đôi đũa lên trên bàn “Uông tiên sinh, nói cho anh biết, bất luận anh ép hỏi tôi như thế nào tôi cũng sẽ không bán đứng Vi Vi.”
Reng reng reng… Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô sửng sốt, theo bản năng nghĩ đến, có thể nào là Vi Vi không.
/156
|