“Khộng thù không oán? Vô duyên vô cớ bị người ta lừa một trăm năm mươi vạn, cô nói thử xem tôi có nén giận được không?” Uông Hạo Thiên nhíu mày nhìn cô, hỏi ngược lại. “Ai lừa anh, tôi không lừa, là do anh cam tâm tình nguyện đưa.” Thích Vi Vi oán giận nhìn anh, tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu biết là anh, tôi nhất định sẽ không cần.”
“Không sai, xem ra đây là điểm giống nhau duy nhất giữa chúng ta, nếu biết là cô, thì tôi đã không thèm liếc mắt một cái, đừng nói là một trăm năm mươi vạn, cho dù là một vạn năm, tôi cũng sẽ không bỏ ra, cô cũng không tự nhìn lại mình đi, trừ bỏ cô là một trinh nữ ra, thì đâu có điểm nào đáng giá một trăm năm mươi vạn, không cái gì ra cái gì, lại nói, xã hội này cũng không thiếu trinh nữ.” Uông Hạo Thiên gần như dùng hết khả năng có thể để châm chọc cô.
“Anh……….” Thích Vi Vi gắt gao trừng mắt nhìn anh, mồ hôi chảy đầy trên mặt, cô dù sao cũng là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, làm sao có thể là đối thủ của anh, có điều trong lòng cô không ngừng mắng chửi, tại sao tên khốn này còn không chết đi…………..
“Có phải trong lòng đang mắng tôi hay không?” Uông Hạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư cô, sắc mặt lập tức trở nên không kiên nhẫn, giọng điệu mang theo uy hiếp: “Tôi không có thời gian để nói chuyện dông dài với cô, hoặc là lên giường, hoặc là chạy lấy người, nhưng mà tốt nhất là cô nên hiểu rõ hậu quả.” Anh muốn xem thử cô sẽ làm sao?
Thích Vi Vi đứng im không nhúc nhích, giống như một pho tượng, cô thầm nghĩ muốn quay đầu bước đi, nhưng cô lại sợ liên lụy bạn bè, trong đó còn có chị Hồng có lòng tốt muốn giúp đỡ mình nữa, người ta cố ý đối xử với mình như vậy, nhưng cô không thể đối xử vô tình với người khác, có điều cô không cam lòng trở thành người phụ nữ được anh bao dưỡng, cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Toàn thân cô đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đúng rồi, cô không thể vi phạm giao dịch, nhưng anh ta thì có thể, nếu anh ta chủ động hủy bỏ, vậy thì mình sẽ không cần bồi thường tiền, đúng, cô sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ, dùng đủ mọi cách để anh chán ghét mình, sau đó để anh chủ động hủy bỏ giao dịch……..
“Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Uông Hạo Thiên thấy ánh mắt cô không ngừng chuyển động, không biết cô đang tính toán cái gì, nhưng mà, anh tự tin cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, dù sao cô cũng còn quá non nớt.
“Anh muốn làm gì?” Cô hoàng sợ lui lại phía sau vài bước, anh ta đến trước mặt mình từ khi nào?
“Cô nói thử xem tôi muốn làm gì? Đương nhiên là làm chuyện nên làm?” Ánh mắt Uông Hạo Thiên cố ý đánh giá thân thể cô.
“Tôi…….Hôm nay tôi không tiện.” Thích Vi Vi rùng mình một cái, dưới tình thế cấp bách buột miệng nói ra, nếu đã không thể đi thì chỉ còn cách phải tìm lý do để trốn tránh đêm nay.
“Không tiện?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, vẻ mặt cô rõ ràng nói lên cô đang chột dạ, khẳng định là nói dối, mặc dù có thể vạch trần lời nói dối của cô, nhưng anh không vội, anh không vạch trần cô, anh muốn xem thử, cô còn muốn giở trò lừa bịp gì? Anh cũng vô cùng chờ mong.
“Vâng.” Cô gật gật đầu giống như con gà con mổ thóc, cứ tránh thoát đêm nay trước đã rồi tính sau.
Uông Hạo Thiên bước một bước tiến đến gần cô, vì căng thẳng mà tim của cô đập thình thịch, phối hợp với anh ta, thầm nói như vậy nhưng chân của của cô vẫn lui về phía sau từng bước, ánh mắt ngẩn ngơ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Anh còn muốn làm gì?”
“Nếu đã không tiện , vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút, chờ cô thuận tiện, chúng ta sẽ hoàn thành giao dịch của chúng ta.” Đột nhiên anh bình thản mở miệng nói.
Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, tại sao thái độ của anh ta lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ anh ta không thèm quan tâm, nhưng mà, mặc kệ anh ta có ý gì? Đêm nay anh ta có thể buông tha cho mình, như vậy cô cũng cảm thấy đủ rồi.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Lên giường nghỉ ngơi thôi, tôi mệt rồi.” Uông Hạo Thiên thấy cô không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy tay cô, muốn kéo cô lên lầu.
Cô giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, trong mắt đều là hoảng sợ: “Tôi còn chưa mệt, anh cứ ngủ trước đi.” Cô không nghĩ sẽ ngủ cùng với anh, như vậy rất nguy hiểm.
“Không sai, xem ra đây là điểm giống nhau duy nhất giữa chúng ta, nếu biết là cô, thì tôi đã không thèm liếc mắt một cái, đừng nói là một trăm năm mươi vạn, cho dù là một vạn năm, tôi cũng sẽ không bỏ ra, cô cũng không tự nhìn lại mình đi, trừ bỏ cô là một trinh nữ ra, thì đâu có điểm nào đáng giá một trăm năm mươi vạn, không cái gì ra cái gì, lại nói, xã hội này cũng không thiếu trinh nữ.” Uông Hạo Thiên gần như dùng hết khả năng có thể để châm chọc cô.
“Anh……….” Thích Vi Vi gắt gao trừng mắt nhìn anh, mồ hôi chảy đầy trên mặt, cô dù sao cũng là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, làm sao có thể là đối thủ của anh, có điều trong lòng cô không ngừng mắng chửi, tại sao tên khốn này còn không chết đi…………..
“Có phải trong lòng đang mắng tôi hay không?” Uông Hạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư cô, sắc mặt lập tức trở nên không kiên nhẫn, giọng điệu mang theo uy hiếp: “Tôi không có thời gian để nói chuyện dông dài với cô, hoặc là lên giường, hoặc là chạy lấy người, nhưng mà tốt nhất là cô nên hiểu rõ hậu quả.” Anh muốn xem thử cô sẽ làm sao?
Thích Vi Vi đứng im không nhúc nhích, giống như một pho tượng, cô thầm nghĩ muốn quay đầu bước đi, nhưng cô lại sợ liên lụy bạn bè, trong đó còn có chị Hồng có lòng tốt muốn giúp đỡ mình nữa, người ta cố ý đối xử với mình như vậy, nhưng cô không thể đối xử vô tình với người khác, có điều cô không cam lòng trở thành người phụ nữ được anh bao dưỡng, cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Toàn thân cô đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đúng rồi, cô không thể vi phạm giao dịch, nhưng anh ta thì có thể, nếu anh ta chủ động hủy bỏ, vậy thì mình sẽ không cần bồi thường tiền, đúng, cô sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ, dùng đủ mọi cách để anh chán ghét mình, sau đó để anh chủ động hủy bỏ giao dịch……..
“Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Uông Hạo Thiên thấy ánh mắt cô không ngừng chuyển động, không biết cô đang tính toán cái gì, nhưng mà, anh tự tin cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, dù sao cô cũng còn quá non nớt.
“Anh muốn làm gì?” Cô hoàng sợ lui lại phía sau vài bước, anh ta đến trước mặt mình từ khi nào?
“Cô nói thử xem tôi muốn làm gì? Đương nhiên là làm chuyện nên làm?” Ánh mắt Uông Hạo Thiên cố ý đánh giá thân thể cô.
“Tôi…….Hôm nay tôi không tiện.” Thích Vi Vi rùng mình một cái, dưới tình thế cấp bách buột miệng nói ra, nếu đã không thể đi thì chỉ còn cách phải tìm lý do để trốn tránh đêm nay.
“Không tiện?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, vẻ mặt cô rõ ràng nói lên cô đang chột dạ, khẳng định là nói dối, mặc dù có thể vạch trần lời nói dối của cô, nhưng anh không vội, anh không vạch trần cô, anh muốn xem thử, cô còn muốn giở trò lừa bịp gì? Anh cũng vô cùng chờ mong.
“Vâng.” Cô gật gật đầu giống như con gà con mổ thóc, cứ tránh thoát đêm nay trước đã rồi tính sau.
Uông Hạo Thiên bước một bước tiến đến gần cô, vì căng thẳng mà tim của cô đập thình thịch, phối hợp với anh ta, thầm nói như vậy nhưng chân của của cô vẫn lui về phía sau từng bước, ánh mắt ngẩn ngơ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Anh còn muốn làm gì?”
“Nếu đã không tiện , vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút, chờ cô thuận tiện, chúng ta sẽ hoàn thành giao dịch của chúng ta.” Đột nhiên anh bình thản mở miệng nói.
Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, tại sao thái độ của anh ta lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ anh ta không thèm quan tâm, nhưng mà, mặc kệ anh ta có ý gì? Đêm nay anh ta có thể buông tha cho mình, như vậy cô cũng cảm thấy đủ rồi.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Lên giường nghỉ ngơi thôi, tôi mệt rồi.” Uông Hạo Thiên thấy cô không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy tay cô, muốn kéo cô lên lầu.
Cô giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, trong mắt đều là hoảng sợ: “Tôi còn chưa mệt, anh cứ ngủ trước đi.” Cô không nghĩ sẽ ngủ cùng với anh, như vậy rất nguy hiểm.
/156
|