Đầu vẫn còn cảm thấy nặng nề, cả người cũng không còn sức lực, Thích Vi Vi vẫn cố sức mở to mắt, nhìn thấy căn phòng xa hoa như vậy, nhăn mặt nhíu mày, tự hỏi tại sao mình lại ở chỗ này? Vội vàng xốc chăn lên, liền thấy bản thân có mặc áo ngủ, cảm giác được dưới thân đang chảy ra chất lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm, cô lo lắng vớ vẫn cái gì chứ? Cô không phải tới tháng rồi sao? Làm sao lại xảy ra chuyện đó được, nhưng mà, khi vừa liếc mắt một cái, lại kêu to lên……….
“A……..” Đây không phải là quần lót ban đầu của mình, ai đã thay áo ngủ cho cô?
Nhân viên phục vụ ngoài cửa nghe được tiếng la của cô, lập tức chạy vào: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi……….Cô………..” Thích Vi Vi nhìn thấy cô phục vụ, không biết bản thân nên hỏi cái gì?
Người nhân viên phục vụ dường như hiểu được ý tứ của cô, mỉm cười giải thích:“Tiểu thư, ngày hôm qua cô uống rượu rồi rơi vào trong nước, là Uông tiên sinh ôm cô vào đây, tôi đến giúp cô tắm rửa thay quần áo.”
“Là cô giúp tôi thay quần áo.” Thích Vi Vi nghe thế, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, tiểu thư, còn có quần áo đặt sẵn ở bên cạnh, là Uông tiên sinh cố ý dặn dò tôi mua tới cho tiểu thư, tiểu thư còn có chuyện gì không?” Nhân viên phục vụ khách sáo, lễ phép hỏi.
“Không còn việc gì nữa, cám ơn cô.” Thích Vi Vi ngượng ngùng nói lời cảm ơn, bản thân thật sự rất là ngạc nhiên.
“Vậy tôi đây ra ngoài trước, tiểu thư có chuyện gì thì cứ gọi tôi.” Cô nhân viên phục vụ lễ phép gật gật đầu, sau đó lui đi ra ngoài.
Thích Vi Vi âm thầm cảm thấy may mắn, cũng không cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, là cô uống rượu rồi rơi vào trong nước sao? Tại sao cô lại không có ấn tượng gì cả? Lơ đãng nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần tám giờ rưỡi, không tốt, bị muộn rồi, hôm nay cô phải tham gia cuộc thi Tiếng Anh, bất chấp tất cả, cầm quần áo đặt bên cạnh mặc vào người, nhanh chóng chạy ra ngoài………..
Cuối cùng cũng chạy đến địa điểm thi trước một phút.
“Vi Vi, tại sao bây giờ cậu mới đến?” Đàm Tiếu Tiếu vẫy vẫy tay gọi cô.
“Ngủ quên.” Cô tùy tiện tìm một lý do.
Sau khi làm xong công việc ở cửa hàng tiện lợi và chia tay với Tiếu Tiếu, trong lòng Thích Vi Vi liền mang theo lo lắng bất an đi về biệt thự, cô nhớ rõ hành vi khác người tối hôm qua của mình, dường như cô cũng nhớ rõ, cuối cùng anh ta cũng đã rất tức giận, hôm nay, anh ta có thể sẽ tính sổ với mình hay không?………….
Nhìn thấy xe của anh đậu ở trước cửa, trong lòng cô hồi hộp một chút, anh ta đã trở lại, làm sao bây giờ? Thôi thì đến đâu hay đến đó, cứ mặc kệ, nếu anh ta muốn truy cứu thì cứ nói là mình uống say, anh ta có thể làm gì bây giờ?
Có điều khi cô vừa mở cửa ra, anh thản nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn như ngày thường: “Em trở về rồi à, trên bàn có thức ăn khuya vẫn còn nóng, mau ăn đi.”
Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, anh ta đang làm cái gì vậy? Không có tức giận? Hay là sự yên lặng trước khi nổi lên cơn bão táp, cô kiên trì nói: “Tôi không đói bụng.”
“Ừm, vậy thì đi ngủ sớm một chút đi.” Uông Hạo Thiên thật bình thản lên tiếng, sau đó tự mình lên lầu trước.
Cô trợn tròn mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta hoàn toàn không có truy cứu? Đây cũng không phải là tính cách của anh ta nha……………
Nhưng cô càng ngày càng há hốc mồm, choáng váng suốt cả ba ngày, ba ngày qua, Uông Hạo Thiên đối xử với cô rất khách sáo, lời nói của anh cũng không thích hợp cho lắm, giọng điệu còn mang theo quan tâm, nhưng càng như vậy thì trong lòng cô càng lo lắng, luôn luôn cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình không bình thường, chỉ là không bình thường ở chỗ nào thì cô không nói được, muốn hỏi, lại không dám hỏi, may mắn là cô nhận được điện thoại của Hoàng thiên Tứ, nói ngày mốt sẽ trở về.
Cô vẫn giống như trước đây, cùng ăn cơm tối với anh, không khí trên bàn ăn thật im lặng, không nghĩ tới anh đột nhiên mở miệng: “Em đến đây được bao nhiêu ngày rồi?”
“Hả?” Thích Vi Vi ngây ra một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: “Mười hai ngày.” Anh ta hỏi chuyện này để làm gì?
“Đã mười hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh.” Anh gật gật đầu, trong lời nói dường như có ngụ ý khác.
“Đúng, quả thật rất nhanh.” Thích Vi Vi không biết anh muốn làm gì? Thuận miệng nói theo.
“Tối mai, nên hoàn thành giao dịch của chúng ta, em chuẩn bị một chút.” Uông Hạo Thiên hành động bất ngờ làm cho cô không kịp đề phòng.
“Cái gì?” Thích Vi Vi chấn động, trong lòng càng không có sự chuẩn bị trước, cái thìa trong tay cũng rơi xuống…………..
“A……..” Đây không phải là quần lót ban đầu của mình, ai đã thay áo ngủ cho cô?
Nhân viên phục vụ ngoài cửa nghe được tiếng la của cô, lập tức chạy vào: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi……….Cô………..” Thích Vi Vi nhìn thấy cô phục vụ, không biết bản thân nên hỏi cái gì?
Người nhân viên phục vụ dường như hiểu được ý tứ của cô, mỉm cười giải thích:“Tiểu thư, ngày hôm qua cô uống rượu rồi rơi vào trong nước, là Uông tiên sinh ôm cô vào đây, tôi đến giúp cô tắm rửa thay quần áo.”
“Là cô giúp tôi thay quần áo.” Thích Vi Vi nghe thế, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, tiểu thư, còn có quần áo đặt sẵn ở bên cạnh, là Uông tiên sinh cố ý dặn dò tôi mua tới cho tiểu thư, tiểu thư còn có chuyện gì không?” Nhân viên phục vụ khách sáo, lễ phép hỏi.
“Không còn việc gì nữa, cám ơn cô.” Thích Vi Vi ngượng ngùng nói lời cảm ơn, bản thân thật sự rất là ngạc nhiên.
“Vậy tôi đây ra ngoài trước, tiểu thư có chuyện gì thì cứ gọi tôi.” Cô nhân viên phục vụ lễ phép gật gật đầu, sau đó lui đi ra ngoài.
Thích Vi Vi âm thầm cảm thấy may mắn, cũng không cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, là cô uống rượu rồi rơi vào trong nước sao? Tại sao cô lại không có ấn tượng gì cả? Lơ đãng nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần tám giờ rưỡi, không tốt, bị muộn rồi, hôm nay cô phải tham gia cuộc thi Tiếng Anh, bất chấp tất cả, cầm quần áo đặt bên cạnh mặc vào người, nhanh chóng chạy ra ngoài………..
Cuối cùng cũng chạy đến địa điểm thi trước một phút.
“Vi Vi, tại sao bây giờ cậu mới đến?” Đàm Tiếu Tiếu vẫy vẫy tay gọi cô.
“Ngủ quên.” Cô tùy tiện tìm một lý do.
Sau khi làm xong công việc ở cửa hàng tiện lợi và chia tay với Tiếu Tiếu, trong lòng Thích Vi Vi liền mang theo lo lắng bất an đi về biệt thự, cô nhớ rõ hành vi khác người tối hôm qua của mình, dường như cô cũng nhớ rõ, cuối cùng anh ta cũng đã rất tức giận, hôm nay, anh ta có thể sẽ tính sổ với mình hay không?………….
Nhìn thấy xe của anh đậu ở trước cửa, trong lòng cô hồi hộp một chút, anh ta đã trở lại, làm sao bây giờ? Thôi thì đến đâu hay đến đó, cứ mặc kệ, nếu anh ta muốn truy cứu thì cứ nói là mình uống say, anh ta có thể làm gì bây giờ?
Có điều khi cô vừa mở cửa ra, anh thản nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn như ngày thường: “Em trở về rồi à, trên bàn có thức ăn khuya vẫn còn nóng, mau ăn đi.”
Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, anh ta đang làm cái gì vậy? Không có tức giận? Hay là sự yên lặng trước khi nổi lên cơn bão táp, cô kiên trì nói: “Tôi không đói bụng.”
“Ừm, vậy thì đi ngủ sớm một chút đi.” Uông Hạo Thiên thật bình thản lên tiếng, sau đó tự mình lên lầu trước.
Cô trợn tròn mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta hoàn toàn không có truy cứu? Đây cũng không phải là tính cách của anh ta nha……………
Nhưng cô càng ngày càng há hốc mồm, choáng váng suốt cả ba ngày, ba ngày qua, Uông Hạo Thiên đối xử với cô rất khách sáo, lời nói của anh cũng không thích hợp cho lắm, giọng điệu còn mang theo quan tâm, nhưng càng như vậy thì trong lòng cô càng lo lắng, luôn luôn cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình không bình thường, chỉ là không bình thường ở chỗ nào thì cô không nói được, muốn hỏi, lại không dám hỏi, may mắn là cô nhận được điện thoại của Hoàng thiên Tứ, nói ngày mốt sẽ trở về.
Cô vẫn giống như trước đây, cùng ăn cơm tối với anh, không khí trên bàn ăn thật im lặng, không nghĩ tới anh đột nhiên mở miệng: “Em đến đây được bao nhiêu ngày rồi?”
“Hả?” Thích Vi Vi ngây ra một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: “Mười hai ngày.” Anh ta hỏi chuyện này để làm gì?
“Đã mười hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh.” Anh gật gật đầu, trong lời nói dường như có ngụ ý khác.
“Đúng, quả thật rất nhanh.” Thích Vi Vi không biết anh muốn làm gì? Thuận miệng nói theo.
“Tối mai, nên hoàn thành giao dịch của chúng ta, em chuẩn bị một chút.” Uông Hạo Thiên hành động bất ngờ làm cho cô không kịp đề phòng.
“Cái gì?” Thích Vi Vi chấn động, trong lòng càng không có sự chuẩn bị trước, cái thìa trong tay cũng rơi xuống…………..
/156
|