Lê Hấp Đường Phèn

Chương 69 - Thời Gian

/114


Trong kỳ nghỉ, cổng các trường học đều khóa lại, gác cổng ngược lại vẫn còn, có giáo viên hay nhân viên trong trường học ra vào thì có thể mở cửa, Đường Tuyết cũng được coi là người nhà của giáo viên nhất định sẽ có đãi ngộ này.

Lê Ngữ Băng cho rằng nói vài câu với gác cổng thì có thể vào, nhưng Đường Tuyết không muốn quá mức cao điệu. Gác cổng cùng ba ba có thể quen biết, sẽ nhận ra cô. Hôm nay bọn họ từ nơi này tiến vào, làm không tốt ngày mai ba có thể biết cô cùng Lê Ngữ Băng đi chơi, khẳng định lại lải nhải.

Chúng ta leo tường. Cô nói với Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng có chút không hiểu: Có cửa, vì cái gì leo tường?

Thì là rất lâu không leo tường, đột nhiên muốn khơi lại không được sao?

Cậu sao lại có sở thích này vậy?...

Lảm nhảm thì lảm nhảm, Lê Ngữ Băng cuối cùng vẫn là theo cô cùng đi leo tường.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lê Ngữ Băng leo tường, động tác khó tránh khỏi không lưu loát vụng về, may mắn thân thể của cậu điều kiện tốt, cho nên tất cả tiến hành coi như thuận lợi, chỉ là lòng bàn tay bị trầy một chút da. Trái lại Đường Tuyết, cái kia phải gọi là nhanh nhẹn lưu loát, ngựa chạy đường quen, xem ra kinh nghiệm rất phong phú.

Cậu cuối cùng đã vượt tường bao nhiêu lần... Lê Ngữ Băng lại nhịn không được lảm nhảm.

Đường Tuyết ôm cánh tay, cười hì hì nhìn cậu, Lê Ngữ Băng, tôi phát hiện cậu cũng không có thay đổi gì nha, đến bây giờ đều vẫn là cái bé ngoan? Tường cũng không có vượt qua.

Không có vượt qua tường rất không bình thường sao? Vượt qua mới không bình thường đó!

Lê Ngữ Băng yên lặng oán thầm một câu, không nói gì, lòng bàn tay chỗ bị rách có chút ngứa, đưa tay xoa xoa trên quần áo.

Đường Tuyết chú ý tới động tác của cậu, Bị thương rồi sao? Tôi xem một chút.

Lê Ngữ Băng liền đưa tay giơ lên.

Đường Tuyết bắt lấy tay của cậu, kéo đến trước mặt mình. Tay của cậu so với cô lớn hơn rất nhiều, dẫn đến giờ phút này cô đầy tay chỉ là cầm được bốn cái ngón tay của cậu.

Đầu ngón tay Lê Ngữ Băng hãm tại lòng bàn tay ấm áp mềm mại của Đường Tuyết, liền một trận tâm viên ý mã, hô hấp trở nên cẩn thận từng li từng tí, tựa như lo lắng kinh động đến cô.

Đường Tuyết rủ mắt xuống nhìn tay Lê Ngữ Băng. Lòng bàn tay của cậu tiếp xúc với gạch tường, xác thực bị trầy một mảng lớn, màu trắng da thịt cuốn lại, không có lộ ra tơ máu, xem ra là không có gì đáng ngại. Cô cúi đầu xuống, cầm chỗ bị thương kia nâng lên miệng.

Lê Ngữ Băng nhìn chằm chằm cánh môi anh đào kia nâng lên, nhịp tim kịch liệt, yết hầu bỗng nhúc nhích qua một cái.

Phù——

Đường Tuyết nhẹ nhàng thổi một ngụm.

Khí lưu tại trên da phất qua, xúc cảm nhu hòa nhỏ xíu tựa như bị lông vũ trêu chọc, Lê Ngữ Băng run sợ một hồi, nuốt một chút nước bọt.

Đường Tuyết buông cậu ra, cúi đầu cũng không dám nhìn con mắt cậu, nhỏ giọng nói: Thổi một chút liền hết đau.

Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, hôn hôn mới không đau.

Nhưng mà cậu cũng chỉ dám ở trong lòng đùa nghịch một chút lưu manh, lời đến khóe miệng biến thành: Cám ơn.

Đường Tuyết không nói chuyện, dán mình đi bên tường, đi tìm phòng học của bọn họ trước kia.. Trong lúc nghỉ, sân trường không có người nào quét dọn, bên tường rơi xuống không ít lá cây, đạp lên vang sào sạt. Lê Ngữ Băng chộp lấy túi, bước chân nhàn nhã đi sau lưng Đường Tuyết. Đi tới đi tới, lơ đãng ngửa đầu, nhìn thấy ánh nắng từ cành lá ở giữa ló xuống, pha tạp nát sáng, lười biếng dài dằng dặc, giống như những năm tháng xưa.

...

Đường Tuyết rất nhanh tìm đến phòng học trước kia của bọn họ. Bây giờ còn chưa khai giảng, phòng học đều dán giấy niêm phong, trên cửa đều là ổ khóa. Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng đứng tại phía trước cửa sổ, hèn mọn cách pha lê cửa kính nhìn vào, giống như hai thầy cô chủ nhiệm.

Đường Tuyết hỏi Lê Ngữ Băng: Chỗ ngồi trước kia của chúng ta, cậu còn nhớ không?

Lê Ngữ Băng, Còn.

Đáng tiếc không thể đi vào xem. Đường Tuyết tiếc nuối một hồi, liền đi đến lay lay cửa sổ.

Cậu định làm cái gì? Lê Ngữ Băng hỏi.

Nhìn xem có thể nhảy cửa sổ hay không.

Cậu... Lê Ngữ Băng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Đường Tuyết đột nhiên một mặt kinh hỉ, Hử? Cái cửa sổ này không khóa bên trên. Nói, dùng sức đẩy, đẩy rồi đẩy, dùng sức, kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai.

Lê Ngữ Băng một trận bất đắc dĩ, đi tới giúp cô.

Cái phiến cửa sổ không biết làm sao kẹp lại, nhìn bộ dạng này, sở dĩ không khóa, cũng không phải là lão sư sơ ý, mà là lão sư cũng làm bất động. Lê Ngữ Băng khí lực rất lớn, có cậu trợ trận, cửa sổ rốt cục cũng dời đi một chút xíu.

Xem ra cái cửa sổ này vận khí tốt, không có bị cậu trực tiếp lột xuống.

Đường Tuyết trơn tru nhảy vào phòng học, Lê Ngữ Băng ở sau lưng cô nhắc nhở: Cậu chậm một chút.

Cậu nhanh lên!

Hai người tìm tới chỗ ngồi của mình, xoa xoa tro bụi, ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, miệng hố hồi ức đột nhiên mở ra, tuổi thơ đủ loại, tựa như thủy triều cuốn tới. Lê Ngữ Băng nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện cậu cùng Đường Tuyết cùng nhau trải qua.

Bọn cậu chung một nhóm học tập, cậu kiểm tra bài tập cho cô, sửa đổi chữ sai, trau chuốt viết văn, cô còn sáng tác văn phỉ báng cậu;

Bọn cậu cùng nhau thực hiện hoạt động xã hội, tại điểm du lịch làm hướng dẫn du lịch miễn phí, cậu giúp Đường Tuyết giảng giải, Đường Tuyết giúp cậu kiếm khách.

Bọn cậu cùng nhau làm bảng đen, hai người ý kiến không hợp nhau, mỗi người mỗi ý, cuối cùng bảng đen làm thành hai khối phân biệt rõ ràng, phong cách khác lạ, lão sư nhìn thấy về sau dở khóc dở cười, phê bình một trận.

Bọn cậu cùng nhau làm trực nhật, Đường Tuyết thích tìm mấy đồ linh tinh trong đống rác, cô đã từng tìm được bức thư tình của một bạn trong lớp gửi cho Lê Ngữ Băng, chế giễu cậu một trận khiến cậu xé thư tình, một ngày không có để ý đến cô.

Bọn cậu cùng nhau ăn cơm trưa;

Bọn cậu cùng nhau làm trò chơi;

Bọn cậu...

...

Con người thật sự là kỳ quái.

Rất nhiều chuyện lúc ấy cảm thấy không thể nào tiếp thu được, rất lâu sau đó hồi tưởng lại, trong lòng tràn đầy toàn là ấm áp cùng cảm động.

Thời gian đó.

...

Lê Ngữ Băng, cậu nhìn này. Đường Tuyết đột nhiên mở miệng, đánh gãy suy nghĩ Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng cúi đầu, thấy cô chỉ vào một đường kẻ trên mặt bàn. Cái đường kẻ kia là dùng dao nhỏ khắc lên một đường nhàn nhạt, sau đó dùng bút máy màu xanh vẽ lên, đường vẽ cùng với dây mực đều rất chỉnh tề. Mực bút máy in vào chất gỗ, màu sắc bởi vì oxi hoá tác dụng, trở nên có chút tối trầm, không còn sáng rõ, xem ra cũng đã qua rất nhiều thời gian.

Bọn họ dùng bàn học đều là hai người một bàn,khó tránh khỏi sẽ phát sinh tranh chấp lãnh thổ. Chuyện phân chia giới tuyến, rất nhiều người đều làm qua, nhưng có rất ít người chỉnh tề như vậy.

Đường dây này là Lê Ngữ Băng vẽ lên, bởi vì Đường Tuyết khi đó tư thế viết chữ như cái con cua, nằm ngang muốn chiếm không ít không gian, cùi chỏ luôn hướng trước mặt cậu, Lê Ngữ Băng bị bức phải như đại hiệp cụt tay, chỉ có thể dùng một cái tay học tập. Cậu nhìn thấy bạn học khác đều vẽ như vậy, rơi vào đường cùng, cũng vẽ lên một đường. Thân là đệ nhất lớp, đường kẻ cũng có phong cách của mình: Đo đạc chính xác, cẩn thận tỉ mỉ, vẽ ra đường kẻ cũng là ưu tú nhất lớp.

Đáng tiếc, đường thẳng đẹp như vật, hiệu quả lại không lý tưởng chút nào. Đường Tuyết vẫn như cũ làm theo ý mình, cũng không có từ con cua biến thành tôm.

Lê Ngữ Băng dùng đầu ngón tay sờ lấy cái đường kẻ kia, hơi xúc động: Cái bàn học này vẫn chưa có đổi.

Ừm. Đường Tuyết gật đầu, Ba tôi nói bàn học không thể thay thường xuyên, muốn bồi dưỡng cho các bạn nhỏ phẩm chất mộc mạc, tiết kiệm.

Nhưng mà bàn học này xác thực nên thay, mặt bàn đã hư hại không ít, chân bàn cũng có chút lay động, nên cất đi rồi. Cũng không biết khi thay bàn học sẽ đi về đâu, Đường Tuyết có chút tiếc nuối, thật là muốn đem nó chuyển về nhà.

Cô ghé vào bàn học nhìn một chút, phía trên ngoại trừ cái đường kẻ giới tuyến kia ra, còn có rất nhiều đồ vật loạn thất bát tao, có vẽ lên có khắc lên, cô ở trong những đường cong xốc xếch này tìm được một trương bài poker do tự mình vẽ lên. Bài poker đã bị cọ rơi mất một nửa, còn lại một nửa căn bản thấy không rõ trước kia là cái gì.

Đường Tuyết chỉ vào nửa cây bích kia, hỏi Lê Ngữ Băng: Cậu còn nhớ rõ đây là cái gì không?

Lê Ngữ Băng chỉ nhìn một chút đáp, Nhớ kỹ. Nói xong đột nhiên cười.

Trương bài poker này, ghi chép một ký lục khuất nhục sử của Đường Tuyết —— cô đã từng trải qua giai đoạn phá sản thê thảm đau đớn.

Nghiêm túc truy cứu mà nói, phá sản hay là bởi vì Lê Ngữ Băng đưa tới.

Lê Ngữ Băng có đoạn thời gian bị Đường Tuyết áp bách đến thở không nổi, liền định làm thêm nghề phụ, cậu ở trong lớp làm một cái hoạt động rút thưởng. Phần thưởng là đồ chơi từ trong nhà mang tới, giải đặc biệt là một tiểu người máy, cái này tại lúc ấy xem là rất mới lạ, sau đó giải nhì tam đẳng thưởng cũng đều không khác lắm, giải thưởng an ủi là lõi bút tròn, với lại cậu vững vàng bắt lấy tâm lý hư vinh của các bạn học, giải thưởng an ủi không gọi giải thưởng an ủi, gọi Giải thưởng ưu tú .

Rút thưởng là một tệ một lần, không có tiền cũng không sao cả, có thể dùng những vật khác chống đỡ, đồ ăn vặt đồ chơi văn phòng phẩm, đều được. Đồng thời, Lê Ngữ Băng phi thường cổ vũ mọi người dùng vật phẩm gán nợ, bởi vì tiền chưa hẳn có thể tới được trong tay cậu.

Mỗi một người tham dự trong đó đều bị yêu cầu giữ kín bí mật, nếu không có khả năng mất đi cơ hội cạnh tranh người máy.

Lần hoạt động rút thưởng này khiến cho tưng bừng cả lớp học, vừa đến tan học liền có người vây quanh Lê Ngữ Băng. Triệu lão sư tò mò hỏi bọn họ đang làm gì, các cậc nhóc trăm miệng một lời đáp: Chúng em đang nhìn người máy của Lê Ngữ Băng!

Được rồi, nhìn liền nhìn chứ sao. Triệu lão sư cũng không để ý tới.

Lê Ngữ Băng trở thành nhà chứa lớn nhất lớp, cả Đường Tuyết cũng đều tham dự, đương nhiên cân nhắc đến thân phận của cô, Lê Ngữ Băng cho phép cô miễn phí rút hai lần, Đường Tuyết rút được hai cây lõi bút xong, đột nhiên đặc biệt nóng mắt.

Cô nóng mắt không phải là người máy của Lê Ngữ Băng, mà là hoạt động rút thưởng này, cảm giác phong thủy tốt, thích hợp với cô. Thế là không lâu sau, chính cô cũng lập ra một sơn trại.

Phần thưởng mặc dù không có người máy như Lê Ngữ Băng, nhưng cũng là đồ vật lưu hành thời đó, cho nên cũng là tương đối được hoan nghênh.

Đáng tiếc Đường Tuyết phạm vào một sai lầm rất lớn—— cô lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, về chuyện xác suất trúng thưởng không có khái niệm, cho nên cũng không biết thiết kế tỉ lệ đặt cược khoa học, mà là trực tiếp căn cứ vào trực giác. Kết quả ngày đầu tiên phát xong thưởng, kiểm kê một phen, phát hiện phải bồi thường tiền, cô cho là mình vận khí không tốt, thế là vẽ lên một cây A bích ở trên bàn học, hi vọng mượn nhờ lực lượng thần bí đi dạo qua yểm hộ.

Nhưng mà vận khí tốt đã không tới, tình huống càng ngày càng tệ.

Về sau cô thiếu thật nhiều phần thưởng không phát ra được, các bạn học tìm lão sư đòi chính nghĩa. Triệu lão sư cảm giác Đường Tuyết thật là một nhân tài, gặp rắc rối đều có thể phát huy sáng tạo như thế. Cô đem Đường Tuyết phê bình một trận, sau đó lại đem chuyện này báo cáo nhanh cho Đường hiệu trưởng.

Đường hiệu trưởng sắp bị tiểu gia hỏa này làm tức chết, Con đây là muốn nhà ta phá sản theo con luôn phải không?

Đường Tuyết ngậm lấy hai bao nước mắt, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Đường hiệu trưởng tự móc tiền túi, đem phần thưởng thiệt hạ bổ sung cho các bạn học, sau đó nói với Đường Tuyết: Tiền này không phải tự mà có, tự bản thân con kiếm về đi.

Phương thức kiếm về là làm công, làm công nội dung là nhặt phân chó.

Đường hiệu trưởng phát hung ác, nhất định phải làm cho Đường Tuyết biết náo loạn đi nhầm đường kết cục bi thảm cỡ nào.

Cho nên một tháng kia, Đường Tuyết vừa đến cuối tuần, liền mang theo cái túi cùng cái xẻng, tại khu tản bộ nhặt phân chó, một khối phân chó mười tệ. Thời điểm vận khí tốt sẽ gặp phải các cô chú dẫn theo chó con đi đổ rác, đi lên bán cái manh liền có thể đạt được một hai khối phân chó. Các cô chú kia biểu lộ đều một lời khó nói hết, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, muốn phân chó làm gì chứ...

Lê Ngữ Băng may mắn được chiêm ngưỡng qua một lần Đường Tuyết nhặt phân chó, ấn tượng khắc sâu, lòng còn sợ hãi, quay đầu mau cho ngừng sản nghiệp của mình.

...

...

...

Cho nên hiện tại Lê Ngữ Băng cười, cười là Đường Tuyết nhặt phân chó chật vật.

Đường Tuyết bị cậu cười đến một trận xấu hổ, đẩy cậu một chút, Không cho cậu cười! Còn không phải bởi vì cậu!

Lê Ngữ Băng bị cô đẩy thân thể nghiêng một cái, ghé vào trên bàn học, dùng tay chống cái cằm, mỉm cười nhìn cô, hai đầu lông mày tất cả đều là ranh mãn, nhưng ánh mắt lại là ôn nhu.

Đường Tuyết quay sang không để ý tới cậu, không được tự nhiên bới bới tóc.

Lê Ngữ Băng nhìn một bên mặt của cô, ánh mắt càng xa xôi là cửa sổ thủy tinh, ngoài cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, rơi vào gỗ thô sắc trên mặt bàn. Cậu cùng ánh nắng cách cô.

Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Lòng có chút ngứa.

Lê Ngữ Băng lần đầu tiên vào hoàn cảnh này cùng với người con gái mà mình thích, cậu không biết nên làm cái gì có thể để cho quan hệ lẫn nhau thân mật hơn một chút, lại không muốn lộ ra đường đột như vậy. Cậu chỉ có thể cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô, cảm thụ tần suất nhịp tim của chính mình.

Đường Tuyết cũng không phải là một người yên tĩnh, an tĩnh như vậy trong chốc lát lại ngứa tay, lật một chút bên trong bàn học, bàn đọc sách trống rỗng, lại bị cô móc ra một đầu khăn quàng đỏ.

Này Đường Tuyết có chút cao hứng, Tới đây, tôi cho cậu mang xích chó. Nói xong, cầm khăn quàng đỏ muốn đeo lên cổ Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng cười tránh cô..

Thân thể của cậu so với cô cao hơn rất nhiều, cô muốn bắt cậu, bắt không đến, càng về sau Lê Ngữ Băng đột nhiên khẽ chụp tay của cô, làm cô một trận bất động, cậu nhẹ nhàng linh hoạt đoạt lại khăn quàng đỏ

Cậu biết đeo sao? Lê Ngữ Băng cầm khăn quàng đỏ, nói.

Làm sao không biết.

Cậu khi còn bé thắt khăn quàng đỏ, đều là tôi thắt.

Khục.

Lê Ngữ Băng nói đến cũng không sai. Đường Tuyết khi còn bé ở nhà đều là ba thắt khăn quàng đỏ cho, cô ở trường học thích chơi khăn quàng đỏ, thường xuyên cởi xuống tùy tiện khoác lên trên cổ, ba năm trước đó đều là Lê Ngữ Băng giúp cô. Cô từ năm thứ tư mới bắt đầu tự mình thắt.

Rõ ràng là sự thật, nhưng bị Lê Ngữ Băng nói ra như vậy, cô liền không sao hiểu mặt mày đỏ ửng, cũng không biết ngượng ngùng cái gì.

Lê Ngữ Băng thừa dịp cô ngẩn người, đem khăn quàng đỏ hướng bên trên cổ cô, tỉ mỉ thắt cho cô.

Lúc câu thắt khăn quàng, đầu ngón tay đụng phải da thịt lõa lồ trên cổ cô, làm cho cô một trận run rẩy, không tự giác khẩn trương một chút.

Đã cách nhiều năm, Đường Tuyết đã từ một cô nhóc con trưởng thành thành một thiếu nữ uyển chuyển. Lê Ngữ Băng nhìn bộ ngực cao vút theo hô hấp nâng lên hạ xuống của cô, cảm giác không ổn, ngón tay rất nhỏ mà run run.

Đường Tuyết nhìn chằm chằm Lê Ngữ Băng, nhìn nốt ruồi xinh đẹp bên cạnh mũi cậu. Lê Ngữ Băng ngũ quan dáng dấp anh tuấn suất khí, khí chất cứng rắn, dáng vẻ tương đối ngầu, nốt ruồi này vừa vặn ở trên mặt cậu càng thêm nét linh xảo độc đáo khiến cho khí chất cả người cậu nhiễm lên tia sinh động nhu hòa, vừa đúng, có thể xưng kiệt tác.

Nhìn một chút, Đường Tuyết đột nhiên hỏi: Lê Ngữ Băng, cậu đỏ mặt cái gì đó?

Thân hình của cậu quá tốt rồi.

... Lúc Đường Tuyết kịp phản ứng ý tứ lời của cậu, cũng tự nhiên mà đỏ mặt.

Sau đó cô một cước đá vào bên trên cái ghế của cậu, Tránh ra! Lưu manh!

Lê Ngữ Băng buồn cười không thôi.

Đường Tuyết cởi xuống khăn quàng đỏ để lại bên trong bàn học, đứng dậy, nhảy cửa sổ ra ngoài.

Lê Ngữ Băng theo sát nhảy ra, dùng sức đem cửa sổ kéo trở về chỗ cũ, lúc này mới một bên cười, một bên tưng tửng đuổi theo.

/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status