Chương 17 Xin hỏi cô tìm ai
Biết xấu hổ hay không biết xấu hổ, Sơ Điều cũng không quan tâm.
Cô cầm bình giữ nhiệt đi tìm Lệ Duy Phong, cuối cùng phát hiện ra, Lệ Duy Phong có thể tự do đi trong bệnh viện, hơn nữa còn không hạn chế khoảng cánh với cô.
Lệ Duy Phong lập tức tỏ vẻ vui mừng, anh ta muốn ở lại bệnh viện để theo dõi người của Lệ gia, thuận tiện chăm sóc cháu trai mình, vì vậy anh ta không về cùng Sơ Điều.
Sơ Điều cũng mặc kệ anh ta, bản thân cầm bình giữ nhiệt về nhà.
Hôm nay cô về nhà rất sớm, vất vả lắm mới có một ngày rảnh dỗi, cô bật máy tính rồi đăng nhập vào game, chuẩn bị hẹn đồng đội đi phó bản.
Kết quả vừa vào phó bản liền có người gọi điện đến, số đó là một chuỗi dãy số hỗn loạn, hoàn toàn không phải dãy sổ bình thường.
Sơ Điều nhấc máy, lạnh lùng nói một tiếng “Alo”.
“Có nhiệm vụ khẩn cấp, cô có đến hay không?
Giọng nói ở đầu dây bên kia là của đàn ông, lúc này có chút vội vã và lo lắng.
“Nhiệm vụ gì?”
Sơ Điều nhìn đồng hồ, một rưỡi chiều, “Còn thời gian ngủ trưa của tôi thì sao?”
Đối phương nghe thấy tiếng gõ bàn phím của cô, im lặng một lúc mới nói, “Cô có biết thị trấn A Áo ở biên giới Cửu Kiều không?
Sơ Điều di chuyển chuột và bàn phím, đầu óc đang suy nghĩ đến chuyện khác, “À, có phải thị trấn du lịch nổi tiếng kinh khủng kia không?"
Sơ Điều mới thấy trấn này trên bản tin.
Đối phương thấp giọng nói, “Ừ, nhân viên kiểm tra của chúng tôi vừa trở về từ chỗ đó, tất cả đều nhiễm một loại bệnh, trước mắt không có cách trị liệu, tôi không còn cách nào đành phải tìm cô thử xem.”
Sơ Điều hỏi thêm một câu: “Liên quan đến việc bùng phát dịch bệnh ở trấn A Áo sao?”
Đối phương đáp, “Ừ.”
Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không chính phủ cũng không đến nỗi phải che giấu như vậy.
Sơ Điều suy nghĩ rồi nói, “Phí khám bệnh tại nhà là 100 vạn, phí tổn thất tinh thần của đồng đội đi phó bảng với tôi là 10 vạn, phí khám bệnh cho tưng người tùy thuộc vào triệu chứng của bệnh nữa."
Đối phương: “Được.”
Giọng của đối phương có chút nghẹn ngào, dường như không dám tin Sơ Điều lại cố chấp với tiền bạc như vậy.
Đối phương đã đồng ý, Sơ Nhất lập tức đánh chữ: Xin lỗi các vị, tôi có việc gấp nên treo máy trước, nếu có thể qua tôi sẽ qua, buổi tối không thể quay lại đền bù tổn thất cho mọi người được.
Đồng đội ân cần hỏi thăm cô, Sơ Điều ung dung offline.
Người này là ai Sơ Điều cũng không biết, cũng không có hứng thú.
Thật ra dùng đầu ngón chân cũng đoán được người nọ là người làm trong một bộ phận đặc thù.
Bởi vì lần đầu gặp Sơ Điều, đối phương đang làm một chuyện hết sức đặc biệt.
Không thể hướng mặt và giải thích với công chúng,
Đối phương đã từng chào hỏi Sơ Điều, nhưng cô không có hứng thú, từ đó về sau đối phương liền cho rằng Sơ Điều là tuyến ngoài, bình thường sẽ không tìm cô.
Bởi vì tìm không nổi, một tìm một triệu, một người không thể chịu nổi.
Nhưng lần này anh ta không còn cách nào khác.
Sơ Điều gọi anh ta là Tiểu Chung.
Đúng vậy, cái tên Tiểu Chung này rất phổ biến.
Sai khi cúp điện thoại, đối phương gửi địa chỉ cho cô, chờ Sơ Điều xem xong liền tự động xóa bỏ.
Địa điểm là một con hẻm đắt đỏ ở Đế Đô, đại đa số là tứ hợp viện.
Sơ Điều vừa hâm mộ vừa rẽ vào một con hẻm cũ nát, bên trong có một tứ hợp viện, có chút cũ kỹ, chính là loại bình thường thời cổ đại.
Trước cửa có hai người đàn ông đứng hút thuốc, tuy mặc một chiếc áo khoác cũ bình thường, nhưng khi thấy Sơ Điều, ánh mắt lại trở nên phòng bị.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
/1098
|