Chương 27- Mỗi người một chai.
"Mẹ nó, có chuyện gì cậu ấy vậy?”
Diệp Trật gọi người lên để uống rượu, kết quả người này lên liền choáng váng, lúc này liền có chút tức giận.
Lệ Ti Thừa co giật khóe miệng, nhận ra rằng cậu ấy đã nhìn thấy Sơ Điều, mới giả vờ như thế này.
Nhìn từ bên cạnh, cũng biết Sơ Điều có uy lực răng đe khủng khiếp như thế nào.
Năm tư đại học nằm trên mặt đất không dám cử động.
Linh hồn cậu ấy đã thăng thiên rồi.
Người bạn phía sau chết lặng: "Cậu ấy thực sự say hả?"
"Không thể nào! Rất lâu rồi chưa ai thấy cậu ấy say?”
"Không phải lần trước cậu ấy còn uống nhiều hơn lần này sao, mà cũng đâu có say!
"... Như vậy ..."
Diệp Trật cảm thấy bị người này làm mất mặt, nổi trận lôi đình nói với bọn họ, “Còn không mau mang người này cút đi!”
Đám thiếu gia này nổi giận lên rất đáng sợ, ngay cả thế hệ thứ hai giàu có từ quán bar cũng biết rằng đối diện với những người ở tầng hai cũng phải cụp đuôi lại.
Một số người vội vã đưa Năm tư đại học đi, nhưng Lệ Ti Thừa đột nhiên nói: "Đợi đã".
Tất cả mọi người nhìn anh.
Diệp Trật nhướn mày, một vài thế hệ thứ hai giàu có bắt đầu thể hiện những biểu cảm hả hê của họ.
Xong rồi, nhóm người chọc tới cậu Lệ rồi.
Lệ Ti Thừa cầm ly rượu lên lắc nhẹ, nụ cười nơi khóe miệng anh mang một âm điệu lạnh lùng: "Cái rương không độ này đã khui ra, cậu ấy không uống, thì phải có người uống.
Sơ Điều cũng nhướn mày.
Lúc này cô cũng thấy mặt xấu của người đàn ông này.
Anh là đại thiếu gia cao cao tại thượng, luôn làm bất cứ điều gì anh muốn.
Nhưng anh bất ngờ nhắm vào nhóm người này, thực sự có chút hoang mang.
Bạn bè của Năm thứ tư đại học nghe vậy, mặt tái nhợt.
Một rương không độ, họ gồm ba người.
Một người bốn chai, cộng với lúc nãy ở dưới đã uống không ít rượu, nếu tối nay uống thêm, chắc chắn sẽ được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Ai đó đã khóc và run rẩy, và nói: "Anh trai… bọn em mang về uống có được không?”
Họ không dám xúc phạm những người này.
Diệp Trật, với một nụ cười tinh nghịch, lặp lại câu nói của Lệ Ti Thừa: "Như vậy không được, hôm nay chúng tôi nhất định nhìn các người uống rương rượu này.”
Năm tư đại học trên mặt đất nhúc nhích.
Sơ Điều biết Năm tư đại học là một người đàn ông chính trực, nếu nghe không lọt tai, có lẽ sẽ bò dậy mà uống rượu.
Sơ Điều biết cậu ấy sẽ không gặp vấn đề gì khi uống những loại rượu này.
Nhưng.
Có người trước mặt cô khi dễ bạn của em trai cô, có khi lát nữa sẽ khi dễ tới em trai cô.
Vậy mà được sao?
Đương nhiên không được.
Vì vậy, cô đột nhiên thay đổi khuôn mặt và ôm lấy cánh tay của Lệ Ti Thừa: "Mọi người không nên như vậy, vậy là thiếu đạo đức ~! Nếu người ta không muốn uống, thì mọi người có thể tự uống mà.”
Cô có vẻ ngây thơ khi hiểu rằng nhóm người này đang cố tình muốn chỉnh người, làm bộ dạng ngọt ngào ngớ ngẩn.
Diệp Trật cũng nhíu mày nhìn Sơ Điều.
Sơ Điều nháy mắt với Lệ Ti Thừa, chỉ có Lệ Ti Thừa có thể nghe thấy, dưới vẻ ngoài thuần khiết của cô lại đang nghĩ về những điều khủng khiếp.
[Giết đối tượng để hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn là phạm pháp, mặc dù phạm pháp nhưng nếu mình làm kín đáo…]
Lệ Ti Thừa: "Ho khan, khụ khụ…”
Đột nhiên, anh sốt ruột vẫy tay: "Quên đi, mỗi người lấy một cái chai, uống xong liền cút.”
Con ngươi của Diệp Trật xém chút là rớt ra ngoài.
Chủ ý này rõ ràng là của anh, Sơ Điều nói có một câu mà anh đã răm rắp nghe theo?
Mỗi người uống một chai là một sự nhượng bộ cực lớn.
Mấy người họ như được ân xá, nhanh chóng bước tới, mỗi người một chai uống ừng ực, sau khi uống, họ đặt chai rượu xuống một cách run rẩy, sau đó nhanh chóng mang Năm tư đại học cút.
/1098
|