Chương 3- Anh có cần giúp đi vệ sinh không?
Trong những lời nói lươn lẹo này chỉ cần đoán một cái là ra, rằng người nhà Lệ Ti Thừa chỉ muốn chiếm tài sản của anh mà thôi.
Lần này anh làm sao bị tai nạn còn chưa biết sao.
Lý do tại sao Lệ gia lại chọn Sơ Điều là vì cô là một đứa trẻ mồ côi không có lai lịch, hơn nữa còn có bốn anh chị em.
Thiếu tiền, ngoại hình đơn giản và dễ xử lý, chỉ cần khống chế mấy anh chị em, thì cô sẽ không dám làm gì khác ý bọn họ.
Tuy nhiên, sau này Lệ gia sẽ hối hận, về ấn tượng ban đầu của Sơ Điều.
Vào thời điểm này, để thực hiện nghĩa vụ của vị hôn thê của mình, Lệ gia vẫn chưa giải thích các nhiệm vụ tỉ mỉ cho cô biết, chỉ để cô dỗ dành Lệ Ti Thừa trước, tốt nhất là nuôi dưỡng tình cảm.
Có lẽ hơi cổ hủ, cố gắng quyến rũ Lệ Ti Thừa, cho anh thích cô, sau đó lợi dụng điểm này để uy hiếp Lệ Ti Thừa.
Tất nhiên, Lệ gia cũng trả trước một nửa thù lao cho cô/
Một triệu một năm.
Trên thực tế, mức thù lao này thấp hơn một chút, cũng không phù hợp phương thức trả tiền của Sơ Điều, cô thích trả nửa năm hơn là một năm.
May mắn thay, có người cũng yêu cầu cô đến gần Lệ Ti Thừa, lần này tiền thù lao là đủ và có thêm tiền lãi.
Khi mọi thứ thành công, khi Lệ Ti Thừa chết đi, có 50% cơ hội thừa kế tài sản.
Sự khởi đầu rất xúc động.
Rốt cuộc, cô rất thiếu tiền.
Cũng không phải là để ám sát Lệ Ti Thừa, chỉ là chờ anh chết đi.
Nghĩ về điều này, cô đi về phía Lệ Ti Thừa, người đã vào phòng bệnh. Khi cô mở miệng, liền lắp bắp: “Ti Thừa ~~ …”
Nghe có vẻ đáng thương.
Lệ Ti Thừa quay đầu lại, trầm mặc nhìn cô.
[Hazz, loại chuyện này chỉ có thể làm một lần, không bao giờ có lần thứ hai, điều đó làm mất danh tiếng của mình quá.]
[Lúc trước quản gia thay mặt nhà anh ấy nói gì nhỉ? Mình làm cái gì? Ôi…không nhớ nổi]
Lệ Ti Thừa không thể nghe thêm được nữa, ban đầu nghe được tiếng lòng của Sơ Điều anh cũng hơi sốc nhẹ, bây giờ thì chỉ thấy đau đầu.
Nhưng mà, bằng cách này anh có biết được mục đích của người nhà mình qua tiếng lòng của cô.
Mắt anh lạnh như băng, anh nằm ngửa ra giường, thân hình mảnh khảnh, một tay đặt dưới đầu, uể oải nói: "Rót cho tôi một cốc nước".
Sơ Điều chưa quen, trong lúc nhất thời không đáp ứng kịp.
Chờ tới khi Lệ Ti Thừa nhìn cô bằng ánh mắt nghi vấn, Sơ Điều mới phản ứng kịp, gật đầu, "Ồ, ồ", nhanh chóng rót nước cho anh.
Khu vực này thực sự sang trọng, bệnh viện tư nhân này là một trong những tài sản của Lệ gia, toàn bộ tầng này hiện chỉ được sử dụng bởi một mình Lệ Ti Thừa, thậm chí còn có một phòng tập thể dục, bể bơi và phòng bóng rổ trong nhà.
Cho nên đây không phải là bệnh, mà là một kỳ nghỉ.
Ngoại trừ một vài dụng cụ y tế được đặt trong phòng bệnh, mọi thứ đều tương tự như phòng tổng thống sang trọng và không thể nhìn thấy dấu vết của phòng bệnh/
Sơ Điều thầm ghen tị với những giọt nước mắt trong lòng, mình cực khổ nhận đơn hàng, cũng không thể tiết kiệm được vài đô la một năm, không biết cần bao nhiêu tiền để bắt kịp Lệ Ti Thừa.
Cô đưa cho Lệ Ti Thừa một ly nước, ai ngờ Lệ Ti Thừa lại không nhận, đôi mắt hẹp và dài đó phát sáng có chút tà ác, có vẻ cân nhắc: "Tay tôi đau, cô đút cho tôi uống đi."
Anh muốn xem cô gái này sẽ làm gì.
Nhưng anh đã đánh giá quá cao về Sơ Điều, nếu việc này mà cũng không làm thì đúng là có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng diễn xuất không tốt.
Hơn nữa, trong lòng bắt đầu cuống cuồng, [Đêm lót dưới đầu không làm anh đau, uống nước lại, nói không chừng đi vệ sinh cũng cần mình giúp?]
Lệ Ti Thừa: "..."
/1098
|