Tôn Mông không tin rằng Lệ Bắc Hàn đối xử đặc biệt với cô ta như vậy mà lại không hề có một chút ý tứ nào khác! Cô ta phải thật cố gắng tranh giành lấy hạnh phúc của chính mình mới được!
Lệ Bắc Hàn nhìn thấy bóng dáng đứng trước cửa văn phòng thì ánh mắt hơi trầm xuống.
Sự quyết tâm sôi sục vừa nãy của Tôn Mông trong chớp mắt đã bay mất khi vừa nhìn thấy Lệ Bắc Hàn. Cô ta thật sự rất sợ vẻ lạnh lùng và cứng rắn của anh, và cả loại khí thế áp bức người khác của anh nữa.
"Lệ Tổng, tôi.. Tôi.."
Lệ Bắc Hàn đẩy cửa đi vào văn phòng.
Tôn Mông cũng lập tức theo sau vào, đứng trước bàn làm việc của Lệ Bắc Hàn, vẻ mặt uất ức, vành mắt đỏ lên.
"Thực xin lỗi, Lệ Tổng, em không nên tự ý để Ninh Dật đi vào hiện trường. Em thật sự không có ý khác, lúc đó em chỉ là vì nghĩ đến quan hệ của Kỷ Tổng và Ninh Dật.."
Lệ Bắc Hàn ngẩng đầu nhìn Tôn Mông.
Tôn Mông sợ tới mức nuốt hết những lời còn lại vào bụng: "Em, em thực sự chỉ vì suy nghĩ cho Kỷ tổng, mới.."
Hai hàng lông mày của Lệ Bắc Hàn dần dần cau lại, ẩn trong đó có vài phần giận dữ.
Tôn Mông cảm thấy bản thân sắp bị loại ánh mắt lạnh lẽo này đông cứng rồi, toàn bộ những lời muốn nói đều tắc nghẽn, nói không ra tiếng.
"Cô có tư cách này không?" Lệ Bắc Hàn lạnh lùng hỏi lại.
"Em.. Em.." Tôn Mông ấp a ấp úng không nói nên lời.
Câu hỏi này trong nháy mắt đánh cho cô ta trở về nguyên hình, cô ta không là cái gì cả, cũng chẳng có một tư cách gì cả.
"Tôn Mông, cô biết tại sao tôi kí hợp đồng với cô không?"
"Tôi không biết" Tôn Mông lắc đầu.
"Bởi vì ông của cô từng cứu tôi."
Tôn Mông ngây ngẩn cả người, cô ta chưa từng nghĩ là vì nguyên nhân này! Ông của cô ta khi còn sống là một bác sĩ khoa ngoại. Chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này mà Lệ Tổng mới đối xử với cô đặc biệt hơn những người khác?
Tất cả đều là do cô ta nghĩ nhiều rồi!
Nước mắt lúc nãy dùng để ngụy trang thì bây giờ thật sự không khống chế được lăn dài. Cô ta thầm yêu Lệ Bắc Hàn lâu như vậy lại nhận kết quả như thế này.
Lệ Bắc Hàn đột nhiên nhớ lại lời Kỷ Noãn Noãn từng nói.
"Nguyên nhân chủ yếu là do cô diễn viên Tôn Mông vốn chỉ có quan hệ chủ và người làm thuê với anh nhưng lại tỏ vẻ như mình là bà Lệ kia chọc tức!"
Không biết vì cái gì, bây giờ anh càng nhìn Tôn Mông càng thấy ghét!
"Công ty đảm bảo sẽ giữ lại đãi ngộ của cô nhưng tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên cho cô nữa."
"Không cần! Lệ Tổng, tôi biết mình sai rồi. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa, xin anh đừng phong sát tôi!" Tôn Mông vội vàng nói.
Cô ta còn muốn được nổi tiếng, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất, cô ta chỉ cần một tác phẩm xuất sắc nữa thôi là có thể trở thành ngôi sao hàng đầu.
"Đi ra ngoài" Lệ Bắc Hàn lạnh lùng trả lời.
"Lệ Tổng, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội nữa thôi!" Tôn Mông vẫn còn năn nỉ.
Trình Cửu đi vào kéo Tôn Mông ra ngoài.
Văn phòng rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh, Lệ Bắc Hàn xem thời gian một chút, còn hai tiếng nữa đến giờ tan ca.
Hôm nay sau khi tan làm về thì chỗ ở của anh, sẽ có thêm một người..
Trong đầu không kiềm chế được mà nhớ lại điệu bộ của Kỷ Noãn Noãn lúc ôm lấy cánh cửa, rồi cả lúc cô lén lút thử thẻ nhà..
Khoé môi không tự chủ được mà cong lên.
"Lão đại, anh thực sự chặt đứt con đường làm diễn viên của Tôn Mông sao?" Kiều Diệm đi vào đột nhiên nhìn thấy khoé môi Lệ Bắc Hàn cong lên thì ngơ ngẩn cả người.
Vừa mới nãy mắt anh ấy không bị hoa chứ?
Lệ Bắc Hàn đã trở lại trạng thái thường ngày của mình.
"Cậu có ý kiến sao?"
Kiều Diệm lập tức bừng tỉnh: "Tôi đương nhiên không có ý kiến, tôi chỉ là không hiểu, lúc trước cậu phá lệ nâng đỡ cô ta, tôi còn nghĩ cậu có ý gì với cô ta chứ!"
"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"
"Không chỉ mình tôi, cả công ty đều cảm thấy chuyện này có vài phần mờ ám, giải thích không rõ ràng đó có biết không?"
Lệ Bắc Hàn cúi đầu không thèm đáp lại.
Không ai biết anh đang suy nghĩ gì, cũng nhìn không ra bất kì sự thay đổi cảm xúc nào ở anh.
"Cậu với Kỷ tiểu thư thế nào rồi?" Kiều Diệm vẫn là không bỏ được tật bà tám. Anh ấy cảm thấy lão đại sẽ không dễ mà thoát khỏi năm ngón tay của Kỷ tiểu thư! Hôm đó còn đưa người ta về nhà nữa mà!
"Gần đây có một bộ phim, tôi cảm thấy rất được đó." Lệ Bắc Hàn ngẩng đầu lên, đột nhiên nói một câu như vậy.
"Phim gì? Tôi hiện tại đều có thể diễn được, phải là vai diễn có tính thử thách cao" Kiều Diệm kiêu ngạo trả lời.
"Có một bộ đề tài bộ đội đặc chủng, đi Châu Phi. Đợi cậu quay xong là có thể có một cuộc lột xác hoàn mỹ rồi."
"Lão đại, tôi biết sai rồi!" Kiều Diệm lập tức biến thành trạng thái cầu xin: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!"
Sau này, anh ấy sẽ không bao giờ dám tò mò bất kì điều gì có liên quan đến Kỷ tiểu thư nữa!
* * *
Kỷ Noãn Noãn chọn xong đồ mình cần rồi xách một cái túi nhỏ xuống lầu.
"Con chỉ mang theo một chút đồ này qua bên đó thôi sao?" Ông nội Kỷ thả tờ báo trong tay xuống nghi ngờ hỏi.
"Ông nội, con chỉ là muốn thuận tiện cho việc đi làm, cũng không phải chuyển nhà mà. Không phải con đã nói rồi sao, mỗi cuối tuần con đều sẽ trở về thăm ông." Kỷ Noãn Noãn có chút không nỡ, dù sao ông nội cũng vừa mới xuất viện. Cô nên ở nhà với ông nhiều hơn.
Chỉ là việc thu phục Lệ Bắc Hàn không thể chậm một giây được!
Bằng không, vừa mới đánh bại một Tôn Mông, lại lập tức đến một Lý Mông, Vương Mông, Lưu Mông thì phiền phức rồi!
"Không sao, con mau đi lo việc của mình, ông nội bây giờ không phải rất tốt rồi sao! Lại có nhiều người chăm sóc ông như vậy nữa."
"Ông nội, vậy con đi trước đây!"
"Đi đi, một mình sống bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân đấy."
"Con biết rồi!" Kỷ Noãn Noãn đi như bay ra ngoài, như sợ ông nội nhìn ra được điều gì, rất chột dạ!
Kỷ Noãn Noãn xách đồ đạc đến trước cửa nhà Lệ Bắc Hàn thì nhìn thời gian một chút.
Còn nửa tiếng nửa Lệ Bắc Hàn mời tan làm, anh có thể có tiệc xã giao không nhỉ? Hoặc là có tăng ca hay gì đó không? Cô lấy di động ra gọi cho Lệ Bắc Hàn.
Mới reo có vài tiếng thì đã được kết nối rồi.
"Bắc Bắc, anh đang ở đâu?"
"Còn em?" "Em đang ở trước cửa nhà anh.."
Đột nhiên có âm thanh mở khóa vang lên, Kỷ Noãn Noãn ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Bắc Hàn đứng trước mặt mình. Cô giật mình trợn to đôi mắt xinh đẹp "Anh.. anh ở nhà sao? Không phải còn chưa đến thời gian tan làm sao?"
Lệ Bắc Hàn không trả lời, xoay người đi vào nhà.
Có quỷ mới biết được vì cái gì mà anh về sớm như thế!
"Quay lại" Kỷ Noãn Noãn gọi theo bóng lưng của anh.
Lệ Bắc Hàn xoay người nhìn cô.
"Cũng không biết giúp em mang đồ vào nhà gì cả, một chút ga lăng cũng không có." Nói xong Kỷ Noãn Noãn một mình đi vào phòng, để túi ở ngoài cửa.
Lệ Bắc Hàn lại quay ra một lần nữa đem túi vào nhà.
Thấy cô cũng không đem theo nhiều đồ đạc nên anh cũng không thật sự đếm từng món thử xem cô có đem quá mười món đồ hay không.
"Phòng ngủ của em ở tầng 1, phòng này." Lệ Bắc Hàn đặt đồ đạc của cô trước cửa phòng.
Kỷ Ái Ái giờ mới phát hiện tầng một vậy mà lại còn một phòng khác nữa.
"Không, em muốn ở tầng hai, tầng 2 không phải vẫn còn phòng sao?"
"Em không có quyền chọn phòng"
"Em không muốn!" Kỷ Noãn Noãn ôm đồ của mình chạy lên tầng hai.
Lệ Bắc Hàn:.
Kỷ Noãn Noãn chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng đối diện với phòng của Lệ Bắc Hàn, đem đồ đạc của mình vào. Đùa gì chứ, cô đã vào sống ở đây rồi! Chẳng lẽ còn sợ anh sao? Chiến lược của cô đã đổi thành nước ấm luộc chết ếch rồi!
Lệ Bắc Hàn cảm thấy anh hoàn toàn không có quyền uy gì nữa hết! Bởi vì lời nói của anh, cô hoàn toàn không để vào tai!
Lệ Bắc Hàn nhìn thấy bóng dáng đứng trước cửa văn phòng thì ánh mắt hơi trầm xuống.
Sự quyết tâm sôi sục vừa nãy của Tôn Mông trong chớp mắt đã bay mất khi vừa nhìn thấy Lệ Bắc Hàn. Cô ta thật sự rất sợ vẻ lạnh lùng và cứng rắn của anh, và cả loại khí thế áp bức người khác của anh nữa.
"Lệ Tổng, tôi.. Tôi.."
Lệ Bắc Hàn đẩy cửa đi vào văn phòng.
Tôn Mông cũng lập tức theo sau vào, đứng trước bàn làm việc của Lệ Bắc Hàn, vẻ mặt uất ức, vành mắt đỏ lên.
"Thực xin lỗi, Lệ Tổng, em không nên tự ý để Ninh Dật đi vào hiện trường. Em thật sự không có ý khác, lúc đó em chỉ là vì nghĩ đến quan hệ của Kỷ Tổng và Ninh Dật.."
Lệ Bắc Hàn ngẩng đầu nhìn Tôn Mông.
Tôn Mông sợ tới mức nuốt hết những lời còn lại vào bụng: "Em, em thực sự chỉ vì suy nghĩ cho Kỷ tổng, mới.."
Hai hàng lông mày của Lệ Bắc Hàn dần dần cau lại, ẩn trong đó có vài phần giận dữ.
Tôn Mông cảm thấy bản thân sắp bị loại ánh mắt lạnh lẽo này đông cứng rồi, toàn bộ những lời muốn nói đều tắc nghẽn, nói không ra tiếng.
"Cô có tư cách này không?" Lệ Bắc Hàn lạnh lùng hỏi lại.
"Em.. Em.." Tôn Mông ấp a ấp úng không nói nên lời.
Câu hỏi này trong nháy mắt đánh cho cô ta trở về nguyên hình, cô ta không là cái gì cả, cũng chẳng có một tư cách gì cả.
"Tôn Mông, cô biết tại sao tôi kí hợp đồng với cô không?"
"Tôi không biết" Tôn Mông lắc đầu.
"Bởi vì ông của cô từng cứu tôi."
Tôn Mông ngây ngẩn cả người, cô ta chưa từng nghĩ là vì nguyên nhân này! Ông của cô ta khi còn sống là một bác sĩ khoa ngoại. Chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này mà Lệ Tổng mới đối xử với cô đặc biệt hơn những người khác?
Tất cả đều là do cô ta nghĩ nhiều rồi!
Nước mắt lúc nãy dùng để ngụy trang thì bây giờ thật sự không khống chế được lăn dài. Cô ta thầm yêu Lệ Bắc Hàn lâu như vậy lại nhận kết quả như thế này.
Lệ Bắc Hàn đột nhiên nhớ lại lời Kỷ Noãn Noãn từng nói.
"Nguyên nhân chủ yếu là do cô diễn viên Tôn Mông vốn chỉ có quan hệ chủ và người làm thuê với anh nhưng lại tỏ vẻ như mình là bà Lệ kia chọc tức!"
Không biết vì cái gì, bây giờ anh càng nhìn Tôn Mông càng thấy ghét!
"Công ty đảm bảo sẽ giữ lại đãi ngộ của cô nhưng tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên cho cô nữa."
"Không cần! Lệ Tổng, tôi biết mình sai rồi. Sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa, xin anh đừng phong sát tôi!" Tôn Mông vội vàng nói.
Cô ta còn muốn được nổi tiếng, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất, cô ta chỉ cần một tác phẩm xuất sắc nữa thôi là có thể trở thành ngôi sao hàng đầu.
"Đi ra ngoài" Lệ Bắc Hàn lạnh lùng trả lời.
"Lệ Tổng, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội nữa thôi!" Tôn Mông vẫn còn năn nỉ.
Trình Cửu đi vào kéo Tôn Mông ra ngoài.
Văn phòng rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh, Lệ Bắc Hàn xem thời gian một chút, còn hai tiếng nữa đến giờ tan ca.
Hôm nay sau khi tan làm về thì chỗ ở của anh, sẽ có thêm một người..
Trong đầu không kiềm chế được mà nhớ lại điệu bộ của Kỷ Noãn Noãn lúc ôm lấy cánh cửa, rồi cả lúc cô lén lút thử thẻ nhà..
Khoé môi không tự chủ được mà cong lên.
"Lão đại, anh thực sự chặt đứt con đường làm diễn viên của Tôn Mông sao?" Kiều Diệm đi vào đột nhiên nhìn thấy khoé môi Lệ Bắc Hàn cong lên thì ngơ ngẩn cả người.
Vừa mới nãy mắt anh ấy không bị hoa chứ?
Lệ Bắc Hàn đã trở lại trạng thái thường ngày của mình.
"Cậu có ý kiến sao?"
Kiều Diệm lập tức bừng tỉnh: "Tôi đương nhiên không có ý kiến, tôi chỉ là không hiểu, lúc trước cậu phá lệ nâng đỡ cô ta, tôi còn nghĩ cậu có ý gì với cô ta chứ!"
"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?"
"Không chỉ mình tôi, cả công ty đều cảm thấy chuyện này có vài phần mờ ám, giải thích không rõ ràng đó có biết không?"
Lệ Bắc Hàn cúi đầu không thèm đáp lại.
Không ai biết anh đang suy nghĩ gì, cũng nhìn không ra bất kì sự thay đổi cảm xúc nào ở anh.
"Cậu với Kỷ tiểu thư thế nào rồi?" Kiều Diệm vẫn là không bỏ được tật bà tám. Anh ấy cảm thấy lão đại sẽ không dễ mà thoát khỏi năm ngón tay của Kỷ tiểu thư! Hôm đó còn đưa người ta về nhà nữa mà!
"Gần đây có một bộ phim, tôi cảm thấy rất được đó." Lệ Bắc Hàn ngẩng đầu lên, đột nhiên nói một câu như vậy.
"Phim gì? Tôi hiện tại đều có thể diễn được, phải là vai diễn có tính thử thách cao" Kiều Diệm kiêu ngạo trả lời.
"Có một bộ đề tài bộ đội đặc chủng, đi Châu Phi. Đợi cậu quay xong là có thể có một cuộc lột xác hoàn mỹ rồi."
"Lão đại, tôi biết sai rồi!" Kiều Diệm lập tức biến thành trạng thái cầu xin: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!"
Sau này, anh ấy sẽ không bao giờ dám tò mò bất kì điều gì có liên quan đến Kỷ tiểu thư nữa!
* * *
Kỷ Noãn Noãn chọn xong đồ mình cần rồi xách một cái túi nhỏ xuống lầu.
"Con chỉ mang theo một chút đồ này qua bên đó thôi sao?" Ông nội Kỷ thả tờ báo trong tay xuống nghi ngờ hỏi.
"Ông nội, con chỉ là muốn thuận tiện cho việc đi làm, cũng không phải chuyển nhà mà. Không phải con đã nói rồi sao, mỗi cuối tuần con đều sẽ trở về thăm ông." Kỷ Noãn Noãn có chút không nỡ, dù sao ông nội cũng vừa mới xuất viện. Cô nên ở nhà với ông nhiều hơn.
Chỉ là việc thu phục Lệ Bắc Hàn không thể chậm một giây được!
Bằng không, vừa mới đánh bại một Tôn Mông, lại lập tức đến một Lý Mông, Vương Mông, Lưu Mông thì phiền phức rồi!
"Không sao, con mau đi lo việc của mình, ông nội bây giờ không phải rất tốt rồi sao! Lại có nhiều người chăm sóc ông như vậy nữa."
"Ông nội, vậy con đi trước đây!"
"Đi đi, một mình sống bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân đấy."
"Con biết rồi!" Kỷ Noãn Noãn đi như bay ra ngoài, như sợ ông nội nhìn ra được điều gì, rất chột dạ!
Kỷ Noãn Noãn xách đồ đạc đến trước cửa nhà Lệ Bắc Hàn thì nhìn thời gian một chút.
Còn nửa tiếng nửa Lệ Bắc Hàn mời tan làm, anh có thể có tiệc xã giao không nhỉ? Hoặc là có tăng ca hay gì đó không? Cô lấy di động ra gọi cho Lệ Bắc Hàn.
Mới reo có vài tiếng thì đã được kết nối rồi.
"Bắc Bắc, anh đang ở đâu?"
"Còn em?" "Em đang ở trước cửa nhà anh.."
Đột nhiên có âm thanh mở khóa vang lên, Kỷ Noãn Noãn ngẩng đầu lên thì thấy Lệ Bắc Hàn đứng trước mặt mình. Cô giật mình trợn to đôi mắt xinh đẹp "Anh.. anh ở nhà sao? Không phải còn chưa đến thời gian tan làm sao?"
Lệ Bắc Hàn không trả lời, xoay người đi vào nhà.
Có quỷ mới biết được vì cái gì mà anh về sớm như thế!
"Quay lại" Kỷ Noãn Noãn gọi theo bóng lưng của anh.
Lệ Bắc Hàn xoay người nhìn cô.
"Cũng không biết giúp em mang đồ vào nhà gì cả, một chút ga lăng cũng không có." Nói xong Kỷ Noãn Noãn một mình đi vào phòng, để túi ở ngoài cửa.
Lệ Bắc Hàn lại quay ra một lần nữa đem túi vào nhà.
Thấy cô cũng không đem theo nhiều đồ đạc nên anh cũng không thật sự đếm từng món thử xem cô có đem quá mười món đồ hay không.
"Phòng ngủ của em ở tầng 1, phòng này." Lệ Bắc Hàn đặt đồ đạc của cô trước cửa phòng.
Kỷ Ái Ái giờ mới phát hiện tầng một vậy mà lại còn một phòng khác nữa.
"Không, em muốn ở tầng hai, tầng 2 không phải vẫn còn phòng sao?"
"Em không có quyền chọn phòng"
"Em không muốn!" Kỷ Noãn Noãn ôm đồ của mình chạy lên tầng hai.
Lệ Bắc Hàn:.
Kỷ Noãn Noãn chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng đối diện với phòng của Lệ Bắc Hàn, đem đồ đạc của mình vào. Đùa gì chứ, cô đã vào sống ở đây rồi! Chẳng lẽ còn sợ anh sao? Chiến lược của cô đã đổi thành nước ấm luộc chết ếch rồi!
Lệ Bắc Hàn cảm thấy anh hoàn toàn không có quyền uy gì nữa hết! Bởi vì lời nói của anh, cô hoàn toàn không để vào tai!
/49
|