Lén Lút Yêu Em

Chương 14: TRỞ VỀ

/16


“Tớ trả lại cho cậu những gì tớ lấy, trả lại cho cậu thứ duy nhất cậu cần có. Xin lỗi vì thời gian qua…tớ đã quá ích kỉ giữ Tấn Phong cho mình. Ngọc Linh à, hình như cậu có vấn đề về sức khỏe đúng không ? Tớ thấy gần đây cậu gầy đi, thỉnh thoảng còn bị bầm ở tay và chân nữa ? Cậu…làm cho Tấn Phong lo lắm đấy ! Vì anh ấy lo cho cậu mà cũng chẳng còn chút quan tâm gì tới tớ nữa, thôi thì tớ trả lại thứ không phải của tớ. Chúc cậu hạnh phúc”

“Anh…lo cho em lắm Ngọc Linh à. Anh biết rằng có thể vì …nhớ anh mà ốm đi nhưng có đến mức nhanh thế này không ? Lòng anh càng đau hơn mỗi lần thấy trên người em lại có vết bầm. Nếu chỉ là lâu lâu bị 1 lần anh đã không lo, đằng này cứ 1 tuần em lại bị đến 1, 2 vết. Ngọc Linh…em…có thể nói cho anh biết không ? Tại sao khi anh hỏi mà em lại cứ giấu giếm thế này ?”

Ngày nào mà Ngọc Linh cùng Quốc Anh đến thăm Tuyết Nhi là ngày đó cô thấy mệt. Qua bên ấy, cô chỉ toàn là ngồi trò chuyện, nấu ăn và đi chơi mà chẳng nằm nghỉ gì cả thế nên khi về nhà cả người mệt mỏi. Vào Phòng, Ngọc Linh đóng cửa lại và tiến thẳn đến giường mà không hề bật đèn gì cả. Vì sống ở đây cũng đã được một thời gian nên cho dù cô nhắm mắt vẫn có thế đến giường và hầu như là dạo gần đây cô đều thế, cô thích thú muốn thử sức mình.

Nằm trên giường êm ấm, cô cảm thấy thoải mái, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, tất cả chỉ còn là 1 màu đen lạnh lẽo và cô đơn. Cô…hoàn toàn không thấy gì ?!?

Ngọc Linh thật sự có chút lo lắng cho đôi mắt của mình. Cách đây vài ngày cô đã trở nên thế này rồi, điều này khiến cho cho cô rất lo lắng. Phải chi vì tối quá cô không thấy thì đã không còn gì để nói, đằng này chỉ cần 1 chút tối thôi, chỉ là chập choạng tối là cô đã không còn thấy gì nữa. Bao lần cô đã vấp té chính vì điều này.

Ngọc Linh đã từng nghĩ rằng mình nên đến bác sĩ nhưng rồi lại thôi bởi cô sợ…kết quả. Cô sợ rằng đó sẽ là 1 căn bệnh không chữa khỏi và cô phải chịu đựng đến suốt đời hoặc có thể tệ hơn, căn bệnh này có thể cướp mạng sống cô trong khoảng thời gian ngắn tới thôi. Ngọc Linh rất hoang mang, cô sợ lắm nhưng cô chị chịu đựng có 1 mình. Cô không muốn lo nghĩ nhiều, cô chỉ biết rằng bản thân cô sẽ làm tất cả những gì cô thích và cô muốn cho đến 1 mai kia cô không thấy gì nữa, chỉ có thể nằm một chỗ. Nước mắt cô lăn dài.

Thiếp đi lúc nào không hay, đến nửa đêm Ngọc Linh tỉnh dậy vì đói. Cô không chịu nổi nữa nên đã bước ra khỏi phòng và đi xuống bếp. Vì sợ Quốc Anh tỉnh giấc, cô cố tình không bật đèn. Trong bóng tối, cô đưa tay sờ lên tường dọc lối đi, đi thật chậm và thật chậm. Sau một hồi cô cũng đến nhà bếp.

Bật chiếc đèn nhỏ sát bếp, cô cũng thấy được chút ánh sáng để nấu mì gói. Đang loay hoay xắt cà chua, hành thì đèn tắt. Cô để dao trên thớt và loay hoay bật lại công tắc. Ngọc Linh thất vọng khi biết là cúp điện. Ngọc Linh quay trở lại nơi mình đang xắt cà chua, cô định lấy con dao rửa rồi đem cất. Ai ngờ đâu vì không thấy đường, tay cô đã vô tình chạm vào lưỡi dao và chảy máu, sợ hãi cô quơ tay, con dao rơi xuống nền đất thành tiếng “keng”

Quốc Anh không biết chuyện gì xảy ra, lo có trộm nên vội vàng thức dậy, lấy đèn pin và 1 cây gậy, anh cố gắng nhớ lại nơi phát ra tiếng động và xuống bếp, phát hiện ra là Ngọc Linh, anh đến chỗ cô xem thế nào ?

- Sao thế Ngọc Linh ?

- Em…bị đứt tay.

- Được rồi, anh dìu em đến ghế. Em ngồi đấy anh đi lấy urgo dán cho em.

May là có Quốc Anh, Ngọc Linh đỡ sợ hơn. Trong bóng tối, cảm nhận sự dẫn dắt và nắm tay của Quốc Anh, cô đến được ghế ngồi. Một lát sau, thì vết thương của Ngọc Linh cũng được băng bó.

- Em…có phải là em không thấy đường trong bóng tối ?

- Không…không phải, chỉ là đang bật đèn bỗng cúp điện. Tối đến bất ngờ em chưa thích ứng được.

- Ừ. Nếu vậy thì tốt. Em không bị gì là không sao rồi. Nếu có gì thì cho anh biết nhé

Ngọc Linh gật đầu cảm ơn. Thấy sự quan tâm của 1 người bạn dành cho mình, trong lòng Ngọc Linh thấy có lỗi. Đáng lẽ ra cô nên thành thật hơn. Dù sao mọi chuyện cũng đã thế, cô cũng muốn im lặng bởi vì…cô sợ rằng nếu Tấn Phong biết…lại phiền đến anh.

Trên đời có nhiều đau khổ nhưng đau khổ khiến cho con người mau suy sụp nhất có lẽ là tình yêu. Căn bệnh lạ xuất hiện, nỗi đau bị đè nén vì nhớ Tấn Phong đã làm cho Ngọc Linh rất mệt mỏi. Dù cô đã cố gắng không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cô cứ không ngừng chực trào ra nơi khóe mắt. Cô mệt mỏi lắm, đến bây giờ cô không biết nên đi về đâu, nên làm gì nữa.

Từng ngày trôi đi, bệnh tình của Ngọc Linh càng nghiêm trọng. Nếu dạo trước chỉ là trong bóng tối vài lần không nhìn thấy thì bây giờ hễ trời tối thôi là cô không thấy, một chút gì cũng không. Cô sợ lắm nếu mai này cô không thấy gì nữa kể cả ban ngày.

Giả như cô sẽ bị mù, mọi việc cô làm sẽ phiền đến người khác. Và…thế giới xung quanh cô cũng không được nhìn thấy. Nhưng điều làm cho Ngọc Linh đau hơn chính là việc một mai này cô không thấy được Tấn Phong nữa. Cô sẽ không còn thấy đôi mắt anh, màu tóc anh, gương mặt anh và…nụ cười của anh. Cô sợ…cô không muốn chút nào cả.

Ngọc Linh ngước mặt lên trời cười chua xót, đôi mắt đầy bi thương dưới bầu trời đêm đầy sao. Những tiếng nấc dồn nén trong cổ họng bỗng chốc thoát ra ngoài. Cô khuỵu chân xuống, ngồi thu người ở ngoài ban công, khóc òa lên đau đớn.

Trong lòng Ngọc Linh…đối với cô…đã không còn gì. Bàn tay cô là bàn tay trắng. Cô không có bất cứ thứ gì cô muốn trong tay cả. Ngay cả người cô yêu nhất, hạnh phúc cô cần nhất cũng chẳng còn. Căn bệnh còn làm cho cô đau hơn. Từng cơn gió thổi qua tưởng chừng là nhẹ nhưng đủ để khiến cho con tim cô bỏng rát đau đớn.

- Tấn Phong…em phải làm sao ? Hic…Em sợ…em không có gì cả.

Ngọc Linh chỉ biết thầm gọi tên Tấn Phong trong tuyệt vọng. Dẫu biết rằng dù gọi tên anh có nhiều đến thế nào anh cũng không đến với cô nhưng cô mong khi gọi tên anh rồi trái tim cô sẽ bớt cô đơn.

Bản thân Ngọc Linh không dám trách ai cả, cô chỉ tự trách mình. Trách vì tại sao bản thân lại quá yếu đuối không dám đấu tranh giành Tấn Phong mà lại tặng anh cho người khác.

Và đêm ấy…ánh trăng sáng cô đơn trên bầu trời đã chiếu những tia sáng buồn bã xuống Ngọc Linh…1 đêm dài không ngủ.

Từ sớm Ngọc Linh đã sang nhà Tuyết Nhi chơi rồi. Bước vào nhà, Ngọc Linh đã thấy Tuyết Nhi chuẩn bị bữa ăn sáng cùng Tấn Phong, cô cũng vào giúp. Cả 3 ăn sáng vui vẻ.

Vì dạo này Ngọc Linh thường không ngủ, sức khỏe cô lại không tốt nên đã khiến cho bản thân thường hay mệt mỏi. Khi đang ngồi trò chuyện thì bất ngờ Ngọc Linh ngất đi. Tấn Phong đã thấy được sự bất thường của Ngọc Linh từ sớm nên anh đã nhanh chóng bế cô vào phòng và đặt cô lên giường. Gương mặt anh vô cùng lo lắng. Tuyết Nhi cũng chạy vào…Tấn Phong nhờ cô đi khuấy 1 ly chanh nóng và mang vào phòng 1 thau nước ấm để chăm sóc Ngọc Linh. Ngọc Linh lúc này đã sốt.

Tấn Phong lo lắng không ngừng, anh bên cạnh Ngọc Linh không rời. Anh dịu dàng đựa tay vuốt vài sợi tóc con lòa xòa trên vầng trán của Ngọc Linh. Trong lòng anh dâng lên nỗi đau không tả được, nỗi đau mà anh đã âm thầm chịu đựng thời gian dài vì yêu và nhớ cô.

Ngọc Linh thì cứ nằm đấy và nói những câu mà sâu trong tiềm thức cô đã giấu.

- Hic…em…nhớ anh…Tấn Phong.

Nước mắt Ngọc Linh chảy dài rồi rơi xuống gối. Cô đã không ngừng nói nhiều nhiều câu khác nữa làm cho Tấn Phong đau lòng.

- Em…cần anh. Em mệt lắm !!!

- Tấn Phong…em cô đơn lắm…anh có còn yêu em không ?

- Chắc là…anh yêu Tuyết Nhi và quên em rồi.

- Giá như anh…có thể về bên em.

Đau đớn và tuyệt vọng, Ngọc Linh không ngừng nói mê. Hẳn là cô đã nhớ và yêu Tấn Phong nhiều lắm. Hẳn là trong tiềm thức cô đã sợ mất anh nên mới thế. Trái tim Tấn Phong đập những nhịp đập run rẩy cô đơn và đau đớn.

Rất lâu rồi trái tim anh đã cô đơn vì không được gần Ngọc Linh, anh không còn thấy hạnh phúc. Nụ cười thường trực trên môi Tấn Phong cũng chỉ gượng gạo mà thôi, vô hồn và không cảm xúc.

Nỗi đau khổ mà Tấn Phong chịu hẳn cũng chẳng thua kém Ngọc Linh. Anh nhớ người con gái anh yêu, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ lúc cô ấy ngốc nghếch. Mọi thứ về Ngọc Linh đã in sâu vào anh mà không gì gạt bỏ được. Để rồi đến khi vô tình chúng lướt qua trong tâm trí khiến con tim anh đau đến mức nghẹt thở. Trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt và rồi trong vô hình trái tim tổn thương của anh tan nát đau đớn đến tận xương tủy. Nỗi đau cứ dai dẳng và theo anh từng ngày tháng. Bao đêm trong giấc mơ, anh mơ hồ nhìn thấy nụ cười Ngọc Linh nhưng rồi sau đó nụ cười ấy tắt đi và giọt nước mắt từ khóe mắt Ngọc Linh rơi. Anh đưa tay lau đi thì gương mặt ấy biến mất.

Tấn Phong…đã yêu Ngọc Linh da diết. Trái tim anh đã yêu cô quá sâu đậm. Và…tình yêu này có thể nói sẽ là 1 tình yêu mạnh đến mức muôn đời sau trái tim anh vẫn thôi không ngừng yêu cô. Hằng ngày đối diện với Ngọc Linh, anh vẫn luôn thầm đau đớn. Không bao giờ nỗi đau với anh là cùng cực của đau khổ bởi mỗi ngày nỗi đau ấy là tăng lên như muốn nhấn chìm anh.

Bây giờ lại nhìn thấy Ngọc Linh thế này, tim anh càng nhói thêm. Tấn Phong rồi cũng…khóc, đôi mắt anh thấp thoáng hiện lên những giọt nước mắt đầy thương yêu và chua xót. Anh đến gần Ngọc Linh hơn, hôn lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn ấy đã vô tình thổi vào giấc mơ cô. Cả 2 cứ nhẹ nhàng rơi nước mắt. Ngọc Linh mơ hồ cảm nhận được vị đắng của nước mắt, ngọt ngào của yêu thương và vị mặn của những nỗi nhớ thương. Và tất cả những điều ấy…dần dần xoa dịu phần nào nỗi đau trong cô. Tấn Phong dần dần thỏa được phần nào nỗi nhớ mong nhưng nỗi đau cứ mỗi lúc xâm chiếm. Anh tự hỏi : Lỗi lầm phải là do anh ? Chỉ vì anh mà Ngọc Linh khóc…chỉ vì anh mà cô đã không còn cười tươi. Và…Tấn Phong đã ước nguyện.

- Nếu thời gian quay trở lại…anh ước rằng đừng gặp em.

Chiều chiều, Ngọc Linh tỉnh dậy, mặc dù trong người cô thấy còn hơi mệt nhưng mà có vẻ đã khỏe hơn rồi. Cô đi ra khỏi phòng. Trong nhà hình như chẳng có ai cả. Cô đến bàn ăn trong bếp thì thấy một mảnh giấy với hàng chữ nắn nót.

“Em đi siêu thị, anh ở nhà trông Ngọc Linh nhé !”

Ngọc Linh thầm đoán là Tấn Phong còn ở đâu đó trong nhà. Cô lên sân thượng và phát hiện ra Tấn Phong ở ngoài ban công.

Ngọc Linh đứng lặng nhìn Tấn Phong, anh chỉ đứng 1 mình. Càng nhìn càng thấy anh rất cô đơn. Trong lòng cô tự hỏi : Có phải bản thân đang nhìn nhầm ??? Tấn Phong đã bên Tuyết Nhi, đã chăm sóc cô ấy lâu như vậy thì lẽ nào anh lại thế, chắc là cô nhìn nhầm thật. Nhưng rồi cô thấy anh thở dài nhìn lên trời, miệng nói câu gì đó không rõ nữa nhưng sắc mặt anh lúc đấy nhìn rất buồn, rất đau khổ. Trong lòng Ngọc Linh cũng cảm thấy buồn.

- Em đứng đấy làm gì ? Khỏe rồi à ?

Ngọc Linh giật mình rồi cô cười vui vẻ đến gần Tấn Phong và đứng cạnh anh.

- Em khỏe rồi anh ạ.

Ngọc Linh cười buồn nhìn thẳng ra phía xa, cô không muốn phải nhìn anh, nhìn thấy người con trai mình yêu thương nhưng lại không được ôm.

Tấn Phong đứng cạnh cô, nhìn cô. Anh hỏi khẽ

- Có phải…em rất đau không ?

Câu hỏi nhẹ nhàng theo làn gió mất hút về phương nào đó mà Ngọc Linh không rõ nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy câu hỏi ấy đang vọng lại trong tâm trí cô. Câu hỏi đó đã vô tình len lỏi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn chôn giấu những đau khổ của Ngọc Linh và…cô khóc. Chỉ là những giọt nước mắt rất nhẹ thôi lăn dài trên gò má nhưng bấy nhiêu đó cũng đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.

- Em nhớ anh …có phải không ?

Lại một câu hỏi…khiến cho Ngọc Linh rơi thêm nhiều giọt nước mắt khác. Cô thực sự nhớ anh…nhớ anh đến mức phát điên nhưng lại không làm gì được. Cô không dám nhìn anh mà chỉ nhìn ra phía trước, cô sợ mình sẽ ôm anh, ôm 1 lần thôi nhưng rồi không chịu buông tay. Bản thân là con gái, cô hiểu mình cũng ít kỉ như bất kì cô gái nào. Đã ôm 1 lần thì chắc rằng sẽ nhiều lần khác và thậm chí là buông tay nhưng…làm sao cô lại làm thế. Tuyết Nhi cần anh hơn cô, Tuyết Nhi đã vì Tấn Phong mà bỏ mặc mạng sống, người như thế Tấn Phong xứng đáng để bên cạnh hơn, làm gì đến lượt cô. Ngọc Linh đau đớn trong trái tim.

- Ngọc Linh…có phải em vẫn còn yêu anh ?

Ngọc Linh ngừng khóc. Câu nói đó làm cô giật mình. Cô mím môi, cô gắng ngăn lại tiếng nấc, tiếng khóc sẽ vỡ òa. Phải…cô yêu anh. Cô yêu anh hơn bất kì thứ gì trên đời này, yêu anh sâu đậm đến mức ngay cả trong giấc mơ và nỗi sợ hãi cô vẫn gọi thầm tên anh. Hơn thế nữa…tình yêu này sẽ ngày càng nhiều hơn…nhiều hơn cả hôm qua.

Tấn Phong nhìn cô đau khổ, anh biết…anh thừa biết câu trả lời của cô dù cô không nói gì. Anh ôm cô từ phía sau, ôm thật chặt mong rằng hơi ấm từ anh sẽ nói cho cô biết những tâm tình mà anh đã cố gắng chôn giấu.

- Anh…yêu em nhiều hơn hôm qua và mãi mãi…đến hết suốt cuộc đời này anh vẫn yêu em.

Tiếng nói nghẹn lại, bị chặn ở cổ họng nhưng vẫn thoát ra khỏi miệng đầy đau đớn, đầy thương yêu. Câu nói như làm thời gian ngưng lại. Ngọc Linh không chịu đựng được nữa, cô quay người lại phía sau, ôm anh. Cô tựa đầu vào ngực anh khóc…nhưng tiếng khóc rất bi thương.

Bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu uất ức theo nước mắt thấm đẫm chiếc áo thun của Tấn Phong. Anh vỗ về, an ủi cô. Anh khóc cùng cô. Cả 2 trái tim dưới ánh hoàng hôn hòa làm một.

- Em…rất yêu anh…yêu anh sâu đậm...yêu anh hơn bất kì thứ gì trên đời…

Tiếng nói đã bị nước mắt làm cho đục đi, đặc lại trong không gian mát lạnh của gió thổi buổi chiều. Tấn Phong hiểu…hiểu tất cả những gì Ngọc Linh nghĩ. Anh biết Ngọc Linh đã chịu khổ nhiều rồi nhưng…anh không có cách gì bù đắp cho cô cả, anh phải làm sao…làm sao cho cô cười như xưa.

“Nếu thời gian quay trở lại…anh ước đừng gặp em”

Câu nói ấy cứ không ngừng vang lên trong đầu Tấn Phong khiến anh đau lòng. Tấn Phong trách mình không làm cho Ngọc Linh vui vẻ, không làm cho cô hạnh phúc mà chỉ biết làm cho cô khóc mà thôi. Nếu biết có hôm nay, anh đã xin Thượng Đế không gặp cô rồi. Nếu như anh không gặp cô, hẳn rằng cô sẽ hạnh phúc lắm, sẽ vui vẻ lắm và vẫn hồn nhiên như trẻ con.

- Điều mà em…hạnh phúc nhất chính là gặp anh và yêu anh. Dù…cho…em yêu anh trong đau khổ em vẫn cứ yêu. Vì thế…xin anh đừng ước rằng thời gian quay trở lại để không gặp em.

Gió thổi lướt nhẹ qua mái tóc của Ngọc Linh, hong khô đi nước mắt của cô và anh. Hai người thôi không ôm nhau nữa.

- Ngọc Linh…chúng ta xuống dưới nhà đi.

Ngọc Linh gật đầu, cô định bước đi theo sau Tấn Phong thì chợt phát hiện ra là …không thấy đường. Cô nhìn lại thì mới biết trời đã tối rồi. Cô nhớ ra…căn bệnh của mình.

Tấn Phong thấy Ngọc Linh lâu quá mà chưa đi theo, anh quay người lại.

- Ngọc Linh, nhanh nhanh lên nào…chúng ta còn ăn cơm nữa.

Cô đứng đấy, nhìn theo nơi phát ra giọng nói. Cô lo Tấn Phong phát hiện ra, cô cố gắng cảm nhận bước đi thật tự nhiên.

Ngọc Linh cắn chặt môi, bước đi từng bước một thật bình thường. Cô có ngờ đâu trước mặt cô là 1 chậu hoa, Ngọc Linh không thấy đường nên vấp té. Tấn Phong lo lắng chạy đến hỏi thăm.

Ngọc Linh bật khóc, cô trách bản thân, ngay cả việc đơn giản là đi mà cũng chẳng làm được. Tấn Phong sốt sắng lo lắng, anh lau nước mắt cho Ngọc Linh, sợ cô đau quá đi không được vậy nên anh đã cõng cô.

Lâu rồi không gần Tấn Phong thế này, trong lòng cô cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Cô choàng tay ôm cổ Tấn Phong, tựa đầu vào vai anh. Ngọc Linh không hề muốn giây phút này trôi đi chút nào cả, cô cứ muốn thế này mãi thôi. Ngọc Linh mỉm cười thật vui nhưng rồi… cô lại khóc. Cô biết rằng ngay khi xuống dưới nhà, Tấn Phong sẽ không cõng cô nữa và chẳng bao giờ có cơ hội thế này nữa. Trái tim cô đập nhanh thổn thức.

Tấn Phong cõng Ngọc Linh nhưng trong lòng anh lại đau đớn vô cùng khi biết trên lưng mình bé con đang khóc. Anh ước giá như mọi thứ cứ mãi mãi thế này thì mọi chuyện đã hay lắm rồi.

- Ngọc Linh, em đừng khóc nữa. Anh…đau lắm !

Ngọc Linh dịu đầu vào vai anh, cố ngừng khóc dù nước mắt cứ chảy ra mãi.

- Sao lúc nãy em lại té…trời đâu tối lắm đâu.

- Em…bất cẩn thôi.

Ngọc Linh đau đớn sâu thẳm trong tim, nỗi đau bùng cháy thành ngọn lửa thiêu đốt cả trái tim vừa bỏng lại vừa rát. Cô đưa tay chạm nhẹ vào lưng Tấn Phong. Nước mắt chảy dài, lưng anh rộng lắm…thoải mái lắm nhưng có lẽ sẽ mãi không còn là…của cô nữa. Từng cảm xúc bùng cháy dữ dội, cô đau khổ đến mức trái tim như chết lặng, lồng ngực nặng trĩu không thể thở được, đầu óc bỗng chốc cũng nặng nề.

- Tấn Phong…em yêu anh lắm !!! Em phải làm sao ???

Ngọc Linh khẽ thì thầm. Cõng cô xuống nhà, anh thả cô trên ghế salon. Xoa đầu cô rồi đi lấy cốc nước. Tuyết Nhi lúc này cũng đã về nhà. Cô vừa mở cửa thì bỗng nhiên ánh sáng trong phòng tắt vụt đi. Ngọc Linh sợ hãi vì…cô không thể thấy gì…cô đứng dậy loạng choạng bước đi. Tấn Phong lo lắng…trong bóng tối anh đi đến chỗ Ngọc Linh. Ngọc Linh bất cẩn té nhào về phía trước, may mắn là lúc này có Tấn Phong, anh đỡ cô. Ngọc Linh sợ hãi…cô sợ bóng tối thế này. Cô ôm Tấn Phong thật chặt, khóc giàn giụa, cô tựa đầu vào ngực Tấn Phong. Tấn Phong ôm cô.

- Em…hic…em sợ. Anh…anh đừng đi…có được không ?

- Không sao…anh đây…ngoan nhé, đừng khóc mà.

- Tấn Phong…anh ôm em chặt đi…em…em rất sợ.

- Được rồi..được rồi mà.

Tuyết Nhi nghe rõ từng âm thanh. Trong lòng cô cảm thấy buồn. Bởi vì người cô yêu đang ôm người con gái khác…bởi vì tại cô mà Ngọc Linh không biết từ khi nào lại yếu đuối đến vậy. Ánh sáng bắt đầu trở lại. Tuyết Nhi nhìn rõ cả 2. Ánh mắt sợ hãi đến đáng thương và ánh mắt lo lắng đầy thương yêu.

- Không sao chứ ? Mới cúp điện đúng không Tấn Phong ?

- Ừ, em cất đồ ăn vào tủ đi nhé !

Tấn Phong đỡ Ngọc Linh ngồi trên ghế salon, tươi cười trò chuyện để cô an tâm. Trong nhà bếp, tiếng thút thít của Tuyết Nhi rất tội nghiệp…cô đau đớn khóc vì 1 quyết định.

Tuyết Nhi lau nước mắt, cô đi ra ngoài, ngồi trên ghế sofa đối diện với 2 người, gương mặt bình tĩnh. Thật tâm, cô rất đau khổ. Tuyết Nhi biết sẽ sớm có ngày này, đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng không ngờ đến giờ cô vẫn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng đến thế.

Nhìn Tấn Phong lần cuối, trái tim cô đau đớn không thể tưởng tượng được, cô biết rằng chỉ 1 chút nữa thôi sợi chỉ đỏ mà cô đã cố tình buộc vào tim mình và tim người con trai cô yêu sẽ đứt. Sợi chỉ ấy sẽ rời khỏi tim Tấn Phong và thôi không ràng buộc anh. Chỉ có ở trái tim cô, sợi chỉ vẫn mãi cột chặt, thít lại để lại 1 vết hằn nhỏ rất nhỏ nhưng cũng rất sâu, mãi mãi không thể hồi phục lại hiện trạng ban đầu. Dẫu biết rằng mình đã cố hết sức, có buông tay cũng không phải hối tiếc nhưng sự thật lại không nhẫn tâm rời bỏ Tấn Phong. Yêu lắm…cô yêu lắm người con trai đang ở trước mặt cô, người con trai đã ở bên cô hơn 1 tháng qua nhưng mãi mãi cô không thể nào chạm tay được tới anh, mãi mãi không thể nào thay thế vị trí người con gái mang tên Ngọc Linh. Cô cay đắng thừa nhận : Đã đến lúc…rời xa anh.

Nhìn sâu vào đôi mắt Ngọc Linh, hít một hơi để lấy hết can đảm, cô cất tiếng.

- Ngọc Linh…tớ trả lại cho cậu thứ vốn dĩ thuộc về cậu.

Cả hai nhìn cô ngạc nhiên và đầy khó hiểu. Tâm trạng họ lộn xộn và rối bời.

- Tớ nhớ ra rồi

1 câu nói đã đủ giải đáp thắc mắc trong lòng cả 2. Tấn Phong vui mừng, trái tim anh đập rất nhanh như đang nhảy cẩng sung sướng và hân hoan nhưng rồi sau đó…tâm trạng ấy vụt mất. Anh cảm thấy buồn, thấy lo cho Tuyết Nhi – người con gái sẵn sàng hi sinh mạng sống chỉ để vì cứu anh. Anh nợ ân tình của Tuyết Nhi quá lớn, chỉ có cách là ở bên cô để đền đáp. Rồi anh quay sang nhìn Ngọc Linh, anh biết nếu anh nói bên cạnh Tuyết Nhi hẳn là cô sẽ đau đớn, sẽ lại chìm vào thế giới cô đơn, lạnh lẽo và u ám. Một thế giới đau khổ và nước mắt vì nhớ anh nhưng anh biết thế nào.

Ngọc Linh trong đầu cũng chất chứa bao suy nghĩ. Chỉ qua lời nói của Tuyết Nhi, cô biết người bạn này đã không còn muốn Tấn Phong bên cạnh nhưng…đó cũng chỉ vì là ở do cô. Nếu cô nói không yêu Tấn Phong thì sao ? Nếu cô nói vậy thì hẳn Tuyết Nhi sẽ chấp nhận cho Tấn Phong bên cạnh, cô sẽ tạo điều kiện cho Tấn Phong đáp trả tất cả ân tình. Tấn Phong…hẳn rồi người con trai này sẽ đau đớn khi nghe câu nói đó nhưng còn cách nào khác nữa…còn cách nào nữa đâu. Câu chuyện này đã quá tồi tệ rồi, có kéo dài cũng chỉ thêm đau. Thà rằng cô tự dối lòng để có một kết cục hoàn mĩ nhất là chỉ có 1 kẻ đau. Phải…cách này là…hoàn hảo nhất rồi.

- Nhưng…tớ đã không còn yêu Tấn Phong nữa.

Tuyết Nhi sửng sốt ngạc nhiên…cô không ngờ chính miệng Ngọc Linh lại nói thế. Một câu nói tưởng chừng rất nhẹ nhàng để giải quyết vấn đề nhưng kì thực cứ như là chất độc từ mũi kim đâm sâu vào tim Tấn Phong. Rất nhẹ nhàng thôi nhưng lại cứ đau liên hồi và nỗi đau sẽ tăng lên rất nhanh.

Tấn Phong nghe câu nói ấy cũng nhìn qua người con gái có nét đẹp thuần khiết, cười buồn, đau đớn và chua xót. Một nụ cười khó hiểu. Anh cười vì cái gì ? Vì sự hy sinh của cô ? Vì điều kiện cô tạo ra cho anh ? Hay vì nỗi đau mà anh vô tình nhìn xuyên thấu khi thấy cô cố nói ra câu lạnh lùng đó ?

- Đã quá lâu cho một sự cố gắng chẳng có kết quả. Cái gì mà cố quá rồi mà nó cũng như vậy thì chi bằng là từ bỏ. Ngọc Linh, tình yêu của Tấn Phong dù tớ cố mấy cũng chẳng có được. Trước giờ nó vẫn là của cậu mà thôi. Tớ đã hướng về nơi vô vọng quá lâu rồi, bắt đầu tớ cũng thấy mệt mỏi. Mọi thứ đáng lẽ ra của cậu tớ nên trả về.

Trái tim Tuyết Nhi cứ không ngừng bị nứt toạc ra. Mỗi một từ cô ấy nói, trái tim càng lên cơn đau mạnh hơn. Dẫu biết là vậy nhưng cô vẫn nói bởi nếu không chịu đau đến mức sẽ chết đi thế này thì nỗi đau sẽ dai dẳng theo ngày tháng. Chi bằng chịu đau đớn đến cùng cực một lúc hơn là một nỗi đau dai dẳng theo năm tháng. Con người chỉ nên sống khi mà họ được hạnh phúc mà thôi.

- Anh…

- Anh không cần nói gì đâu, em chỉ đang thực hiện đúng lời hứa với anh, em đã vi phạm nó rồi. Em không sao. Từ bỏ anh không có nghĩa là em sẽ đau khổ, chỉ là em sẽ tiếp tục kiếm tìm hạnh phúc và lần này em sẽ tìm cho mình 1 hạnh phúc luôn hướng về mình và mãi mãi là của mình.

Tuyết Nhi đứng dậy, bước đi thật nhanh ra khỏi căn nhà. Cô chạy đi, cố chạy đến một nơi nào đó mà cô không rõ. Đau khổ đã bao lâu rồi ? Cố chấp đã bao lâu rồi ? Tại sao cô lại như thế ? Tại sao cô lại phải chịu đau ? Mọi thứ giờ đây nên cần một cái kết. Cô nên tìm một chốn cho mình nghỉ ngơi, một nơi để cô xoa dịu vết thương và tận hưởng hạnh phúc.

Bất chợt…hình ảnh Quốc Anh hiện lên trong đầu cô. Có 1 người luôn hướng trái tim về mình ? Tại sao cô lại cố chấp gạt đi ? Mệt rồi, trò chơi nên kết thúc.

Bước chân cô dừng lại trước cửa nhà Quốc Anh.


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status