Tầm mắt của Sở Hướng Nam vẫn luôn đăm đăm về phía của Tô Yên.
Cô gái này, thật sự đã thuần hóa được Lục Cận Phong rồi?
Sở Hướng Nam ngồi ở phía sau hai người nữa, không hiểu sao nhìn từ góc độ này lại cứ thấy Tô Yên và Lục Cận Phong như đang liếc mắt đưa tình với nhau.
"Hướng Nam?" Tô Vân bối rối khẽ giật tay của Sở Hướng Nam, nhỏ giọng nói: "Đã ra tới giá năm triệu rồi, tiền tiêu vặt tháng này của em không đủ nữa, anh có thể giúp em giơ bảng được không?"
"Cô ham danh lợi như thế làm gì, sao hả, cô muốn tôi giống như cậu chủ Lục giàu nứt vách đổ tường đó chi ra hẳn năm mươi triệu à?" Sở Hướng Nam có chút mỉa mai nói: "Một cái túi xách cũ thôi mà, sao phải cứ hơn thua với Tô Yên làm gì, cho dù cô có tranh giành với cô ấy như thế nào đi nữa, đến cả đầu ngón chân của cô ấy cô cũng không với tới được."
Điện thoại di động của Sở Hướng Nam cũng chợt vang lên, anh ta nói xong lại đứng lên đi ra phía sau nghe điện thoại, để lại Tô Vân ngồi một mình như thế.
Trong đầu cô ta vẫn lặp đi lặp lại câu nói "đến cả đầu ngón chân của cô ấy cô cũng không với tới nổi" của Sở Hướng Nam, cơn ghen ghét trong lòng bùng phát dữ dội, mất luôn cả lý trí.
Trận đấu giá vẫn đang diễn ra, có người đã giơ bảng ra giá tám triệu.
Mà lúc này, một cô gái đang ngồi cạnh Tô Vân lại cười chế giễu: "Mấy người xem, Tô Vân chẳng có động tĩnh gì cả, chắc là cô ta không có đủ tiền nên không dám giơ bảng nữa."
"Ha ha, thực sự là buồn cười chết mất, tự mình còn không đấu giá nổi đồ của mình nữa."
"Mấy người coi kìa, Sở Hướng Nam đã đi rồi, cả đêm nay thấy sắc mặt của anh ta luôn rất u ám, xem ra hai người họ ly hôn rồi."
Mấy lời mỉa mai đó lọt vào tai của Tô Vân khiến cô ta giận đến nghiến răng nghiến lợi, lòng bàn tay cầm bảng siết chặt lại, sau đó giơ lên nói: "Một trăm triệu."
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều đồng loại nhìn về phía Tô Vân.
Cô ta vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nói là cưới nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Một trăm triệu, cô ta vốn dĩ không đủ tiền.
Nhưng sau buổi đấu giá mà không đưa đủ tiền, đó mới là chuyện khôi hài nhất hạng.
Tô Yên cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân một cái rồi thôi.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu hào hứng nói: "Còn có ai ra giá cao hơn một trăm triệu không? Một trăm triệu lần thứ nhất, một trăm triệu lần thứ hai...!Thành giao, chúc mừng mợ cả nhà họ Sở."
Mọi người vỗ tay, xôn xao chúc mừng.
Tô Vân lập tức đứng lên mỉm cười vẫy tay với mọi người ở đó, trong giây phút ấy cô ta như thỏa mãn được lòng ham muốn, vốn đã quên mất chuyện có thể trả nổi một trăm triệu đó hay không rồi.
Cô ta cứ thế hưởng thụ cảm giác được người khác vây quanh, tung hô.
Như này khiến cô ta nhớ lại cảm giác được làm tâm điểm của mọi sự chú ý, người người vây quanh như lúc còn là cô chủ nhà họ Tô.
An Hinh quay sang hỏi Tô Yên: "Cô ta có nhiều tiền dữ vậy sao? Cậu xem vẻ mặt của cô ta kìa, đó có phải là cười đâu, còn khó coi hơn cả khóc nữa."
"Có lẽ cô ta thật sự có tiền đó."
Tô Yên không quan tâm chuyện này lắm, Tô Vân có đủ tiền hay không cũng mặc.
Bởi cô lúc này mới là đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Lục Cận Phong ngồi ở hàng ghế sau lại giở thói không đứng đắn, gan cũng ngày một to ra rồi, lại cư nhiên dám dùng chân sờ soạng chân của cô.
Này không phải là sàm sỡ trắng trợn đó sao.
Tô Yên quay đầu trừng Lục Cận Phong, người kia chỉ bày ra ánh mắt biết cười, dáng vẻ vô cùng vô tội.
Tô Yên thật chỉ hận không thể lột lớp mặt nạ đó của anh xuống.
Chân của Lục Cận Phong lại trượt lên trên một chút.
Cảm giác ngứa ngáy này khiến Tô Yên kẹp chặt hai chân lại, gò má cũng đỏ lên.
"Tiểu Yên, con sao vậy? Sao mặt lại đỏ ửng thế kia?" Lưu Tuyết Lam ngồi bên cạnh hỏi thăm.
"Không có gì ạ, có thể là máy lạnh bật nhiệt độ hơi cao, con thấy hơi nóng nực." Tô Yên gượng cười, âm thầm cảnh cáo Lục Cận Phong không được phép xằng bậy nữa, trách anh không chịu xem thử đang ở trong hoàn cảnh như nào.
Nếu như là ở nhà, Tô Yên chỉ hận không thể xử đẹp anh rồi, thật sự là quá kiêu căng.
Lục Cận Phong lúc này lại càng thêm kiêu căng, anh bỗng chồm người tới phía trước áp sát vào mặt cô, thấp giọng khẽ nói một câu mà chỉ có hai người nghe thấy: "Tối nay tới chỗ của anh."
Nhịp tim của Tô Yên đập loạn, giọng nói trầm đục ấm áp này quả thật mà nói chính là hung khí chí mạng.
Lại còn đang dụ dỗ cô nữa chứ.
Vì dè dặt xung quanh có quá nhiều người, Tô Yên cũng không dám xằng bậy, chỉ đanh nhỏ giọng nói: "Yên lặng chút đi, nếu không sau này em sẽ không tới chỗ của anh nữa."
"Yên Yên, ý em là muốn mời anh tới chỗ em? Không thành vấn đề đâu." Lục Cận Phong mở miệng nói, bên trong ẩn giấu ý cười.
"Em mời anh lúc nào?" Tô Yên trợn tròn mắt, người này sao lại hay bẻ lái câu chữ như vậy chứ.
"Không phải em tới thì anh tới, lẽ nào Yên Yên còn có cách nghĩ khác?" Lục Cận Phong làm ra vẻ như bừng tỉnh: "Yên Yên, chẳng lẽ em đang ám chỉ muốn cầu hôn với anh?"
"Làm gì có." Gò má Tô Yên đỏ ửng: "Anh đừng có dựa sát vào người em."
Hai người mặc kệ người xung quanh mà cứ thế nói chuyện riêng, khoảng cách càng lúc càng được kéo gần, giọng nhỏ xíu nên người khác cũng không thể nghe thấy rõ hai người đang nói chuyện gì.
Tư thế này của cả hai cứ như cả tóc mai và vành tai đều chạm vào nhau, nhìn kiểu gì cũng rất mờ ám.
Tô Yên nhích người ra một chút, Lục Cận Phong lại vô liêm sỉ mà nhích gần thêm một chút.
Mọi người cả kinh.
Không phải Tô Yên nhích tới gần Lục Cận Phong, mà là Lục Cận Phong chủ động nhích tới gần Tô Yên ư.
Người đàn ông đó chính là người nắm quyền của nhà họ Lục, trên thương trường chỉ cần giậm chân một cái thôi sẽ khiến cả giới rung chấn dữ dội.
Nhưng nay lại ở trước mặt Tô Yên mà trở thành kẻ thấp hèn...!À không, nói sai rồi, là trở thành một tổng giám đốc dịu dàng, chọc ghẹo để khiến Tô Yên vui vẻ sao.
Một người nắm quyền nhà họ Lục bá đạo lạnh lùng, dứt khoát tàn nhẫn, máu lạnh vô tình lúc trước đi đâu mất rồi?
Đêm nay, Lục Cận Phong cũng đã có ý thể hiện cho mọi người thấy được, anh đang theo đuổi Tô Yên, Tô Yên là người phụ nữ của anh.
Buổi đấu giá từ thiện kết thúc, Tô Vân nhìn Lục Cận Phong đối xử dịu dàng với Tô Yên như thế, còn cầm ra năm mươi triệu để mua lại cái vòng tay đó rồi đưa lại cho Tô Yên, trong lòng cô ta lại càng thêm ghen ghét.
Sở Hướng Nam nghe điện thoại xong quay trở vào, buổi tiệc đã kết thúc rồi, mọi người đang lật đật rời đi.
Có người nhìn thấy Sở Hướng Nam lại cười nói: "Chúc mừng cậu Sở đã cưới được một người vợ rất tốt bụng, vừa rồi mợ Sở đã bỏ ra một trăm triệu để mua lại cái túi xách đó, thật sự là hào sảng quá đi mất."
"Đúng vậy nha, mợ cả nhà họ Sở thật sự là rất dành tình cảm với mấy bạn nhỏ vùng núi."
Lúc Sở Hướng Nam nghe chữ một trăm triệu đó, ánh mắt nhọn như dao găm lại trừng về phía Tô Vân.
Tô Vân chột dạ, lúng túng chỉ biết nhích người đi tới, cố gắng nở một nụ cười: "Ông xã."
"Cô bỏ ra một trăm triệu để mua cái túi rách này?" Sở Hướng Nam nhịn không được bùng nổ tại chỗ: "Cô đúng là thứ ngu ngục mà, cái túi đó cùng lắm chỉ đáng giá hai triệu thôi, cô lại lấy một trăm triệu ra mua lại, cô có tiền lắm à?"
"Ông xã anh đừng tức giận, em không phải cố ý, anh nghe em giải thích một chút được không?" Tô Vân dè dặt nói: "Em cũng là vì muốn anh nở mày nở mặt, có được một thanh danh tốt.
Vợ chồng là một thể, quyên góp một trăm triệu cho mấy đứa trẻ vùng cao đó cũng là tích phúc đức cho con của chúng ta mà."
"Cô tốt bụng như thế, sao không đi cứu vớt thế giới đi." Sở Hướng Nam cạnh khóe Tô Vân, lạnh lùng nói: "Tự cô gây chuyện, tự cô xử lý đi, đừng tìm tới tôi."
Nói xong, Sở Hướng Nam tức giận bỏ đi.
Vừa ra tới cửa đã nghe thấy người khác đang bàn luận về Tô Vân.
"Ha ha, lấy một trăm triệu ra mua cái túi xách giá hai triệu, quả thật là ngu ngốc."
"Còn làm ra vẻ mình tốt bụng lắm, thật sự tưởng người khác không biết được mục đích của cô ta sao.
Thực ra cũng chỉ là vì mặt mũi với danh tiếng của bản thân mà thôi, muốn phân cao thấp với Tô Yên nhà người ta đó mà."
"Cũng không xem thử cô ta với Tô Yên nhà người ta ở vị trí như thế nào.
Cô Tô là con gái nuôi của tổng giám đốc Lý, lại còn được lòng của cậu chủ Lục.
Đừng nói là cậu chủ Lục chi năm mươi triệu để khiến cô Tô vui lòng, có chi năm trăm triệu người ta cũng không có tiếc nữa."
"Tô Vân chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, nhà họ Chu cũng không chịu nhận, cô ta làm gì có nhiều tiền như vậy."
Đây chính là kết cục của kẻ hám danh, lúc trước có nghe nói vốn dĩ là cô Tô được gả vào nhà họ Sở, là do mẹ con của Tô Vân đó tráo cô dâu trong ngày cưới, Tô Vân mới vào được nhà họ sở."
"Như vậy thì Sở Hướng Nam thật sự đúng là xui xẻo rồi, cưới phải một người ngu ngốc như vậy, làm sao so được với cô Tô chứ."
Sở Hướng Nam nghe mấy lời đàm tiếu này lại càng thêm tức giận, lửa giận đùng đùng mà xoay người bỏ đi.
Còn Tô Vân ở đây đã ra giá mua được đồ rồi nhưng lại chậm chạp không có đưa tiền, nhân viên công tác lập túc đi tới thúc giục, cô ta đành phải cười trừ mà nói: "Chờ một lúc, tôi gọi điện thoại xong sẽ lập tức tới."
Tô Vân đành phải gọi điện cho Chu Hoàng Long, nhưng mà máy bận.
Lòng cô ta gấp như lửa đốt gọi cho Tô Đình Nghiêm nhưng lại bị tắt máy ngang.
Tô Vân sốt ruột đi qua đi lại, nhân viên công tác nói: "Mợ Sở à, đã chuẩn bị tiền xong rồi chứ?"
Giọng điệu này nghe ra có vài phần là mỉm mai.
Tô Vân nhìn thấy Tô Yên từ bên trong đi ra, nhắm mắt dõng dạc mà nói: "Tôi dắt các anh đi thanh toán, không phải chỉ là một trăm triệu thôi sao, có thể gửi gắm một chút lòng thành tới mấy bạn nhỏ ở miền núi chính là niềm vinh hạnh của tôi.".
/516
|